Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 12



Bà Lục mặcbộ đồ công sở màu trắng ngà, tóc đen búi ra sau, trang điểm thanh lịchnhẹ nhàng, ung dung cao quý toát lên sự giỏi giang, không như lần trướckhiến người khác cảm thấy mơ hồ, qua đó đoán được có lẽ bà từ nơi làmviệc chạy sang đây.

Là điều gì mà làm cho bà Lục giận đến thế.

Nhớ lại Thẩm Tấn Hàm vội vàng đưa hộ khẩu, bàn tay Mẫn Nhu vịn chặt cánh tay LụcThiếu Phàm không khỏi siết chặt, trái tim cô co lại khi thấy bà Lục giận dữ nhìn Lục Thiếu Phàm.

“Đây là những gì mà một người con trai Lục gia nên làm sao?

Bà Lục lấytờ giấy A4 ném lên cao giống như chiếc lá tàn khô từ từ rớt xuống, ánhmắt Mẫn Nhu cũng nhìn theo, cả người ở trong ngực Lục Thiếu Phàm trở nên thẫn thờ.

“Con cho rằng kêu Tấn Hàm đi trộm thì có thể lừa dối được sao?”

Giọng nóinghiêm khắc của bà Lục không ngừng to lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự trang nhã. Cho dù là lỗi sai của cả Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm,nhưng bà đều đem tất cả mọi tội lỗi trút lên một mình Lục Thiếu Phàm,không hề chỉ trích Mẫn Nhu lấy một câu, ngay cả trừng mắt cũng không.

Lục ThiếuPhàm khẽ nắm lấy tay cô đanh tính cúi xuống đất, sau đó đẩy nhẹ cô, bàntay với từng khớp xương rõ ràng xoa xoa mái tóc quăn, đôi mắt dịu dàngan ủi cười nhìn cô: “Ngoan, vào phòng chờ anh”

Lục Thiếu Phàm xoay nhẹ cơ thể cô, đẩy cô đi hướng về gian phòng, ý bảo cô đi vào.

Trong ngựcMẫn Nhu như có vật gì đó đè nặng xuống, miệng không cách mở to để thở,lúc quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng to lớn của Lục Thiếu Phàm chặn đứngtầm mắt của cô, đem bà Lục và thế giới của cô ngăn ra bên ngoài.

“Nếu không phải người bạn trong cục dân chính cho mẹ biết, con tính giấu mẹ, giấu Lục gia cả đời đúng không”

Không khítrong phòng bị câu hỏi lớn tiếng chất vấn mà trở nên lạnh lẽo, Mẫn Nhusững sốt, không thể không tin một sự thật tàn nhẫn nhất : người lục giakhông chấp nhận cô.

“Con chưa từng giấu giếm ai, mẹ nói con trai lục gia thì phải có tráchnhiệm, lúc này con đang thực hiện trách nhiệm với bản thân”

Giọng nói Lục Thiếu Phàm hết sức bình tĩnh không hề có chút dao động cũng khiến cho sắc mặt của bà Lục đang giận mà tái nhợt.

“Lục Thiếu Phàm, con muốn cả mẹ và gia gia phải tức chết mới cam tâm đúng không?”

Mẫn Nhu đivề trước một bước, tiếng trách mắng của bà Lục khiến cô khựng lại, bàntay đặt lên nắm cửa tính mở ra cũng chỉ siết chặt.

Bà Lục vẫnchưa nguôi ý định ngăn cản, chẳng qua Lục Thiếu Phàm chưa bao giờ kể cônghe, thứ anh mang tới cho cô lúc này chỉ có hạnh phúc, còn mọi đau khổvà khó chịu một mình anh đỡ lấy.

Giống nhưkhi bà Lục xuất hiện trong nhà của họ, anh không chút do dự liền lựachọn bảo vệ cô, một mình chịu sự trách móc nặng nề chất vấn của bà Lục.

Lần trước ởLục gia, đối mặt với lời nói như kim đâm của bà Lục cô đã bỏ chạy, thậmchí từ bỏ cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm. Lúc này, cô còn muốngiống như khi đó, chật vật bỏ chạy, trốn tránh bà Lục sao.

Nếu như mộtcuộc hôn nhân chỉ có thể chạy trốn, như vậy sớm hay muộn cũng tới mộtngày, kẻ chạy trốn sẽ vì mệt mỏi mà khuất phục trước mọi khó khăn, còncô không muốn mất Lục Thiếu Phàm.

Hít sâu mộtcái, Mẫn Nhu không đi vào phòng, chỉ xoay người đi về phía nơi hai mẹcon đang giao tranh, trước vẻ mặt kinh ngạc của bà Lục và Lục ThiếuPhàm, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy Lục Thiếu Phàm, mười ngón tay đanvào nhau, vừa mang đến cho anh sự tin tưởng cũng là mang đến cho bảnthân dũng khí.

Nhìn thấyhai người thân mật đứng sát bên, sắc mặt bà Lục càng khó coi hơn, haihàng lông mày nhíu lại, cánh môi mím chặt nhưng Mẫn Nhu không lùi bước,dũng cảm cùng Lục Thiếu Phàm nghênh đón ánh mắt nghiêm khác đó.

“Con thật lòng muốn lấy Thiếu Phàm, muốn sống cùng anh ấy, xây dựng gia đình hạnh phúc của hai người, hi vọng mẹ có thể thành toàn cho chúng con”

Lời cầu xinchân thành, vẻ mặt tha thiết, Mẫn Nhu đứng thẳng lưng nhìn bà Lục khônghề do dự, cho dù cầu xin nhưng ngữ khí kiên định không hề dao động.

Một tiếng“mẹ” khiến cho bà Lục trở nên u ám, câu kế tiếp lại khiến cho lồng ngựcbà Lục phập phồng, nhưng vẻ mặt tao nhã không hề mất đi, vì giận mà méomó.

Bà Lục nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mở mắt, trong mắt bình tĩnh như nước không hề thấy chút giận dữ

“Thiếu Phàm, Mẫn tiểu thư tuổi còn nhỏ có nhiều việc không hiểu, làm sao concó thể khư khư cố chấp như thế tùy ý làm bậy, đem hạnh phúc cả đời củaMẫn tiểu thư ra đùa giỡn, trong lúc chuyện chưa xé to chưa để lại hậuquả thì nên biết chừng mực”

Mọi lời chỉtrích của bà Lục đều nhắm vào Lục Thiếu Phàm, ngay cả một câu nặng lờivới Mẫn Nhu cũng không, nhưng lại khiến cho Mẫn Nhu khó chịu không thởđược.

“Mẫn tiểu thư, tôi thay mặt Lục gia xin lỗi cô, chuyện hôn sự này, tôi vàgia gia Thiếu Phàm đều không biết. Nếu sớm biết tin nhất định sẽ khôngđể nó làm càn, làm ra chuyện hủy hoại danh dự con gái nhà lành như thế”

Bà Lục không hề kiêng dè cúi người thành khẩn ta tội với Mẫn Nhu, trong lời nói đemMẫn Nhu đặt lên vị trí cao, trách cứ Lục Thiếu Phàm đồng thời không quên khen ngợi cô, kỳ thật muốn cảnh báo cô.

Nếu cô kếtthúc với Lục Thiếu Phàm, thì cô là cô gái tốt thấu tình đạt lý, nếu cứdính lấy Lục Thiếu Phàm, cô là loại chẳng biết xấu hổ, là phụ nữ khôngcó danh dự

Mẫn Nhu bịnăm ngón tay của Lục Thiếu Phàm siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn,giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Mẫn Nhu mím môi, không vì đau mà thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiến cho anh an tâm.

Môi LụcThiếu Phàm đang mím chặt bỗng trở nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng,nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói: “Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”

Bà Lục vìgiận Lục Thiếu Phàm mà mặt tái xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh thu lại nắmthành quyền, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Phàm một cái, xoay người,cầm lấy chiếc túi da trên ghế, trước khi đi ánh mắt sâu xa liếc nhìn Mẫn Nhu.

“Nếu mẹ đã không quản được con, vậy thì để gia gia quản!! Con tự mình giải quyết cho tốt”

Mẫn Nhu căng thẳng cô không quên Lục gia còn có một vị tham mưu trưởng. Nghe bà Lục nói thế, có phải Lục tham mưu trưởng đối với cuộc hôn nhân giữa LụcThiếu Phàm và cô luôn phản đối, có phải đó là điềm báo cho những khókhăn sắp tới’?

Bà Lục nuốtcơn giận vào bụng, dáng người tao nhã mất hút trong căn hộ, nhưng tiếngđóng cửa thật to cho thấy tâm trạng lúc nãy của bà.

Cơ thể đangđứng thẳng của Mẫn Nhu vừa nhìn thấy bà Lục mất hút liền mềm nhũn, không nhịn được giật nhẹ tay Lục Thiếu Phàm, bất an hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội rất nhiều người không?”

Vẻ mặtnghiêm túc sắt đá của Lục Thiếu Phàm vì Mẫn Nhu mà trở nên nhu hòa, đôiđen thâm sâu từ từ vui vẻ trở lại, bàn tay vuốt ve gương mặt hồng hồngvì sợ của cô,, hai bên khóe môi tạo thành độ cong ưu nhã.

“Đắc tội ai không quan trọng, quan trọng là Mẫn Nhu có rúc vào trong mai rùa của mình lần nữa không, dù Lục Thiếu Phàm kêu thế nào cũng không chịuđi ra ngoài”

Trái tim Mẫn Nhu run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Thiếu Phàm, đem đầu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh, mỗi một từ cô trả lời đều nghiêm túc chắn chắn.

“Mai rùa bị Lục Thiếu Phàm ném đi rồi, Mẫn Nhu không thể trốn ở đâu được nữa, ngoại trừ trong lòng Lục Thiếu Phàm”

Lời nói nghiêm túc của cô khiến Lục Thiếu Phàm cười khẽ, cánh tay của ô cũng không hề bị siết chặt nữa.

Khi Mẫn Nhutừ phòng tắm đi ra thì thấy Lục Thiếu Phàm ngồi trên giường xem tạp chí, gương mắt tuấn tú cao nhã bao phủ dưới ánh đèn ngủ tỏa ra một vầng sáng hài hòa khiến cho anh trở nên thật anh tuấn và hấp dẫn.

“Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi”

Ánh mắt LụcThiếu Phàm dời khỏi cuốn tạp chí nhìn về phía cửa phòng tắm. Do nhiệt độ không khí nên hai gò má trăng nõn thuần khiết sau khi tắm lại đỏ ửng,hàng mi thon dài rậm rạp trở nên ướt đẫm, cứ tưởng sẽ là đóa sen hồngrực lửa trong chớp mắt lại thành hoa phù dung thanh thủy đứng trước mặtanh.

Để cuốn tạpchí trong tay xuống, Lục Thiếu Phàm thong thả đứng dậy, mỉm cười nhìnMẫn Nhu đang lau khô tóc rồi bước vào phòng tắm.

Nghe tiếngnước chảy trong phòng tắm vang lên, bàn tay lau khô tóc của Mẫn Nhu bắtđầu chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuốn tạp chí Lục Thiếu Phàm đang đểtrên giường.

Là tạp chíchính trị theo tuần, nhìn tấm ảnh bìa hình chính trị gia Mẫn Nhu khôngkhỏi chán nản, lấy cô, tiền đồ sau này của Lục Thiếu Phàm sẽ bị ảnhhưởng ra sao?

Gian nantiếp nối, cẩn trọng, hoặc sẽ dừng lại không tiến lên.. Dù là kết quả nào cũng không thể lên như diều gặp gió, điểm này Mẫn Nhu rất rõ, Lục Thiếu Phàm sao lại không hiểu cái lợi và hại trong đó?

Cửa phòngtắm mở ra, Lục Thiếu Phàm từ bên trong đi ra, Mẫn Nhu đã nằm trên giường hai mắt nhắm lại, hàng mi như cánh bướm khẽ run, mái tóc đen quăn xõabên gối tạo thành một bức tranh thủy mạc, gương mặt sáng sủa nhỏ nhắn có vẻ thơ ngây mà trẻ con.

Cảm giác ấmáp trong chăn bị một luồng khí lạnh tiến vào khiến cho Mẫn Nhu đang buồn ngủ phải run rẩy, tỉnh táo lại giụi nhẹ hai mí mắt nặng chịch, hai taychống lên, tựa vào giường mơ hồ nhìn người ở bên cạnh, miễn cưỡng nói:

“Anh tắm xong rồi sao?”

“Phải”

Một giọngnam truyền vào trong ý thức hỗn độn của cô, Mẫn Nhu khẽ ngáp, đôi mắt lờ mờ không mở hắn, theo cảm giác tiến sát vào nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Vì cô đốivới Lục Thiếu Phàm đã có tình cảm khác thường cho nên khi anh nằm bêncạnh cô, cô liền muốn được làm nũng, hưởng thụ sự quan tâm yêu thươngcủa anh.

Hai cánh tay như dây quấn ôm lấy lưng áo Lục Thiếu Phàm, cơ thể mềm mại tựa vàongười anh muốn tìm một chỗ thoải mái nhất để nằm, đôi môi đỏ mọng sángbóng nhẹ than:

“Anh ôm em!!

Bên trongphòng ấm áp, Lục Thiếu Phàm chỉ biết nhìn cô gái nhỏ lười biếng nằmtrong ngực, khóe môi cong lên vì buồn cười, không dám lộn xộn cẩn thậnvươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.

Bên môi nởnụ cười ngọt ngào, Mẫn Nhu hướng đầu mình cọ cọ vào người Lục ThiếuPhàm, bàn tay nhỏ khua lung tung dùng chăn che hai người lại, sau đó hài lòng tiếp tục ôm Lục Thiếu Phàm.

Mùi hươngbạc hà quẩn quanh trong mũi khiến Mẫn Nhu hơi tỉnh táo, nhưng vẫn khôngmuốn rời đi cái ôm ấm áp của Lục Thiếu Phàm. Cô xoa xoa hai mi mắt, từtừ thích ứng với ánh đèn sáng.

“Chồng à, gia gia của anh rất hung dữ sao?”

Vỗ nhẹ saulưng cô, tiếng cười Lục Thiếu Phàm bên trong phòng rất nhẹ nhàng mà baybổng, ngón tay thon dài nhéo lấy chóp mũi cô, thở dài: “Không phải là một ông già, còn hò hét được là tốt rồi”

Mẫn Nhu bất mãn cong môi, đưa tay đẩy bản tay trêu cợt của Lục Thiếu Phàm ra, tiếp tục ôm lấy anh nói to: “Nếu gia gia anh là người bảo thủ, chẳng phải em sẽ rất thê thảm sao?”

Lục ThiếuPhàm khẽ cười, đôi mắt đen trong suốt hơi cong lên không để tâm đến sựlo lắng của cô, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi áp môi lên trán cô.

“Ngốc ạ, cứ thuận theo tự nhiên là được”

Chẳng qua kẻ an phận lại giống như gà bị chọc tiết, đột nhiên thoát ra khỏi lòng Lục Thiếu Phàm, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, hưng phấn nhìn vẻ mặt đangkhó hiểu của Lục Thiếu Phàm nói:

“trên tivi không phải cũng diễn thế sao, một cặp không được gia tộc đón nhậnsẽ uyên ương mệnh khổ, chờ thêm một hai năm, ôm đứa con trở về, đau đớncầu xin sau đó chờ người trong nhà chấp nhận họ!”

Giảo hoạt che miệng cười, Mẫn Nhu cười híp mắt ghét sát vào gương mặt Lục Thiếu Phàm, hỏi ý nói: “Nếu không chúng ta thử một chút đi?”

“Thử một chút sao?”- Lục Thiếu Phàm chợt nhíu mày, nhìn Mẫn Nhu cười đến vô tâm vô phế gương mặt nhỏ phồng to, hỏi ngược lại.

Đôi mắt tocủa Mẫn Nhu khẽ đảo, chưa biết trả lời ra sao thì cả người nghiêng vềtrước, trời đất xoay chuyển, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị một cơ thểđàn ông thật cao lớn rắn rỏi đè xuống dưới.

Bàn tay mạnh như gọng kềm không kịp nắm lấy eo thon của cô, cả thân hình cao lớn đè lên trên khiến cho hơi thở trở nên khó khăn, đôi mắt mở to kinh hoàngnhìn vẻ mặt cười đến vô hại của Lục Thiếu Phàm.

“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?”

Một luồnghơi thở đầy nam tính phả trên mặt cô, giọng nói trong trẻo ôn nhuận naylại trở nên khàn khàn, ngang hông lại tạo ra ma sát khiến cô khó chịu,cơ thể không chịu bị khống chế liền giằng co.

“Đừng nhúc nhích”

Giọng nóicủa anh khàn khàn, bàn tay to lớn đang giữ lấy eo cô liền dời đi giamcầm lấy đôi tay lộn xộn của cô, đem nó đặt lên trên đỉnh đầu, không nhìn thấy vẻ chống đối và bất mãn của cô, ngũ quan nho nhã nở nụ cười đắc ý xuân phong dào dạt.

“Vợ yêu, vì để tương lại sau này của chúng ta được thoải mái, không bị quấy rầy hay chúng ta đem cơm nấu chín đi”

Lời nói quárõ ràng lại rất có lý , gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu vì câu nói củaanh mà đỏ như máu, đôi môi run lên lại không thể phát ra tiếng, cánh môi hé mở khiến cho nhiệt độ trong đôi mắt đen của Lục Thiếu Phàm tăng lên.

Bàn tay LụcThiếu Phàm giữ lấy eo nhỏ của cô khiến cho cô áp sát lấy cơ thể đangnóng đến muốn bừng cháy của anh, đôi môi hoàn mỹ cong lên, cánh môi nhẹnhàng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.

“Lục…”

Tim Mẫn Nhuđập nhanh muốn nói gì đó kết quả để cho Lục Thiếu Phàm thừa cơ hội,chiếc lưỡi mềm mại tiến vào miệng cô, muốn trốn lại trốn không thoát chỉ có thể trúc trắc phối hợp, cùng anh triền miên.

Mẫn Nhuhoảng sợ đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi môi bị cắn một cái đôi mắt mới đung đưa nhìn lên Lục Thiếu Phàm.

Đôi mắt đennóng bỏng mang theo tình cảm sâu nặng và nhiều si mê, hoàn toàn bộc lộkhông hề che dấu trước cô, Mẫn Nhu nuốt nước miếng, từng đường cong trên cơ thể bị lắp đầy khiến cô cảm thấy được biến hóa trên người anh, nhấtthời cả người cứng đơ như trúng bùa mất đi tất cả sức lực mềm nhũn nằmdưới thân anh.

Nụ hôn nóngbừng, anh thỏa thích mút lấy đầu lưỡi cô, trước biểu hiện ngây ngô củacô, anh dịu dàng dây dựa, nước bọt ngọt ngào không được phân bố khiếnMẫn Nhu khẩn trương phát ra tiếng rên như mèo kêu, cơ thể run rẩy bắtđầu không nghe lời mà ngọ nguậy, lại bị anh dùng sức ngăn lại.

Đột nhiênlưỡi của anh rời khỏi miệng cô, khi cô vừa mở to miệng hít thở luồngkhông khí không bị ngăn lại liền nghe thấy âm thanh thở dốc của anh khivùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ướt át phả ra.

Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ấm nóng, hai mắt Mẫn Nhu mê loạn phủ một tầng sương mù dày, tay bị giữ lại trên đỉnh đầu không biết từ khi nào đã thôi giãygiụa, vô lực để trên gối.

Trên cánhmôi sưng đỏ nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, tim Mẫn Nhu đã đập mạnh, ánhmắt ngơ ngẩn nhìn về phía gương mặt tuấn tú không mất đi sự thành thục,nhẹ nhàng chà sát môi cô, không giống như vừa nãy điên cuồng kích thích nhưng lại khiến cô động tình.

Cảm giác têdại trên môi khiến cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ. Khi cô chạm vào được đôimôi nóng như lửa của anh thì anh liền dời đi, hàng loạt những nụ hônnóng bỏng triền mên rớt xuống sau tai cô, sau đó là mặt, dưới cằm, cổcũng để lại hàng loạt dấu ấn

Cảm giácngột ngột trên cổ khiến cô càng nâng cằm dưới lên, âm thanh quyến rũcũng trở nên cao hơn. Trên chiếc gối màu trắng những sợi tóc theo đầu cô đung đưa tạo thành một đường cong duyên dáng.

Lục ThiếuPhàm không ngừng hôn xuống cho đến khi đụng phải vật cản, mới ngừng lại, ánh mắt như lửa thiêu nhìn chiếc áo ngủ chướng mắt, không vui nhíu mày.

“Lục Thiếu Phàm”

Một giọngnói e thẹn vang lên phía trên, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng của Lục Thiếu Phàm vừa ngẩng lên đập vào mắt là gương mặt nhỏ xinh đẹp quyến rũ, ngũquan xinh xắn khó chịu nhăn nhúm lại, không ngừng thở dốc.

“Gọi chồng …”

Giọng nóikhản đặc của đàn ông mang theo chất độc rót vào tai cô, cắn hôn vàovành tai khiến cô không kiềm được run lên, cúi đầu nức nở, nghênh tiếpanh, đôi mắt xinh xắn chớp chớp, run rẩy kêu: “Chồng à…”

Lục ThiếuPhàm mỉm cười hài lòng, gương mặt tuấn mỹ tỏ vẻ yêu chìu người nằm dưới, bàn tay anh cởi bỏ nút áo ngủ thứ nhất, bàn tay đang rũ ra bỗng nhiêngiãy giụa, đôi mắt ngại ngùng dõi theo anh, vừa khẩn trương vừa sợ.

“Đừng sợ!”

Giọng nóidịu dàng thì thầm vào tai cô, bàn tay nóng bỏng vuốt nhẹ hai gò má đỏbừng, dịu giọng dụ dỗ, cơ thể cô từ từ thả lỏng, năm ngón tay không chần chờ nhanh chóng cởi bỏ những nút còn lại.

Nút áo mởra, nhìn cảnh đẹp hoàn toàn phơi bày, Lục Thiếu Phàm chỉ cảm thấy máunóng trong người chạy tán loạn, lý trí của anh khi nhìn thấy thân thểtrắng nõn phía dưới đều mất đi, dục vọng trong mắt nhanh chóng lan ra.

Cô lại không mặc áo lót.

Yết hầu lên xuống, nhìn bộ ngực cao ngạo đầy đặn trước mắt một luồng khí nóng trànvào đại não, trước ánh nhìn đó cô nằm phía dưới cũng bất an thẹn thùng.Trong lòng điên cuồng không kiềm được nữa, anh cúi thấp đầu, từng nụ hôn nóng bỏng rớt xuống nơi căng đầy của cô.

“ưm..”

Khi ngón tay thô ráp của anh đặt lên nơi căng đầy, cô giống như bị điện giật, khôngkiềm được cất cao giọng, ý thức được bản thân đang làm gì, Mẫn Nhu xấuhổ cắn môi đỏ mọng, buộc bản thân nuốt xuống thứ âm thanh làm người tamặt đỏ tai hồng.

Những nụ hôn liên tiếp rớt xuống trên da thịt mềm mại trơn nhẵn của cô, thân thể Mẫn Nhu như bị kích thích, hai mắt mở to như có bông hoa ngũ sắc đang nở rộ khiến cô từ từ đắm mình.

Đôi môi nóng như lửa lướt xuống dưới bụng, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Mẫn Nhu conglên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ gây nên sức hấp dẫn chết người.

“Nhu…”

Tiếng kêu êm ái của anh khiến cô lấy lại bình tĩnh, thân thể không xương rơi xuốnggiường, đôi mắt xinh đẹp mờ ảo, âm thanh ưm rất nhỏ như có như không, vẻ đẹp tinh sảo tuyệt mỹ, vóc người hoàn hảo khiến cô như con mèo hoangquyến rũ, làm cho người khác vì cô mà đánh mất lí trí.

“Chết tiệt!”

Nghe LụcThiếu Phàm đột nhiên nói tục, Mẫn Nhu hoảng hốt ý thức quay về, đầu khẽnghiêng, cảnh nhìn thấy khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Lục ThiếuPhàm ngồi ngang trên người cô, ngón tay thon dài như được điêu khắc đang không ngừng đẩy quần áo ngủ của cô, động tác linh hoạt như nước chảymây trôi liên tục mà ưu nhã, không hề có chút rối loạn hay gấp gáp.

Thân ngườiđàn ông cao to trắng nõn xuất hiện trong mắt cô, Mẫn Nhu xấu hổ nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng cười vui vẻ ranh mãnh đầy hài lòng củaanh.

Chiếc quầnngủ bỗng nhiên bị thả lỏng, Mẫn Nhu kích động nắm chặt lấy ra giường,ngay cả thở to cũng không dám, tùy ý để bàn tay nóng bỏng của anh lướtqua chiếc đùi ngọc bóng loáng của cô, cảm giác kích động mãnh liệt khiến cô muốn khép chân lại, thế nhưng anh không chấp nhận liền dùng thânhình cao to hoàn mỹ của mình chen vào giữa hai chân cô, khiến cô vừanóng vừa giận lại chỉ biết đỏ bừng mặt

Ngắm nhìnđôi môi đỏ mọng đang chu ra dáng vẻ ngây thơ khiến Lục Thiếu Phàm sungsướng nhíu mày, nhìn cô khó chịu giữ chặt lấy ra giường vẻ quyễn rũ đếnmê người, trong đôi mắt lóe lên chút ganh tị không dễ dàng nhận ra nhưng khi thấy vẻ bất lực của cô thì liền trở nên nhu hòa.

Lồng ngựcrắn rỏi áp sát bộ ngực đầy đặn của cô, cả thế giới của cô như bị mộtluồng sáng xâm nhập, cướp đi sự an tĩnh còn sót lại.

“ô.. ô”

Khó chịukhiến cô lay đầu, mái tóc xõa loạn trên giường, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rớt xuống gối, chiếc khăn trải giường trắng như tuyết ướt đẫmnước.

Cánh taytrắng khôi phục được thả ra liền vòng lấy cơ thể gầy gò của anh, cơ thểtrống rỗng muốn tìm sự an ủi, khi ở phía dưới bị đầu ngón tay thon dàicủa anh thăm dò cô không kiềm được nở mở miệng.

“Ừ.. ừ… không… ông xã….”

“Nhu, thả lỏng được không?”

Lục Thiếu Phàm nằm trên người cô, cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, giọng nói khàn khàn trấn an nỗi thấp thỏm lo âu trong cô.

Nước mắt che kín hai gò má đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, cánh môi sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng kêu khó chịu khiến cho người đàn ông trên người dường như không khống chế được…

Nụ hôn nóngnhư lửa ở trên môi cô, cùng cô triền miên, hai cánh tay chống hai bênsườn, để mặc cánh tay mảnh khảnh của cô khóa chặt anh.

“Thiếu Phàm… ông xã à…”

Cô khó chịuvặn vẹo người, hàm răng trắng vì giận cắn vào anh thật mạnh, anh mỉmcười đôi mắt đen nhướng lên không hề mất đi sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốtchóp mủi ửng đó của cô, hai chân để cô được tự to đung đưa đùi

Khi để côcảm nhận được dục vông nóng như lửa, cơ thể không xương mềm mại bỗngchốc cứng ngắn, giữ lấy hai tay của anh, hơi thở dồn dập.

“Nhu, đừng sợ….”

Giọng nóithả lỏng, an ủi nỗi sợ hãi khẩn trưởng của cô. Mẫn Nhu sợ đến không dámmở mắt nên không nhìn thấy giữa hàng lông mày của anh vừa thoát đi nỗilo lắng.

Thân thểmảnh mai run lên, Mẫn Nhu theo cảm giác, đầu để trên gối hướng lên hônnhẹ lên cánh môi với những đường nét rõ ràng của anh, chủ động làm choanh thoải mái không hề e dè, dưới thân đột nhiên bị ép xuống, anh tiếnvào trong cô.

“A!”

Tiếng kêuthất thanh vang lên trong phòng, ở dưới thân Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu đau đớn hai lông mày đen nhíu lại, cơ thể như xé ra từng đoạn, hai gò máđang ửng hồng liền biến mất thay vào đó là vẻ tái nhợt, mười ngón tay ởsau lưng Lục Thiếu Phàm lưu lại vô số vết cào màu đỏ.

“Đau quá….!”

Mẫn Nhu kêugào tố cáo ai đó đắc tội, hai tay chống ở giữa hai người tạo nên một khe hở, nửa thân dưới về đau mà không ngừng đon đưa, muốn tìm cách thoátkhỏi cảm giác đau vạn phần này.

Gương mặttuấn tú của Lục Thiếu Phàm tỏ vẻ sợ hãi không dám tin, nhìn vẻ mặt đauđớn của Mẫn Nhu không có gì là giả tạo, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạcnhìn vệt máu đỏ không ngừng từ nơi hai người thân mật chảy ra, quên đimọi phản ứng.

“Nhu, em vẫn…”

“Lục Thiếu Phàm, anh là tên xấu xa!”

Trước sựmắng mỏ của cô, anh không giận ngược lại trên gương mặt tuấn tú đangbàng hoàng còn mang theo niềm vui sướng kể khôn xiết, anh cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

“Lục Thiếu Phàm, anh mau ra ngoài đi!”

Đôi tay nhỏđánh vào lồng ngực anh như mưa, cô hờn dỗi ra lệnh cho anh, trong đôimắt đẹp phong tình vạn chủng có xấu hổ có thẹn thùng lại cho chút lí trí vừa tụ lại hóa thành hư không.

Đôi môi chặn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để ý đôi tay đang đánhvào mình, dưới thân lại tiến vào, nhưng khi thấy cô sợ hãi nhíu mày quên cả phản kháng, anh đành kiềm hãm cơn dục vọng đang hành hạ bản thân đợi cô thích ứng.

Mái tóc đennhư mực mơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, Lục Thiếu Phàm cảm thấy cổ gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác khô nóng, yếu hầu động đậy, đôi mắt nhưthiêu cháy mọi thứ nhìn chằm chú biểu hiện của cô, lại phát hiện cô hình như đã ngủ quên, dở khóc dở cười.

Anh cố nén nỗi đau thua thiệt, cô tốt lắm, dám gạt anh, ngủ quên mất.

Anh giận dỗi nặng nề đi vào trong, khi thấy tiếng rên rỉ kiều mị của cô, đuôi lôngmày đắc ý nhảy lên. Trong lúc cô từ từ thức giấc thì những nụ hôn nóngnhư lửa tựa như nước thủy triều đập mạnh vào mặt cô.

“Ừ….”

Cẩn thận đivào, rồi từ từ rút ra, anh quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô. Khi cônhíu mày anh liền an phận dừng lại, tình cảm thương yêu dào dạt khônglời nào tả được.

Mẫn Nhu thởhổn hển, mỗi khi anh va chạm cô lại kiều mị rên lên, một tiếng cao hơnmột tiếng, đau đớn mất đi, đổi lại chỉ có luồng khoái cảm xa lạ, sựnhiệt tình của anh có thể nhấm chìm cả chính bản thân Lục Thiếu Phàm,anh cùng cô trầm mình trong biển tình.

“Bà xã…!”

“A—!”

Khi cô hoàntoàn thích ứng sự tồn tại của anh trong cơ thể, ngũ quan tươi sáng không còn đau đớn nhăn lại, thậm chí còn nở nụ cười sung sướng hấp dẫn ngườikhác, cô giống như cây thuốc phiện làm cho anh nghiện không thể tự thoát ra được.

Tốc độ cànglúc càng nhanh, tiếng rên rỉ dụ hoặc càng dồn dập, gió đêm thổi vào làmmành cửa bay lất phất nhưng không thể thổi tan nhiệt độ không ngừng tăng cao trong căn phòng…

Nắng sớmchiếu vào căn phòng yên tĩnh, Mẫn Nhu nhẹ ngâm một tiếng, từ từ thứcgiấc. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, thâm chí cảchăn mền cũng rất quen, chỉ có điều duy nhất khác lạ là, dưới chăn, trên người cô không có một mảnh vải, thắt long thon nhỏ bị một bàn tay togiữ lấy.

Đôi mắt nhẹnhàng khép lại, cảnh điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều ập vàođầu, gương mặt liền trở nên bối rối vì chính những hành động buông thảcủa bản thân. Đột nhiên một thân hình nam tính kề sát sau lưng, khiếncho sự bối rối chỉ dừng lại trong chốc lát còn lại là kinh hoảng.

Lục ThiếuPhàm vẫn không thức giấc, chỉ thoáng lật mình càng ôm cô chặt hơn, gương mặt vùi sâu vào tóc cô mang theo mùi thơm bạc hà thơm ngát thoangthoảng trong hơi thở, ấm áp phả vào chiếc cổ hương của cô.

Mẫn Nhu nhẹnhàng lấy tay Lục Thiếu Phàm ra, thấy anh vẫn chưa tỉnh cô mới nhẹ nhàng vé góc chăn lên, nhẹ đặt chân xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đấtlại đứng không vững mém chút nữa là ngã xuống.

Bị đau đớn,Mẫn Nhu cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, toàn là chứng cớ phạmtội của người khác để lại, kết quả của một đêm điên cuồng khiến chongười cô khắp nơi đều toàn vết hồng loang lổ, không có chỗ nào bìnhthường.

Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?

Mẫn Nhu mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Thiếu Phàm.

Dưới ánhnắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mất đi, bên môi Lục Thiếu Phàm tạo thànhđộ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnhphúc.

Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấpngười, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, côgiống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nước từ vòisen ấm áp phun lên người cô, những vết hồng cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩynhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.

Lau sạch sẽcơ thể, Mẫn Nhu mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Thiếu Phàm ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nênlặng lẽ mở cửa phòng tắm.

Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luồng sức mạnh kéo ra ngoài, vừangẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là váchtường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy tròng mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Thiếu Phàm.

“A, anh mau buông ra!”

Cô làm nũngvỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quần áo, cả người tolớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.

Gặm cắn môicô một lát anh mới cảm thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vàotường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

“Cho tới bây giờ đều là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!!”

Trên gươngmặt thanh tú là nụ cười lưu mang xấu xa, Mẫn Nhu chớp mắt, mãi một lúcmới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:

“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”

Đối mặt vớiđôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. Ở bên tai của cô thổi ra một luồng không khí nóng, giọng nói khàn khànkhiến tai cô ửng hồng:

“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hử?”

“Lục Thiếu Phàm, anh đúng là đồ lưu mạnh!”

Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.

Đến khi LụcThiếu Phàm từ phòng tắm bước ra Mẫn Nhu đã không còn trong phòng, ánhmắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Thiếu Phàm cong lên sung sướng.

“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.

Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lênkhung cửa, Mẫn Nhu một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Thiếu Phàmvà cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra

Mẫn Nhu thấy hai mắt mờ ám của Lục Thiếu Phàm, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.

Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rất đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩlại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do vợ đích thân làm.

“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”

Nhìn chéncơm rau trộn không ngừng nhiều thâm, Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Mẫn Nhu, người kia vừa đón lấy ánh Lục ThiếuPhàm liền vội vàng hạ thấp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.

Gương mặttươi sáng nhỏ nhắn mất đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻquyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.

Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Thiếu Phàm trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặnnhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.

“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”

Khi tiễn Lục Thiếu Phàm ra cửa, anh đột nhiên cầm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.