Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 11



Có đôi khi thần may mắn sẽ bất ngờ ở bên cạnh chúng ta, ở những thời điểm chúng ta không biết.

Khi Mẫn Nhuđang quét dọn phòng thì nhận được điện thoải của Chân Ni, nghe nói có ai đó đã giúp cô bồi thường ba trăm ngàn tệ, mất một lúc lâu cô mới bìnhtĩnh lại.

Cô chưa baogiờ tin lại có chuyện tốt như thế xảy ra, khi cô vội vàng chạy tới côngty thì ở trên bàn của phòng họp đã có đầy đủ văn kiện làm bằng chứng sát đáng.

“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng nào, ngay cả gọi điện thoại cũng không, nếu không phải hai ngày nữa mình chuẩn bị sangđó xử lý hợp đồng, phải đến Kỷ Thị một chuyến chắc hơn một tháng sauchúng ta mới biết chuyện này!”

Chân Ni ngồi trên ghế xoay, ngón giữa không ngừng xoay cây bút bi, vẻ mặt vui mừngđã chứng minh số tiền đền bù đã được trả, mặt mày hớn hở.

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1) , loại sự việc này không biết nên nói là tốt hay xấu, Mẫn Nhu gần đây cô nên cẩn thận ứng xử một chút”- Ông chủ Trương vẫn thấy lo lắng, nhắc khéo Mẫn Nhu nãy giờ vẫn im lặng.

(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.

“Ông chủ Trương xem ông ngạc nhiên chưa kìa? Nói không chừng là người hâm mộ Mẫn Nhu, không thích cách làm của Kỷ thị thì liền ra tay làm anh hungcứu mỹ nhân”

Chân Ni hai chân bắt chéo lắc qua lại, dương dương đắc ý nói, nói xong không quên mờ ám nháy mắt với Mẫn Nhu vài cái: “Một người đàn ông có thể im lặng bỏ ra ba trăm ngàn, Nhu, cũng rất đáng để suy nghĩ đó nghen”

Mẫn Nhukhông quan tâm tới lời trêu ghẹo của Chân Ni, lông mày đen nhăn lại, cầm văn kiện lên xem lướt qua một lần cũng không phát hiện manh mối

Mẫn Chí Hảithì không thể, nếu là ông trả thì chiều hôm qua ở quán rượu sẽ báo vớicô. Nhưng Mẫn Chí Hải không nhắc tới một chữ, những phỏng đoán về việcbắt cô bồi thường cũng là thật, ông nghĩ Kỷ Mạch Hằng làm thế sẽ khiếncô rút khỏi làng giải trí.

Hơn nữa,ngày ghi trên văn kiện cũng rất bất thường, là nửa tháng trước,. Lúc đócô còn ở LA tham gia lễ trao giải, những người biết chuyện bồi thườngcũng rất ít, cô thật sự không nghĩ ra ai lại có lòng tốt giúp cô nhưthế.

“Ký lai chi, tắc an chi (2), nếu có mưu đồ khác thì sớm hay muộn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa thôi”

(2) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó

Mẫn Nhu để văn kiện xuống bàn, cười nhẹ một tiếng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi,

“Nếu như vậy hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước”- Ông chủ Trương thấy sự tình vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đành cầm văn kiện đi ra ngoài.

Chân Ni gật đầu tán thành, chiếc bút cũng dừng lại, chiếc ghế xoay tròn 90 độ đối diện Mẫn Nhu, mặt mày vui vẻ nói.

“Phải rồi, “Xa nhau” sau khi chính thức ra rạp, số vé bán ra trong hai ngày đột nhiêntăng mạnh, gây được tiếng vang lớn trong giới nghệ thuật, rất nhiều kígiả còn đến công ti ủng hộ, trên blog thì tán thưởng, hi vọng cậu và ÂuNhiễm Phong đóng tiếp phần 2”

Mẫn Nhu cảmthấy như nó là cảm giác có từ mấy đời trước. Mỗi ngày ở bên Lục ThiếuPhàm vừa thanh thản lại vui vẻ, khiến cô quên mất bản thân mình là siêusao dẫn đầu trào lưu. Cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư: “Đểmình xem lại lịch trình, nếu có thời gian mình có thể suy nghĩ đến nó”

“oa, không đùa nữa!”- Chân Ni cười giỡn hô to, cũng không tiếp tục đùa giỡn, đi đến bên cạnh giá sách rút quyển tạp chí vứt xuống mặt Mẫn Nhu. “Cậu xem đi”

“Là tạp chí đàn ông”- Mẫn Nhu liếc nhìn ba chữ trên cuốn tạp chí, lại còn ảnh bìa phụ nữ rấtgợi cảm, là vị minh tinh điện ảnh đang nổi hiện nay, lông mày nhíu lạikhi hiểu rõ mọi thứ.

“Sao? Có hứng thú thử qua không?”- Chân Ni đi tới trước mặt Mẫn Nhu, trưng cầu ý kiến vẫn không quên làm một bản phân tích. “Tạp chí đàn ông” là tạp chí dành cho nam giới nổi tiếng trong nội địa Trung Quốc, số lượng bản tiêu thụ cũng rất khá, những người mẫu minh tinhđược họ chọn làm trang bìa chạm tay vào liền bỏng người, lần này họ chủđộng liên lạc với chúng ta, tám chín phần muốn mời cậu làm gương mặttrang bìa cho kì lần sau”

Chân Ni bahoa nói đến miệng khô lưỡi khô, Mẫn Nhu chỉ cười nhạt, đem cuốn tạp chítrả lại, sau đó “ừ” một tiếng, không có câu thứ hai.

“Sao không nói tiếp?”- Chân Ni ôm hi vọng nhìn chăm chú Mẫn Nhu, từng bước hỏi,

“Mình phải về rồi”

Lúc Chân Ni còn hóa đá, thì Mẫn Nhu cầm lấy túi xách đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói: “Gần đây mình không có thời gian, những hoạt động nhỏ đều hủy cả đi”- Chân Ni không dám tin mình đã nói đến thế việc làm ảnh bìa kiếm khôngít tiền, mà đành thẫn thờ nhìn Mẫn Nhu bước ra khỏi phòng họp, giật mình đứng dậy, giận đến dậm chân

“Nhu, gần đây cậu sao thế, nhân cơ hội phim đang nóng, giá trị của cậu cũngnâng lên không ít, các bản hợp đồng đều theo nhau kéo tới, cậu phải nắmchắc cơ hội lần này, không được bỏ qua đâu!”

Bàn tay đểtrên nắm cửa của Mẫn Nhu khựng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Mẫn Nhu, khom miệng cười một tiếng, gương mặt không hề do dự.

“Chân Ni, anh ấy vì mình làm rất nhiều việc, mình lại không có cách hoàn trảcho anh ấy. Việc mình có thể làm lúc này là giảm bớt phiền toái, để conđường chính trị của anh ấy bớt khó khăn”

Chân Ni ngẩn ra, vẻ ảo não dần dần biến mất, thay vào đó là thương hại nhìn Mẫn Nhu, nặng nề thở dài một tiếng, đem cuốn tạp chí đàn ông quăng lên bàn,không ép Mẫn Nhu làm người mẫu ảnh nữa, dù lâu lâu mới có cơ hội hiếmthế này.

“Nếu cậu đã nghĩ kĩ rồi mình cũng không miễn cưỡng nữa, đi thôi, muốn đi đâu mình đưa cậu đi”

Chân Ni tính tình phóng khoáng, hợp tác với Mẫn Nhu suốt ba năm chưa từng ép cô làmchuyện gì, cũng là Mẫn Nhu gặp may, sau này Mẫn Nhu bắt đầu quảng bá thì Chân Ni vẫn ở bên.

Mẫn Nhu cũng không nói gì, nhìn Chân Ni cầm lấy chìa khóa đi về phía cô, cười: “Đưa mình đến cục dân chính đi”

Khi Mẫn Nhuvà Chân Ni lái xe đến cục dân chính thì Lục Thiếu Phàm vẫn chưa tới,nhìn những đôi vợ chồng tình nhân lần lượt ra vào cửa cục dân chính,Chân Ni hỏi tới lần thứ năm mươi mấy mới thật sự xác định, đành ngửa mặt lên trời lệ rơi rống to: “Mẫn Nhu thật sự muốn kết hôn!”

Mẫn Nhu nhìn Chân Ni ngồi xuống bậc thang ngay cửa cục dân chính, ngoáy ngoáy lỗtai, giày cao gót võ vòng vòng trên đất làm đến toát mồ hôi, không chịunổi ánh mắt mọi người xung quanh đều để ý, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng anủi: “Chân Ni, đừng như vậy, mình chỉ là kết hôn đâu phải ra pháp trường, không có việc gì đâu”

Ai ngờ Chân Ni nghẹn ngào nhìn cô, như con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, bất mãn kêu lên: “Nhưng mà mình có việc, cậu lập gia đình thì mình biết làm sao. Tên Lục ThiếuPhàm kia đúng là sói, lúc trước mình chỉ kêu anh ta chăm sóc cậu, trongchớp mắt cậu đã muốn có tên trên hộ khẩu của hắn? Người đàn ông như thếcũng không tốt!”

“Không tốt? Vậy xin tiểu thư Chân Ni nói cho tôi biết cái gì mới là tốt”

Một giọngđàn ông ôn văn lễ độ vang lên phía sau, Mẫn Nhu xoay đầu thấy Lục ThiếuPhàm đứng sau cô không đến một thước, thân hình thon dài cao ngất khiếncô không hề có cảm giác áp lực ngược lại còn khiến cô an tâm.

Lục ThiếuPhàm đang nhướng đuôi lông mày, mắt nhìn Chân Ni đang ngồi trên bậcthềm, gương mặt tự nhiên khí chất cao quý khiến người khác không thểkhông ngưỡng mộ anh, thâm chí còn sinh ra cảm giác sùng bái hâm mộ thầnphục.

Chân Ni runlên, vội vàng rụt cổ lại lui về sau, nhanh như chớp từ trên mặt đất phủi bụi bậm trên người núp sau lưng Mẫn Nhu, dáng vẻ hung hổ chửi bới LụcThiếu Phàm mới vừa nãy đã mất!

Mẫn Nhu buồn cười để mặc Chân Ni coi cô như bình phong, nhìn gương mặt nhã nhặn nhưng lạnh nhạt của Lục Thiếu Phàm hỏi: “Hộ khẩu đã mang tới chưa?”

Lục Thiếu Phàm không mở miệng thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ kéo tay cô di vào cửa cục dân chính.

Khi ởIreland hai người đã từng đăng kí một lần, nhưng lúc đứng ở cục dânchính Trung Quốc, tim cô vẫn đập nhanh, vì khẩn trương mà tay khôngngừng toát mồ hôi, Lục Thiếu Phàm như cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, xoay người vuốt nhẹ mái tóc quăn của cô, an ủi mỉm cười: “Ngốc ạ, sợ cái gì, cũng đâu phải chưa từng trải qua!”

Đúng vậy, sợ cái gì, không phải chỉ cần dùng ít tiền đổi lấy giấy chứng nhận sao,Mẫn Nhu hít sâu một hơi, quyết tâm kéo Lục Thiếu Phàm đi tới chỗ đăngkí.

“Nhu, cậu chắc chắn không cần suy nghĩ lại sao?”- Thừa dịp Lục Thiếu Phàm đi đến chỗ làm thủ tục đăng kí, Chân Ni lại đến bên cạnh Mẫn Nhu, hạ giọng nói: “Mình thấy Lục Thiếu Phàm không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ánh mắt của anh ta tựa như thanh kiếm có thể chém đứt đinh, giết người không ghê tay!”

Mẫn Nhu hơi nhức đầu, không khỏi hoài nghi Chân Ni có phải có thù riêng với Lục Thiếu Phàm hay không: “Chân Ni, cậu xem thần điêu hiệp lữ nhiều quá, Lục Thiếu Phàm đâu có ác độcnhư thế, anh ấy rất dễ gần, cậu thường xuyên tiếp xúc với anh ấy thì sẽbiết”

“Dễ gần?”- Chân Ni ngờ vực liếc mắt nhìn về bóng người cao to ở phía xa, sau đólại nhìn sang vẻ mặt đang cười yếu ớt của Mẫn Nhu, hạ giọng cảnh cáonói: “Cậu đừng để bề ngoài nho nhã lịch sự của anh ta đánh lừa,theo kinh nghiệm nhìn người của mình, nội tâm của anh không đơn giản như vậy đâu, còn nữa hôn nhân là mộ phần của tình yêu, cậu không được nhảyxuống mộ phần đó a!”

Mẫn Nhu độtnhiên tăng độ cong của môi, Chân Ni hoang mang cào cào mái tóc ngắn,chẳng lẽ sự phản đối của mình vô cùng buồn cười sao? Cô nghiêm túc nhắcnhở Mẫn Nhu, cẩn thận Lục Thiếu Phàm kia chính là con sói to bự xấu xa!

“Thiếu Phàm, chuẩn bị xong rồi sao?”

Hai lúm đồng tiền sâu ngọt ngào lại còn thân thiết gọi nhau, Mẫn Nhu đứng sau lưngcười, không để tâm đến vẻ mặt lạnh băng của Chân Ni, đứng dậy đi vềtrước hai bước tới bên Lục Thiếu Phàm, lấy hộ khẩu của mình ra.

“Của anh đâu?”

Lục ThiếuPhàm cúi đầu nhìn Mẫn Nhu chớp mắt làm nũng, ánh mắt trở nên dịu dàng mà sâu xa, khóe môi hơi cong lên, mang theo sự tự tin pha trộn với chút mờ ám, nhìn thấy Lục Thiếu Phàm như vậy cô lại không tự chủ run lên, giống như đang tính hại người vậy.

“Nhanh thôi, chờ một lát”

Anh cầm lấybàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng xoa bóp cho cô một đáp án chắc chắnnhưng cũng không thể khiến không thôi tò mò, Lục Thiếu Phàm vẫn chưa cóhộ khẩu sao?

“A, nếu không có hộ khẩu, mọi người còn đứng đây làm gì về thôi, chờ hôm khác mang đủ rồi thì quay lại.

Chân Ni đang ủ rũ bỗng nghe hộ khẩu vẫn chưa mang tới cả người liền giật mình, trong chớp mắt trở nên tỉnh táo, ba chân bốn cẳng chạy tới bên Mẫn Nhu, hảotâm đề nghị nói.

Khi tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của Lục Thiếu Phàm nhưng chứa sự lạnh lẽo, Chân Niliền phát huy tinh thần con rùa, đứng sát lấy sau lưng Mẫn Nhu để giảmđi sự có mặt của bản thân.

Mẫn Nhu dởkhóc dở cười nhìn hành động hôm nay của Chân Ni, dù biết là vì cô mà lolắng, lo lắng cô gửi gắm không đúng người, tương lại sau này phải hốihận. Nhưng khi nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đứng kế bên, cô biết, cả đời này sẽ không có ngày thấy hối hận.

Người đànông này tình nguyện vì cô rũ bỏ thân phận cao quý của mình, trở thànhmột người chồng bình thường, lúc đi dạo phố anh giúp cô xách túi, về đến nhà lại vì cô mà nấu cơm, khi đi làm hay gặp nhau đều hôn lên trán cô.Niềm hạnh phúc dần dần chất đầy trong tim, Mẫn Nhu nắm chặt tay LụcThiếu Phàm, cùng anh nhìn ra cửa.

“Đến rồi”

Cô nhìn theo ánh mắt sung sướng của Lục Thiếu Phàm mới nhìn thấy chiếc xe Audi A7dừng ngay trước cửa cục dân chính, cửa xe mở ra một bóng người cao lớnxuất hiện dưới ánh mặt trời.

Mẫn Nhu liền nhận ra đó là Thẩm Tấn Hàm, là “tiểu đệ” của Lục Thiếu Phàm. Anh ta đirất vội vàng, áo sơ mi trắng trên người hơi bẩn, nhưng thứ cầm trên taylà một quyển sổ màu đỏ. Mẫn Nhu cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

“Nhu, chắc anh không cần giới thiệu nữa, hai người từng gặp nhau ở bệnh viện”

Lục ThiếuPhàm cầm lấy cuốn hộ khẩu từ tay Thẩm Tấn Hàm, vỗ nhẹ vai anh ta, lờinói có vẻ cảm ơn. Khi Thẩm Tấn Hàng nhìn về phía Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm không quên ôm lấy vai cô, dịu dàng nói rõ.

Mẫn Nhu và Thẩm Tấn Hàm lịch sự gật đầu, mỉm cười: “Rất vui được gặp anh, bác sĩ Thẩm, lần này.. phải cám ơn anh rồi!”

Thẩm Tấn Hàm cười xòa, khoát tay: “Đừng khách sao, đây là việc tôi nên làm, hai người kết hôn tôi không giúp được gì, việc này cũng là việc nhỏ thôi”

Mẫn Nhu cảmkích nhìn Thẩm Tấn Hàm, nhưng cũng chú ý những vết rách trên áo anh tacó vài chỗ xuất hiện những lỗ nhỏ dài, lại còn dính máu, giống như bịvật gì đó sắc nhọn cứa vào làm bị thương.

Thẩm Tấn Hàm bị ánh mắt sâu xa của Mẫn Nhu nhìn đến không được tự nhiên , vẻ mặt xám xịt vuốt mũi, trên gương mặt anh tuấn không còn vẻ vui cười như vừa rồi mà trở nên nghiêm túc: “Tiểu thư Mẫn Nhu, tôi có thẻ thấy Thiếu Phàm thật sự muốn lấy cô, làm tiểu đệ của anh ấy, tôi ở đây cũng chúcphúc hai người. Hy vọng sau này, khi gặp khó khăn đều có thể có cùngnhau đối mặt, không dễ dàng từ bỏ”

Thẩm Tấn Hàm trịnh trọng chân thành nói xong, nụ cười vẫn giữ trên mặt Mẫn Nhu, cônghiêm túc gật đầu nhìn sang Lục Thiếu Phàm chỉ thấy anh khẽ cong khóemôi, trao cho cô nụ cười an tâm

“Nhi..”- Chân Ni như hồn mà tái xuất, lần này chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Lục Thiếu Phàm chớp lấy cơ hội,

“Thẩm nhị”- Lúc nãy Lục Thiếu Phàm còn cười ôn nhã bây giờ vẻ mặt lại nghiêm túckhẽ quát, trước đôi mắt khó hiểu đầy chăm chú của Mẫn Nhu, đôi mắt đenliếc sang vẻ mặt mơ màng của Chân Ni, sau đó hạ lệnh cho Thẩm Tấn Hàm: “Mang đi, lập tức chấp hành”

“Có thể sao?”- Nhìn qua cửa sổ nơi đăng kí, Mẫn Nhu lo lắng quay đầu nhìn hai bóng người đang dính vào nhau không ngừng xa dần.

Lục Thiếu Phàm kí tên lên điều khoản cuối cùng, đem chiếc bút đặt vào tay Mẫn Nhu, tiện thể tặng kèm một nụ cười vô hại: “Đồ ngốc, lo lắng gì chứ, Chân Ni là bạn tốt của em, anh chỉ để tiểu nhịđưa cô ấy đi một chuyến, còn giúp cô ấy tiết kiệm xăng nữa”

Mẫn Nhu hoài nghi quan sát Lục Thiếu Phàm, người này trước sau vẫn cười vô hại. Lúcký xông tên mình, Mẫn Nhu cau mày suy tư nói: “Không đúng a, hôm nay anh kêu người đưa cô ấy về, ngày mai cô ấy lại tới đây lấy xe, như thế sẽ tốn tiền đi taxi…”

Lục ThiếuPhàm ôn văn nhĩ nhã cười, khóe môi kéo nhẹ đến không thể nhìn thấy, thấy Mẫn Nhu cứ tự làm rối mọi chuyện anh liền dịu dàng vỗ về: “Đừng vì chuyện nhỏ mà phí trí nhớ như thế, sau khi xong việc, suy nghĩ xem chúng ta nên đi đâu đây?”

Lục ThiếuPhàm thành công đưa Mẫn Nhu nói sang chuyện khác, nhìn đôi mắt đen mỉmcười của anh, trái tim cô cảm thấy thật ấm áp, đôi tay vòng qua khuỷutay anh, đôi mắt đẹp lấp lánh như sao.

“Lục Thiếu Phàm, chúng ta hẹn hò đi”

Trước rạpchiếu phim từng hàng dài nối đuôi nhau, một người đàn ông tuấn tú mặc bộ tây trang thẳng thớm đứng giữa dòng người, khí chất phi phàm nổi bty,từng hành động đều cao quý ưu nhã khiến cho anh trở thành tâm điểm ở rạp chiếu phim

Rất nhiều cô gái cứ chăm chú nhìn người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn đó, sẵn sàng tiếnđến gần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái ăn mặc kín mít tựa vào lồng anhthì đã bỏ cuộc giữa đường.

“Lục Thiếu Phàm anh quả là có sức hấp dẫn, nhiều cô gái xinh đẹp như thếmuốn đến gần anh, có cần em tránh ra, để cho anh…. Này nọ?”

Hai mắt LụcThiếu Phàm cưng chìu nhìn cô gái trong lồng cứ cử động mãi, bàn tay bêneo cô khẽ nhấn xuống, lực ôm tăng lên mấy phần. Thấy cô bất mãn, anh nhẹ cúi cười thì thầm vào tai cô: “Nhưng anh chỉ muốn cô gái xinh đẹp đang ở trong lòng anh tới gần thì biết làm sao?”

Mẫn Nhukhông ngờ Lục Thiếu Phàm lại nói chuyện mập mờ như thế, đôi mắt ngẩn ranhìn vào trong đôi mắt đen đó, nhiệt độ trong mắt từ từ âm ỉ cũng bị cônhìn thấy, nhịp tim liền chậm lại, hai gò má ửng hồng, muốn thoát khỏianh ngược lại càng bị ôm chặt, càng thêm sát vào.

“Lục Thiếu Phàm, anh mau buông ra, nhiều người nhìn thấy bây giờ”

Mẫn Nhu thẹn thùng hạ giọng ra lệnh, ngó nhìn xung quanh, chỉ thấy vô số ánh mắt mập mờ không rõ ràng đều nhìn về hai người họ, còn có cả tiếng bàn luậnnữa.

Lục ThiếuPhàm cũng không nghe lời mà buông tay ra, tỏ vẻ không biết ôm lấy cô đivề phía hàng đang nối đuôi nhau, môi nở nụ cười nhạt.

“Làm như thế ai cũng sẽ không dám tới gần”

Lời giảithích hợp tình hợp lý, Mẫn Nhu lại không cho đây là lý do, bối rối cúithấp đầu để mặc cho Lục Thiếu Phàm che chắn trước những ánh mắt vừa hâmmộ lại ghen tị.

Lúc đứng ởlối vào, Mẫn Nhu trong tay cầm hai chiếc vé, nhìn đống đồ uống linh tinh trên tay Lục Thiếu Phàm mà suy nghĩ lung tung. Lúc trước, cô và KỷMạch Hằng cũng tới rạp chiếu phim, người vội vàng mua vé và thức uốnglúc đó là cô, khi cô vui vẻ cầm đến trước mặt anh thì anh lại lạnh lùngbuông một câu nói “có chuyện phải về công ty rồi bỏ đi không quay đầulại.

Đêm đó, cô một mình ăn thức ăn của hai người, chiếm hai chỗ ngồi xem phim, nhưng lại chẳng cách nào cười nổi

“Sao vậy?”

Tiếng ngườiquan tâm vang lên bên cạnh, Mẫn Nhu thu hồi suy nghĩ thấy Lục Thiếu Phàm quan tâm nhìn cô. Trong tay anh cầm hai ly nước chanh cùng một hộp bắprang bơ, dáng vẻ đó kết hợp với vẻ bề ngoài chững chạc thâm sâu có chútbất ngờ.

Mẫn Nhu áp chế đi kí ức trong lòng, cười tươi bước lên, kéo Lục Thiếu Phàm, cô làm nũng tựa vào người anh: “Chồng yêu anh chậm quá đi, chúng ta vào thôi”

Đôi mắt đenthâm thúy của Lục Thiếu Phàm hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú yêu chìudung túng cô. Sau khi Mẫn Nhu cầm lấy ly nước, có tay trống anh liềnnhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô, thở dài không biết làm gì nói: “Vậy xin vợ yêu đừng giận!”

Mẫn Nhu đắc ý hất cầm, ánh đèn sáng chiếu vào mặt, gương mặt sáng rực xinh đẹp đếnkinh tâm động phách, cô từng nói Lục Thiếu Phàm tuấn tú phi phàm khôngai sánh kịp, cô lại không biết mình ở trong mắt anh cũng là một viênngọc sáng rực rỡ không phải dễ có được.

Rạp chiếutối đen, một hàng ghế đều là những cặp đôi, từng đôi nam nữ tình nồng ý mật nói chuyện riêng liên tục, còn hôn nhau rất mãnh liệt.

Mẫn Nhu ngại ngùng ho khan, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn, khi hai chữ “xa nhau” đập vào mắt Mẫn Nhu khó hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm.

Lục ThiếuPhàm đang nhìn màn hình, phát hiện cô chăm chú nhìn anh liền quay lại,trước vẻ mặt mơ màng của cô anh chỉ kéo khóe miệng, nghiêm túc nói.

“Anh muốn biết vợ của anh ở trên màn ảnh lúc phóng to sẽ kì lạ thế nào!”

Mẫn Nhu cũng không so đo hỏi Lục Thiếu Phàm tại sao mua vé phim này, bờ lưng mảnhkhảnh tựa vào ghế, uống nước chanh, trên mặt từ từ nở nụ cười yếu ớt.

Khi phimchiếu được một nửa, thì tiếng nói chuyện xung quanh bị tiếng khóc nức nở thay thế, dù trong thứ ánh sáng loe loét của không gian, Mẫn Nhu đềuthấy xung quanh toàn khăn giấy.

Cô len lénnhìn Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt thanh nhã xuất trần không còn nhu hòa mà trở nên lạnh lùng thật sự, đôi môi mím chặt, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh trên phim, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Trong phim,cô và Âu Nhiễm Phong có những cảnh hôn đùa giỡn, dù chỉ là môi chạm môinhưng chung quy vẫn là hôn. Lục Thiếu Phàm muốn xem phim cô đóng, côkhông thể nào không đồng ý nhưng cũng xấu hổ, ở một mặt khác cô sợ phảnứng của Lục Thiếu Phàm.

Anh khôngphải người của giới giải trí, không thể suy nghĩ phóng khoáng như ngườitrong nghề, cô thật sự lo lắng, sau khi anh nhìn cô cùng người đàn ôngkhác thân thiết liệu có không vui hay thậm chí tức giận.

Hạnh phúcđến thì không dễ, cho nên cô muốn che chở nó thật cẩn thận, chỉ cần mộtchút cử động sẽ phá hủy cuộc sống hôn nhân gió êm biển lặng của họ.

Bàn tay hơilạnh không tự chủ che lên mu bàn tay anh, giống như lo lắng lại như anủi, nhưng anh chẳng hề liếc nhìn cô một lần, cứ nhìn thẳng lên màn hình.

Sau khi phim chuẩn bị kết thúc, trong rạp chiếu đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào,tiếng khóc nức nở kêu lên, Mẫn Nhu nuốt nước miếng cẩn thận nhìn LụcThiếu Phàm. Nhưng anh giống như khúc gỗ cứ nhìn chằm chằm màn hình,không có phản ứng gì.

Kết thúc “xa nhau” là nữ chính chết đi trong một vụ nổ, nam chính sống trong hối hận cả đời, kết thúc bi thảm kết hợp với nhạc dạo của phim tạo thành mộtbi kịch tình yêu.

Lúc trước,Mẫn Nhu bị kỷ Mạch Hằng làm cho thương tích đầy mình, đau khổ cho nêntrong lúc diễn xuất hoàn toàn đều là thật, không bộc lộ hết cảm xúc chỉcần hợp với lời kịch bản đó chính là diễn xuất tốt nhất.

Bên kiađiện thoại là anh giọng nói thật lạnh lùng. Em không dám mở miệng, thật cẩn trọng, không phải không có biết không có kết thúc, nhưng bản thânlại cố chấp kiên trì. Cuối cùng bỏ đi trong đau đớn. Em giả vờ dũng cảm, che giấu giọt lệ trong mắt. Cuối cùng em cũng đành buông tay anh, buông tay những kỉ niệm chúng ta từng có, Tất cả, từng…

Màn hìnhkhông ngừng chiếu tên diễn viên và nhân viên, bài hát khúc cuối phim là“giả vờ”, giai điệu bi ai, giọng nữ trầm khàn phối hợp với kịch tínhphim khiến cho không khí xung quanh trở nên bi thương.

Những ngườikhác cũng bắt đầu đứng dậy tiếng vỗ tay vang lên, Mẫn Nhu cẩn thận nhìnLục Thiếu Phàm, không dám lên tiếng kêu anh, chỉ có thể yên tĩnh ngồibên cạnh.

“Sau này nếu có Lục Thiếu Phàm bên cạnh, em không cần phải khóc như vậy!”

Giọng nóiđàn ông réo rắt vang lên giữa tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh, trong bóngtối Mẫn Nhu có thể thấy đôi mắt đen lóe sáng đang nhìn cô, tay anh đưatới xua đi sự lạnh lẽo mang đến sự ấm áp, giữ lấy cô trong tay.

“Sáu lần ôm, hai lần hôn nhau, vợ yêu, em phải bồi thường cho người chồng bị tổn thương như anh!”

Mẫn Nhu cười một tiếng, nước mắt mất khốc chế rơi xuống, cô muốn lau đi thì một bàntay khô ráo ấm áp đã nhanh hơn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng êm ái lau đigiọt nước mắt đang thấm ướt gò má cô, hành động yêu thương khiến cholòng cô run nhẹ.

Một ngườitừng cô đơn ngồi trong đêm, thẫn thờ nuốt vào lòng những đau đớn thấtvọng; bây giờ lại ngồi có đôi, sự dịu dàng yêu thương của Lục Thiếu Phàm khiến cô như người con gái nhỏ hưởng thụ sự quan tâm niềm hạnh phúc dongười khác mang tới.

Tình yêu với cô mà nói chỉ là mây trôi, không thể quay đầu lại, kỷ Mạch Hằng với cô chỉ là người qua đường. Theo thời gian trôi qua, quên đi tính cách củaanh ta, quên đi diện mạo, cho đến một ngày quên đi hoàn toàn, quên đicon người từng ở trong cuộc sống của cô lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa.

Ánh đèn bậtmở, sự chói mắt khiến mọi người đều nhíu lại, một chiếc khăn tay đặt lên má Mẫn Nhu, ánh mắt Lục Thiếu Phàm dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầynước, từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coitrọng và quan tâm.

Tay Mẫn Nhu bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói.

“Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi”

Trên đườngphố ồn ào, Mẫn Nhu bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, mắt kính màu đen, mái tóc quăn cuộn sóng được giữ trong chiếcnón màu nâu làm bằng nhung, áo gió màu cà phê, giày cavans màu trắng,cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh Lục Thiếu Phàm khiến vô sốánh mắt ganh tị.

Trong tayLục Thiếu Phàm ôm không ít túi, đều là những món đồ mà cô đã liều mạngmua, anh chỉ cười tủm tỉm khi nhìn cô mua hết món này đến món khác, túinày đến túi khác để lên tay.

“Anh ơi, mua hoa cho chị đi!”

Một giọng nữ non nớt truyền tới, Mẫn Nhu cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cô và Lục Thiếu Phàm.

“”Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”

Mẫn Nhu tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm, người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn đóa hồng nói: “Họ làm từ thiện ở đây, kiếm ít tiền quyên góp cho những đứa trẻ ở vùng núi”

“Sao anh biết vậy?”

Mẫn Nhu ngạc nhiên mở to mắt, Lục Thiếu Phàm luôn thần bí thâm sâu bất lộ khiến cô càng muốn tìm hiểu.

Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ nhìn ánh mắt sùng bái của Mẫn Nhu, cằm hất nhẹ về phía xa: “Bên kia có viết, chỉ có em không thấy thôi”

Mẫn Nhu cũng nhìn sang, quả nhiên cách đó không xa trên bãi đất trống bày một cáibàn còn viết cả nội dung hoạt động, Mẫn Nhu hiểu ra liền tồ một tiếng,lúc quay đầu lại đập vào mắt là những bông hoa hồng đỏ.

Trong tayLục Thiếu Phàm cầm một đóa hồng, đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh của cô, giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của anh là sự quan tâm tình ý, ánhmắt tình cảm như chiếc lưới làm bằng tơ tằm bện chặt từng chút một quấnlấy trái tim cô.

Trái timtrong ngực Mẫn Nhu đập mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, cô mở to mắt nhìnthẳng vào đôi mắt thâm tình kia, cảm giác ngọt ngào lan ra toàn cơ thể, khiến cho khóe môi cô thẹn thùng cong lên.

Hai gò mátrắng nõn ửng hồng, gương mặt sáng rực. Dưới ánh đèn đường, chỉ có ánhsáng chiếu vào nhưng Mẫn Nhu có thể cảm thấy bản thân bắt đầu rung động, loại cảm giác này bốn năm trước chưa từng có.

Đêm nay, khi đứng trước một người đàn ông khác hẳn Kỷ Mạch Hằng, cô hiểu, cô đã động lòng với anh, dù không phải vừa gặp đã yêu cũng là vì cảm động lâu ngày mà sinh tình cảm.

Đưa tay nhận lấy hoa hồng, cẩn thận nâng niu trong tay, Mẫn Nhu dịu dàng nhìn cánhhoa hồng, dù không nhìn Lục Thiếu Phàm nhưng niềm hạnh phúc đã đầy trong lòng cô.

“Vợ yêu, có phải nên thưởng cho anh cái gì không?”

Lời nói củaLục Thiếu Phàm tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Mẫn Nhuvừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơnbóng của cô, ý tứ rõ ràng.

Gặp LụcThiếu Phàm là may mắn cả đời của Mẫn Nhu, có được Lục Thiếu Phàm, làniềm hi vọng xa vời Mẫn Nhu không dám tin. Lúc này, anh đứng trước mặtcô mới hiểu, người đàn ông này giống như đóa hoa anh túc, bắt đầu cắmsâu nở rộ trong trái tim.

Mất đi Kỷ Mạch Hằng chẳng qua là đau khổ nhất thời, có được Lục Thiếu Phàm là hạnh phúc cả đời.

Đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, giữa đám đông qua lại, Mẫn Nhu lén lút nhónchân, cánh môi hồng nhẹ nhàng dán vào đôi môi của anh, tựa như lời hứacả đời luôn ở trong tim nhau.

Rời đi môiLục Thiếu Phàm, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nónhư muốn nói cho cô biết những rung động không phải là ảo giác, hai gòmá vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.

“Ha”

Tiếng cườisung sướng vang lên, Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên ôm lấy cô, đem cô vàolồng ngực lạnh lẽo của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùihương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cô biết cái ômtrong lòng này đã thuộc về một người con gái.

“Lục Thiếu Phàm…”

Cô ôm lấythắt lưng gầy gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụcười giữ mãi trên môi, lúc đi được mấy bước thì cả người cứng đờ khinhìn thấy bóng người ở xa.

“Sao vậy?”

Lục ThiếuPhàm thấy sự khác lạ của cô liền buông ra, quan tâm vuốt ve đôi gò má có chút khó chịu của cô, nhìn theo ánh mắt Mẫn Nhu thì thấy được Mẫn Tiệpvà Kỷ Mạch Hằng.

Mẫn Tiệpliếc mắt nhìn họ, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng giễu cợt, cô ta vònglấy tay Kỷ Mạch Hằng, xem ra cũng đi dạo phố, chỉ là không ngờ đụng phải Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm. Nếu nói oan gia ngõ hẹp thì tình huống haingười bọn họ là như thế, nhìn nhau đều không ưa như vậy coi như khôngthấy.

Ngũ quanlạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng bao phủ lớp băng, đôi môi mỏng giống như mộtđường thẳng tuy không có vẻ châm chọc chế giễu nhưng lại như đang nhẫnnhịn gì đó, có cảm giác cơn giận đang lan tỏa khắp người hắn.

Mẫn Nhu không biết Kỷ Mạch Hằng giận vì chuyện gì cũng không có hứng thú biết, kéo Lục Thiếu Phàm coi như không có việc gì nói: “Không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi”

Lục ThiếuPhàm quan tâm nhìn cô, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cô kéo anh đi vềphía Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng, cho đến khi cả bốn người đi lướt quanhau.

Trên đườngvề, bàn tay ấm áp của Lục Thiếu Phàm vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cô,giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cô, mang lại cho cô sựtin tưởng và kiên cường.

Mẫn Nhu mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp cũng tan thành mây khói: “Lục Thiếu Phàm, bắt đầu từ ngày mai, em quyết tâm sẽ làm một hiền thê lương mẫu.

Lục ThiếuPhàm lái xe, không nhìn cô nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khẳng định của cô anh cảm thấy muốn cưng chìu cô hơn.

“Không cần em quyết tâm, em như vậy đã là một tấm gương điển hình hiền thê lương mẫu!”

“Hay cho anh Lục Thiếu Phàm, anh dám cười nhạo em!”

Mẫn Nhu tính đưa tay đánh vào tay anh, lúc chạm vào áo anh cô liền trở nên dịu dàngvòng lấy tay anh, như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng: “Lục Thiếu Phàm, chúng ta cứ ở bên nhau như thế vả đời đi”

Ở dưới lầukhu căn hộ, Mẫn Nhu vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị Lục Thiếu Phàm ômlên lầu.

“Mau để em xuống, rất nặng a!’

“Nhưng anh muốn ôm em”

Anh trả lờirất thẳng thắn khiến cho trong lòng Mẫn Nhu bị hạnh phúc lắp đầy, thôikhông cự tuyệt, tay cầm túi giấy vòng lấy cổ áp chặt vào hai má của anh, tùy ý để anh bế cô, từng bước từng bước lên lầu.

“Rất nhẹ, về sau làm vợ Lục Thiếu Phàm, không cho phép giảm cân nữa”

Mẫn Nhu hờn dỗi búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên: “Em không muốn trở thành bà mập đâu, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ”

Chân đi về trước khẽ khựng lại, Mẫn Nhu không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của Lục Thiếu Phàm: “Bất luận Mẫn Nhu trở thành thế nào, Lục Thiếu Phàm cũng không bỏ cô ấy”

Cô khôngthích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi Lục Thiếu Phàm vừa bước lên lầunói ra những lời này lấy lòng cô, thì cô cũng không kiềm được mỉm cười,hai tay không chỉ kéo sát Lục Thiếu Phàm lại mà còn sung sướng áp đầuvào lòng anh.

Hạnh phúcđến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.

Lúc Mẫn Nhuvà Lục Thiếu Phàm mở cử căn hộ, nụ cười trên môi Mẫn Nhu liền cứng ngắckhi thấy bà Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà Lục tức giận nhìnchằm chằm Lục Thiếu Phàm

“Nghịch tử”