Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 50



“Đậu Đậu muốn đi, mẹ…”

Vừa đi rakhỏi đại sảnh, Đậu Đậu liền buông thõng tay, tính nhào khỏi lòng LụcThiếu Phàm, tha thiết nhìn Mẫn Nhu hai hàng lông mày nhíu chặt, ý tứ đã quá rõ, nó muốn để Mẫn Nhu đưa nó đi vệ sinh.

Lục Thiếu Phàm vỗ mông Đậu Đậu, hạ giọng giả vờ giận nói: “Đậu Đậu nói không phải sẽ bảo vệ em mình sao, bây giờ lại còn muốn làm cho mẹ khổ thêm?”

Đậu Đậu ủy khuất trề môi, cả người ỉu xìu tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm: “Vậy ba dẫn Đậu Đậu đi, mẹ ở chỗ này đợi Đậu Đậu”

Mẫn Nhu mỉmcười sờ má Đậu Đậu, ngồi xuống trên ghế sô pha để hai cha con an tâm màđi. Cô đảo mắt lấy tờ tạp chí kế bên ngồi đọc trong khi đợi hai ngườitrở lại.

Tiếng giàycao gót chạm xuống nền gạch từ xa vọng tới. Mẫn Nhu nhíu lông mày, từkhi mang thai cô rất ghét giày cao gót, đừng nói tới việc nghe thấytiếng giày thôi cô cũng thấy đau đầu. Mẫn Nhu đứng dậy đi thì thấy Hồng Lam cao ngạo quý phái đứng trước cửa.

Nếu trướckia Mẫn Nhu còn cố gắng gọi Hồng Lam một tiếng “mẹ” thì sau khi trải qua chuyện Mẫn Tiệp, quan hệ giữa cô và bà đã hoàn toàn bị tiêu hủy. HồngLam xuất hiện trước mặt cô, Mẫn Nhu dù cảm thấy nghi hoặc nhưng cũngkhông nhiều bằng cảm giác buồn chán và không vui.

Lật cuốn tạp chí trong tay, Mẫn Nhu khép hờ mắt, không để ý tới Hồng Lam đang đứng ở cửa. Cô nghĩ bản thân tốt nhất không nên xảy ra mâu thuẫn với Hồng Lam, hơn nữa cô cũng đang mang thai.

“Tiểu Nhu a!”

Giọng nói cố tình tỏ ra thân thiết. Mẫn Nhu đã quá hiểu con người Hồng Lam, cũnghiểu rõ bà ta rất ghét cô, tự nhiên cũng không vì một chút thân thiếtnày mà thụ sủng nhược kinh. Đôi mắt Mẫn Nhu lướt từ trên quyển tạp chíchuyển đến Hồng Lam, tĩnh lặng.

Hồng Lam đối với thái độ hờ hững của Mẫn Nhu cũng không giận, gương mặt trang điểmđậm nở nụ cười ôn hòa, từ từ đi về phía Mẫn Nhu, trong tay còn mang theo một dĩa hoa quả.

Mẫn Nhu mímmôi, cô rất tò mò trước thái độ bất ngờ tỏ ra ân cần của Hồng Lam. Phụnữ mang thai luôn nhạy cảm hơn so với bình thường, đối với kẻ bụng dạkhó lường cô không thể không đề phòng. Bây giờ cô không phải chỉ có mình bản thân.

“Vừa rồi ở bên ngoài nên không gặp được con, nghe cha con nói con ở đây nên mẹ ra xem, ở Lục gia có tốt không?”

Mẫn Nhu nhìn Hồng Lam tìm cơ hội phát hiện ra vẻ giả vờ thân mật. Những lời nói củaHồng Lam thật tối nghĩa, Mẫn Nhu có thấy đôi mắt bà ánh lên sự ghenghét, không hề dám buông lỏng đề phòng. Hồng Lam ngồi xuống bên ngườicô, cô liền nhích người ra giữa một khoảng cách với Hồng Lam.

Trước tháiđộ xa lánh của Mẫn Nhu, Hồng Lam xem như không thấy, đem dĩa hoa quả đểlên bàn, sau đó quan sát Mẫn Nhu, giọng nói dịu dàng không phù hợp vớidáng vẻ chua ngoa trước đây của bà:

“Thiếu Phàm đi đâu rồi, sao lại để con một mình ở đây?”

Mẫn Nhu kéokhóe môi, xem như đã trả lời Hồng Lam, rồi cầm lấy cuốn tạp chí đọctiếp. Cô cảm thấy cô và Hồng Lam không thể bình tâm trò chuyện vui vẻ,cho nên cũng không cần phí sức để trả lời, để cho hai bên sống yên ổnmột chút.

“Đây là do cha con kêu đầu bếp chuẩn bị đặc biệt cho con, mau nếm một chút đi”

“Không cần, mấy ngày nay tôi không khỏe, không ăn được đồ lạnh”

Mẫn Nhukhông hề nhìn tới dĩa trái cây, mắt nhìn vào tạp chính, miệng cự tuyệt.Đối với nét mặt trong chớp mắt của Hồng Lam cô cũng không để ý lắm.

Cô cho làHồng Lam tự thấy mất mặt mà giận bỏ đi, không ngờ Hồng Lam chủ động tiếp cận cô, lông mày Mẫn Nhu khẽ nhíu lại quay đầu nhìn Hồng Lam. Bên tailà giọng nói mềm mại của Hồng Lam:

“Thiếu Phàm làm thị trưởng bình thường chắc hẳn rất bận, nghe nói đoàn phỏngvấn của thành phố Florence mừng mối quan hệ hữu nghị sẽ tới thành phố A”

Mẫn Nhu cũng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Hồng Lam, chờ bà ta nói ra ý đồ của mình. Hồng Lam hiển nhiên bị Mẫn Nhu nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhưngcũng không nói lảng sang chuyện khác:

“Lần này nơi ở của đoàn phỏng vấn là do chính phủ xử lý, tất cả hành trình đều đã được an bài trước đó…”

Nói tới đây, Mẫn Nhu cũng đoán được nguyên nhân Hồng Lam muốn lấy lòng cô. Xem ra vì lôi kéo Lục Thiếu Phàm, Hồng Lam có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả đối với người bà ta ghét cũng cố gắng lấy lòng.

“Cho nên?”

Mẫn Nhu cốtình tỏ ra không biết hỏi ngược lại Hồng Lam, vẻ mặt lúng túng khó coivẫn như cũ tỏ ra vững vàng, mỉm cười, thương lượng nói:

“Khách sạn của Mẫn Thị có đầy đủ điều kiện phù hợp để chính phủ lựa chọn. Connói với Thiếu Phàm một tiếng, bảo Thiếu Phàm chỉ định khách sạn Lôi Địch sẽ tiếp đãi đoàn phỏng vấn được không?”

Nói đến cuối cùng ngữ khí Hồng Lam càng trở nên thành khẩn. Mẫn Nhu nghe vào tai màcảm thấy nịnh nọt ghê tởm. Một khi Mẫn Thị được chính phủ chọn làm nơitiếp đãi khách như vậy không chỉ mang lại lợi ích thương mai bên ngoàimà danh vọng xã hội cũng sẽ được nâng cao. Một hòn đá trúng hai conchim- quả là chuyện tốt, Hồng Lam làm sao bỏ qua?

“Bàcũng nói khách sạn Mẫn Thị có đủ điều kiện phù hợp để lựa chọn, vậy thìcó gì để mà lo lắng, chẳng lẽ Mẫn Thị lại phải đi so sánh với nhữngkhách sạn khác?”

Mẫn Nhu cười vô tội tán dương mẫn thị, sắc mặt Hồng Lam trở nên âm trầm, cố gắngchống đỡ nở nụ cười, không hề lập tức trở mặt, dường như còn muốn đánhtrận cuối cùng.

“Tiểu Nhu, con không ở Mẫn thị nên không biết gần đây công việc kinh doanhgặp khó khăn. Mẫn thị là tâm huyết mà ông nội con đã cực khổ xây dưng,nếu lần này bị hủy đi trong chốc lát, cha con làm sao đối mặt với chaông đi trước”

Gặp khókhăn? Mẫn Nhu liền nghĩ ngay tới Diệp Vân Thao, dựa vào địa vị thân phân của Mẫn gia trừ khi là người có quyền lực chính trị nếu không sẽ khôngthể hạ được Mẫn Thị! Người có thù oán với Mẫn thị trừ cô ra còn có cậumình, cô cũng không thể nghĩ ra thêm người thứ hai.

Hồng Lam thấy vẻ mặt trầm tư của Mẫn Nhu, không ngừng thuyết phục nói: “Tuổi cha con cũng đã lớn, nếu Mẫn thị xảy ra chuyện không biết cha con có chịu nổi đả kích này không!”

Hồng Lam đột nhiên trở thành người vợ hiền suy nghĩ cho chồng. Mẫn Nhu cũng vì lờibà ta nói mà cười lạnh, gương mặt nhỏ cũng không có dáng vẻ suy ngẫm như lúc này khiến Hồng Lam khó hiểu.

“Nếu cha đã chọn kinh doanh thì sẽ hiểu những nguy cơ và lợi ích luôn cùngtồn tại. Mẫn Thị gặp chuyện tôi tin cha có thể tự mình giải quyết, nếuquả thật không được nữa, cha có thể tới tìm tôi, không cần bà phải làmngười thuyết khách!”

Mẫn Nhukhông chịu đưa tay giúp, thái độ kiên quyết khiến cho nụ cười trên gương mặt Hồng Lam đầy vẻ lo lắng, đôi mắt trừng to ý cười lấp lánh nhìn MẫnNhu, oán hận nói: “Cha mày thật uổng công khi nuôi mày, gả đirồi liền xem thường nhà mẹ đẻ? Đừng quên, là cha mày không quan tâm đếnsự phản đối của mọi người cứu mày thoát khỏi cô nhi viện!”

“Cứu tôi”- Mẫn Nhu cười mỉa mai, từ trên ghế đứng phắt dậy, mắt nhìn Hồng Lam đang tức giận: “Nếu như trong mắt bà cứu người nghĩa là đem một người từ trong hố lửa đẩyvào vực sâu tối đen như vậy thứ ân tình cứu mạng đó tôi tuyệt đối khôngmuốn”

Mẫn Nhu đểtạp chí lên bàn, nhìn lướt qua Hồng Lam đang dùng vẻ mặt không dám tinnhìn cô. Mẫn Nhu cầm lấy túi xách áo khoác, không muốn ngồi cùng HồngLam lâu hơn liền ra khỏi phòng tiếp khách.

Lục ThiếuPhàm và Đậu Đậu vẫn chưa quay lại, Mẫn Nhu không khỏi lo lắng. Nếu không thể ở phòng tiếp khách vậy cô sẽ đi tìm hai người sau đó chuẩn bị vềnhà.

Phòng vệsinh ở tận cuối hành lang bên trong, Mẫn Nhu cũng không vội. Bước chândi chuyển từ từ, cô dừng lại nhìn ngắm mấy bực họa trên hành lang. Lúcnhìn thấy bức tranh mẹ con, Mẫn Nhu nhếch miệng tạo thành độ cong nhànnhạt.

Ngón taymảnh khảnh khẽ vuốt nhẹ theo đứa trẻ mũm mĩm, nhìn gương mặt nhỏ nhắnnon nớt của nó. Mẫn Nhu có thể hình dung ra dáng vẻ đáng yêu của đứa trẻ trong bụng mình, đầu ngón tay áp lên bụng, ánh mắt nhu hòa, gương mặtsáng bừng hạnh phúc rõ ràng đến mức đã vô tình đâm bị thương đôi mắt vàtrái tim của người khác.

Cơ thể mảnhmai giống như bị một đôi mắt nhìn xuyên qua. Mẫn Nhu theo giác quan thứsáu, quay đầu nhìn lại, trên hành lang, dáng người cao ráo anh tuấn,gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo không chút che đậy đập vào mắt cô.

Đôi mắt lạnh lùng không mang theo cảm xúc dư thừa. Bây giờ nó nhìn cô lại khiến côkhông khỏi mất tự nhiên. Mẫn Nhu giấu đi nụ cười, thu hồi ánh mắt đangthưởng họa, cứ như vậy yên lặng đi ngang qua anh ta, đi hướng về sau.

Lúc lướtqua, mùi rượu đập vào mũi, đó là hương vị quen thuộc nhất trong kí ứccủa cô. Mỗi khi xã giao về, trên bộ tây trang đều có mùi này; nhưng hômnay nó đã trở thành mùi hương mà cô khó chịu nhất.

Bước chân Mẫn Nhu tăng nhanh, trong lúc không chú ý, giầy đạp lên nới giáp nhau giữa hai miếng thảm, cả người ngã đổ về trước.

Cảm giáckinh hoàng tràn ngập trong đầu, Mẫn Nhu theo bản năng che bụng mìnhlại, tốc độ nghiêng ngày càng tăng nhanh. Cảm giác sợ hãi lóe lên trong đầu. Nhưng sự đau đớn không ập tới, Mẫn Nhu vội vàng xoa bụng, xác định không sao mới thở phào một tiếng.

Đầu vai vàthắt lưng có một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy. Trong hơi thở không phải mùibạc hà thơm ngát, Mẫn Nhu kinh ngạc đảo mắt, chỉ mong là cô ngửi lầm.Mẫn Nhu thất thần suy nghĩ rồi ý thức ra là ai ôm cô, vẻ mặt kinh hoànggỡ xuống thay vào đó là thái độ hờ hững lạnh lùng.

“Buông tôi ra”

Kỷ Mạch Hằng như không nghe thấy câu ra lệnh lạnh lùng của Mẫn Nhu, ánh mắt thâmthúy vẫn nhìn cô, bàn tay không vì cô phản kháng mà buông ra, giống nhưbức điêu khắc bất động.

Cô bị anh ta nhìn đến xấu hổ. Mẫn Nhu tức giận nhìn chằm chằm Kỷ Mạch Hằng đang trân trân nhìn cô, không hiểu sự khác thường của anh ta, áp chế cơn giận,nói:

“Dù cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng anh buông ra đi, tránh để người khác nhìn thấy lại gây ra hiểu lầm không cần thiết”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có phải cũng là tình cảnh thế này”

Giọng nóikhàn khàn của Kỷ Mạch Hằng xuyên qua âm thanh giãy giụa của cô, rót vàotai cô, cô cũng ngừng phản kháng, nghi hoặc nhìn về phía anh ta.

Đôi mắttrước sau lạnh lẽo lại lấp lánh ánh sáng, bờ môi căng cứng có chút thảlỏng, cổ họng lên xuống, ánh mắt nhìn cô dần trở nên dịu dàng mê muội.

Vẻ mặt vàđộng tác khiến người ta giật mình, như lời anh ta nói, lần đầu tiên haingười gặp nhau, có phải cũng tốt đẹp như trước kia cô từng mộng tưởng!

Cũng tạihành lang treo đầy tranh, Kỷ Mạch Hằng đứng trước bức họa, cô nắm lấykhung cảnh lồng kính, dưới chân bước hụt, giá treo vô tình đỗ xuống,anh ta chợt đưa tay đỡ lấy cô.

Ánh sáng ấmáp của hành lang chiếu rọi, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông hoàn mỹ kiêu ngạo, gương mặt lạnh lùng mang theo ý cười thản nhiên, tiếng nhạc dudương hòa vào trong suy nghĩ, lúc đó người đàn ông trước mắt đã khắc ghi vào trái tim cô.

Bây giờ khinhớ lại, tim cô đã không còn đập thình thịch, chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Lúc đó Kỷ Mạch Hằng cũng vì yêu nên mới lộ ra nụ cười vui vẻ đó, còn cô lại cho rằng nụ cười đó vì cô mà xuất hiện, bây giờ nhớ lại cảm thấythật nực cười.

Mẫn Nhu kéosuy nghĩ chìm trong hồi ức quay về, môi mỏng coi lên, khác hắn với vẻmặt của Kỷ Mạch Hằng, thản nhiên nhìn về phía cuối hành lang, cô bìnhtĩnh đến vô tình:

“Quá khứ không có ý nghĩa thì không cần phải nhớ rõ nữa? Tôi chỉ nhớ cảnhtôi và chồng tôi gặp nhau, nếu Kỷ Thiếu có hứng thú tôi không ngại nhớlại lần nữa!”

Bàn tay giữlấy cô liền thả lỏng, Mẫn Nhu nhân cơ hội dùng sức đẩy Kỷ Mạch Hằng ra,sau đó lui về sau vài bước đề phòng, cô giống như con mèo đang vươn móng vuốt tức giận nhìn Kỷ Mạch Hằng.

Kỷ Mạch Hằng không chú ý nên bị Mẫn Nhu đẩy lui về sau chạm vào tường, lông mày đennhíu lại, cảm giác mất mát đau đơn khôn cùng khiến người ta không lýgiải nổi khi anh ta nhìn vào mắt Mẫn Nhu. Dưới ngọn đèn, nó tỏa ra thứánh sáng hoa lệ chói mắt.

Mẫn Nhu quay đầu, không để ý tới cảm xúc phức tạp đang lan tỏa trong mắt anh ta, cônhặt túi xách lên, chuẩn bị đi về phòng vệ sinh, phía sau cất lên giọngnói chất vấn phẫn nộ của phụ nữ.

“Hai người làm gì ở đây!”

“Hằng đây là lý do anh đi ra ngoài hóng mát sao? Em tin anh như vậy sao anh lại có thể gạt em!”

Mẫn Nhu phủi bụi trên túi, giọng nói lên án của Mẫn Tiệp bệnh tâm thần như ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài của cô. Ánh mắt đảo qua lại, lúc liếc mắt cònthấy hai con mắt đẫm lệ của Mẫn Tiệp, ủy khuất chỉ trích nhìn Kỷ MạchHằng tựa vào tường.

Kỷ Mạch Hằng mệt mỏi nhíu đuôi lông mày lại. Gương mặt anh anh tuấn có chút khó chịu với thái độ ầm ĩ của Mẫn Tiệp, ánh mắt lạnh lẽo đưa lên. Khi nhìn thấyvẻ mặt chế giễu của Mẫn Nhu thì nơi đáy mắt chớp tắt một loại ánh sángdịu dàng như nước.

Mẫn Nhukhông thấy không có nghĩa Mẫn Tiệp không để ý tới. Hơn nữa, Mẫn Tiệp lúc nào cũng đề phòng Mẫn Nhu, thái độ Kỷ Mạch Hằng dành cho Mẫn Nhu cóbiến chuyển như thế nào thì cô ta là người rõ như lòng bàn tay, lúc này ánh mắt Kỷ Mạch Hằng lại trân trân nhìn theo bóng lưng Mẫn Nhu, có vẻnhư không chịu dứt ra

“Anh cảm thấy bây giờ nó rất tốt đúng không? Anh muốn vứt bỏ em và con, quay trở về sống bên nó lần nữa sao?”

Mẫn Nhu thật bội phục sát đất trí tưởng tượng của Mẫn Tiệp. Có lẽ bất kì ai không có mối quan hệ gì chỉ cần qua miệng của cô ta thì sẽ trở nên có liên quanlại còn có quan hệ bất chính. Kỷ Mạch Hằng vẫn chung thủy với cô ta, tại sao luôn nghi thần nghi quỷ đổ mọi thứ lên đầu cô?

Thay vì cứtiếp tục làm ầm ĩ lên như thế, cô ta nên chăm sóc ở bên cạnh Kỷ MạchHằng. Theo tính cách Kỷ Mạch Hằng, anh ta không thích phụ nữ cả ngày chỉ biết đi gây sự, cô tự hỏi liệu Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp có thể sống với nhau đến cuối cuộc đời!