Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 43



Đậu Đậu ủy khuất nhấp nháy mắt, nước mắt ròng ròng nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu lại yếu lòng, oán giận nhìn Lục Thiếu Phàm nói:

“Đậu Đậu vẫn là đứa trẻ không hiểu chuyện, anh là người lớn sao lại so đo với trẻ con chứ?”

Lục ThiếuPhàm nhìn hai mẹ con tương thân tương ái, đuôi lông mày nhướng lên, vẻmặt lo lắng bị thay thế bằng nụ cười nhạt. Trước ánh mắt nghi ngờ củaMẫn Nhu và Đậu Đậu, ngón tay thon dài thong thả kéo ống tay áo, mỉm cười thoải mái nhìn Mẫn Nhu, tán thành nói:

“Anh cũng nhớ ra Đậu Đậu vẫn còn là đứa trẻ không hiểu chuyện”

Lời nói ra, đương sự tỏ ra không vui, Đậu Đậu ở trong lòng Mẫn Nhu lắc lắc cơ thể mũm mĩm, lầm bầm nói:

“Đậu Đậu hiểu, Đậu Đậu hiểu chuyện, hiểu chuyện mà!”

Lục ThiếuPhàm trực tiếp bác bỏ câu kháng nghị của Đậu Đậu, đôi mắt cưới ôn tồnnhìn Mẫn Nhu, ngồi xổm xuống, ôm lấy Đậu Đậu từ trong lòng Mẫn Nhu. ĐậuĐậu không ngừng giãy giụa, chiếc đầu nhỏ dúi vào lòng Lục Thiếu Phàm,sau đó anh cau mày nhìn Mẫn Nhu nói:

“Tiểu Nhu, em đi tắm đi, Đậu Đậu để anh lo”

Mẫn Nhu nhìn hai cha con ở gần nhau cảm giác bất bình thường, nhưng Lục Thiếu Phàmcong khóe môi, vẻ mặt bình thản tươi cười khiến cho cô yên tâm đi vàophòng tắm.

Lúc Mẫn Nhu đóng cửa lại cô có thể nghe tiếng Lục Thiếu Phàm dỗ ngọt Đậu Đậu: “Đậu Đậu, con thích Ultraman đúng không?”

“Dạ, thích”

“Vậy ngày mai cha dẫn con đi mua được không?”

“Nhưng, ngày mai Đậu Đậu phải đi học…”

Nằm trongbồn tắm mát xa, nước nóng tràn qua cổ cô, cũng khiến toàn bộ lỗ chânlông giãn ra, xua đi sự mệt mỏi trong ngày. Mẫn Nhu nhắm mắt, dựa vàobồn tắm, nghĩ đến buổi quay ngày mai.

Chuyện cô và Lục Thiếu Phàm kết hôn không xuất hiện trên tạp chí, có thể nói là maymắn khi đám chó săn không phát hiện tin tức. Nhưng với trực giác nhạybén, chẳng lẽ họ không nghe phong phanh gì cả?

Nhưng, sựthật chứng minh, từ khi cô kết hôn tới nay, cô không hề xuất hiện trênbáo tạp chí hoặc các phương tiện truyền thông khác, ngay cả tin tức côkết hôn cũng không có, không hiểu vì nguyên do gì.

Mẫn Nhu chợt nhớ tới bà Lục từng nói, chú của Lục Thiếu Phàm làm trong cục văn hóathông tin, hơn nữa, với địa vị của Lục gia hôm nay, làm gì có nhà truyền thông nào dám quang minh chính đại khiêu khích?

Nhờ có Lụcgia che chở, cô mới không bị cuốn vào chuyện xấu trong giới nghệ sĩ,cuộc sống bây giờ có thể coi như hạnh phúc bình yên. Chẳng qua là, nếucô lại xuất hiện trên màn ảnh, liệu cuộc hôn nhân giữa cô và anh có thểtránh xa thị phi hỗn loạn như xưa không?

Mẫn Nhu hítmột hơi thật sâu, mở mắt ra, nhìn ánh đèn phản chiếu trên tường, dườngnhư rất hạ quyết tâm, ánh mắt hết sức kiên định.

Mẫn Nhu hẹnChân Ni bảy giờ sáng tới quân khu đón cô. Trời vừa sáng, Mẫn Nhu liềnrời khỏi giường, quay đầu nhìn hai cha con đang ngủ say bên cạnh, mộtgương mặt anh tuấn một gương mặt thuần khiết nhỏ nhắn lộ ra, Mẫn Nhu khẽ cong môi, lặng lẽ vén chăn lên, bước xuống giường.

Bóng ngườimảnh mai nhẹ nhàng lui tới trong phòng ngủ, cố tạo ra tiếng động nhỏnhất, đi qua đi lại bận rộn Mẫn Nhu không chú ý tới, từ khi cô xuốnggiường, người đàn ông tưởng chừng đang ngủ say lại mở mắt, đôi mắt đennhánh như ngọc bám sát theo mỗi hành động của cô.

Mặc quần áotử tế xong, Mẫn Nhu rón rén đi đến bên giường. Trên chiếc giường rộngrãi, Đậu Đậu ngủ theo hình chữ đại, đôi môi bụ bẫm ngáp ngáp vài cái,cánh tay mũm mĩm gãi má, nhìn dáng vẻ buồn cười của Đậu Đậu, Mẫn Nhu lại không kiềm được tình cảm, cúi người, hôn lên mặt Đậu Đậu.

Ánh mắt thulại, nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm đang nằm bên cạnh, ngũquan trong suốt không chút tì vết, tựa như bức tượng điêu khắc với những đường nét rõ ràng. Lục Thiếu Phàm bình an ngủ say, Mẫn Nhu chỉ nhìnngắm gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ đó thôi mà tim đã đập nhanh.

Khi ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào gò má Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu liền vội vàng rụttay lại, lo sẽ đánh thức anh. Mẫn Nhu hơi rướn người, hôn nhẹ lên môiLục Thiếu Phàm, rồi đứng dậy từ từ đi ra khỏi phòng ngủ.

Cửa phòngphát ra tiếng đóng cửa rất nhỏ, người đàn ông lại mở mắt ra. Bên trongđôi mắt không hề có vẻ buồn ngủ, khóe miệng nhếch lên, gương mặt tuấn tú nở nụ cười thỏa mãn.

Mẫn Nhu vừa đi ra tới cửa liền thấy chiếc xe quen thuộc, mở cửa bước lên, Chân Ni tò mò hỏi: “Ông xã cậu sao không đưa cậu đi”

“Anh ấy còn ngủ, hơn nữa cậu cũng tới đón mình mà?”

Việc LụcThiếu Phàm có đưa cô đến trường quay cô không để tâm. Ngược lại, côkhông muốn bước lên xe thể thao của Lục Thiếu Phàm, để anh chở đi rêurao khắp nơi, như vậy quá mức phô trương, nếu bị bắt gặp không biết sẽtạo nên phiền toái thế nào.

“Bà xã ngôi sao đi quay phim, chồng dĩ nhiên phải đảm đương lái xe, chỉ có hai cậu là ngược đời?”

Mẫn Nhu nhìn Chân Ni đang dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô, khóe miệng cười nhẹ: “Chờ cậu kết hôn thì sẽ hiểu tâm trạng lúc này của mình”

Chân Ni vừa nghe đến kết hôn liền lập tức hạ hai vai xuống đầy mỏi mệt, gối đầu vào vai Mẫn Nhu, ai oán nói:

“Mình cũng muốn vậy, nhưng A Nham nói còn sớm quá, chờ thêm hai năm nữa mới kết hôn, mình cũng không có cách nào”

Mẫn Nhu cũng biết từ khi học đại học Chân Ni đã có bạn trai, hai người ở bên nhau đã năm năm nhưng nhà trai không chịu cầu hôn, Chân Ni vì quá yêu anh tanên không dám cưỡng ép.

“Yêu một người không sai, nhưng mà cậu cũng nên có chừng mực, nếu khôngnhững gì cậu bỏ ra sẽ không được báo đáp, hạnh phúc được duy trì bằngcách đó sẽ rất mệt mỏi”

Giống như cô đối với Kỷ Mạch Hằng, cô mù quáng hi sinh cho anh ta, lại hết sức tựtin cho rằng như vậy có thể trói anh ta bên cạnh mình. Kết quả chỉ cótrái tim cô bị trói buộc với đầy vết thương, làm người đứng ngoài, nhìnthấy Chân Ni như vậy, cô liền khuyên bảo nhắc nhở, không muốn Chân Nibước theo con đường giống mình.

Cô có thểgặp Lục Thiếu Phàm, gặp được người đàn ông yêu thương cô, nhưng trênthực tế, một người chồng toàn tâm toàn ý yêu mình như thế có được baonhiêu. Nếu như bạn trai Chân Ni không muốn kết hôn với Chân Ni, như vậylúc Chân Ni vẫn chưa tiến quá sâu thì hãy buông tay tìm hạnh phúc khác.

Nghe Mẫn Nhu khuyên, Chân Ni khẽ cau mày, hạ thấp đầu chìm vào im lặng. Vẻ mặtnghiêm túc của Chân Ni khiến Mẫn Nhu cũng không muốn nhiều lời, cô nhắmmắt giả vờ ngủ say, cô có thể khuyên nhưng không thể làm thay đổi suynghĩ của Chân Ni, kết quả ra sao vẫn phải xem Chân Ni quyết định thếnào.

Lúc Mẫn Nhuđến trường quay, tổ đạo diễn đã chuẩn bị xong, cách ly khu vực quanh với xung quanh, không cho phép người đi đường tùy tiện ra vào.

“Mẫn Nhu tới rồi, mau đi trang điểm thay quần áo đi”

Lý Nghị đang chỉ đạo nhân viên bố trí trường quay, thấy Mẫn Nhu từ trên xe đi xuống, đầu tiên bước tới chào hỏi, nhưng cũng không quên chỉ vào bóng ngườicao ráo ở xa:

“Nhiễm Phong đến từ rất sớm, vừa rồi còn hỏi cô đâu, lát nữa chỉ có thể dựa vào hai người diễn”

Mẫn Nhu mímmôi cười một tiếng, nói chuyện với Lý Nghị vài câu sau đó để Chân Ni đón tiếp, đi vào phòng thay đồ chuẩn bị đổi trang phục.

Mẫn Nhu vàChân Ni đi về phía khu vực quay, đi được 100m của con đường đã thấy vôsố ánh đèn flash lóe lên, cùng với tiếng gọi sung sướng.

“Mẫn Nhu, thật là Mẫn Nhu”

“Aya, aya!! Chúng em mãi mãi yêu chị”

Mẫn Nhu đinhanh hơn, cô lịch sự khẽ quay đầu mỉm cười, không ngờ đám đông lại càng hô to xáo động, Chân Ni vội vàng kéo Mẫn Nhu đi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nam thứ làdiễn viên Nhị Hào dáng người cao ráo như người mẫu, tuy lần quay nàykhông cần nam thứ xuất hiện, nhưng Lý Nghị tuyển người luôn rất nghiêmkhắc cho nên vẻ ngoài của nam chính cũng phải thật xuất sắc. Lúc Mẫn Nhu đi ngang qua, hai người cũng chỉ gật đầu chào hỏi, không nói chuyện với nhau.

“Diễn”

Khi Lý Nghịcất tiếng thì tất cả nhân viên đều chuẩn bị sẵn sàng, đèn chiếu sángchiếu vào tấm hội tụ ánh sáng rồi phản ra khu vực quay.

Mẫn Nhu cởiáo khoác ra, chỉ mặc chiếc váy đơn giản, đầu ngón tay vòng qua khuỷu tay nam thứ, tao nhã bước đi, gương mặt nhỏ trang điểm xinh xắn, mỉm cườiđi vào khu vực quay.

Ống kínhquay cũng từ từ di chuyển theo, nắm lấy từng khoảnh khắc cau mày và mỉmcười của cô. Mẫn Nhu kéo tay nam thứ, hai người cười rạng rỡ đi đến bênchiếc xe thể thao màu bạc. Ống kính dừng lại khi Mẫn Nhu đi đến đầu xe,đây là một cảnh đặc tả, đạo diễn theo dõi qua màn hình, ông nhìn thấygương mặt đẹp trai của Âu Nhiễm Phong, đôi mắt ưu thương lưu luyến quansát theo bóng Mẫn Nhu, vẻ mặt thay đổi khiến Lý Nghị gật đầu khen ngợi.

“Không hổ danh là ảnh đế, xem ra chỉ cần quay một lần là xong…”

Lý Nghị cùng các nhân viên bên cạnh hạ giọng nói chuyện, chợt nghe tiếng thắng xegấp, một chiếc xe thể thao bóng loáng dừng lại bên ven đường. Chiếc xemàu đen phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tưởng chừng trongchớp mắt thông qua ống kính sáng lóe lên.

Mọi ngườinghe tiếng xe quay đầu lại, cùng lúc cửa xe thể thao lạch cạch mở ra,một đôi chân thon dài bước ra đầu tiên, bộ đồ tây màu đen hoàn mỹ, đôigiày da sạch sẽ không có chút bụi bẩn đặt xuống đất.

“Phanh”. Cửa xe khép lại, một người đàn ông bận bộ đồ tây màu đen xuất hiện bên xethể thao, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh xinh đẹp, khí chất cao quý tao nhã, mái tóc đen bị gió thổi qua trở nên hỗn động, nhưng cũng không mất đi khí chất ôn hòa của anh. Anh xoay người, gương mặt hoàn mỹ anhtuấn mang theo nụ cười nhu hòa, giống như không nhận ra bản thân mìnhđang tỏa ra sức hút mê người, bước chân thanh tao lịch sự vòng qua đầuxe, đi về phía trường quay.

“Oa, anh ta là thiếu gia nhà ai vậy, xem ra còn đẹp trai hơn cả Âu Nhiễm Phong”

“Làm gì có, tôi thấy mỗi người mỗi vẻ, Âu Nhiễm Phong đúng là mỹ nam, còn anh chàng này thì rất đẹp trai”

Mẫn Nhu cũng vừa dừng quay, cô lập tức để ý đến nhân vật đang được mang ra bàn táncùng âm thanh tán thưởng xung quanh khiến Mẫn Nhu nhíu mày. Theo ánh mắt cô mọi người, cô nhìn ra đường.

Cô chỉ nhìnthấy người đàn ông đó đang cùng Lý Nghị bắt tay nhau. Đầu tiên là ngẩnngười, đôi mắt mở to quan sát bóng người cao ráo ôn hòa, đột nhiên gương mặt sáng rực mỉm cười.

Chân Ni cầmáo khoác chạy tới, dừng lại bên cạnh Mẫn Nhu, vừa hâm mộ vừa trêu ghẹonói: “Nhìn thấy không, chồng cậu đến thăm cậu dó, đúng là dính như keosơn mà”

Mẫn Nhu mặcáo khoác vào, cũng không đi tới ngay mà đi quanh quẩn bên trong trườngquay, cầm lấy bình nước do Chân Ni mang tới, thong thả uống nước.

“Ông xã tới rồi, sao em không qua đó bồi dưỡng tình cảm đi?”

Một giọngnam hài hước cất lên, Mẫn Nhu khẽ nhấp chút nước dĩ nhiên cô cũng đoánra người ngồi bên cạnh là ai. Cô chịu đựng ánh nhìn mập mờ của mọi người khi nhìn về phía cô, Mẫn Nhu đậy bình nước lại, tựa người vào ghế nghỉtạm.

“Nhu Nhu, tôi cũng khát, em cho tôi uống một ngụm được không?”

Bàn taytrắng chưa kịp chạm vào thành bình, Mẫn Nhu liền nghiêng người, cánh tay đảo qua giữ lấy bình nước của mình, đôi mắt nhìn gương mặt tuấn tú chai lì kia, nhíu mắt cười một tiếng.

“Ngại quá, tôi sợ bị lây bệnh”

Trời rấtlạnh, nhưng Âu Nhiễm Phong chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, nút cổ áo vẫncòn mở ra để lộ nét phong lưu mị hoặc mê người, nghe Mẫn Nhu nói vậy,anh ta cười một tiếng, ánh mắt lộ vẻ suy tư:

“Thị lực của chồng em hẳn không tệ?”

Mẫn Nhukhông hiểu ý của Âu Nhiễm Phong, ngẩng đầu lên đập vào mắt là đầu ngóntay như tranh vẽ chỉ về một hướng, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ vui sướng hảhệ khi thấy người ta gặp nạn:

“Chồng em quả là nhất tâm nhị dụng, anh ta vừa đối phó với đạo diễn vừa giám sát em”

Nhất Tâm Nhị dụng: Một bên tay trái vẽ hỉnh vuông, bên tay phải vẽ hình tròn.

Mẫn Nhu thấy Lục Thiếu Phàm đúng như lời Âu Nhiễm Phong nói, mặc dù anh cùng Lý Nghị cười nói nhưng ánh mắt lâu lâu liếc nhìn về phía cô. Nếu không phải cốtình quan sát nhất định sẽ không phát hiện ra vẻ phân tâm của Lục ThiếuPhàm.

“Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh thấy chồng em như vậy, xem như đã lĩnh ngộ được câu nói này”

Âu NhiễmPhong cong cong khóe môi tà mị, đôi mắt phương nhíu lại nhìn ánh mắt sâu thẳm của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu quay đầu nhìn Âu Nhiễm Phong, gươngmặt tuấn mỹ hiện lên vẻ tự giễu. Cô cũng không biết nói gì đành giả vờnhư không thấy, quay đầu thấy trợ lý đạo diễn đang chạy về phía họ.

“Anh Phong, chị Nhu, đạo diễn Lý gọi hai người qua”

Mẫn Nhu đãđoán được Lý Nghị gọi họ vì chuyện gì. Cô đứng lên, Âu Nhiễm Phong cũnglười biếng đứng dậy, dáng người cao ráo hơi gầy, dưới ánh sáng chói mắtcủa mặt trời Âu Nhiễm Phong toát ra vẽ khêu gợi mị hoặc.

“Đi thôi, tôi cũng muốn cùng chồng em chào hỏi một tiếng”

Mẫn Nhu dùng ánh mắt cảnh cáo Âu Nhiễm Phong. Người đó lại hồn nhiên tỏ ra khôngbiết, sửa lại tóc, hai tay cắm vào túi quần, nghiêng đầu cười xấu xanhìn ánh mắt Mẫn Nhu, gương mặt bất cần đời đầy vẻ đùa cợt.

“Thân phận bối cảnh của chồng em cao như vậy, gia cảnh lại giàu có, tôi mới dám đến đòi chút bánh kẹo quà cưới để ăn?”

“Dĩ nhiên là được, nếu anh không ngại phải quay video clip này thêm mấy ngày, thì bất cứ khi nào cũng hoan nghênh anh”

“Có thể cùng làm việc với một vị tiểu thư xinh đẹp quyến rũ thế này, dù là quay cả năm tôi cũng bằng lòng”

Trong nháymắt, Mẫn Nhu nổi da gà toàn thân, đối với thứ ngôn từ hoa mỹ của ÂuNhiễm Phong cô xem như miễn thứ cho kẻ bất tài, môi đỏ cong cong, khiđến gần Lý Nghị và Lục Thiếu Phàm thì không nói nữa.

Lý Nghị nhận ra có người đến gần, ông khẽ chớp mắt, đập vào mắt là Mẫn Nhu và Âu Nhiễm Phong, ông liền giới thiệu nói:

“Vị này là thị trưởng của chúng ta, Lục Thiếu Phàm tiên sinh, Nhiễm Phong Mẫn Nhu hai người làm quen đi”

Mẫn Nhu vàÂu Nhiễm Phong đứng bên cạnh rất dễ khiến người khác suy diễn sâu xa.Tuấn nam mỹ nữ, ngay cả trên internet họ cũng là cặp đôi được ủng hộnhiều nhất, không ít fan mong muốn hai người yêu nhau. Lần này Mẫn Nhuđóng chung với Âu Nhiễm Phong trong ca khúc mới, scandal chắc chắn không ít.

Lý Nghịkhông biết mối quan hệ giữa Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, cũng khó trách sẽ tưởng Âu Nhiễm Phong và Mẫn Nhu là một đôi, chỉ e rằng tất cả mọi người trong trường quay đều thấy thế.

“Thị trưởng Lục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”

Âu NhiễmPhong cong môi, gương mặt xinh đẹp hơn người, nụ cười khinh bạc, tùy ývươn tay. Anh ta cứ như vậy đứng trước mặt Lục Thiếu Phàm, hai ngườiđàng ông cao to đứng dối diện nhìn nhau, rõ ràng là lịch sự chào hỏinhưng bên trong gió nổi mây bay, dòng nước ngầm đang sôi trào.

Mẫn Nhu khẽcau mày, nhìn Lục Thiếu Phàm. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, phảng phất như không nghe ra ý khiêu khích trong lời nói của Âu Nhiễm Phong, bắt tay ÂuNhiễm Phong:

“Nghe danh không bằng gặp mặt, rất vui được biết anh”

Giọng nóiLục Thiếu Phàm réo rắt, khách sáo lễ độ, nhưng trước mặt thì tỏ ra ônhòa sau lưng lại hờ hững xa cách. Gương mặt tuấn tú toát lên khí chấtung dung ôn hòa, đôi mắt tối đen đầy vẻ cao quý không thể chạm tới.

“Thị trưởng Lục trăm công ngàn việc vẫn đến xem chúng tôi quay phim, xem ra Lục thị trưởng rất ủng hộ chúng tôi?”

Âu Nhiễm Phong cười hoa mỹ nhưng rất nguy hiểm, Lục Thiếu Phàm nhướng đuôi lông mày, khóe môi mỉm cười vân đạm phong khinh:

“Đó là lẻ tự nhiên, nhà nước hết sức ủng hộ nền văn hóa điện ảnh”

“Mãi lo nói chuyện với Lục Thiếu Phàm, tôi quên mất phải giới thiệu bạn diễn của mình”

Âu NhiễmPhong khẽ nhắc khiến Mẫn Nhu sững sốt, anh ta biết rõ mối quan hệ giữacô và Lục Thiếu Phàm còn bày trò như vậy, tính để cô mất mặt sao?

“Đây là Mẫn Nhu, là đại minh tinh của thành phố A, Thị trưởng Lục chắc là cũng từng gặp qua?”

Mẫn Nhu ngại ngùng nhìn Lục Thiếu Phàm, ánh mắt anh cũng nhìn sang cô. Đôi mắt ônhòa dâng lên luồng áng nhẹ nhàng nhu tình. Nếu không phải Lý Nghị đangđứng bên Lục Thiếu Phàm, với khả năng quan sát của ông sợ là sẽ pháthiện sự khác thường giữa Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm.

Vấn đề ÂuNhiễm Phong đưa ra quả nhiên là khó lựa chọn. Nếu Lục Thiếu Phàm trả lời phải, mối quan hệ giữa hai người sẽ bị bại lộ, cuộc hôn nhân của họ sẽ tránh không khỏi những câu hỏi chất vấn, cuộc sống an bình bị phá vỡ;nếu như anh nói không phải thì đó là nói dối, với một con người phẩmhạnh như Lục Thiếu Phàm việc nói dối là một vết nhơ.

Nếu nhất định phải nói dối, vậy thì để cô làm!!

Gương mặtxinh xắn nhỏ nhắn của Mẫn Nhu vừa hé nụ cười, chưa kịp mở miệng nói saulưng một giọng nói trong vắt cất lên, âm thanh bập bẹ quen thuộc khiếnMẫn Nhu quay đầu lại, thấy bóng người nho nhỏ leo từ trên xe xuống.

“Cha.. cha… Đậu Đậu không muốn đợi ở bên trong!”

Cơ thể trònvo di động hai cái chân nhỏ như củ cải, chạy hướng về Mẫn Nhu, giọng nói non nớt êm tai có vẻ oán giận, phía trên chiếc đầu nấm đội đồ chụp taimàu hồng, gương mặt nhỏ bị gió lạnh thổi qua làm ửng hồ, người khoácchiếc áo bông dày nhìn như viên cầu đang lăn lại trên đất.

Mẫn Nhu chorằng Đậu Đậu sẽ chạy tới nhào vào lòng mình đang định tính ngồi xuống ôm thì Đậu Đậu chạy lướt qua cô nhào vào người Lục Thiếu Phàm, cơ thể mũmmĩm giãy giụa, ương bướng nói:

“ba ba, Đậu Đậu mệt quá, ôm con một cái”

Đậu Đậu mởvà đưa tay ra hướng về phía Lục Thiếu Phàm, hoàn toàn không đẻ ý đến Mẫn Nhu trước nay vẫn gần gũi bên cạnh, giống như thật sự không biết MẫnNhu, chỉ làm nũng với mỗi Lục Thiếu Phàm.

Lý Nghị cúi đầu nhìn Đậu Đậu, cười khen: “Tiểu linh đồng dễ thương thật, nếu xuất hiện trước máy quay nhất định sẽ là ngôi sao sáng trên bầu trời”

Đậu Đậu như hiểu Lý Nghị khen mình, không còn quấn lấy Lục Thiếu Phàm, nghiêng đầu, ngẩng gương mặt bụ bẫm lên, điềm đạm nói:

“Đậu Đậu cám ơn bác đã khen”

Lý Nghị thoáng giật mình, sau đó gật đầu cười to: “Không hổ là thiếu gia của Lục thị trưởng, tuổi còn nhỏ mà đã thông minh nhưvậy, người ta nói ba tuổi mà như tám mươi, xem ta Lục tiểu thiếu gia đây nhất định sẽ có tiền đồ”

Lời khen aimà không thích nghe, tính cách Lục Thiếu Phàm tùy có hờ hững nhưng nghengười khác khen con mình, môi cũng khẽ nhếch cong lên, không quên khiêmnhường nói:

“Lý đạo diễn quá lời rồi, đứa nhỏ này đúng là tiểu thông minh, có thể khiến người khác vui vẻ”

Đậu Đậu bịLục Thiếu Phàm ôm vào lòng, đôi mắt đen lấp lánh tò mò nhìn Mẫn Nhu vàÂu Nhiễm Phong. Thừa dịp Lục Thiếu Phàm và Lý Nghị nói chuyện phiếm liền làm mặt quỷ hướng về phái Âu Nhiễm Phong, sau đó giảo hoạt lắc đầu,dương dương tự đắc bật cười.

Mẫn Nhu cũng đoán Lục Thiếu Phàm đã dặn dò gì đó Đậu Đậu, Đậu Đậu mới tỏ ra khôngbiết cô. Từ hành động làm mặt quỷ lúc nãy của Đậu Đậu dành cho Âu NhiễmPhong đủ nói rõ Đậu Đậu không thích mỹ nam đứng bên cạnh mẹ mình.

“Không ngờ, em vừa mới kết hôn đã có con trai lớn như thế, tôi thật không biết nên chúc mừng em hay phải tỏ vẻ thương cảm?”

Âm thanh nhẹ nhàng của Âu Nhiễm vang lên bên tai, Mẫn Nhu không vì giọng điệu chếgiễu của anh ta mà không vui, gương mặt cũng hết sức tự nhiên, nhất làkhi thấy Đậu Đậu như tên trộm lén lút nhìn sang, Mẫn Nhu nở nụ cười yêuthương.

“Dĩ nhiên là chúc mừng, một đứa trẻ thông minh lại dễ thương như vậy không phải ai cũng có được”

Mắt Âu Nhiễm Phong tối lại, vẻ mặt xấu xa cũng biến mất, ánh mắt nhìn về phía MẫnNhu có chút thâm trầm, hạ giọng chỉ để hai người nghe:

“Em đang tự an ủi mình sao?”

Cách nhìnnày của Âu Nhiễm Phong cũng dễ hiểu thôi, Mẫn Nhu đón nhận ánh mắtthương cảm đồng tình của anh ta, tự nhiên mỉm cười, không hề giả vờ hoặc vừa khóc vừa kể, hạ thấp giọng nói

“Tôi đang nói thật sao lại là tự an ủi mình? Đậu Đậu là con tôi, còn nữa, tôi không muốn anh nói bậy bạ làm tổn thương con tôi”

Mắt Âu Nhiễm Phong híp lại, ánh mắt đầy thâm ý nhìn ánh mắt cương trực của Mẫn Nhu,muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng chỉ thấy sự bảo vệ của cô dành cho đứatrẻ, chẳng lẽ cô gái này độ lượng đến mức có thể chấp nhận con trai củachồng mình và người phụ nữ khác?

Mẫn Nhu đọcđược suy nghĩ từ ánh mắt Âu Nhiễm Phong, cô bĩu môi nhưng không tiếp tục giải thích thêm, cô không hi vọng vì sự ích kỉ của bản thân mà khiếnĐậu Đậu mất đi hạnh phúc tuổi thơ.

“Tôi cũng không quấy rầy Lý đạo diễn nữa, mọi người tiếp tục đi”

Dù Lục Thiếu Phàm trong tay ôm một đứa trẻ cũng không làm giảm nửa phần khí chất phi phàm, Lục Thiếu Phàm tạm biệt Lý Nghị, sau đó gật đầu chào Âu NhiễmPhong. Khi ánh mắt dừng lại trên người Mẫn Nhu thì bờ môi cong lên, Mẫn Nhu giật mình nhìn Lục Thiếu Phàm ôm Đậu Đậu đi.

Hôm nay LụcThiếu Phàm xuất hiện khiến Mẫn Nhu nghi ngờ, cô không hiểu Lục ThiếuPhàm làm vậy là có mục đích gì, lúc bắt đầu cô cho rằng anh tới thámthính nhưng anh chỉ nói chuyện với Lý Nghị, từ đầu tới cuối không hềnhìn cô khiến suy nghĩ này bị loại bỏ.

“Đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi”

Mẫn Nhu thuhồi tầm mắt nghe lời nói chế giễu của Âu Nhiễm Phong cô không hề giận.Khi Lý Nghị tuyên bố làm việc thì mọi người lại tập trung vào khu vựcquay.

“Mọi người ráng thêm tí nữa, tranh thủ quay một lần rồi qua”

Lý Nghị đưakịch bản lên, nhìn về phía khu vực quay hô to, nhân viên làm việc rốirít chuẩn bị sẵn sàng, nghe một tiếng “diễn” thì diễn viên cũng tiến vào trạng thái quay phim.

Đèn trongnháy mắt sáng lên, bảy tám chiếc máy quay đều nằm ở vị trí riêng, ÂuNhiễm Phong cũng quay về bên xe thể thao bắt đầu bộc lộ cảm xúc, Mẫn Nhu lễ phép cười nhìn nam thứ, ôm lấy tay anh ta đi về phía cửa.

Giống nhưquay lần thứ nhất, chỉ một đoạn phim ngắn hơn một phút mà tập trung gầnđến một nửa máy quay có thể hoàn mỹ là điều tất yếu. Khi Lý Nghị chuẩnbị kêu ngừng thì trên màn hình một nam thứ nhảy lên, không hề để tâm,khiến mọi công sức bị củi thiêu chỉ trong một giờ.

“Chuyện gì vậy!”

Lý Nghị đứng bật dậy, vẻ mặt có chút không vui nhìn nam thứ đang xấu hổ: “Chẳng lẽ không biết trước khi đạo diễn kêu ngừng thì không thể lộn xộn sao?”

Nam thứ bị Lý Nghị mắng rõ ràng không vui gương mặt có chút uất ức, đáp lại: “Lý đạo diễn, không phải tôi không hiểu quy củ mà đạo diễn mau lại đây xem, cứ thế này tôi làm sao diễn?”

Lý Nghị tòmò đi tới, Mẫn Nhu đứng bên cạnh nam thứ, vừa rồi anh ta đột nhiên nhảylên khiến cô cũng hết hồn, lúc này theo tay chỉ của nam thứ, cúi đầunhìn, vừa thấy gương mặt ủy khuất nhỏ nhắn kia, Mẫn Nhu liền mở to mắtkhông dám tin.

“Đậu Đậu, con không phải đã về với cha rồi sao?”

Mẫn Nhu theo phản xạ cúi người ôm Đậu Đậu, vội hỏi. Hoàn cảnh bây giờ quả thật rấthỗn loạn, tự nhiên không có ai để ý đến Mẫn Nhu.

Lý Nghị nổi giận đùng đùng, đi tới, lúc thấy Đậu Đậu thì cơn giận dần dần tản đi, cũng tò mò hỏi như Mẫn Nhu.

“Cháu gọi là Đậu Đậu phải không, Đậu Đậu, cha cháu đâu? Có phải bị lạc không?”

Đậu Đậu nhưđứa trẻ làm sai, lắc lắc đầu, mím môi, hai tay giữ chặt áo bông, khiếnngười ta vừa yêu vừa xót. Cơn giận của Lý Nghị cũng nhanh chóng mấttích, ngồi xổm xuống, yêu thương xoa đầu Đậu Đậu, ôn tồn nói:

“Đậu Đậu nếu không tìm thấy cha, vậy cháu ở đây đợi được không?”

Đậu Đậu đáng thương nhìn Lý Nghị, quay đầu chun chun cái mũi, nhìn Mẫn Nhu, hai tayôm lấy cổ Mẫn Nhu, úy khuất khóc thút thít nói.

“Đậu Đậu ở đây đợi ba ba, Đậu Đậu không thấy ba đâu cả”

“Lý đạo diễn, đứa trẻ này đùa giỡn khiến tôi không diễn được”

Nam thứ độtngột mở miệng thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó ai cũng quay lạinhìn. Ánh mắt anh ta ai oán nhìn Đậu Đậu, khi thấy dáng vẻ khóc lóc củaĐậu Đậu cũng không dám trách mắng chỉ bình thản nêu lí do:

“Lý đạo diễn, xem ra chiếc quần này tôi không thể mặc được nữa”

Quần tây Nam thứ dính một mảnh nước lớn, ướt nhẹp phía dưới vẫn còn nhỏ nước, Lý Nghị nói với trợ lý:

“Mau qua lau đi”

Trợ lý cầmxấp khăn giấy lớn lau nơi ướt cho nam thứ, sắc mặt nam thứ cũng khôngtốt lên, mãi đến khi trợ lý đánh rơi chiếc khăn buông ra một câu: “Sao lại có mùi nước tiểu”, sắc mặt nam thứ hoàn toàn sa sầm. (=.=)

Nam thứ cũng là người mẫu, bây giờ gặp chuyện mất mặt như vậy còn phải chịu cái nhìn khác nhau từ bốn phía. Vẻ mặt thay đổi, cầm lấy chìa khóa xe từ trongtay trợ lý đi ra ngoài.

“Nhân vật này, Lý Đạo diễn mời người khác đóng đi”

Chuyện minhtinh nổi giận tuy thấy nhưng không thể trách, sắc mặt Lý Nghị không khỏi có vẻ lo lắng, nắm trong tay cuốn kịch bản la mắng trợ lý vừa la to lúc nãy.

“Trong lòng biết là được còn la lên. Bây giờ thì tốt rồi, thiếu diễn viênchúng ta còn quay gì nữa, còn đứng đó mau đi tìm nam diễn viên khác tớiđây?”

Âu NhiễmPhong nghe nghe có cải nhau liền chạy tới. Sau khi hiểu được tình huống, hai hàng lông mi nhíu chặt, Âu Nhiễm Phong Lý Nghị và nhân viên đangthảo luận có nên ngừng quay hay không thì ánh mắt anh ta liếc về phía kẻ phá hoại đang nằm trong lòng Mẫn Nhu.

Mẫn Nhunương theo ánh mắt của Âu Nhiễm Phong, cúi mắt xem xét thấy nơi khóa kéo quần của Đậu Đậu vẫn mở, rõ ràng làm chuyện xấu xong vẫn chưa kịp tiêuhủy chứng cớ, Mẫn Nhu nghênh đón ánh mắt trách cứ của Âu Nhiễm Phong,xấu hổ ho một tiếng, ôm Đậu Đậu đi về phía nghỉ ngơi.

“Nhu xảy ra chuyện gì vậy? Sau lại không quay tiếp?”

Chân Ni cũng nghe thấy chạy tới, thấy đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Mẫn Nhu liền cảm thấy khó hiểu hỏi.

Mẫn Nhu trao cho Chân Ni cái nhìn yên tâm, đôi môi đỏ mọng áp lên lỗ tai nhỏ của Đậu Đậu, dạy bảo nói:

“Đậu Đậu, lần sau không được như vậy, nghe rõ chưa?”

Dáng vẻ hàohứng của Đậu Đậu sau khi nghe thấy Mẫn Nhu nói thế, môi liền mím lại,hàng lông mi dày run rẩy, hai mắt đẫm lệ nhìn Mẫn Nhu, thưa dạ nói:

“Đậu Đậu nhịn không được, Đậu Đậu không cố ý…”

Mẫn Nhu cũng không nhẫn tâm trách cứ thêm, ôm Đậu Đậu, rồi cùng Chân Ni đi ra khỏikhu vực quay phim, vừa ra liền thấy Lục Thiếu Phàm đang mím môi sắc mặttối sầm từ xa đi tới, lúc nhìn thấy Mẫn Nhu ôm Đậu Đậu thì vội vàng đinhanh hơn.

“Ba ba”

Đậu Đậu nhìn thấy Lục Thiếu Phàm thì liền giang hai tay, tính nhào vào lòng Lục Thiếu Phàm, gọi lớn tiếng: “ba ba, sao ba lại đi xa như thế? Đậu Đậu còn tưởng cha không chịu mua Ultraman cho Đậu Đậu”

Lục ThiếuPhàm ôm lấy Đậu Đậu, đôi mắt thâm trầm hướng về phía Mẫn Nhu, trở nênhiền hòa đến khó hiểu nhưng khi thấy đám người Lý Nghị đang thảo luậnkịch liệt thì anh liền nhíu mày, hỏi:

“Sao lại thế này?”

Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu chột dạ cúi đầu, giải thích nói: “Đậu Đậu tiểu lên quần nam thứ, nam thứ tức giận bỏ diễn”

Lục ThiếuPhàm hiểu ra liền gật đầu, xoay người giao Đậu Đậu lại cho Mẫn Nhu. Sauđó, trước ánh mắt soi mói của cô, Chân Ni và Đậu Đậu, Lục Thiếu Phàm đinhanh về phía Lý Nghị

Mẫn Nhukhông biết Lục Thiếu Phàm nói gì với Lý Nghị. Cô chỉ biết Lục Thiếu Phàm sau khi nói xong, Lý Nghị cười gật đầu liên tục, những nhân viên kháckhông ngừng nói cám ơn Lục Thiếu Phàm, sau đó nhìn xung quanh mọi ngườitản đi thì ngăn lại không để nhân viên ngừng công việc.

“Đừng thu dọn, chúng ta tiếp tục quay”

Khi Lý Nghị và Lục Thiếu Phàm tươi cười đi đến bên Mẫn Nhu, mọi khó hiểu của Mẫn Nhu đều được Lý Nghị giải quyết.

“Mẫn Nhu, Lục thị trưởng hạ mình, đồng ý giúp chúng ta, thay diễn viên nam thứ kia, cô mau giúp Lục thị trưởng đọc kịch bản đi”

Mẫn Nhu liền ngẩn người, không cách nào lý giải hành vi của Lục Thiếu Phàm, vừa định mở lời, liền nghe thấy Lục Thiếu Phàm áy náy cất giọng:

“Lý đạo diễn, trẻ con không hiểu chuyện mong ông đừng để trong lòng”