Lực Hút Nam Châm

Chương 9: Lại ăn!



A, lại chơi nữa sao? Nàng mệt lắm nha!

-Không chơi nữa đâu!

Nàng đẩy hắn ra!

-Chơi chút đi mà, nha!

Hắn hiếm khi dụ ngọt đàn bà, nhưng hôm nay là phá lệ!

-Không! Không!

Nàng lắc đầu nguầy nguậy. Hắn vẫn không dừng tiếp tục lấn lướt.

-Mệt lắm mà, không chơi đâu!

A, hắn quên mất nàng cũng còn nhỏ đâu sung sức như hắn được! Nhưng chính hắn cũng không thể dừng! Đói lắm mà a!

-Không mệt đâu mà chơi nha!

Hắn đè nàng xuống ghế sofa lớn. Người hầu hắn đã đuổi hết ra ngoài, chứ không chắc sẽ bị đau mắt tập thể!

-Thật không?

Nàng ngây thơ hỏi lại! A, cá cắn câu rồi! Hắn lôi kéo chiếc áo rời khỏi người nàng, cúi xuống ngậm một bên nụ hoa.

-Thật!

Cơ thể nàng thật thơm dù không dùng hương gì cả, đúng là “hữu xạ tự nhiên hương” có sức quyến rũ cực lớn a! Mạnh tay kéo tuột chiếc váy của nàng, hắn thỏa mãn đôi bàn tay mân mê khuông ngực đẫy đà của nàng. Nàng còn nhỏ nhưng cơ thể trổ mã còn đẹp hơn là những người mẫu trước đây hắn từng gặp. Thử hỏi làm sao mà nhịn được chứ?

-A!

Răng lưỡi hắn linh hoạt làm cho nụ hoa đỏ hồng, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, hắn khẽ thốt:

-Em kêu đi!

Kêu? Kêu cái gì? Nhưng nàng còn chưa kịp thắc mắc thì hắn mạnh tay hơn, làm nàng bật lên từng tiếng.

-Em đúng là quyến rũ trời sinh!

Hắn luồn tay xuống vuốt ve cặp đùi trắng nõn, mềm mại, thơm mát của nàng rồi nhẹ nhàng tách nó ra. Bàn tay to lớn của hắn thăm dò nơi nữ tính của nàng. Nàng vặn vẹo không ngừng càng làm hắn khó kiềm chế nổi!

-Phi Tần!

Hắn đột nhiên gọi tên nàng, mà gặp nàng không thích cái tên đó a!

-Không thích! Không thích gọi là Phi Tần!

Hắn bất ngờ thúc sâu vào làm nàng la một tiếng kinh thiêng! Bên ngoài, đôi bàn tay của cô nắm chặt lại…



-Tiêu Kỳ!

-Có chuyện gì?

-Ba em nói…

-Được rồi! Chuyện đó tôi sẽ giải quyết sớm!

-Vâng!

-Cô đến từ bao giờ?

-Em đến từ ba tiếng trước…

-Cô ở ngoài sảnh hay ngoài cửa phòng?

-Em…

Kim Châu mím môi lại. Lúc nãy chờ mãi lâu quá không thấy anh ra cô mới cả gan đến phòng gọi nhưng nghe tiếng la của Phi Tần, cô đoán được chuyện gì xảy ra bên trong nên đành quay ra lại. Nhưng mà nếu nói thật thì anh sẽ giận cô không?

-Em chờ anh ngoài sảnh!

-Hay thật! Không ngờ cô cũng biết nói dối!

-Em…

Không có gì giấu anh được! Cô biết thế, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại thấy rất đau! Gương mặt mát quá, nước mắt lặng lẽ chảy thành dòng, cô lấy tay quệt nước mắt trên mặt, câm lặng không nói lời nào.

-Nếu không có việc gì…

Không đợi hắn nói hết câu, cô chạy ra ngoài! Cô biết hắn không ưa thích sự xuất hiện của cô, chỉ cần cô nói ra hết yêu cầu là hắn đáp ứng một cách miển cưỡng. Hai người là hôn phu, hôn thê nhưng thực chất một câu nói ngọt với nhau còn không có! Cô thấy mình giống như vương phi thất sủng, dù là địa vị cao quý như thế nào cũng không thể được chú ý. Bao lâu nay cô luôn nói dối cha về quan hệ và thái độ của Tiêu Kỳ đối với cô. Không muốn làm cha lo lắng và hơn nữa là cô yêu anh!



Hắn ngồi vắt chân chữ ngũ nhìn xấp tài liệu trước mặt. Đã trưa rồi, hắn nhìn đồng hồ. Công việc hằng ngày nhiều không thể kể nhưng hắn đã quen, hơn nữa cách giải quyết của hắn rất nhanh gọn. Nhưng đôi khi hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Cộc cộc”. Ai lại quấy rầy hắn vào lúc này?

-Vào đi!

Cánh cửa mở ra một dáng người nhỏ bé…

-Là em sao?

Không hiểu sao khi thấy nàng hắn bỗng thấy vui!

-Anh định không ăn trưa sao?

Giờ mới hắn mới để ý tay nàng đang cầm cái khay đựng thức ăn nghi ngút. Là hắn bảo nàng nấu mà. Dang tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương thơm trên từng lọn tóc, hắn nhịn không được khẽ cắn một miếng lên vành tai nàng.

-Em ở lại ăn trưa với tôi!

Nàng gật đầu đồng tình. Hắn đặt chiếc khay xuống bàn, trên khay có hai đôi đũa, hai cái bát. Hắn lấy một cái, còn nàng cũng định lấy một cái lại bị hắn chặn lại!

-Sao vậy?

Nàng bực tức! Tới giờ ăn rồi mà!

-Em ăn với tôi không cần dùng bát!

Ách? Không cần dùng lấy gì ăn?

-Đây!

Hắn đưa cho nàng chiếc bát, có cả đũa. Gì đây?

-Tôi không biết đút ăn nha!

Nàng lí nhí làm hắn phì cười.

-Em múc đồ ăn đi chứ!

Bảo nàng ăn chung hay là nàng hầu hắn ăn vậy chứ? Thiệt tức ghê, biết vậy đã nhờ cô hầu nữ bưng giúp rồi!

-Được rồi giờ há miệng ra!

Ách?

-Tôi tự ăn được mà!

-Ta bảo em há miệng ra!

Nàng buộc lòng phải há! Hắn ôn nhu gắp miếng thịt nướng đến miệng nàng rồi… bay vòng qua miệng hắn! Cuối cùng mất tích trong bụng hắn luôn! Đúng là tức anh ách! Nàng quạo lên rồi nha!

-Không ăn đâu!

Giận lẫy! Hắn thừa biết, chỉ là muốn trêu nàng thôi!

-Được rồi giờ thì ăn đi!

Nàng nhìn miếng thịt trước miệng nghi ngờ. Hắn kéo nàng vào lòng, ép sát trong lồng ngực.

-Nếu em không ăn thì tôi ăn hết!

Oa, làm sao được? Là thức ăn nàng nấu mà!

-A, không chịu!

Nàng tức tối ghê đi!

-Vậy há miệng ra!

Lần này là bức bối nên mới há miệng! Miếng thịt mềm nằm gọn trong miệng nàng, lần này hắn không lừa nàng nữa!

-Em nấu ăn ngon lắm!

Hắn hiếm khi tán thưởng ai như thế! Nàng cúi đầu, cảm thấy rất vui.



-Ngoan nào!

-Không chơi nữa đâu mà!

Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, chơi gì mà chơi hoài! Mệt chết được!

-Em đừng làm chuyện vô ích!

-Không thích chơi đâu!

Hắn khẽ nhíu mày, là do hắn tinh lực lớn mà nàng vẫn còn nhỏ dĩ nhiên là không chịu nổi!

-Được rồi! Im lặng nào!

Hắn khóa môi nàng bằng cái hôn bá đạo như muốn cuốn quét hết tất cả những gì trong miệng nàng. Lần này nàng kiên quyết không mở chân ra! Đúng là chọc tức hắn a! Nhưng cũng chẳng sao hắn biết rõ điểm yếu nàng mà! Thả đôi môi nàng ra, hắn cúi xuống dây dưa với nụ hoa. Giờ thì nàng hết bướng a, hắn chỉ mất chút thời gian là tách được chân nàng ra. Không kịp để nàng khép chân lại, ngón tay thẳng tắp của hắn thăm dò, kích thích nàng. Nàng vô lực chống cự. Cả cơ thể mềm mại nằm yên cho hắn hưởng thụ, hôm nay hắn ăn nàng một cách ngon lành! Muốn nuốt hết cả vào bụng!

-A!

Nàng khẽ rên một tiếng làm hắn kích động, cứ thế tiến sâu vào nàng, hai cơ thể dính chặt vào nhau không rời…