Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 5: Bóng quỷ trong sa mù



Giọng nói của viên chúa núi Mã Đầu Quảng Tây chầm chậm vang lên giữa lònghang lạnh, im không tiếng động, chỉ nghe có tiếng củi thông cháy lép bép, xôngmùi thơm khét, thỉnh thoảng có một cơn gió từ ngoài triền núi cao lùa vào, thổi rạp thoi lửađuốc, gió chạy trốc quan tài nghe cũng xa xăm mơ hồ lạ.

Viên tướng lạc thảo Tàu nói tiếng Quảng Đông, thỉnh thoảng lại nói một tràng tiếngQuan Hỏa pha một vài tiếng Kinh lơ lớ, chàng trai Việt lặng lẽ đứng nghe, không nói thêmlời nào. Lúc đầu, chúa Mã Đầu còn nói giọng điệu nhu hòa, điềm tĩnh, sau tới những đoạnghê gớm quái gở ông ta không nén được, giọng trở nên hầm hập, mặt mày biến đổi theochuyện kể, sống động hết sức.

Thỉnh thoảng ông ta ngừng lại thở, nén cảm xúc, ngó Võ như dò phản ứng. Ông ta kể tỉmỉ, từng động tác, cố nhớ từng câu nói, từng cử chỉ của các nhân vật liên hệ.

Từ lúc gặp quỷ bốn chân rượt thiếu phụ, đến khi quỷ chúa tứ túc hấp thiếu phụ thànhcái túi da gớm ghiếc, lúc mấy người thoát nạn, chạy tới động Mèo trên núi, bị quỷ tinh theobắt, tới chiều hôm sau, suýt rơi vào vuốt quỷ tại vùng Cầu Mây miệt Nước Hai, may được lãodị nhân Quy Võng Lạng giải cứu đem "đứa bé vòng xanh" về nuôi dạy... Nhất nhất ông tađều kể rõ, đặc biệt là tiếng kêu thống thiết của thiếu phụ trẻ đẹp trước giờ lâm chung...

Mãi hai tiếng đồng hồ sau, chúa núi Đầu Ngựa mới ngừng lại, đưa tay lau mồ hôi trán,thở phào một hơi như muốn trút được cả mười bảy năm ôm ấp nấu nung cảnh chết chócquái gở của người đàn bà bạc mệnh đã cam lòng thảm tử cực kỳ ghê rợn, còn hơn chịu theovề động làm vợ quỷ để phải giao hoan với con tinh chúa bốn chân Hồng Cẩu Quẩy nanhác.

Chàng tuổi trẻ mồ côi đứng nghe như uống từng lời huyết hận, hai hàm răng cắn chặtvào nhau, thân hình rung động, đến khi tướng lạc thảo già ngừng kể thì bộ mặt điển trai đãướt đẫm nước mắt đau thương...

Một cơn gió lùa hang đá, ngọn đuốc rạp kéo dài kêu lép bép, tướng lạc thảo thở phì,tay vẫn ôm mặt, khẽ hỏi:

- Minh Thần! Cháu... chịu đựng được chứ? Tưởng không nên biết tỉ mỉ.

- Cháu chịu được! Chú cứ cho cháu biết từng ly từng tý... bí mật thường nhỏ như sợitóc...

- Vậy... mẹ cháu đã chịu nhận một cái chết khổ nhục nhất thế gian, nhưng người đànbà đó đáng cho đàn bà trong thiên hạ phải noi gương, đàn ông phải cúi đầu kính phục. Bàđã chết can đảm, khí tiết chống cự đến cùng trước khi bị yêu khí hành hạ.Võ Minh Thần hỏi thêm từng chi tiết, chúa Mã Đầu kể hết, đoạn chậm chạp vuốt mặt,thở dài, quay nhìn Võ:

- Tới nay đã mười bảy năm, bí mật vẫn bao trùm quanh vụ thảm sát, mẹ cháu vẫn làVô danh nữ, không ai biết họ tên, quê quán, dòng dõi. Con tinh chúa tứ túc Hồng CẩuQuẩy, không ai biết nó ở đâu, đường trần hay... âm phủ.

Nén xúc động dữ dội, Võ cúi nhìn cái xác người mẹ bất hạnh, lẩm bẩm nói một mình:

- Còn cha cháu... cũng không nhắc tới?

- Không hiểu cha cháu có biết mẹ cháu bị thảm sát không? Nhưng tất cả đầu mối có lẽlà ở chiếc "vòng xanh" và dây chuyền vàng. Có điều lạ lùng là mười bảy năm nay có nhiềukẻ đi tìm cái "vòng xanh", biết đâu không có cha cháu trong đó. Con tinh chúa, ngay đêmđó, nó cũng đi sục tìm "đứa con nít vòng xanh", chừng cái "vòng xanh" cháu đeo phải ẩnchứa điều gì bí mật đặc biệt.

Võ nhìn ngọn lửa:

- Con tinh chúa biết nói tiếng người... có thể nó là người mang lốt sài tinh? Hay là loàiâm vật?

Chúa núi Đầu Ngựa trầm ngâm gãi râu:

- Bí mật này chưa khám phá nổi, cứ như những điều chứng kiến nhãn tiền lại càngkhó quyết đoán. Tinh chúa nói tiếng người, trí xảo còn hơn người, nhưng súng đạn bắnkhông chết. Nó lại linh mẫn như quỷ, biết cả đường đi nước bước của người ta để phục bắt.Còn chuyện sài kíu độc biết nói tiếng người cũng chẳng có gì lạ. Con sáo, con yểng, conkét, lưỡi cứng còn nói được, huống con sói lưỡi mềm như lưỡi người.

Võ Minh Thần nát óc suy nghĩ không sao đoán nổi. Chàng trai đưa vòng xanh điểmhuyết, dây chuyền nửa đồng tiền ra ngắm nghía, tưởng đến thân thế mờ mịt, càng điên đầu.Chợt viên tướng lạc thảo Quảng Tây bật giọng:

- Hầy! Còn điều này, chú quên khuấy! Còn nhớ lúc bị nó ép đứng bên gốc cây tùng,có lần mẹ cháu rú lên, vẻ kinh khiếp hết sức, gọi nó là "con quỷ tiền kiếp". Lại bảo nó "theoám hại không buông tha", "thà chết còn hơn làm vợ loài yêu ma nanh ác"... Xem thế, đủbiết trước ngày ngộ nạn mẹ cháu đã bị nó theo đuổi dọa nạt, có lẽ quá sợ hãi, mẹ cháu phảiđem cháu trốn lên biên giới định sang Tàu nương náu, chẳng may con tinh chúa lại biếttrước, đón đuổi. Giờ cháu tính sao... về di hài mẹ cháu? Chú nghĩ cháu nên làm lễ mai tángcho mẹ cháu được an nghỉ chốn suối vàng.

Võ Minh Thần run lời, mắt sáng dị thường:

- Mười bảy năm cách biệt, mẫu tử chia lìa, nay vừa thấy mặt, nếu táng ngay, chắccháu buồn ghê gớm. Và cháu muốn có một ngày mẹ cháu chứng kiến cảnh loài quỷ ác bịphanh thây xẻ thịt, cho vong hồn người được mát mẻ. Vậy cháu xin chú cho cháu đem dihài mẹ trên bước đường tầm thù báo oán, để mẹ con sớm tối có nhau.

Tướng lạc thảo Quảng Tây trợn mắt:

- Hầy! Cháu điên sao? Đem xác theo, sao tiện. Cồng kềnh, nặng nề, bất tiện trong việcxông pha chiến đầu, lỡ mất xác thì sao? Vả lại xác bị con tinh hấp sát, liễm yêu khí mườibảy năm vẫn còn nặng mùi, đem bên mình, hơi xông ra, không được.

Võ điềm tĩnh:

- Mười bảy năm chưa mai táng, thêm ít tháng nữa cũng được. Cháu muốn nhìn thấy dihài mẹ cháu hàng ngày. Cháu sẽ có cách làm mùi không tiết ra. Cháu sẽ gói vào một bọcnhỏ, bỏ giỏ mây coi như hành lý, không ai biết đâu. Và có khi nhờ di hài mang theo, cháucàng dễ tìm ra tung tích con tinh chúa.

Thấy chàng trai có vẻ quyết ý, chúa Mã Đầu không ngăn nữa, bảo:

- Tùy ý cháu. Nhưng phải làm lễ cầu hồn. Mà cháu định bao giờ đi?

- Xin chú cho cháu đi ngay. Lòng nóng như lửa đốt, cháu quyết tìm cho được quỷ thù,coi là giống chi mà lại tàn ác vô lương đến thế. Đồng thời cháu phải tìm cho ra cha cháu,cùng dòng họ nguồn gốc.

Chúa núi Đầu Ngựa đặt tay lên vai chàng trai, ngậm ngùi:

- Cháu hết lòng nghĩ đến thù nhà, thật không phụ công chú đợi chờ bấy lâu. Cháu đivào sương mù, tìm thù báo oán, chú dẫn cháu đến nơi xảy ra cuộc thảm sát.

Võ Minh Thần khẳng khái:

- Chẳng dám làm nhọc lòng chú, cháu đi với Quản Kình được rồi. Xin cho cháu đượctự tay báo thù cho mẹ cháu và rửa hận cho những người chết oan ức chiều đó. Chú cho cháurõ địa điểm cũng đủ. Chẳng hay chú có biết quan năm giám binh hồi đó nay còn sốngkhông? Và hiện ở đâu?

- Ông ta về hưu khá lâu rồi. Có hồi về Tây mấy năm, sau có sang Cao Bằng chơi, nămnăm nay không được tin. Nếu cháu muốn đi một mình, phải cẩn thận lắm à. Chưa biếtchừng chú cũng sang Nam có việc.

Hai người nói chuyện giây lát xong, Võ Minh Thần thắp tuần hương nữa khấn váihương hồn người mẹ xấu số, đoạn đậy nắp ván thiên lại, hai người đưa nhau rời khỏi hangđá. Ra tới triền ngoài, chàng tuổi trẻ nước mắt vẫn chảy ròng ròng, tưởng như "vừa từ dĩvãng đau thương trở về".

Không ai nói nửa lời. Tang tóc quá khứ đè nặng trĩu tâm hồn. Trời vẫn cao lồng lộng,nắng sáng rực rỡ, gió mát rượi, nhưng chàng trai mồ côi vụt thấy lòng mình đã đổi khác.Xưa ngọn lửa cô đơn nung nấu, nay lại thêm ngọn lửa căm hờn ngùn ngụt.

Quản Kình ngồi đợi trong căn nhà viên chúa soái Thập Vạn Đại Sơn, vừa thấy mặt haingười, đã hiểu ngay tiểu chủ đang cơn đau đớn vô cùng. Y chỉ kín đáo thở dài ái ngại,không dám hỏi. Nhưng Võ Minh Thần đã nói luôn:

- Chú kiếm giúp ngũ vị hương, sáp ong, sửa soạn tẩm liệm, bọc di hài đem về Nam.Nhưng chú chẳng nên ngó thấy. Di hài bị hấp sát coi ghê gớm lắm, chú thấy sẽ bị ám ảnhsuốt đời.

Quản Kình tuân lời, nhờ viên chúa núi Mã Đầu sai viên đầu lãnh thân tín phụ lực, chỉlát sau đã kiếm được các đồ tẩm liệm.

Cả bọn lại đưa nhau tới hang đá triền sau, nhưng đem vào hang đặt đó, bỏ ra liền, chỉcòn Võ Minh Thần cùng viên chúa Mã Đầu. Võ tự tay dùng nước ngũ vị hương tắm rửa dihài mẹ, tiêm thêm mấy ống "phoóc môn". Ướp xong, nấu lỏng sáp ong, phết bọc kín di hàithật dày, kín cho mùi xú khí khỏi xông ra. Lát sau di hài người bạc mệnh đã thành một photượng sáp ong, không ai ngờ là xác người. Thận trọng, Võ cùng chúa Mã Đầu mặc xiên ysạch cho "pho tượng sáp" và nhè nhẹ bẻ gập bụng, gập đôi lại, dùng lụa bọc kỹ, rồi mới chovào một cái túi thổ cẩm, thắt kín lại, bỏ vào giỏ mây. Còn mớ đầu lâu, xương xẩu của nạnnhân khác, Võ đề nghị cứ để nguyên trong hòm.

Rồi ngay đêm đó, Võ Minh Thần kín đáo làm lễ cầu hồn, chỉ có chúa Mã Đầu, QuảnKình dự. Trong hang đá chàng trai vật mình khóc thảm thê, khiến người ngoài cũng phải sanước mắt, an ủi hết lời.

Những tưởng chàng trai mồ côi sẽ rầu rĩ ủ ê, nhưng sau tuần cầu hồn, khóc mẹ, VõMinh Thần lau luôn nước mắt, mặt trở nên lạnh lẽo lạ thường, phủ phục thề sẽ tận diệtgiống thù, rửa hờn cốt nhục. Xong, nửa đêm, đeo giỏ đựng xác mẹ sau lưng, chàng trai liềncũng chúa Mã Đầu, Quản Kình đóng cửa hang, về trại soái.

Ngay sáng sau, chàng trai tuổi trẻ bái biệt vợ chồng chúa soái Thập Vạn Đại Sơn, xinphép "Vua Pạc Hoọc" lên đường. Nàng nữ soái Liễu Thôn miệt Lùng Phầy dịu dàng bảo:

- Biên giới Việt - Trung này rất nhiều quái vật quái nhân, thù giết mẹ hiền đệ khôngphải ma nhân tinh quái cũng là độc vật yêu quỷ, tài nghệ lợi hại lại sẵn ma thuật phi phàm,sức người không địch nổi. Nó lại cực hung hiểm, quỷ trá khôn lường. Hiền đệ về Nam phảicẩn trọng lắm mới được. Nếu hiền đệ chẳng khách tính, vợ chồng ta rất yên lòng được giúphiền đệ điều hữu ích.

Võ Minh Thần lễ phép thưa:

- Chỉ sợ nhọc lòng bậc danh giá, kẻ mồ côi này lúc nào cũng chỉ mong được lời chỉdạy.

Bạch Y Nương Phượng Kiều mỉm cười:

- Chớ quên hiền đệ đã cứu mẹ con ta. Nay hiền đệ đã thọ giáo danh sư, bản lãnh đãcao, vợ chồng ta muốn truyền thêm cho hiền đệ một vài bí thuật cần thiết sau này.

Võ cúi đầu bái lãnh. Chúa tướng Thập Vạn Đại Sơn giọng chuông đồng:

- Xông pha độc hành, ra vào sào huyệt đối đầu địch nhân quái vật, không gì bằng biếtthôi miên thuật. Ta sẽ truyền dạy hiền đệ về phép thôi miên. Đáo sự gặp quái vật quái nhândùng đòn mê, phun khí độc, nhất chúng thường phun lúc bất ngờ, kín đáo hoặc gặp bất kểloại chưởng kình độc hại nào, chống lại không gì bằng "Khẩu phong lôi", vì học được mônphản phong này, các yếu huyệt mặc nhiên bế kín thường trực, khỏi sợ bị đánh ngầm. Đãthế, "Khẩu phong lôi" đánh ra như sấm nổ, mạnh hơn đánh bằng tay, phá giải được nhiềumôn độc công hiện nay. Ta sẽ truyền "Khẩu phong lôi" cho hiền đệ. Ra giữa thiên binh cậnchiến, nhất gặp sài lang tứ túc Hồng Cẩu Quẩy thường kéo tràn cả trăm ngàn con một lúc,chống lại không gì bằng "vanh khiên", bí thuật trấn quốc của nước Nam từ thiên cổ. Hiềnđệ sẽ được học khiên.

Bạch Y Nương tiếp:

- Không đeo súng mà lúc nào cũng có súng bắn. Khi chĩa nổ, bao giờ cũng nhanh hơnkẻ địch ba giây, dầu kẻ địch là... Thần Xạ Đại Sơn Vương vô địch, bất ngờ cũng bị luôn. Bípháp tốc xạ này là của tôn sư đảo chủ Thần Tiên đảo Nam Cực truyền. Ta sẽ luyện cho hiềnđệ phép "nhả đạn trong tay áo".

- Hai tay hai súng, dẫu nhanh mấy cũng chỉ bắn được hai kẻ địch một loạt, lỡ rơi vàochỗ trống, bốn kẻ địch xông vào một lúc, hoặc đối đầu không cần dùng tay cũng được,không gì hơn bắn bằng... chân. Ta sẽ bảo hiền đệ phép "bắn bằng chân". Ta sẽ bảo hiền đệthuật phóng giáo, bắn súng bằng chân.

- Còn nhiều thuật quan hệ khác cho kẻ dọc ngang như "cánh không phi", "đạp vậtthủy thượng phiêu", gồng ngải, độn toán, y học giải phẫu, trị độc thương, phép sai khiến maxó, sai âm binh, điều quân khiển tướng, sai khiến loài thú điểu... Còn hàng trăm phép cầnyếu khác, vợ chồng ta sẽ tùy tiện bảo dần, rồi hiền đệ còn phải luyện sau này nữa. Có điềuchú ý: Cứ như loài quỷ mắt đỏ tứ túc kia rất nhiều ma thuật, lắm ngón phi phàm, mấy thứchúng ta không chuyên luyện, ta sẽ giới thiệu hiền đệ tới cho bạn ta truyền bí thuật. Về cácpháp môn đó, không ai sánh nổi nữ chúa động Thanh Âm bên lãnh địa Cao Bằng, miệt giữaSóc Giang Đồng Văn.

- Tiếc lòng hiền đệ như lửa đốt, chẳng lưu lại Vân Nam này vài năm, nhưng ít nhấtcũng phải một, hai mùa. Với tài nghệ hiền đệ, ta tin mọi việc luyện sẽ chóng thành. Nhândịp ta sẽ dượt lại các món võ thuật cho hiền đệ. Vậy hãy gác thù sâu, chuyên luyện ít lâuđã.

"Vua Pạc Hoọc" chêm vào:

- Quản Kình đi theo sát, cũng nên học thêm cho giỏi. Ta cùng Voòng huynh sẽ truyềndạy nội công ngoại khoa cho.

Thầy trò Võ Minh Thần mừng khôn xiết, xin đồng lãnh giáo.

Từ đó hai người lưu lại miền Thập Vạn Đại Sơn, học thêm bí pháp, dị thuật, phápmôn. Vốn giàu nhân điện, quen khổ hạnh, lại nuôi chí báo cừu giải oan hồn cho từ mẫu,chàng tuổi trẻ mồ côi dốc lòng khổ luyện. Nhờ siêng năng, mạnh ý chí, sẵn có bản lãnh, lạiđược vợ chồng viên chúa soái Thập Vạn Đại Sơn hết lòng truyền dạy bí pháp, thay nhau tậpdượt, rèn luyện, chàng trai tiến lên vượt bậc.

Ngoài ra, nhờ sống gần chúa Thần Xạ, vốn bực ngang dọc xông pha vào sinh ra tử rấtnhiều, trải trăm ngàn cuộc chiến kỳ hiểm phi thường, rất giàu kinh nghiệm sống về mọimặt, khi tửu hậu lúc trà dư, thường đem ra truyền giảng, lại cho biết sâu rộng về các nhânvật võ lâm đương thời, từ tài nghệ, bản lãnh, sở trường sở đoản... lại nói cặn kẽ về địa hìnhmiền biên địa Trung - Việt, vùng thượng du đất Bắc, mấy dải sơn lâm Vân Nam, LưỡngQuảng, mấy miệt duyên hải vịnh Bắc Kỳ, các hải đảo, quần đảo Hạ Long, Bái Tử Long,sang tận Hải Nam, Quảng Châu, nhất nhất có gì đặc biệt đều nói rõ, kể cả phong tục tậpquán...

Càng ở bên hai vợ chồng chúa Thập Vạn cùng viên chúa Mã Đầu, thầy trò Võ MinhThần càng kinh ngạc bái phục, không thể ngờ hai người lại đều tài giỏi, từng trải hơn cảngười sống trăm tuổi.

Chúa Thập Vạn vốn kẻ sống rất nghiêm minh trung thực, ân oán phân minh, vừa gặpMinh Thần đã yêu thương ngay, lại thêm chuyện chàng trai tình cờ cứu được hai mẹ conPhượng Kiều thoát nạn bất ngờ, nên cố sức truyền dạy cặn kẽ, không tiếc một môn bí mậtnào. Còn Quản Kình được hai viên chúa tướng lạc thảo Tàu dạy hết lòng, võ nghệ, tài thuậtcũng tiến rất mau.

Thấm thoát đã hết thu sang đông, rồi gần hết xuân sắp sang hè, thầy trò Võ Minh Thầnbản lãnh đã vượt hẳn, tính ra đã lưu lại Vân Nam bảy, tám tháng trường. Một đêm nằmnghe gió thổi mặt triền khuya, tự nhiên lòng miên man dậy niềm u uất, nhớ thù mẹ thácoan, tủi nhục tràn đầy khóe mắt. Chàng trai đem xác mẹ ra thắp hương khấn vái, và ngaysáng sau lên xin phép ra đi tìm thù.

Vợ chồng chúa Thập Vạn cùng Mã Đầu Pạc Hoọc, Voòng Hải Sơn Vương nắm tay căndặn hết lời, lại đem tặng thầy trò các mọi thứ cần dùng khi về nước, đặc biệt có hai bộ giáptrận và hai cái khiên kép chế tạo rất tinh vi.

Giáp bằng mây đen kép, giữa lót cao su dày hơn lốp xe, kẹp thép dày, trước ngực,bụng còn đắp thêm hai mảnh mica loại kính chiến xa, có cả mũ trụ dính liền sau gáy, toànkhối ghép từng phần có bản lề, lò xo, có thể gập vào thành khối nhỏ.

Khiên, một cái thành hai úp lấy nhau, cũng lát các thứ như giáp, cần có thể tháo làmhai. Khiên giáp đều bọc vải chàm, có phết một thứ nhựa thuốc kỵ thủy, kỵ hỏa, đi mưakhông ướt. Trong khiên trụ ghép một khoảng rỗng, nếu cần có thể đổ cát hoặc chì thêmcũng được.

Bình nhật khiên dùng thay mũ nón, coi đúng mũ rộng vành. Lại tặng thêm hai đôi giàyvải Tàu, trong có sẵn bộ phận gài súng bên mắt cá rất kín, tặng thêm hai mảnh vải chàmrộng cũng ngâm nhựa thuốc, có thể dùng làm "tăng", áo đi mưa, chăn đắp.

Không quên tặng thêm hai con giáp mã khỏe, nòi ngựa chiến quen đi núi. Quản Kìnhto con, đồ dùng toàn khổ lớn như của "Vua Pạc Hoọc". Võ Minh Thần chẳng có chi tặng lại,chỉ biết dâng mấy mảnh da, xương Mạc thú làm kỷ vật tạ từ.

Vợ chồng chúa soái Thập Vạn Đại Sơn cùng chú bé Hồng Kiệt, chúa Mã Đầu, các cậntướng thủ túc đưa hai thầy trò Võ Minh Thần xuống núi, tiễn mấy dặm đường, Võ xuốngngựa, kính cẩn:

- Nay kẻ mồ côi này về Nam tìm cừu báo oán, bốn phía mịt mù tăm hơi, đường đời ẩntrắc, thực hư, bạn thù lẫn lộn, chẳng khác kẻ đi tìm bóng chim tăm cá. Dám xin bậc phụhuynh ban cho vài lời tiên tri, chẳng hay chuyến đi này có tìm đặng quân thù, nguồn gốcmẹ cha chăng?

Chúa Thập Vạn nhảy xuống đưa tay trái đánh một quẻ độn Lục Nhâm, Trần phu nhânBạch Y nương tử cũng đánh Lục Nhâm, hai vợ chồng cùng giơ tay cho nhau coi.Chúa núi Mã Đầu Pạc Hoọc đại vương liếc coi kinh ngạc, thấy hai ngón tay trỏ lầncung cùng ngưng một chỗ giống nhau như rập khuôn. Hai vợ chồng chúa soái Thập Vạn ghésát nhau, lẩm bẩm, cả hai thoáng cau mày, nhìn nhau.

Chúa Thập Vạn rút cây súng, lật lấy một viên, quay bảo đám cận tướng:

- Viên mã tử!

Voòng Lầu lấy một viên cắm vào. Chúa Thập Vạn xòe tay xoay tít cối đạn, quay mấyvòng trên ngón trỏ, bắn chỉ thiên. Tách! Đạn thối. Lật cối xem đúng viên mã tử mặt đỏ.Thoáng sợi mây bâng khuâng, chúa Mười Vạn Núi cắm súng nhìn Võ mấy giây, vỗ nhẹ vai,cao giọng:

- Chuyến này về nước gặp kỳ duyên nhưng phải coi chừng nghiệp sát. Phải quay súngbảy vòng trước khi nổ, quay ngoảnh mặt bảy lần trước khi nhìn, nhất nhất phải cẩn trọng.Ta có mấy câu tặng hiền đệ, hãy nhớ kỹ: "Đồng bất đồng, bất đồng thị đồng. Khai bất khai,bất khai thị khai. Khai đồng nghịch lý, càn khôn ngộ càn khôn, cát hung khả đáo".

Võ cúi đầu lãnh giáo, khẽ hỏi:

- Chẳng hay quân thù hấp sát có phải đích tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy?

Chúa Thập Vạn trầm mặt:

- Quỷ tứ túc không ra quỷ, người không ra người, bán âm bán dương, bán phàm bántục. Trong thân có lẫn nhân khí, yêu khí, hình như ở mấy chủng loại. Ta có ý nghĩ: Nhânvật phi nhân phi thú phi quỷ phi tinh này đang ở vào độ hóa hình như một vài giống hãnhữu xưa nay, vì một phép tu luyện ngược lại các định luật thông thường về vật lý. Mười bảynăm qua, tất còn lợi hại hơn xưa nhiều. Ta e kẻ nào lọt vào tay sẽ chỉ còn mớ da không.Phải cẩn thận hết sức.

Thầy trò Võ sụp vái giã biệt. Súng nổ tiễn chân đì đẹt, hai thầy trò giật ngựa đi nhưgió, phút chốc đã chìm khuất sau các núi đèo trùng điệp.

Nhìn theo bóng dáng người tuổi trẻ đeo di hài mẹ sau lưng, nhấp nhô phai chìm cuốidặm dài quan san, viên chúa Thập Vạn Đại Sơn không nói nửa lời, khá lâu chợt chépmiệng, lẩm bẩm:

- Nghiệt số gớm ghê! Cầu trời cho hắn đủ sức vượt qua biển gió cuồng.

Viên tướng lạc thảo Mã Đầu gãi râu, lo lắng khẽ hỏi:

- Chủ soái à! Nó về Nam chuyến này... có gì xảy ra...?

- Bí mật lạ lùng! Quẻ độn ứng càng khó giải! Toàn hư hư thực thực, có có khôngkhông! Hừ! Nếu không dành cho hiếu tử báo cừu, ta cũng thấy tò mò hết sức, chỉ muốnxuống núi một phen! Yên lòng! Kẻ sinh ra dưới một ngôi sao dị kỳ như thế không dễ gì đượctrốn nợ đời đâu! Ta về thôi!

Chúa Thập Vạn cùng vợ nhảy lên ngựa, bọn cận tướng tài danh lẳng lặng lên theo, lóccóc trở về đại trại, bộ mặt phong trần đanh thép vẫn còn in đậm nét ngậm ngùi, bângkhuâng...

* **

Ngay sau khi bái biệt vợ chồng vị chúa tể Thập Vạn cùng "Vua Pạc Hoọc" Voòng, thầytrò Minh Thần cứ mải miết ra roi đi miết, hai ngày sau đã ra khỏi trấn sơn hùng cứ của chúatể rừng già Vân Nam. Ngày đi đêm nghỉ, nhờ theo lộ trình của vị chúa tể Mười Vạn núi chỉvạch, chẳng mấy bữa đã bắt vào con đường xe lửa, lóc cóc xuôi nửa buổi đã tới biên giới.

Dừng ngựa trên đèo cao, trông xuống, thấy một vùng biên trấn cư dân trù mật, máingói rực đỏ dưới ánh nắng chiều trọng xuân, cắt ngang bởi một dòng sông xanh lặng lờ chảyquanh co, đổ tới ngã ba, giữa cảnh sơn lâm kỳ thú, xa tít về phía Nam, bên kia đất Việt,trấn biên nhà ngói như bát úp, có cây cầu sắt bắc qua sông rừng ngăn đôi lãnh thổ Tàu, ta.

- Hồ Kiều kia rồi! Cầu Trấn Phòng! Bên kia là Lào Cai. Nước Nam kia rồi. Tôi còn nhớngót mười năm trước, tôn sư có cho theo về nước một lần, đi qua vùng biên này đây. À!Cảnh vật vẫn không đổi thay bao nhiêu. Vùng này, chú thường qua lại?

- Da có đến năm, sáu bận. Nhất hồi cụ nhà về ở hẳn đồn điền Yên Bái, tôi thườngcùng chú Trưởng Sềnh qua đây. Trước còn vắng hơn giờ, ngay bên Hồ Kiều cũng có rạp háttuồng Tàu, quán ăn, hiệu buôn đủ thứ. Vì là ga địa đầu, dân Hồ Kiều Lào Cai qua lại buônbán như đi chợ à. Giờ chiều rồi, ta xuống phố nghỉ ngơi, mai sang bên kia cũng sớm chán.Mà... cậu hai à, cậu tính về qua Yên Bái ít bữa, hay... đi đâu?

Võ Minh Thần đăm đăm nhìn xuống mấy miền trấn biên, bâng khuâng:

- Đi tìm con quỷ ác trong sa mù, có chỗ nào định sở hẳn đâu? Nhưng tôi tính thẳng tớibiên giới Cao Bằng, vùng Sóc Giang bên trên Nước Hai, coi lại nơi mẹ tôi bị con quỷ bắtgiết, nhân thể tìm kiếm động Thanh Âm. Dạo này chẳng hiểu qua cầu Trấn Phòng có dễkhông. Phía quân Tàu không ngại, hơi ngại lính nhà nước Đông Dương gác cầu Trấn Phòng.

- Không hề gì, cậu hai. Dọc đường xe lửa Hà Nội - Côn Minh tôi quen nhiều, nếu lạ, tađãi vài đồng "xòe" là xuôi. Dân Lào Cai Hồ Kiều vẫn qua lại rầm rập mà.

Hai thầy trò Võ lóc cóc tế ngựa xuống thị trấn Hồ Kiều. Đến nơi mới bốn giờ chiều,vẫn còn vài tia nắng hoe đẹp trời, chậm sương mù, khí đá.

Hồ Kiều vốn là ải địa đầu Trung Hoa trông sang Lào Cai, chỉ cách một cây cầu TrấnPhòng, biên trấn này thuộc lãnh địa Vân Nam hiểm trở, cách thủ phủ Côn Minh hàng trămcây số, nhờ con đường xe lửa Hà Nội - Côn Minh, việc buôn bán được mở mang qua nhiềumiền sơn lâm hiểm trở, đặc biệt là giao thương với Đông Dương, Hồ Kiều cùng nhiều vùngxa xôi sống nhờ các hàng hóa vật dụng bên Nam tải qua cầu nhiều hơn nhờ thủ phủ CônMinh, nên quan chức Tàu đương thời từ hồi Đường Nghiêu tới Long Vân vẫn cho qua lại dễdàng.

Còn bên Việt Nam, nhà nước cũng cho qua lại dễ dàng, người bên Lào Cai sang HồKiều xem tuồng Tàu đêm về là thường, cũng như người bên Hồ Kiều sang Lào Cai đánh bạcnhư đi chợ vậy. Bình thường chỉ có một chú lính Trung Hoa gác đầu cầu, bên kia Lào Caicũng vậy.

Nhưng khi thầy trò Võ Minh Thần vào trấn Hồ Kiều, hồi này lại thấy lính Tàu rầm rậpqua lại, kỵ bộ lố nhố mới kéo về. Hỏi dân đầu trấn mới hay mấy hôm trước vừa xảy ra liềnhai, ba vụ cướp tàu hết sức táo bạo ngay khi chuyến tàu đêm Hà Nội - Côn Minh đang chạyqua cầu Trấn Phòng.

Quân cướp chặn tàu, "ăn hàng" xong, nhảy xuống xuồng độc mộc biến mất, nhanhnhư cơn lốc và đặc biệt nhất là cả mấy vụ chúng toàn cướp đoạt... vòng ngọc thạch xanhđiểm huyết, điểm vàng, không lấy tiền bạc, hàng hóa chi cả. Người kể là một chú kháchchuyên buôn đường Côn Minh - Lào Cai, còn cho biết cả mười mấy năm rồi, thỉnh thoảnglại xảy ra một vài vụ cướp kỳ lạ như thế, và những tiệm kim hoàn thường bị cướp tới thăm,nhưng cũng lấy vòng xanh thôi.

- Vòng ngọc xanh? Tại sao chỉ cướp vòng ngọc xanh? Bọn bí mật nào muốn thu hếtvòng ngọc thiên hạ làm gì? Có liên hệ chi tới cái vòng ta đeo không? Mà một bọn, haynhiều bọn? Đêm Trung thu, từ Tam Đảo xuống Vĩnh Yên đón tàu ngược Yên Bái, cũng gặpmột đám cướp vòng xanh. Lạ thật. Rất tiếc đêm năm ngoái không bắt một tên cầm đầu trahỏi.

Quản Kình bảo:

- Cậu hai có cái vòng xanh kỷ vật, cũng nên cẩn thận. Chớ nên đeo lộ, chúng dámtheo dõi hạ thủ đoạt lấy. Bọc kín là hơn.

Võ Minh Thần cười, nói nhỏ:

- Có lúc nên giấu, có lúc nên đeo ra ngoài cho nó bu lại. Tôi có cảm tưởng rõ rệtchuyện cướp vòng ít nhiều đều có liên hệ tới chiếc vòng mẹ tôi để lại, vì con tinh chúaHồng Cẩu Quẩy cũng đi tìm bắt "đứa bé vòng xanh", chắc nó bắt để lấy chiếc vòng này. Tacó thể dùng làm mồi nhử chúng trong bóng tối chường mặt ra.

- Mẹo này cũng được, nhưng nếu tôi để chúng chú ý vào tôi, cậu hai đứng ngoài dễ bềhành động hơn. Tay tôi to lắm, chắc khó vừa.

- Vừa! Vòng này ngoại khổ, loại vòng gia truyền từ nhiều thế kỷ, cổ nhân xưa to xương,vòng ngọc càng lâu năm càng điểm huyết nhiều. Nhưng giờ ta có mang cả trung liên, nhậptrấn sao tiện? Nên tránh xung đột với quan binh.

Quản Kình gãi râu, chợt bảo:

- Cậu hai! Ta cứ đi như dân thường, chỉ việc dấu súng đi cho tiện. Còn nếu họ đòikhám, cậu hai đã quên lá cờ ông chúa Thập Vạn trao cho rồi ư?

- À! Nhưng cờ đó chỉ để qua lại vùng giang sơn Thập Vạn, đâu phải cờ tổng đốc, toànquyền mà hòng đắc dụng đất này?

Quản Kình gật gù:

- Không phải cờ tổng đốc, toàn quyền nhưng là cờ hiệu chúa tể Mười Vạn Núi, từ tổngđốc Vân Nam đến toàn quyền Đông Dương đều phải nể vì chúa Thập Vạn, tuy chỉ là tay lạcthảo rừng xanh nhưng lại là lạc thảo anh hùng trong đời dọc ngang, việc đó ai cũng biết.Nên lính Tàu, lính Tây, ta, không ai muốn gây sự với người Thập Vạn đâu. Cậu hai cứ đưa lácờ đây.

Võ Minh Thần rút luôn lá cờ hiệu đuôi nheo trong giỏ trao cho Quản Kình. Cờ nền đỏđậm, thêu hình quần sơn nhấp nhô với hình chim đại bàng kim tuyến vàng, mắt đỏ khé,xòe cánh trên ngọn Thập Vạn, xung quanh có tua vàng, chỗ nền quần sơn còn có thêm mộthình tròn kim tuyến có hình đại bàng nhỏ giữa chữ "Soái" vòng ở chữ "Thập Vạn Đại SơnVân Nam".

Quản Kình cắm luôn bên cổ ngựa, cùng Võ Minh Thần vào thẳng trấn Hồ Kiều, trungliên đeo vai, súng trễ sườn, đội mũ khiên rộng vành, mặc giáp ngầm coi hết sức oai vĩ, đúngtay thảo dã giang hồ.

Dân trấn Hồ Kiều lẫn lộn Tàu, ta, Xạ Phang, Dao, trông thấy hai người đi dọc đườngtàu vào, thảy đều nhìn theo, chỉ trỏ, tránh dạt nhường lối. Bỗng gặp một đám lố nhố línhTàu xách súng chạy ra, một viên quan võ trẻ quát hỏi:

- Hầy à! Hai người kia mang súng vào trấn có việc gì à? Coi giấy!

Quản Kình đi trước chưa kịp đáp, chợt có một viên quan tư trạc ngoại tứ tuần, râu quainón, mạnh khỏe từ trong căn nhà gần đấy đi ra, vừa thấy bóng cờ đuôi nheo cắm bên cổngựa, y vùng trợn mắt nạt đám thuộc hạ:

- Hầy à! Lui ra cho sếnh sáng đi! Không thấy cây cờ hiệu kia sao? Hầy, một con đạibàng mắt đỏ trên chỏm núi, cờ hiệu ông chúa tướng Thập Vạn Đại Sơn, bạn thân quan Tổngđốc Đại tướng Tài Nhân à!

Đám lính Tàu dạt ra, viên quan tư hỏi:

- Nhị sếnh sáng về Nam?

Quản Kình đưa tay chào, gật đầu:

- Ngộ phò "Công tử Đại vương" sang Nam có chút việc. Công tử đây là... em chúatướng Thần Xạ. Dạo này sao Hồ Kiều canh phòng cẩn thận dữ à?

Viên quan Tàu vò râu than:

- Hầy à! Dạo này có tụi thổ phỉ bạo gan cướp tàu hỏa ngay giữa cầu à! Bên sở hỏa xaVân Nam kêu, ông tướng ngộ mới sai về đây bắt cướp.

- Hà hà! Nhân dịp sang Nam để ngộ nói với "Công tử Đại vương" ngộ bắt giúp một tayà.

Viên tướng Tàu cười ha hả, xua lính dạt ra, vẻ lễ độ hết sức. Võ Minh Thần cũng mỉmcười chào, cùng Quản Kình giục ngựa qua nghiễm nhiên vào thẳng trấn. Mãi lúc đó, chàngtrai mới hiểu rõ oai danh vị chúa tể Mười Vạn Núi lan rộng khắp mấy cõi, đến quan quâncũng phải kính phục. Hai thầy trò lần vào một tửu quán ngay khu đông đúc, nghỉ ngơi.

Đoán có thể có tai mắt "bọn bí mật" cướp vòng tại Hồ Kiều, Quản Kình bảo Võ MinhThần chuyền chiếc vòng xanh cho y đeo, giấu hết súng lớn nhỏ trước khi vào quán. Quánkhá đông đúc, khách thương, dân hào phú các vùng lần tới, sang Lào Cai đánh tài xỉu, hànhkhách Tàu, lính tráng quan chức... ra vào tấp nập, xen lẫn thổ dân, giang hồ tứ chiếng.

Hai người buộc ngựa gốc cây, lên kiếm được cái bàn kê gần cửa sổ "ban công", có thểnhìn xuống dưới được. Đoạn gọi tửu bảo đem thịt tới, ngồi ăn uống. Thực khách khá đông,cười nói líu lô, khạc nhổ bừa bãi, đúng không khí quán Tàu. Võ Minh Thần không quenuống rượu, nhưng cũng ngồi đối ẩm với Quản Kình cho khuây khỏa.

Rượu được một tuần, chợt nghe có tiếng người cười vang từ dưới cầu thang nhấp nhô đilên, tiếng cười nghe như chiêng khánh, lệnh vỡ khua, khiến thực khách muốn vỡ màng tai,nhiều kẻ phải bịt vội tai tru tréo. Chỉ có hai người khách trung niên mặt mũi lạnh như tiềncứ ngồi ăn uống, không buồn lưu ý.

- Hà hà! Khát cháy cổ rồi. Bồi bếp, chủ quán đâu? Có rượu hảo hạng mau đem vài hũ.Quả nhân thưởng tiền. Thật ngon nghe. Ngự tửu quả nhân đem theo gần hết à! Hỏa tốc!Hỏa tốc!

Một bóng người theo tiếng hô rượu bước lên gác, đứng ngay đầu cầu thang đưa mắtngó kiếm bàn trống.

- Của trời cho... nửa cái càn khôn, tử công phu mới vớ được đó. Ma Khách. Bữa đóhình như ngươi cũng có mặt, ngươi bịt mặt, rượt theo "nàng công chúa" ở hồ Ba Bể liền mấyngày đêm, mấy phen bắt hụt, người lại xua quân đuổi theo quả nhân thì phải. Nay lại gặpquả nhân... Hà hà...

Lạnh lẽo, người trung niên nhún vai, khô giọng: "Trùng rượu! Ta lại phải đánh lừangươi ư" và bỏ về chỗ ngồi.

- Khoan! Trẫm nói cho vui! Cứ xem chơi càn khôn luyện đây.

Vẫn không nhìn lại, người áo đoạn vén luôn tay áo, giơ tay trái lên khỏi đầu.

Võ Minh Thần nghe hai khách dị này đối đáp với nhau bỗng giật hẳn tim nghe mấytiếng "nàng công chúa", "hồ Ba Bể", "rượt mấy ngày đêm, mấy phen bắt hụt". Võ nghĩthầm:

- Bọn này có liên hệ gì tới vụ thảm sát mẹ ta chăng? Hay dữ. Không ngờ vừa về đếnđất Hồ Kiều đã gặp may.

Bèn cứ làm mặt điềm nhiên cứ ngồi ăn uống với Quản Kình, theo dõi từng cử chỉ, chợtthấy người khách trung niên "Ma Khách" bước sau lưng người áo đoạn phương phi giơ kínhlúp soi sát chiếc vòng trên tay người này.

Hai con mắt sáng hẳn lên, hắn giơ tay vẫy người đồng ẩm lại, trao kính lúp cho gã, gãnày cũng mặc xườn xám, cũng gầy nhom, gã cúi lom khom soi lúp, dòm kỹ hơn, nghiêngngó. Bỗng gã vùng đứng thẳng người,vẻ chán nản thất vọng, nói gọn lỏn:

- Không phải "nó"!

Người áo đoạn giật thót mình, co tay nhổm bật dậy như cái lò xo, lần này mới xoayngười lại trợn ngược mắt, hỏi giật giọng:

- Sao? Không phải "nó"? Ma Kinh! Ngươi bảo không phải nửa cái càn khôn?

Cả hai gã trung niên mặt lạnh cùng cúi dòm lần chót, cùng nhún vai lắc đầu, lẩm bẩm"vòng giả, vòng giả". Người có hiệu "Ma Kinh" ngửa mặt lên trần, thở phì chán chường:

- Của vất đi! Toi công của, toi nhân mạng, phí mười bảy năm tìm kiếm. Sâu rượu! Giữlấy của quý mà chơi. Không ai ăn cướp đâu.

Dứt lời, cả hai cùng trở về chỗ cũ. Người áo đoạn cũng lôi kính hiển vi ra soi, hết soilại dòm hai gã kia như muốn dò hư thực, chợt vùng quay sang vẫy gọi:

- A! Ma Khách, Ma Kinh! Còn của các người... sao không đưa trẫm coi thử?

Hai gã này ngó nhau, gã Ma Kinh lôi trong bọc ra môt cái túi thổ cẩm lớn, đứng lên,tiến lại cầm dốc ngược, "xoảng xoảng, lạch cạch" hàng bốn năm chục cái vòng xanh điểmhuyết vung vãi khắp mặt bàn; ném cả cái túi không xuống, lạnh như tiền:

- Mười bảy năm mồ hôi xương máu, mấy mươi vạn cây số lang thang... biếu nhà ngươiđó. Cất đi, về làm "sưu tầm vòng ngọc" chơi, cũng có giá đấy.

Nói đoạn bỏ về chỗ, người áo đoạn chụp lấy soi lúp, dòm từng cái. Thầy trò Võ liếcsang thấy mỗi cái vòng này sàn sàn cùng cỡ, khổ đều giống cái vòng Võ đeo, tuy nhiều cáiđiểm huyết ít hơn.

Võ Minh Thần thấy cả bọn họ đều nhắc đến vòng xanh, cho là có liên hệ bí mật tớithân thế mình, Võ khẽ bảo Quản Kình:

- Cơ hội rồi! Phải ra mặt thôi.

Quản Kình đưa mắt quan sát một vòng, khẽ bảo:

- Bọn này toàn hạng ma nhân quái gở, cao bản lãnh, nếu ra mặt, chúng xúm cả lại, tabất lợi. Ta nên trì hoãn, tốt hơn.

Võ Minh Thần nóng lòng, nhíu mày ngẫm nghĩ, nhìn quanh lầu, thấy phòng hẹp, đôngkhách, xảy cuộc chiến sẽ nhiều người chết oan, lại chưa lượng rõ được bản lãnh địch thủ,chàng trai chợt nghĩ ra một kế, tặc lưỡi bảo Quản Kình:

- Trì hoãn, chúng bỏ đi hết, biết theo tụi nào? Chi bằng, có cách này... như thế... nhưthế...

Quản Kình tán đồng, Võ Minh Thần đứng luôn dậy tiến lại chỗ bọn Song Ma, nghiêngmình, cất giọng lễ phép hỏi:

- Kẻ hậu sinh này xin có lời chào liệt vị tiền bối.

- Muốn gì? Muốn vuốt râu...?

Vẫn điềm nhiên, Võ Minh Thần đưa mắt nhìn cả Song Ma, Tửu Chúa, cao giọng:

- Kẻ hậu sinh này ngồi ăn, vừa thấy liệt vị tiền bối cãi nhau về cái vòng. Kẻ hậu sinhnày tình cờ thấy có người đeo cái vòng điểm huyết lớn, muốn mách bậc tiền bối, nhưng nếubậc tiền bối không thích, kẻ hậu sinh xin lỗi đã làm rộn tai.

Dứt lời, Võ chào quay đi, ngay lúc đó, người áo đoạn có hiệu Tửu Chúa đứng sổ lênvẫy gọi lớn:

- À à! Chú em Thổ Quảng Tây hay Thổ ta, Thổ phỉ chi đó... sang đây nhậu chơi vớiquả nhân. Lại đây! Lại đây!

Võ Minh Thần cố đợi cho cả ba lão nôn nóng mới từ tốn lên tiếng:

- Thưa liệt vị tiền bối! Kẻ hậu sinh này vừa thấy một người đeo một cái vòng xanhđiểm huyết rất lạ. Cái vòng này cỡ to, tay mập cũng đeo được, mình nó to gần bằng ngóntay trỏ. Về điểm, thì nó điểm gần hết, có lẽ chưa thấy cái vòng nào lại khác đời đến thế.Thưa chẳng hay có phải...?

Vừa nghe đến đấy, Song Ma vỗ đùi hét inh ỏi:

- Đúng! Đúng rồi! Đúng "nó" rồi! Ôi chao! Cứu tinh! Hiền đệ cứu tinh! Nói mau! Gặpnó ở đâu? Chỗ nào? Đứa nào đeo? Nói mau! Bọn tao đi ngay!

Tửu Chúa cũng giục, nhưng lại vuốt râu, đưa mắt ra hiệu cho Võ chớ nói ngay, để nóiriêng cho y biết. Tương kế tựu kế, Võ Minh Thần làm mặt ngây ngô hỏi:

- Nhưng chẳng hay vì sao mà cả mấy vị tiền bối đây đều có vẻ chú ý đến nó? Chẳnghay nó có gì đặc biệt?

Cả ba lão liếc nhìn nhau như ngầm dò ý, cả ba ngó Võ chòng chọc. Một lão vuốt râu,cười hè hè, gật gù:

- Hà hà! Cái vòng điểm huyết, hà hà! Nó là cái vòng điểm huyết, có vậy thôi. Mà chúem để ý làm quái gì cho mệt óc. Quan hệ hay không để mặc mấy thằng già này lo liệu. Chúem gặp nó ở đâu? Nói nghe chơi.

Võ tỏ vẻ băn khoăn lo ngại, từ tốn bảo:

- Kẻ hậu sinh này tình cờ thấy, cũng chỉ cho là lạ mắt chút thôi, nhưng vừa nghe chưvị nói tới, kẻ này mới lạ nữa, không thể không muốn biết. Chắc phải có gì hệ trọng, chưa rõđã nói ra, nhỡ chư vị đâm chém nhau giành giật nó, gây án mạng, kẻ này hóa mang tội, xinchư vị hiểu cho.

Cả mấy lão đều nóng ruột, vò đầu bứt tai, nhăn mặt, cứ dỗ dành chàng trai nói, chàngtrai lại cứ đòi phải biết rõ về lai lịch cái vòng mới nói. Cuối cùng lão Ma Khách kêu lớn:

- Ôi chao! Chú nhỏ này muốn về âm phủ hay sao cứ nằng nặc đòi biết nó! Vậy tao nóiqua cho biết, rồi trỏ chỗ mau, nghe: Cái vòng đó không phải vòng thường, nó là một trongba cái vòng càn khôn. Mỗi cái có một phép lạ, ghép lại sẽ đảo quyền thiên hạ, đảo lộn cànkhôn, kẻ làm chủ càn khôn lúc đó sẽ sống lâu bằng ông Bành Tổ... Bọn tao đi kiếm khắpnăm châu bốn biển. Mười bảy năm trước cướp hụt của "nàng công chúa" bồng con nít, cả lũphờ râu, suýt chết. Mười bảy năm đi kiếm lại đây. Vậy đó! Quý vậy đó! Nói đi!

Biết qua được tia sáng bí ẩn, Võ mừng thầm, lại hỏi:

- Chắc còn nhiều điều khác lạ nữa. Xin tiền bối cho hay. "Nàng công chúa" bồng đứanhỏ... rồi ra sao? Tại sao lại có?

Không đợi chàng nói hết, lão Ma Kinh vùng cười thét:

- Dài dòng! Dài dòng! Biết thế đủ rồi, còn đòi gì nữa? Mấy điều đó đánh đổi ở chuyệnchú mày đủ rồi. Chớ tham lam hỏi nữa, rước vạ vào thân. Nói mau! À hay... hay chú màycũng muốn giật vòng càn khôn? Chú mày bịa chuyện lừa mấy thằng già này?

Võ Minh Thần lắc đầu:

- Kẻ hậu sinh này đang chán đời, chẳng dại gì lại thích sống lâu như ông Bành Tổ rướcthêm khổ vào thân. Nhưng kẻ này chỉ sợ các vị cùng tìm tới giết nhau, kẻ này thật có tộilớn. Nhất nói ra, chỉ đến tối các vị sẽ gặp ngay người mang vòng, vậy xin tiền bối tha lỗicho, kẻ này xin ra một điều kiện nhỏ: Sẽ nói cho vị nào cho biết thêm một vài điều về cáivòng. Chẳng hạn như "nàng công chúa bồng đứa con nít" là ai? Chồng nàng là ai?

Cả ba cùng dòm chòng chọc, thoáng nghi ngờ, rồi vùng cười lớn:

- Không xong! Không xong! Nhỏ con, ngươi đánh lừa chúng ta để dò la tin tức phảikhông? À! Hậu sinh lếu láo lừa bịp cả tiền bối. Nói mau! Mấy thằng già này ngứa tay rồiđây!

Tất cả đều lừ lừ, coi bắt đầu nổi nóng. Võ Minh Thần nhác qua sắc diện, hoàn cảnh,biết mấy lão cáo già này không chịu nói thêm nữa, làm găng sẽ thành cuộc xung đột ngay,chàng trai bèn mỉm cười bảo:

- Chư vị chớ lầm. Kẻ này chẳng có ẩn ý gì đâu. Nhưng chỉ ngại chư vị huyết chiến...

- Ôi chao! Khỏi lo chuyện đó! Việc riêng của mấy thằng già. Việc của chú mày là cứnói. Nói mau nghe!

Tuy nói thế, nhưng Song Ma cũng nhất loạt vươn mình ghé sát tai vào mặt Võ MinhThần, Tửu Chúa cũng ghé luôn. Võ Minh Thần vụt nghĩ ra một mẹo, ghé sát Song Ma, thìthào bằng tiếng Quan Hỏa:

- Kẻ đeo cái vòng đó từ trong rừng ra đón tàu sang Nam, hắn mặc quần áo chàm, độinón sụp trán. Nghe hắn bàn với tên đồng hành sẽ đi chuyến tàu đêm nay.

Xong ghé tai Tửu Chúa dùng tiếng ta thì thầm:

- Hắn đi hai người, mặc xườn xám. Họ bàn nhau sẽ vượt qua cầu Trấn Phòng, trên toasúc vật hàng hóa chi đó để tránh lính Đông Dương dòm ngó.

Dứt lời, Võ Minh Thần điềm nhiên xốc hành trang, bảo Quản Kình tính tiền trả, địnhbỏ đi luôn.

Cả ba lão dòm nhau, tia mắt hớn hở thoáng nghi hoặc. Lão Ma Khách vùng quát:

- Khoan, hỏi đã. Chú mày không đánh lừa bọn tao chứ?

Võ Minh Thần nhướng mày nhìn cả ba lão dõng dạc:

- Lừa mấy vị tiền bối để làm gì chứ? Chẳng qua tình cờ thấy mấy vị định đánh nhaukhông đâu, kẻ này mới mách giúp đấy thôi. Nhưng xin chớ tiết lộ.

Mấy lão lẩm bẩm: "Ờ, nó vô can, lừa làm gì nhỉ". Võ Minh Thần lại bồi thêm búa nữa:

- Tối nay bọn tôi cũng đợi tàu đêm qua Lào Cai, nếu tiện thấy, xin mách ngầm tiềnbối.

Nói đoạn, hai thầy trò chào ba lão, rời khỏi quán. Cả mấy lão như mấy con thú biếtđường đi của con mồi non, mừng thầm hết sức.

Ra đến ngoài, thầy trò Võ Minh Thần bàn nhau tới ngay ga địa đầu Hồ Kiều hỏi thămgiờ tàu từ Côn Minh đến. Và để tránh bị đám quái lão theo sát, hai thầy trò lập tức ra khỏiHồ Kiều, tế ngựa ngược đường sắt, đến ga khác chờ tàu.

Nhưng đêm đó trục trặc, mãi nửa đêm tàu Côn Minh mới chạy tới. Thầy trò Võ muasẵn vé, cho ngựa chạy lên toa súc vật, toa này cũng có mấy con ngựa, hai thầy trò kiếm luônchỗ khuất, ngồi thay y phục, giả làm hai chú khách buôn mặc xườn xám. Lại đội mũ chesụp trán, lấy hai cái mặt nạ da người đeo, ngồi vấn thuốc lá sừng bò hút phì phèo, đợi... cácắn câu. Chàng trai đã chọn Tửu Chúa để nói chuyện.

Chuyến tàu đêm chạy qua miền sơn lâm hiểm trở, núi đồi trùng trùng nằm bằn bặtdưới trăng sương. Lát sau đã tới Hồ Kiều.

Hồ Kiều trấn địa đầu cũng nằm giữa núi đồi hùng vĩ, xe lửa lắm lúc bò lên núi như conmãng xà đêm, khạc tàn than bay tung như hoa đỏ khé. Khi tàu thét còi vào ga, Võ MinhThần để Quản Kình ngồi gần cửa, còn chàng trai vào một xó khuất sau mấy con ngựa. Toasúc vật, hàng hóa tận cuối, ngồi cửa toa có thể trông suốt lên mạn đầu tàu. Quản Kình kéocửa chỉ để khe nhỏ. Hành khách lên xuống tấp nập, phần đông là Tàu, ít viên chức... Vìmới xảy ra vụ cướp, có cả bóng lính Tàu, phần nhiều chỉ có dãy toa hành khách là nhộnnhịp, dãy toa cuối vắng hoe.

Hai thầy trò Võ đang sốt ruột chưa thấy Tửu Chúa, bất thần nghe "cạch" một tiếng,cánh cửa phía bên kia sịch mở, Quản Kình dòm lại đã thấy một cái bóng đen đen trắngtrắng đứng sững ngay khung cửa tối mò.

Nhờ khung cửa in trên trời mờ, không cần phải chú ý nhìn kỹ, cũng nhận ra chínhngười áo đoạn ban chiều trong tửu quán. Lão quét lia cặp nhãn tuyến đỏ khé như mắt thútìm mồi, nhận ngay bóng Quản Kình ngồi bên kia cửa. Thân pháp dị thường, lão chỉ độngnhẹ cây batoong đã xẹt qua sườn mấy con ngựa, đừng xế bên Quản Kình.

Tia mắt thoáng sáng rực, dòm từ đầu tới chân Quản Kình đúng dáng kẻ Võ tả, y pháttiếng cười khô, hỏi bằng tiếng Quan Hỏa:

- Sếnh sáng ngồi... ngắm cảnh?

Vẫn tựa lưng cạnh cửa, Quản Kình ngước nhìn lên, nhe răng cười lạnh lùng:

- Ngộ ngồi đây coi ngựa! Nị không có ngựa, xuống toa này làm gì?

Quản Kình nói xong cứ điềm nhiên nhìn ra ngoài trời, con tàu đêm vẫn chạy qua HồKiều hướng về phía cầu Trấn Phòng. Tửu Chúa dòm chòng chọc vào cổ tay Quản Kình,Quản Kình giật nhẹ tay nắm lấy đầu gậy vùng hỏi:

- Hầy à! Nị muốn gì?

- À! Quả nhân muốn xem cái vòng nị đeo... coi có phải "vòng càn khôn" không? Cóngười bảo nị, xườn xám đeo.

Vừa nói, Tửu Chúa vừa dằn mạnh tay Quản Kình. Dùng đầu gậy hất cổ tay lên, QuảnKình mắng:

- Muốn coi ngộ cho coi, làm gì như kẻ cướp thế?

Dứt lời, Quản Kình gạt gậy ra, vén luôn cổ tay áo giơ cao.

Tửu Chúa rút đèn bấm chiếu soi, kêu:

- Đúng "nó" rồi! Hà hà! "Vòng càn khôn", tìm kiếm cả đời người! Nị có tài cán gì dámgiữ "của giết người" này? Thôi! Biếu quả nhân, quả nhân biếu lại mấy chục cái vòng khác.Quản Kình trợn mắt:

- Mậu hẩu! Mậu hẩu! Đồ gia bảo của nhà ngộ, không đổi! Mà nị thích cái vòng này vìlẽ gì à?

Tửu Chúa vuốt râu:

- Còn vì lẽ gì? Vòng càn khôn, nị đổi cho quả nhân.

Quản Kình nói lớn:

- Ngộ chỉ biết vật gia bảo ông cha để lại. Vật thiêng liêng, không đổi.

Tửu Chúa trợn mắt:

- À nói vậy không phải cái vòng của nàng công chúa bị con quái vật đuổi bắt sao? Hàhà! "Càn khôn, càn khôn, hựu càn khôn, biến vi càn; càn khôn, càn khôn, nhập càn khôn,hóa vi khôn; càn khôn hữu chủ". Ôi chao! Tính quả nhân đổi chác phân minh, không ưacướp giật, ăn quịt, nhưng cái món này, nếu nị không đổi, quả nhân đành mượn đỡ vậy, nếukhông đứa khác nó thấy cũng ăn cướp mất, phí của quý đi.

Võ Minh Thần ngồi thu mình một xó, nghe y nói đến câu "nàng công chúa lúc bị conquái đuổi bắt", bỗng giật hẳn tim, mừng khôn xiết vừa toan lên tiếng, đã thấy Tửu Chúa đưađầu gậy thọc vụt vào ngực Quản Kình.

Thủ pháp y lẹ như chớp, nhưng Quản Kình lúc này bản lĩnh đã cao đưa tay gạt "bịch"đầu gậy sang bên, nào dè y đã sà vụt xuống túm ngay lấy cổ tay Quản Kình, Quản Kình taynắm gậy tay kia đảo nửa vòng túm lại cổ tay y. Tửu Chúa vận sức, túm ngược lại, cười khà:

- Nị này có "nghệ" à! Nhưng chú mày không địch nổi quả nhân đâu, để quả nhân "tiarượu mời", nị có thể bán thân bất toại à! Chớ có dại à!

Quản Kình phóng chân đá, Tửu Chúa vừa ấn tay gậy cản, Võ Minh Thần đã từ xó tốitoa xẹt tới sau lưng, thọc vụt đầu ô vào gáy, quát:

- Khoan! Đứng im! Huyệt này đường máu chạy lên đầu, ấn nhẹ đứt mạch máu liền.Tửu Chúa giật mình, đứng lom khom, hét chìm:

- À giỏi! Chú nào bế điện lừa quả nhân, giỏi à! Muốn gì?

Khô giọng, vẫn dằn lời:

- Muốn hỏi về con quái đuổi bắt người đàn bà... mười bảy năm xưa rồi hạ sát người ấyvô cùng thê thảm.

Tửu Chúa vẫn ghìm Quản Kình, cao giọng:

- Mi là thằng nào dám lừa thọc gáy bậc đế vương tửu! Đồng bọn với chú khách này?Nên nhớ: Quả nhân đổi chác phân minh, ân oán sòng phẳng, quả nhân cứu mụ công chúađổi cái vòng, mụ lại lừa quả nhân, đưa vòng giả! Đáng đời, mụ bị con quái bắt đi.

Võ Minh Thần nghĩ thầm:

- Xem thế này, ông già sâu rượu không phải thủ phạm, ta nên thủ lễ, chẳng nên gâychuyện đánh nhau.

Bèn dịu giọng dùng tiếng Kinh bảo:

- Mỗ đây là con người đàn bà đó. Mười bảy năm lưu lạc mới về, muốn tìm lại kẻ thù,xin tiền bối miễn thứ, cho mỗ hỏi vài điểu!

Tửu Chúa bỗng cười thét:

- Nói láo! Nàng công chúa bụng to vượt cạn chạy trốn, đẻ rơi bên Hồ Ba Bể đẻ đứa thịmẹt, chú mày giọng Thổ ồ ồ, giống đực, dám nhận càn, bịp quả nhân sao?

Võ Minh Thần sững sờ, ngơ ngác, "à" một tiếng, thu luôn dù về, khẽ thở dài:

- Nếu vậy, không phải vụ thảm sát trên biên thùy rồi. Khi xảy ra tai nạn, kẻ này đã lênhai mươi mốt. Xin tiền bối miễn trách.

Tửu Chúa nhổm xẹt vụt sang bên, quay dòm Võ chòng chọc. Quản Kình cũng đứnglên. Tửu Chúa trợn mắt hỏi:

- Mà nị là đứa nào mới được chứ! Ôi chao! Chí ngu! Chí ngu! Hai đứa mày chính làhai chú Thổ Quảng Tây Cao Bằng Thổ Tàu Thổ ta hồi chiều trong quán rượu. Quả nhân giàđời bị bọn mi lừa rồi.

Võ Minh Thần chắp tay tạ lỗi, hỏi chuyện "con quái đuổi nàng công chúa", lão vuarượu kể qua vụ Giao Long Chúa bắt người đàn bà họ Bạc, đi với chồng, lúc đó chàng traimới biết có sự trùng hợp về nạn quỷ, cùng "xảy trong" năm đó, nhưng nhân vật, địa danhkhác hẳn. Mẹ chàng bị nạn trên biên giới phân mao, hung thủ là con tinh chúa Hồng CẩuQuẩy, còn người công chúa họ Bạc Tây Bắc kia bị nạ Giao Long Chúa dưới Hồ Ba Bể.

Nhưng có một điểm trùng hợp rất đáng chú ý là cả hai con quái tinh đều rượt bắt, épduyên hai người đàn bà tuyệt sắc, cả hai đều mặc xiêm y miền núi, một người mặc lối Tháitrắng, một người mặc lối Thái đen, và đặc biệt nhất là cả hai người bất hạnh đều có con nít,mang một chiếc vòng ngọc xanh điểm huyết!

Võ Minh Thần còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy Tửu Chúa nói lớn:

- Hai con quái đuổi bắt hai nàng có hai cái vòng ngọc xanh, nếu vậy đúng hai cái cànkhôn rồi! Chú nhỏ mau đưa quả nhân cái vòng kia, quả nhân sẽ giúp một tay đi tìm con quỷbốn chân cho.

Võ Minh Thần từ tốn:

- Vòng kia dính liền đến thân thế kẻ này, rất tiếc chưa thể biếu tiền bối được.Tửu Chúa trợn mắt

- Ồ... quả nhân đã kể cho chú mày nghe chuyện quỷ ngàn vàng rồi quả nhân khôngtiếc, chú mày lại tiếc cái vòng ư? Đổi chác phải sòng phẳng chứ.

Võ nghiêm mặt:

- Kẻ này chỉ còn cài vòng này để đi tìm nguồn gốc, dẫu thác chẳng dám rời tay, xintiền bối hiểu cho.

Tửu Chúa cứ nhất định đòi vòng, bất thần vung tay chụp Quản Kình, chưa tuột lấyvòng, Võ Minh Thần xẹt lại chặn ngang. Cả bốn cánh tay dính vào nhau, Tửu Chúa cườithét:

- Hà hà! Chịu biếu vòng xanh hay "uống rượu tía"?

Không nao núng, Võ lạnh lùng:

- Vô thù vô oán, mỗ đây chẳng muốn hại người! Nhưng nếu tiền bối dùng đòn độc tiarượu, mỗ cũng buộc phải dùng đến "Khẩu phong lôi".

Quản Kình rút cổ vào, khép thêm cánh cửa. Tửu Chúa đi vô không nổi, lại không dámdùng đòn độc, lão đâm cáu, dọa:

- Ngốc tử! Không cho trẫm mượn, trẫm gọi hai ma vào... chia! Nó đánh đòn hội chợ,thầy trò nhà ngươi mất mạng à!

- Không sao! Tiền bối cứ gọi vào đây! Mỗ chỉ kêu lên một tiếng, hai ma sẽ xúm lại đòitiền bối cái vòng vừa đoạt.

Lão sâu rượu nổi giận vùng lấy tận lực áp đảo Võ, miệng hét, nhưng vẫn không dámhét to, chỉ chực lôi Võ vào xó tối:

- Loạn ngôn! Sao dám đặt điều vu cáo? Trẫm còn đang vật lộn với ngươi, chưa sờ đượccái vòng, giữ hồi nào, dám láo.

Võ Minh Thần chợt nảy ra một kế, vùng ra hiệu cho Quản Kình. Quản Kình rút phăngcây súng Saint Etienne trong mình ra, giơ cao, tiến lại gần Tửu Chúa, khẽ giọng:

- Nếu không chịu bỏ tham vọng, mỗ cho "chó lửa" này cắn liền, chớ trách.

Hai tay còn mắc dính tay Võ, lão vua rượu phát hoảng lùi lại mắng. Quản Kình sấn tớiđịnh nện báng súng, Võ cố đẩy ra bên cửa.

Tửu Chúa rít trong cổ họng:

- Thằng ngốc! Đóng hết cửa lại cho trẫm.

Võ Minh Thần nãy giờ vẫn nhè cơ hội chợt thấy lão vua rượu nghiêng nghiêng dòm ra,chàng trai thừa cơ lão mải lùi sợ Quản Kình nện báng súng, bất thần hét một tiếng to nhưsấm cốt để "đoạt khí" địch thủ theo lối võ sĩ đạo Phù Tang, và chàng trai dùng luôn một thếvõ "Judo" Nhật pha cả thế võ đô vật Việt Nam gánh phăng lão vua rượu lên vai, lưng, quăngnghiến ra ngoài cửa toa.

Bị cú "xin âm dương" quá bất ngờ, lão vua rượu không kịp đề phòng, hóa giải, Võ lạixoay đòn nhanh như chớp, lão chỉ kịp kêu "ối" một tiếng, cả thân hình đã bị ném bổng rangoài, lúc này xe lửa lại đang bò qua cầu, cầu Trấn Phong cũng hẹp, Võ lại dùng tận lực, sợlão bị quật vào thành cầu, nên lão bắn vòng cầu hàng mấy thước, vọt qua thành cầu hổng,rớt xuống sông vun vút, coi không khác tay lực sĩ từ trong toa nhảy ra theo lối "pê - ri - lơThụy Điển".

Rất nhanh, Quản Kình nhảy vọt ra chảy đuổi theo bám thành cầu, tru tréo líu lo tiếngQuảng Đông:

- Thổ phỉ! Thổ phỉ ăn cướp! Nó cướp cái vòng ngọc của ngộ! Tỉu nà thằng ăn cướp.

Trên toa súc vật, Võ Minh Thần cũng nhảy xuống theo, Quản Kình làm bộ tiếc củađịnh nhảy xuống sông, Võ giữ lại, tàu chạy chầm chậm, hai người vừa chỉ trỏ, chạy dọcthành cầu. Quả nhiên, trên nóc toa có tiếng hét:

- À! Sâu rượu! Sâu rượu nhảy xuống sông? Nó vớ được vòng rồi!

Song Ma nhất tề nhảy vèo xuống như con cắt, kẻ bíu thành cầu dòm xuống sông, kẻtúm vai thầy trò Võ, hét:

- Đứa nào đó?

- Hầy à! Ngộ đang ngồi ngủ gật, nó qua làm quen, nó tuốt cái vòng ngộ đeo, nó nhanhnhư con cáo! Cái vòng gia bảo... ngộ... ngộ phải đi trình các quan Tây quan Tàu...

- Tỉu nà cái nị! Sao không lên toa hành khách... để nó cướp giật? Tỉu nà!

Dưới sông trăng, cái bóng đen, trắng đã rớt "tõm" giữa vùng nước đầy hơi trắng. TửuChúa quả tay cao nghệ đã kịp giang tay hạ xuống đứng lên chùm bầu vẫn đeo lủng lẳng.

Song Ma càng tin Tửu Chúa đã đoạt vòng "chẩu", lẹ như chớp cả hai nhảy véo véoxuống sông như bầy chim bói cá. Hành khách trên các toa thò cả đầu ra, dòm, kêu, chỉ trỏ,cho là ma quái, lính gác cầu cũng sổ ra dòm, tàu chạy xình xịch, thầy trò Võ Minh Thần thởphào, trút được gánh nặng, leo lên toa cùng đứng nhìn sông núi Hồ Kiều biên địa lùi dầntrong trăng sương. Tiếng còi xe lửa vang vọng đêm biên thùy, phút chốc đã vượt khỏi cầuTrấn Phong, chạy sang đất Lào Cai.

Đoán chắc đám quái nhân kia thế nào cũng lên bờ đuổi theo Tàu, Võ Minh Thần,Quản Kình nhân khi xe lửa chạy qua ga Lào Cai, hai thầy trò cõng cả ngựa, nhảy luônxuống đất, ung dung kiếm quán nghỉ ngơi qua đêm...

Ngay sáng sau, hai người rơi Lào Cai, dùng thượng đạo xuyên sơn qua Hà Giang vượtmấy rặng Si Công Linh, Pi A Ya, sang đất Cao Bằng tìm đến vùng xảy ra cuộc thảm sát mườibảy năm xưa.

Vùng người mẹ Võ Minh Thần bị nạn quỷ tinh nằm giữa vùng Trùng Khánh Sóc Giang,tận biên phận phân mao hoang dã, hai người theo lời Chúa núi Mã Đầu căn dặn, tìm đượctới chỗ gốc cây tùng xưa, gần con suối cũ. Mười bảy năm qua, rừng núi biên thùy như cũnggià đi, nơi gốc tùng, cỏ mọc xanh um, bờ suối cũng đầy hoa dại, đặc biệt con đường mònxuyên sơn hình như lâu lắm không có người qua lại, cỏ mọc cao bằng đầu.

Suối tuôn lơ lửng, vô tình, bốn bề quạnh quẽ vắng lặng, chỉ có tiếng gió rào cành lá,chim kêu vượn hú, gà gáy hoẵng than, ngơ ngác, miền biên giới đìu hiu cô tịch hoang liêu...chẳng thấy bóng quỷ sứ biên thùy đâu, cũng chẳng còn lấy chút di tích của người xưa lưulại. Tất cả như đã bị thời gian vùi xóa, thời gian xóa hết, chỉ còn niềm đau vô cùng trong timchàng trai hiếu mồ côi.

Thấy cảnh cũ Võ Minh Thần càng động lòng sa nước mắt. Quản Kình gan góc, thấytiểu chủ khóc cũng ứa lệ theo.

Võ Minh Thần đem xác ướp mẹ ra đặt ngay dưới gốc cây tùng, thắp hương khấn vái,cầu oan hồn từ mẫu dun rủi cho tìm thấy gốc nguồn, kiếm được quân thù báo oán.

- Con quyết rửa nhục hờn cho mẹ! Thân xác này của mẹ sinh ra, con xin dâng báo cừuđem máu tẩy oan, con sẽ giết loài ác quỷ bắt con tinh chúa cáo tế vong hồn mẹ.

Khấn xong, lại bỏ xác vào khăn gói đeo lưng, Võ Minh Thần cùng Quản Kình lần khắpmấy dải rừng thung biên địa, lưu lại biên giới suốt hai đêm đi lang thang vẫn chẳng thấy gìlạ.

Hai thầy trò bèn bàn nhau lần về chốn cũ Cao Bằng, tìm viên giám binh xưa, khôngthấy, hai người liền xuống thẳng Bắc Kạn.Ngày kia! Buổi chiều xuân trọng đìu hiu, hơi rừng thượng du đất Bắc còn vương cáilạnh cuối mùa, hai người dừng cương bên bờ Hồ Ba Bể.

Hồ Ba Bể vốn là thắng cảnh Việt Nam, thường hàng năm lôi cuốn rất nhiều du kháchtới, nhưng chỉ hay ngắm cảnh về mùa hè. Dạo này, mới là độ trọng xuân, vùng hồ chiềuvắng vẻ người qua lại.

Thầy trò Võ Minh Thần tới bên hồ thấy cảnh sơn kỳ thủy tú muôn hoa đua nở tronglòng cũng thư thái nhiều phần. Bèn cho ngựa lững thững bước một quanh hồ, nhìn khắp nơikhông thấy một bóng thổ dân nào, hai người cứ tiếp tục đi sát bờ nước, dừng lại bên phíanam hồ, đưa mắt ngắm trời nước mênh mông.

Bỗng có tiếng ai gọi líu lo phía sau:

- Hai ông cưỡi ngựa kia!

Hai người ngoái dòm lại, thấy một lão Mán cưỡi một con ngựa thồ nhỏ bé dừng ngoàiđường mòn vẫy, hai người bèn tiến ngựa ra, ngạc nhiên chưa kịp hỏi, lão Mán trợn mắt nóiluôn:

- Hai ông khách chắc mới Cao Bằng xuống? Chiều sắp tối rồi, đứng ở bờ hồ này nguyhiểm! Con ma con quái nó nhảy lên lôi xuống hồ ăn thịt cả người ngựa.

Hai người vội hỏi, lão Mán tiến lại gần vẻ dáo dác sợ sệt cho hay: Cách đây khoảngmười bảy, mười tám năm trước bỗng có nhiều giống người giống quái kéo tới Hồ Ba Bể làmkinh thiên đảo địa rồi biến đâu mất. Từ đó thỉnh thoảng lại có một vài người đi chơi hồ mấttích, đêm đêm lại có bóng ma bóng quái dị hình dị thú lượn khắp trên bờ dưới nước khiếndu khách không dám đến xem thắng cảnh, cả thổ dân quanh miền cũng chẳng dám tới gần.

Như thế đến hai, ba năm, lâu rồi không xảy chi lại, thiên hạ lại tới Hồ Ba Bể đông nhưcũ, suốt mười mấy năm không thấy chuyện gì. Nhưng cách đây hơn tháng, bỗng khắp miềnthường xảy ra những vụ mất tích lạ lùng, phần nhiều là đàn bà con gái mạnh khỏe, có lầnmột bọn gái Mán đi Bắc Kạn về qua hồ lúc xẩm tối. Bỗng nghe tiếng hú rợn óc, từ dưới hồvọt lên hai, ba hình thù quái đản vồ nghiến mấy cô gái trẻ đẹp nhất bọn, nhảy xuống hồmất dạng. Có người thoáng nhìn được hình thù quái, nhận ra nó dài lê thê coi tựa con rồng,con rắn chi đó, đoán là giống thuồng luồng.

Có một lần, mới cách nửa tuần trăng, chính lão có việc về qua, khoảng tám giờ đêmtrăng thượng tuần, cũng vừa đến khu rừng nãy, chính tai lão nghe văng vẳng có tiếng đànsao dưới hồ đưa lên, tưởng du khách, lão rón rén lần ra sát lợi nước, thấy một con thuyềnđộc mộc mũi cong sơn son thếp vàng từ phía con bơn ngoài kia nhấp nhô lướt trên mặtnước, vẻ như đi thuyền chơi đêm trăng. Khi chiếc thuyền độc mộc kỳ lạ lướt qua chỗ lãonấp, lão bỗng dựng hết tóc gáy lên khi thấy hàng chục bóng chèo thuyền toàn dị thù dịdạng không phải người chèo đò, mà là một giống quái thú. Lúc đó lão mới hay đó là conthuyền ma quái, lão sợ toát mồ hôi chạy mất.

Tiếng đồn về tận Bắc Kạn, lính khố xanh có phái đội tuần tiễu tới cắm trại ngay bờ hồđể trấn êm, dò la, nhưng chỉ một đêm, cả một đội hơn bốn chục tay súng bị mất tích gầnhết, còn vài kẻ sống sót chạy luôn về tỉnh.

Từ ngày đó, không ai dám bén mảng tới khu hồ này, đến nỗi mấy cái quán bán nướccho du khách quanh vùng phải đóng cửa gần hết, một hai quán chỉ bán tới ba, bốn giờchiều, cứ từ hoàng hôn đến sáng hôm sau, cả đến dân Kinh, Thổ quanh miền cũng chẳng aidám tới. Lão Mán này ở xế Tây Nam hồ, có việc đi Bắc Kạn về qua thấy bóng người, đoánkhách phương xa, nên mau miệng gọi bảo cho biết hầu tránh tai nạn bất ngờ.

Nghe qua chuyện lão Mán, Võ Minh Thần nhớ ngay tới chuyện lão Tửu Chúa mới kểnghe trên chuyến tàu qua Hồ Kiều, chàng trai không khỏi lấy làm lạ, bèn mở lời cảm ơn lãoMán, hỏi thêm vài điều. Lão Mán vừa lên tiếng, bất thần giữa cảnh hồ chiều vắng lặng vùngnổi lên từng tràng cười the thé nhọn hoắt rồi lại đến tiếng kêu rú lê thê chẳng khác gì tiếngma quỷ rên rỉ dưới mộ địa, âm dị từ phía Tây Bắc xế vọng đưa lên khi gần khi xa, nổi chìmđứt nối cực kỳ quái gở, mặt vùng thất sắc như gà cắt tiết, lão Mán rung giọng kêu líu lưỡi:

- Đúng "nó"!... À đúng "ngài" rồi! Cái ngài quái Hồ Ba Bể hiện về rồi...chết hết, chạyngay không chết hết... ngài hay về lúc hoàng hôn.

Dứt lời, lão giật ngựa thồ bỏ chạy luôn như bị ma đuổi, không dám quay dòm lại. Thầytrò Võ Minh Thần không chút sợ sệt bị óc tò mò thôi thúc, lập tức vọt lại sát lợi nước, đứngchỗ khuất, nhìn ra mạn Tây Bắc hồ. Nhưng chẳng thấy chi.

Tiếng kỳ dị vẫn vang lên chời vờn, lúc này sương mờ đã dâng nhiều, vài tia nắng quáitrọng xuân còn thoi thóp trên núi cao. Bỗng từ nẻo Đông Bắc hồ, vụt hiện ra một bóng nhânmã xé nước chồm lồng lộn một vùng hồ, tới đâu nổi sóng cuồn cuộn tới đó, coi rất hunghăng.

Thoáng bóng nhân mã đã lồng tới con bơn, vọt lên mất dạng, chỉ còn nghe vẳng tiếngkêu thét dữ dội đưa lên, chừng năm phút sau, chợt lại nghe náo động cả con bơn như có mộtcuộc huyết chiến, chỉ một lát đã im bặt. Chỉ còn tiếng than khóc nỉ non thê lương nghe hếtsức kỳ dị, rồi từ phía con bơn, bóng nhân mã lại lồng xé nước bơi về phía Đông Bắc, hìnhnhư lôi theo một vật gì nâu nâu, xám xám.

Lạ lùng Võ Minh Thần bảo Quản Kình:

- Bóng nhân mã kia làm gì lạ dữ! Ta đến đó xem sao!

Quản Kình, Võ Minh Thần vỗ ngựa lao tới thật nhanh. Nhưng đến nơi chẳng thấybóng nhân mã kia đâu nữa. Tìm khắp nơi thấy có dấu chân ngựa ướt, cùng dấu một vật gìkéo lê mặt đất vào nẻo rừng gần đấy, nhưng chỉ năm, bảy phút đã mất dấu.Hoàng hôn đổ xuống hồ Ba Bể vắng lặng, đìu hiu. Cảnh vừa xảy ra đã thoáng nhưtrong mơ.

Đoán có chuyện chi, Võ Minh Thần cùng Quản Kình bèn lộn lại đường Bắc Kạn kiếmchỗ tạm nghỉ ngơi, ăn uống. Rồi ngay đêm đó, hai thầy trò lại lên ngựa lóc cóc đảo lại khuhồ Ba Bể.

Vào khoảng mười giờ đêm, gió lạnh, trăng mờ. Hồ Ba Bể im vắng như trong tranh vẽ,chỉ có vài tiếng cú rúc mơ hồ, lẫn tiếng côn trùng rên rỉ, nghe càng thê lương ma quái.Hai người bàn nhau, buộc ngựa vào chỗ kín, rồi đảo quannh hồ quan sát, nghe ngóng.Nhưng chẳng thấy chi lạ, đến nửa đêm tới gần chỗ Đông hồ, nơi có núi đá nhấp nhô,bỗng cả hai ngơ ngác, giật mình, nghe mơ hồ rõ tiếng người đang khóc đâu đây, hệt tiếngquỷ khóc đêm trăng.

Lắng tai nghe, Võ Minh Thần khẽ bảo Quản Kình:

- Tiếng ma kêu quỷ khóc này giống tiếng ban chiều lắm! Lạ thật! Người hay ma quái,lại kêu khóc giữa rừng khuya hồ vắng thế này? Thử lần đến xem!

Hai người nương bóng cây loang lổ xuyên giữ khu cây cối rậm rạp men bờ mò về phíaĐông hồ. Sương đêm xam xám từng dải chăng khắp trên ngàn dưới nước, tiếng côn trùngrên rỉ, quyện vào tiếng gió rì rào sóng xô bờ lau lách, khô ẩm đơn điệu, hai người đi đượcmột quãng bỗng nghe tiếng dị vụt im, hồ khuya chìm trong quạnh vắng sâu thăm thẳm.Đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy một bóng sinh vật, hai người còn đang bàn tán thìthầm, bỗng lại nghe tiếng quái gở nổi lên, nhưng lần này chờn vờn tỏa rộng chừng xa xămlắm, nhưng không sao lượng được hướng phát âm.

Mơ hồ chìm nổi, có lúc như từ trên cao vọng xuống, có lúc như bên kia núi, có hồi nhưtừ dưới hồ vọng lên, tiếng dị nhiều khi âm âm như dưới đất dâng lên theo tiếng trùng đêm.Võ Minh Thần bất giác ghé tai Quản Kình thì thào:

- Vừa gần đây đã xa hút, âm quái này nếu của người trần phải là hạng có tài đi nhanhghê gớm. Ngựa nào mà mau lẹ như gió thế! Chẳng lẽ loài âm...?

Võ vừa dứt lời bỗng tiếng dị lại cất lên, lần này nghe rất rõ, hướng từ triền núi ĐôngBắc chạy xuống phía Nam, phía hai người đứng.

Vừa nghe lọt âm dị vọng tới, Quản Kình chợt thấy choáng váng. Võ Minh Thần vùngbảo:

- Âm thanh công kích! À không phải ma kêu quỷ hờn, đêm trăng "nó" dùng tiếng kêukhóc tấn công? Không hiểu "nó" đánh chúng ta, hay đánh vật chi dưới hồ... Nhưng chú mauvận kình lực đề phòng, đóng tai, đóng yếu huyệt, lỗ chân lông lại! Chớ tiến gần lại nữa!Quản Kình lập tức ngồi khoanh chân, như kẻ ngồi tham thiền. Nhưng âm dị chạy tớikhoảng sáu, bảy mươi bộ, lại đảo ngược lên triền núi, tuy tiếng vẫn vọng tỏa dùi tai. VõMinh Thần ghé sát bờ nước, dòm về phía đó.

Mặt hồ đang gợn lăn tăn như mảng chỉ thếp vàng dưới trăng khuya, bỗng xao độngtừng cơn rồi từ dưới hồ nổi lên rất nhiều cá, con lớn con nhỏ giãy giụa lập lờ, con nào cũngbơi được một chút rồi nằm ngửa phơi bụng lên mặt nước, coi không khác những con cá bịtức hơi mìn dưới đáy hồ nổi lên. Trong khoảng dài dọc bờ hồ hàng hai, ba trăm sải, rộng rangoài vài mươi bộ, cá nổi bụng trắng hếu ngất ngư giãy chết, coi rất lạ.

Tiếng dị càng lớn, vang âm phóng xuống hồ, Võ Minh Thần tò mò không hiểu giốngphát âm là người hay quái, lập tức bảo Quản Kình nấp đợi, đoạn rón rén nương bóng tối,hướng theo hướng âm dị lần riết tới. Chàng trai đang tìm tòi từng bụi cây, ghềnh đá, bỗngâm dị ập tới, rồi từ sau triền, vụt hiện ra một hình đen ngòm vừa lướt dọc bờ vừa cúi dòmxuống nước kêu khóc thê lương quái gở, kẻ bạo gan cũng muốn nổi da gà.

Nó vừa quay hẳn mặt, bụng về phía hồ, đi xẹt ngang lẹ như chớp, đến nỗi Võ vừathoáng thấy dạng, nó đã chập chờn lừ lừ như trôi lại gần chỗ Võ ẩn, cách chỉ độ ba bốnchục thước, âm phát ra càng chối.

Võ Minh Thần trợn nhãn quan dòm, thoạt đầu hết sức lạ lùng thấy hình thù nửa thúnửa người, đen thui, có bốn chân, hai đầu, mãi lúc nó dừng lại, mới hay đó là một bónghình người cưỡi một con thú đen, giống beo đen lớn. Bóng người quái gở này ngồi xếp bằngtròn trên lưng thú, trên tay cầm một lá cờ cũng màu đen nốt, thỉnh thoảng lại phất một cái,trải rộng hình cờ đuôi nheo.

Nhưng vì bóng dị đứng quay ra hồ, Võ không thấy rõ mặt, đầu nó lại đính một chiếckhăn phất phơ như con bướm đậu, vai khoác vải rộng lòa xòa.

Mỗi lần bóng dị phất lá cờ, lại phát ra những tiếng "bùng bùng", "lõm bõm" dướinước, tuy vậy mặt nước vẫn không nổi sóng, khiến Võ không khỏi phục thầm, nghĩ:

- Bóng dị bản lĩnh lợi hại hết sức, xem chừng rất thạo về chuyện đánh dưới nước! Yphất lá cờ phát âm "bùng, bõm" như bắn súng xuống đáy nước, mà vẫn không cuộn sóng,biết đòn đánh gọn lắm! Không hiểu y tìm đánh vào vật chi dưới hồ?

Đang thắc mắc, bỗng lại thấy bóng kia lừ đừ đứng lên, không phất cờ, không kêu khócnữa. Nó chậm chạp quay mặt về phía Võ.

Nhờ ánh trăng soi, lúc đó chàng mới nhìn thấy mặt nó, phát ớn. Vì tuy là hình ngườihai chân hai tay, đứng trên lưng beo đen, nhưng cái mặt thì bất thành nhân dạng, đó là mộtcái mặt coi gớm ghiếc. Hai con mắt xếch ngược, nhọn, xanh biếc, mặt dài, mồm rộng, damặt đen, đầy sẹo, lại có hai cái răng nanh chìa hai bên mép rõ là quỷ nữ, không phải giốngđực.

Từ khi ra đời, có lẽ chưa bao giờ thấy một cái mặt gớm ghiếc đến thế, chàng trai liềnrón rén men lại gần thêm, để dòm cho kỹ xem có phải đeo mặt nạ không, nhưng chỉ đượcmươi bộ lại tới chỗ trống nhìn lên, bóng dị nhân đứng trên lưng thú, nó lại dòm xuống hồnhư xem đàn cá đủ loại sặc nước nổi lềnh bềnh, vùng phát tiếng khóc, cười quái gở:

- Mới thấy cá tôm, chưa thấy loài thủy quái. Mày trốn dưới đáy hồ đáy biển, chui vàohang hốc nào không dám lên? Mày xưng thần hồ, tài cao phép lạ sao không lên đây? Tao lộtda, rút gân, uống máu, ăn sống nuốt tươi mày. Mày trốn xuống âm, tao cũng tìm cho ra.

Tiếng nó chờn vờn nghe gai sắc như tiếng nạo mặt nứa, vừa dứt, bất thần nó vùng hétlên vang động canh trường từng tiếng kéo lê thê nhọn hoắt dùi xuống đáy hồ, dùi cả vào taiVõ Minh Thần, rồi bất ngờ nó nhảy tót xuống mặt ghềnh, xẹt Bắc, xẹt Nam dọc theo bờ hồhét lên một tiếng, lại đánh xốc lá cờ đuôi nheo xuống nước.

Lần này không ẩn chìm như lần trước, mỗi cái phất cờ lại phát kình phong đánh xốcdọc bờ nước ùm ùm, sóng dâng cao, nước tung tóe, không khác bị cuồng phong, đến nỗi Võnấp tít đằng này, cũng bị sóng xô bờ bắn nước lên mình. Bóng dị lúc này như phát cuồng,cứ vừa rít, rú, vừa đánh, miệng nguyền rủa, lồng lộn không khác con quỷ thèm ăn thịt đangsục mồi.

Sức kình đánh dữ dội đến độ tôm cá theo nước bắn tung lên lấp loáng vẩy bạc dướitrăng, sương đêm, hơi nước dạt cả ra xa tan loãng.

Võ Minh Thần thấy quỷ nữ nổi hung, còn đang lấy làm lạ, thình lình có một con sóngdội cao vọt cách chỗ quỷ nữ vài chục sải rồi từ đáy hồ bắn vọt lên một hình thù quái đản,hình quái này dội nước bắn lên như pháo thăng thiên, cất đầu khỏi mặt hồ ba, bốn thướcmà còn dìm nửa mình dưới nước, cái đuôi quẫy ùm ùm làm nước bắn tung tóe, sóng xô bờthật mạnh tràn cả lên mặt ghềnh, lau sậy ngã quật vào nhau răng rắc.

Theo hướng chếch bốn mươi lăm độ, hình thù chỉ cách chỗ Võ ẩn chừng ba mươithước, nhờ ánh trăng mờ soi, chàng trai nhìn thấy rõ: Đó là một con thủy quái coi từa tựanhư con rồng, đầu to, mõm đỏ như chậu máu, hai con mắt lồi đỏ khé, nanh chìa coi mườiphần dữ tợn.

- Giống con rồng, con răn lại có chân... à! Con Giao Long! Thuồng luồng! Giống thủyquái này dữ nhất trong các loài thủy quái.

Chàng trai còn đang nín thở, ngạc nhiên trước hình thù lớn quá khổ của con quái vừađội nước vọt lên, bỗng lại một phen sửng sốt nghe con quái phát âm như tiếng người lơ lớgai gai thét:

- Đứa nào to gan dám đến hồ này làm loạn giết tôm cá của Chúa hồ?

Tiếng con Giao Long quái hét, giọng nghe rất lạ tai, vang âm không giống tiếng ngườita quát, cứng như tiếng "nói bằng bụng" của một tay phường xiếc, khiến Võ Minh Thần lấylàm quái gở hết sức, chàng trai vội nằm rạp xuống sau một mỏm đá đầy hoa cỏ ven bờ,giương cặp mắt dòm không chớp.

Hét xong, con thủy quái lắc cái đầu một cái quẫy "ùm" đuôi, cuốn lên một cơn sónglớn dềnh dội cả hình thù của nó quăng vào hàng mấy sải, nó thở phì phì phun nước lên nhưvòi rồng. Trên bờ bóng quỷ nữ chợt thấy con thủy quái dưới nước nhô lên, lập tức ngừngphất cờ, kêu hú, nó xẹt ra sát mỏm ghềnh trỏ vụt tay xuống, phát một chuỗi cười nhọn hoắttựa tiếng dùi đâm quát tiếng Thổ:

- Hà há! Tao thèm ăn thịt thuồng luồng! Tao kiếm khắp sơn cùng thủy tận vụng sâuhang thẳm tìm con thuồng luồng tinh biết nói tiếng người để bắt mổ bụng ăn thịt! Mày biếtnói tiếng người, mày phải con tinh hồ này? Nói mau!

Dưới hồ, con thuồng luồng lớn lắc lư cái đầu, trợn trừng hai con mắt nhé nhìn lên quấtđuôi vờn sóng, hét âm ầm ĩ:

- Con quỷ cái! Mày to gan lớn mật, dám xúc phạm đến thủy thần. Giao Long thần hồBa Bể là chúa các loài thủy tộc mấy cõi sông hồ Lĩnh Nam ngự trong đền đài động phủ, taolà tướng trấn hồ! Quỷ cái canh khuya đến gây chiến? Mày muốn gì?

Quỷ nữ hét:

- Tao muốn căng thây lột xác chúa thuồng luồng hồ Ba Bể! Nó nấp đâu? Về gọi nó rađây! Mày là quân nô dịch, chớ nhiều lời! Tao không thừa tay đánh giết mày! Về báo ngay!

Con Giao Long dưới hồ cười ré lên, đảo đầu đớp nước phun phì phì:

- Giao Long Chúa không gặp loài quỷ cái! Mày phạm đến hồ này, tao trừng trị. A,nhưng tao muốn biết tại sao vô cớ mày lại tới đây gây sự?

- Thuồng luồng nô dịch! Tao muốn ăn thịt con tinh chúa, ăn thịt hết giống thuồngluồng mồm đỏ.

Quỷ nữ quát dứt, con Giao Long biết nói tiếng người nổi hung, kêu ré lên, vùng mạnh,bắn mình lộn khỏi ngọn sóng, phun phì phì một cầu vồng nước mạnh hết sức, nhằm quỷ nữbắn vọt lên. Mãi lúc này, Võ Minh Thần mới nhìn thấy được cả mình mẩy của con thủyquái lớn như cột nhà cháy. Dưới ánh trăng mờ, cái mõm há hốc phát âm phun nước ào ào,cỏ hoa lau sậy bên bờ ngã gục, nhưng quỷ nữ có nanh chìa này xem chừng oai lực khôngthường, nó hú lên từng chuỗi ngắn nhọn muốn thủng màng tai, tay nó phất vụt lá cờ đenđuôi nheo một cái. Nghe "bùng" tiếng lớn, lập tức kình phong đánh vệt cầu vồng nước dộingược về phía con Giao Long. Con quái ngã lội nhào xuống hồ.

Con Giao Long rống lên, vùng lồng lộn, vươn cổ há mõm, quất đuôi, quơ chân vuốt,quỷ nữ xẹt ngang dọc, phát tiếng cười cười khóc khóc nghe rởn ốc, quái quỷ quật xoắn lấynhau, bỗng con Giao Long hú lên một tiếng cực lớn, từ dưới bắn vọt lên ba, bốn cầu vồngnước mạnh hết sức chụp lên đầu, quỷ nữ cười rú, phất vụt lá cờ đen, kình phong đánh trúngmấy cầu nước "bùng bùng" nước bắn tung tóe, bắn lộn xuống, con Giao Long cũng bắnnhào chìm nghỉm.

Tưởng nó bị thương, bất thần ngay sát bờ chỗ quỷ nữ đứng chợt nhô lên một con sóngcao ngất, chân sóng tỏa hàng mấy sải đường kính. Con Giao Long đội sóng vọt hẳn lên khỏimặt nước, dùng cả hình thù lẫn con sóng chụp quỷ nữ định rút xuống hồ, nhưng quỷ nữnhanh như con cáo đã nhảy vọt lên cao quất "bùng" lá cờ xuống mặt nước. Võ Minh Thầnnấp đằng kia chỉ thấy một vùng nước tóe vung tàn tán, tiếp theo có tiếng rú gai nhọn, dòmkỹ, đã thấy bóng tan, con Giao Long ngã lộn "bạch" xuống hồ, cái đầu lắc nghẹo sang bên,thở hộc, coi có vẻ bị thấm đòn kiệt lực. Quỷ nữ hạ chân xuống giơ cao cây cờ định phấtnữa, chợt dừng, trỏ tay quát ầm ầm:

- Tao tha cho một mạng, mau về báo con tinh thuồng luồng: có mụ chờ trên bờ lột dacăng thây xẻo thịt nó ăn cho bổ! Hà há! Thịt thuồng luồng thành tinh ngon hơn thịt dê non!Hà há!

Con Giao Long rống lên, lật lờ lặn hụp xuống nước, cảnh tượng vụt trở nên im lặngmênh mông. Quỷ nữ vừa nhảy tót lên lưng con beo đen, bất thần như từ cõi xa xăm nào,bỗng nổi lên một thứ tiếng âm u văng vẳng chờn vờn trầm rợn ma quái hệt từ dưới đáy hồdâng vút nhưng rõ mồn một, đến Võ Minh Thần và Quản Kình nấp tít xa cũng nghe rõ:

- Không phải báo! Có Giao Long Thần chúa hồ Ba Bể đây! Chúa thủy thần muốn biếtmi là con nào bỗng dưng đến xâm phạm bờ cõi nước của thần hồ, giết hại quân tướng trênsông hồ?

- Phải chính mi, con tinh thuồng luồng chúa hồ biết nói tiếng người ta? Tao đợi ăn thịtmi đây! Tao kiếm mi cả chục tháng trường rồi!

Tiếng ma âm lại nổi lên, vẫn chưa rõ hướng nào:

- Con quỷ cái! Không được mạn thượng! Tài nghệ mi được bao nhiêu, dám tới đâyngạo mạn? Không biết chúa hồ quyền lực phi phàm? Muốn gặp chúa hồ, mau khai rõ! Thựcra, mi muốn gì lại đi kiếm ta?

Giọng âm trầm vang vang điềm tĩnh, chứng tỏ kẻ phát âm là tay có uy lực dị thường.Tự tin vào uy lực của mình, quỷ nữ cười thét:

- Tao muốn ăn thịt thuồng luồng tinh! Tao muốn rút gân mày treo lên ngọn cây! Màysẽ được biết lúc nào sắp bị rút gân làm vật tế lễ oan hồn uổng tử!

Im mươi giây, tiếng xa xăm lại cất lên, tiếp theo một chuỗi cười sắc như răng cưa:

- À! Con quỷ cái này tới số! Đêm nay ta mới đi du thủy phương xa về, không thích sátsinh, quỷ cái lại muốn dâng thân xác! Ta cho gặp! Nhưng chớ mừng! Xưa nay chưa đứa nàogặp được thủy thần Giao Long mà được toàn thây!

- Ha ha! Còn tao cả chục năm nay chưa con thuồng luồng nào gặp tao mà không bị taoăn thịt.

Quỷ nữ vừa dứt lời, bỗng nghiêng tai nghe. Thầy trò Võ Minh Thần cũng ẩn kín, lắngnghe. Giữa vùng không gian khuya khoắt, im sâu thẳm vừa có tiếng đàn sáo nổi lên, âmthanh bổng trầm réo rắt tấu một bản rất lạ, một bản sáo đàn bát âm hình như chưa bao giờthầy trò Võ được nghe, cung âm véo von rõ cả tiếng "sênh tiền" nhịp nhàng uyển chuyểnnhư dòng thủy lưu theo nhịp "đăng đàn cung" từ thời xa xưa nào "ảm" về dương gian, khiếnchàng trai họ Võ lấy làm lạ hết sức, cảm giác mơ hồ bàng bạc như rơi hồn vào một "thế giớiâm thanh phi phàm nào bên kia cuộc sống"! Còn quỷ nữ sau khi nghe âm dị nổi, quỷ nữ cóvẻ sốt ruột, nhảy tót xuống xua con beo vào sau mỏm đá và quỷ nữ cứ vọt ngược vọt xuôi dọcbờ.

Tiếng đàn sáo véo von càng lúc càng thêm rõ rệt đến khi tiếng "sênh tiền" vừa ập bêntai, thì từ sau làn sương trắng mỏng vụt hiện ra một con thuyền dài, từ màu sắc đến hình thùcoi hết sức phi phàm.

Con thuyền đi vùn vụt trên mặt hồ, thoáng đã sừng sững ngay trước mắt, mũi thuyềnđuôi thuyền cong vút, chạm trổ sơn son thếp vàng, dọc hai bên mạn có hai hàng bơi chèokhua nước, với hai dãy thủy thủ dị hình nhô lên nửa mình, rõ hình quái thú, không phảingười, coi cũng tựa con thuyền, thuyền rồng nhưng chẳng phải thuyền rồng, giống thuyềnbơi chải, lại không phải loại thuyền này.

Mui thuyền khoang căng gấm vóc có rèm tua, cửa sổ, mỗi nhịp chèo thuyền chập chờnchồm đi, tua rèm bay phần phật. Từ khi ra đời, theo tôn sư đi khắp lục địa Á Châu, chưabao giờ Võ Minh Thần được trông thấy một con thuyền kỳ dị với những bóng thủy thủ quáiđản như thế, chàng trai mở mắt nhìn sững không chớp, cảm giác bàng bạc, nghĩ luôn tới"con thuyền bát nhã", những con thuyền của cõi âm, thờ trong các điện phủ, mang trên nóđường nét kỷ hà phi phàm cả màu sắc thanh hương vị, khăn chầu áo ngự, nón giấy đồ thờson vàng của cái thế giới "ngàn bà, ngàn núi, ngàn mẹ... cô bơi thuyền rồng...".

Không phải loại thuyền trên trần! Coi đúng thuyền cõi âm! Thủy thủ dị hình giống conthuyền, không phải thuyền rồng. À! Thuyền Giao Long, thuyền ma thuyền quái hay thuyềnThần hồ Ba Bể...? Lạ dữ chưa? Quỷ nữ, Giao Long, trăng khuya, sương mờ... Ta đang chứngkiến cảnh cõi âm chăng?

Võ Minh Thần ngẫm nghĩ loanh quanh tiếng đàn sáo, tiếng bát âm, sênh tiền nổi chìmvụt tắt, con thuyền lướt tới còn cách ba, bốn chục sải bỗng vòng cung hạ tốc lực dập dờnnhấp nhô sóng xô bờ róc rách lẹ như bóng ma. Quỷ nữ xẹt luôn vào sau một ghềnh đá quát:- Thuồng luồng tinh sao chưa xuất hiện?

Giữa cảnh hồ khuya quạnh vắng, chợt từ dưới thuyền, tiếng dị âm hắt lên chìm gai phiphàm, giọng của một loài không phải người nói tiếng Thổ:

- Sao ẩn núp?

Quỷ nữ cười thét:

- Sao chưa ra mặt? Ta phơi người cho ngươi bắn trộm?

Tiếng dị vọng lên oai nghiêm cao ngạo hết sức:

- Không được hỗn! Chúa hồ Ba Bể quyền phép nhiệm màu, không hề ám toán! Nhưngta chưa cho mi thấy mặt, nếu chưa biết mi muốn gì.

Quỷ nữ ré lên khủng khiếp:

- Tao muốn căng xác mày, làm đồ tế oan hồn, tế xong ăn thịt mày không sót một cáixương! Tao căm thù loài thủy quái, tao rửa hờn cho những oan hồn uổng tử vì mi, con quáivật giả xưng Thần hồ! Tao sẽ giết không còn một mống!

Lời dứt, bỗng dưới thuyền hắt lên một chuỗi cười nhọn hoắt ma âm:

- À mi trả thù cho những oan hồn? Giao Long Chúa ăn thịt người cũng nhiều như giốngngười ăn thịt heo thịt bò, nhớ sao nổi! Phải mi là con cái chúng nó?

Quỷ nữ nghiến răng hét:

- Nhiều lời! Trước giờ chết, mi sẽ rõ! Giờ có giỏi hãy ra mặt "nói chuyện" với ta, hayphải đợi ta nhảy xuống thuyền cho đàn quái nó đánh giúp!

Im mười giây. Im đến rợn người. Thầy trò Võ Minh Thần nghe tỏ cả tiếng chim khoảnhkhắc "loọng sôi". Hai bên đỉnh núi cao mờ khắc khoải. Rồi bỗng có tiếng cười rú khủngkhiếp thẳng lên như từng tràng sấm nổ màng tai, nhưng lạ nhất là Võ nấp xế xa chỉ nghebình thường như tiếng hét vậy thôi.

Nhưng từ Giao Long thuyền chạy thẳng lên chỗ quỷ nữ đứng một luồng kình âm mạnhkinh người đánh thốc vào toàn thân quỷ nữ, như sấm nổ. Võ Minh Thần không thấy âm kìnhphạm tới mình, biết ngay "quái vật dưới thuyền ma" đã ra đòn cực hại, nhưng quỷ nữ khôngphải tay vừa, lập tức khóc rống thê thảm vô cùng, tiếng cười quật vào tiếng khóc, ngay trênmặt nước, gần bờ, khiến lau sậy hoa lá dập tơi bời, mặt nước nổi sóng tóe cao như bị vật chiđánh xuống.

Giao Long thuyền dừng lại, cách bờ khoảng chín mươi bộ, dập dềnh trên mặt sông, tuycách Võ Minh Thần xa chếch hơn, nhưng nhờ ánh trăng Võ trông rất rõ hình tựa thuyềnrồng chạm trổ đầu con Giao Long nhe nanh múa vuốt, sơn son phết vàng làm chàng trai cholà lạ, cảm tưởng đó là một cái thuyền cõi âm vừa "hiện" lên với đám thủy thủ âm vật quáigở, óc tò mò thôi thúc, chàng trai chỉ muốn tìm cách nhảy lên thuyền âm xem sao.

- Con quỷ cái kia! Mi tài sức bao nhiêu, dám phạm đến vùng nước thiêng của ThủyThần, đem mạng đổi lấy miếng thịt, cuồng nữ?

- Mi bắt người ăn thịt, ta thèm thịt thuồng luồng, bắt con thuồng luồng tinh xả thịt, moigan há sợ loài mi sao? Nghiệt súc! Có giỏi cứ đánh tay đôi với ta!

- Đánh tay đôi? Hà há! Khắp cõi dương gian này, chưa đứa nào đánh nhau với ThủyThần hồ Ba Bể mà không bị ăn thịt. Nhưng Thủy Thần hồ không thích ăn thứ thịt hôi hámxấu xí như mi! Mặt mũi quỷ cái xấu xa, Chúa hồ nhìn không thấy đói!

Tiếng cười hét hắt lên như trăm ngàn vuốt nhọn cào xé màng tai da thịt, lần này pháttừng chuỗi ngắn, mạnh gấp đôi trước, quỷ nữ không nao núng lập tức khóc rống lên thảmkhốc, âm kình xoắn lấy nhau, cả một khu bờ, nước ầm ầm như nổi cuồng phong sấm sét, laudập, lá bay, sóng dờn nước sôi sục, trong canh khuya thanh vắng, tiếng cười rú, tiếng khócgào tỏa rộng chờn vờn khắp hồ Ba Bể hoang sơ, nghe như đang có cuộc quần ma tụ hội cườikhóc đảo điên, gào mưa trút gió gọi hồn người về cõi âm ty khiến kẻ bạo gan cũng phát ớn.Quản Kình nấp tít xa dòm tới, tuy thuộc loại lỳ còn thấy tóc gáy muốn dựng lên trước cảnhtượng quái gở. Lần này tiếng cười, khóc hết sức dữ dội, Võ phải ngầm vận điện công bếhuyệt đạo phòng hờ, nhìn xuống hồ, sóng nổi dồn dập mà Giao Long thuyền vẫn đứng yên,thậm chí hai hàng thủy thủ bàn tay chèo cũng trơ như tranh vẽ, khiến chàng trai ghê thaysức phi phàm của "quái vật Chúa hồ". Cứ thế cảnh loạn cuồng cười khóc diễn ra đến hơnphút thình lình im bặt, từ Giao Long thuyền tiếng dị hắt lên vang động:

- À con quỷ cái này kêu khóc thảm thê nghe khác thường! Nghe Thần hồ cười khôngchết, đáng được tha tội! Mau rời khỏi vùng đất cấm cho toàn mạng! Binh tướng đâu! Vềđộng!

Tiếng truyền vừa dứt, lập tức lại nghe tiếng đàn sáo bát âm nổi lên véo von lồng lộngmuốn bốc tận mây mờ, tiếng sênh tiền soang xoảng vừa cất nhịp, hơn hai chục bơi chèonhất loạt khua nước, Giao Long thuyền nhấp nhô lướt đi, trên bờ quỷ nữ vùng trỏ xuống hétlanh lảnh giòn như thủy tinh vỡ:

- Nghiệt súc thuồng luồng tinh! Mi định bỏ chạy sao? Dừng lại! Đừng để ta phải theomi về tận hang ổ! Mi bắt người ăn thịt, ta xả thịt moi gan mi sợ ư? Nghiệt súc! Tội mi chồngchất, đêm nay gặp ta, mi phải đền tội! Chạy xuống âm ty, cũng đừng hòng thoát khỏi!

Giao Long thuyền theo nhịp đàn sáo véo von uyển chuyển đã lướt đi vài chục sải, bỗngcó tiếng âm vang, đàn sáo, sênh tiền, "thuyền âm" đảo xẹt vòng thúng lại lao qua chỗ VõMinh Thần nấp khiến chàng trai lật đật nằm dán mình xuống như con rắn, may chỗ này cóhoa lá rườm rà, chàng trai lại được dịp nhìn sát hơn, có lúc mạn thuyền chỉ cách vài sảitrông tỏ mồn một từng đường chạm trổ, từng mái chèo sơn son, từng hình thù thủy thủ quái,đúng giống thuồng luồng đứng chân sau, chèo bằng chân trước, con nào mắt cũng giươngthao láo, há mõm nhe nanh, càng nhìn gần càng quái gở.

Và kỳ dị nữa là ngay chỗ mũi thuyền gần thuyền căng mui gấm vóc, còn có một bầyGiao Long khác ngồi dọc mạn đang tấu nhạc, con cầm đàn, cầm nhị, con sênh tiền, sáo...như người ta. Thuyền lướt qua, đảo chếch mũi ra, đuôi hướng về chỗ Võ nấp, chàng traibỗng chột lòng, thoáng thấy khoang lái che gấm mỏng có ánh lửa vật vờ bên trong hình nhưánh lạp, nhựa trám, và trên nền vách gấm có in rõ mấy bóng trong khoang, đường nét linhhoạt rõ bóng người ta, mà lại bóng nữ thì phải. Bất giác chàng trai sực nhớ lại lời Tửu Chúatrên Hồ Kiều. Cứ lời lão, con tinh Giao Long hồ Ba Bể rượt thiếu phụ bắt làm vợ, à, nếu vậybóng đàn bà trong kia có thể là thê thiếp nó! Xem ra giống quái vật thích lấy vợ người này,dạo rừng thiêng mới phát sinh, như con tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy hấp sát mẹ ta xưa cũngvì mẹ ta không chịu làm vợ nó! Làm cách nào lần xuống thuyền?

Thuyền lướt qua, mùi thơm hăng hắc thoáng tạt lên mũi Võ, chàng trai đang ngạcnhiên sực nghe tiếng dị âm vang trong khoang gấm vọng ra:

- Con quỷ cái! Chúa hồ Ba Bể đi du thủy về không muốn sát sinh, tha mạng cho mi, mitưởng quyền lực Chúa hồ có thế thôi ư? Hừ hu...u... hú! Coi đây Chúa hồ bắt sống mi!

Lời dứt, Giao Long thuyền dừng lừ lừ trôi giữa khoảng Võ, quỷ nữ đứng cách bờ tám,chín sải ngang, dưới trăng, vụt thò ra một bàn chân thuồng luồng to như bát đấu, vuốt congnhọn hoắt, dài nghêu sáng quắc mà lại đỏ như máu, bàn chân vuốt này từ trong rèm vóc tuavừa thò ra đã thấy nó kéo dài ngoằng đến mấy sải, nhằm quỷ nữ chụp tới coi hết sức quáigở.

Vẫn đứng sau mỏm đá với con beo đen, quỷ nữ ré lên một tiếng ngắn sắc, vung luôn lácờ đuôi nheo phất vụt cái thật mạnh. Trong trăng, lá cờ dị cũng như kéo dài ra, cách mặtchừng mấy thước, quất trúng bàn chân quái phát ra một tiếng "bùng" lớn, tối sầm mộtkhoảng, cả hai vụt biến. Võ Minh Thần chú mục dòm thoáng thấy tay cờ quỷ nữ run mạnhliền mấy cái, quỷ nữ lùi một bộ hét:

- Thuồng luồng! Nấp mãi dưới thuyền, nghiệt súc sao chưa ló mặt? Đợi tao đốt thuyềnma?

Tiếng dị dưới thuyền hắt lên:

- Lửa nào đốt nổi thuyền Giao Long thần? Mi sắp chết thui, mau khai nguồn gốc. Concái đứa nào? Đâu tới?

- Đợi khi thấy xác mi căng trước bàn thờ tế oan hồn, mi sẽ biết! Ló mặt mau!

Chỉ nghe tiếng thét vang âm, bất thần "bùng phù" từ trong khoang thuyền gấm, vụtbay thốc ra một khối lửa lớn, bắn thẳng lên quỷ nữ, bay xé không khí nhanh như viên đạnlửa, kéo dài vút mạnh kinh người.

Lần này quỷ nữ cũng phất vụt lá cờ, nghe "bốp" một tiếng, bắn ra một khối lửa, haikhối quật vào nhau phát tiếng nổ như tạc đạn, lập tức tan ra thành hàng trăm khối lửa nhỏ,kình phong ào ào thổi vù vào quỷ nữ, quỷ nữ phất cờ, bắn dạt ra được một sồ còn một sốvẫn táp vào ngực, nghe "sèo sèo" tắt liền, phất nhát nữa, một mớ lửa bay xuống thuyền cũngbị đánh bạt tung rớt xuống nước sèo sèo. Quỷ nữ lúc này nổi hung phất lia lịa, hét:

- Mày không ra tao đốt thuyền!

Bùng bùng bùng ba thoi lửa bắn thốc khắp thuyền như ba viên đạn lửa. Từ trong bỗngthò ra một bàn chân quái xòe vuốt chụp thoi lửa ném "bõm" xuống hồ, nhưng một khối chạyvòng cung thoát được ra khỏi sức vuốt kình bắn trúng mạn vách gấm.

Lập tức thoi lửa phát nổ "oàng" bục qua làn gấm bắn tóe vải, bắn vào khoang. VõMinh Thần nấp xế xa, thấy rõ lòng khoang sáng lóa ra, văng vẳng tiếng thét giật giọng âmâm:

- Gia nô! Tội mi đáng cho thuồng luồng ăn thịt, sao dám hạ mạng Giao Long kim thầnxuống?

- Không hề chi! Tha cho! Tha cho! Về phủ thôi.

Tiếng thánh thót như giọng chim oanh, thỏ thẻ vọng từ khoang gấm ra, trong vắt, rõtiếng đàn bà cõi trần, văng vẳng lại có tiếng xiềng khóa loảng xoảng, khiến Võ càng cho làlạ.

Phía mỏm đá kia quỷ nữ cũng nghe thấy, không hiểu sao, đang ngửa mặt cười the thé,quỷ nữ vụt dừng tay phất cờ đen, quát giật giọng:

- Tiếng đàn bà dưới thuyền tinh, phải bà công chúa Tây Bắc? Bà chúa nàng Tây Bắc?

Lập tức có tiếng hú nhọn, tiếng bát âm sênh tiền cất lên vang lừng, mơ hồ như cótiếng nữ nhân kêu thánh thót trong khoang, hàng chèo khua nước tóe, thuyền chồm chồm,tiếng dị hét lớn:

- À con quỷ cái này tận số! Dám làm lộng thuyền linh! Dải nô! Dải nô! Hầu chúa! Dảinô! Lui cho Chúa bà an nghỉ!

Lời buông, trên bờ lúc này hình như quỷ nữ đã nổi cơn mê chiến, bất chấp nguy hiểm,quỷ nữ kêu rống lên "phải bà chúa Bạc" và nhảy tót lên lưng con beo đen, xông vụt ra lồngđảo dọc bờ. Võ Minh Thần thấy quỷ nữ nhảy ra, lù lù trên ghềnh trống, chàng trai vừa lẩmbẩm bốn tiếng "nguy cho mụ rồi", quả nhiên từ dưới thuyền vụt bắn vút lên liền ba, bốn mũitên nỏ liên châu cắm "phập phập" cả vào ngực quỷ nữ không hề phòng bị.

Suýt Võ bật kêu vì đoán chắc đó phải là loại tên cực độc hại, nào dè quỷ nữ thấy bịtên, đưa luôn tay nhổ phăng ra thảy xuống hồ, phất lia lá cờ đuôi nheo "phập phập" cắmvào mạn thuyền son thét:

- Nghiệt súc hôi tanh bắn trộm! Coi tao đây!

Dứt lời quỷ nữ phất lia lá cờ đuôi nheo, hầm hầm định giục thú nhảy xuống hồ. Ngaykhi đó, kình phong từ dưới thuyền quái phát ra ào ào, lẫn tiếng hét vang âm:

- Không đứa nào được động thủ! Dải hầu đâu? Giao Long chúa ra bắt sống con quỷ cáilộng hành!

Trong thuyền âm, lửa quỷ nữ đã bị dập tắt ngấm, con thuyền bỗng lùi phắt lại đảo raxa vài chục sải, quỷ nữ nghe tiếng hét nhảy luôn lại, con beo đen rống lên. Võ Minh Thầngiương mắt trừng trừng nhìn xuống Giao Long thuyền giữa cảnh hồ lặng nước yên, thình lìnhsóng nổi cuồn cuộn rồi từ dưới chân một con sóng lớn bắn vọt lên một con thủy quái to trònnhư cái bánh xe bò, hình thù nó cất lên khỏi mặt nước đến hai, ba gang đeo theo một khốinước lớn, theo đà bắn nó còn lướt đi đến mấy sải mới hạ xuống mặt nước, cứ thế chạy vòngxoe xóe trước Giao Long thuyền, vanh đến đâu nước tóe ra hai bên coi cực kỳ hung mãnh.

- Con dải khổng lồ! Ồ... vùng hồ Ba Bể này lại có con thủy quái to lớn đến như thế!Không trách dân quanh miền hồi này không ai dám bén mảng tới.

Võ Minh Thần chú mục nhìn con quỷ dưới trăng thấy rõ cả hai con mắt nó đỏ khé, cáimồm há rộng ngoác đỏ như chậu máu, sức vanh của con dải mạnh đến nỗi, khi nó khôngnhảy vọt, thân hình cũng cất chênh vênh lên khỏi mặt hồ chỉ còn dính hồ một khoảng đằngđuôi.

Nhanh như mảnh sành thảy chạy là là trên mặt nước, con thủy quái này há ngoác cáimõm phun nước phì phì tựa vòi rồng phát ra những tiếng kêu rất lạ tai, nó xẹt đảo vòngthúng vào sát bờ, liệng qua chỗ quỷ nữ đứng.

Cả quỷ nữ lẫn con beo đen đều dòm xuống hồ, thủy quái xuất hiện, con beo lồng lộnrống lên chực nhảy táp nhưng quỷ nữ vẻ thoáng ngạc nhiên trỏ tay quát:

- Con tinh thuồng luồng sao hình thù lại như cái bánh xe?

Lập tức có tiếng hú ma âm vang động canh trường:

- Con quỷ cái! Giao Long thủy thần sẽ cho nó ăn thịt mi! Dải hầu! Chủ thần hồ chongươi cả hai con thịt đó.

Thủy quái rít lên một tràng, xẹt đảo về phía Giao Long thuyền, khi con dải khổng lồvừa vanh tới gần thuyền, bỗng nghe phát một tiếng "bùng" như nổ ống lệnh, rồi ngay trướcmũi thuyền nổi lên một cuộn khói đen xì như mực Tàu, cột khói tỏa rộng đặc sệt thoáng đãxóa nhòa hết bóng thuyền kia. Con dải vanh xoe xóe vào vùng khói đen cũng mất dạngluôn.

Võ Minh Thần dòm ra chỉ thấy mặt hồ cuộn sóng, bất thần từ trong đám khói mù, phátra một chuỗi cười thé nhọn ma âm rờn rợn chờn vờn bốc thấu trời mây. Tiếng cười nghe phithú phi nhân, hết sức quái gở, tỏa rộng cào màng tai người, vật, khiến Võ Minh Thần muốnchói tai, con beo đen này xem chừng không phải beo thường, cũng rống lên như giận dữ,con quỷ nữ lập tức hét lên mấy tiếng thật lớn, thổ âm sơn cước:

- Bà chúa họ Bạc có dưới không? Sao không lên tiếng?

Im lìm, tiếng cười lại nổi lên, đổ xuống mặt hồ, đổ mãi, như chìm hẳn, làn khói đencũng mỏng dần, "bùng" một tiếng như ống lệnh nổ, khói lại đặc sệt, tỏa ngút một khu bờ hồ,từ trong làn khói bỗng bắn vọt ra một hình thù cực kỳ quái đản coi tựa con rồng, hai conmắt đỏ khé sáng rỡ như hai ngọn đèn pha.

Một con thuồng luồng cực to lớn cưỡi trên lưng con "dải quái bánh xe" nhe nanh múavuốt, mồm ngoác như chậu máu phát ra từng chuỗi cười rú vang động núi non canh trườngkhuya khoắt, làm kẻ bạo gan cũng phải dựng tóc gáy trước sự xuất hiện thình lình của loàibán âm bán dương gớm ghiếc.

Cái đầu ngóc cao lắc lư, đuôi quẫy đập nước tung tóe, con thuồng luồng biết nói tiếngngười cưỡi xẹt vòng thúng ra rồi lại xẹt vào khói mù, hét vang âm:

- Tận số! Tận số! Đứa nào thấy Giao Long Thần là đến giờ tận số! Quỷ cái! Mi tài lựcbao nhiêu mà dám phạm đến thủy thần?

Võ nín thở hồi hộp đợi. Quỷ nữ gò thú, hai con mắt sáng rực vẻ mừng rỡ trước sự xuấthiện của Giao Long chúa, quỷ nữ rống lên như sấm:

- Con tinh thuồng luồng! Thuồng luồng! Phải chính mày... mày bắt đàn bà đẹp về làmvợ! Tao kiếm mày khắp mấy miền sông hồ hang vụng đêm nay mới gặp.

Giao Long chúa cưỡi dải xẹt ra, lao thốc tới chỗ quỷ nữ đứng, lẹ như chớp, nó ngửamặt thổi "phù" một cái vào mặt quỷ nữ.

Tuy đứng xa vài mươi sải Võ Minh Thần cũng thoáng thấy từ miệng con Giao Longchúa phun ra một cầu vồng khối đỏ như máu hết sức quái đản.

Không chút sợ hãi, quỷ nữ cầm lá cờ đuôi nheo phất "bùng" một nhát, đẩy luôn cầuvồng đỏ bạt lại, thò tay lên vai, rút soạt ra một thanh bảo kiếm.

Cách khoảng mươi sải, quỷ nữ vừa rút kiếm, Giao Long chúa cười ré lên, phát tiếng âmu:

- À quỷ cái có thanh kiếm báu! Cho mi chém ba nhát thử coi trước khi dải ăn thịt.

Dưới trăng, lưỡi kiếm sáng loáng, nhác coi cũng biết loại kiếm quý, quỷ nữ chẳng nóichẳng rằng, múa một đường tròn. Chém "véo" cái. Lưỡi kiếm lập tức rời tay quỷ nữ, thànhmột luồng sáng cầu vồng trắng xóa bay vút từ trên ghềnh xuống xả trúng đỉnh đầu GiaoLong. Lạ thay! Giao Long chúa không đỡ, không tránh giục luôn dải lên giơ đầu đỡ nhátkiếm xung thiên tưởng chừng sắt đá cũng bửa đôi. Nào dè chỉ nghe "chát" tiếng, tóe lửa.Thanh kiếm bắn dội lại hàng sải tay, quỷ nữ giật mình rúng động tâm thần, vội thu kiếm về.Dòm lưỡi thép nhờ loại kiếm quý may chưa mẻ, quỷ nữ thở phào, nghĩ thầm:

- Con tinh chúa thuồng luồng này nói được tiếng người ta không phải là thường vật nênkiếm không phạm nổi! Phải thư phù như chém hồ ly yêu nghiệt mới xong.

Bèn giục beo đen lùi mấy bộ, giơ lưỡi kiếm ngang mày làm như thủ thế, cắn chặt lưỡi,đọc chú phun phì vào lưỡi thép. Quỷ nữ làm rất kín, nào ngờ Giao Long chúa đã cười thétlên, gai rợn:

- Quỷ cái định thư phù chém quỷ thần như chém loài yêu quái? Hà hà! Chúa GiaoLong hồ Ba Bể là bậc thần linh, không phải ma tà yêu quái, cho mi mượn được cả "trảm yêukiếm" chém Phạm Nhan, Nguyễn Bá Linh thời xưa về cũng vô dụng. Cứ đọc chú đi! Mi cònchém được hai nhát nữa.

Lời vừa dứt, quỷ nữ đã hét lên lanh lảnh:

- Thuồng luồng tinh! Mày ăn thịt người, hãm hiếp đàn bà, sát phu hiếp phụ. Trời đấttru diệt, này coi đây, tao báo oán cho người chết oan.

Lời buông, tay kiếm đã buông mạnh, nghe "soạt" tiếng, mũi thép bay vụt xuống nhanhnhư điện, phóng trúng cổ họng Giao Long chúa, lần này không chém mà đâm xuyên mạnhnhư giáo đâm.

Ngờ đâu lần này Giao Long chúa cũng không tránh đỡ, chỉ hất đầu vươn cổ, đã nghe"chát" tiếng. Võ Minh Thần thấy nháng sáng mấy khối trước mặt, Giao Long quơ "xoảng"cái đã nắm gọn ba khúc kiếm gãy. Trên bờ, quỷ nữ chúi đầu suýt lộn xuống hồ, vội lấythăng bằng trố mắt dòm Giao Long miệng lắp bắp gì không rõ. Giao Long cười sằng sặc, thảlõm bõm ba khúc kiếm gãy xuống hồ thét chìm:

- Mi còn chém được nhát nào nữa?

Chém hai lần trúng Giao Long đều vô ích, quỷ nữ vừa kinh vừa giận kêu rống lên cựckỳ thống thiết vỗ "đốp" vào con beo đen, con beo này cũng rống lên một tràng vang động,nhảy chồm xuống hồ.

Võ Minh Thần dòm theo không khỏi ngạc nhiên thấy con beo này bơi lội dưới nướcnhư loài hà mã nhô hẳn cả người lên, bốn chân, đuôi guồng nước bắn đi vùn vụt cực kỳhung mãnh, lao thẳng lại chỗ Giao Long chúa lúc này chỉ cưỡi lưng con dải lập lờ không diđộng. Vừa xốc tới, quỷ nữ vừa rống lên cực kỳ bi phẫn:

- Oan hồn cõi thế! Hãy phù hộ cho ta đánh chết con tinh báo thù cho người thân thích.

Lời dứt, quỷ nữ phất vụt lá cờ đuôi nheo đen vào Giao Long. Từ trong lá cờ phát ra liềnhai, ba khối lửa lẫn kình phong ào ào, kình phong quạt lửa thốc mạnh hết sức. Giao Longgiơ chân trước phẩy một cái, kình phong quật ngược lại, phát nổ lốp bốp thành nhiều khốilửa đỏ rơi lả tả xuống nước, quỷ nữ phất vù lại từ trong lá cờ bắn ra mống khí đen đánh thốcvào mặt Giao Long. Giao Long chúa ré lên "à khói độc, khói mê" há mõm đớp phăng cả haimống.

Võ Minh Thần nấp gần đấy theo dõi cuộc chiến, không khỏi lấy làm lạ về cây cờ đencủa quỷ nữ, chàng trai phỏng đoán đó là một lá cờ đặc biệt được chế tạo rất công phu, trongcó cài nhiều bộ phận bắn lửa khói độc, nào dè cờ dữ cũng không làm gì nổi Giao Longchúa. Chàng trai lúc đó mới lường được sức lợi hại phi phàm của quái vật xưng quỷ thần.

Đang quan sát, đã thấy quỷ nữ phất nhát thứ ba, giữa đêm thanh, chợt phát liền haitiếng "đoàng, đoàng" đúng tiếng súng nổ, trông ra Giao Long chúa bật ngửa về phía saunhưng chỉ lạng đi chút lại như thường, lập tức rúc lên một tràng ngắn thổi phù một cái, từmõm Giao Long bắn ra một luồng nhiệt khí bắn trúng lá cờ, cờ bốc khói, bùng cháy rực, quỷnữ thất kinh vừa ngồi xuống, nhúng lá cờ xuống nước, Giao Long đã giơ vuốt chụp.

Từ trong chân vuốt Giao Long bay ra một luồng huyết khí đỏ chói giống hệt chân vuốtkéo dài vồ lấy quỷ nữ, quỷ nữ nhổm lên vung tay đẩy ra một đường kình phong, chạm hìnhhuyết khí, kình phong tiêu biến, luồng huyết khí Giao Long đánh chụp trúng mình quỷ nữ,tự nhiên quỷ nữ rú lên, ôm ngực lảo đảo muốn gục, cây cờ rớt luôn xuống nước, Giao Longré lên khủng khiếp:

- Quỷ cái! Mày vào bụng dải!

Lập tức con dải xé nước vanh tới, con beo đen thấy nguy, rống lên, vùng bỏ chạy, quỷnữ bị luồng huyết khí lảo đảo, vẻ kiệt sức, mặc con thú dại, kêu rống lên cực thảm:

- Mười mấy năm tu luyện, không trả được thù sâu... Ôi! Cha đâu? Mẹ đâu? Sức con đãkiệt rồi còn đâu?

Tiếng kêu thống thiết động đến tai chàng họ Võ, làm Võ rúng động tâm gan, bỗng thấythương bóng quỷ nữ kia vô cùng.

- Ôi! Gái quỷ kia kiệt sức lắm rồi! Ngoài kình phong hình như nàng ta còn bị liễm cảyêu khí nữa. Luồng huyết khí hình chân vuốt Giao Long vô cùng lợi hại, sức người chịu đựngkhông phải dễ. Gái quỷ, Giao Long kia là hắc ám vật hay giống quái nhân quái vật, chưa rõ,nhưng cứ nghe tiếng gái quỷ kêu rống rõ ràng nàng ta có cha mẹ thân nhân bị chết dướivuốt Giao Long chúa! Cha mẹ mình cũng thác oan vì loài tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy, đồngbệnh tương lân, nay gái kia sắp bị con quái ăn thịt, lẽ nào mình chỉ nấp nhìn? Nhưng cònchiếc Giao Long thuyền kia, bên trong rõ có bóng người. Lạ thật! Làm cách nào lần tới coimới được.

Đang nghĩ ngợi phân vân, nửa muốn nhảy xuống cứu nữ quỷ, nửa lại muốn mò tớicạnh Giao Long thuyền thám thính, Võ Minh Thần sực nhớ tới Quản Kình vẫn nấp đợi xaxa.

Vốn có sức hơn người, nhờ viên chúa Mã Đầu Sơn cùng Voòng luân phiên rèn luyện,truyền bí thuật, Quản Kình ngày nay tài nghệ đã vượt khác xưa, có thể lãnh việc thám thínhđược.

Cả mừng, Võ Minh Thần vừa quay lại định giả cú mèo rúc gọi, vừa may Quản Kình đãbị óc tò mò thôi thúc, đang nương bóng tối men lại.

- Lạ dữ à! Con tinh thuồng luồng thần hồ Ba Bể yêu thuật gớm ghê, súng bắn khôngchết! Gái quỷ kia sắp bị nó ăn thịt rồi! Cậu hai!

Võ quài tay nắm Quản Kình kéo nằm xuống "xuỵt" trỏ xuống hồ thì thào:

- Chiếc thuyền ma quái vừa giờ vẫn đậu trong đám khói mù. Trong thuyền chắc cónhiều cái lạ, Vậy khi tôi nhảy ra đánh với con thuồng luồng tinh, chú mau tìm cách lặn lạigần chiếc thuyền quái xem sao.

- Cậu hai định liều mạng? Chà, phải cẩn thận! Con tinh thuồng luồng quyền lực phiphàm.

- Biết! Nhưng gái quỷ kia sắp nguy rồi, không thể đứng nhìn người bị nạn mà khôngcứu.

- Chắc nàng ta có phải người không? Cậu hai không thấy mặt mũi nàng ta sao? Hai cáinanh chìa... coi dễ sợ...

Quản Kình vừa dứt lời, đằng ghềnh đá, con beo đen đã cất mình nhảy vọt lên bờ, nàodè Giao Long chúa quả lợi hại phi thường, không chút vội vã, Giao Long chúa cười ré khủngkhiếp, thò chân trước chụp một cái. Nghe "bùng" một tiếng, thầy trò Võ Minh Thần nhìn lạiđã thấy cả quỷ nữ lẫn con beo cùng rống lên, quỷ nữ bắn lộn xuống nước cách bờ chừng haisải, con beo đen theo đà chồm mạnh sa "huỵch" xuống nền ghềnh đá.

Cả hai cùng bị đòn kình, nhưng xem chừng con thú nhẹ hơn, vừa rớt xuống, nó lăn đimấy vòng, chồm luôn dậy, nhảy sổ lại gần bờ nước, kêu rống lên lồng lộn kiếm chủ.

Quỷ nữ rớt "bõm" xuống hồ nước, thu hết toàn lực quẫy nước bắn mình lên nhưng đầuchoáng mắt hoa, sức suy kiệt, nàng ta chỉ chồm lên khỏi mặt nước vài gang lại sa xuống, thởhộc, nghiến răng ken két trỏ mắng Giao Long phều phào, con beo đen nhảy tót xuống cõngchủ lên lưng. Giao Long chúa cười the thé:

- Quỷ cái! Mị chịu sao nổi đòn bản mệnh Giao Long chúa? Đêm nay chính mi tới nộpmạng, mặt mày xấu xí, Giao Long chúa không dùng được. Dải nô! Thưởng cho mi con mồicái đó! Con beo đen bắt về chúa nuôi có việc.

Lạ thay! Con dải khổng lồ dưới chân Giao Long chúa nghe chủ truyền, nó như hiểu rõ,lập tức phát ra một tràng rít âm quái dị gai gai, nó lừ lừ bơi tới rất ung dung, há hốc cáimõm ngoác đỏ lòm phun nước phì phì, thoắt đã trôi lại gần quỷ nữ, con beo đen cõng chủvùng chồm nước lên bờ nhưng Giao Long chúa chỉ thò chân trước véo một cái, cả người, vậtđã bị một sức mạnh vô hình lôi nghiến lại.

Dưới trăng, con dải vụt trở nên hung tợn khác thường, nó vùng cất ngóc cả thân hìnhbánh xe lên khỏi mặt nước, lắc lư phì phì mép dải mồm loa coi giống con rắn hổ mangbành sắp đớp ngóe. Chỉ một tíc tắc, quỷ nữ sẽ vào bụng quái, bất thần từ phía tả, có mộtbóng người bắn vụt lại như con chim cắt theo tiếng quát sang sảng tựa chuông đồng:

- Yêu quái nghiệt súc kia không được hại người.

Tiếng quát kéo lê vút trong không khí, tiếp theo liền một tiếng "soạt" mạnh như xé lụa,từ phía bóng kia bay vụt ra một luồng sáng bạch cầu vồng sáng chụp xuống mõm con dảiquái, ngay khi bóng kia còn lơ lửng trên cao.

Phập! Chát! Nhanh như điện, luồng sáng cầu vồng chém trúng mõm, răng con dải,phạt bay luôn một mảng răng lợi mép, khiến con quái khổng lồ rú lên vang động, ngậmluôn mõm lại, máu phun phì phì. Con dải đau quá từ từ chìm xuống, rất tinh khôn, con beođen xé nước chạy. Sự việc xảy ra nhanh như cơn lốc, đến nỗi Giao Long đang ngồi lưng dảicười the thé vừa nghe tiếng quát, dòm xuống, dải đã bị thương gục mõm, nỗi giận xungthiên, Giao Long chúa vùng múa vuốt, đảo đầu, quét lia nhãn tuyến hét như sấm:

- Đứa nào dám chém dải nô của chúa thần hồ?

Véo! Luồng sáng bay sạt đầu Giao Long, vụt tắt, bóng người hạ xuống ghềnh, hiện ramột chàng trai mặt đẹp như trăng rằm, lạnh như nước đá, hai con mắt xanh biếc, mày xếchngược mười phần uy vũ, trên tay còn kẹp một thanh liễu diệp đao sáng rỡ: Võ Minh Thần!Chàng trai trẻ tuổi hô lớn:

- Cô... quỷ áo đen! Cứ rút khỏi vùng tử địa, đã có mỗ chặn con tinh thuồng luồng!

Giao Long chúa hú lên dữ tợn, giục dải rượt theo quỷ nữ:

- Quỷ cái! Mi trốn đâu thoát? Thằng con nít kia, mày tới số, dám chọc giận thần hồ!

Không chút nao núng, Võ Minh Thần trỏ quát:

- Dừng lại! Không ta chém!

Con dải phì phì, nhưng lúc này nó có vẻ thấm đòn, lướt đi đã nặng, Võ Minh Thầnnghĩ thầm:

- Tiên hạ thủ vi cường! Giờ nó còn cách ba mươi bộ, chém vừa "đẹp"!

Véo, liễu diệp đao xả vụt xuống, phạt dọc mõm dải cách mấy bộ, bỗng thấy Giao Longchúa thò vụt chân vuốt ra vồ đao nhanh như cắt. Keng! Liễu đao chém trúng luồng huyếtkhí, phát tiếng khô giòn, bật dội lại đến hai sải. Võ Minh Thần thấy toàn thân rúng động,Giao Long chúa cũng rút tay về, luồng huyết khí hình chân vuốt cũng biến mất.

Nhanh như điện, chàng trai họ Võ thả luôn tay trái, tay phải đảo phóng vụt dưới bụng,Giao Long chúa cũng lại thò hai chân vồ lẹ ghê gớm.

Nào ngờ quỷ nữ đã vung tay gạt phắt tay Võ ra, nhảy xuống ghềnh đá, lảo đảo, thởdốc, trợn trừng hai con mắt, mắng lớn:

- Tên nhóc con! Sao dám sờ vào vai ta? Ai khiến mi xem vào việc riêng của ta? Migiống đực hôi thối, mó vào đàn bà không biết xấu hổ ư? Tên đực khốn kiếp này!Bị mắng, chàng trai thất kinh trố mắt dòm quỷ nữ, ngơ ngác như vừa trên cung trăngrơi xuống, chàng trợn mắt kêu ấp úng:

- Ơ...ơ... cô... cô... quỷ sao thế? Mỗ đây lòng thành cứu cô quỷ bị nạn mà...

Quỷ nữ rít lên, giận dữ:

- Ta khinh tởm mi, giống đực khốn kiếp! Đứa nào cũng dâm ô bẩn thỉu, thấy giống cáinhư mèo thấy mỡ. Giống đực người, giống đực vật, giống nào cũng vậy! Ta đã thề moi ganmổ ruột cắt giống bọn mi!

Võ Minh Thần hết sức kinh dị, cho là gái quỷ phát điên, chàng trai trố mắt dòm gáiquỷ, lúc này đứng gần mới trông thấy rõ mặt, môi bầu nanh chìa, sẹo bóng, coi càng phátgớm.

Thông thường, người ta dễ có thiện cảm với người dị tính đẹp và cử chỉ tử tế, hy sinhnhiều khi cũng bắt nguồn phần lớn từ đó, vì xưa nay, người càng văn minh càng ưa cái đẹp,hiếu sắc. Nhưng Võ Minh Thần từ nhỏ toàn sống với rừng thiêng nước độc, nghiệt số biếnchàng trai thành cô độc, từ hạ sơn, đầu óc chỉ nghĩ đến nguồn gốc thân thế, thù nhà, nênkhi thấy một kẻ ôm nặng thù nhà, chỉ thiết lấy gan báo oán cho phụ mẫu, chàng trai chỉthông cảm chuyện đó thôi, không hề để ý tới dung mạo, dị tính, đồng tính chi cả. Nhấtngười đồng cảnh, lại sắp nguy dưới móng vuốt loài tinh chúa cũng giống yêu quái như continh Hồng Cẩu Quẩy hại cha mẹ chàng, nên Võ nhảy ra xả thân cứu nạn không quản hiểmnguy trước Giao Long chúa cực lợi hại này. Chẳng ngờ vừa rớt dưới nước lên lại bị gái quỷ sỉvả thậm tệ. Chàng trai thu hồi liễu dao, liếc xuống hồ thấy Giao Long cưỡi dải đang lắc lưtrôi lại, chàng trai lật đật phất tay ra hiệu, giục:

- Kìa cô... cô quỷ... À! Cô nương, cô nương mau rút khỏi nơi này không nguy mạng! Cônương bị hơi độc tà khí liễm nặng rồi! Mà cô nương vẫn còn tỉnh trí chứ?

Quỷ nữ loạng choạng vịn vào mỏm đá, quắc mắt hét qua hơi thở dốc:

- Ai khiến đến ngươi? Tên mặt người dạ thú thối tha! Ta còn lạ gì lũ giống đực cácngươi? Hừ! Lũ các ngươi khác gì con tinh đực thuồng luồng kia! Cút ngay! Sống chết, đượcthua mặc ta, ai khiến ngươi xen vào! Thuồng luồng tinh! Tao còn thở được, còn tử chiến vớimi!

Dứt lời, quỷ nữ lảo đảo loạng choạng lao ra phía ngoài, lăm le nhảy xuống. Võ MinhThần thất kinh, quài luôn tay túm được cổ tay quỷ nữ lôi nghiến lại:

- Cô nương... điên rồi sao? Sao lại nhảy vào miệng dải?

Giao Long chúa cười thét, trỏ tay lên:

- Thằng mặt trắng! À mi không quen con quỷ cái, sao liều mạng uổng đời? Ha há!Chúa Giao Long không vội! Mi còn dịp lánh mình! Chúa Giao Long không dùng giống đựclàm gì.

Võ Minh Thần chỉ định cứu cô gái quỷ, thấy Giao Long chúa làm dữ, chàng trai lôiphăng gái quỷ vào ghềnh trong, giục chạy, nào dè quỷ nữ lớn tiếng la hét inh ỏi, giằng taykhông nổi, nàng ta cúi luôn định ghé miệng cắn, làm Võ cả kinh buông vội ra, đinh ninhgái quỷ bị đòn quái, phát cuồng, chàng trai moi trong túi áo ra một viên thuốc trao chonàng, gái quỷ vồ nghiến lấy vứt phăng đi, hét the thé:

- Tên con trai khốn kiếp này! Sao mãi bức ta? Ai khiến mi? Ai thèm dùng thuốc caođơn hoàn tán ba xu của mi? Chính mi mới là thằng điên, không quen thuộc từ đâu nhảy vàolàm mặt nhân nghĩa, cứ tưởng ta cần mi cứu sao?

Dứt lời, quỷ nữ lùi mấy bước lảo đảo chạy ra nhảy ùm ngay xuống hồ. Lúc này VõMinh Thần đang ngơ ngác không hiểu sao nổi tính nết gái quỷ, chàng trai chợt thấy, với taynắm lại, hụt, thất kinh rún mình nhảy véo theo, vừa hạ chân, cô gái dị này đã lao xuốngnước bắn tung tóe.

Đúng lúc quỷ nữ mới kịp nhô cái đầu lên, Giao Long chúa đã cưỡi dải lướt vào gần bờ,thò tay vồ, cách nàng còn hai sải, con tinh vuốt Giao Long đã móc nghiến lấy búi tó quỷ nữ,lôi lên. Võ Minh Thần tuy bị quỷ nữ mắng chửi, chàng trai vẫn không giận, chỉ đoán chừngnàng ta quá đau đớn xui nên, chàng trai chỉ có độc ý nghĩ không thể để nạn nhân vàomiệng quái nên lập tức vươn tay chặt "véo" ngọn liễu đao vào chân vuốt Giao Long, tay kiathò túm lấy vai quỷ nữ níu lại. "Chát", liễu đao chém trúng chân vuốt Giao Long tóe lửa,chân quái không nổi, nhưng có lẽ khi thò vồ búi tó quỷ nữ, Giao Long chúa không vận nhiềutinh lực, chân bị sức chém mạnh đè chúi xuống, tê chồn, cái tinh vuốt đỏ co ngay lại, nhờthế, Võ Minh Thần lôi giật được quỷ nữ lên bờ chuyến nữa.

Quỷ nữ ướt như chuột, nhưng nàng ta mặc quần áo có chất kỵ nước nên nước trôi tuộtnhư đầu vịt, lá khoai, chỉ ướt đầu mặt, quỷ nữ vừa vùng vẫy gỡ tay ra, vừa hét inh ỏi. VõMinh Thần sợ bỏ ra, nàng ta lại nhảy xuống, nên cứ nắm chặt. Ngay khi đó, con beo đenchồm tới, Võ nghĩ ra một cách, xốc quỷ nữ đặt phăng lên lưng con thú tinh khôn, hô nhỏ:

- Chủ nữ kiệt sức rồi! Mang chủ chạy cho ta!

Kèm theo một cái vỗ nhẹ, quỷ nữ nằm mọp trên lưng, con beo đen ngoái mõm ngoạmvai áo chủ chạy liền.

Võ Minh Thần cả mừng, định vọt theo, nhưng chợt nhớ tới Quản Kình, chàng trai vùnghú lên một tràng gọi hiệu.

Bỗng nghe dưới hồ có nhiều tiếng hú ma âm vang vọng rõ tiếng Giao Long chúa hétnhọn:

- À thằng khốn nào lớn mật dám lần vào khói mù xem trộm thuyền linh? Bắt sống nócho ta!

- Tâu chúa... thằng người to lớn mắc vào thủy võng... giao long, dải tướng đang câumóc nó...

Võ Minh Thần nghe qua, rúng động tâm thần lao vụt ra sát bờ dòm xuống hồ chỉ thấyngoài xa, một vùng khói mù dày đặc vẫn lan rộng, Giao Long chúa biến đâu mất, cả con dảicũng lặn nghỉm... nhanh như ảo mộng.

- Quản Kình thám hiểm mắc bẫy thủy quái rồi! Phải xuống ngay mới được.

Bèn thúc tràng nữa gọi, không thấy đáp hiệu chỉ nghe thấy trong đám khói mù đenvọng lên nhiều tiếng kêu rống quát tháo phi thú phi nhân, lơ lớ âm lạ tai. Lại nghe tiếngngười quát như sấm, tiếp liền mấy tiếng Pạc Hoọc nổ đoàng đoàng, vẳng có tiếng quái gởkêu:

- Thằng người trâu mộng thoát "thủy võng" rồi! Nó "nổ"! Phun khói mê mau! Nó lặnxuống nước rồi!

Võ Minh Thần nghe rõ tiếng vọng dưới đám khói mù, chàng trai cả mừng, vọt đại mấybộ, hú, đang bồn chồn, bỗng nghe xa xa bật lên một tràng hú hiệu, tiếp liền tiếng QuảnKình gọi theo phép "Vạn lý truyền thanh" rót vào tai:

- Cậu hai! Cậu hai! Về chỗ đó rút mau không nguy mạng! Yêu quái ghê dữ à! Đừng locho tôi! Tôi thoát được rồi! Coi chừng con tinh! Về "chỗ đó"!

"Chỗ đó" là chỗ buộc ngựa. Võ Minh Thần cả mừng, cũng dùng phép truyền thanhgọi:

- Chú Quản Kình! Cơ hội tốt, bỏ qua uổng! Chú cứ rút trước đi!

- Cậu hai! Chớ! Rút khỏi tầm mắt nó, rồi theo hút... là hơn.

Chàng trai sực hiểu lập tức lao thốc về phía con beo đen vừa mang quỷ nữ chạy đi.

Nào ngờ mới được năm bảy chục thước, bất thần thấy con beo nâng quỷ nữ từ tronghàng cây trắng loáng vọt chồm ra, hoảng hồn hết sức. Giật mình, Võ Minh Thần đảo mắttrừng nhìn, chưa hiểu chuyện chi, bỗng thấy trong trăng mờ bật lên một chuỗi cười muốn xémàng tai:

- Thằng nhỏ mặt trắng kia! Mi định chạy đâu? Hà há, theo phò con quỷ cái, lủi vào xótối, rồi mò theo hút Giao Long thần! Hà hà! Ngốc tử! Mi con cái nhà ai tới hồ Ba Bể nàyrình mò, không biết Giao Long thần quyền phép nhiệm màu, chợt ẩn chợt hiện, xưa naychưa có đứa nào theo về đền đài thần hồ nổi... Hà hà!

Con beo đen tinh khôn lạ thường, chừng nó cũng biết Võ Minh Thần không có ác ý vớinữ chủ nó, nên vừa thấy bóng chàng trai vọt lại nó tạt phăng tới như muốn nhờ sự che chởcủa chàng trai lạ. Võ Minh Thần vẫy tay, xẹt lên chắn lấy con thú, nói nhanh tuy chẳng biếtnó có hiểu tiếng người không:

- Chủ mi bị ta điểm huyệt, nằm nghỉ càng mau hồi sức! Mi nên kiếm chỗ ẩn kín, nhớquanh quẩn gần ta, ta sẽ đánh đuổi con tinh độc cho.

Con beo đen phát mấy tiếng hí ngắn, như mừng rỡ, nó vọt luôn vào sàn ghềnh đá táncây. Võ Minh Thần cũng chiếm luôn một điểm tựa, trừng nhìn, chẳng thấy gì ngoài bóngcây đá lởm chởm, chàng trai quát chìm:

- Giao Long tinh! Ta đợi mi đây! Đường đường nam tử, ta há sợ loài yêu quái sao? Rađây! Ta không đi đâu!

Tiếng quái ré vang âm:

- Đi sao nổi! Mi còn phải trả Giao Long chúa mấy nhát dao vừa rồi! Ta bắt mi như trởbàn tay, nhưng ta muốn thử coi ngươi tài đến bực nào! Xưa nay, chưa có đứa nào thoát khỏiGiao Long thần! Coi đây!

Một tràng hú ma âm nổi lên trong sương trắng, lập tức từ mạn hồ Ba Bể có rất nhiềutiếng quái hú vọng lên, ngân dài trong đêm không khác tiếng hồn ma bóng quỷ tận cõi âm"ảm" về.

Không chút nao núng, Võ Minh Thần chỉ thầm lo cho mạng Quản Kình và quỷ nữ,nhưng chẳng khỏi kinh dị về sự xuất hiện kỳ ảo của Giao Long. Rõ ràng, chàng trấn trên bờ,nhãn tuyến dàn quét dọc ngang, mà con thủy quái khổng lồ này vọt lên rừng lúc nào, chặnngay sau lưng chàng, quả nhiên tài lực nó đã tới độ siêu thần nhập hóa. Đầu óc Võ lóe ýnghĩ:

- Ta đi tìm con tinh bốn chân Hồng Cẩu Quẩy, nhưng chưa rõ tài thuật nó đến mứcnào. Nay tình cờ lại gặp con tinh Giao Long, âu cũng là dịp tốt để thử sức với loài tinh quái.Miễn nó đừng vội kéo cả bầy làm dữ ngay.

Bèn vận sức, bế tất cả huyệt đạo, quát:

- Giao Long to gan lên cạn tới số! Sao chưa ra?

Tiếng cười ré lên quái gở:

- Ngốc tử! Mi không có mắt sao? Chúa Giao Long đứng trước mặt mi từ lâu rồi, khôngthấy ư? Hà hà!

Giọng cười âm u chờn vờn như vuốt cào màng tai, Võ trừng mắt rê theo hình cungdương, bỗng giật thót người, thấy giữa những thân cây bên triền núi có một cây hơi độngđậy, cách Võ chừng hơn ba mươi sải. Mãi khắc đó, chàng mới nhận ra hình thù mình conthuồng luồng, nó đứng bằng đuôi thẳng cứng như thân cây, bờ bụi, tán lá lòa xòa che phủtừng khúc, thoạt coi, không nhận ra, nếu chẳng dòm ngược lên tàn cây bên xòa sang, sựcthấy hai con mắt quái đỏ như than tàu dòm hau háu.

Lúc đó Giao Long mới khom cong mình xuống lắc một cái, quẫy đuôi, đã xẹt mấy sảichập chờn. Không sợ, Võ Minh Thần cũng xẹt ra mấy thước, người quái cùng đừng giữakhoảng trống bóng cây vật vờ lay động. Giao Long chúa phát âm lơ lớ bằng tiếng Thổ:

- Mặt trắng! Mi bạo lắm! Thổ? Kinh? Tàu? Mán?...

Lạnh lùng, Võ hất hàm:

- Thuồng luồng! Mi bí ẩn lắm! Quái vật thành tinh? Thuồng luồng nói tiếng người?Người hóa thuồng luồng?

Giao Long cười thét:

- Con nít! Mi sợ chi không nói?

- Thủy quái! Mi sợ chi không khai?

Giao Long tiến lên mấy sải, Võ Minh Thần cũng tiến lên, cứ thế, thoắt cả hai chỉ còncách nhau khoảng mười thước.

Giao Long chúa đứng lại, cao lênh khênh, cái đuôi ve vẩy, hoa cỏ tan tác bay bổngquay tròn như bị lốc xoáy. Võ Minh Thần cũng đứng sững, buông thõng hai tay, mười ngónve vẩy bên cặp báng súng Colt 12 Chúa Mười Vạn Núi tặng, vai vẫn đeo cây dù, chiếckhiên lật úp lên giỏ sắc hành lý.

Bốn con mắt nhìn nhau. Cảnh hồ Ba Bể bỗng rơi vào im lặng đến rợn người, bên taiVõ văng vẳng tiếng chim khắc khảm từ hai bên đỉnh núi rớt xuống bờ hồ... nghe bângkhuâng xa xăm như trong cơn mộng ác hồng hoang. Chàng trai biết rõ đã đến phút sinh tử,chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đủ mất mạng rồi.

Bế huyệt, vận nội công, mắt nhìn không chớp, bỗng Võ Minh Thần chợt thấy như cólửa táp vào mặt, rồi hai mi mắt chàng vụt nặng trĩu, nặng mãi, như có một sức quái gở khépdần vành mi lại. Cảnh hồ khuya bỗng trở nên bàng bạc, huyền ảo như trong tranh, dây thầnkinh, thớ thịt, đường gân chàng như đang tê dại vì sức im lìm xâm chiếm linh hồn.

Trước mặt Võ, cây cối rừng già, triền núi, cả hình thù Giao Long như không có nữa,trong đêm trăng mờ, chỉ còn hai mắt đỏ khé than tàu bốc cháy, chiếu tia bỏng, tiếng GiaoLong vụt nổi lên chờn vờn chìm như rót vào tai êm đến nổi da gà:

- Mặt trắng! Mi đứng trước mặt Giao Long thần, mi không chém, không bắn, mi giươngmắt nhìn Giao Long thần... À, mi cứ nhìn cho kỹ Giao Long chúa đưa mi vào thế giới phiphàm! Mi tiến lại đây! Tiến lại.

Không hiểu sao, giọng nói Giao Long như ve vuốt tận linh hồn, tự nhiên mí mắt Võnặng ghê gớm, chàng trai lừ đừ tiến lên giữa tiếng ma quái thúc giục.

Đầu óc vẫn tỉnh táo, bỗng rào một cơn gió thổi vào mặt, Võ Minh Thần liếc xuống chợtnhận ra mình vừa cử động hai chân mà không hay. Trong khoảnh khắc, nhanh như tia chớplóe, lời dặn của viên chúa tể Mười Vạn Núi bên Vân Nam bỗng vang lên trong óc:

- Nay mai, khi lặn lội giang hồ, nếu có lúc nào đối diện ma nhân, quái vật, dị kháchthấy hai con mắt nó đỏ rực lên nóng bỏng phải coi chừng luồng nhãn tuyến đó có thể đưahiền đệ vào "giấc ngủ thôi miên" trong nháy mắt. Vì đó là cặp mắt thôi miên! Chỉ cần mấygiây nặng mí mắt, phân tâm, bất định là đã đủ lãnh một viên đạn vào tim rồi! Phải vậndụng ngay điện lực thôi miên chống! Nếu yếu điện hơn, phải ra tay lập tức.

Thất kinh, Võ Minh Thần sực hiểu, thì ra Giao Long đã vận dụng luồng ma tuyến thôimiên chàng, vô tình, chàng không để ý, lại chỉ vận công lực châu thân đề phòng. Khôngphí nửa giây, Võ Minh Thần vận luôn điện lực tập trung vào hai con mắt, ngầm chống lại.

Nhờ đã được chúa Thập Vạn Vân Nam truyền dạy về thôi miên thuật, lại giàu nhânđiện, nháy mắt, Võ đã hoàn toàn tự chủ, trở về trạng thái bình thường. Thở một hơi nhẹnhõm, Võ trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt khé Giao Long, vụt cái, cặp mắt Võ đang hiềnlãnh bỗng trở nên dữ tợn, hai luồng nhãn tuyến đỏ rực xói thốc vào mắt địch, hừng hựcmuốn cháy mắt Giao Long.

Giao Long chúa đang đắc ý thấy chàng trai bị rơi vào vòng hút của nhãn tuyến, bỗnglại thấy mắt chàng trai rực ánh điện uy mãnh, Giao Long bất giác phát tiếng cười âm âmrờn rợn:

- À, mặt trắng này lại biết cả thôi miên thuật, dám cự lại cả mắt thần Giao Long? Đượclắm! Con cái nhà ai mới chừng hai mươi tuổi đời, đã cao bản lãnh. Giao Long chúa có lờikhen.

Dứt lời, Giao Long tinh lắc lư tiến lên một bộ, trợn ngược xếch hai con mắt quái nhưhai ngọn đèn ma khé chiếu áp đảo luồng nhãn tuyến của Võ Minh Thần. Chàng trai vậnnhân điện thôi miên chống lai, vừa cầm cự vừa dùng điện tấn công.

Trong đêm khuya, bóng người, bóng quái đứng sững như hai pho tượng, không tiếngquát, không kình phong, bề ngoài coi như hai cái bóng đứng dòm nhau chơi, nhưng nếu cókẻ ngoài ngó thấy hai cặp nhãn tuyến, chắc chắn sẽ phát rợn người vì chạm luồng điện giữa"luồng điện thôi miên" vô cùng lợi hại có thể giết người trong nháy mắt. Càng lúc, người,quái càng tập trung điện lực giao chiến, quyết đưa nhau vào giấc ngủ thôi miên. Võ MinhThần vừa vận điện, vừa nghĩ thầm:

- Theo chúa Thập Vạn dạy, về thôi miên thuật dùng nhãn tuyến ru ngủ, sai khiến ngườita, còn là trung đẳng. Kẻ luyện thôi miên đến mức thượng đẳng, có thể nhìn suốt mọi vật,nâng xác thân lên cao, dùng điện nhãn tuyến giết người trong nháy mắt...

Vì đến độ cao, tay thôi miên thần diệu có thể tập trung điện lực vào hai con mắt và cóthể phát luồng điện bay ra khỏi mắt tấn công vào huyệt đạo thân xác người ta, không kháccác nhà khoa học phát minh ra một bộ máy bắn một tia sáng cực mạnh đốt cháy tiêu mọivật gọi là "tia la-de", "tia sáng tử thần".

Chẳng rõ con tinh chúa Giao Long này đang dùng âm tuyến ma hay dương tuyến thôimiên, có tới bậc ghê gớm đến thế không? Nếu nó có thể phát được nhãn điện thoát khỏimắt, chắc chắn ta phải mạng vong chốn này. Nhưng theo chúa Thập Vạn, hiện chưa cónhân vật nào luyện thôi miên thuật đạt tới mức đó.

Chàng trai chắp hai bàn tay vào nhau, nghĩ thoáng, thình lình thấy Giao Long chúatiến lên hai bước nữa chỉ còn cách chàng năm thước tây, miệng nói phát ra một thứ âm hếtsức quái gở, nghe không khác lưỡi dao nạo mặt nứa muốn ớn người.

Càng nhích gần, Võ càng thấy rõ từng làn da cái vuốt, chàng trai thấy lồng ngực bụngcon tinh phập phồng to như cái thúng cái, coi rất lạ, vụt cái ngực bụng nó lại lép xẹp tưởngchỉ còn da bọc xương, rồi... bỗng Võ kinh ngạc thấy rõ cái đầu nó to phình như cái bongbóng thổi phình hơi.

Cái mõm ngoác từ từ ngậm lại, rồi phần dưới, phần trên cái mặt chợt lại lép xẹp, trướcmặt Võ, lúc này chỉ còn khu ngang mắt căng phồng, phập phà phập phồng, hai con mắtnhư muốn lồi ra, hai luồng nhãn tuyến sáng lóe lên kỳ dị, và Võ Minh Thần bỗng rúng độngtâm thần, thấy rõ hai luồng nhãn tuyến chập chờn như hai đốm than tàu sắp nhảy ra ngoài.Trong mấy khắc bàng hoàng, Võ vùng nghĩ:

- Quái đản! Quái đản! Rõ ràng Giao Long tinh đang vận dụng ma thuật thôi miên choluồng điện nhãn thoát ra ngoài như lời chúa Thập Vạn Vân Nam từng nói đến! Ôi chao! Nếunó cao thuật tới độ đó, chắc chắn mạng ta khó toàn.

Vì rúng động, tâm thần chàng phân tâm, điện yếu hẳn, vùng thấy mặt nóng ran, haicon mắt đau nhói một cái như người bị chứng phong thấp "cắn" nhanh, đầu óc choángváng, chàng trai lật đật định thần, quắc trừng cặp mắt, phát thêm nhãn điện chống lại.

Hai luồng nhãn tuyến Giao Long chập chờn chực thoát bay ra khoảng mươi khắc, VõMinh Thần đã toan xuất thủ đánh phủ đầu, phòng bất trắc, bỗng nghe Giao Long chúa rúlên một tiếng dài lê thê, hai con mắt thoáng nguội hẳn nhãn tuyến, đứng im. Giao Long phìmột cái lảo đảo ngã nghiêng thân hình vào một thân cây gần đấy, cái đuôi quất rào hoa lá.

Cả mừng, Võ định mím môi ra tay, nhưng chàng trai cũng chẳng hơn gì, sau phút đấutuyến điện nhãn, vừa dứt, chàng trai cũng choáng váng lảo đảo, phải vịn vào thân cây, đứnghoành thân... thở mạnh phào.

Mãi mươi giây mới hồi sức thì Giao Long chúa cũng như thường, con tinh nước phátgiọng trầm u:

- Con nít kia! Mi chống nổi mắt thần, giỏi lắm! May cho mi, chúa thần hồ Ba Bể chưabắn được tuyến nhãn thần ra khỏi mắt! Hừ! Bao năm tu luyện chưa thành được "tia sánggiết người nhìn đâu cháy đó"

Hàm răng con quái nghiến ken két như mọt nghiến gỗ. Giao Long chúa ré khàn:

- Giờ theo ta về động! Ta muốn biết nguồn gốc mi!

Lời vừa dứt, nó hé miệng thổi "phù" một cái, nghe vút tiếng như có vật xé không khí,Võ Minh Thần đã thấy từ miệng nó bay ra một cái mống đỏ chót, "phì" cái nữa, hai lỗ mũilại vút ra hai luồng hắc khí, bạch khí, cả ba luồng như ba ánh chớp chụp xuống người Võ.

Đã dự phòng, Võ cứ đứng nguyên, thổi "phù" một hơi, phát ra một tiếng "bùng" nhưsấm nguồn, một luồng kình khí quật hút ba cái mống yêu, phát ra một tiếng nổ mạnh. GiaoLong chúa bật lui hai bộ, còn Võ Minh Thần bị áp khí đẩy lùi đến ba bộ, tuy huyệt đạo đãbế, mũi chàng vẫn ngửi thấy một mùi tanh nồng như máu tươi tạt thốc vào, muốn nôn mửa,choáng váng cả người.

Giao Long hét chíu:

- Con nít kia! Mi biết đánh cả "Khẩu phong lôi"? Mi là học trò lão chủ đảo Thần Tiênhay chúa Thập Vạn? Nói mau!

Lúc này Võ Minh Thần đã phát rợn, thấy dùng đến "Khẩu phong lôi" vẫn chưa áp đảođược Giao Long, chàng trai lúc đó mới lượng rõ sức phi phàm của con tinh nước.

- Không ngờ con quái này mạnh tợn đến thế! Chém, đâm không chết, điện kình khôngđổ, giờ không nhanh tay nhanh chân, sẽ nguy với nó, gái quỷ kia cũng nguy theo.

Nghĩ làm liền, Võ Minh Thần chẳng nói chẳng rằng, đánh vụt hai tay xuống sườn, rútcặp súng cối vẩy liền. Đoàng, đoàng. Hai phát trúng ngực tim Giao Long, con quái giậtmình về phía sau, lắc cái đầu, ré lên, bắn vụt mình tới như tên lao. Thấy bắn không làm gìđược, Võ cầm súng vọt nhảy lùi năm, sáu bộ, nghe con tinh hét:

- Mặt trắng dám bắn trộm! Mi sẽ chết... chết!

Giao Long hạ chân sau xuống một mỏm đá, Võ Minh Thần quài tay giật phăng cây dù,cắp nách vẩy một tràng "tặc tặc" trúng ngực con tinh, cây dù này thuộc loại súng cối xayngụy trang, bắn rất mạnh, con tinh bị một tràng năm bảy phát lập tức bắn lộn lại hai, bathước.

Tưởng nát ngực, nào dè nó mình đồng da sắt, nhảy chồm lên, lồng lộn, hai con mắt đỏkhé, vẻ giận dữ điên cuồng không còn ung dung như trước nữa, nó cười thét nghe gai rợn:

- À con nít! Mi tưởng Giao Long thần không biết dùng súng bắn?

Lời vừa dứt, nó đã thu cả hai chân trước vào bụng, vẩy lia, Võ vừa nhác thấy, lập tứcvừa bắn vừa nhảy vào sau mỏm đá, nào dè nó vẩy ngay lúc Võ còn lơ lửng trên cao "đoàngđoàng" liền hai phát đạn lớn bắn trúng ngực Võ đúng vị trí tim, mạnh đến nỗi chàng trai saluôn xuống, rất may trong mình chàng đang mặc mấy lần giáp chúa Thập Vạn tặng nênkhông hề gì, chỉ thủng lần vải ngoài.

Nhưng trước ngực cũng bị chấn động như bị chày vồ nện vì hai viên xói thẳng khôngtrườn trượt chi cả. Chàng trai lao vào điểm tựa, đảo mắt xem xét địa thế, được mặt trước lạitrống mặt sau, sực nghe tiếng Giao Long chúa hét ầm ầm:

- Dải nô đâu! Sao chưa chăng lưới bắt sống chúng nó! Con quỷ cái vẫn trốn quanhđây.

Nhất hô bá ứng, lập tức từ nẻo hồ Ba Bể đột dậy nhiều tiếng hú, hét vang động, rồikhắp mấy phía bỗng xuất hiện hàng mấy chục hình thù thủy quái từ dưới hồ vọt lên nhưtôm cá nhảy, ào ào vây phủ.

Biết tình thế đã cấp bách, Võ Minh Thần vùng hú:

- Beo đen, beo đen, mi thoát được chưa?

Có tiếng rống trong kẹt đá gần bờ nước phía tả, rồi thấy con beo cõng quỷ nữ nhảy ra.Lúc đó mới hay bầy thủy quái đã vây kín mấy mặt, con beo đành nấp đợi Võ.

Rất nhanh, Võ khom mình lao tới, thò tay giải huyệt cho quỷ nữ. Nhờ được dưỡng sứcgiây phút, quỷ nữ đã hơi hồi sức, tuy vẫn thấm đòn tinh, vừa cử động được, nàng ta đã lớntiếng chửi Võ thậm tệ, Võ giật mụ trụ sau gáy úp chụp lên đầu, tháo khiên trao cho cô gáiquỷ, nhăn nhó:

- Cô... cô nương bình tâm nào! Có mắng mỏ, để thoát khỏi chốn này đã! Cô nươngkhông thấy loài thủy quái vây kín đầy đàn kia sao? Cô nương mau mau che kín người, để mỗmở vòng vây.

Nào dè vừa đưa khiên, cô gái quỷ xấu xí này quăng xoảng xuống triền đá, vùng vằngtrèo lên lưng con beo đen, nhưng còn mệt, lúng túng ngã chúi:

- Mặt trắng bất cố liêm sỉ? Ai quen thuộc nhà mi cứ đeo sát ta làm gì? Tưởng ta kiệt sứccần mi cứu lắm sao?

Tình thế đã ngặt nghèo cực độ, lại gặp cô gái quỷ dở dở ương ương đã không chịu đểcứu lại còn nặng lời chửi mắng thậm tệ, Võ Minh Thần chỉ còn biết trố mắt nhìn gái quỷ,không sao hiểu nổi cử chỉ ngược đời của nàng ta.

Nhưng chàng trai mặt lạnh không hề giận, chỉ nghĩ thầm vẩn vơ cho cô quỷ này cóthể là một nhân vật phi phàm nên mới có phản ứng kỳ quặc "khác hẳn tâm lý người ta" nhưthế. Lúng túng khó xử, chàng trai vội cúi nhặt tấm khiên lên nhăn nhó nói bừa bằng tiếngThổ:

- Cô nương không nên thế! Cô nương không thấy lũ âm binh quái vật vây kín tứ phíakia sao? Cô nương không cho mỗ cứu, cô nương liều chịu chết liệu còn ai báo thù cho chamẹ?

Dứt lời, chàng trai thò tay định đỡ quỷ nữ lên lưng con beo đen, quỷ nữ loạng choạnggạt phắt tay ra chống vào đầu con thú và vừa thở vừa mắng:

- Tên đàn ông hôi thối này! Tay dơ bẩn sao dám mó vào người ta? Cút mau cho khuất!

Ta đây dẫu có muốn thoát chết còn rửa thù phụ mẫu cũng không cần đến thứ giống đực tiệnnhân như người cứu mạng đâu! Đường ai nấy đi, việc ai nấy làm! Ôi! Sức ta đã mệt... khôngnói với ngươi được nữa.

Miệng nói, tay xua, mắt quắc, cô gái quỷ gắng gượng trèo lên lưng beo đen, vọt chồmđi, ngay lúc đó, bỗng có tiếng Giao Long chúa hét ầm ầm gai rợn:

- Vây cho chặt! Chúng chạy vào đầu khu núi kia! Chúa cần bắt sống cả hai! Cứ bắnquè.

Võ Minh Thần nách cắp cây dù, vừa đưa mắt ngó theo bóng beo đen bỗng lại nghe"vút vút" nhiều tiếng vật nhọn xé không khí, một mũi tên cắm phập ngay bắp đùi quỷ nữ,mũi nữa trúng chân con beo, con thú khuỵu xuống, quỷ nữ ngã văng sang bên chúi kẹt đó,tên bay loang loáng trốc đầu, tên cắm xoang xoảng vào tấm khiên trên như mưa rào.

Giật mình, Võ Minh Thần cúi rạp mình dòm mấy phía, thấy lố nhố nhấp nhô đầy hìnhthù Giao Long lớn nhỏ vừa nhoài tới xạ tiễn, có lũ chỉ cách bốn, năm chục thước. Chàng traixốc khiên văng tới kẽ đá, bảo gái quỷ:

- Việc nguy cấp lắm rồi! Phải thoát mau không bị nó bắt sống đến nơi!

Lúc này quỷ nữ ngã văng xuống kẹt đá, nhờ thế, không bị tên bắn, gái quỷ nhòm lên,thấy Võ Minh Thần ngồi lom khom, quỷ nữ lại trợn mắt mắng như tát nước:

- Tên đàn ông thối tha này! Sao ngươi cứ theo ta như loài ma quái! Để mặc ta với continh, ai khiến ngươi cứu, ai cần ngươi lo cho ta? Tên ma dục này!

Lo lắng cứu người bị nạn, lại bị sỉ vả là dâm tà, Võ Minh Thần trố mắt dòm quỷ nữ,dưới trăng mờ, bộ mặt nàng ta coi càng phát gớm, da đen đầy sẹo, mồm méo, nanh chìa,chàng trai không nén nổi thở phào kêu lên:

- Ôi chao! Cô nương này ăn nói hồ đồ chẳng hiểu gì cả! Mỗ đây, chỉ vì cũng có chamẹ chết oan chết ức vì loài tinh quỷ, tình cờ qua đây thấy cô cùng cảnh, có cha mẹ bị nạntinh lại sắp bị Giao Long ăn thịt, mồ côi xót mồ côi. Mỗ đây liều thân cứu nạn chớ đâu phảivì thấy cô là gái thiên kiều bá mị, muốn gần? Ôi! Cô... cô không biết mặt mũi cô như...

Chàng định nói Chung Vô Diệm, nhưng thấy tiếng này rõ nghĩa lại e gái quỷ tủi thân,nào dè cô gái quỷ này kỳ quặc hết sức. Vừa nghe Võ nói đến đấy, cô gái quỷ lập tức ré lêncười khinh bỉ mỉa mai:

- Há há! Sao ngươi không nói ta xấu như Chung Vô Diệm? Ồ! Ta còn lạ gì lũ đàn ôngcác ngươi, xưa nay kể gì xấu đẹp! Xấu cũng gái, đẹp cũng gái, đàn ông các người lắm gãlàm đến hoàng đế còn thờ vợ xấu hơn ta. Tề Tuyên Vương có đủ tam cung lục viện, lại rướcChung Vô Diệm làm chính cung hoàng hậu... Đẹp xấu xá chi, miễn thấy gái là các ngươixum xoe như mèo thấy mỡ, chỉ chực thừa cơ ve vãn không từ! Cút mau, sống chết mặc ta,không khiến ngươi lo đến.

Dứt lời nàng lại cố trèo lên lưng beo vừa tập tễnh chạy lại, Võ Minh Thần nghe qua lờiquỷ nữ chỉ còn biết trợn tròn xoe mắt than thầm:

- Ôi chao! Cô gái quỷ này ăn nói thật quái gở, cứ như đấm đá vào tai người ta thế này!Mặt mũi xấu như quỷ Dạ xoa còn cứ sợ đàn ông ve vãn! Vô phúc cho thiên hạ gái này màlại có nhan sắc, chắc đi tới đâu. Chửi rủa người ta tới đó đến chết mới thôi! Cứ mở miệng ranghe như bò đá, chịu hết nổi!

Tề Tuyên Vương xưa phong Ly Xuân gái trán dồ, mắt lồi nanh chìa làm hoàng hậu vìcảm phục nàng Ly Xuân vào cung ra hiệu can vua, khuyên làm lành lánh dữ. Tề Tuyêntrọng gái xấu mà có nhân cách, đâu phải cứ thấy xấu cũng mê? Tình thế hiểm nghèo nàythủy quái vây tứ phía, không lẽ lại đứng đây cãi vã với nàng à?

Bèn xông tới, cản ngay đầu hốc đá, cắp dù súng rê bắn đì đẹt tứ phía bắt thủy quáiphải vọt ẩn núp hết, quay bảo quỷ nữ:

- Cô nương hóa điên rồi, sắp chết đến nơi còn nói dở hơi, bất luận phải trái. Mỗ đây làcon nhà võ, thấy đàn bà bị nạn, phải cứu cho kỳ được. Cô bị yêu khí Giao Long kiệt lực, mỗcòn viên thuốc này kỵ tà khí, trị được các thứ độc, cô nương uống mau cho lại sức chút, cònthoát khỏi chốn này.

Miệng nói thò tay vào túi, lấy đưa viên thuốc của tôn sư cho khi hạ sơn cho cô gái quỷ,gái quỷ trợn mắt xua tay mắng không thèm nhận giục con beo nhảy lên. Con beo đau chânchưa vọt qua đầu Võ. Võ đang khuyên thấy cô gái quỷ mắng, miệng há rộng, chàng traibúng "véo" viên linh đơn lọt thỏm ngay vào cuống họng quỷ nữ, chui luôn vô bụng. Quỷ nữgiật mình lui lại, khạc nhổ không ra, quỷ nữ hét:

- Tên mặt vôi tường, nước đá này... khốn kiếp! Sao dám lừa nhét viên thuốc hòn đấtthó vào bụng ta! Tên khốn.

Khạc nhổ không ra, gái quỷ thò tay móc họng cũng không ra. Gái quỷ nổi giận xônglên đánh Võ, bầy Giao Long nấp xa, nhô lên bắn tên vun vút, Võ phải ấn quỷ nữ xuống, bắnvãi lại, dịu dàng bảo nàng ta:

- Thuốc hay lắm, vào bụng tan ngay, cô cứ nghỉ mấy ngày sẽ lại sức nhiều. Kẹt đá kínba mặt, chúng chưa làm gì được đâu!

Bỗng nghe tiếng Giao Long chúa cười thét:

- Thằng trai mặt đẹp ngu dữ à! Cứ lăn lưng cứu con dạ xoa, chịu nghe chửi như tátnước! Quỷ cái xấu xa chó không buồn nhìn thằng đẹp trai ngu hơn chó! Tên lửa! Khói mê!

Dứt lời, lập tức từ mấy phía, tên lửa tới tấp bay vùn vụt tới như đan phên, cũng maykẹt đá này có mỏm nhô mấy phía, tên chỉ sạt trốc đầu quỷ nữ, còn hở mặt trông ra phíaNam xế, Võ Minh Thần che khiên ngồi án ngữ, tên bắn soang xoảng vào khiên như mưarào, lửa rớt từng mớ quanh mình.

Võ Minh Thần dắt dù ghé mắt dòm ra, bỗng thấy giữa những đường tên lửa vun vút, cóbốn, năm khối tròn đo đỏ to như quả trứng gà bắn vút tới. Đoán khói mê khói độc, Võ thòtay quơ bắt ném lại, nào dè vừa chạm tay, nó nổ "bốp" liền, phát ra một làn khói đỏ nhưmáu. Võ Minh Thần lật đật phất tay nổi gió kình xua tay gạt đi, giật giọng bảo quỷ nữ:

- Đứng mãi đây nguy dữ à! Cô nương lại sức chút nào chưa? Ta rút thôi!

Quỷ nữ thở phào một hơi, vung thử tay, trợn mắt kêu phẫn nộ:

- Ôi chao! Thuốc viên thuốc hòn của ngươi công hiệu rồi, mười phần sức ta đã lại đượcnăm, sáu. Ngươi hại ta, bắt ta phải tỉnh sức vì thuốc yêu thuốc quái của ngươi! Dang ra!Tưởng ta cần hồi phục nhờ tay ngươi ử? Ma dục!

Vừa nói, nàng ta vừa đứng sổ lên, vỗ vào lưng con beo, định cùng thú nhảy lên. VõMinh Thần thò tay đẩy con beo lại, vừa toan đẩy quỷ nữ, bỗng thấy liền hai, ba trái đỏ vúttới, lần này từ trên cao rớt thẳng xuống, chàng trai phất kình đánh bạt ra xa, bỗng có mộttrái rớt ngay xuống đầu quỷ nữ, quỷ nữ thò luôn tay vồ.

Bóp! Trái đó vỡ tan tỏa, khói đỏ tỏa rộng trên đầu, Võ Minh Thần nhác thấy, vội quạttay ào ào, nhưng cô gái quỷ đã hít vào, hoa cả mắt, cũng may lúc này nàng ta lại chút sứcđiều công được, vừa quát Võ dang ra, vừa nín thở trèo lên lưng beo vỗ đét, con thú sợ chủ,rống lên, nhảy vọt qua đầu Võ Minh Thần bất chấp tên lửa bay tua tủa như mưa đạn.Cấp kỳ, Võ nghĩ thầm:

- Gái quỷ này lạ thật! Ương không chịu nổi, xem chừng nhất định không cho mìnhcứu, chẳng hiểu người hay ma lại quái gở thế này? Quái vật mấy mặt, ra thế nào cũng bị rơivòng quái, sao mình không cho nàng ta ngủ một giấc cho tiện? Cứu xong, cho nàng ta sỉ vả,đã sao chưa?

Bèn thò tay túm luôn chân sau con beo lôi giật lại. Đang lơ lửng, con beo ngã saxuống, quỷ nữ lảo đảo suýt ngã lộn, nhờ đã khá mạnh, nàng ta nhảy được xuống, vừa maythoát được một loạt tên lửa bay soạt đầu.

- Tên mặt tường vôi này, sao ngươi cứ bức cứu ta! Thuồng luồng tinh khốn kiếp khôngđuổi nổi hắn ư?

Vừa hét quỷ nữ vừa nhảy chồm cử quyền đấm Võ như điên, lẹ như chớp Võ túm lấy cổtay nàng ta nói nhanh:

- Tình thế nguy lắm rồi! Cảm phiền... mỗ phải để cô nằm nghỉ giây lát.Dứt lời, Võ ấn mạnh vào mạch môn, gái quỷ rùng mình, tay kia đấm túi bụi vào ngựcVõ, hét:

- Tên khốn này! Mi định giở trò đốn mạt gì... lại điểm huyệt ta?

Võ Minh Thần bấm cái nữa, vẫn không thấy quỷ nữ ngất, chàng trai không khỏi ngạcnhiên nghĩ thầm:

- Lạ dữ chưa? Sao điểm lại trơ trơ thế này. Chẳng lẽ gái quỷ là loài âm vật, không phảingười ta? Vô lý! Rõ ràng là da thịt người dương thế mà! À thôi! Có lẽ nàng này học võ đặcbiệt chi, đã bế kín huyệt ngoài rồi chăng?

Bèn vung tay thọc luôn mấy yếu huyệt nữa, nào dè quỷ nữ vẫn như không, khác hẳnlúc nãy, chỉ ấn nhẹ cái, nàng ta xỉu liền. Đang lúng túng, chẳng lẽ cứu người lại đánh chogái ngất, bất ngờ bị quỷ nữ tung chân đá luôn ra một ngọn cước trúng bụng. Giày da thú củanàng hình như lót sắt, quỷ nữ lúc này đã hồi sức bảy, tám phần, ngọn cước mạnh như trờigiáng. "Chát", "hự" Võ bật ngửa ra sau, tưởng đến nát bụng, chàng trai lạng người kêu "Ô"đã thấy gái quỷ ngã ngồi phệt xuống mỏm đá, kêu lớn:

- Ôi chao! Tên mặt trắng này mình đồng da sắt... Làm sai khớp, bong gân ta rồi.Võ Minh Thần sực nhớ mình có mang giáp sắt mấy lần, lật đật buông vội quỷ nữ ra,khẽ hỏi:

- Cô nương có sao không? Khổ chưa! Sao cô lại đá mỗ? Mỗ có ý hại cô đâu.

- Hừ! Sao mi điểm huyệt ta? Cút mau!

Quỷ nữ ôm chân kêu khóc, suýt xoa, giây khắc nàng ta lại đứng sổ lên giục con beovọt khỏi hốc đá. Võ Minh Thần còn đang tính kế, bỗng nghe Giao Long chúa quát quái gở:

- Lưới thần đâu?

Tiếng quát vang âm chờn vờn dõng dạc, không chút hấp tấp, chứng tỏ Giao Long đãtin chắc sẽ tóm được mấy con mồi giữa vòng vây. Tên lửa khói mê ngưng bắn vào. Võ MinhThần đảo mắt dòm một vòng, chỉ thấy cây, đá lố nhố, bầy quái đã ẩn kín, hai tiếng "lướithần" khiến chàng trai không khỏi chột dạ, nghĩ thầm:

- Thuồng luồng tinh lợi hại khôn lường, hồ Ba Bể này là sào huyệt hang động nó, càngdài thời gian càng nguy với nó. "Lưới thần" tất phải lợi hại hết sức, để chậm, sa bẫy quáinhư chơi! À ta ngu dữ à! Có lẽ gái quỷ này còn có thứ thuốc, hay vật chi che phủ huyệt đạo,chắc nàng ta mới dùng tới, chưa kịp bế các huyệt kín, ta cứ thử xem sao!

Đúng lúc quỷ nữ trèo lên lưng thú vọt lên, Võ Minh Thần búng "véo" một nhát chỉphong điểm cách không điểm phăng vào huyệt nách. Quả nhiên vô tình quỷ nữ trúng nhátđiểm này, cứng đờ người ra. Lẹ như chớp Võ Minh Thần chụp luôn con beo, lôi lại, vừa đỡquỷ nữ, vừa nói đại:

- Beo đen! Ta đem chủ mi ra khỏi vùng tử địa! Mi mau theo sát sau lưng ta may thoát!Ra tới bờ hồ, mi cứ nhảy xuống nước chạy đi ngả khác! Chúng rượt ta, mi mới thoát nổi! Cáinày chỉ che nổi chủ mi! Theo ta!

Lời vừa dứt, bỗng thấy hàng chục khối lửa bay vun vút lên trước hốc đá, là là rơi xuốngchiếu sáng rực một khu hố rộng. Võ Minh Thần lật phăng tấm khiên kép thành hai cái, taytrái khoác khiên, xốc luôn quỷ nữ lên ngang nách, tay phải khoác cái khiên thứ ngồi ngửacho chân nàng co lên, ẩn sau cặp khiên, nách cắp dù súng đảo lia mắt quan sát địa hìnhđịa vật.

Bỗng nghe "loong coong coong coong" có tiếng nhạc đồng khua vang trong vùng lửasáng chập chờn, từ nẻo sau ghềnh triền Đông, bắn xoảng lên một vật đỏ chót như son loằngngoằng như con trăn gió quăng khúc, "con trăn đỏ" bay vun vút thẳng trốc đầu bọn Võ MinhThần, phát ra tiếng "loong coong" lạ tai, âm dị to dần, không chậm nửa khắc, Võ MinhThần ôm quỷ nữ, dùng lực khinh thân, bắn vụt mình ra khỏi kẹt đá, phóng về hướng TâyNam hồ.

Thân hình chàng trai vừa bắn vọt lên, hai chân đã co rút lại, hai tấm khiên úp chụplấy người Võ và quỷ nữ, mép dính kín phía trước, mở hé sau lưng, cứ thế vừa đi vừa bắn xoexóe quay tít như chong chóng, coi không khác con sò quăng trong không khí. Nhanh nhưtên, con beo đen cũng nhảy chồm theo sát Võ.

Người vật vừa bắn vọt ra, thì "con trăn đỏ" phát ra một tiếng "xoảng" dòn tan, vụt loerộng thành một tấm lưới đỏ chụp xuống, đường kính rộng hàng chục thước. Từ trên miệnglưới có treo hàng chục ngàn cái nhạc quái dị, vừa lắc rung loong coong. vừa bắn vọt ranhững luồng khói đỏ như máu tươi, sức phát nhanh như tên, phọt chếch, tạo thành một vòngtròn đường kính rộng hơn miệng lưới hàng mấy chục thước mỗi bên, màng "lưới khói đỏ"chụp xuống ngay khi miệng lưới vừa loe rộng như cái nơm úp chụp nhanh hết sức. Mànglưới khói này chính là khói thuốc tê, thuốc độc, thuốc mê đủ thứ, người vật chạm phải, ngấtliền, không cần hít phải, chất tê, mê này công kích ngay vào tim gan tạng như qua lỗ chânlông, khiến lá gan khép lại...

Rất may cho Võ Minh Thần, nhờ sức bắn mình nhanh, nên vừa vọt chếch dưới, thìmàng lưới khói bắn xong vừa tới, sạt trốc đầu, mấy vệt trúng mặt khiên cháy thốc, con beođen lơ lửng dưới chân Võ, cùng thoát khỏi.

Màng lưới chụp xuống hốc đá không. Có tiếng Giao Long thét:

- Bắn!

Lập tức hàng loạt tên lửa bắn xé không gian, kẻ từng vệt sáng vù vù trong gió, ngay khiVõ Minh Thần lạng vun vút hạ xuống. Võ Minh Thần còn lao đi quãng nữa mới hạ xuống, lẹchân vừa hạ, lại một tấm lưới khác quăng chụp. Lẹ như con cắt, Võ Minh Thần đã vọt cáinữa, lần này chàng trai cũng lao khỏi tầm lưới, nhưng không quay tròn nữa, chàng xoaynghiêng về phía hồ, hé mở mặt trước, khép mặt sau, chĩa mũi dù súng ra bắn "tặc tặc" ngaykhi còn lơ lửng trên không.

Ánh lửa vật vờ soi thoáng mấy bóng thủy quái ngã vật xuống, "chát chát" hàng mớ tênlửa vãi trúng vỏ sò, có mũi trúng kẽ sau cắm vào lưng Võ, cháy ngùn ngụt, khiến chàng traiphải vùng mình đẩy rụng, nhờ giáp dày không hề chi.

Như con diều hâu, Võ ôm quỷ nữ hạ chân xuống chỗ mấy con quái vừa ngã, lập tứcngồi thụp xuống, rê mũi súng dù theo hình cung giương, lại hạ luôn mấy bóng nữa. GiaoLong chúa từ sau mỏm đá vọt đuổi theo tung lưới không ngờ Võ lại bắn nhanh đến thế, nóvừa vọt ra đã bị luôn một phát trúng, bật ngửa ra đằng sau, choáng váng, nhưng da dày nhưmặt giáp, không thủng.

- À, tên mặt trắng giỏi! Gia nô đâu! Chớ để nó thoát, vòng thứ hai đâu, khép lại!

Con beo đen vừa chồm tới đã bị một mũi tên lửa sượt mông sau, cháy ít lông, maykhông sâu. Võ Minh Thần lúc đó đã chọc thủng vòng vây, cả mừng phất tay ra hiệu cho conbeo rống lên, phóng xẹt ngang ra bờ hồ, vừa gặp mặt con Giao Long nhảy lên, con beo gầmlên phóng tới tát, cắn đẩy thốc con quái lăn tòm xuống hang.

Thấy beo đen đã xuống hồ, Võ Minh Thần yên tâm chút, vừa phóng được mấy thướcbỗng nghe "đùng" tiếng nổ như ống lệnh, nhìn mấy phía đã thấy lố nhố bóng quái, ngaytrước mặt lại một hàng Giao Long mồm ngậm đuốc tay cầm cung tên giáo mác nhúng lửabắn tới tấp như người bắn. Xa xa lại có hàng bầy quái thú vừa từ dưới hồ vọt lên, kêu húvang âm, hàng loạt xông tới hung dữ hết sức.

Võ Minh Thần rúng động tâm thần, ngạc nhiên lẩm bẩm:

- Ôi lạ dữ chưa? Thủy quái ở đâu hiện lên nhiều thế này? Vừa giờ hồ nước vắng vẻ, chỉcó Giao Long thuyền tinh chúa, sao nay lố nhố như rươi? Con tinh này có tài "rắc đậu thànhbinh" chắc? Bực thật, phải chi cô gái quỷ này đừng ương gàn, chịu để ta cõng lên vai,"vanh" khiên được, có ngại gì lũ quái đông đàn? Phải vượt mau, không cho nó khép vòngvây lại mới được.

Bèn khoác khiên kép, xốc quỷ nữ chạy vụt về nẻo bờ Nam hồ. Khu rừng này thưa, gòđống bờ bụi rải rác, bỗng nghe tiếng Giao Long chúa hét lê thê:

- Chớ để nó chạy thoát! Bắt sống!

Bầy Giao Long lớn nhỏ vừa bắn tên lửa, vừa quăng khúc rượt theo, phía trước, bầy quáixông tới dưới ánh lửa chập chờn, cảnh tượng coi hết sức quái đản.

Thình lình giữa đêm rừng khuya, có tiếng cười the thé ma âm, tiếng tựa dùi xiên lỗ taingười vật:

- Hà! Hú hú...! Con thuồng luồng tinh đây rồi! Hà hú! Mười bảy năm liền, mi chui rúchang ổ vũng nước sông hồ nào, cô tìm không thấy! Hà hà!

Tiếng cười cực kỳ quái gở, rõ tiếng đàn bà, khiến Võ Minh Thần không khỏi ngạcnhiên, vội đảo mắt nhìn quanh, bỗng giật mình thấy một hình thù quái đản cao như cây nêulơ lửng đi giữa hồ, hình thù in trên nền trời trăng mờ, hai cái cẳng lêu nghêu như hai câysào, phần trên coi như bướm trắng to đậu chập chờn, theo tiếng hét lê thê, hình thù phiphàm đi vào bờ đông, mỗi bước chân dài hàng chục thước, loáng cái nó đã đứng lù lù cáchbờ chừng vài sải sau lưng bầy thủy quái đang chặn bắn Võ Minh Thần. Lúc này, Võ đã đikhỏi khu ghềnh triền xế ngang chỗ gặp Giao Long thuyền hơn trăm thước, chàng trai vừa tớingọn gò, thì hình thù quái gở sịch tới, cách gò khoảng vài mươi bộ, ánh lửa đuốc soi bắtnham nhở, chàng trai chỉ thấy hai ống cẳng hình thù kia là hai ống xương trắng hếu, còn cáimình vẫn chưa nhận ra giống gì, chỉ thấy phất phới như vật chi đang vỗ cánh.

Chợt nghe hình thù phát ra một tràng hú vang âm, Võ đứng khựng lại, hé mép khiêndòm chừng, bỗng lúc này mới để ý thấy trốc đầu hình thù có một đàn dơi bay rợp trời nhưmột vầng mây đặc, có con to như con heo giống, cánh giang rộng như cái chiếu manh, dàihơn thước, nanh nhe trắng, mắt đỏ khé coi dễ sợ. Bốn con ngậm một mảnh lụa trắng nhưcái tàn che cho hình thù.

Võ Minh Thần còn đang kinh dị chưa rõ giống quái chi, bỗng lại thấy hình bướm kiavùng một cái cất vụt mình lên, hai ống cẳng thu ngắn lại bằng hai thước, mãi lúc đó, Võmới trông rõ hình thù.

Đó là một bóng đàn bà đứng trên hai ổng cẳng xương trắng hếu, xiêm y phất phới lòaxòa như cô tiên nhưng ngó qua bộ mặt người bạo gan cũng phát rùng mình, vì... mớ tóc dàilê thê bay phần phật như đợt sóng sau lưng, có khi bay cả về đằng trước xoắn mấy vòngquanh mình như con trăn gió, cái mặt đàn bà đẹp dị thường, mày xếch, mắt dài như lưỡikiếm, mũi dọc dừa, môi đỏ chót như máu, hàm răng đều như ngọc vụn, da ngà, cổ cao bangấn...! Thiếu phụ coi trạc ba mươi tuổi chập chờn nhan sắc hồ ly dưới vùng sáng lửa vật vờhồ sương, coi trắng đẹp đến rởn óc.

Từ hình thù dị nữ phát ra một luồng gió lạ như xoáy trôn ốc quanh mình.

Chàng tuổi trẻ còn đang ngạc nhiên chưa biết hình âm nữ hay quái nữ đã thấy đàn dơiphát kêu chí chóe nhất loạt sà xuống cắn táp lũ Giao Long. Dị nữ khua cẳng xương, lêunghêu, bầy Giao Long trấn dọc bờ hồ này quay lại bắn dị nữ cùng đàn dơi, dị nữ cười ré lên,thò tay vừa gạt tên lửa, vừa đá lia ống cẳng, từ dưới hồ bỗng thấy nước bắn tung tóe, hàngtrăm ngàn con rắn phóng ào lên hai ống cẳng xương, có hai con rắn quấn khúc bắn mìnhphun phì, phồng mang mổ. Dị nữ sịch tới bên bờ, bầy Giao Long kia vụt chạy tứ tán, gạtmấy phía, dị nữ lắc mình một cái đã bước vụt lên bờ, đứng sừng sững, cao như con sào gạtngang ngọn gò. Thấy hình thù quái nữ ngất nghểu, Võ nhè nhẹ lùi ẩn sau tàn cây, kiếmđường rút, sực thấy quái nữ dòm thẳng ngọn gò cười the thé:

- À có "con sò" bị con tinh đuổi bắt! Sò đực sò cái? Hè hè! Con tinh thuồng luồng vâybắt, chắc phải sò huyết ngon... lại cô xem! Lại cô xem!

Quái nữ đưa tay vẫy. Lúc này đàn dơi đã đánh lũ Giao Long chạy dạt khá xa, ánh lửamờ nhiều. Giữa vùng trăng mờ, hai con mắt quái nữ xanh biếc long lanh coi càng ghê, VõMinh Thần thấy lộ, chưa kịp cử động, đã thấy quái nữ lắc mình một cái, bước vụt lên gò,mỗi bước dài năm, bảy bộ. Quái nữ khom mình vẫy, dòm cười ré:

- Sò huyết! Mở coi! Mở cô coi! Hé hé!

Võ hé mép khiên, rào cơn gió, mùi thơm hăng hắc như hắc hương phả vào mũi Võ,khiến chàng trai muốn mọc ốc vì sức cuốn hút phi phàm. Võ buông quỷ nữ lùi lại, phóng vụtxuống chân gò Tây Nam.

Nào dè vừa tới chân gò, đã thấy quái nữ sịch chặn ngay trước mặt. Đang tháo vây, lạibị gái ám, Võ Minh Thần cả giận, mở rộng mép khiên quát:

- Người đàn bà ma quái này! Sao cứ cản đường người ta? Dang ra, không mỗ bắn à!Quái nữ cười ré lên như thủy tinh vỡ:

- À! Tiếng Thổ như chuông đồng! Điêu thử! Hầu lửa nương nương!

Võ Minh Thần ngơ ngác chưa biết người đàn bà quái định làm gì bỗng thấy mấy condơi kêu chí chóe từ trên không bay sà xuống mấy phía quắp tha luôn mấy bó đuốc GiaoLong đánh rớt còn cháy lập lòe bay vù cả lên gò. Cứ hai con ngậm một cây đuốc, thayphiên nhau lượn trốc đầu Võ như đèn cù.

Con nào cũng to như con heo giống, quạt cánh phành phạch, ngọn lửa vù vù kéo dàichập chờn hắt xuống chỗ Minh Thần. Tưởng chúng định mổ, Võ toan bắn, nhưng chúng chỉtha lửa bay lượn lại thôi, nhất thời chẳng hiểu chi, Võ mở hé mép khiên, dòm quái nữ, dòmGiao Long chúa phía sau, chẳng thấy đâu, bỗng nghe quái nữ cười thé lảnh:

- Hà há! Trai điển! Trai điển bế con gái xấu như quỷ! Không bế gái đẹp! Trai điển!

Ném con gái xấu xí đó cho thuồng luồng ăn thịt, về động chơi với ta! Hé hé! Quăng nó đilại bồng ta, ta bồng...!

Dơi bay qua, ánh lửa hắt soi vào mặt sáng rực, lúc đó chàng trai mới hay nó ngậmđuốc chiếu mặt mình cho quái nữ dòm.

- Người đàn bà đẹp như yêu tinh, nhất định chẳng phải gái thiện lương, phía này bầyquái nước đã tứ tán, ta nên thừa cơ đem cô gái quỷ này thoát khỏi là hơn.

Bèn khép luôn mép khiên lao xéo về phía Nam, nơi không thấy bóng Giao Long. Nàodè, mấy con dơi lớn vẫn tha đuốc bay vù trốc đầu, xuyên dưới tàn cây, được vài mươi bộ, VõMinh Thần ngoái cổ lại dòm không thấy bóng quái nữ cả mừng lại băng người đi.

Bỗng "cạch", "hé" có tiếng cười thé nhọn trước mặt, Võ trông ra đã thấy người đàn bàquái đứng lêu nghêu chạm tàn cây cao, cách chàng chừng mươi lăm bộ, quanh mình đầydơi, ánh đuốc bay vù vù trước mặt.

- Trai điển đi đâu? Đứng ta hỏi đã, khỏi sợ Giao Long nó đuổi! Hà hà! Bế con nhỏ nàođó? Vợ?

Võ Minh Thần đảo mắt nhìn khắp vùng hồ Ba Bể, canh khuya yên lặng, lúc này bỗngbầy Giao Long vụt biến đâu, ánh lửa cũng tắt ngấm. Chàng trai không muốn gây chiến vôích, vội bảo quái nữ:

- Người này bị yếm khí Giao Long, mỗ đi qua cứu nàng! Chẳng phải vợ con gì đâu!Nàng bị tà khí, cần phải chạy chữa!

Dứt lời, vọt đi luôn chếch hướng Đông Nam, nào ngờ quái nữ chỉ lắc mình nhẹ cáikhua ống cẳng xương xẩu đã vượt hàng chục thước, hạ thấp càng vài sải khom mình dòmVõ cười the thé, đàn dơi bay ào ào quanh mình, lửa kéo dài ngoằng.

Nhờ quái nữ đứng gần, lúc này Võ mới thấy rõ hẳn đó là một thiếu phụ, khoác áo lòaxòa, hai ống cẳng chính là cặp "cà kheo" bằng ống xương người ghép từng đoạn, có thể kéodài, thu ngắn nhanh như chớp, quái nữ đi "cà kheo" tự nhiên như đi giày vậy. Và càng nhìngần, càng thấy rõ diện mạo, khuôn dáng, hai con mắt xanh biếc, cặp môi đỏ mọng nhưnhuộm máu tươi, quái nữ tiết ra thứ mùi da thịt có sức quyến rũ đến nổi da gà.

- Trai điển đi đâu vội? Giao Long nó sợ cô, trốn xuống đáy hồ rồi. Trai điển về độngvới cô! Hé hé! Cô chưa gặp đứa con trai nào đẹp như chàng.

Võ Minh Thần thu mình bồng quỷ nữ trong lòng khiên kép, chưa kịp phát cử động nàobỗng thấy đàn dơi kêu chí chóe, quái nữ phất tay hú lên mấy tiếng, ngang sườn tả chợt cótiếng âm trầm rờn rợn vang lên:

- Con đàn bà Hấp Huyết quỷ kia! Tưởng mi đã trốn tận xó rừng nào, kiếm ăn phươngkhác, sao còn dám lần mò đến đây nữa! Trận đòn suýt chết năm xưa trên hồ Ba Bể này, miđã quên sao? Quỷ cà kheo!

Võ Minh Thần giật mình ngoảnh trông sang hơn ba mươi sải, Giao Long chúa đứng lùlù, hai con mắt chiếu tia đỏ khé, xế hai bên phía sau, có hai con Giao Long cầm hai cáiđinh ba sáng quắc coi như hai cái chĩa, mỗi con mồm ngậm hai cây đuốc lập lòe, nhưngngọn lửa này xanh lè tựa lân tinh.

Ba tiếng "Hấp huyết quỷ" khiến Võ động lòng sực nhớ, khi rời Mười Vạn Núi VânNam, chúa lạc thảo Thần Xạ có cho biết qua một số cao thủ ma nữ quái nhân quái đản, cónhắc đến tên quái nữ này, người đàn bà chuyên hút máu người máu dơi, thú điểu, bản lãnhlợi hại, lại có ma thuật khôn lường, đặc biệt thích nhất con trai con gái đẹp, đàn bà chửacon so! Trai thanh gái lịch gặp nàng là một tai họa.

Võ hoành thân, nhìn Hấp Huyết quỷ nương, người đàn bà cười thét:

- Con tinh thuồng luồng! Ta tìm mi đúng một con giáp rưỡi rồi, đêm nay mới gặp. Nămxưa con thuồng luồng ỷ đông đầy tớ, một con giáp rưỡi rồi, quyền phép cô không như xưa,cô tưởng thuồng luồng chết dưới vụng nước nào rồi.

Giao Long chúa lắc lư cái đầu phát âm:

- Quỷ cà kheo uống máu tu luyện, Giao Long thần trải xuân thu nhật nguyệt, khônglinh hiển thêm sao? Tìm chúa hồ làm gì?

- Báo trận năm xưa, đòi lại cái vòng xanh lọt vào tay mi và mời trai điển kia về độngThượng Lào!

Võ Minh Thần lại một phen giật mình nghĩ thầm:

- Lại cũng cái vòng xanh! Lạ thật! Thiên hạ võ lâm quái khách đi tranh kiếm vòngxanh, yêu nữ, thuồng luồng tinh cũng kiếm vòng! Chẳng rõ nó chứa đựng điều chi kỳ bíquan hệ mà cả thiên hạ người vật và yêu đều để ý đến thế? Tức thật! Không mắc cứu gáiquỷ, ta quyết tìm cho ra lẽ.

Đang ngẫm nghĩ, sực nghĩ tới Quản Kình, Võ vội hú lên một tràng vang động vùng hồnước, bỗng nghe văng vẳng có tiếng hú đáp vọng mơ hồ xa xôi tít nẻo Tây Nam hồ, nhưngcả phía đó bị Hập huyết cà kheo đứng án ngữ, phía tả, đông lại mắc Giao Long. Võ MinhThần chưa tính vọt ngả nào cho tiện, sực nghe Giao Long chúa quát trầm:

- Mi muốn vòng, đi kiếm mụ Mán Tiền năm đó! Muốn nộp mình, đợi chúa hồ bắt haiđứa nhỏ kia đã! Hai con mồi này chúa hồ đang săn đuổi!

Dứt lời, lẹ như chớp, Giao Long chúa lắc xẹt mình tới, còn cách hơn mười thước, nóquay vòng chân trước, Võ thoáng thấy vật loằng ngoằng đỏ, biết ngay nó sắp quăng "lướithần" lập tức khép khiên, chạy vụt trở lại hướng Bắc.

Võ vừa chuyển dịch, quỷ cà kheo đã bước vụt xẹt tới trước chàng chặn Giao Long,tranh mồi:

- Trai điển của cô! Tinh thuồng luồng không được động tới!

Giao Long chúa nổi giận tiện tay quăng vút tấm lưới đỏ, Võ Minh Thần vọt đi mười sảingoái lại dòm thấy dưới vùng lửa biếc, tấm lưới chụp nghiến lấy quỷ cà kheo. Quỷ nươngcười ré lên, cứ đứng cho lưới chụp. Chàng trai lại phóng đi, được một quãng bỗng nghetiếng gọi the thé, âm âm:

- Trai điển chạy đâu?

- Mặt trắng! Vòng vây còn đó, mi muốn trốn sao thoát! Hà hà!

Võ ngoái trông lại, thấy quỷ nương đi cà kheo tha cả tấm lưới đỏ, rượt theo. Giao Longchúa vọt sau, tay giật lưới, coi quái gở hết sức.

"Bùng" tiếng như ống lệnh, trông ra vòng vây quái đã lù lù, lửa cháy lập lòe, GiaoLong lố nhố dàn bốn phía. Thực ra, nếu độc hành với khiên kép, Võ bất chấp quân đông,bắn túa, nhưng giờ mắc bồng quỷ nữ không "vanh" khiên được, phải lao chạy, Võ nghĩ ngạitrúng quỷ nữ, chàng trai phải khép khiên phía trước mặt, dùng thuật khinh thân lướt đi thậtnhanh, bất thần, chạy xé về hướng Đông.

Được một quãng, dòm lại đã thấy Quỷ Nương hất tung được lưới, cười the thé, rượttheo. Xế ngang, lại thêm Giao Long chúa, lắc lư ngất nghểu đi như gió. Võ Minh Thần lạingoắt về hướng Tây chếch, định ý tới gần bầy quái, sẽ chạy dọc, chọc thẳng, nhảy lênghềnh Bắc, theo triền chạy.

Quỷ Nương, Giao Long rượt bén vẫn còn cách hàng bốn mươi, năm mươi bộ, khôngngờ khi Võ chạy tới dọc bờ hồ, vọt đi phía Bắc. Quỷ Nương rượt theo trông ngay thấy chiếcbóng Giao Long thuyền lơ lửng ngoài hồ, cách ngót một trăm sải, lúc đó khói mù tan loãng,nét Giao Long thuyền như vẽ vào nền trời nước trăng sương. Quỷ Nương vùng cười ré lên,trỏ ra, hét:

- Thuyền tình kia rồi! Hé hé! Thì ra đêm nay con tinh cưỡi thuyền tình đi chơi! Hé hé!

"Công chúa Tây Bắc" có dưới thuyền không?

Dứt tiếng hét, Quỷ Nương hú một tràng, xua bầy dơi quái, rắn độc ào ào vọt luônxuống, phóng ra chỗ Giao Long thuyền lơ lửng xa xa, hai cái cà kheo lội nước bì bõm, cứmột bước sâu thêm lại nhô thêm một tấc, thoắt Quỷ Nương đã lần ra khỏi bờ vài mươi sải,bỏ mặc Võ chạy.

Bỗng có tiếng Giao Long hú, "bùng", "bùng" dưới hồ liền hai tiếng nổ, khói mù lập tứcche kín Giao Long thuyền, Võ Minh Thần đã tới trước lũ Giao Long vây, lập tức chĩa súngbắn lia, bầy quái xúm vào xạ tiễn, từ khắp bờ bụi, triền núi, dưới hồ vọt ra rất đông, bao phủlấy Võ. Phía sau, Giao Long chúa rượt theo bén gót.

Biết bắn không kịp, Võ Minh Thần khoác luôn dù, dùng tay trái cắp bồng quỷ nữ, tayphải thò ra ngoài vành khiên hé, vận điện công, chém "véo véo" quanh mình, vừa chémvừa nhảy phăng vào đám thủy quái.

Sức Võ khỏe như con cọp, mỗi đường dao lia, hai, ba con quái nước bị trúng đòn, lìamình, đứt đầu, tróc da, nhưng bầy quái này hết sức hung tợn, cứ lăn xả vào vồ, bắn "xoangxoảng" cả vào.

Võ Minh Thần đánh dạt được lớp này, lớp kia đã tới. Kịp khi tới được gần triền núi,trông lại, Giao Long chúa đã vọt tới, song song với người đàn bà đi theo.

- Nhỏ kia! Đừng hòng thoát khỏi miền sơn thủy này! Vây cho chặt! Chúa hồ bắt sốngnó!

Hình thù quái đản lắc lư lao vùn vụt theo tiếng thét âm âm, coi như mũi dao ma. VõMinh Thần mấy phía thọ địch, lại mắc bồng cô gái quỷ, xoay trở tung hoành không tiện,trong cơn nguy khốn, chàng trai tựa lưng vào một thân cây khá lớn, đảo mắt nhìn quanh,bỗng thấy trên triền nhô lên hàng bầy quái nước nữa, lòng thêm kinh ngạc, tay trái bồng gáiquỷ, tay phải khoa tít ngọn liễu đao, vừa chém tên lửa vừa chém quái, mở đường định nhảylên triền, may sao phía bờ hồ, chợt có người đàn bà đi theo vùng cười ré lên nhọn sắc, phất"phạch" tay áo đánh ra một ngọn kình phong.

- Giao Long thuyền... Hà há...! Của quý kia rồi! Thuồng luồng! Cô nhường trai điểncho đó! Cô xuống Giao Long thuyền... Hà há!

Tiếng cười thủy tinh vỡ bốc cao vờn màng tai. Giao Long chúa vừa đánh bật kìnhphong đã thấy đàn dơi dơi ào ào đáp xuống như rươi, quái nữ lắc mình một cái, đã bước quađầu một lũ thủy quái trấn bờ lội tõm xuống hồ, lêu nghêu đi ra phía Giao Long thuyền lơlửng ngoài xa. Giao Long chúa đảo vụt cái đầu hà mõm đỏ, phun phì ra một luồng huyết khí,đánh bạt dơi rụng lả tả, nó vùng rống lên giận dữ kinh người:

- Quỷ cà kheo không được phạm thuyền bà chúa! Gia nô! Khói ẩn! Không cho conđàn bà Hấp huyết tới gần thuyền.

Lời dứt, Giao Long chúa đã quăng mình qua bầy dơi, xua thủy quái ào tới chỗ Võ MinhThần nhưng chàng trai đã theo đường dao chém cắp cô gái quỷ nhảy vọt lên triền núi, tênbắn loảng xoảng vào mặt khiên, lửa rơi lả tả cháy lá xám cỏ. Hàng chục con quái kéo tớichặn trước mặt bên hông, con dùng giáo con dùng cung tên vuốt sắt, tấn công. Võ MinhThần xoay một vòng, vừa chém đứt mấy ngọn giáo, cây súng, sấn thốc vào lũ quái, bỗngnghe tiếng "véo" sau lưng, Võ hé khiên, thấy Giao Long chúa vừa vọt lên vừa quăng tấm lướima úp chụp, lẹ như chớp, chàng trai nhảy luôn sang một mỏm đá bên hữu cách bảy, támthước.

Nào dè, Giao Long chúa chỉ chờ có thế, Võ vừa nhảy vọt ra khỏi miệng lưới nó đãdùng chân kia thảy vút ra một lưỡi tầm sét bằng nửa bàn tay, cán chỉ dài hai gang, đúng lúcVõ đang lơ lửng hạ chân xuống. "Chát"! tiếng, tóe lửa, lưỡi tầm sét quật trúng vành khiên,trườn vào theo ánh lửa nhánh, chém "chát" nhát nữa trúng lưng Võ. Sức búa đi nặng kinhhồn liếm bay miếng mép khiên. Nhờ vậy, sức mạng giảm đi khá nhiều, nhưng chàng trai trẻtuổi vụt có cảm giác như bị một trái núi quật vào khiên giáp, rúng động châu thân, lưng nhưbị sức tạ chầy vồ nện "hự" bay đi ngót hai bộ, sa xuống một mỏm đá thấp hơn. May có mặcmấy lấm giáp Thập Vạn Đại Sơn, búa chém không thủng suốt, nhưng chỗ đó cũng bị lõmsát da thịt, chàng trai choáng váng ngồi thụp ngay xuống xoay mình dòm lên, vừa kịp thấymột luồng sáng từ trên xả xuống, chàng trai vội vung khiên hất "chát" lên, bật lưỡi búa lạimấy bộ, cánh tay, vai cũng bị chấn động hẳn. Bất giác giật mình nghĩ thầm:

- Trời! Không ngờ con thuồng luồng này lại có sức phi phàm ghê gớm đến thế! Mắccắp cô gái quỷ này, khó bề chiến đấu, không cửa thoát nạn, nguy cả hai như chơi!

Ý nghĩ vừa dứt, đã nhác thấy bóng Giao Long tay lưới tay búa hạ xuống cách chừngmươi sải, mấy phía quái kéo tới như rươi, Võ chém xả luôn một đường liễu dao về phía GiaoLong, Giao Long quăng tầm sét gạt "chát", Võ đã thừa cơ chém nhầu nhát nữa, nhảy vèoxuống chân triền. Giao Long chúa lẹ như chớp chém xả lắc mình vọt theo.

Võ khép khiên đỡ "chát", chân vừa hạ xuống đất, đã bị Giao Long chúa thò vuốt chụp"véo"! Cách non mươi bộ, từ chân vuốt con tinh vút ra một luồng huyết khí hệt bàn chânvuốt, chụp trúng vành khiên "xoảng", vuốt huyết kéo dài lách qua hai mép khiên úp, vồ"chát" vào lưng Võ Minh Thần. Chàng trai thấy nhói như bị kiến đốt, ong châm, vội xoaymình lại, chém xả một nhát rồi vận sức khinh thân, phóng mình đi như tên bắn.

Giao Long chúa vừa toan vọt đuổi, bỗng về phía hồ, có nhiều tiếng hú lê thê, tiếp theohàng loạt tiếng "bùng bùng" như ống lệnh nổ, một vùng hồ nước khói tỏa mù mịt đen ngòmkhông còn thấy hình Giao Long thuyền đâu nữa, chỉ thấy từng lũ hình thủy quái trong khóimù xông ra vùng vẫy, nước bắn tung tóe, nhất loạt cản người đàn bà đi kheo lại.

Quỷ Nương Hấp Huyết cười the thé, chỉ thấy mụ quái nữ lắc lư hình thù mấy cái, đãđánh bạt cả bầy thủy quái ra xa, lao vút vào đám khói đang tỏa rộng.

Hình cà kheo vừa khuất, bầy dơi cũng nhất loạt bay theo vào khói, lập tức, từ trongđám khói đen, chợt có tiếng sáo véo von vọng ra, nổi chìm quái gở nghe không khác tiếngma kêu quỷ khóc trong sương mờ trăng lạnh. Giao Long thần đảo mắt dòm ra phía khói mù,vừa nghe tiếng sáo nổi, vùng ré lên vang động:

- Quỷ cà kheo lộng sáo mê hồn! Gia nô đâu! Tấu nhạc! Cà kheo! Không được phạmlong thuyền.

Dứt lời Giao Long chúa xoay mình lao vọt ra ngoài hồ, một bầy thủy quái đổ tới vây VõMinh Thần. Thấy con tinh lợi hại bỏ đi, Võ không khỏi mừng thầm, lập tức cắp chặt cô gáiquỷ đeo khiên kép chạy thẳng về phía Đông Nam sấn vào lũ quái nước chém lia lịa.

Bầy quái phía này khá đông, nhưng không sao cản nổi, chỉ một loáng mắt, chàng tuổitrẻ đã nương đường dao chém khiên che, vượt qua vùng tên giáo thủy quái, lao như gió rakhỏi "vùng tử địa". Ngoảnh trông lại thấy ánh lửa xa dần, Võ bỗng chột lòng, nghe văngvẳng từ dưới hồ có tiếng âm âm chờn vờn đuổi theo ma quái:

- Nhỏ con! Mi bị đòn Giao Long chúa rồi...! Hà hà! Không thoát đâu! Mi phải đến nộpmình.... Không ai chữa nổi! Hà hà! Không nộp mình, mi sẽ thành...

Tiếng xa hút dần, lắng nghe không rõ mấy tiếng cuối là gì, Võ Minh Thần vọt lên mộtngọn gò cao dòm lại, chỉ thấy nhiều đốm lửa chập chờn lùi xa hút ra phía hồ nước, dướitrăng sương. Không còn bóng nào đuổi theo nữa, mừng rỡ Võ cắm cổ chạy xuyên thung bờphóng một mạch về phía Đông Nam hồ, khu có con đường chạy về Bắc Kạn. Gần tới chỗbuộc ngựa,Võ thấy bốn bế im ắng, bèn hú lên mấy tiếng.

Bỗng nghe có tiếng hú vọng ngoài bờ hồ, sau lưng, rồi Quản Kình từ trong bóng câyvọt ra, quần áo ướt như chuột. Thấy tiểu chủ, Kình nói luôn, mặt chưa dứt vẻ kinh sợ:

- Cậu hai! Trời! Ghê dữ à! Thuyền ma thuyền quái! Suýt tôi bị mắc lưới! Cậu hai...không sao chớ? Mà...

- Cô gái quỷ bị đòn tinh! Lấy ngựa mau!

Hai thầy trò chạy về chỗ buộc ngựa. Nhảy vọt lên yên, Võ Minh Thần hỏi nhanh:

- Sao... dưới Giao Long thuyền?

- Im lặng như thuyền ma! Tôi đã vọt được lên mạn, không ngờ bị hất bắn lộn xuống.

Khói mịt mù chỉ thấy bóng thuồng luồng.

- Lạ thật! Rõ ràng có tiếng đàn bà thánh thót trong khoang lại có cả tiếng xiềng khua...

Quỷ nữ cà kheo xông tới con thuyền hình như tìm món chi bí mật? Cơ hội ngàn vàng bỏ quauổng, chú Quản Kình à! Chú cứ đem cô gái quỷ này về Bắc Kạn trước.

Dứt lời, không đợi Quản Kình kịp đáp, Võ xẹt tới, trao luôn cô gái quỷ cho y và lập tứcgiật cương, phi như gió trở lại chỗ gặp Giao Long. Nhưng lạ thay! Bốn bề im vắng hết sức,không tiếng động, không một bóng người vật. Võ Minh Thần vọt lên ngọn gò, đưa mắt dòmtứ phía.

Chỉ thấy một vùng thung bờ quạnh quẽ cây rừng rủ bóng dưới trăng vơi, sương mùvương vất, côn trùng rền rĩ khóc than, gió thổi rì rào, vài tiếng chim khắc khảm bângkhuâng rã rời từ hai bên ngọn núi rớt xuống buồn tênh, dưới hồ Ba Bể cũng chỉ thấy sươngtrắng từng dải trôi trên mặt nước lăn tăn, gió đêm lùa lau lách đìu hiu... Không một bóngsinh vật.

Tất cả như đã rơi vào... ảo giác... Giao Long chúa, bầy thủy quái, người đàn bà đikheo, Giao Long thuyền... Cảnh hỗn loạn ghê người vừa qua như đã ngấm cả vào trăngsương, không còn chút di tích, kể cả những bóng dơi dơi, thuồng luồng bị chém gục bênnhững thoi lửa lập lòe giờ vùng biên đâu mất, không khác những hình thù từ cõi âm hiệnlên lại về âm mất dạng.

Nhưng! Mơ hồ trong hơi gió đêm khuya hình như có tiếng véo von nổi chìm chờn vờn,tiếng sáo hồi nãy Võ từng được nghe, âm thanh phi phàm đứt nối, thực hư, tấu lên nhữngcung kỳ lạ chưa hề nghe trên trần. Rõ ràng từ nẻo Tây Bắc vọng sang mà lại xa xăm rõ dịnhư tận cõi nào "ảm" về tai chàng trai tuổi trẻ.

Võ Minh Thần nghiêng đầu lắng nghe, mắt nhìn ra mặt hồ trăng vơi, bỗng càng thêmbàng hoàng, nhận rõ âm thanh phi phàm đàn sáo càng lúc càng như dâng lên mãi, bồngbềnh theo hơi sương lên tân trời cao vời vợi, rồi hút chìm. Khiến chàng tuổi trẻ có cảm tưởngnhư vừa trải qua cơn ảo giác, nhưng khi sờ mó mặt khiên, sờ lưng giáp, vết lửa sém, búachém, dao đâm, đạm xói vẫn in hằn dấu vết, chàng trai càng thấy lạ, động trí tò mò thêm.Bèn đảo ngựa một vòng tìm kiếm, chẳng thấy gì khác. Võ Minh Thần đành giục ngựa bỏ đi,lần về phía đường Bắc Kạn

* **

Thung lũng đồi núi nằm bằn bặt dưới trăng sương. Bốn bề quạnh vắng, chỉ có tiếngchim khảm khắc bâng khuâng rời ra kêu thương. Võ Minh Thần cho ngựa chạy kiệu bămtrên đường quanh co, đưa mắt nhìn quanh không thấy Quản Kình đâu, bèn che khum tayquanh miệng hú lên mấy tiếng.

Tiếng hú vang âm rừng khuya, nhưng chẳng nghe thấy tiếng hú đáp. Ngạc nhiên, Võvội gia tăng nước ngựa, vừa vượt qua một khúc quẹo, bỗng nghe tiếng thú dữ gầm gừ lẫntiếng ngựa hí, người quát, rõ giọng Quản Kình. Cả mừng Võ gọi lớn:

- Phải chú Quản đó không?

Có tiếng đáp vọng phía tả đường. Võ vội phóng vào, thấy Quản Kình đang bị con beođen rượt vồ dưới bóng cây loang lổ. Quản Kình vừa dùng khiên đỡ, vừa nạt, thấy bóng Võmừng rỡ kêu lên. Võ nhận ra ngay con beo đen của cô gái quỷ, vội xông tới đón đầu quát:- Beo đen! Không được làm dữ, người nhà ta đó!

Lạ thay, đang nổi hung gầm gừ vồ chụp, sực thấy bóng Võ, nó nhận ra liền, lập tức vevẩy đuôi đứng yên, kêu khe khẽ, lông còn ướt nước hồ. Quản Kình tiến lại bên chủ thở phàonhăn mặt:

- Con quái này bị què chân sau còn nhanh dữ à! Nó đi theo tôi từ lúc nào không biết,bất thần nó nhảy từ chạng ba xuống suýt tát trúng mặt tôi! May tôi kịp nhận ra lông ướt, nếukhông đã nổ súng rồi.

Võ Minh Thần giục:

- Bầy thủy quái biến sạch đâu mất với mụ quái đi theo! Đây còn gần hồ, ta nên vượtthêm quãng nữa rồi sẽ liệu! Beo đen! Theo bọn ta!

Hai thầy trò giục ngựa phi nhanh, beo đen tập tễnh theo sau, đi được mấy dặm nữa,bống gặp một quán nước bên đường, phên đóng kín, nhưng bên trong có ánh lửa le lói.

Võ Minh Thần đang định giục ngựa đi chợt một luồng gió đêm thổi vù tới, thấy choángváng cả mặt mày, trong mình hơi khó chịu khác thường, vội ra hiệu cho Quản Kình tạt vàoquán gọi cửa. Người ra mở phên cửa là một lão Kinh lai Mán. Vừa thấy Quản Kình bồng côgái quỷ vào, đã kêu lên sợ hãi:

- Ôi chao! Quỷ dạ xoa! Dạ xoa đêm qua đã vào đây!...

Võ Minh Thần chào lễ phép:

- Nàng bị nạn, nhờ cụ cho nghỉ giây lát!

Lão Kinh lai len lén dòm vẻ rờn rợn. Võ bảo Quản Kình đặt quỷ nữ xuống chõng tre.Con beo đen theo vào. Lão quán gây to bếp lửa, ánh sáng hắt soi vào bộ mặt nàng ta coicàng phát gớm, đến nỗi Quản Kình cũng phải nghi hoặc chẳng rõ người hay ma quỷ.

Võ Minh Thần thọc ngón tay vào huyệt giải. Nhưng cô gái vẫn nằm bằn bặt. Mãi lúcđó Võ mới nhận rõ hình như da dẻ nàng có bọc một lớp chi khô cứng như nhựa sui. Muốnvạch áo coi, nhưng lại hiềm dầu sao nàng cũng là phái nữ. Võ nghĩ thầm:

- Có lẽ nàng bọc kín huyệt cho khỏi liễm tà khí, độc công đây. Phía tim ăn sâu vàonách chắc vội, nàng quên bôi thuốc nhựa mới được.

Bèn thọc tay vào yếu huyệt ấn mạnh. Quả nhiên cô gái quỷ thở phào một cái choàngmắt ra quát lớn:

- Thuồng luồng tinh! Tao ăn thịt cả nòi giống mi, báo thù cho cha mẹ! Lôi phong hỏakỳ của ta đâu?

Võ đứng bên chõng dịu dàng dùng tiếng Thổ bảo:

- Đây không phải hồ Ba Bể! Cô bị nạn Giao Long, cứu thoát tới đây. Giờ cô thấy trongmình ra sao?

Như bị điện giật, cô gái quỷ bò nhỏm dậy, đảo lia mắt nhìn quanh, thấy ba khuôn mặtđàn ông, nàng ta vùng nhảy xuống đất, đưa tay sờ nắn khắp người, vẻ giận hoảng khácthường:

- À! Lại tên con trai trắng mặt này! À! Ta nhớ rồi! Ta đang tử chiến với con thuồngluồng tinh, mi lừa điểm huyệt đem đi! Mi... mi đã phạm vào người ta! Tên khốn!

Võ Minh Thần thấy cô gái quỷ vừa tỉnh đã nổi cơn mắng nhiếc, chàng trai rất lạ,nhưng vốn tốt nhịn, chỉ từ tốn bảo:

- Cô nương bị con tinh đốt cả cờ, cô kiệt sức sắp bị nó ăn thịt, mỗ không thể đứngnhìn! Bọn mỗ chỉ cắp cô nương ngang nách, lấy khiên che, mở vòng vây, vừa chạy đếnđây! Ôi chao! Cô nương biết đâu sau đó thủy quái kéo đến hàng đàn, bắn như mưa, lại có cảmụ quỷ nữ cà kheo xua dơi rắn độc rượt bắt nữa... may lắm mới thoát được đó!

Cô gái dị nghe Võ bảo cắp nách, vừa đánh nhau vừa chạy tới, có vẻ yên lòng chút,nhưng lại nghe nói "bọn mỗ" nàng quay vụt dòm sang Quản Kình quắc mắt lớn tiếng:

- Lại cả tên đàn ông thô bỉ này cũng cắp ta nữa sao? Mặt trắng khốn kiếp! Mi phạmngười ta chưa đủ còn để cả tên thô bỉ cục cằn kia chạm đến nữa ư? Ai khiến mi? Trời! Đêmnay không giết được con tinh thuồng luồng, ta phải giết bọn mi! Quân đàn ông khốn nạnchỉ thừa nước đục thả câu đàn bà!

Nàng hét lớn, mắt long sòng sọc khiến lão chủ quán thất kinh lùi vào một xó nhớnnhác. Quản Kình vốn tính trực, bị mắng không chịu nổi cũng trợn mắt nói lớn:

- Lạ dữ chưa? Kình này sống trải bốn năm mươi tuổi đầu, chưa thấy ai kỳ dị như cô. Bịnạn sắp nguy lại sỉ vả người cứu mạng! Cô... cô là người hay ma?

Quỷ nữ lúc này coi đã khá mạnh, vỗ khắp mình tìm khí giới, nhưng đã bị gãy tiêu hếtvì móng vuốt Giao Long. Cô gái dị ngó quanh thấy trên vách có con dao quắm vùng nhảy lạichụp cầm tay hét:

- Tên khốn! Ai cho mi chạm tới người ta? Im mồm! Ta chém chết!

Võ Minh Thần đã biết tính khí khác thường của quỷ nữ, sợ Quản Kình không nhịn, vộibước tới đưa mắt cho y, bảo quỷ nữ:

- Cô nương bình tâm! Y là người nhà mỗ, một lòng cứu nạn theo lệnh mỗ, cô nương cógiận cứ trách mỗ đây! Nhưng hãy nên rời khỏi chốn này, nán lại có thể mang họa đó!

Quỷ nữ lừ lừ, vùng kêu:

- À! Mụ đi cà kheo! Đúng con mụ Hấp Huyết quỷ nương! Beo đen! Tới hồ Ba Bể!

Dứt lời không chào, không cảm ơn, cô gái quỷ nhảy tót lên lưng beo vọt ra. Võ MinhThần dòm theo bóng cô gái đi khuất sau bụi rậm, Quản Kình lại gần kêu:

- Lạ dữ chưa! Gái đâu có gái ương gàn, nói nghe tức như bò đá! Mặt mũi xấu nhưChung Vô Diệm, động mở mồm, chỉ sợ người ta ve! Bốn năm mươi tuổi, tới nay mới nghe lạđời!

- Quái gở! Thôi! Mặc nàng! Bọn ta đi!

Nói xong chàng trai họ Võ và Kình bước ra khỏi quán. Hai con ngựa phi nước đạixuyên qua cây cối bờ bụi vùn vụt, cánh rừng này khá thưa, lại là khu có thổ dân khai phárải rác, nên ngựa chạy không bị cây rậm, gai góc cản lối.

Đi liền hàng chục dặm, nhìn lại phía hồ Ba Bể chỉ thấy một vùng quạnh quẽ đồi núinằm im trong trăng vơi, hai thầy trò mới hạ nước ngựa chạy kiệu băm.