Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 33: Anh chính là Lục Duật Kiêu?



Cô cúi đầu ra sức lau miệng, rồi sau đó ngẩng đầu trợn lên giận dữ nhìn anh, "Anh đừng mơ tưởng nói sang chuyện khác, vô nghĩa! Anh cho Cố Trinh Trinh điệu nhảy đầu tiên của đêm nay, rõ ràng...... Rõ ràng chính là anh thể hiện không tôn trọng tôi."

Người đàn ông này quá không tôn trọng cô, cường bạo đoạt đi nụ hôn của cô, còn những hai lần, nếu không phải đang ở một nơi đặc biệt, cô sớm đã tát cho một cái rồi.

Người đàn ông cố tính làm như không biết, "Anh kéo Cố Trinh Trinh vào nhảy, em đi chọc giận Hà Ân Chính, anh và em phối hợp thật ăn ý, ly gián Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính, thỏa mãn tâm ý của em, vậy làm sao sẽ là anh không tôn trọng em được chứ?"

Từ lúc anh bắt đầu đơn độc tiếp xúc với Cố Trinh Trinh, anh đã nghĩ tới tất cả những điều này, tất cả đều theo dự tính của anh rồi, giúp đỡ Cố Tử Mạt thắng một lần nữa, nhưng hiện tại, cô bé này đang tức giận, sự tức giận này chứng minh cái gì?

Anh lại nghĩ đến cái gì, muốn dụ cô bé này nói ra chút gì đó.

Cố Tử Mạt quá quẫn bách, lấy mu bàn tay lau mạnh cánh môi một cái, cắn môi nhìn về phía anh.

Giờ phút này người đàn ông khí định thần nhàn, khóe môi cong lên, dằn lại suy nghĩ muốn biết rõ đến cùng, một bộ dáng đang bày mưu tính kế.

Trong đầu của cô thoáng qua một cái đáp án, nhưng liên hệ với dáng vẻ tự tin này của anh ta, hận không được nghĩ muốn xông lên đấm anh ta, nhưng cô vẫn nhịn được, nghẹn ngào trong cổ họng, nói với anh: " Anh tìm Cố Trinh Trinh khiêu vũ, nhảy một điệu, nhưng không có lừa được cô ta đến tay, không công mà lui, đây không phải là không tôn trọng tôi thì là cái gì!"

Cô cứng rắn ngửa đầu trừng mắt với anh ta, lại phát hiện mình thiếu hụt khí thế, sức thuyết phục cũng không đủ, thừa dịp người đàn ông vẫn không nói gì, cô liều mạng nuốt xuống một ngụm nước miếng, rất chột dạ bổ sung, "Tôi chỉ muốn cho Cố trinh Trinh nếm thử tư vị sau khi có được lại mất đi một chút, hiện tại Lục Duật Kiêu là con mồi mới của cô ta, nếu cô ta có thể săn được Lục Duật Kiêu, nhất định cô ta sẽ có cảm giác đang ngồi trên mây, từ trên mây rơi xuống, tư vị kia khẳng định càng thoải mái, tôi muốn anh theo đuổi cô ta, sau đó lại hung hăng bỏ rơi cô ta!"

Tối nay náo loạn như vậy, Cố Trinh Trinh khẳng định có hiềm khích với Hà Ân Chính, nhưng bởi vì quan hệ lợi ích của hai nhà Hà Cố vẫn còn, sự hiềm khích này cũng không quá kịch liệt, Cố Trinh Trinh sẽ không chia tay Hà Ân Chính, nhưng nếu Lục Duật Kiêu xuất hiện, tình huống sẽ khác nhau rất lớn, cam đoan mười phần là Cố Trinh Trinh sẽ vì Lục Duật Kiêu mà vứt bỏ Hà Ân Chính! Mà phía sau, Cố Trinh Trinh trăm phương ngàn kế ỷ lại vàoLục Duật Kiêu lại càng không bền chắc, tất nhiên Cố Trinh Trinh sẽ là mất nhiều hơn được!

Cô nói một hơi, lấy dũng khí nhìn về phía anh, giờ phút này người đàn ông đã sớm quay mặt đi, ở vị trí này của cô, không cách nào nhìn thẳng mặt của anh được, một bên mặt của anh lạnh lùng, làm người ta không nhìn ra một chút hỉ nộ, thấy thế khiến trong lòng cô hơi sợ.

Trong lòng của cô có chút lo lắng, người đàn ông này, lúc tức giận cũng sẽ che giấu bản thân, nhưng ít nhất cô đã từng thấy anh tức giận, ví dụ như lần anh băng bó vết thương cho cô đó, anh có chuyện xưa, nhưng người ngoài không được nói đến, cô hơi sợ, người đàn ông này tức giận.

Đang suy nghĩ, bỗng người đàn ông quay đầu lại, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, nhìn đến mức khiến cô giật mình một cái.

Lòng cô thấp thỏm, nhưng lời đã nói ra, nước đổ khó hốt, cô cố gắng nín thở, chờ anh trả lời.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông híp một cái, nhíu mày nhìn sang, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, không dậy nổi nửa điểm gợn sóng, "Kế hoạch của em là như vậy?"

"Tôi......" Cô do dự, thật ra thì trước cô cũng có nghĩ đến, nhưng cuối cùng cũng không có lên kế hoạch tường tận, không nghĩ tới hôm nay bị kích thích, liền thốt ra rồi, cô thở một hơi, gật đầu một cái, "Vâng"

Như vậy cũng tốt, người đàn ông này không ở bên cạnh cô, lòng của cô còn có thể yên ổn mà ở một bên đợi, cô cũng sẽ không làm ra chuyện gì kỳ quái hơn nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, môi của cô liền bắt đầu nóng như lửa đốt, cô không nhịn được muốn sờ lên, nhưng vẫn là nhịn được.

Người đàn ông cúi người, gật đầu, "Anh cũng không muốn từ chối em, nếu như đây là ý nguyện của em, tạm thời anh sẽ đồng ý với em." Môi mỏng nhàn nhạt quét qua bờ môi cô, âm thanh cũng bình thường nghe không ra hỉ nộ.

Lòng cô đột nhiên run lên, anh càng như vậy, cô càng cảm thấy quỷ dị lại thấp thỏm, lòng cô vẫn còn sợ hãi, sợ hãi nhìn anh, anh đã sớm đứng thẳng người, anh nhàn nhạt liếc cô một cái, liền nhìn sang nơi khác, nhìn qua, vẻ mặt của anh u ám, như có tâm sự, nhưng cho dù như thế, ngũ quan tinh tế thanh tú của anh hiện ra dưới ánh đèn nhu hòa lại có một vẻ tao nhã tự nhiên.

Cô chăm chú nhìn anh, cũng không biết là tại sao, lập tức liền hối hận, cô tiến lên, đưa tay chạm lên cánh tay của anh, vừa muốn mở miệng nói mình hối hận, lại bị một giọng nói cắt đứt.

"Thứ ngài muốn." Một cô gái mặc váy đen đi tới, đưa ra một tấm thẻ màu đen.

Người đàn ông đưa tay ra nhận, vẻ mặt lại thản nhiên, chỉ khẽ nhắm mắt, cô gái sẽ hiểu thâm ý của anh, lập tức cáo lui mà đi.

Cố Tử Mạt nhận ra cô gái đó, cô ấy đã giao thiệp với Cố Trinh Trinh, chỉ là, cô không rảnh nghiên cứu cô gái này, ngược lại càng muốn nghiên cứu cái kẻ giả mạo này hơn.

Người đàn ông này, càng ngày càng không đơn giản rồi?!

Người đàn ông quay người lại, nhìn về phía tay cô chạm vào cánh tay anh, trong mắt có thâm ý khác.

Lúc này cô mới phát hiện, lại ngượng ngùng thu tay lại, "Không có gì."

Trong mắt người đàn ông lướt qua một tia mất mác, cầm tay cô lên, mở bàn tay cô ra, sau đó đẻ tấm thẻ vào trong lòng bàn tay cô, "Cất kỹ, đây là đồ đảm bảo để em trở lại nhà họ Cố."

Cô thuận theo nắm vào, giữ lại tấm thẻ trong lòng bàn tay, nén một hơi, trợn mắt hỏi anh, "Rốt cuộc thì anh là ai?" Cô không rảnh quan tâm bên trong này là cái gì, lại càng muốn biết...... Thân phận bối cảnh của anh ta.

Ánh mắt của người đàn ông kín như bưng, tránh nặng tìm nhẹ nói: " Người giúp đỡ em."

Cố Tử Mạt hơi ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh nhìn thẳng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp lạnh lùng không mang theo nửa điểm nụ cười, "Anh trực tiếp trả lời tôi, không cần nói dối! Tôi không cho phép anh sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!"

Cô hơi nổi giận, người đàn ông này, đúng là muốn ép cô mà!

Từ lúc anh xuất hiện, đến khi hai người quen biết, cho tới bây giờ cô cũng không biết tên của anh ta, thế nhưng anh ta lại biết tất cả về cô, còn tận tâm tận lực giúp cô, đây chính là sự may mắn của cô, nhưng bây giờ nhìn lại, bí ẩn trong chuyện này lại càng khiến cô lo lắng!

Anh rốt cuộc là ai? Tại sao có năng lực lớn như vậy? Tại sao anh lại muốn giúp đỡ cô như vậy?

Mọi vấn đề trên, cô đều muốn biết.

"Em hoàn toàn có thể tự mình nghĩ ra anh là ai." Người đàn ông chăm chú nhìn vào mắt cô, nắm một cái tay khác của cô, tròng mắt thâm thúy, bên trong tràn ngập sựnghiêm túc.

Cô sững sờ nhìn anh, trong ánh mắt thấm đầy không thể tưởng tượng nổi, làm sao cô có thể nhớ chứ? Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh cũng không hề tự giới thiệu về mình, cô nóng lòng muốn thành công, cũng chưa từng hỏi, làm sao cô có thể có đáp án được?!

Một ý nghĩ lớn mật đánh úp vào lòng cô, cô hất tay của anh ra, lui về phía sau một bước, cảnh giác hỏi anh, "Anh...... Anh có phải Lục Duật Kiêu hay không? Anh là Lục Duật Kiêu thật?"