Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 5: Miệng hùm gan sứa?



Cô nhìn Hà Ân Chính khởi động xe, nhưng chiếc Audi kia thế nào vẫn chưa đi, cô nhìn ra được, bánh xe phía trước bên phải rõ ràng xẹp xuống.

Đây là, bị người đâm thủng? !

Cô nghi ngờ nhìn về phía kẻ giả mạo, kẻ giả mạo khẽ gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra quơ quơ, "Đại Thiến."

Trong lòng cô vui mừng, bước xuống bậc thang gõ vào cửa sổ xe của Hà Ân Chính một cái, thấy Hà Ân Chính đưa đầu ra ngoài, ra vẻ tốt bụng nói: " Bánh xe thủng, cái xe Audi rách nát này của anh cũng nên thay đi, xem ra tối nay Hà công tử chỉ có thể ngồi xe buýt đi về rồi, tôi đây có một đồng tiền xu, anh có cần không?" Nói xong, cô liền cố làm ra vẻ móc vào trong túi xách lấy ra .

"Cô!" Hà Ân Chính bị cô chế nhạo một trận, nhất thời sắc mặt xanh mét, anh ta cực kỳ tức giận xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, kiểm tra tình hình bánh xe bên phải, lại thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ và Cố Tử Mạt vẫ đều đứng đây nhìn từng cử động của anh, anh ta thật sự xấu mặt không nhấc lên nổi, liền không thể làm gì khác hơn là gọi chiếc taxi.

Thấy anh ta khom lưng lên xe ngồi xong, cô vẫn đi qua nói với anh ta mấy câu, "Anh không phải muốn ngồi xe buýt mà nói, tôi có thể để cho Lục Duật Kiêu đưa anh về."

"Lục Duật Kiêu, cô? Anh ta?" Hà Ân Chính không thể tin nhìn cô, con ngươi cũng thiếu chút nữa bởi vì kinh ngạc mà rơi ra ngoài.

Anh đã sớm cảm thấy người tới phong độ bất phàm, khí thế trên người cũng có thể đè chết người, chỉ là anh không có nghĩ đến, người tới lai lịch lại bất phàm như vậy! Trong lòng Hà Ân Chính cảm thấy thật thất bại, phương diện nào anh cũng thua bởi người đó, không còn có cơ hội xoay người nữa rồi!

"Phải, anh không có nghe lầm đâu." Đúng như trong dự liệu, cô nhìn thấy trong mắt Hà Ân Chính có thất bại cùng mất mác, hiệu quả cô muốn đã đạt tới, cũng sẽ không làm thêm cái gì nữa, coi thường nhìn thoáng qua anh ta, tiện tay gọi tài xế tắc xi thay anh ta, "Tài xế, anh nhanh chử anh ta đi thôi, người bị bệnh hai nhân cách nặng không thích hợp đứng lâu trong đêm."

"Cô ——" Hà Ân Chính còn chưa kịp nói lời hăm dọa, liền bị tài xế taxi chở đi. Cô được như lòng mong muốn, âm thầm hít sâu một hơi, một đôi con ngươi lóng lánh như sao linh hoạt chuyển sang người đàn ông phía sau kia ——

Anh ta vẫn đứng trên bậc thang như cũ, giờ phút này đang đưa lưng về phía cô, hai chân thon dài bền chắc đứng vững vàng trên đó, chỉ là một bóng lưng, cũng đã làm cho người cảm nhận được áp lực!

Nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy, mình gọi anh ta là ‘ kẻ giả mạo ’ là hợp lý rồi, người đàn ông này, khí thế bẩm sinh, ở chung với anh ta, làm cho người ta có một loại cảm giác ‘ chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể khinh nhờn ’, giống như đem gác xó một mặt hàng quý giá.

Cô đi tới, ho nhẹ mấy tiếng, lúc này ‘ Lục Duật Kiêu ’ mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn chỗ taxi vừa đi một cái, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, dùng giọng nói dịu dàng cực kỳ êm tai, nhíu mày hỏi cô, "Vì người đàn ông như vậy có đáng giá không?"

Có đáng giá hay không, vấn đề này, Cố Tử Mạt nghĩ tới không dưới mười lần.

Thuở nhỏ đọc 《 Nhất Tiên Kiếm 》, Thải Y trả lời là —— không có gì là đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không thôi.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy đáp án này tuyệt diệu như cũ.

Cô cắm đầu đi vào, cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, đâu có tồn tại vấn đề đáng giá hay không đáng giá, cô ngu ngốc lại gặp phải tên khốn Hà Ân Chính kia, từ lúc bắt đầu đã xác định là bị thua thiệt!

"Chuyện có đáng giá hay không không liên quan anh, tôi trả tiền phí biểu diễn tối nay cho anh, hai bên tiền hàng chúng ta đã thoả thuận xong! Ai cũng không chịu thua thiệt!" Cô không muốn tâm sự nỗi lòng cùng anh ta, chỉ muốn dùng tiền đuổi anh ta đi.

Thế nhưng anh ta lại khẽ mỉm cười, lạnh nhạt mở miệng nói cái con số, Cố Tử Mạt thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm, lập tức kích động đến giơ chân, "Đắt như vậy! Anh giựt tiền sao, anh miệng hùm gan sứa, hữu danh vô thực, sản phẩm thực tế và hình ảnh không khớp, cũng không thể đưa ra giá trên trời, cái này không phù hợp quy tắc hành nghề!"

Anh ta nghe, nhưng không tức giận, khóe miệng hơi cong, mang theo nụ cười như có như không, cặp mắt tràn đầy cạm bẫy kia liếc qua mặt cô, nhàn nhã một câu, "Đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất, về phần có phải miệng hùm gan sứa hay không, em hoàn toàn có thể đi đâu đó để kiểm tra." Người đàn ông bao phủ bởi khí chất cuồng dã nói với giọng trầm thấp nguy hiểm, dùng ánh mắt nóng rực xâm lược cô!

Nói xong, ngón tay của người đàn ông chỉ khách sạn mập mờ phía đối diện.

Hai gò má của Cố Tử Mạt bỗng dưng nổi lên hai áng ửng hồng, cô bị một người đàn ông trêu đùa!

Thật là bi kịch trần gian!

Cô thật sự có cái suy nghĩ thế này, chẳng lẽ mỗi người đều có thể khi dễ cô sao? Không được, cô nhất định phải gỡ hòa một ván.

Đôi mắt đẹp lưu chuyển, bắt chước bộ dáng của Đại Thiến gẩy gẩy mái tóc dài của mình, vô vị nhún nhún vai, nhếch miệng lên cười kiều diễ, "Thật tốt, cầu còn không được, dù sao diện mạo của anh rất được, ra vào khách sạn với anh cũng không coi là mất mặt."

‘Lục Duật Kiêu ’ có chút như bị sét đánh.

Nhìn bề ngoài, cô giống một con Tiểu bạch thỏ da mịn thịt mềm, mặc cho anh xâm lược chiếm tiện nghi, ai lại ngờ, Tiểu Bạch Thỏ lắc mình một cái, biến thành một chú thỏ tinh am hiểu tính kế.

Quả nhiên là yêu nghiệt, coi chuyện ngủ cùng đàn ông xa lạ thành chuyện vui không nói, còn nói một cách nghiêm trang mặt không biến sắc tim không đập như vậy!

Điều này cần huấn luyện bao lâu?

Anh thật muốn xem chú thỏ tinh này còn có mánh khóe gì!

Ngay sau đó khóe miệng ‘ Lục Duật Kiêu ’ nâng lên một đường cong, nét mặt tự tiếu phi tiếu che đi sự kinh ngạc lóe lên trong mắt.

Hai người đạt thành nhất trí, một trước một sau đi về phía khách sạn đối diện, mới vừa đi tới trước khách sạn, bước chân của Cố Tử Mạt lại ngưng trệ, nụ cười trên khóe miệng nhất thời cũng cứng lại trên mặt.

"Đi thôi." Khóe miệng của người đàn ông ‘ Lục Duật Kiêu ’ khẽ nhếch, ra vẻ thân mật đi tới trước mặt Cố Tử Mạt, ôm chặt vòng eo của cô .

Tay cham vào mềm mại chọc cho thân hình cao lớn của anh chấn động, cô gái nhỏ này xem ra rất gầy nhỏ, sờ vào lại rất có cảm giác.

Loại cảm giác này nói như thế nào đây? Kỳ thật chính là cảm giác an lòng.

Bên hông truyền tới cảm giác ấm áp khiến cho Cố Tử Mạt không được tự nhiên, nhìn về người đang chào đón bọn họ, cô càng cảm thấy khó chịu, cô nhưng thật ra không ngờ được rằng, lại gặp em gái của mình Cố Trinh Trinh ở chỗ này.

Cố Trinh Trinh mặc một bộ váy màu đen, rõ ràng là đang làm việc, Cố Trinh Trinh luôn luôn là cô gái có hình tượng ngoan ngoãn, trong lúc đang làm việc cũng không ngoại lệ, một bộ váy màu đen rất vừa người, cũng rất hợp quy củ.

Cố Trinh Trinh đang thực tập ở khách sạn này, hết lần này đến lần khác cô cứ va trúng họng súng.

Mắt thấy Cố Trinh Trinh đi về phía bên này, cô lập tức tính kế, lấy cùi chỏ thọt kẻ giả mạo bên cạnh, còn cố ý lớn tiếng nói, "Khụ. . . . . . Em nói, anh mè nheo cái gì, mau chọn một phòng, chúng ta lập tức thuê phòng thôi!"

"Vội vàng ra mắt, chưa từng thấy cô vội vàng như vậy." ‘ Lục Duật Kiêu ’ khẽ cúi đầu, môi mỏng gần như dính vào lỗ tai Cố Tử Mạt, trên khuôn mặt tuấn lãng bức người đều là vẻ nghiêm chỉnh, giống như lời nói mập mờ đùa giỡn này căn bản không phải do anh ta nói ra vậy.

Lời này, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe.

Cánh môi mỏng manh của người đàn ông phun ra hơi nóng ẩm ướt vào vành tai Cố Tử Mạt, làm cho tim cô nhảy lỡ một nhịp, tâm thần đột nhiên hơi lung lay.

Hừ. . . . . .

Người đàn ông này. . . . . .

Nhất định là bởi vì cô rất ít tiếp xúc với đàn ông, cho nên mới bị cái kẻ giả mạo này mê hoặc.

Vừa an ủi bản thân, Cố Tử Mạt vừa thầm mắng trong lòng, tiên sư mày!

Rõ ràng là người này lợi dụng cháy nhà đi hôi của, cố ý chế giễu cô đây mà!

Nhưng Cố Trinh Trinh vẫn đang đứng một bên nhìn, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục diễn thôi.

Cố Tử Mạt nhịn đến cả người mất tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía anh ta, trong mắt có tia quật cường, miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, giọng nói tràn đầy nhạo báng, "Gặp phải cái loại người miệng hùm gan sứa lừa tiền như anh vậy, lúc này coi như tôi gặp xui xẻo lớn rồi, đây là tôi vội vàng cho anh nghiệm chứng thân phận, cũng để cho anh tâm phục khẩu phục."

"Có phải miệng hùm gan sứa hay không, sau khi làm mới biết được." Trên mặt ‘ Lục Duật Kiêu ’ đều là nụ cười, con mắt hẹp dài híp lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ như đang thoa phấn của cô gái, âm thanh gần như đã khàn khàn, lộ ra trầm thấp hấp dẫn.

Trong lúc nói chuyện, ngón tay dài còn cố ý nhéo lên bắp đùi trắng bong của Cố Tử Mạt một cái.

Bỗng chốc, gương mặt của Cố Tử Mạt nóng hồng như thiêu đốt.