Luận Anh Hùng

Chương 4: Rốt Cuộc Là Ai



Người đến tay phải chấp đao, tay còn lại nâng ngọn nến. Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt của y, chính là người trẻ tuổi trong đám người chen chúc mà Vương Tiểu Thạch suýt đụng phải lúc ban ngày.

Vẫn là đôi má lúm đồng tiền như hai quả hạnh, ánh nến vẽ lên khuôn mặt một vệt rạng ngời diễm lệ.

Đèn đóm trong phòng đều tắt, chỉ ngọn nến trên tay y là vẫn sáng. Kẻ địch trong bóng tối đã tạo thành vòng vây như một chiếc thùng sắt, nhưng cặp mắt của y vẫn sáng ngời lấp lánh, chỉ có vẻ hưng phấn, hoàn toàn không chút sợ hãi nào.

Hoắc Đổng nói:

- Thì ra là một tiểu cô nương, đao pháp giỏi lắm!

Người đến nghe có người tán dương đao pháp y, không nhịn được mỉm cười, chợt nghe đối phương gọi y là “tiểu cô nương”, mày liễu liền nhướng lên:

- Ngươi làm sao biết ta là tiểu cô nương?

Lời này vừa ra khỏi miệng, những người ở trong bóng tối vốn bị đao pháp của nàng chấn nhiếp đều không nhịn được nở nụ cười.

Hoắc Đổng chỉ chỉ vào cái mũi của mình cười nói:

- Ngươi xem thử ta là nam hay nữ?

Đao khách trẻ tuổi kia tức giận nói:

- Đương nhiên là nam, chẳng lẽ có thể là một nữ nhân sao?

Hoắc Đổng cũng học theo ngữ khí của nàng, õng ẹo nói:

- Ngươi đương nhiên cũng là một nữ nhân rồi, chẳng lẽ có thể là một nam nhân sao?

Nói đoạn y còn dùng tay so so bộ ngực.

Cô gái kia tức giận đến giậm chân, giơ đao tiến lên phía trước một bước, nói:

- Chuyện tốt mà người của Lục Phân Bán đường các ngươi làm ta đều biết cả rồi, làm người khác tàn tật, lừa gạt trẻ con, ta muốn bắt các ngươi đến nha môn!

Hoắc Đổng lui một bước, chỉ vào mình cười cười nói:

- Bắt ta à?

Y lại cười quái dị nói với mọi người:

- Một mình cô ta, lại muốn bắt toàn bộ chúng ta.

Tất cả mọi người đều cười. Hoắc Đổng vừa giễu cợt nàng, vừa híp mắt nhìn chằm chằm vào mũi đao. Trong lòng y hiểu rõ, chưa nói tới kinh nghiệm giang hồ, nhưng đao pháp của cô gái này lại không phải hạng thường, trước tiên nên chọc giận đối phương mới dễ dàng ra tay.

Cố Hàn Lâm cũng học theo ngữ khí của Hoắc Đổng, trêu đùa:

- Cô nương bắt chúng ta đi làm gì sao?

Đinh Sấu Hạc cũng cười đưa tay ra nói:

- Cô nương cứ bắt đi, bắt đi! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hiếm khi được tiểu thư yêu mến, mời, mời, mời!

Tất cả mọi người đều cố ý cười lớn, trong tiếng cười mang theo vẻ giễu cợt. Chỉ có Lệ Đan là không cười, y nghe đối phương nói đã biết rõ những việc làm của y, tuy nói là vì bán mạng cho Lục Phân Bán đường, nhưng một khi tiết lộ ra ngoài thì người phải chịu trách nhiệm vẫn là y và các huynh đệ, cho nên y đã hạ quyết tâm quyết không thể để cho cô gái này còn sống ra ngoài.

Cô gái kia lập tức sầm mặt xuống.

Ánh nến nhoáng lên.

Hoắc Đổng lập tức quát một tiếng:

- Cẩn thận!

Đinh Sấu Hạc lách mình lui nhanh lại, chỉ nghe hai tiếng “bình bình”, hai người phía sau đã bị đụng bay ra ngoài. Thân hình y vẫn đứng nghiêm, nhưng áo choàng nơi eo đã xuất hiện hai vết rách.

Dưới ánh nến lờ mờ chiếu rọi, khuôn mặt Đinh Sấu Hạc tái nhợt, hết nhìn vết rách trên áo của mình lại nhìn về phía cô gái kia, giống như không dám đến gần.

Mọi người trong lòng đều kinh ngạc. Lúc bọn họ chế giễu cô gái này đều ngầm đề phòng, không ngờ đao pháp của đối phương lại nhanh như vậy, biết rõ đối phương không nể mặt muốn xuất đao, nhưng chỉ thấy ánh nến nhoáng lên, Đinh Sấu Hạc thiếu chút nữa đã bị chém thành hai đoạn. Nếu không phải Đinh Sấu Hạc vốn sở trường khinh công, nói không chừng đã không thể đứng đây được nữa.

Hoắc Đổng hừ mạnh một tiếng, đang định ra tay, lại nghe Triệu Thiết Lãnh lạnh lùng nói:

- Ngươi có quan hệ gì với Tô Mộng Chẩm?

Lúc này cô gái kia lại kinh ngạc, hỏi lại:

- Ngươi làm sao biết ta với đại sư huynh…

Dường như cảm thấy vừa lỡ lời, nàng đột nhiên ngừng lại.

Triệu Thiết Lãnh gật đầu nói:

- Chẳng trách ngươi lại biết Tinh Tinh đao pháp của Tiểu Hàn sơn.

Hoắc Đổng thất thanh nói:

- Thì ra là thiên chi kiều nữ gần đây trong võ lâm, “Tiểu Hàn Sơn Yến” Ôn Nhu nữ hiệp.

Giọng nói của Triệu Thiết Lãnh như sắt thép đập vào nhau, âm vang có lực. Ánh mắt của y nhìn đối phương cũng lạnh lùng như sắt:

- Ngươi đã là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, vậy thì đêm nay đừng nghĩ còn sống trở ra, không thể trách chúng ta!

Cô gái tên Ôn Nhu kia hất chiếc cằm thanh tú, nói:

- Ta không phải là người của Kim Phong Tế Vũ lâu. Lần này ta vào kinh thành là muốn thay gia sư hỏi đại sư cho rõ ràng, vì sao lại gây nên sóng gió lớn như vậy. Có điều ta cũng không sợ các ngươi nhiều người, chuyện tốt mà các ngươi làm ở vùng này, ta đang muốn tìm tên đầu sỏ gây tội ác, các ngươi đừng mong trốn thoát một ai!

Đôi mày bạc của Hoắc Đổng một khép một nhướng lên, cười nói:

- Chúng ta đâu có ai trốn chứ.

Mọi người đều cười vang, nhưng trong lòng đều đề phòng Ôn Nhu đột nhiên xuất đao, tránh lâm vào tình cảnh vừa rồi.

Cố Hàn Lâm cười nói:

- Khó được Ôn nữ hiệp đồng ý tự chui đầu vào lưới, chiếu cố chúng ta, chúng ta cung nghênh còn không kịp, nào đâu lại trốn.

Hoắc Đổng nói:

- Ai da, bắt được tiểu sư muội của Tô công tử, gần nửa năm qua Lục Phân Bán đường cũng rất ít công lao lớn như vậy.

Lời này của y vừa thốt ra, những người chung quanh đã khép chặt vòng vây, giống như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhất là huynh muội Lệ Đan và Lệ Tiêu Hồng càng nóng lòng muốn thử.

Đinh Sấu Hạc vì chịu nhục một đao, hơn nữa cá tính của y vốn háo sắc, vừa thấy Ôn Nhu trong trang phục nam tử vẫn có ngàn vạn phong tình, lông mày như vẽ, mắt như sóng dừng, màu da càng làm lu mờ sương tuyết, y càng muốn bắt lấy nàng, rửa mối nhục trước đó.

Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Đinh Sấu Hạc còn chưa động thủ, Cố Hàn Lâm với nụ cười như có thể lượm lấy đã giành ra tay trước.

Nguyên nhân mà y động thủ, chỉ vì hai chữ.

Lập công!

Y vừa nghe Hoắc Đổng nói, đã biết đây là công trạng nhất định phải giành. Không đợi người khác có hành động, y đã lách người từ bên hông sấn đến, mười ngón tay trong nháy mắt liên tục xuất ra bảy đòn, muốn một lần chế ngự Ôn Nhu. Công lực của huynh muội Lệ Đan và Đinh Sấu Hạc cũng không hơn kém Cố Hàn Lâm bao nhiêu, Cố Hàn Lâm vừa ra tay, bọn họ cũng không chịu đến sau liền đồng loạt xuất thủ. Gần như chỉ trong nháy mắt, bốn tay hảo thủ võ công cao cường đã tiến gần đến Ôn Nhu.

Bốn người nhìn như đồng thời tấn công, nhưng vẫn có trước có sau. Cố Hàn Lâm ra tay trước nhất, cũng là người nhìn thấy ánh đao trước nhất.

Y vừa khẽ động, ánh đao đã tới.

Y lui nhanh lại.

Ánh đao cũng biết mất.

Lệ Đan là người thứ hai phát động tấn công. Võ công của y vốn cao hơn một bậc so với Lệ Tiêu Hồng, cho nên đồng thời xuất thủ nhưng vẫn nhanh hơn một chút.

Thế nhưng ánh đao thứ hai liền tìm tới y.

Ánh đao tới quá nhanh.

Hơn nữa lại quá nhẹ nhàng.

Nhẹ như một cơn gió thoảng, mềm như một vệt ánh trăng. Lệ Đan có thể dùng một tay cản bốn xe, cũng có sức lực một địch mười, nhưng gặp phải đao pháp nhẹ như vậy, mềm như vậy, uyển chuyển như vậy, nhất thời cũng không biết chống đỡ ra sao.

Y chỉ có đường lui.

Y vừa lui, ánh đao đã chuyển về phía Lệ Tiêu Hồng. Lệ Tiêu Hồng muốn đỡ nhưng không biết đỡ ra sao, muốn tránh nhưng lại tránh không kịp, muốn nhảy lên nhưng lại gặp phải đao, đành phải liên tục thối lui bảy bước.

Lệ Tiêu Hồng vừa lui, ánh đao lại nghênh đón Đinh Sấu Hạc.

Đinh Sấu Hạc từng lãnh hội qua đao của Ôn Nhu, trong lòng sợ hãi, xuất thủ tự nhiên chậm đi một chút. Vừa thấy ba người phía trước đều lui, y không hề nghĩ ngợi liền lui về phía sau.

Ánh đao lóe lên bốn phía, sau đó rất nhanh thu hồi.

Đao vẫn nằm trong tay Ôn Nhu.

Ngọn nến vẫn sáng trên tay nàng.

Bốn tên võ lâm hảo thủ muốn vây công nàng, nhưng ai động trước liền gặp ánh đao trước, bốn người bốn đao, tất cả đều không công mà lùi.

Ôn Nhu vẫn mỉm cười nhìn Hoắc Đổng, giống như đã khống chế được đại cuộc.

Vương Tiểu Thạch ở trong khe tủ trông thấy nụ cười xinh đẹp của Ôn Nhu, càng nhìn càng thích, đang muốn nhìn kỹ thì một bóng lưng đột nhiên che khuất khe hở. Lúc này trong tai hắn vang lên một giọng nói vừa thấp vừa nhanh:

- Khi ta vừa nói chữ “tốt”, ngươi hãy lập tức ra tay khống chế huynh muội Lệ Đan, những người khác cứ giao cho ta!

Vương Tiểu Thạch ngẩn ra.

Tấm lưng cao lớn kia chính là của thanh niên thư sinh ngẩng đầu nhìn trời lúc ban ngày. Ôn Nhu một chiêu bức lui bốn người xông đến, vẻ dương dương tự đắc không kìm được lộ ra trong ánh mắt.

Ánh mắt Triệu Thiết Lãnh giống như cũng hình vuông, nói với Hoắc Đổng:

- Cửu ca, tuyệt kỹ “Kim Thủ Ấn” của huynh xem ra không thể ẩn giấu được rồi.

Hai người chậm rãi dời bước, một trước một sau vây lấy Ôn Nhu.

Ôn Nhu vẻ mặt lạnh lùng, sống đao dán vào lưng, chắc hẳn cái lạnh của đao cũng xuyên qua lưng áo của nàng. Nàng chuyển sang tư thế Dạ Chiến Bát Phương (đêm đánh tám phương), quát lên:

- Bản cô nương cũng không sợ các ngươi.

Triệu Thiết Lãnh và Hoắc Đổng đều cười.

Triệu Thiết Lãnh nói:

- Cửu ca, nếu như bắt được cô gái này, phải giao cho huynh xử lý may ra mới thuần phục được.

Hoắc Đổng cũng cười nói:

- Đệ nhìn kỹ một chút đi, cô ta cũng có vài cái gai đấy.

Triệu Thiết Lãnh cười hỏi:

- Ở chỗ nào thế?

Hoắc Đổng đột nhiên nhìn vào trong bóng tối hỏi một câu:

- Bạch huynh thấy sao?

Chỉ nghe thanh niên thư sinh kia chắp tay nhìn trần nhà nói:

- Hoắc đường chủ đã nắm chắc mười phần, cần gì phải hỏi tại hạ!

Ôn Nhu cực kỳ giận dữ, những người này nói chuyện quả thật không để nàng vào mắt, đang định phát tác, Hoắc Đổng đột nhiên trừng mắt, mày trắng giương lên, quát lớn một tiếng:

- Động thủ!

Hai tay của y vẽ nên một vệt sáng màu vàng.

Ôn Nhu vừa nghe tiếng quát này liền giật mình, đang muốn thu đao phòng thủ, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay trái nhói lên một cái. Vừa phân tâm, Hoắc Đổng đã như tia chớp bắt được đao của nàng.

Ôn Nhu xoay chuyển mũi đao. Thanh “Tinh Tinh đao” trên tay nàng vốn không phải vật phàm, chém sắt như chém bùn. Hoắc Đổng nắm không được, liền biến chiêu hai tay vỗ một cái, dùng hai bàn tay kẹp lấy thanh đao.

Đúng lúc này, thanh niên thư sinh bỗng quát một tiếng:

- Tốt!

Cùng lúc đó, Triệu Thiết Lãnh đã từ phía sau Ôn Nhu xuất quyền.

Song quyền uy vũ đồng thời đánh ra.

Ôn Nhu dù sao cũng thiếu kinh nghiệm đối địch, Hoắc Đổng đã chờ đến khi ngọn nến trong tay nàng chảy tan, sáp nóng chảy xuống lòng bàn tay, da thịt bị phỏng, mới ra tay khống chế đao của nàng.

Quyền của Triệu Thiết Lãnh có thể thừa dịp này lấy mạng nàng.

Nắm tay của Triệu Thiết Lãnh đánh về phía Ôn Nhu.

Sắc mặt Ôn Nhu tái mét, nhưng đôi nắm tay kia lại vượt qua bên tai nàng, một quyền đánh vào trên mặt Hoắc Đổng, một quyền khác đánh vào trước ngực y.

Khuôn mặt Hoắc Đổng đột nhiên nứt ra, đồng thời phun máu.

Ôn Nhu kêu lên một tiếng, xương mặt của người phía trước đột nhiên vỡ vụn khiến cho nàng sợ đến mềm nhũn cả chân.

Quyền phong quá mãnh liệt, ngay cả ánh nến cũng nhoáng lên mà tắt. Khi ánh nến lại bùng lên, chỉ nghe một tiếng “phịch”, một người đã ngã ra ngoài cửa phòng, quỳ rạp trên mặt đất, chính là Cố Hàn Lâm.

Trong phòng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ngọn nến rơi xuống trong tay thanh niên thư sinh.

Vẻ mặt của y vẫn lãnh đạm và nhàn nhã, giống như những chuyện xảy ra trước mắt chẳng quan hệ gì đến y.

Không ít người đã nằm trên đất.

Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc, Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Hoắc Đổng, cùng với những người bọn họ mang đến đều nằm trên mặt đất. Nếu nói có sự khác biệt, vậy thì chỉ có huynh muội họ Lệ là bị khống chế huyệt đạo, không giống như những người khác trong nháy mắt đều mất đi tính mạng một cách hồ đồ.

Hoắc Đổng đã chết.

Chết dưới đôi quyền sắt của Triệu Thiết Lãnh.

Lúc y dùng toàn lực đối phó với Ôn Nhu, chiến hữu thân như huynh đệ của y lại nhân cơ hội giết chết y.

Ngay khoảnh khắc Hoắc Đổng ngã xuống đất, ánh nến đột nhiên vụt tắt, thân hình của thanh niên thư sinh cũng nhoáng lên. Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc, cùng với mười hai người khác trong phòng, nơi yếu huyệt đều trúng phải một chỉ. Trong đó Cố Hàn Lâm đã đẩy cửa phòng ra nhưng sau gáy cũng trúng đòn ngã xuống, Đinh Sấu Hạc đã lướt ra cửa sổ nửa người nhưng cũng bị trúng một chỉ vào lưng, nửa người treo trên song cửa, không bao giờ còn cử động.

Vương Tiểu Thạch nhìn lại, trông thấy người còn đứng chính là người thắng, người ngã xuống chính là kẻ thua. Người thắng lập mưu sau đó hành động, chờ thời cơ đã lâu, cũng có người thắng một cách hồ đồ, không hiểu vì sao; người bại thì không đứng dậy được nữa, có người còn mất đi tính mạng. Chẳng lẽ thành bại trên giang hồ đều trong nháy mắt như vậy hay sao?

Vừa rồi hắn chỉ nghe một cơn gió nhẹ thổi qua trong bóng tối, sau đó là tiếng người ngã xuống, khi ánh nến sáng lên, lại thấy thanh niên thư sinh kia vẫn chắp tay đứng bàng quan, dáng vẻ tiêu sái như chưa từng ra tay.

Vương Tiểu Thạch lại biết, đối phương không chỉ ra tay, hơn nữa còn là một cao thủ, thủ đoạn vô cùng nhanh gọn.

Cũng không biết vì sao, sau khi nghe thanh niên thư sinh kia dặn dò, lại nghe được chữ “tốt”, Vương Tiểu Thạch liền không tự chủ được làm theo chỉ thị của y.

Chỗ khác biệt là hắn chỉ nhảy ra ngoài, nhắm chuẩn phương vị khống chế huynh muội họ Lệ chứ không giết họ.

Mặc dù hắn đã khống chế hai người, nhưng vẫn không hiểu rõ tình hình trước mắt. Rốt cuộc vì sao Triệu Thiết Lãnh lại giết Hoắc Đổng? Thanh niên thư sinh kia là ai? Cô gái tên Ôn Nhu kia có quan hệ gì với bọn họ?

Triệu Thiết Lãnh phủi phủi tay giống như muốn xóa đi vết máu dính trên tay, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía. Ánh mắt của y giống như cũng là hình vuông, lúc liếc sang liền tạo thành một góc vuông, vừa thâm trầm vừa sắc bén.

Sau đó y cỏ vẻ rất hài lòng nói với thư sinh áo gấm:

- Cuối cùng cũng đã giải quyết hết rồi.

Thư sinh áo gấm mỉm cười nói:

- Đã giải quyết hết rồi.

Triệu Thiết Lãnh chỉ chỉ về phía Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch chú ý khi y giơ khuỷu tay lên, ngón tay gập lại, mỗi động tác đều tạo thành góc vuông, nhìn giống như một người làm từ gỗ đang cử động vậy.

- Người này là ai?

Thư sinh áo gấm mỉm cười nhìn Vương Tiểu Thạch một cái, nói:

- Bây giờ còn chưa biết, đợi lát nữa sẽ biết.

Trong ánh mắt cứng nhắc của Triệu Thiết Lãnh dường như cũng hiện lên vẻ tán thưởng:

- Y rất hữu dụng.

Thư sinh áo gấm nhàn nhạt nói:

- Người hữu dụng vốn sẽ không nguyện ý để người khác sử dụng.

Triệu Thiết Lãnh chậm rãi quay đầu, nói:

- Người hữu dụng mà không thể sử dụng, chẳng khác nào vô dụng.

Thư sinh áo gấm nói:

- Dụng trong vô dụng mới là đại dụng.

Triệu Thiết Lãnh nói:

- Bạch huynh, thật xấu hổ, vẫn luôn dùng các hạ vào việc nhỏ, đúng là có tài mà không trọng dụng.

Thư sinh áo gấm mỉm cười, cười rất tiêu sái, nói:

- Hiện giờ tại hạ chỉ cần một trăm lượng bạc để sử dụng là được rồi.

Triệu Thiết Lãnh vội vàng đưa tay vào trong áo:

- Thiếu sót, thiếu sót, phần của Bạch huynh tại hạ tặng thêm năm thành.

Thư sinh áo gấm cầm lấy ba tấm ngân phiếu, soi dưới ánh nến một chút, sau đó cất vào trong tay áo, cười nói:

- Đa tạ!

Ôn Nhu bên trái nhìn thư sinh áo gấm, bên phải nhìn Triệu Thiết Lãnh, lại nhìn sang Vương Tiểu Thạch, cảm thấy dường như không ai để ý đến sự tồn tại của nàng. Nàng theo dõi nhóm người biểu diễn tạp kỹ này tụ tập ở đây, sau đó bị phát giác phải hiện thân, đang muốn thử đao phong một lần, lực đấu quần ma, không ngờ một chút thất thần bị kẻ địch thừa cơ, cuối cùng trong khoảnh khắc lại chết thêm nhiều người. Rốt cuộc ai là địch, ai là bạn, ngay cả nàng cũng không phân rõ, chỉ biết mình không còn là nhân vật chính ở nơi này nữa.

Nghĩ đến đây, nàng liền quát lên:

- Các ngươi là ai? Đang làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Thiết Lãnh và thư sinh áo gấm nhìn nhau nhìn một cái, đều nở nụ cười.

Câu hỏi của Ôn Nhu cũng là nghi vấn trong lòng Vương Tiểu Thạch.

Bọn họ rốt cuộc là ai?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đã quên trong câu hỏi của Ôn Nhu cũng bao gồm cả hắn.

Hắn chỉ biết là trong nghi vấn của mình cũng bao gồm cả Ôn Nhu.

Nàng là ai?

Nàng đến đây làm gì?