Lục Lục

Chương 7



Trước cửa tiểu quan quán xuất hiện một vị đại gia.

Từ đầu đến chân đều toát ra vẻ hoa hoa công tử, một bộ dáng phong lưu tiêu sái còn không nói, chỉ cần bằng hắn vừa vào cửa liền vung bạc đè chết người cũng khiến cho cả cái tiểu quan quán này phải hận không đem hắn lên cúng như thánh thần rồi. Người nọ ăn mặc một thân hoa lệ thế nhưng khí chất ngả ngớn như chỉ tùy tiện dạo chơi, cái gì cũng không nhìn vừa tầm mắt, ung dung tiêu sái như thể đây không phải là tiểu quan quán. Các tiểu quan chạy ra đón tiếp cũng tùy ý coi như hạ nhân, nô tài mà phân phó, làm cho bọn họ một thân lung túng không quen.

Lý lão bản rất nhanh ngửi được hơi tiền chạy ra, cẩn cẩn dực dực mà hỏi.

“Không biết đại danh qúy tính của công tử đây là gì a?”

“Ta họ Diệp.”

“Vậy không biết Diệp công tử là muốn tìm người như thế nào?”

“Chỗ các ngươi có một người, tên đó gọi là gì nhỉ? Mặc Liên?”

Một câu thôi, Diệp công tử kia thản nhiên nói ra, trên gương mặt lúc nào cũng đeo nụ cười như con mèo trộm được đồ, lại trực tiếp đem mọi người trong sảnh dọa sợ.

Lý lão bản phân phó người đi tìm Mặc Liên, lúc tiểu quan đó tìm được người thì Mặc Liên như mọi khi vẫn đang một mình uống rượu, say có chút mơ hồ.

“Mặc Liên lão sư. Ngươi dậy dậy, có khách gọi ngươi kìa!” Tiểu quan kia bất đắc dĩ, có chút vội goi, tay còn nắm lấy tay của Mặc Liên lay lay.

“Ngươi im cho ta! Khách khứa cái nỗi gì, còn lay nữa thì chặt tay ngươi.” Mặc Liên căn bản không có tin, chuyện này có qủy tin được, vẫn tiếp tục uống rượu. Vị tiểu quan đen đủi kia trong lòng đã chửi một vạn lần, vì cái gì khi có việc cần gọi tên yêu tinh này lại luôn đẩy ta đi, lệ rơi đầy mặt mà lắp bắp.

“Nhưng mà… nhưng mà qủa thật có khách…”

“Có khách thì sao! Ta đây không tiếp, có hoàng đế đến ta cũng không tiếp.”

Mặc Liên tức giận, vung tay một cái, hất văng tay của tiểu quan kia ra. Lúc này có tiếng cười ha hả vang lên, vị Diệp công tử kia không biết từ lúc nào mà theo đến, phía sau còn có một đàn ký nam xinh đẹp, ôn nhu, ngây thơ, nhu thuận, đủ các loại hình đi theo, thật giống như người hầu.

“Hóa ra đây là Mặc Liên à?”

Lý lão bản đen mặt, chảy một tầng mồ hôi. “Phải, chính là hắn. Công tử có gì muốn phân phó, ở chỗ chúng tôi có đầy đủ các loại hình, tin tưởng rằng sẽ tìm được một người khiến Diệp công tử đây vừa lòng”

Vị Diệp công tử kia cười meo meo nói. “Không cần, ta muốn thử tư vị còn hơn cả hoàng đế, vì tối nay hắn nhất định phải tiếp ta.” Ngừng một lúc, lúc này họ Diệp tiến đến cẩn thận nhìn Mặc Liên, đánh giá một vòng, vẫn cười nói.

“Tuy nhiên tên này qúa xấu, lại hôi nữa! Các ngươi trước đưa hắn đi tắm đi. Ta ghét mùi rượu, son phấn cũng phải đổi, ta muốn mùi hoa lan, nhất định phải là mùi hoa lan, quần áo cũng phải thay bộ khác đi, là màu hồng, không được đậm qúa sẽ khiến ta nhức mắt. Còn nữa, tóc búi cao được không?”

Lý lão bản mặt lại càng đen, vậy sao ngươi không đổi người khác luôn cho rồi, cũng đành theo phân phó của hắn mà cho người đi làm.

Thế nên đến nửa đêm, Mặc Liên đã được tắm rửa sạch sẽ, một thân thoát ra mùi hoa lan đến nồng nặc được đưa vào phòng.

Không biết tiểu quan quán có phương pháp gì, mùi rượu bay sạch, Mặc Liên cũng tỉnh táo không ít, nhìn chằm chằm tên Diệp công tử kia, không biết trong hồ lô của tên này đến tột cùng là bán thứ thuốc gì. Hai bên đều đánh giá qua lại đối phương, nhất thời không ai mở miệng. Đối với một tiểu quan hết thời ba năm chưa từng tiếp khách như hắn, có được một khách gọi, đáng ra là chuyện nên đốt pháo ăn mừng đi. Nhưng lúc này Mặc Liên lại chẳng có tâm trạng. Thứ nhất là vì hắn đã không còn hứng muốn kiếm tiền, nghĩ đến mình thực sự còn vì người kia mà muốn dành tiền mua một căn nhà, bây giờ đột nhiên tiền cũng có rồi, người thì đi mất. Thật là một chuyện bi ai. Thế nên hắn còn muốn kiếm tiền làm gì, Mặc Liên nghĩ đến điểm này, trong lòng có chút đau, cũng tái không muốn nghĩ nữa. Hơn nữa, tên họ Diệp này rất khả nghi.

Họ Diệp kia cũng không bị những suy nghĩ trong đầu của Mặc Liên làm ảnh hưởng, hắn dùng cái nhìn trức tiếp mà trắng trợn mà đánh giá người kia từ trên xuống dưới, như thể một vị học sĩ đánh giá một bức tranh chữ, sau đó thì cường điệu nhăn mặt, nhíu mày, thở dài, tiếc nuối nói.

“Xong rồi, xong rồi! Hỏng rồi! Nhìn thật xấu đi!”

“Diệp công tử, ngài gọi ta đến là có gì muốn phân phó, muốn ta hầu hạ?”

Mặc Liên lười biếng quên đi chức trách của mình một lần, không nói năng ngọt nhạt, không uốn éo lấy lòng, như một con rối gỗ mà đưa tay lên vạt áo muốn cởi, thậm chí còn cởi được một ít, lộ ra xương quai xanh cùng bả vai qúa gầy. Không thể trách hắn được, là mấy năm nay ăn uống không được tốt. Họ Diệp kia bị hành động của hắn dọa sợ, vội vội vàng vàng đưa tay ngăn cản.

“Yên! Đừng có cởi! Ngươi biết bây giờ trên người ngươi từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái bộ đồ đó là đẹp nhất thôi không, khỏi cần cởi đi.”

“Ra vậy! Nguyên lai Diệp công tử đây muốn làm mà không cần cởi à?” Mặc Liên thản nhiên nói, ngừng lại động tác tay, còn cố ý xuyên tạc ý tứ của người kia. Thế nhưng Diệp công tử tính tình qúa tốt cũng không giận.

“Rất có ý tứ, đủ thú vị, dù xấu nhưng cũng đáng để bồi ta đây một phen. Đến, chúng ta cùng ngoạn.”

Ngoạn cái bà nhà mi! Mặc Liên rất có ý thức rằng mình xấu, nhưng đối diện với người cứ một hai câu lại nói đến chuyện mình xấu kia là không ưa nổi, được rồi, ta theo ngươi ngoạn.

Ngoài hành lang, một đám người đang tụ tập nghe ngóng, tai đều dán sát vào vách tường rồi.

Tiểu quan thứ nhất nói “Sao lại vậy? Sao chẳng có động tĩnh gì hết vậy.”

Tiểu quan thứ hai tiếp lời “Ngươi nghĩ xem, đối tượng là cái bản mặt xấu xí của tên Mặc Liên kia thì lên sao nổi.”

Tiểu quan thứ ba phản bác “Biết đâu đấy, tên Diệp công tử kia ta thấy rất âm dương quái khí, biết đâu sẽ có loại sở thích này.”

“Thật à?” Một dàn tiểu quan đánh rung mình một cái.

Lúc này, Lý lão bản cũng tiến đến, một hơi quát. “Các ngươi ăn no rửng mỡ hết rồi à? Là không có chuyện gì làm, chê ta giao cho các ngươi ít việc”

Một đoàn người kia, vì một câu quát mà tản đi hết. Lý lão bản cũng theo đó mà rời đi. Hắn cũng rất tò mò trong phòng là xảy ra những chuyện gì, lại muốn sử dụng cái khe hẹp để nhìn trộm kia, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không được, Mặc Liên có biết trò này, hẳn sẽ không để cho hắn có cơ mà nhìn vào.

Tên họ Diệp kia buổi sáng sớm liền rời đi, mà Mặc Liên buổi sáng rời khỏi phòng cái gì cũng không nói, thái độ cũng không có gì khác thường, làm mọi người càng nghi ngoặc khó hiểu, cái gì cũng đoán không ra. Liền như vậy, liên tiếp vài hôm, buổi tối nào họ Diệp cũng đến tìm Mặc Liên. Hôm trước hắn yêu cầu Mặc Liên mặc đồ màu tím, hôm sau đó lại là màu đỏ, hôm trước nữa lại còn yêu cầu mặc đồ nữ nhân, bị Mặc Liên một câu mà từ chối, sau đó cũng không nói lại. Duy chỉ hôm nào cũng là mùi hoa lan, Mặc Liên ngửi mùi này nhiều đã suýt bị điếc mũi luôn rồi, buồn bực không thôi.

Việc này, ở trong tiểu quan quán đã trở thành giai thoại. Mọi người vì thế mà nhìn hắn bằng con mắt khác, lúc trước là khinh thường chán ghét, giờ thì nghiền ngẫm, đánh giá, không khác gì như nhìn sinh vật lạ. Chung quy, việc này chẳng ảnh hưởng đến Mặc Liên.

Việc làm Mặc Liên buồn bực nhất có lẽ là cái tên điên họ Diệp kia rất ghét mùi rượu, thế nên có dặn Lý lão bản không để cho hắn uống, một giọt cũng không. Mà phàm là những việc ra được tiền, Lý lão bản đều làm tận lực, làm đến hết chức trách. Thế nên người ở tiểu quan quán ai ai cũng biết hiện tại hắn không được uống rượu, muốn lén lút uống cũng khó. Họ Diệp kia lại camt thấy hứng thú bừng bừng, ngày ngày ngửi ngửi người hắn như chó săn, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là không xong, qủa thực khiến cho Mặc Liên nghẹn đến gần chết.

Hôm nay, họ Diệp phân phó xuống muốn hắn mặc áo màu lam, thế nhưng màu này vừa đẹp, không qúa lòe loẹt như những bộ trang phục lần trước, miễn cưỡng có thể nói là hợp với hắn. Đến cả họ Diệp cũng chậc lưỡi nói.

“Xem ra là đẹp hơn những hôm trước!”

Mặc Liên cũng không vì lời khen đó mà cảm thấy vui vẻ, lại hỏi.

“Ngươi làm tất cả những chuyện này là vì cái gì?”

“Vì thích ngươi a.”

Họ Diệp không ngập ngừng chút nào trả lời, lại nói đến thật đương nhiên. Có qủy mới tin. Mặc Liên cũng chẳng vì câu trả lời đó mà có suy nghĩ gì khác, cũng lười cùng tên điên này so đo.

“Ngươi bỏ cái tên mà ngươi thích đi, rồi theo ta, thế nào?”

“Xin lỗi, Diệp công tử, ta không có hứng thú với người nhiều tiền.”

Mặc Liên thành thật đạp, họ Diệp cũng không vì thế mà mất hứng, nháy mắt đã làm như chẳng có chuyện gì mà chuyển sang chủ đề khác.

“Hôm nay lại tiếp tục. Ngươi đến, ngồi nghe ta kể chuyện, bao giờ ta ngủ thì ngươi có thể đi.”

Đúng vậy, mấy hôm này đều thế, họ Diệp sẽ bắt hắn ngồi im nghe tên này luyên thuyên về đủ thứ chuyện, hầu hết đều là những chuyện loạn thất bát tao, trên trời dưới đất, bao giờ nói chán thì ngủ, cứ luôn như thế. Mặc Liên cũng đã thành quen, đối với tên điên này là lười cho ý kiến, kiếm một cái ghế kê đến bên cạnh mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.

“Hôm nay biết kể cho ngươi chuyện gì đây.”

“Chuyện gì cũng được” Chuyện gì ta cũng không có hứng thú.

“Vậy kể cho ngươi nghe chuyện con thỏ đi, con thỏ dễ thương như vậy, ngươi nhất định sẽ thích.”

“Được rồi, ta nhất định sẽ thích.” Thích mới là lạ đó, liền ba hôm nay đều nghe chuyện con thỏ rồi.

“Được rồi, được rồi, ta sẽ kể. Ngày xưa, tại một khu rừng có một bầy sói, có rất nhiều con sói, con nào cũng xấu xí ghê tởm cả. Bọn nó ở không, nhàm chán suốt ngày đấu đá cắn xé nhau, con nào cũng bị thương.”

“Không phải là kể chuyện về thỏ à.” Mặc Liên nghi ngoặc nhìn, đổi lại, họ Diệp kia cười ha hả.

“Bình tĩnh, ngươi như thế mà đã không chịu được rồi. Rất nhanh sẽ xuất hiện con thỏ thôi. … đợi một chút nào. A, đúng rồi, con thỏ, con thỏ cứ thế mà ở giữa bày sói, được một con chó sói sinh ra. Con thỏ rất xinh đẹp, lại có một bộ lông mềm, thế nhưng cả đàn sói đều chán ghét nó, ngươi hiểu không.”

Hiểu được chăng, loại chuyện sói sinh ra thỏ mà còn hiểu được, chẳng lẽ là sói mẹ đi ngoại tình. Họ Diệp cười ha hả nói tiếp.

“Bọn sói đó đều muốn ăn con thỏ. Thỏ rất sợ hãi, chẳng biết làm gì cả, sói mẹ vì bảo vệ cho con mà giơ ra hết cả móng vuốt và răng nanh, cuối cùng bị bọn sói kia cắn chết. Thỏ con, vì sói mẹ không còn, ngơ ngác mà chạy đến vùng khác, sợ hãi cố gắng tránh càng xa bầy sói càng tốt. Ngươi thấy con thỏ đó có vô dụng qúa không?”

“Có, rất vô dụng.”

“Đúng vậy, qủa thực rất vô dụng. Lúc đó, con thỏ bắt gặp một con thỏ khác, liền thấy thật may mắn, cuối cùng cũng tìm được người giống mình. Con thỏ vui vui vẻ vẻ mà tính sẽ sống cùng con thỏ kia, thế nhưng bầy sói tìm đến, một ngụm liền cắn con thỏ kia chết. Con thỏ con lại một lần nữa chẳng bảo vệ được gì.”

“Vô dụng nên đành chịu vậy thôi, chính bản thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến chuyện bảo vệ người khác.” Mặc liên mặt không biểu tình tiếp lời.

“Đúng vậy, thế nên con thỏ liền quyết định rằng mình không thể vô dụng được., thế là nó liền mặc răng nanh. Ngươi biết gì không, hóa ra bầy sói đều là như thế, sinh ra là thỏ, đến khi trưởng thành rồi, sẽ mọc răng nanh rồi hóa sói. Con thỏ vô dụng kia, sau một đêm trưởng thành liền thực sự trở thành một con sói. Ngươi nói xem, nếu ngươi trở thành một con sói rồi thì ngươi sẽ làm gì?”

“Ta không biết!”

Họ Diệp kia liền cười điên cuồng, cười đến nỗi không thở nổi, rồi đối diện với Mặc Liên nói cho hắn biết.

“Con thỏ đó sẽ cắn chết cả bầy sói kia.”

Ngừng một lúc, họ Diệp lại tiếp tục cười, hoàn toàn có bộ dáng không giống bình thường, Mặc Liên liền rót một chén trà đưa cho hắn. Vẫn không ngừng cười lại được, họ Diệp hỏi.

“Ngươi thấy câu chuyện này hay không? Hay hơn tất cả những câu chuyện hôm trước ta kể đúng không.”

“Rất hay!” Mặc Liên theo phản xạ mà trả lời.

“Bởi vậy, ta mới nói Mặc Liên ngươi chính là một con thỏ.” Họ Diệp trả lại cái tách không vào trong tay Mặc Liên, ngừng cười mà nói, ngay cả điệu cười thường ngày cũng không có.

“Sau này cẩn thận, nhìn cho kĩ nhuwngc người xung quanh mình, xem xem ai là sói, ai là thỏ, đừng để bị ăn mất.” Họ Diệp xoay người, lại cười nhẹ nhàng “Nếu không ta sẽ tiếc lắm!”

“Đã biết!” Mặc Liên đáp.

“Giờ ngươi đi ra được rồi!”

“Nhưng mà ngươi vẫn chưa ngủ?” Trong lòng có nghi ngoặc, Mặc Liên hỏi.

“Đi ra đi!”

Cũng không hỏi thêm nữa, Mặc Liên đúng dậy, đi ra cửa, còn không quên vì tên điên kia mà đóng cửa lại.

Ngoài cửa gió có hơi lạnh, Mặc Liên liền không biết đi đâu. Ba bốn hôm nay, bị tên điên này quấn lấy, vẫn luôn ở trong phòng hắn đến gần sáng, hôm nay thế nhưng bị đuổi ra ngoài. Hiếm có một hôm như thế này, Mặc Liên liền xuống bếp tìm rượu uống, nhịn liền mấy hôm làm cho hắn thật phiền lòng, uống liền một hơi, rượu vì thế mà uống không kịp, chảy ra ngoài theo cằm xuống cần cổ rồi thấm ướt một mảng áo. Có rượu vào rồi, hơi lạnh liền tan đi không ít, Mặc Liên thoải mái hừ một tiếng, như con mèo nhỏ, trong lòng lại nguyền rủa họ Diệp kia đến một ngàn lần. Hắn chân thấp chân cao, lững thững bước đi, trong đầu không có chủ định, lại bước đến hậu viện. Trong lòng Mặc Liên cười khổ, thói quen thật là khó bỏ, sau này mình có lẽ cũng không nên uống nhiều rượu nữa, lại đưa tay đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề.

Mình mà là thỏ ư, nực cười.

Bên kia cánh cửa gỗ, một bóng người tựa lưng vào tường. Nương theo ánh đèn vàng treo trên cửa, gương mặt người kia nửa sáng nửa tối hiện ra không rõ ràng, bẩn thỉu, xấu xí, còn có một bộ quần áo rách nát đến không ra hình thù, một đôi mắt nhìn thẳng. Người kia, dáng ngồi luôn luôn không đổi, hàng lông mày hơi nhíu vào. Đã dặn không được để Mặc Liên uống rượu, tại sao hắn lại có bộ dạng này.

Mặc Liên đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn, lại đưa tay lên dụi mắt, còn tưởng rằng mình đã uống thật say. Hắn không qúa tin tưởng mà gọi, tiếng gọi trong đêm thật rõ ràng.

“Lục Lục.”