Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 21: PK đàn ông cặn bã, khiến tên đàn ông cặn bã lên báo



Sáng sớm hôm sau, cô theo bản năng đi xuống lầu tìm tờ báo, trên tờ Phiên Tân, quả nhiên có một tin tức về việc mất trộm áo cưới, bên trong bao hàm hai cái tin tức, một cái nói là trong vụ án có một đôi đạo tặc phá cửa sổ mà vào, thủ đoạn thô bạo, một cái khác nói là Cherry người thiết kế áo cưới nghe tin bất ngờ này, lại nghe nói kẻ trộm là một đôi trai gái trẻ tuổi, thuận tiện bày tỏ, cô nguyện ý dùng chiếc áo cứơi này thể hiện lời chúc phúc với đôi tình nhân nhỏ, nhưng dặn dò nói lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.

Một đôi đạo tặc lãng mạn biết bao nhiêu, Cherry nhân đạo biết bao, kết quả đảo ngược thật không ngờ!

Cố Tử Mạt không nhịn được nhìn tờ báo cười ngây ngô, không biết sau khi kẻ giả mạo đọc báo sẽ có vẻ mặt thế nào, dù sao cô cũng cười nghiêng ngửa.

"Tử Mạt, đây là cái gì?" Cố phu nhân ôm một bộ áo cưới đi xuống, ánh mắt sắc bén.

Vải sa mỏng dệt hoa vân nổi quen thuộc, hoa văn trên măt gầm giống như đồ đằng quen thuộc, cô bỗng dưng cả kinh, đó không phải là cáo cưới của cô sao, tại sao lại ở trên tay Cố phu nhân, nhìn lại người giúp việc phía sau một cái, thoáng chốc cô đã hiểu.

Ngừơi giúp việc nhà họ Cố biết ở ngôi nhà này Cố Tử Mạt không được sủng ái, liền mọi cách bới móc cô, thường thích lục lọi đồ đạc của cô, cho nên, váy cưới của cô đã bị tìm ra rồi, lại còn chân chó báo lên cho Cố phu nhân nữa.

Ngón tay nắm thật chặt thành quyền, hàm răng hung hăng khẽ cắn, hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi tới trước mặt, giữ một góc áo cưới, ánh mắt liếc ngừoi giúp việc phía sau, làm như rất vô tình nói một câu, "Đây là áo cưới tối hôm qua Lục Duật Kiêu chuẩn bị cho con, nhưng không biết vì sao, bị chó tha ra ngoài, bây giờ chó thật không ngoan, có cơ hội nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nó một chút!"

Người giúp việc bị chửi thành ‘ chó ’, nhất thời mặt như màu đất, gian nan nhìn về phía Cố phu nhân, "Phu nhân, tôi......"

Cố phu nhân cũng không chịu nổi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Cố Tử Mạt như vậy, rõ ràng chính là muốn cảnh cáo bà, trong lòng bà hận, nhưng bà lại không thể phát tác, lời này của Cố Tử Mạt, không những để cho bà không bắt được nhược điểm, còn khiến cho bà không thể không cúi đầu.

Lục Duật Kiêu đưa cô ta áo cưới?! Nha đầu chết tiệt, lấy Lục Duật Kiêu, khiến cho bà không thể nắm cô ta trong lòng bàn tay được!

Nha đầu chết tiệt cũng không biết vận khí tốt đến từ đâu, thế nhưng câu được Lục Duật Kiêu, đáng thương Trinh Trinh con gái ruột của bà vẫn còn đang chịu khổ trong ngục.

Cố phu nhân mặt mũi khó coi, trút hết tức giận lên người giúp việc, lạnh lùng ra lệnh, "Còn đứng lỳ ở đây làm cái gì, cô còn công việc trong vườn hoa chưa xong đúng không!"

Người giúp việc không cách nào phản bác, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đi người.

Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, khóe môi Cố Tử Mạt nhảy lên, rút hết áo cưới trong tay Cố phu nhân ra, ôm vào ngực mình, "Duật Kiêu cũng rất có hảo cảm với Trinh Trinh, anh ấy đồng ý sẽ phái người ở trong ngục chăm sóc Trinh Trinh, việc có giúp Trinh Trinh khôi phục tự do được hay không, quan trọng còn phải xem Hà Ân Chính."

Cố phu nhân giống như chộp được một tia ánh sáng, vội vã cầm tay cô, "Lục thiếu thật có ý này? Cậu ấy muốn Ân Chính làm thế nào?"

Ánh mắt của cô liền quét về phía bụng của mình, rất vô ý nói: " Chia tay với Trinh Trinh, cũng có giao phó với con! Đây chính là yêu cầu của con! Cũng là yêu cầu của Duật Kiêu!"

Cố phu nhân đứng tại chỗ, trong lòng từ từ tính toán, Cố Tử Mạt nói Lục Duật Kiêu có cảm tình với Trinh Trinh, bà còn cần Hà Ân Chính làm gì nữa?!

Nếu Trinh Trinh có thể khôi phục tự do, đến lúc đó để cho Trinh Trinh mượn danh nghĩa đến cảm ơn qua lại cùng Lục Duật Kiêu, giữ Cố Tử Mạt ở xó nhà, bà không phải sẽ thành cha mẹ vợ chân chính của Lục Duật Kiêu sao?!

Con gái bảo bối của bà có thể thành công thắng Cố Tử Mạt một lần, làm sao lo không có lần thứ hai?

Đến lúc đó, bà làm sao phải vừa ham muốn chút tiền bạc này, lại vừa phải nhìn ánh mắt của con gái nuôi chứ?!

Cố Tử Mạt nhìn vẻ mặt Cố phu nhân, khóe miệng của cô hả hê vểnh lên, cô làm con gái của Cố phu nhân nhiều năm như vậy, đã sớm nắm được tâm lýcủa người phụ nữ này, vì tư lợi, tham lam thành tính, cô chỉ cần chút mồi lửa, là có thể lửa đốt dã tâm của bà ấy cháy lan ra đồng cỏ.

Cô không tiếp tục nói chuyện với Cố phu nhân nữa, ôm áo cưới đi lên lầu, đợi lát nữa còn phải đến nhà họ Hà cướp sạch một phen.

Trong lúc Cố Trinh Trinh vẫn còn đang hưởng thụ cuộc sống ‘ được chăm sóc ’, cô cần nắm lấy cơ hội cùng ‘ lục duật kiêu ’ đến nhà họ Hà, nói với Hà Ân Chính một chút, xem mánh khóe của ai mạnh hơn.

Cô vừa đến nhà họ Hà, còn chưa có đưa tay ra, lại bị người giúp việc nhà họ Hà chắn ngoài cửa.

Liên tiếp gặp phải người giúp việc chó cậy gần nhà, từ trong đáy lòng cô cũng bốc lửa, không khỏi hướng ánh mắt tới người đàn ông bên cạnh, nhăn măt, ý bảo với anh ta, ám chỉ có muốn cô làm một trận khóc nháo của phụ nữ có thai hay không.

Người đàn ông lắc đầu một cái với cô, nâng cánh tay lên vòng sang, khóe môi kéo thành một đường, ánh mắt bắn về phía người giúp việc không biết chết sống như cũ, "Chị gái của thiếu phu nhân tương lai của các người tới chơi, các người cũng có lá gan ngăn cản?"

Người giúp việc rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy kẻ giả mạo giọng điệu bén nhọn, liền phát sợ, vội vàng mời bọn họ vào bên trong.

Nhìn, người đàn ông của cô là dựa vào mặt dựa vào khí thế để nói chuyện, so với tên khốn Hà Ân Chính này tốt hơn không chỉ gấp đôi!

Cố Tử Mạt nghênh ngang tiêu sáiđi vào, nhưng không ngờ, Hà An Chính quá sợ hãi, vẫn trốn ở trong phòng vẽ tranh không ra ngoài.

"Bịch bịch bịch ——" cô gõ mạnh lên cửa kính, lo cho mặt mũi của Hà Ân Chính đi, vậy cô chính là không cho Hà Ân Chính mặt mũi!

Hà Ân Chính không nhìn được cô đập cửa, đầu đầy bụi đất từ phòng vẽ tranh chui ra.

Không đợi Cố Tử Mạt nói rõ ý đến, người đàn ông ở một bên liền đi qua ôm lấy vòng eo uyển chuyển của cô, "Em yêu, làm gì dùng sức lớn như vậy để gõ cửa, cẩn thận động Thai Khí."

Những thứ này một xướng một họa đều là chiêu cũ rồi, nhưng hôm nay bất đồng, cô thay đổi một kịch bản mới để phụ xướng với kẻ giả mạo rồi.

Đầu tiên là cô khẽ đảo mắt, rồi sau đó hờn dỗi nhìn người đàn ông một cái, phục tùng lại mang theo tức giận của cô gái nhỏ xô đẩy lồng ngực anh ta một chút, giận trách nói: " Đứng sang một bên đi, chưa nghe nói qua ‘ quá ân ái nhanh chết ’ hả, chúng ta vẫn nên có chừng mực, tránh cho bị người có lòng chê cười."

Từng chữ đều là mang thương đeo gậy, những câu đâm thương màng nhĩ Hà Ân Chính.

Người đàn ông nhìn về phía cô, phối hợp ăn ý quăng cho cô một anh mắt ‘ vợ nói đúng ’.

Hà Ân Chính nhìn cảnh này, cảm thấy nhìn thấy mà phát hoảng, sắc mặt bất giác lại âm u mấy phần.

Cô vểnh môi lên, không quan tâm vẻ chật vật của Hà Ân Chính, trực tiếp buông lời, "Hà Ân Chính, anh thẳng thắn nói cho tôi, anh đi đăng báo, hay là tôi đi đăng báo?!"

Hà Ân Chính khắp nơi suy sụp tinh thần, ngây ngốcđứng, "Cái gì?"