Lục Giới Phong Thần

Chương 5: Xung Đột



Nhóm dịch: Tiên Môn

Dịch giả: LụcTầnDương

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại: “Thiên tài gì chứ, đó chỉ còn là chuyện của ba năm trước, hiện tại người khác cũng gọi hắn là phế vật, ha ha...” Mặt khác một đạo âm thanh tràn đầy sự châm chọc truyền tới khiến người nghe cực kì chói tai.

Diệp Phần cùng Diệp Thần nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi mang theo sự châm biếm mà đi tới.

“Cha mẹ các ngươi không có dạy các ngươi như thế nào gọi là lễ phép sao?” Diệp Phần lấy thân phận trưởng bối mắng.

Hai gã thiếu niên lớn lên cũng cực kỳ tuấn lãng (Biên: đẹp trai [hai lai giống chó:kk], cũng là một trong những thanh niên đẹp trai tài giỏi trong Long Dương trấn, thiếu niên mặc thanh bào tên là Triệu Dương, đứa con thứ hai của Triệu Kim, thiếu niên áo trắng tên là Ngô Ý, chính là trưởng tử của trưởng tôn Ngô gia.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

“Diệp bá bá tốt.” Triệu Dương cùng Ngô Ý cũng đều là người linh hoạt, lập tức chắp tay hành lễ.

Tuy rằng người của tam gia luôn đối đầu với nhau như nước với lửa, thế nhưng trưởng bối dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa Diệp Phần thực lực Bất Phàm, bọn họ dù sao vẫn là tiểu bối đương nhiên là không dám lỗ mãng.

“Hừ!” Diệp Phần hừ lạnh một tiếng, nghiêng người đi qua, căn bản cũng không thèm để ý tới.

Triệu Dương cùng Ngô Ý cũng không cảm thấy mất mặt, đối phương không chỉ là trưởng bối mà còn là gia chủ Diệp gia, càng là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng năm, trong lòng cho dù có tức giận, cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Cha, ngài đi vào phòng khách a, nơi này sự tình giao cho ta thì tốt rồi.” Diệp Thần cười nhạt nói.

Dù sao Diệp Phần đối với Diệp Thần cũng tương đối yên tâm, thế là không nói gì thêm, liền hướng phòng khách mà đi vào.

Diệp Phần vừa đi, Triệu Dương cùng Ngô Ý cũng đều là nhất thời buông lõng, Triệu Dương cười khẩy nói: “Diệp Thần, ngươi tới đây làm cái gì? Muốn tới để tự rước lấy nhục sao?”

“Đương nhiên là tới tự rước lấy nhục rồi, da mặt phải nói cũng thật là dày quá đi a, ở Long thành sợ là cũng không có người thứ hai.” Ngô Ý cười lạnh nói.

“Ta nhớ kỹ ba năm trước, hai người các ngươi ở trong tay ta tựa hồ vừa vô hai chiêu đã gục? Thế nào? Ba năm, năng lực của các người cao hơn sao?” Diệp Thần mang theo ý vị nở nụ cười nói.

Triệu Dương cùng Ngô Ý sắc mặt nhất thời đều khó coi, lời nói Diệp Thần gợi lên chuyện của ba năm trước đây làm cho bọn họ không thể ngốc đầu lên khi nói về chuyện cũ.

Ba năm trước đây, trong toàn bộ người trẻ tuổi của Long Dương trấn thì Diệp Thần là người có tu vi tối cao nhất, sắc mặt Triệu Dương cùng Ngô Ý liền biến sắc, bị ép tới căn bản là không thể ngốc đầu lên được.

Thế nhưng, ba năm qua, tất cả bọn họ đều đã tiến bộ, cũng chỉ có Diệp Thần thực lực trì trệ không tiến, điều này làm hắn lập tức dương mi thổ khí (DG: chắc nó giống như dương oai khí phách gì gì đó, mình cũng không rõ nữa nhưng nói chung là “xạo ke”).

“Ngươi cho đây còn là ba năm trước sao? Hiện tại ngươi còn có tư cách gì nói chuyện trước đây?” Triệu Dương sắc mặt âm trầm nói.

“Phế vật, ba năm qua ngươi co đầu rút cổ ở nhà không chịu ra, chúng ta không có cách nào tìm ngươi tính sổ, nay ngươi lại dám tự tìm tới đây, dù năm đó ngươi đúng hay sai thì bây giờ chúng ta cũng tính luôn một lần?” Ngô Ý lạnh lùng nói.

“Tính sổ?” Diệp Thần nở nụ cười, “Các ngươi nhất định phải tính sổ sao?”

“Thế nào? Ngươi không dám sao?” Triệu Dương khinh thường nói: “Ngươi nếu như sợ không dám ra tay thì cũng được, chỉ cần lát nữa trong lúc tiến hành lễ đính hôn, ngươi chỉ cần lớn tiếng nói ra ngươi là phế vật, điều kiện này thế nào, không thì, trừ phi ngươi không rời khỏi Diệp gia, chứ nếu ngươi rời khỏi Diệp gia thì ta gặp lần nào đánh lần đó.”

“Uy phong thật lớn a!” Diệp Thần cười lạnh một tiếng, “Các ngươi đã ngứa da, hiện tại ta liền cho các ngươi thả lỏng da, sẽ giống như ba năm trước đây.”

“Buồn cười, bây giờ bọn ta đã đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng ba, còn ngươi Luyện Khí cảnh tầng hai cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn (Biên: nói ra những lời ngông cuồng), thực sự là chưa thấy quang tài chưa đổ lệ (Nguyên văn: “không sợ gió lớn nhanh đầu lưỡi”).” Ngô Ý quát lạnh một tiếng linh lực trên bàn tay bắt đầu khởi động, bổ về phía Diệp Thần.

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiêng người, tốc độ cực kì nhanh, Ngô Ý bàn tay chém vào không trung, sắc mặt có một chút thay đổi. Ngô Ý cũng là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng ba, chiến lực cùng tốc độ cũng đều không kém.

Hắn lập tức phản ứng kịp, trở bàn tay vừa bổ về phía Diệp Thần. Lúc này đây Diệp Thần không có né tránh, trên nắm tay linh lực bắt đầu khởi động, một quyền đánh ra, linh lực hùng hậu giống như hai con mắt thái dương chói lóa Ngô Ý cảm giác được liền cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Thình thịch!

Chỉ là trong nháy mắt, Ngô Ý cũng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại từ bàn tay Diệp Thần dâng lên, một thời gian thân thể hắn liền mất phương hướng lùi ra phía sau, hai cánh tay tê dại, yếu yếu run rẩy.

Ngô Ý sắc mặt đại biến, khiếp sợ nhìn Diệp Thần, kinh ngạc nói: “Ngươi linh lực làm sao sẽ mạnh mẻ như vậy? Chẳng lẽ ngươi đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba?”

Ở một bên Triệu Dương cũng bị một màn vừa nãy làm cho kinh người, nhưng Triệu Dương cũng là người cực kì tự phụ (Biên: tự tin thái quá về bản thân, linh lực trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động, đánh về phía Diệp Thần.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

Diệp Thần không hề tỏ ra yếu kém, linh lực dâng lên, liền vỗ ra một chưởng, cùng chưởng Triệu Dương va chạm vào nhau. Tại một khắc va chạm, Triệu Dương cảm giác được một cổ lực lượng mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều đang vọt tới, làm cho hắn trong nháy mắt phải lui ra ngoài.

“Ra!” Lúc này, Ngô Ý từ trong khiếp sợ thanh tỉnh lại, quát to một tiếng, thúc giục một thanh đoản kiếm đâm về phía Diệp Thần.

Đây là vật thuật cơ bản nhất của tu sĩ, dựa vào linh lực cách không khống chế bản lĩnh vật thể. Đoản kiếm hướng phía Diệp Thần đâm tới, Diệp Thần cũng nghiêm túc, trong mắt lóe lên hàn quang, ống tay áo bên trong tuôn ra một thanh đoản kiếm đen kịt.

Thình thịch!

Hai thanh đoản kiếm đụng vào nhau, khơi dậy một trận hoa lửa. linh lực của Diệp Thần so với Ngô Ý mạnh hơn rất nhiều, đương nhiên uy lực của sự công kích cũng mạnh hơn rất nhiều, vì vậy mà thanh đoản kiếm của Ngô Ý bị chấn động mạnh mà rút lui, rơi trên mặt đất.

Lúc này Triệu Dương cũng tế xuất một thanh đoản kiếm, linh lực bên trên bắt đầu khởi động, đoản kiếm phổ thông cũng biến thành quang mang lòe lòe.

Diệp Thần vung tay lên, đoản kiếm đen kịt xoay người một cái bay về phía đoản kiếm Triệu Dương, kịch liệt va chạm.

Ành!

Đoản kiếm Triệu Dương rơi trên mặt đất, đoản kiếm đen kịt trực tiếp hướng về phía Triệu Dương đâm tới.

Sắc mặt Triệu Dương nhất thời đại biến, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

“Dừng tay!” Lúc này, một tiếng hét lớn truyền tới, một lão giả nhảy ra ngoài, nhìn thấy một màn này cũng bỗng dưng sợ hãi.

Đoản kiếm đen kịt dừng rất chuẩn cách cổ Triệu Dương một tấc (bằng 1/10 mét), Triệu Dương đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, sợ đến ngồi bệt trên mặt đất.

Diệp Thần vung tay lên, đoản kiếm đen kịt thu vào bên trong ống tay áo.

Ngô Ý vừa rồi sợ cũng không hề nhẹ, nửa ngày cũng không có phản ứng.

Ở đây một số người cũng nhìn thấy ba người Diệp Thần xuất thủ, nhìn thấy một màn vừa rồi cũng đều nín thở, triệt để che lại.

Lão giả cũng vô cùng lo sợ, lấy lại bình tĩnh đem Triệu Dương đở lên, kiểm tra một phen rồi phát hiện không có có bất kỳ tổn hại nào về sau mới nhẹ nhỏm thở dài một hơi.

“Diệp thiếu gia, ý ngài là gì?” Lão giả là quản gia của Triệu gia, cũng là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng bốn, lúc này mang theo khẩu khí chất vấn hỏi.

Diệp Thần thản nhiên nói: “Không có gì, vừa rồi hai người bọn họ cùng ta luận bàn một chút, ta xem bọn hắn tính tích cực thì cũng đáp ứng.”

“Diệp thiếu gia vừa rồi làm như thế là không hề ổn, nếu không có ta thì có lẽ thiếu gia nhà ta đã có thể xảy ra chuyện.” Lão giả gặp Diệp Thần dường như không có chú ý tới tình hình khi đó, trong mắt lóe lên một sự tức giận.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

“Ngươi yên tâm, lực khống chế tinh thần của ta rất chuẩn, bất quá cũng chỉ làm cho hắn sợ mà tè ra thôi, tuyệt đối sẽ không gặp để xảy ra một cái án mạng nào cả.” Diệp Thần mang theo sự châm biếm nhìn thoáng qua sắc mặt đang tái nhợt Triệu Dương mà nói.

“Ngươi...” Lão giả tức giận đến nỗi nói không thành lời.

“Hai người các ngươi lúc nãy không phải là cùng ta luận bàn sao?” Diệp Thần nhìn Ngô Ý cùng Triệu Dương, cười nói: “Ba năm trước đây khả năng của ta áp chế làm cho các ngươi không thể thở nổi, ba năm sau Diệp Thần ta có thể áp chế các ngươi không thể ngốc đầu lên được.” Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu....