Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 47



Chờ đến khi Arnold tốt bụng bỏ qua cái tai của Lucia thì, cả người cậu đã không còn sức lực gì nữa.

Vành tai tỏa sáng như ruby, tản ra hơi thở xa hoa. Arnold dùng tay thưởng thức kiệt tác của mình, thỏa mãn nhếch môi, nở một nụ cười không tiếng.

Đợi đến khi hơi thở nóng ướt dính nị của Arnold rời khỏi cái tai đáng thương của cậu, Lucia cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn. Nhưng động tác tiếp theo của hắn lại thành công khiến cậu muốn nhảy dựng lên.

Hai tay bên người bị Arnold nâng lên, cậu trợn mắt há mồm nhìn Arnold đặt bàn tay phải của cậu lên môi hắn, mãi cho tới khi đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ẩm ướt ấm áp, cậu mới lấy lại được tinh thần từ trong kinh ngạc, trốn tránh nhắm mắt lại. Mất đi thị giác, cảm giác quan khác trên cơ thể càng thêm rõ ràng, cậu phảng phất như có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu đỏ tươi của Arnold xẹt qua bàn tay của cậu, ngón tay thon dài chậm chạp không chịu chui vào cánh môi hồng nhạt, tiến vào trong khoang miệng của người kia….

Hình ảnh tưởng tượng quá đẹp, khiến hô hấp của Lucia trở nên nặng nề. Cậu mạnh mẽ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt yêu thương của Arnold, tình yêu ở trong đó dày đặc đến mức khiến tâm của Lucia cũng cuồng nhảy dựng lên, độ nóng trong cái xe nhỏ hẹp này nhanh chóng tăng lên, khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

Trong miệng ngậm ngón giữa thon dài của anh, Arnold hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào biểu tình của anh, bộ dạng cực lực ẩn nhẫn như lại không tự giác mê hoặc kia khiến Arnold cảm thấy nơi nào đó của mình bắt đầu trướng đến phát đau.

Buông ngón tay trong miệng ra, giọng nói khàn khàn của Arnold truyền tới: “Tay cũng cần phải tiêu độc mới được.”

Tiêu độc em gái nhà cậu, cậu mới có độc, cả nhà cậu đều có độc. Lucia trừng mắt phản bác, nhưng cậu lại không biết đôi mắt to, ướt sũng của cậu mà trừng như vậy thì chỉ càng làm cho người ta muốn phạm tội mà thôi.

Arnold nâng một bàn tay lên che khuất đôi mắt của Lucia, không nhịn được mở miệng: “Đừng nhìn ta như vậy.”

Lucia nháy mắt mấy cái, cậu đã không muốn phát biểu bất cứ ý kiến nào nữa, bản thân hắn phát tình mà còn đổ lên người cậu, có còn nói lý không đấy.

Hàng lông mi mềm mềm nhẹ nhàng rung động trong lòng bàn tay, như một dòng điện chạy vào tim Arnold, chỉ cần là anh, cho dù không có động tác gì, thì vẫn có thể khiến hắn điên cuồng.

Nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng hồng nhạt của Lucia, hầu kết của Arnold mấp máy lên xuống, trong đầu xuất hiện tiếng rít gào đầy khát vọng của dã thú, nhìn đi, người anh trai mà ngươi yêu nhất đang ngoan ngoãn ở trong lòng ngươi, ngươi làm cái gì thì người kia cũng sẽ không phản đối, vậy ngươi còn đang do dự cái gì chứ?

Đúng vậy, do dự cái gì chứ. Đột nhiên đồng tử trong mắt Arnold biến thành màu đen sâu thẳm, ngẫu nhiên còn thoáng hiện lên tia sáng màu hồng, lỗ tai của hắn cũng phát sinh biến hóa, đôi tai nhọn nhọn bắt đầu đi ra khỏi mái tóc nâu, đôi tai đặc thù chỉ có ở Tinh Linh.

Arnold thủy chung đặt một bàn tay che mắt của Lucia, tay còn lại đặt lên trên gáy của Lucia. Mặt chậm rãi tới gần, hơi thở thơm tho nóng ướt phả vào mặt Lucia, khiến cậu bất an run run người, muốn lên tiếng nhưng lại uổng công vô ích.

Cuối cùng, môi của Arnold dán lên môi Lucia, xúc cảm mềm mềm lành lạnh, hơi khô ráo. Đầu tiên, Arnold vươn đầu lưỡi ra, dùng nước bọt của mình thấm ướt đôi môi của anh, sau đó mới lại cẩn thận một cánh môi mút vào trong miệng, lâu lâu còn dùng răng nanh khẽ cắn, giống như là đang ăn một món ăn tuyệt ngon vậy.

Trong nháy mắt, khi Lucia bị hôn liền ngây người luôn, cậu bị một người đàn ông hôn, hơn nữa còn là cưỡng hôn, ĐM, một giây mặc niệm bi ai cho nụ hôn đầu bị mất đi, vợ tương lai ơi, anh xin lỗi em.

Arnold nhận thấy Lucia thất thần, hắn mất hứng cắn một phát vào cánh môi trong miệng, đợi đến khi Lucia cảm thấy đau thì lại ôn nhu liếm liếm. Dần dần Arnold không thấy thỏa mãn loại hôn lướt qua rồi ngưng này, một khi đã có được, thì càng muốn được nhiều hơn, hắn kiên định đem đầu lưỡi tiến vào khoang miệng đã không thể khép kín của Lucia.

Có thể là do tối nay ăn rất nhiều trái cây, nên trong miệng Lucia phát ra vị ngọt dịu, so với tưởng tượng trước kia của Arnold thì càng thoải mái hơn. Hắn trêu đùa đầu lưỡi quá mức ngoan ngoãn của anh, sau đó, dùng miệng lưỡi nuốt hết toàn bộ nước bọt của anh vào bụng, dùng cách thức này để tỏ rõ toàn bộ tình yêu điên cuồng mà thâm trầm của mình.

Sau một hồi lâu, Arnold mới hít thở dồn dập rời khỏi miệng của Lucia, dán trán của mình lên trán của cậu, chậm rãi khôi phục lại hô hấp của mình, cái tay đặt sau gáy của Lucia đã chuyển đến mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve hai má ửng hồng.

Cả hai người đều là người mới, còn chưa biết được cách thở trong khi hôn, Arnold đợi đến khi mình sắp thở không nổi mới chịu buông tha Lucia, mà Lucia đã sớm nghẹn đến mức hai má đỏ bừng, hai mắt tan ra, bộ dáng như sắp xỉu đến nơi.

Nụ hôn này quả thực như đang đánh một trận đấu ác liệt vậy, hao hết sinh mệnh của hai bên, một bên thì liều mạng truy tìm, đánh dấu sở hữu; phen bên kia thì không ngừng trốn tránh, quân lính tan rã.

Lucia thật vất vả mới lấy lại tỉnh táo từ trong cơn mê muội, giờ lại thấy vẻ mặt chưa được thỏa mãn của Arnold, cậu bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, lần thử nghiệm hít thở không thông đến sắp chết kia thực sự rất đáng sợ, cậu không muốn lại thử thêm lần nữa.

Arnold cúi đầu xuống, giọng nói chứa ý cười từ trong họng tràn ra, “Yên tâm đi, anh, ta cũng không phải nghĩ hôn ngươi.” Nói xong liền tiếp túc lại gần thêm chút nữa, hôn nhẹ lên môi Lucia, giọng nói thấp như nỉ non từ cánh môi truyền ra, “Ta chỉ thơm thôi.”

Hiện giờ Lucia ngay cả mắt trắng cùng lười cho, thơm không phải là hôn sao, ngữ văn của cậu là được thầy thể dục dạy đi.

“Anh, ta đi giết Alvis với cô gái kia có được không?” Arnold thưởng thức ngón tay của Lucia, vẻ mặt ôn nhu, nhưng ngữ khí lại tuyệt đối không ôn nhu chút nào. “Nếu được, anh chớp mắt một cái, còn không được thì anh chớp mắt hai cái.”

Một giây trước không phải vẫn nhu tình mật ý sao? Mới sau một giây thôi mà đã xảy ra chuyện gì thế này, gió xuân sao đột nhiên lại trở nên tối tăm như thế này, quả nhiên tư duy của biến thái không phải người bình thường có thể lý giải.

Sợ cái tên biến thái này sẽ thật sự chạy đi giết người, Lucia nhanh chóng dùng lực liên tục chớp mắt hai cái.

“Xem ra anh rất để ý đến bọn họ, vội vã trả lời ta như vậy, là sợ ta làm hại đến bọn họ sao?” Nhìn qua, Arnold như không chút để ý hỏi, nhưng Lucia dám lấy dưa chuột của mình ra đánh cược rằng, nếu cậu thật sự thừa nhận cậu để ý hai người kia, thì chắc chắn sẽ lôi bọn Alvis vào đường chết.

Lại liên tục chớp mắt hai cái, Lucia cảm thấy mắt của mình cũng sắp rút gân rồi.

Lần này Arnold cũng không tiếp tục làm Lucia khó xử, ngược lại hắn đổi sang một cái vấn đề khác, “Anh, chúng ta ở chung một chỗ đi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, có được không? Ta sẽ đối xử thật tốt với anh, hơn nữa, không phải anh rất thích ta sao?”

Cái thích kia là thích đối với em trai, mắt của cậu mù hay sao mà lại cho rằng tôi có ý tứ kia với cậu. Tôi muốn một cô em mềm mại, chứ không phải là một tên đàn ông cứng rắn.

Lại nói tiếp, kỳ thật Lucia chính là một trạch nam bình thường, sắc mặt bởi vì cậu trầm mặc lâu mà chậm rãi chìm xuống, cậu chậm chạp không dám chớp mắt cự tuyệt, nếu cậu từ chối, lỡ Arnold nổi điên lên đi hủy diệt thế giới thì phải làm sao đây? Cậu còn chưa sống đủ đâu, cho nên chỉ có thể duy trì trầm mặc.

“Anh, anh không nói lời nào tức là từ chối sao?” Sắc mặt âm trầm của Arnold nháy mắt lại biến thành gương mặt đau thương như có nhiều thương tích. “Vậy ta sẽ đi giết hết bọn họ, rồi ép anh ở cùng một chỗ với ta, ta không thể chịu được một ngày nào đó thấy anh ở chung một chỗ với người khác, cho nên ta chỉ có thể tiêu diệt hết toàn bộ những người có ý đồ cướp anh khỏi ta đi.”

Lucia rất muốn nói một câu: thiếu niên, đừng dừng trị liệu!! [Tay Nhĩ Khang]

Cậu điên cuồng chớp mắt như bị rút gân, muốn đi ngăn cản ý nghĩ càng ngày càng điên cuồng của Arnold.

“Anh không muốn họ chết sao?” Lucia nghe vậy liền chậm rãi chớp mắt một cái.

Arnold nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi trắng bệch của Lucia, mãi cho tới khi nó biến thành màu của hoa hồng diễm lệ mới chịu buông ra, ở ngay trước mặt Lucia, hắn dùng vẻ mặt mê say ẩn chứa dục vọng đặt ngón tay mới vuốt ve môi của Lucia lên môi của hắn, liếm liếm, rồi mới nhẹ giọng mở miệng: “Vậy anh ở cùng một chỗ với ta đi.” Giọng điệu hân hoan, phảng phất như đã được nhìn thấy hình ảnh chung sống tốt đẹp trong tương lai của hai người.

Chỉ một buổi tối ngắn ngủi mà tam quan của Lucia đã bị tấn công liên tiếp, ngay cả giới hạn cuối cùng cũng bị sụp đổ luôn. Đây thật sự vẫn là nhân vật chính Arnold tuy rằng bị thần kinh hắc hóa nhưng vẫn còn có nhân phẩm ở trong sách kia sao? Sao cậu cảm giác cái tên Arnold ở trước mặt này, ngoại trừ chuyện hắc hóa, thì trình độ háo sắc còn hơn cả mấy tên thích xem GV.

Lucia không muốn cúc hoa nát tan, rơi đầy đất. Cho nên lần này cậu không chút nghĩ ngợi liền kiên định chớp mắt hai cái, biểu lộ ý chí không muốn thông đồng làm bậy với Arnold.

“Vậy giờ ta sẽ giết hết bọn họ.” Arnold nghiêm túc mở miệng.

Lucia cảm thấy cả người đều không tốt, cậu đang bị uy hiếp, phải không? Nếu không cùng hắn ở chung một chỗ, thì hắn sẽ giết người cho bạn xem, cái này logic gì vậy, chẳng lẽ cậu thật sự phải hy sinh thân mình, hy sinh mình tôi, để đạt được thắng lợi lớn hơn?

Đầu nhanh chóng vận chuyển, đôi mắt của Lucia khẽ chuyển động, quyết định trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, trước cứ trấn an Arnold cái đã, chuyện xảy ra sau đó thì tính sau.

Nghĩ thông suốt, Lucia khẩn cấp trừng mắt nhìn, cả người vô lực, cảm giác miệng không nói được thật quá khó để tiếp thu.

Anh đang đánh chủ ý gì, Arnold thoáng suy nghĩ một chút liền có thể đoán được, chính là vì hiểu, cho nên hắn mới biết phải làm như thế nào mới đạt được kết quả mình muốn. Trong trò chơi mang tên tình yêu này, nếu hắn đã hãm sâu không có cách nào thoát ra được thì, anh cũng đừng mong chỉ lo thân mình, nếu đã tiến vào thì càng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.

Hắn cười, thấp giọng tụng ra một loại ngôn ngữ phép thuật cổ xưa nào đó, lập tức trạng thái không kiểm soát của Lucia đều được giải trừ.

Lucia vừa có được tự do liền đẩy đẩy Arnold, “Để ta tự mình ngồi.”

Hai tay Arnold siết chặt, một chút ý tứ thả người đều không có, ngược lại còn đúng tình hợp lý trả lời: “Không buông.”

Nói không thông, vậy mình chỉ có thể tự ra tay mới được cơm no áo ấm, Lucia bắt đầu giãy dụa đủ loại ở trong Arnold, vặn vẹo người, nghĩ muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.

“Anh.” Arnold vỗ nhẹ cảnh cáo lên cái mông tròn trịa mềm dẻo của Lucia, phát ra tiếng ám ách kỳ cục.

Lúc này, Lucia mới ý thức được mình đang làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, vội vàng cứng ngắc cơ thể, một cử động nhỏ cũng không dám.

Arnold vùi đầu vào trong lòng Lucia, hít sâu mấy lần, cố gắng bình ổn cảm xúc mãnh liệt lại.

(Editor: Chương này vẫn chưa đến lúc hai anh dành lần đầu cho nhau. Và tôi đã lướt qua hết số nội dung còn lại, vô cùng thất vọng báo tin: Không có xôi thịt gì đâu. Đừng mong chờ quá.)