Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 9



Quả thực Mễ Tiệp đãbị mộng xuân cả đêm, khi tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ ràng là mình đã bị mộtđôitay có lực vây quanh ở trong mộng, thân thể đàn ông nặng nề đè ởtrên người, khiến cô vừa nặng nề đau đớn lại hạnh phúc, có một lực vavào người khiến bụng của côcăng thẳngđến co rút cùng đau đớn, mộtluồng nhiệt lưu chảy ra từ trong thân thể co rút của cô, Mễ Tiệp lập tức nhảy từ trên giường xuống và vọt thẳng vào nhà vệ sinh, vuốt vuốt máitóc, lại rên rỉ một tiếng, thì ra là đúng lúc dì cả thân yêu tới thămngười thân. Nhưng mà sau khi dọn nhà thì cô cũng không biết đã bỏ băngvệsinh dự phòng ở trong góc nào rồi nữa làm sao cũng không thể tìmđược, tùy tiện chất một chút giấy vệ sinh lên, nghĩ thầm là phải chạynhanh tới siêu thị mua một chút rồi trở lại.

Ngồi ở trước bàntrang điểmbôi lên một tầng phấn nhẹ trên mặt, khi ánh mắt dừng lạingay cái ống nhòm ở trên đầu giường, thì lập tức nhớ tới cảnh mộng xuâncủa mình, cô không nhịn được đỏ mặt. Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặtcủa người đàn ông ở trong mộng, nhưng mà vóc người kia có chút quenthuộc, rõ ràng là dáng vẻ của người hàng xóm…..Dùng sức vỗ kem chốngnắng vào trên mặt, đuổi hình ảnh thân thể xích lõa của người đàn ôngtrong đầu đi, còn chưa kịp đi đổi áo ngủ, chỉ nghe một tiếng “Bùm” vanglên, giống như là có thứ gì đó nổ tung, hoặc là giống như tiếng đốt pháo hoa của nhà nào đó vậy, cả phòng óc cũng lung lay, khiến Mễ Tiệp giậtmình, thiếu chút nữa đã làm rớt cái bình trong tay, vội vàng đứng dậynhanh chóng chạy tới cửa, đứng ở trong sân nhìn quanh, chỉ thấy chỗ đậuxe ở bên tay phải có một chiếc xe cảnh sát, tiếp đó chính là đối tượnghàng xóm khiến mình ảo tưởng tới những chuyện không trong sáng. Hàng xóm mặc một bộ đồng phục thoạt nhìn rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc vì đangkiểm tra xem tại sao bánh xe của mình lại bị nổ tung, cho nên biểu hiệntrên gương mặt đã phá hư một chút dịu dàng này.

Quách Bách Vĩ đãsớm bị điện thoại đánh thức, các anh em báo là anh có nhiệm vụ trọng đại cần phải đến hiện trường, nhưng sau khi vội vàng di chuyển xe ra ngoài, chẳng ngờ vào lúc chuyển xe thì bánh xe bỗng nhiên lại có thể nổ tung,cả phần đuôi xe cũng bị mở ra, chấn động này khiến anh có chút lờ mờ,tim đập thình thịch, trước khi kịp phản ứng anh còn cho là mình đã bịLạc Đăng đánh bom tập kích đấy. Mở cửa xuống xe kiểm tra xem xét lại,hai bánh xe phái sau đã ngưng hoạt động, mềm bành bạch đến lép xẹp. Nhìn lại hàng xóm của mình đang hấp tấp chạy ra, còn mặc một bộ áo ngủ màutrắng hơi trong suốt, sau khi phát hiện bánh xe của anh bị nổ, lại còncó thể đứng trước hàng rào ở trong sân hả hê xem náo nhiệt.

Vì hai bánh xe cán lên một cây đinh to lớn mà nổ tung, Quách Bách Vĩ vấtvả rút ra, sắc mặt không khỏi xanh mét, đây đương nhiên là có người cố ý làm vậy, còn có người nào muốn nhìn thấy hắn bị mất mặt chứ? Nhìn MễTiệp rung đùi đắc ý cười ha ha, lập tức không nhịn được tức giận sôitrào, đương nhiên là hàng xóm ngu xuẩn cùa anh rồi. Anh đi tới trước mặt Mễ Tiệp, chậm rãi giơ cây đinh lên trước mặt Mễ Tiệp, giọng nói trầmthấp u ám hỏi: “Đây là cái gì?”

Mễ Tiệp vốn còn đang hả hê, nhìnthấy Quách Bách Vĩ rất không đáng yêu đi tới, lại còn có thể hỏi một vấn đề ngu ngơ như vậy, nghĩ thầm vốn là một người đàn ông rất thông minh,làm sao lại đột nhiên trở nên giống như người sao hỏa vậy, ngay cả mộtcây đinh mà cũng không biết.

“Tất nhiên là cây đinh rồi.” Nóixong Mễ Tiệp nhìn khuôn mặt đang tức giận tới cực điểm của người đàn ông trước mặt, phản ứng có chút trì trệ hỏi: “Anh có ý gì? Nhìn vẻ mặt củaanh chắc không phải anh đang cho là tôi đã làm chứ?” Nhìn thấy QuáchBách Vĩ không nói một lời nào mà cũng không có phủ nhận, tức giận của Mệ Tiệp chợt “tăng” lên, cười lạnh nói: “Đồng chí cảnh sát à, làm ơn hãydùng bộ não heo thông mình của anh suy nghĩ kỹ một chút đi, nếu như làtôi làm thì trên đó nhất định sẽ có dấu vân tay của tôi, tôi sẽ ngu xuẩn đến mức để lại chứng cứ cho anh nắm được sơ hở của tôi sao? Chẳng quatôi thật sự muốn cám ơn ngươi đã làm chuyện này, bởi vì đây là chuyện mà tôi rất muốn nhưng mà không làm được.”

Quách Bách Vĩ nhắm haimắt lại, đè xuống kích động muốn đưa tay tát vào mặt của cô, trong lòngthầm mắng sao cô có thể không nói lý như vậy, làm sao lại cứ ngoan cốlàm theo ý mình như thế, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, nghĩ đến đây anh lập tức bị giận dữ vây quanh mà gầm to lên: “Côđã bắt đầu muốn quanhminh chánh đại so chiêu với tôi, nhưng mà tôi cũng không rãnh để tiếpchiêu, bây giờ tôi còn có nhiệm vụ quan trọng, con mẹ nó cô có thể làmbộ như thông minh một chút đuợc hay không, không cần phải luôn khoekhoang hành vi lanh chanh ngu xuẩn kia của cô, thoạt nhìn thì cô chínhlà một người đàn bà ngu xuẩn có ngực lớn nhưng không có đầu óc!”

Mễ Tiệp sợ hết hồn, tách khỏi hàng rào một thướt để xác nhận mình an toàn, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tức giận, đang nổi trận lôiđình, đàn ông mở miệng đã đả thương người như vậy, khiến cô không thểphản ứng được. Đời này Mễ Tiệp đều cao thượng ở trước mặt đàn ông, đượcngười ngưỡng mộ, ngay cả đại ca hắc đạo cũng cực kỳ cưng chìu cô, từ lúc nào thì Mễ Tiệp lại bị người đàn ông đặc biệt như thế làm nhục và chửibới lung tung vậy?Nhìn người đàn ông trước mặt cực kỳ phách lối gọiđiện thoại bảo đồng bọn đến đây đón, thần kinh cứng ngắc của Mễ Tiệp bắt đầu từ từ phục hồi, chỉ tức giận đến cả người phát run, đôi môi khẽ mở, giọng run rẫy hỏi: “Con mẹ nó, anh mắng người nào ngu xuẩn vậy?”

Quách Bách Vĩ cũng không để ý cô, sau khi rời khỏi hàng rào thì trở lại trong xe lấy cặp công văn của mình ra định rời đi, thì bị Mễ Tiệp phẫn nộ đilên ngăn cản lại: “Tôi hỏi anh, con mẹ nó vừa rồi anh mắng ai đó!”

Quách Bách Vĩ thật sự chán ghét đến cực điểm, gạt cánh tay của Mễ Tiệp nắmchặt tay của mình ra giống như đuổi ruồi vậy, chán ghét mắng: “ Cô cútxa một chút cho tôi.”

Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng rồi, mấy cụ già đã bắt đầu luyện tập thể dục buổi sáng ở trong sân rồi, còn có vài đứanhỏ dắt thú cưng đi bộ trong sân, những người nghe được tiếng nỗ tung đã tới đây xem náo nhiệt, càng ngày càng nhiều hàng xóm tới đây, đang ồnào lộn xộn nghị luận. Nhục nhã, phẫn hận, uất ức lại không thể làm gìđược khiến Mễ Tiệp hận không thể liên tiếp lột da của Quách Bách Vĩxuống, sau đó thì đào một cái hố sâu vạn mét để chôn sống anh ở trongsân mình. Nghe thấy Quách Bách Vĩ không chút lưu tình bảo cô “Cút đi”,trong miệng Mễ Tiệp lại phát ra tiếng giống như tiếng the thé của còihơi, nước mắt uất ức lập tức tràn ra hốc mắt: “Anh đi chết đi!” Lập tứcnhào tới muốn đánh nhau.

Quách Bách Vĩ thật sự không ngờ Mễ Tiệpvừa nói trở mặt đã lập tức muốn đánh nhau, lại còn có thể tự mình nhàotới, anh nhanh nhẹn tránh qua một bên, khiến Mễ Tiệp chụp hụt, nhưngkhông ngờ chân của Mễ Tiệp lại mang giày cao gót, còn có hàng rào caohơn bậc thang tới nửa thước, chân bị mất thăng bằng một cái, lập tức cắm đầu ngã quỵ trên bậc thang,có hàng xóm xem náo nhiệt “Ai nha” mộttiếng, vội vàng chạy tới vừa đỡ Mệ Tiệp dậy, vừa khuyện: “Mọi người đềulà hàng xóm, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, làm sao lại như vậy, vũlực không thể giải quyết được vấn đề, cô xem, đã chảy máu rồi kìa.”

Mễ Tiệp chỉ hơi hoa mắt, buồn nôn, trên đùi truyền đến một trận đau nhói,vừa trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn lại, da trên đầu gói đã bị trầy, còn rỉra máu, nhìn đầu gối vô cùng thê thảm, cô càng “oa oa” khóc lớn tiếnghơn.

Lần này đến lượt Quách Bách Vĩtrợn tròn mắt, nhìn vếtthương trên đầu gối Mễ Tiệp, trong lòng cũng có chút áy náy, mặc dù MễTiệp ra tay trước, nhưng dù sao cũng vì anh chợt né sang một bên nên MễTiệp mới bị thương. Nhìn Mễ Tiệp đang khóc đến đau lòng kia anh cũngkhông biết nên nói gì, chỉ nghe thấy tiếng của một đứa bé chỉ vào mũichân của Mễ Tiệp la to: “Cô bị thương rồi kìa, cô bị chảy máu á…, thậtnhiều máu quá.”

Quách Bách Vĩ tập trung nhìn kỹ, không khỏigiật mình. Thì ra Mễ Tiệp bị trầy d trên đầu gối, từng dòng máu chảytheođồ ngủrồi chảy xuống uốn lượn qua đùi trắng noãn, nhìn thấy màgiật mình. Mặc dù đang than vãn rằng mình xui xẻo, cũng không biết người đàn bà ngu xuẩn này đã đụng phải chỗ nào, lại có thể chảy nhiều máu như vậy, anh bước tới một bước bắt lấy cánh tay của Mễ Tiệp, vội vàng hỏi:“Cô bị thương ở chỗ nào vậy?”

Mễ Tiệp khóc liên tục đến quên tấtcả, nhìn thấy trên đùi của cô càng ngày càng chảy nhiều máu, quả thậtmuốn bị đụng chết, đây rõ ràng là….Sắc mặt Mễ Tiệp lập tức trắng bệch,khóe môi run run ngẩng đầu dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn gương mặt nóng nảycủa Quách Bách Vĩ, phản ứng chậm chạp. Những người hàng xóm tốt bụng bắt đầu rối loạn, đã có người bắt đầu lấy điện thoại ra gọi 110 rồi, QuáchBách Vĩ vừa kéo tay cô, vừa nói: “Lập tức lên xe cảnh sát đi,cô hãy về nhà thay áo ngủ, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

MễTiệp thật sự vừa thẹn vừa tức lại vừa sợ, muôn vàn cảm thụ dâng lêntrong lòng, lập tức hất cánh tay của Quách Bách Vĩ ra: “ Cho dù tôi cóchết cũng không cần anh phải giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt, anh mau cút đi cho tôi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà lập tức chạy vềnhà, “Loảng xoảng” đóng sầm cửa lại.

Quách Bách Vĩ âm thầm ảo não dù đang có việc gấp nhưng mà nếu không thể khiến những người hàng xóman lòng thì sẽ càng thêm phiền, nhìn đám người đang hỗn loạn, anh chỉđành phải chạy tới dặn dò vài tiếng với bảo vệ: “Các người hãy giúp tôiđi xem thương thể của Mễ tiểu thư một chút, có việc gì thì hãy liên lạcvới tôi, đây là số điện thoại của tôi, bây giờ tôi có nhiệm vụ quantrọng cần phải tới hiện trường, nếu vết thươngcủa Mễ tiểu thư nghiêmtrọng thì làm phiền các người hãy đưa cô ấy tới bệnh viện,cho dù cóchuyện gì thì chờ tôi trợ về tôi sẽgiải quyết.” Mới vừa nói xong đãnghe được tiếng chuông báo động của xe cánh sát chạy tới,tài xế TiểuVương kéo cửa sổ xe xuống hô to: “Đội trưởng Quách, nhanh lên một chút.”

Quách Bách Vĩ vội vàng xoay người, đi được vài bước thì quay lại, nói với bảo vệ: “Còn nữa, xe của tôi bị người ta gài đinh, các người đến camera ghi hình để điều tra, tôi muốn biết là ai làm.”

Ra hiện trường Quách Bách Vĩ vẫnkhông ngừng lấy điện thoại di độngra nhìn, chưa có tinnhắn gửi đến cũng chưa nghe điện thoại gọi đến, không biết Mễ Tiệp cóđến bệnh viện không, cũng không biết vết thương của Mễ Tiệp thế nào rồi, chảy nhiều máu như vậy, xem ra vết thương cũng không nhẹ, làm sao bảovệ lại không gọi điện báo cáo với anh một chút chứ. Thép Nha ở một bênthấy Quách Bách Vĩ không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại, lập tứchỏi: “Đồng đội Quách, thấy anh không ngừng nhìn thời gian, có phải cóchuyện gì hay không?”

Quách Bách Vĩ tháo bao tay xuống châm mộtđiếu thuốc,lắc đầu một cái, nhìn pháp y đang dùng một cái kẹp để bỏloạn tóc vào trong bịch xốp, nói với Thép Nha: “ Cẩn thận lục soát thêmlần nữa, chớ bỏ qua bất kỳ manh mối nhỏ nào.” Đây là một căn phòng chothuê nhỏ hẹp, ở nơi này lại có một cô gái bị người ta tàn nhẫn dùng dâytrói chặt ở trên giường đến chết, có dấu vết giãy dụa, khi còn sống côđã phản kháng, loạn tóc nắm trong tay, rất có thể là của kẻ phạm tội,nhưng cửa sổ lại không có chút hư hao gì, cửa là bị người ta mở ra từbên trong, xem ra là người có quen biết với người chết, một người quenkhôngcó đề phòng.

Quách Bách Vĩ nhìn thi thể xốc xếch kỳ lạ vàvặn vẹo đến xấu xí ở trên giường, rồi xoa huyệt thái Dương, xoay ngườiđi ra ngoài, đứng lại ở một góc nho nhỏ trong sân vườn, nhìn đồng nghiệp hỏi thăm chủ thuê nhà đang bị kinh hoảng và nuối tiếc, ông ấy còn nói: “ Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, buổi chiều hôm qua cô áycòn đến đây để đóng tiền thuê phòng,cũng không thấybạn của ấy tìmtới đây, làm sao lại chết chứ? Làm sao sau này tôi có thể cho thuê phòng được nữa đây,thật sự là xui tới tám đời mà.”

Chủ thuê nhà chỉlo lắng về chuyện phòng ở của mình không thể cho thuê được nữa, cũngkhông quan tâm việc tại sao cô gái đang thương ấy lại chết ở chỗ này,Quách Bách Vĩ đi lên phía trước hỏi: “Cho tới bây giờ vẫn không có aitới tìm cô ấy sao?”

Chủ thuê nhà nhìn Quách Bách Vĩ một chút, quả thật muốn khóc lóc nức nở: “Ngải khỏe chứ ngài khỏe chứ, thì ra là độitrưởng Quách, hôm nay ngại lại tự đến hiện trường sao, cô gái này mướnphòng được hơn ba tháng rồi, đến ba tháng mới trả thiền thuê nhà, hômqua vừa đến kỳ hạn, vừa mới trả xong một ngày, đã xảy ra chuyện rồi, tôi không ở nơi này, nên cũng không rõ rốt cục có ai tới tìm cô ấy haykhông, chỉ là lúc trước có nghe vợ tôi nói qua, lúc cô ấy mướn phòng thì có đi chung với một người đàn ông.”

Đồng nghiệp vừa lập biên bản vừa hỏi: “Vậy vỡ của ông đâu? Kêu bà ấy đến đây, cẩn thận nhớ lại xembộ dạng của người đàn ông đó như thế nào.”

“Ôi, thơi gian đã qualâu như vậy rồi, còn có ai nhớ được chứ, chỉ là tôi đã gọi điện thoạicho ba ấy rồi, bà ấy sẽ lập tức tới ngay.”

“Được rồi, vậy ông đi làm việc trước đi, đừng đi xa quá, một lát còn có chuyện phải hỏi ông.”

“Được được, đội trưởng Quách, nếu ngài không phiền thì đến phía trước uống một chút trà với tôi được không?”

Quách Bách Vĩ khoát tay, nói: “Không được, bên này đang bận, ông trở về trước đi, có việc thì sẽ gọi ông.”

“Được rồi.”

Nhìn chủ thuê nhà đã đi xa, đồng nghiệp mới cau mày nói: “Đồng đội Quách,hiện trường này trừ núm tóc ra, và một dấu vân chân đàn ông ở bên ngoài, thì cũng không có bất kỳ dấu vân tay nào, không thể ngoại trừ khả năngtình sát, tội phạm có thể là người có trình độ vững vàng và đã phạm tộinhiều lần.”

Quách Bách Vĩ trầm ngâm một lát, mới nói: “Nhìnnhững dấu vết ở hiện trường đã bị tah đội, rất có thể tội phạm đang tìmthứ gì đó, hơn nữa cửa sổ cũng không bị phá hư, xem ra rất có thể làngười chết có quen biết với tội phạm, hãy bắt đầu điều tra từ độngnghiệp và bạn bè của cô ấy, nhất định phải biết được người đàn ông đếnmướn phòng chung với người chết là người ở đâu, và có quan hệ gì vớingười chết.”

“Vâng.”

Trở lại đội hình điều tra của đại đội,vừa đi họp vừa trao đổi về vụ án, khi Quách Bách Vĩ về thì trờiđã rạng sáng, anh không ngờ lại nhìn thấy hàng xóm đứng lại ở chỗ đậu xe của mình nói liền mồm, bắt đắc dĩ cười cười, tài xế Tiểu Vương nhìnthấy dấu hiệu trong bóng đêm, không khỏi chậc lưỡi: “Xe này cũng phảitới ba bốn trăm ngàn đi, có tiền thật là tốt, có phòng tốt còn lái xexịn nữa, thật oai.”

Khi Quách Bách Vĩ đóng cửa sai lại thí nóivới Tiểu Vương: “Thấy bực rồi sao? Từ bỏ việc ra khơi buôn bán đi, những thứ đồ chơi này dù là tiền lương cả đời của nhân viên công vụ cũngkhông thể mua được đâu.”

“Ôi, Tôi có thể dự đoán trước được sao?Chớ làm chuyện lỗ vốn như vợ tôi, đến lúc đó lại bị lưu manh đánh.”

Quách Bách Vĩ cười cười vẫy tay chao tạm biệt với Tiểu Vương, đứng ở trongphòng của mình, nhìn cửa sổ tối đen như mực của Mễ Tiệp, cũng không biết người phụ nữ này thế nào rồi.