Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 44



CHƯƠNG 44



Lục Tiểu Phụng thừ người nhìn thoáng qua Sa Mạn thiên kiều bá mị kia, sau đó nâng ngón tay run run lên, chỉ vào Cung Cửu nói:“Cửu huynh ngươi…… Ngươi không nói đùa với ta chứ?”

Cung Cửu cười dài đáp lại:“Đương nhiên không phải, Sa Mạn đặc biệt ngày đêm thần tốc tới giúp đỡ ngươi, thế nào, Lục huynh chướng mắt nàng sao?” Hừ, nam nhân nha, kỳ thật đều là như vậy — nữ nhân người khác đưa đến, dễ dàng có được, làm sao có thể so với giành giật, trải qua thiên tân vạn khổ mới đạt được kia chứ? Đời trước Lục Tiểu Phụng và Sa Mạn cũng coi là “Thiên lôi câu địa hỏa”[4], bọn họ còn cùng trải qua tầng tầng khảo nghiệm và phá hư của Cung Cửu, cuối cùng liên thủ trừ bỏ đại nhân vật phản diện làm trở ngại tình yêu tốt đẹp của họ, thế mới trở nên thân thuộc với nhau…… Nhưng lúc này đây, Cung Cửu lại tặng Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng, chỉ sợ Lục Tiểu Phụng còn không tình nguyện yếu đâu, Cung Cửu có hứng thú nghĩ.

[4] sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất: chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người.

Theo lời Cung Cửu nói, Sa Mạn nhẹ nhàng thướt tha đi đến bên người Lục Tiểu Phụng, đôi mắt to tròn long lanh không chớp mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt của nàng phảng phất như có thể nói, dục nói còn hưu[5], không thể hình dung nổi đôi mắt ấy chứa nổi u oán và sầu bi đến dường nào.

_________________

[5]Có hai nghĩa:

1. tình cảm khó mở miệng giữa người con trai và người con gái,

2. trong lòng có điều lo lắng mà không dám biểu đạt, không nói nên lời.

_____________

Lục Tiểu Phụng không có biện pháp nhất với loại nữ nhân đã thông minh lại mĩ lệ thế này, vì thế hắn đành cười khổ nói với Cung Cửu:“Ta làm sao dám chướng mắt Sa Mạn cô nương chứ, phải là Sa Mạn cô nương chướng mắt lãng tử như ta mới đúng. Hơn nữa, lần này ta là đi bắt thêu hoa đạo tặc, là một chuyện nguy hiểm tính mạng, Cửu huynh bảo đại mỹ nhân yểu điệu như vậy đi theo bên ta, chẳng phải muốn ta run như cầy sấy chứ?”

“Chậc chậc chậc,” Cung Cửu rung đùi đặc ý nói:“Lục huynh quả nhiên là lưỡi xán liên hoa, phong lưu đa tình, thương hương tiếc ngọc như vậy…… Nhìn một cái, tâm Sa Mạn cũng bị ngươi câu đi luôn rồi.” Quả nhiên, lúc này Sa hai gò má Mạn đã ửng đỏ, sóng mắt ẩn tình, Lục Tiểu Phụng chỉ thoáng liếc mắt một cái, ngay lập tức vội vàng quay đầu đi không dám nhìn nữa, trong lòng bình bịch đập lớn.

Thế nhưng Cung Cửu vẫn nói tiếp:“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lục huynh cảm thấy Sa Mạn không thể giúp ngươi, thậm chí còn có thể làm trở ngại chứ không giúp được gì, cho nên mới ra sức khứơc từ, không muốn nàng giúp đỡ à?”

Lục Tiểu Phụng sờ sờ đôi ria mép, tiếp tục cười khổ, cũng không trả lời, nhưng chính xác là có ý thế đó.

Nhưng Sa Mạn bỗng mở miệng, ôn nhu nói:“Lục công tử cứ yên tâm đi, Sa Mạn có năng lực tự bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho công tử.” Nói xong ngữ điệu nàng lại chuyển, mang theo vài phần giảo hoạt nói:“Lục công tử không phải muốn tìm đến Công Tôn tỷ tỷ sao? Nếu không muốn…… Sa Mạn cũng không thể giúp cái gì nữa .”

Lục Tiểu Phụng ngẩn ra, vội vàng truy vấn:“Công Tôn tỷ tỷ? Công Tôn đại nương? Ngươi…… Nàng sao lại thành tỷ tỷ của ngươi?”

Sa Mạn che miệng cười, thoáng vén làn váy chấm đất của nàng lên, chỉ thấy trên đôi chân ngọt ngà của nàng, chính là hai chiếc hài đỏ thắm.

Lúc này cả Diệp Cô Thành vẫn bình tĩnh vây xem cũng thấy rùng mình — Cung Cửu quả nhiên có âm mưu, Sa Mạn này cư nhiên trở thành thành viên của Hồng Hài Tử! Vậy hạt dẻ rang đường lúc trước lại là chuyện gì?

Lục Tiểu Phụng thất thanh kêu lên:“Hài đỏ? ! ngươi…… Ngươi cũng là người của tổ chức Hồng Hài Tử?”

Sa Mạn hơi mím môi, khẽ lắc đầu nói:“Ta còn chưa phải thành viên chính thức, chỉ là trước đây được người dẫn kiến, gặp qua Công Tôn tỷ tỷ một lần thôi…… Muốn trở thành thành viên chính thức của Hồng Hài Tử, cũng không phải chuyện trong chốc lát, bản lĩnh hiện tại của ta còn thua xa chư vị tỷ tỷ a.”

Lục Tiểu Phụng thoáng tự hỏi một lát, mới trầm giọng hỏi:“Như vậy ngươi biết bao nhiêu chuyện của tổ chức Hồng Hài Tử? Về sự tình của Công Tôn đại nương thì sao? Ả đến tột cùng có phải thêu hoa đạo tặc không?”

Sa Mạn cũng không nhiều lời, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Cung Cửu. Cung Cửu nhẹ nhàng gật đầu gần như không thể nhận biết, sau đó thản nhiên cười nói:“Lục huynh cần gì phải nóng vội thế? Nay Sa Mạn coi như là người của ta, sao ngươi lại đến ép hỏi nàng trước mặt ta vậy, Lục huynh thật là thất lễ .”

Lục Tiểu Phụng hơi sửng sốt, nháy mắt tâm tư càng nặng, sau đó mới chậm rãi, cũng cười lên, nói:“Cửu huynh nói rất phải, là ta quá nóng vội, phải bồi cho Sa Mạn cô nương một điều thất lễ.” Hắn nói xong, đúng là cực phong độ khom người trước Sa Mạn, chắp tay, trên mặt còn đeo nụ cười tươi tiêu chuẩn lãng tử phong lưu, cơ hồ có thể chói đến đui mắt người ta.

Mặt Sa Mạn càng đỏ hơn, hồng đến kiều diễm dục tích, Cung Cửu “Ha ha” Cười, nói:“Ta vừa rồi bất quá chỉ đùa thôi, Lục huynh đã tình chàng ý thiếp với Sa Mạn như vậy, ta cũng có ý tác hợp, từ nay về sau Sa Mạn liền đi theo Lục huynh đi, cho dù không thể giúp đại ân gì, làm hồng nhan tri kỷ cũng xứng với Lục huynh lắm, đúng không?”

Tục ngữ nói đúng: Thà hủy mười tòa miếu, không hủy nhất hôn nhân. Bản thân Cung Cửu cảm giác chuyện này hắn làm quả là cực kì tốt bụng, trước thời gian nhiều năm như vậy đem lão bà đưa cho Lục Tiểu Phụng, thiệt là có thể hình dung bằng ba chữ “Bạn chí cốt” nha.

Lục Tiểu Phụng hơi nhíu mặt, có chút khó xử nói:“Này…… Sa Mạn cô nương là người của Cửu huynh, ta sao có thể……”

Cung Cửu không đợi hắn nói xong, liền nghiêm mặt nói:“Lời ấy của Lục huynh sai rồi, ta bất quá chỉ gặp chuyện bất bình, giúp Sa Mạn một phen thôi, giữa chúng ta là thanh thanh bạch bạch, chẳng lẽ Lục huynh còn không tin ta sao?”

Cung Cửu cũng đã nói đến đây, nếu Lục Tiểu Phụng còn cự tuyệt thì cũng thật không nể mặt bạn bè, vì thế hắn ấm áp nở nụ cười, nói:“Nếu cả Cửu huynh cũng không tin, ta còn có thể tin ai chứ? Cửu huynh đã đem mỹ nhân như vậy phó thác cho ta, ta nhất định không cô phụ ý tốt của Cửu huynh đâu.”

Sa Mạn rất hiểu ý đi tới bên người Lục Tiểu Phụng, ôm cánh tay hắn, bày ra tư thái chim nhỏ nép vào người. Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Chỉ cần Lục huynh không phụ bạc tâm hồn thiếu nữ của Sa Mạn là được, về phần ta nha…… Còn không tới phiên ngươi tới cô phụ ta đâu, ha ha.” Nói xong hắn cũng vươn tay khoát lên cánh tay Diệp Cô Thành, Lục Tiểu Phụng nhìn thấy đau dạ dày một trận, lại nghe Cung Cửu nói:“Chúc Lục huynh mã đáo công thành, sớm ngày phá đại án này, ta liền kính chờ tin lành .”

Lục Tiểu Phụng vội vàng chắp tay cảm tạ vài câu, mang theo Sa Mạn chạy đi cứ như đang trốn– Cung Cửu con yêu quái này, thật sự là khó đối phó, có trời mới biết hắn lại có chủ ý gì!

Trên thực tế Lục Tiểu Phụng đương nhiên sẽ cảm thấy Sa Mạn là một tai mắt Cung Cửu an bài bên người hắn, còn lại là một tai mắt sáng lóa lấp lánh — nhưng vì phá án, hắn không thể không nhận, còn phải vui vui vẻ vẻ nhận…… Dưới tình huống này, cho dù Sa Mạn có hợp khẩu vị của Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng chung quy cũng sẽ có vài phần ngăn cách với nàng.

Huống chi, lúc này tình nhân Lục Tiểu Phụng thích nhất, để tâm nhất kỳ thật là Tiết Băng, mà Tiết Băng đang sinh tử không biết, Cung Cửu lại cứng rắn muốn “nhét” Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng, như vậy tình cảnh của Sa Mạn…… Mặc dù lấy tính tình của Lục Tiểu Phụng tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng, nhưng Sa Mạn còn có thể vậy tươi cười đến cuối như kiếp trước, trở thành nữ nhân cuối cùng nắm tay lãng tử Lục Tiểu Phụng quy ẩn không?

Thật muốn than một tiếng hồng nhan bạc phận, thế sự khó lường a.

Về phần Cung Cửu “Trừng mắt tất báo”, hắn chẳng thèm quan tâm tương lai của Sa Mạn sẽ ra sao, thậm chí hắn vốn cố ý làm như vậy, vừa chán ghét Lục Tiểu Phụng, lại trả thù Sa Mạn. Chỉ cần Sa Mạn có thể hoàn thành kế hoạch của Cung Cửu, tác dụng của nàng cũng đi đầu. Về phần về sau nha, quân cờ đều tung đi, không có đạo lý thu hồi lại. Thắng hay thua, đều là chuyện của chính Sa Mạn thôi .

Thế nhưng Diệp Cô Thành một mực yên lặng bàng quan lại bỗng cảm thấy có chút trái tim nguội lạnh, cho dù y cũng hiểu ném Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng là một ý kiến hay, nhưng trong mắt y, ngay từ đầu Cung Cửu hẳn rất có hảo cảm với Sa Mạn, lúc trước còn ôm ôm ấp ấp, pha dầu trong mật[6] y đều thấy rõ rành rành. Mà mới không bao lâu a, liền vứt đi như giày cũ .

[6] 蜜里调油Mật lý điều du: ý chỉ tình cảm khắng khít thân mật

Huống chi, Diệp Cô Thành thật sự rất rõ, nếu không có y, Sa Mạn sẽ là người Cung Cửu tối sủng ái. Chẳng qua vì có biến cố Diệp Cô Thành này, hiện tại Cung Cửu không thích Sa Mạn, chẳng lẽ liền coi nàng như hàng tiêu hao để dùng sao?

Cho dù Diệp Cô Thành còn chưa rõ đến tột cùng Cung Cửu muốn làm gì, có kế hoạch gì, nhưng không được tự nhiên giữa Lục Tiểu Phụng và Sa Mạn người nào cũng có thể nhìn ra được, càng khỏi nói Sa Mạn còn muốn đi theo Lục Tiểu Phụng quần nhau với Công Tôn đại nương, Kim Cửu Linh đống võ lâm cao thủ kia, chỉ sơ suất chút liền không toàn mạng — mặc dù Sa Mạn trải qua một đoạn thời gian điều giáo, hẳn cũng có chút tiến bộ, nhưng võ công cũng tuyệt đối không cao …… Diệp Cô Thành nghĩ thế nào cũng cảm thấy Cung Cửu đang “lợi dụng phế vật”, liền tính y vốn không thích Sa Mạn, thậm chí còn ôm địch ý với nàng, lại vẫn không tự chủ được cảm thấy có chút không thoải mái.

Tình mới tình cũ gì đó, ai biết tình mới khi nào sẽ biến thành tình cũ chứ?

Cái thứ tính cách hoàn toàn không thể nắm bắt và lợi dụng “tình nhân cũ” đến không lưu chút đường sống như Cung Cửu…… cùng hắn bên nhau thật sự là lựa chọn tốt sao? Nếu nhỡ có một ngày Cung Cửu lại thay lòng đổi dạ, vậy chẳng phải sẽ đến bi kịch đời y sao? Nghĩ đến đây, Diệp Cô Thành lại có chút dao động.

Cung Cửu không có khả năng nghĩ đến Diệp Cô Thành cư nhiên vì chuyện hắn đưa Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng mà dao dộng không ngừng, lúc này hắn đang nghiêng đầu dựa vào vai Diệp Cô Thành, cười ha hả nói:“Được rồi, Lục Tiểu Phụng đại phiền toái này cuối cùng cũng đẩy đi được rồi, A Thành chúng ta đi ra ngoài dạo đi, trong thành này còn rất nhiều địa phương chúng ta chưa đi qua nha.”

Diệp Cô Thành im lặng một lát, bỗng mở miệng hỏi:“Sa Mạn cũng là người của Hồng Hài Tử, Công Tôn đại nương sao lại không nhận biết ngươi?”

Cung Cửu nghe vậy, lại tưởng Diệp Cô Thành sinh chút nghi ngờ với hắn, liền vội vàng giải thích:“A Thành ngươi chớ hiểu lầm ta, Sa Mạn chỉ mới là chim non thôi, nhìn gương mặt, không ai biết nàng là người của ta, Hồng Hài Tử đều là nữ nhân xuất thân từ thanh lâu sở quán, trong đó cũng có người có chút liên hệ và giao tình về mặt làm ăn với thuộc hạ của ta, ta liền mượn cơ hội khiến các nàng an bài Sa Mạn gia nhập Hồng Hài Tử. Nhưng giữa ta và Công Tôn đại nương bất quá chỉ là nghe tiếng lẫn nhau, trước giờ chưa hề liên hệ …… Lần này ta trúng độc có lẽ chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu ả đã đến gây chuyện trước, ta cũng không dễ dàng nuốt xuống cục tức này.” tổ chức Hồng Hài Tử kỳ thật đã sớm nằm trong kế hoạch của Cung Cửu, chỉ là kế hoạch cản không nổi biến cố, bởi vì Cung Cửu ăn phải một hạt dẻ rang đường của Công Tôn đại nương, kế hoạch này không nhanh hơn không được.

Giải thích này tuy là hợp tình hợp lý, cũng không quá tường tận, Diệp Cô Thành vẫn cảm thấy Cung Cửu còn không ít chuyện gạt y — kỳ thật nhân tâm chính là thế, bởi vì để ý, cho nên sẽ lo được lo mất: Nếu Diệp Cô Thành thật sự một chút cũng không để ý Cung Cửu, vậy y sẽ không nghĩ đông nghĩ tây thế này.

Bất quá nếu Cung Cửu không tiếp tục nói, Diệp Cô Thành cũng không hỏi nữa, chỉ yên lặng để Cung Cửu mang y đi dạo chung quanh, nhưng y hiển nhiên không hào hứng tẹo nào – lúc không có tâm tình, cảnh vật đẹp đến đâu, náo nhiệt đến mức nào, cũng đều biến thành phù vân.

Dọc đường đi Cung Cửu đem hết chiêu thức toàn thân để lấy lòng Diệp Cô Thành, dù sao tính tình của hắn vốn là việt tỏa việt dũng[7], Diệp Cô Thành càng lãnh đạm với hắn, Cung Cửu hưng trí lại càng cao…… Đợi đến khi Diệp Cô Thành phát hiện điểm này, suýt nữa kiềm chế không nổi, thật sự có cảm giác dở khóc dở cười.

[7] càng áp chế thì càng tiến lên

Hai người cứ như vậy “Ngươi lấy lòng ta, ta không để ý tới ngươi” đi ra thành, đi về phía đông, tiện thể chậm rãi đi lên một ngọn núi phụ cận. Hai bên con đường ven núi, đầy hoa dại khắp núi đồi, đi lên sơn đạo, còn có thể nhìn ra biển cả mênh mông vô bờ ngoài xa, hơn nữa có gió biển mằn mặn nhẹ phẩy lên mặt, thật sự là tình thú, quả nhiên cực khác với phong cảnh phía bắc.

Thế nhưng Cung Cửu và Diệp Cô Thành vốn là người ở lâu chốn hải đảo, đối với họ mà nói đây cũng không coi là phong cách mới lạ gì .

Trên đỉnh núi có một tòa miếu, thờ trong miếu là mụ tổ dân bản xứ thờ phụng, miếu này kỳ thật là cung thiên hậu. Trong cung hương khói khá thịnh, tín đồ lui tới nối liền không dứt. Cung Cửu biết Diệp Cô Thành không thích náo nhiệt, hai người liền quẹo đến một rừng hoa đào sau miếu. Người thủ lâm đang tranh thủ thời gian lười nhác, chỉ thoáng liếc bọn họ một cái, nói cũng lười nói thêm câu nào, tiếp tục ôm cánh tay chợp mắt dưới tàng cây.

Cung Cửu liền kéo Diệp Cô Thành vào trong rừng, bọn họ đồng loạt dạo bước trên từng khóm hoa đài rơi rụng, đập vào mắt đều là phấn phấn bạch bạch, quanh thân cũng hương khí lượn lờ, thật khiến người ta tâm sinh nhộn nhạo. Cung Cửu vừa định nói cái gì đó đến đùa giỡn một phen, ăn chút đậu hủ, bỗng nghe được cách đó không xa có tiếng người mơ hồ truyền đến –

“Cảnh sắc rừng hoa đào này quả thật động nhân, đi, đều vào xem.”

“Khởi bẩm thế tử, mới vừa người thủ lâm nói đã có người vào rừng trước, thỉnh thế tử đợi một lát, để thuộc hạ đi trước dò đường, để tránh hương dân quấy nhiễu nhã hứng của thế tử.”

“Không sao, ngươi đi trước, chúng ta theo sát là được.”

Thần sắc Cung Cửu hơi biến, thấp giọng nói:“Trùng hợp quá, lại gặp phải Nam Vương thế tử xuất môn đạp thanh, ta cũng không tiện gặp hắn.”

Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Ngươi tự đi vào rừng ẩn nấp đi.” Người thủ lâm đã nói có người vào rừng, nếu bọn Nam Vương thế tử đi tới mãi lại thủy chung không thấy ai, sẽ hoài nghi có người mai phục, càng không ổn, nên vẫn lưu một người thích hợp hơn.

Cung Cửu đương nhiên hiểu được đạo lý này, lòng không cam tâm không muốn cắn chặt răng, nói:“Chỉ có thể thế,” Nói xong hắn nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành nói:“A Thành ngươi trăm ngàn lần chớ để ý đến hắn nha……” Lời nói vừa dứt, Cung Cửu nhẹ nhàng nhảy lên, liền ẩn vào rừng hoa đào.

Không bao lâu sau, thị vệ vương phủ đi trước liền thấy được Diệp Cô Thành, gã lập tức cảnh giác cầm kiếm trong tay, quát:“Phía trước là kẻ nào? Nam Vương thế tử sở tại, người bên ngoài tránh đi!”

Diệp Cô Thành chỉ hơi nghiêng đầu liếc thị vệ kia một cái, không nói một lời.

Thị vệ kia đang muốn nói thêm, lại bị Nam Vương thế tử chạy tới đoạt trước:“Còn không lui ra, trước mặt Bạch Vân thành chủ, ngươi có tư cách rút kiếm sao hả? !”

Nam Vương thế tử quát lui thị vệ, lập tức vừa kinh vừa hỉ nhìn về phía Diệp Cô Thành, nói:“Không ngờ có thể nhìn thấy Diệp thành chủ tại nơi đây, thật sự vinh hạnh! Diệp thành chủ nhưng mình người đến sao? Không biết ta có thể mạo muội mời thành chủ cùng nhau thưởng thức đào hoa không?”

Lời Nam Vương thế tử vừa dứt, Diệp Cô Thành liền nhận ra một tia sát khí cực nhạt…… Đó tất nhiên là phát ra từ Cung Cửu đang ẩn nấp, là do độc thương ngày trước chưa lành, vì thế mới để lộ sát khí.

Diệp Cô Thành bỗng nhiên sinh hứng thú, khẽ gật đầu nói:“Hảo.”