Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 26: Dịu dàng trong mắt anh



Cố Tử Mạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía nhà họ Cố đèn đóm leo lét, từ hôm nay trở đi, ngọn đèn nhà họ Cố, không còn ấm áp thuộc về cô nữa rồi.

Cô quay đầu đi, quay mặt sang, đối diện với người đàn ông bên cạnh, nói, "Đưa tôi đi thôi, lúc quen biết anh, tôi muốn đường đường chính chính về đây, nhưng bây giờ, tôi lại thấy sợ hãi nơi này như vậy."

Người đàn ông ôm chầm lấy cô, ép đầu nhỏ của cô vào ngực, ngâm nga nói, "Không cần đau lòng, vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi sẽ khiến cô quay trở lại càng vẻ vang hơn."

Cô không nghi ngờ gì, người đàn ông này, từ trước đến giờ đã nói ra là sẽ làm được, trên người của anh, luôn có sức mạnh ghê gớm mà cô không dự đoán được. Cô dựa gương mặt vào trên ngực của anh, cũng không ghét, hơn nữa cảm thấy hết sức ấm áp, nhưng khi nhớ đến một màn ở trung tâm thương mại kia, cô vẫn hơi lo được lo mất, tay nhỏ bé của cô tóm thật chặt vạt áo của anh, "Anh sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh tôi, phải hay không?" Nếu như không phải mà nói, xin sớm rời đi đi, tôi sẽ ít bị tổn thương.

Người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, "Tin tưởng anh là được."

Cô cũng không kháng cự, tóm lấy vạt áo anh thật chặt, như có như không gật đầu một cái.

Đêm lạnh như nước, tình nhuận như mưa.

Anh chỉ sợ nhà của Đại Thiến không an toàn, cuối cùng cũng không đưa cô đến nhà Đại Thiến, mà đến khách sạn Đằng Giang, Cố Tử Mạt ngạc nhiên đầy nghi ngờ, "Anh chắc chắn anh muốn em ở đây? Em cũng cảnh cáo trước, hiện tại em là một tiểu thư nhà nghèo, căn bản không trả nổi tiền phòng ở nơi này."

Một tay tùy ý đút túi quần, nghiêng đầu, rút ra một xấp tiền từ trong ví, "Đây là tối hôm chúng ta quen biết, em kiên quyết phải đưa anh, nếu trả tiền phòng khách sạn, cũng vừa đủ."

"Nhưng......" Ngoài số tiền kia ra, sợ rằng người đàn ông này chưa bao giờ chiếm được một chút lợi ích nào từ trên người cô.

Nhưng bây giờ, trên người cô không có đồng nào, thậm chí ngay cả an toàn của bản thân đều khó mà bảo đảm, chỉ có thể tiêu số tiền kia trước thôi.

"Không nhưng gì cả, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, những việc khác cứ giao cho anh và Đại Thiến đến làm, em chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi thôi." Nói xong, người đàn ông dùng thân phận của mình thuê cho cô một phòng.

Đôi mắt đẹp của cô tiện thể nhìn lướt qua, muốn nhân cơ hội nhìn rõ tên tuổi của anh trên thẻ căn cước, nếu như ngày đó cô không có nghe lầm, cô gái kia gọi anh là Minh Tuyên.

Chẳng qua là, động tác của anh hết sức tuyệt diệu, coi như cô cố ý nhìn, cũng không nhìn rõ được, cô hơi nản lòng, nhưng nhìn đến từng cử động của anh ta, trong lòng cô càng thêm sinh nghi, tại sao người đàn ông này lại tránh nékhông để cho cô nhìn thấy đây?!

Anh đang dấu giếm cái gì? Có lẽ chờ những chuyện này qua đi, cô nên hỏi anh một chút.

‘ Lục Duật Kiêu ’ đưa thẻ mở cửa phòng cho cô, lại thấy cô đang hoảng thần, không nhịn được hỏi cô, "Em đang nghĩ gì vậy? Không cần nghĩ quá nhiều."

Cô nhìn gương mặt của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy, hình như mỗi lần cô cũng chỉ thấy bề ngoài của anh mà thôi, còn đối với những khía cạnh khác của anh, cô lại không biết gì cả, điều này khiến cô rất lo lắng.

Nhưng mỗi người đều là như vậy, anh cũng chưa chắc sẽ nguyện ý tiết lộ cho cô biết, cô vẫn không nói gì, theo sự hướng dẫn của phục vụ, đi lên phòng.

Suốt đêm chưa chợp mắt, ngày hôm sau đương nhiên dậy sớm, cô còn chưa kịp rửa mặt, đã gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ nói muốn một tờ báo buổi sáng.

Sau khi cô nhận được tờ báo, lật nhìn phía trước phía sau của tờ báo, trái trái phải phải, không thấy bài báo về mình, đến đây mới yên lòng, thay vào đó, là tin tức của ảnh hậu Ninh Uyển.

Báo viết, Ninh Uyển từng quyến rũ một công tử nhà giảu bí ẩn, lại bị xem thường cùng lăng nhục, từ đó Ninh Uyển coi chuyện này là một chuyện vô cùng nhục nhã, mọi người nhao nhao suy đoán, vị công tử nhà giàu thần bí này chính là Lục Duật Kiêu trong tin đồn, nhưng đến nay chưa người nào có thể tìm ra chứng cớ.

Trong lòng cô vừa động, nghĩ thầm gần đây cái vị Lục Duật Kiêu này tốt nhất là an ổn chút, cũng để cho cô diễn xong vở kịch hay này.

Có người gõ cửa đi vào, cô đi ra mở cửa, chỉ thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ cầm một cái CD tới đây, vừa vào cửa, anh ta tiêu sái đi đến bên máy CD, vừa bỏ đĩa C vào trong máy CD, vừa mỉm cười, "Để chuẩn bị cho buổi tối, luyện tập một chút cho ăn ý."

Anh vừa dứt lời, tiếng đàn dương cầm khoan thai vang lên, tim của cô cũng chộn rộn, nhưng vẫn không tiến lên.

Thực sự rất ngại, cô chưa rửa mặt, sẽ bị anh ôm khiêu vũ, theo bản năng cô liền muốn né tránh, tối thiểu cũng để cô rửa mặt đã.

"Hiện tại chúng ta là người yêu, nhớ chứ?" Anh đi thẳng đến ôm eo cô, kéo sát vào trong lòng, nở nụ cười cúi đầu nhìn cô, "Tập thử một chút? Hả?"

Anh xác nhận, trên thực tế biến thành một loại uy hiếp.

Trên thực tế, cái này cùng khiêu vũ trong tưởng tượng của cô không giống nhau, lúc mới bắt đầu, hai người chỉ là dựa sát vào nhau nhẹ nhàng lắc lư, ngay cả khoảng cách cũng như có như không.

Cô có chiều hướng bị buộc ra trận, thiếu chút nữa tay chân cũng không biết nên để ở đâu.

Khóe môi anh nhếch lên, câm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hướng dẫn cô, "Có thể đặt nó ở đây, hiểu?" Anh nắm tay cô đặt lên trên ngực của mình, chậm rãi một đường đi xuống.

Cô cảm thấy trên tay có xúc cảm rất kỳ lạ, nóng như lửa, rắn chắc, lực đàn hồi mạnh mẽ, tản ra hơi thở đàn ông.

Cô hơi bị loại cảm giác này của chính mình hù dọa, bất giác muốn rút tay lại ngay, nào biết anh lại càng nhanh hơn, không đợi cô rút ra, anh càng nắm chặt tay nhỏ bé của cô.

Anh nhẹ nhàng cười lên, kéo tay cô vòng qua hông của mình, "Em sẽ thích ứng được."

Cách quá gần, cô cũng không thấy thích ứng, do dự di chuyển tay lên trên cánh tay anh, "Vẫn là nơi này đi."

"Để đây." Hình như anh không hài lòng, lại thay cô điều chỉnh tư thế, nắm tay cô đặt lên cổ mình, kéo đầu cô ngả vào cổ, dùng mặt kẹp lại, cúi đầu dùng cánh mũi nhẹ nhàng cọlỗ tai của cô.

Khúc dương cầm chậm rãi khiến ngừơi mất ngủ là cô cũng có chút buồn ngủ, nhưng ngực của anh vững vàng ấm áp, để cho cô thủy chung cũng có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ đó.

Lần đầu hợp tác, tiết tấu của hai người cực kỳ đồng nhất, hết sức ăn nhịp.

Lần trước lúc bị bé trại đụng vào, cô từng nghĩ đến cảnh hai người cùng khiêu vũ, chỉ không nghĩ tới, mới mấy ngày ngắn ngủi, giấc mộng của cô liền được thực hiện.

Cô mở mắt, bởi vì chiều cao chênh lệch, lại chỉ có thể nhìn thấy cổ của người đàn ông, cô ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn đến chiếc cằm khiêu gợi của anh.

Cô không khỏi mỉm cười, nhìn anh, thừa dịp không khí đang tốt, lên tiếng hỏi anh, "Anh tên gì......" Cô nghĩ, tối thiểu cô cũng nên biết tên của hắn.

"Hư......" Thế nhưng anh lại ngăn cản câu hỏi của cô, cúi đầu dùng sống mũi cọ lỗ tai của cô, dùng giọng nói khàn khàn y hệt tiếng đàn vi-ô-lông-xen hỏi, "Có thích hay không?"

Cô suy nghĩ một chút, khép hờ mắt, thành thật nói, "Thích." Có bạn nhảy như vậy, cô cảm thấy rất vinh hạnh.

Cô không thở nổi, mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng lại không nói ra.

Anh ta lại còn thở gấp hơn cô, càng nóng hơn, giọng nói khàn khàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, dùng giọng nói cực khàn nói: " Nhìn anh."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực kia, sôi trào một mảnh dịu dàng.