Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 47: Người đàn ông này, tức giận!



Ánh mắt của người đàn ông bị đâm thủng, chỉ có cảm giác trong lòng mình cũng nghẹn ngào, tình huống anh không mong muốn nhất đã xảy ra.

Bác sỹ đang ngồi trong đó, là vị chuyên gia số 1 mà anh đã sắp xếp trước đó, tuyệt đối không có khả năng chẩn đoán sai được, biểu hiện của Cố Tử Mạt, cho thấy một kết quả không tốt.

Anh hoàn toàn không dám nhìn mặt của cô, trực tiếp sải bước qua, bàn tay mạnh mẽ nắm một cái tay khác của Cố Tử Mạt, nhẹ nhàng kéo cơ thể của cô một cái, cả người đã nằm trong lòng anh, bàn tay áp lên gáy cô, để cho mặt cô áp sát vào lồng ngực của anh.

Cùng với giọng nói ấm áp, "Không có việc gì không có việc gì, đây chỉ là tạm thời."

Thế nhưng cô gái nhỏ trong ngực vẫn lộn xộn, trước sau vẫn không chịu nằm im trong lồng ngực của anh, hai tay của cô chống vào lồng ngực của anh, ra sức muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.

Người đàn ông lại không muốn cô thoát ra, bàn tay giữ chặt cái gáy của cô, giống như anh chỉ cần buông tay một giây cô sẽ chạy mất vậy, trong đôi mắt thâm thúy toát ra nhè nhẹ bi thương.

Cả người cũng vì vậy mà càng lộ vẻ tuấn tú.

Lúc này, anh cũng chỉ là một người đàn ông có người nhà bị thương, vết thương của cô chưa khỏi hẳn, anh làm sao dám tốt đây?!

"Sẽ tốt." Giọng nói trầm thấp lại mang theo kiên định vào thời khắc này vang lên trong hành lang bệnh viện đã tương đối yên tĩnh.

Mặc dù cảm xúc đã ở bên bờ vực rồi, nhưng giọng nói an ủi của người đàn ông, vẫn đanh thép như vậy.

"Ha ha ha ——" một hồi tiếng cười như chuông bạc vang lên trong hành lang bệnh viện trong trẻo lạnh lùng, cùng màu trắng chủ đạo của bệnh viện cũng không hài hòa, chẳng qua là tiếng cười kia chỉ vẻn vẹn vang lên mấy cái, liền bị chủ nhân của nó mạnh mẽ chôn vùi trong cổ họng rồi.

Cơ thể người đàn ông ngẩn ra, từ lúc tiếng cười khẽ vang lên, anh liền biết rõ nguồn gốc của âm thanh này, đang nằm ở trên người của anh.

Tay của anh buông lỏng một chút, lui về phía sau một bước, tách ra một khoảng cách với gương mặt của cô, rồi sau đó gạt đi sợi tóc dư thừa trên trán cô, vẻ mặt nghiêm trọng mà khẩn trương nói, "Tử Mạt, là em đang cười?"

Thật ra thì anh đã xác định tiếng cười là của cô, chỉ là anh muốn xác định chắc chắn hơn thôi.

"Phải, là tôi." Cố Tử Mạt khẽ cười thừa nhận, dùng ngón tay trỏ không ngừng đâm lên lồng ngực của anh, "Cười ngay tại nơi này của anh, cười chính là anh!"

Hình như anh không vui, bàn tay vừa động, liền nắm ngón trỏ đang nghịch loạn của cô, nghiêm mặt liền nói, "Có gì đáng cười!"

Cố Tử Mạt không hiểu vì sao cảm xúc của người đàn ông này biến hóa nhanh như vậy, hiện tại sao lại nghiêm nghị như vậy? Mới vừa rồi còn dịu dàng như vậy!

Cô nhớ lại tình hình vừa rồi, một năm một mười nói rõ ‘ sự buồn cười của anh ’ cho anh nghe, "Tôi vừa ra tới, anh nhìn cũng không thèm nhìn mặt tôi một cái, liền bổ nhào về phía tôi, một cái đã ôm tôi trong lòng, chẳng lẽ anh không sợ ôm lầm người sao? Bằng vào cái này, cái này thôi đã buồn cười muốn chết rồi, sau đó lại thế nào hả, tôi muốn tránh ra, cố gắng xô anh như vậy, nhưng anh lại dùng sức giữ chặt gáy của tôi, hại tôi ngay cả cơ hội mở miệng giải thích cũng không có, cái này rất buồn cười!"

Lúc nói lời này, cô cũng không có nhìn vẻ mặt của người đàn ông, chờ tiếng nói vừa ngừng lại, cô mới nhìn sắc mặt người đàn ông, đã quá muộn rồi.

Trên khuôn mặt người đàn ông đều đã viết hai chữ không vui, cằm bạnh ra, lông mày rậm cũng nhíu lại, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu cũng chăm chú nhìn chằm chằm cô.

Từ đầu đến cuối, anh đều không có nói một câu nào, chỉ dùng cái vẻ mặt lạnh lùng này nhìn cô, trong lòng Cố Tử Mạt biết nhất định vì mình mà anh tức giận, trong lòng cảm thấy nhột nhạt, dưới chân cũng hơi mềm nhũn theo.

Cái em gái yếu đuối tới như thế nào? Đều là bị người đàn ông cao lớn lông mày rậm bên cạnh không giận mà uy làm nổi bật lên!

Đầu Cố Tử Mạt cúi thấp xuống, dùng một cánh tay khác còn tự do tách bàn tay to của anh ra, "Haiz, anh cũng không cần phải tích cực như thế chứ."

Người đàn ông mặc cho tay nhỏ bé của cô cố tách ra, cũng không buông tay, đôi mắt đen quét về phía cánh cửa, lạnh giọng hỏi cô, "Lúc đi ra thì giả vờ suy yếu, phải hay không?"

Anh lo lắng khứu giác của cô, cô nên biết, thế nhưng cô lại, cố ý run tay run chân giả bộ suy yếu, lúc đó anh đang quan tâm cô như vậy, một chút sơ hở cũng không nhìn ra, còn ôm cô an ủi một trận nữa.

Cũng là bởi vì sự lo lắng sốt ruột của anh, mới bị cô bé này lừa dối, bị người khác xem truyện cười, anh chưa từng gặp phải cái loại tình cảnh khó chịu cùng lúng túng như này, sao lại cho cô bé lừa đảo này qua cửa được!

Lời nói của người đàn ông cũng mang theo lãnh ý, đến lúc này Cố Tử Mạt mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cô cũng không cố tách tay của anh ra nữa, mặc cho anh siết ngón trỏ của mình, nhỏ giọng giải thích, "Tôi thừa nhận, lúc mới bắt đầu, là tôi cố ý giả bộ suy yếu lừa gạt anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng nghiêm túc kia của anh, trong lòng tôi liền đổi ý không muốn giả bộ nữa, nhưng sau đó lại không theo sự khống chế của tôi, anh nhìn cũng không nhìn mặt tôi, thì đã ôm chặt tôi như vậy, tôi...... Sau đó tôi cũng không có ý định lừa anh mà!"

Cô cũng biết mình đứng không vững, càng nói đến cuối, âm thanh lại càng nhỏ, nhưng là nói xong, nàng lại càng không cam lòng nhận sai nói xin lỗi anh, ngược lại đúng lý hợp tình ngụy biện cho bản thân.

Người đàn ông cũng không định bỏ qua cô như vậy, khứu giác của cô phát triển theo hướng tốt, đây chính là một chuyện vui, nhưng bị cô lấy ra trêu đùa, chuyện vui đã thay đổi.

Cô gái này lá gan thật lớn, còn dám đùa giỡn anh, nhìn anh làm trò cười, mà không những xem trò cười rồi, cô lại còn không chút kiêng kỵ cười một hồi, điều này đặt vào người nào, cũng chẳng ai có thể giấu nổi mặt mũi?!

Anh tiếp tục đanh mặt, không biến sắc quan sát cô, muốn xem xem thành ý của cô như thế nào.

Trong hành lang bệnh viện, một người đàn ông phong thái ưu nhã đang nắm chặt đầu ngón trỏ của một cô gái bé bỏng, thân hình người đàn ông cao lớn thon dài, cô gái dáng người xinh đẹp đứng trước mặt anh cũng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp đáng thương, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, không vui nhìn cô gái, mà cô gái nhỏ đối diện anh ta, lại cúi thấp đầu, không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn mình chằm chằm đầu ngón chân.

Bên cạnh có một ông bác đi ngang qua, cho rằng đây là trai thanh gái đẹp gây gổ cãi nhau thôi, không khỏi tiến lên, duỗi cao cánh tay già yếu, vỗ vỗ lên bờ vai của người đàn ông, nhắc đi nhắc lại, "Người trẻ tuổi, mọi việc nên nhường bạn gái nhiều chút nhé, thật là đẹp đôi, nhường nhau một chút, chuyện đã trôi qua rồi, năm đó bác cùng bạn già của mình, cũng cãi nhau không ít, bất quá cãi nhau nhiều, bác cũng tổng kết ra được kinh nghiệm như vậy, chỉ cần nhường cô ấy, chuyện gì cũng dễ nói!"

Cố Tử Mạt đang buồn rầu không biết nói xin lỗi với người đàn ông thế nào, nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, bỗng dưng ngẩng đầu, không ngừng gật đầu với ông bác đó, còn thân thiết nói, "Đúng vậy, Đúng vậy, trong những việc nhỏ, đàn ông nên nhường phụ nữ! Anh nói có đúng không, Minh Tuyên?" Nói xong, cô vẫn không quên hài lòng khiêu khích liếc người nào đó đang đanh mặt.

Kinh nghiệm cuộc sống của Cố Tử Mạt nói cho cô biết rằng, bắt được cơ hội phải lên luôn, để tránh cô gái mới lớn lại thành bà già mất rồi!