Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 2: Nhất nhất Phong Hà cử



Ba năm không gặp, anh đột ngột tiến công vào trong tầm mắt của cô như thế, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước, cũng vào một buổi trưa đầy nắng kia, ánh mặt trời vô cùng chói mắt......

Chỗ bất đồng ở đây chính là, anh trước mắt, đã sớm không phải là người thiếu niên cà lơ phất phơ năm đó

Bây giờ anh đã là một luật sư trẻ tuổi, cực kỳ có tiền đồ trong giới, từ khi xuất đạo tới nay chưa từng thua kiện lần nào, là người đứng đầu Sở Sự Vụ, một tập thể có sức chiến đấu nhất.

Tóm lại, ba chữ Tiêu Y Đình này, đồng nghĩa với thần thoại bất bại......

Giờ phút này, thần thoại bất bại kia, toàn thân âu phục tối màu đơn giản gọn gàng, bên trong lại là một chiếc áo sơ mi trắng vô cùng bình thường.

Vốn là trang phục vô cùng chính thống, mặc ở trên người anh, lại sinh ra mấy phần tà khí, lại càng hợp với đôi mắt hoa đào lấp lánh, ánh mắt tràn đầy ý cười, tự tiếu phi tiếu, nhìn anh như vậy, chẳng giống với một luật sư tinh anh, nghiêm trang hùng hồn biện luận trên tòa......

Cô vội lấy lại bình tĩnh, thân thể hơi cứng ngắc, cất lời: "Anh hai, đã lâu không gặp."

"Anh hai?" Nghe thấy hai từ này nụ cười tươi rói trên mặt anh càng thêm sáng lạng, sải bước lướt qua cô, đi đến bên ghế lớn ở phía sau bàn làm việc ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng ra, mang đày vẻ lười biếng cuồng ngạo của một đại thiếu gia, cực kỳ không hợp với thân phận luật sư của anh: "Em gái trở về lúc nào?"

"......" Thật ra thì cô đã về đây gần hai tuần rồi, nhưng sau khi cân nhắc, lại bình tĩnh trả lời anh: "Mới về hôm trước."

Anh mỉm cười nhìn cô, ánh sáng trong tròng mắt âm trầm thâm thúy: "Hóa ra tôi lại người đầu tiên em tìm gặp khi trở lại, thật sự vô cùng cảm động, rốt cuộc......"

Nói tới chỗ này, anh liền ngừng lại, nụ cười tiếp tục lan rộng, đôi con ngươi màu nâu sậm nhìn thẳng khiến người khác phải rụt rè......

Diệp Thanh Hòa sớm đã quen với diễn xuất này của anh, đối với những lời thật thật giả giả kia cũng lười đi phân tích, cất tiếng nói rõ mục đích đến đây hôm nay của mình: "Anh hai, em tới đây là vì có sự kiện muốn thương lượng với anh."

"Hả?" Anh cười ha ha: " Tôi nói đâu...... Được rồi, em gái có gì chỉ giáo? Lời của em gái, người làm anh trai như tôi đây từ trước đến giờ không dám không nghe......"

Thật sao?

Diệp Thanh Hòa lại chợt nhớ tới những năm kia khi còn ở bên cạnh anh, trong lòng nhất thời nhộn nhạo, lăn tăn......

"Anh hai, nghe nói anh đang nhận một vụ án ly hôn, không phải anh luôn không nhận những loại án này sao?" Anh nổi danh, người người trong giới đều biết, nhưng đồng dạng mỗi người bọn họ cũng biết nguyên tắc của anh đó chính là không nhận những vụ án ly hôn, mà lần này, lại phá lệ...... Một luật sư vàng tầm cỡ, nhận vụ án nhỏ như thế này vốn đã đủ làm cho người ta kinh ngạc......

Hoặc bởi vì đây chính là vụ án có liên quan đến nhà họ Quách......

"Sao em gái đột nhiên lại quan tâm đến công việc của tôi như vậy?"Anh nhìn cô cười hỏi.

Cô không biến sắc, chỉ hy vọng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ: "Anh hai, em chỉ hy vọng anh có thể buông tha vụ án này, Quách Hoành Vũ không phải người tốt! Bao nuôi tiểu tam, bao dưỡng tình nhân, hiện tại ngay cả con cũng sắp sinh, chẳng lẽ anh lại muốn biện hộ cho hạng người như vậy sao?"

Anh vẫn nhìn cô, nụ cười không giảm: “Em gái, em lấy thân phận gì đến nói với tôi những lời này chứ?"

"......" Cô ngập ngừng: "Thân phận gì có quan trọng không? Quan trọng là anh đừng vì tình riêng mà lập bài tử của mình, anh cũng biết bây giờ áp lực của dư luận như thế nào, nếu anh nhận vụ án này mà nói, hình tượng của anh liền bị hủy sạch!"

Anh trầm ngâm một lát, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi, từng vòng khói màu xanh nhạt lơ lửng bay ra: "Nửa tháng trước trở về nước, ở khu XX phố XX thuê một căn phòng, nhậm chức ở Sở luật sư Thiên Hải, mà luật sư vợ của Quách Hoành Vũ tìm đến lần này chính là Thiên Hải......"

Sắc mặt của Diệp Thanh Hòa khẽ tái đi, thì ra là lúc bắt đầu cô bước lên mảnh đất này, mọi hành động của cô anh đều nắm trong lòng bàn tay......

"Cho nên, em lấy thân phận luật sư thay mặt vợ Quách Hoành Vũ tới đây tìm tôi nói chuyện sao?" Nụ cười hoa đào mang theo ý vị đùa cợt lại trở về trên mặt, làn khói nhàn nhạt lan tỏa khắp nơi, rồi chợt nói: "Tôi khuyên em, không bằng dùng một thân phận khác, tôi có thể sẽ xem xét......"

Sắc mặt cô lại trắng đi mấy phần......

Anh liền đứng lên, dập tắt điếu thuốc đang hút dở, ném vào trong gạt tàn, hai tay chống ở trên bàn làm việc, thân thể tìm tòi, khuôn mặt tươi tắn đột nhiên đến trước mặt cô, mùi thuốc lá phả đến khiến cô hít thở không thông.

"Em gái à, hình như trên giấy chứng nhận kết hôn của tôi có đề tên của em......" Anh kéo tay của cô đến, trên ngón áp út, trống không, cái gì cũng không đeo......