Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 14: Động phòng trong ruột tượng



Lúc này cả khu nội điện mênh mông im lặng vô cùng, chỉ có cồng "khèn"chìm nổi, đám thần dân đều gục sát nền không được ngẩng lên.

Nãy giờ, Võ Minh Thần chỉ còn biết cử động như cái máy, hòa theo nhịp nhảymúa của nàng giáo chủ Phù Dung chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi ngược xuôinữa. Chàng chỉ thầm đoán đây là một "vũ khúc thiêng liêng" mà đôi vợchồng mới phải hợp diễn trước tượng Thần theo tục lệ bản xứ và theo lờivị Thánh Y nguyệt lão vừa nói, đây là một cuộc lễ để nữ chúa giáo chủhiến trình tấm thân băng trinh cho Thần Phù Dung chứng giám, trước khilàm lễ hợp cẩn.

Phút đầu chàng trai hoang mang thấy mình phảicuốn theo tục lệ kỳ lạ của tiểu quốc thâm sơn, nhận cả lễ tơ hồng, cho"chỉ buộc cổ tay" nhưng sau tưởng đến ân thâm hậu của Thần Nữ, Thánh Y,chàng cũng thấy nhẹ nhõm nhiều phần, dường như tâm đã định được hướng đi rõ rệt.

- Lời nguyền, cổ tục Phù Dung buộc kẻ lạc tới thànhgiai tế, làm chồng Nữchúa giáo chủ, nhưng Thần Nữ Bắc Yên đâu nỡ buộcmình. Đây chỉ làm một kế quyền biến cho êm thấm bên ngoài qua cơn túngxử theo lời Thánh Y, Thần Nữ cũng rõ! Âu cũng là một cách mình đền ơntrong muôn một cũng khác nào diễn một màn kịch lễ tơ hồng, đóng giả vợchồng trên sân khấu vậy!

Ý nghĩ làm Võ thêm vững dạ, lại gặp dịp mới thoát bệnh nạn hiểm nghèo, tưởng đến chuyện ra đi phục thù, lòngtrai càng phấn khởi, vui vui, như được dự trò hay xứ lạ.

Thần Nữ mặc hoàng bào, Minh Thần mặc hồng bào, hai người cột tay nhau nhảy múacoi như hai con bướm màu vờn trong điện. Trong đời Minh Thần chưa thấygái nào vũ hay như nàng. Kỳ diệu nhất là vạt áo sau nàng dài thượt nhưgấu váy nữ hoàng Tây Phương phải có gái hầu nâng, vậy mà lúc này nàngmúa lướt trên bệ thờ ngổn ngang đồ vật, tà áo không hề quét phải theonhịp, theo nhịp cứ bước, cứ bay cuồn cuộn coi như giải áo tiên cô.

Vừa nhảy múa, Võ vừa đưa mắt nhìn nàng. Mặt nàng tắm ánh đèn vàng lung linh coi càng thần bí, toát ra một thứ nhan sắc vừa uy nghi đài các, vừatình tứ đê mê, một thứ nhan sắc phi phàm đầy sức lôi cuốn người như sắcgái hồ ly, tiên cô cộng lại.

Đang chờn vờn vùn vụt luồng âm thanh chậm lại, ngoài điện chợt có tiếng người tấu lên đoạn âm bình thanh nghe rất lạ tai.

Thần Nữ vụt lửng lơ cao tay buộc chỉ hồng, ghé sát tai Minh Thần thỏ thẻ:

- Vũ khúc "phu thê đồng diễn" xong rồi, giờ tới "vũ khúc băng trinh", chỉ có cô dâu diễn trình, tân lang chỉ cần đi theo nhịp bước. Trước TổNương Thần, nữ giáo chủ phải vũ chứng minh sự trinh bạch cho Tổ Nươngthấy rõ giáo chủ Thần Giáo khong thể là gái thất trinh lấy chồng! Gáithất trinh sẽ bị trừng phạt ngay trên bệ này!

Minh Thần ngóquanh, toan hỏi, đã thấy nàng vụt chuyển mình mẩy, múa nhảy chờn vờn,rồi bất thần nhảy vọt lên trốc ngọn đèn. Đèn nay đường kính hàng mấythước, phía trên nhẵn bóng như nền pha lê, lửa nung nóng như đồng nướng, muốn chảy cả đế giày cao su. Minh Thần phải vội vận sức hàn dồn xuốngbàn chân mới thấy mát dịu hẳn. Bỗng nghe "soạt" tiếng ao trôi, Minh Thần ngó sang đã thấy Thần Nữ cởi vụt chiếc áo vàng hở nửa mình. Nàng uốnnhư mây, lắc mình, áo bào trôi dần sao bên trái, trôi mãi, thoắt đã lộbán thân chỉ còn mảnh lụa lót đen nhánh như cánh bướm đậu hờ. Chiếc áobào chỉ còn dính ống tay buộc với tay Võ.

Chàng trai hơi giậtmình, hoảng hốt, vội ngước mắt dòm lên mặt tượng Thần Phù Dung. Bỗngnghe Thần Nữ hét lên một tiếng lê thê, chói tai, Võ lại vội ngó sang,vừa kịp thấy nàng xoay lưng giật "soạt" chiếc áo hoàng bào, rớt ngayxuống bệ thờ, tay phải nàng đã cầm một mảnh lụa vàng lấy từ áo bào ghépra, múa phất phơ. Mới hay áo này ống tay trái có khuy cài dọc, giậtmạnh, khuy bung sổ, áo rơi luôn ra.

Ngoài xa, tiếng cồng chợt im chỉ còn tiếng kèn lan độc tấu, vút cao vờn âm nguyên thủy như quyệnxoắn lấy thân hình Thần Nữ. Nàng vẫn xoay lưng lại, lắc vùn vụt như conmồi dãy dụa, mềm mại lạ thường, cả linh hồn nàng lúc này như hiến trọncho vũ diệu. Dưới đèn, mảnh xiêm y vừa tung vừa trôi dần xuống thành một đường vòng tròn dưới chân. Nàng bước ra khỏi vòng tròn bay xuống bệdưới.

Nàng theo nhịp khèn uốn cong dáng liễu, dưới đèn mảnh lụavàng kim tuyến lấp lánh bay lượn quấn quanh người nàng như con hoàng xàvẩy khúc, mấy cánh bướm đen bỗng bay vút lên cao phất phới, chao quachao lại dưới sức gió từ dải vàng kim tuyến hắt ra xoắn bay trông nhưcơn lốc xoáy.

Lúc này, vũ điệu kỳ dị đã đến nước tuyệt diệu cuốn lôi nhỡn quang Võ theo như nam châm hút sắt, chàng ngửa mặt nhìn theomấy cánh bướm đen tuyền, bướm dờn dờn bay là trốc đầu chàng rồi đápxuống chân đèn đậu yên đó.

Bỗng tiếng "khèn" ngoài kia rít cao,đệm tiếng đàn "cồng", Thần Nữ theo nhịp vũ xoay vụt người lại phía MinhThần. Cả gian nội điện như giật nẩy lên trước sự hiển lộng nhan sắc ngọc ngà dưới ánh đèn lung linh. Giải khăn vàng trai rộng, uốn éo như contrăn gió vờn thịt tơ, có lẽ không có tay điêu khắc nào có thể khắc nổimột pho tượng ngà đẹp đăng đối đến thế, gọi tượng Thần Vệ Nữ hiện thâncũng chưa đúng, phải nói đây là một tác phẩm tuyet tác của hóa công!Đăng đối đến nỗi chỉ ngắn đi, dày thêm, mỏng thêm một phần trăm ly là lỡ hết.

Chưa khi nào Võ được hiểu trọn vẹn cái đẹp hoàn toàn taonhã, thanh khiết của một hình thể khỏa không mảy may gợi ý dâm tà, nhưnét đẹp khỏa lộng của Bắc Yên Thần Nữ lúc này trước đền thờ, vẻ đẹp còntiết ra nét thiêng liêng thần bí lạ thường càng tô thêm sắc cao quý củatấm thân ngà chúa tể "ba biên giới".

Mắt phượng mày ngài, dungnhan đã đẹp, thân mềm uốn theo điệu càng lồng lộng nét kỳ hà cong vút,dưới đèn Thần Nữ khỏa lộ trọn vẹn cả tấm nhan sắc thiên kiều bá mị, đúng tượng Thần vệ nữ đang phô trình thân xác băng trinh như đóa hoa hamtiếu phô Tổ Nương duyệt lãm. Và rõ ràng cho cả "tân lang phò mã" chứngkiến theo tục lệ cổ truyền bản xứ vì tay trái nàng vẫn buộc vào tay Võ.Nàng vờn thân dáng hướng về phía tượng thần Phù Dung, xong lại hướngthẳng vào Võ múa vờn "vũ khúc băng trinh" huyền ảo! Minh Thần đã lưu lạc giang hồ nhiều nên biết trên thế giới vẫn có nhiều sắc dân coi chuyệnkhỏa thân biểu hiện cho sự thanh khiết tuyệt không gợn ý dục trong phong tục như lối tắm một số sắc dân sơn cước, của người Nhật văn minh cũngthế. Nên chàng thầm hiểu cuộc khỏa vũ của nàng giáo chủ xứ Yên mang đầy ý nghĩa thiêng liêng rất tự nhiên. Tuy vậy, Võ cũng vẫn thấy hoảng hốt,bất nhan hết sức khi nghĩ đây chỉ là một cuộc trình lễ giả vờ che mắtthần dân cho chàng có dịp thoát khỏi nơi này.

Mặc Võ nghi loangquanh, Thần Nữ hình như đang "nhập hồn" vào nhịp vũ tiếng "khèn" lạichuyển âm hoang dại, nàng vừa múa vờn vừa áp sát thân dáng vào chàng, có lúc chỉ kề ly tấc, thân liếc uốn cong veo, hai con mắt nàng ngó thẳngvào mắt Võ, hiện rõ vẻ kính cẩn, nghiêm trang, đượm ánh mê hồn thần bí,tưởng nếu đời nàng bất thần tan biến theo vũ điệu có lẽ không còn gìsung sướng bằng nữa.

Võ chẳng biết tính sao hơn, cứ phải làm gan đi bên vũ điệu lạ đời. Thỉnh thoảng chàng ngước mắt trông lên pho tượng thần Phù Dung quyện khói hương, đen vàng, hai con mắt cẩn ngọc xanhbiếc long lanh coi linh hoạt như "có thần" dòm xuống, khiến bầu khôngkhí quanh bệ thờ càng thêm phảng phất vẻ thần bí lạ thường. Giữa âmthanh chờn vờn, bỗng phía ngoài, có tiếng ai hô toàn tiếng bình thanh,lập tức cả khu điện ngoài vang lên những tiếng người hợp tấu trầm trầm,như tiếng cầu kinh.

Minh Thần liếc trông ra thấy đám dân Yên thảy đều chấp tay lên trán vái lễ, dập đầu đầy vẻ thành kính. Trên nóc bóngđèn thờ, Thần Nữ bỗng chuyển nhanh động tác, dắt Võ đi vòng quanh ngọnđèn, có lúc nàng phất dải lụa mở rộng ra, chân ngọc cài hẳn vào chân Võthân dáng ngã rạp cong veo như cành liễu gặp gió vùi.

Tiếng cầu kinh ngân dần, bỗng lại co tiếng vị Thánh Y Lãn Ông vang âm khắp khu điện mênh mông:

- Hỡi Tổ Nương Thần linh thiêng, phúc thần đời đời của dân tộc PhùDung!Ngài đã duyệt lãm thân xác trinh bạch của ngôi giáo chủ! Xin mở lòng cho nữ giáo chủ đe tử Ngài cùng tân lang phò mã vào làm lễ hợp cẩn. Nguyệtlão se duyên chỉ thắm xin Ngài truyền thần ý! Nếu chuông thần phát âmthần ý tác thành phu thê hoan lạc. Thần giáo trường tồn!

Lời vừa dứt, Thần Nữ chợt dắt Võ nhảy vèo xuống bệ dưới. Võ trông ra thấy títxa, có bóng lão Thánh Y xuất hiên, đứng nhìn lên pho tượng thần Phù Dung trong cùng, cách xa tới sáu bảy chục thước. Một cặp đồng nam đồng nữdâng cung tên, Thánh Y đỡ lay, xoay tròn bốn mặt, dân chúng im lìm, bấtthần lão giương cung thả vút mũi tên lên phía tượng thần.

Võcùng Thần Nữ thoáng thấy mũi tên bắn trúng miệng tượng thần. Coong!Tiếng đồng vang lên, mũi tên chui tọt vào trong mất dạng, bỗng tiếngchuông vùn vụt dậy "boong, boong" chìm nổi ba hồi vang khắp đền thờ.

Và sau tiếng chuông ngân pho tượng bỗng nứt làm đôi để lộ một khoảng trống thâm u, bên trong có ánh sáng rực rỡ muôn màu.

Thần Nữ dắt tay Võ nhảy vọt lên bệ thờ chính giữa, vừa vờn vừa nhảy vụt lênlên ngọn bóng đèn, dứt ba hồi chuông, Thần Nữ đưa mắt làm hiệu cùng Võnhảy vọt lên chân tường cao chót vót.

Đứng trên này có thể nhìnthấy suốt khu nội, khu ngoại điện thênh thang, chật ních bóng người quỳdập đầu xuống nền đá nhẵn, không một tiếng động nhỏ. Chỉ còn tiếng"khèn". Ngay khi đó, chợt tiếng đàn sáo nổi lên, Thần Nữ theo nhịp vũ,đưa Võ lách vụt vào ruột tượng. "Boong, boong", một hồi chuông ngân,bụng tượng khép lại kín bưng.

Võ bỗng choáng váng như vụt rơivào một thế giới nào xa xăm lắm. Vì mọi tiếng động bên ngoài đều chìmtắt hết, tiếng đàn sáo, tiếng chim ngân ngoài đồi, nhất loạt lùi đâu mất cả, bốn bề im lặng mênh mông. Thần Nữ không múa nữa, chàng trai chớpchớp mắt nhìn quanh.

Ánh sáng trong ruột tượng thật kỳ ảo, xanhđỏ trắng, tím vàng giao nhau, biến hóa muôn màu, làm loạn cả nhỡn quang, mươi khắc mới định hẳn. Võ bật kêu "ồ" sửng sốt.

Vì thấy mìnhđang đứng sững trong một căn phòng vô cùng xinh xắn màn che trướng rủ,đồ đạc bày biện hết sức tao nhã, ngó qua đã nhận ra được đây là khuêphong của khách đài trang phảng phất vẻ phi phàm thanh thoát lạ.

Và xế đằng kia, là một chiếc giường thất bảo màn bát tiên buông sẵn, cánhmàn vắt lên, trong giường đủ cả chăn nệm toàn bằng gấm vóc, một đôi gốithêu rồng phượng nằm bên nhau như đợi khách trần ghé nhập Thiên Thai.

Thấy giường thất bảo, màn bát tiên, chàng trai vùng nhớ đến hai câu Kiều của Tố Như, bỗng dột lòng quay dòm Thần Nữ. Nàng đứng sát bên chàng, tayvẫn cùng buộc chỉ hồng, dưới vùng ánh sáng muôn màu coi nàng đẹp lồ lộnhư tiên nga giáng thế, tưởng chừng gỗ đá cũng phải đảo điên. Võ vùnghỏi:

- Thưa sao lại vào đây?

Thần Nữ phất nhẹ giải kim tuyến vàng quấn quanh mình mẩy như khúc rắn, nhìn Võ, thỏ thẻ:

- Hôn lễ xong rồi! Đây là lễ cuối, lễ hợp cẩn! Theo tục lệ, giờ phút nàylà giờ phút thiêng liêng nhất của thần dân. Chúng dân sẽ cùng Nguyệt Lão đợi ngoài điện đến giờ Ngọ, không thấy ra, chúng thần dân cũng quay về, giờ Ngọ ngày mai tới rước.

Minh Thần ngơ ngẩn:

- Vậy lễ hợp cẩn xong rồi, ta còn ở đây làm gì nữa? Ta nên ra gặp Thánh

Y...

Thần Nữ mỉm cười, hơi cúi đầu nói nhỏ:

- Lễ hợp cẩn đã làm đâu? Minh Thần thực sự rất vụng về các tục lệ hôn nhân:

- Tưởng vừa xong lúc chuông khua? Vậy giờ còn phải làm gì nữa đây?

Thần Nữ nhìn Võ, thoáng ngạc nhiên thấy chàng ngây ngô quá, nàng nữ chúa vụt trở nên đầm ấm khác thường, nàng khẽ bảo Võ:

- Chính lễ xong rồi, chàng với thiếp đã nên duyên phu phụ. Cả linh hồnthân xác thiếp từ nay sẽ thuộc về chàng... Từ nay thân thiếp sẽ trôngcậy nơi chàng, trong nhờ, đục chịu... Cát đằng nương bóng tùng quân...

Nghe giọng nói thiết tha, Võ đâm hoảng lắp bắp:

- Đâu... đâu phải vậy? Nương nương là nữ Chúa giáo chủ... đã cứu mạng kẻlưu lạc này... Nương nương lại là nhân vật lừng danh "Tứ trụ" võ lâmhiện nay, chính kẻ này mới là cát đằng...

Thần Nữ phát cười khanh khách:

- Chàng không hiểu... chuyện hôn nhân khác! Mà bọn thiếp như thuyền, đànông như bể nước... Chớ! Giờ này là của đôi ta, xin chàng vào quá đây,thiếp dâng ly rượu giao bôi.

Nàng vừa nói vừa dìu Võ vào chỗgiường thất bảo. Trên bàn có nhiều trái cây mỹ tửu. Nàng dìu Võ ngồi bên giường, rót rượu dâng. Nàng để ly rượu và miệng Võ, âu yếm thiết tha ép chàng uống liền ba ly. Từ cơ thể nàng tiết ra một mùi lan xạ thật kỳ ảo phả vào mũi Võ làm chàng phải nín thở, hoảng kêu khẽ:

- Nương nương... này. Ta bứt sợi chỉ này đi chứ? Để làm gì đây?

Thần Nữ nhìn sợi chỉ hồng buộc cổ tay hai người và nàng sà xuống ngồi bên Võ thỏ thẻ bảo:

- Xong lẽ hợp cẩn, dây này sẽ đứt ra vì lúc đó đã có sợi dây vô hình buộc liền đôi ta lại. Đó là sợi "âm dương tuyến". Nhưng giờ nếu chàng muốnbứt đứt thì cũng được.

Minh Than cả mừng đưa luôn hai ngón taybứt liền. Nào dè bứt liền mấy cái không đứt, tuy sợi chỉ hồng chỉ bằngsợi dây gai, lạ lùng chàng bèn vận sức giật cũng không được. Chàng càngsửng sốt vì tay chàng giật xích sắt còn đứt, giờ sợi chỉ hồng càng giậtcàng nghiến chặt vào tay.

- Ơ... sao lại thế này? Dây ma dây quái gì mà dai gớm?

Thần Nữ mỉm cười:

- Dây tơ hồng đó! Thiếp đã nói nó sẽ đứt khi... hợp cẩn. Vì nó là một thứ dây được chế luyện đặc biệt để dùng vào dịp hôn lễ. Chàng không muốnbuộc liền với thiếp?

Võ Minh Thần lúng túng chẳng biết nói sao.Xứ Phù Dung này thật kỳ dị, nguồn gốc, địa thế tục lệ đã kỳ, đến chuyệnhôn lễ càng quái gở. Nhưng cái xứ thâm sơn kỳ dị này đã cứu chàng thoátnạn lớn, và người đàn bà giáo chủ này lại là ân nhân chàng. Đại lễ vừadứt và người đàn bà tài sắc tuyệt vời hiện ngồi bên chàng, trong ruộttượng thần lồ lộ tấm băng trinh. Và dẫu "ngờ nghệch" đến mấy, Võ cũnghiểu nàng đưa chàng vào đây là để động phòng hợp cẩn, và hình như nàngđã sẵn sàng hiến dâng tất cả cho chàng.

- Ta làm chồng nàng ư?Ta có vợ? Nàng là vợ ta? Đây là phòng hợp cẩn? Đâu phải thế? Đây chỉ làmột cuộc lễ giả vờ để che mắt thế gian thôi mà! Thánh Y đã nói rõ, vànàng cũng biết mà!

Như bị kiến đốt, chàng trai bật đứng phắtdậy. Nhưng Thần Nữ đã níu chàng xuống, và bang một cử chỉ vô cùng tìnhtứ lả lơi, nàng ghé sát mặt nàng vào vai chàng và theo đà ngã luôn tấmthân tuyệt trần vào lòng Võ, giọng thánh thót nổi chìm như tiếng đànthần tiên:

- Giờ phút này là của đôi ta. Trời đất thần linh đãtác hợp duyên kỳ ngộ, xui khiến cho dị thú mang chàng đến đây. Thiếpchưa hề biết yêu, gặp chàng, thiếp đã yêu chàng ngay... Chàng ơi! Chànghãy coi tim thiếp đang thổn thức vì chàng...

Vừa nói nàng vừanắm tay Võ đặt vào ngực trái nàng, lồng ngực băng trinh làm Võ Minh Thần giật bắn người như chạm phải gai, rụt vội tay kêu lên:

- Nươngnương... kìa! Nương nương nói chi lạ thế? Xin chớ làm kẻ này mang tộibất kính với ân nương! Chúng ta chỉ vờ làm hôn lễ che mắt dân gian mà.

Vừa nói, chàng vừa co luôn đầu gối dềnh dội nàng giáo chủ lên, nàng nhoẻn cười thỏ thẻ:

- Chúng ta đã thành vợ chồng trước Thần Nương dân chúng, theo nghi lễthiêng liêng. Làm gì có chuyện giả vờ? Thiếp đâu phải phường trăng hoađể kẻ giả phu duyệt lãm thân mình? "Vũ khúc băng trinh" chỉ trình diễncho hảo lang quân được thấy! Làm gì có giả hôn!

Minh Thần đứng sổ dậy nhưng khốn nỗi hay tay vẫn dính liền với nhau, chàng hoang hốt nói như van:

- Nương nương chớ nói thế... kẻ này mang tội với bậc sinh thành! Cha mẹkẻ này chết ô nhục vì Tây Sắc Sài lang dâm loạn, oan hồn còn vương vấtsơn khê chưa siêu thoát, thù sâu chưa báo, kẻ này dám đâu nghĩ chuyệnhôn nhân. Nay Thánh Y Lãn Ông bảo... chỉ giả hôn lễ cho qua cơn túng xử, nương nương cũng biết mà! Xin xét cho kẻ bạc phước này!

Thần Nữ đứng lên theo, đối diện Võ cười khanh khách:

- Nguyệt Lão nói cho qua chuyện đó thôi! Làm gì thiếp dám giả hôn trướccả Thần linh? Chàng thật... ngây thơ, thiếp cũng chẳng gì cũng là nữchúa giáo chủ, bấy lâu gìn vàng giữ ngọc có khi nào lại để đàn ông lạthấy cả mình khỏa vũ, nếu chẳng phải là chồng thiếp? Thôi chàng đừngnghĩ ngợi vẩn vơ nữa. Chàng thích dùng chi để thiếp dâng? Trong này cóđủ cả!

Nàng vỗ vai Võ, thật tình tứ thiết tha, mùi lan xạ tiếtra phả vào mũi chàng tuổi trẻ, gây cảm giác ớn người, một thứ ơn ớn kỳdị dễ làm ngã lòng người trai bướng với nhan sắc. Thực ra, Võ tuy điểntrai, nhưng bản chất không phải tay hiếu sắc, lạnh lùng với gái nữa làkhác. Trong đời lưu lạc chông gai, đã mấy phen bị va vao thế kề nhansắc, Võ vẫn giữ được lòng nghiêm chỉnh. Như lần bồng Giao Long nữ, mổvết thương dưới vú, tuy mặt nàng xấu xí mà thân thể thơm tho, xinh đẹplạ thường, mùi thơm sực nức, Võ vẫn giữ được lòng, những lần kề Bạc Khao Lan, Đèo Nguyệt Kiều, chàng van vượt qua, nguy nhất là thời gian ẩn náu trong buồng riêng Nguyệt Kiều dưới Cung A Phòng, lắm phen gần như mátựa vai kề, chàng vẫn cầm lòng được.

Cũng khó nữa là Thần Nữbình nhật lại đẹp uy nghiêm, đài các, chẳng vẻ chi lẳng lơ, giờ lại lồlộ tình tứ cũng có sức quyến rũ "ghê gớm". Nàng lại cứ vờn nét kỹ hàthần bí trước mắt Võ, chàng lại không thể chống đối lại như chống đốivới Hồ Ly Ma Nữ mới phiền. Bèn nhắm phăng mắt lại như kẻ tham thiền,giọng khổ sở bảo:

- Ngu mỗ giờ chỉ thích được đi ngoại cảnh một vòng!

Thần Nữ thấy thế không khỏi buồn cười, ghé sát miệng vào tai chàng thì thào:

- Thiếp có ăn thịt chàng đâu mà phải nhắm mắt lại? Nam nhi gì mà nhátthế? Xưa Liễu Hạ Huệ còn ôm gái vào lòng ủ ấm suốt đêm trong buồng vắng, vẫn như thường, chàng nay có dám làm Hạ Huệ không?

Hơi thở thơm phào nhè nhẹ vào mang tai, làm Võ rùng mình liền mấy cái, nàng càngđược thể dìu chàng ngồi xuống, rồi ngã luôn vào lòng làm Võ giật mình mở choàng mắt ra.

Dưới làn ánh sáng muôn màu, nàng như hiện thân của Vệ Nữ Thần khao khát tình yêu, làm Võ bỗng ngạc nhiên hết sức, thoáng nghĩ:

- Lạ thật! Sao nàng lại lả lơi tình tứ thế này? Nàng đâu phải hạng gáikhát tình? Hay tục lệ buộc phải thế? Có lẽ vậy! Vì trước sau nàng vẫntuân theo tục lệ cổ truyền của tổ tiên... người thâm sơn thường nặngtính tôn trọng cổ tục. Dẫu sao mình vẫn phải kiếm cách thoát ra cảnh này mới được.

Bèn thở dài bảo Thần Nữ:

- Ngu mỗ đã thưa:mắc đại tang, đại thù phụ mẫu chưa báo xong chẳng thể nghĩ chuyện vợcon! Ngu mỗ như con chim bị đạn sa lạc miền Phù Dung, sớm muộn phải bayđi. Nữ chúa sắc, tài gồm đủ xin giữ mình vàng, chớ nên kinh suất. Ngu mỗ không thể ở lại làm giai tế Phù Dung đâu, dầu ngu mỗ muôn phần kính mến Nữ Chúa.

Thần Nữ cứ lả lời, dùng đủ cách khêu gợi cho Võ độngphòng nhưng Võ vẫn một mực ngồi yên, tình cờ thấy tay áo có hàng khuydọc, chàng cởi luôn tấm áo hồng bào khoác lên mình Thần Nữ. Nàng vụt cau mày, buồn giọng:

- À, hay chàng cho thiếp là gái quen đường hoa nguyệt, chẳng còn tiết trinh?

Dứt lời, nàng bước lại bên án thư lấy nghiên son ngửa mặt kiếm trên trần,dùng chỉ phong búng véo một nhát rụng luôn một con thạch sùng. Nàng lấymáu thạch sùng mài son, lấy bút lông chấm son, khoanh mot đường vòngtròn quanh cổ tay trái, bảo Minh Thần:

- Đây là "Thủ cung sa"nhà quyền quý bên Tàu vẫn dùng thử trinh tiết, nếu người con gái đã thất tiết dấu son sẽ xám xỉn lại, nếu là trinh nữ son vẫn đỏ tươi!

Võ tò mo nhìn cổ tay ngà. Ít khắc, son khô vòng tròn vẫn đỏ thắm như khimới. Chìa dấu "thủ cung sa" trước mặt Võ, nàng Nữ chúa xứ Phù Dung thỏthẻ:

- Dấu son pha máu thạch sùng này sẽ đen xỉn lại, sau khigiao hợp. Gái nào đã gần đàn ông, vẽ son vào cũng biến sắc ngay. Thiếpgiữ gìn cẩn trọng, một tấm băng trinh chỉ để dành dâng hiến lang quân kỷ niệm ngày hôn lễ. Chàng đã tin lời vợ mới chưa?

Dứt lời, nàngsà xuống ngồi bên chàng âu yếm ngả vào vai. Minh Thần càng hoảng, ngóquanh phòng loan im ắng vô cùng, màn che trướng rủ, hương thơm ngàongạt, ánh huyền đăng, chăn bông nệm gấm, gối thêu... tất cả như "đồnglòng" quyện chàng tuổi trẻ vào biển ân ái, khổ nữa là Thần Nữ đã đẹp phi phàm, tiếng êm như suối đàn, da thịt lại thơm tho ngát mùi lan xạ nhưđúc kết kỳ hoa dị thảo, làm lòng trai không khỏi xốn xang điên đảo. DẫuVõ chẳng là tay hiếu sắc nhưng sức đang cương phương, đâu dễ cầm lòng.Chàng cố định thần, từ tốn bảo:

- Xin nương nương hãy bảo trọngthân vàng. Tấm băng trinh quý giá, đời thục nữ chỉ có một lần. Ngu mỗ là kẻ xấu số chẳng hề làm chồng, nương nương chớ làm thế. Ta nên đi ra chớ để chúng nhân chờ đợi.

Mặc! Nàng cứ ôm lấy Võ, kề sát tấm thântuyệt sắc, nét kỷ hà cong vút chờn vờn, mùi lan xạ sực nức, như thiêntiên giáng hạ, khiến tượng gỗ cũng phải đảo điên.

Nang ghé taiVõ, nói lời tình tứ, không khác một con mèo cái khát tình, làm Võ tốităm mặt mũi chẳng còn biết nói sao! Rõ ràng là nàng nữ chúa Phù Dungnhất định ép chàng làm lễ hợp cẩn, không cho trì hoãn khiến Võ càng bốirối nghĩ tham:

- Ôi chao! Đàn bà thật khó hiểu. Quá quắt thếnày? À! Có lẽ nàng sợ ta bỏ đi, nên cố ép hợp cẩn cho "danh chính ngônthuận", sau ta không còn cách nào từ chối được đây! Nhưng đời ta hai vai còn nặng thù cha mẹ, lời thề trước vong hồn mẹ, trước thiên địa, tônsư. Chú Thoòng Mềnh, Chúa núi Thập Vạn... còn nguyên đó thù sâu chưa báo nổi, mai đây sẽ phải ra đi như cá nước chim trời, nàng là ân nhân, saomình nỡ để nàng lỡ cả đời hoa? Thà bất nhược cứ giữ cho đừng mắc là hơnhết. Gối chăn hoan lạc, một lần để mang hờn trọn khiếp là chuyện khôngnên.

Bèn lựa lời nói rõ cho Thần Nữ hiểu đầu đuôi, xin nàng bỏqua cho, nào đâu lúc này Thần Nữ cũng chỉ là một cô gái đang bị lửa tình nung nấu, cả vũ trụ đều tan vào ánh mắt lang quân. Nàng đổ dáng liễuvào Võ ngã trên nệm gấm ghé sát mặt hoa mơn mởn vào chàng, thỏ thẻ lờitình tự thiết tha:

- Chàng ơi. Giờ phút này là của đôi ta... Hay chàng chê thiếp xấu? Mặc! Minh Thần đã nghĩ được kế đối phó lối thụđộng. Chàng vận ý chí, thôi miên, biến mình thành pho tượng đất vận hết khí hàn băng cho toàn thân lạnh ngắt như đồng.

- Mẫu thân...con quyết vì phụ mẫu, lánh đường hoa nguyệt, nuôi chí phục thù, mẹ cólinh thiêng, xin về giúp con tránh được cơn cám dỗ với người đã cứu con. Tục lệ buộc nên phu phụ nhưng lòng chỉ biết nuôi thù.

Võ nhắm mắt, khấn thầm, lối này chính vị chúa "Mười vạn núi" đã dạy chàng. Bỗng nghe Thần Nữ hỏi:

- Chàng muốn ra khỏi đây? Chàng muốn đi tìm thù? Phải vậy chăng?

Nghe lời gãi trúng chỗ ngứa. Minh Thần mở choàng mắt, gật lịa. Thần Nữ ghé tai thỏ thẻ:

- Nếu chàng muốn thế, hãy làm sao cho dây tơ hồng đứt ra và làm cho dấuthủ cung sa trên thiếp xỉn lại? Chẳng lẽ cứ để dây tơ buộc mãi thế nàyà!

Như rớt một tầng mây thẳm, Võ thở dài thất vọng ngó nàng nhưthầm trách móc. Thần Nữ cười nũng nịu, rúc đầu vào nách chàng. Nàng dùng đủ cách lôi cuốn Võ vào cuộc giao hoan, nhưng Võ vẫn im như tượng đất.

Đang cơn "ghê gớm" bỗng Thần Nữ bật nhỏm dậy vỗ vào đầu giường ba cái vàtiến lại trước tủ gương, bao nhiêu vẻ lả lơi biến sạch, mặt nàng hiện rõ sắc nghiêm trang. Mãi khắc đó, Võ mới hay sợi chỉ hồng đã đứt, sững sờ, Võ đưa mắt trông theo. Nàng mở tủ bước vào đóng ập lại. Gian phòng bỗng trở nên bí hiểm lạ thương. Đợi mấy phút, chẳng thấy nàng ra, Minh Thầncàng lạ, bèn nhẹ gót lại gần tủ gương khẽ gọi:

- Nương nương... có trong đó không?

Vừa dứt lời bỗng nghe động, tủ cánh gương hé mở, Thần Nữ bước ra lộng lẫy uy nghi trong bộ áo vàng kim tuyến ban nãy.

Giọng trong vắt, nàng run lời:

- Trời đất đã se duyên cho thiếp lấy được một bậc hảo trượng phu, đang độ thanh xuân, vẫn không hiếu sắc! Giờ thiếp không còn ước gì hơn nữa!Chàng lại đây!

Võ theo nàng tới bên vách tủ, có phủ một mảnh gấm tía rực. Nàng vén rèm lên, trong lại có một cây đèn dầu cháy vật vờ vàmột bình pha lê đựng bột màu hồng hoàng. Nàng bốc vãi vào vách, từnghàng chữ hiện lên như dưới điện lúc nãy, đại ý:

"Hỡi con cháuthần dân hợp tộc Phù Dung quốc. Đây là lời cuối cùng Ali Khan, tổ tiêngởi lại cho con cháu, trước khi chúng ta sẽ lần lượt theo nhau đi vàocõi u minh mịt mùng vô tận, về chầu Allah!

Tằng tổ các ngươi xưa đều từng làm hoàng đế, quốc vương lãnh chúa, trị vì lãnh thổ, xông tênđột pháo, rạng uy danh hoàng tộc bao đời. Vậy mà chỉ vì say ham mê tửusắc, đến nỗi bao nhiêu cơ đồ đổ nát, tổ quốc suy tàn dưới vó ngựaTémoudine (Thiết Mộc Chân)

Các ngươi phải lấy đó làm răn, giaitế Phù Dung không thể là người hiếu sắc. Vậy sau hôn lễ, nữ chúa PhùDung giáo chủ ấy đưa giai tế vào ép cuộc giao hoan. Nếu y tỏ ra kẻ hamnhan sắc hãy dâng y một ly độc tửu cho y nằm vĩnh viễn với các điều bíẩn trên xứ Phù Dung. Nếu y tỏ ra không hiếu sắc lúc đó mới chính thức là chồng Nữ chúa, cùng cai trị xứ Phù Dung.

Và sau giờ hợp cẩn, ycó tự do như chim trời, hạng trượng phu không hiếu sắc chính là hảo lang quân nữ chúa, hảo giai tế Phù Dung. Hãy thờ y hết đạo, y sẽ đem sự yênbình, thịnh vượng cho toàn xứ Phù Dung. Và trong cõi u minh, tổ tiên các ngươi sẽ đời đời được an lòng, không phải lo đại họa cho con cháu thầndân hợp tộc này. ALI KHAN"

Đọc xong lời nguyền cuối cùng của ông tổ xứ Phù Dung, Võ Minh Thần thở phào một cái, nhìn Thần Nữ, chẳng biết nên buồn hay vui. Chàng hiểu mình vừa thoát một cuộc chết bat ngờ,nhưng điều đó cũng chẳng hay gì, vì theo lời vị Khan tổ Phù Dung nguyền: Chàng đã hoàn toàn thành rể quý xứ này và tất nhiên phải buộc chặt đờimình vào Thần Nữ!

Thần Nữ cười bảo:

- Xưa nay "anh hùngnan quá mỹ nhân quan" vẫn chuyện thường tình, nên khi khỏa thân thửchàng thiếp vô cùng lo ngại xưa nay đã mấy ai cầm lòng nổi trước nữ nhân trong phòng vắng. Không ngờ chàng quả là bậc phi thường, xứng danh hảotrượng phu trong thien hạ! Thiếp được sánh duyên với chàng có thác cũngvui!

Minh Thần ngó nàng Giáo chủ Phù Dung thần giáo, mặt tươi mơn mởn như đóa Phù Dung mười phần cảm khái, lòng trai càng khó nghĩ, bènlựa lời bảo:

- Nương nương xét lầm người rồi. Vào hoàn cảnh kẻnày, ai cũng vậy thôi. Thù mẹ cha chưa báo, nguồn gốc mịt mờ, tứ cố vôthân, mười tám năm mắc đại tang, thù nhà nguyên đó, huống hồ mẹ kẻ nàychết vô cùng thảm nhục, di dài năm tháng đeo lưng, còn lòng nào nghĩchuyện ái ân?

Thần Nữ bước lại, nắm tay chàng, âu yếm trách:

- Nay đã nên chồng vợ, sao chàng mãi gọi thiếp là nương nương? Lúc nàyphòng vắng chỉ có đôi ta, chàng không gọi được tiếng nào... dễ nghe hơnsao? Vừa nói, vừa dìu Minh Thần lại bên giường thất bảo, nàng cầm dùi gõ vào cái khánh để trên bàn.

Bỗng vách sau mở ra một khung cửakín, một bọn năm, bảy gái hầu xiêm y rực rỡ bưng vào một mâm cỗ lớn đủsơn hào đặt ngay xuống bàn. Lại khiêng bàn rượu để một bên. Thần Nữtruyền tất cả lui ra đoạn tự tay rót rượu đưa Minh Thần.

- Đây mới chính là rượu hợp cẩn thiếp xin dâng chàng, mừng duyên kỳ ngộ đôi ta.

Minh Thần đành phải cùng nàng cạn chén giao bôi. Xong tiệc rượu, gái hầubưng vào một mâm đèn Phù Dung thật xinh xắn. Nàng cười bảo:

-Chàng làm giai tế xứ Phù Dung, không dùng vài điếu, thật uổng! Khói PhùDung có sức thần bí làm dịu sự ưu phiền có thể vào dịp này, lại làm sảng khoái gia tăng. Người bình nguyên thành phố thành đệ tử Phù Dung Thầncũng vì thế. Nhưng riêng chàng đã biết điều bí mật về ma túy, không lomắc vòng nô lệ.

Nói đoạn, nằm xuống tự tay tiêm thuốc "dâng" Võ, tay ngà tháp bút múa tiêm đẹp lạ thường. Võ bị ép nằm bên, nhớ lại cảnh tượng thờ xác đệ tử "nàng tiên nâu" dưới điện, khẽ hỏi:

- Thưa nữ chúa có thường dùng chất này không?

- Hai ba nam trước thiếp phải dùng luôn nhưng bằng nhiều cách. Dạo nàylúc nào mưa gió lạnh lùng quá mới thắp đèn cho vui. Dòng nữ chúa họ Khan thiếp ai cũng phải dùng, chất ma túy này một thời gian coi là môn tuyệt kỹ trấn quốc. Xứ Yên này không bị thiên hạ dòm ngó, là nhờ tuyệt họcđó.

Ngạc nhiên, Võ tò mò hỏi:

- Tuyệt kỹ Phù Dung?

- Vâng! Đó là môn bí truyền đặc biệt của dòng Khan Chúa, gọi là "PhùDungThần Công". Bí kíp này khi đã luyện thành, đánh ra vô hình vô sắc, cóthể coi là một thứ mê hồn công lợi hại vô song. Vì cây Phù Dung là "nữhoàng thảo mộc" đặc tính trị được người thứ, ít có chất gì át nổi! Maiđây, thiếp sẽ truyền bí pháp đó cho chàng. Nếu không đánh thủng đượcvầng huyết khí Tây Sắc, nó cũng giúp chàng phòng vệ được toàn thân.

Minh Thần nghe nhắc đến tuyệt học, tưởng tới chuyện rửa thù, mừng hết sức,nhưng sực nghĩ đến tình cảnh mình bất giác thở dài ngậm ngùi bảo:

- Bí kíp quý báu đó, tiếc thay với kẻ này thật vô duyên, không có quyền được học?

- Sao thế chàng?

- Vì... kẻ này mai mốt sẽ phải cáo biệt nữ chúa... ra đi! Chẳng may ngộnạn, được nữ chúa cứu giúp vậy cũng là may cho... dám đâu mong học lấybí kíp trấn quốc xứ Phù Dung!

Thần Nữ vụt ngước nhìn Võ cặp mày liễu hơi nhíu lại nhưng không nói gì. Nàng tiếp tục tiêm thuốc mời Võ.

Nể lời Võ kéo tới điếu thứ ba, đã say lắm rồi. Tâm thần chàng vụt lắngxuống đầu óc chập chờn, bất định, thân thể ngứa ran, chàng trai cứ nằmlơ mơ nhìn ngọn đèn dầu lạc lung linh, nhìn Thần Nữ. Dưới ánh huyền đăng coi nàng đẹp thần bí lạ. Cảnh tịch mịch vô cùng dần dần xâm chiếm tâmhồn chàng, mơ hồ như có tiếng gió mang mang ngoài xa vọng vào phòngvắng.

- Người đàn bà chúa xứ Yên này lắm lúc thật khó hiểu. Hừ!Miền đất kỳ dị của lời nguyền. Tất cả đều do lời nguyền! Sống khét danhBắc Yên Thần trong "Tứ Trụ Tứ Hung", nàng lấy ta cũng do lời nguyền.Nhưng nàng sẽ xử trí ra sao khi ta quyết từ chối cuộc hôn nhân?

Võ nằm nghĩ vẩn vơ rồi say thuốc nằm lim dim ngủ gà ngủ gật, mũi vẫn thơmthoảng mùi thuốc phiện quện mùi lan xạ mỹ nhân, tai vẫn vang âm tiếngthuốc réo lọ sành...

Bất thần, nghe tiếng Thần Nữ trầm trầm bên tai:

- Võ lang, thiếp đã làm tròn bổn phận thiêng liêng lời tổ tiên theo ýđấng Allah làm lễ thành hon với chàng. Thiếp đã theo đúng lời nguyền răn đem thân xác thử chàng. Nay chàng có thể ra đi theo ý muốn, thiếp chẳng dám đem sợi chỉ hồng trói buộc thân chàng.

Giọng oanh thỏ thẻêm như tiếng suối đàn, nghe thật tự nhiên nhưng không dấu hết được vẻxúc động, làm Võ Minh Thần choàng tỉnh hẳn, bò nhổm dậy, nhìn nàng nhưdọ ý. Chàng khẽ hỏi:

- Còn... Nữ chúa?

- Thiếp ở lại cănphòng hoa chúc này, thiếp biết điều thiếp phải làm, chàng chớ bận tâm.Nhưng dẫu sao, một ngày là nghĩa chàng đừng nên gọi thiếp như thế. Trước Allah, Tổ Nương Thần, Nguyệt Lão, thần dân, thiếp đã là vợ chàng, người vợ không bao giờ sum họp cùng chồng...

Giọng nàng càng rung dữ và nàng chợt đánh rớt cây tiêm, xoay mình ngoảnh mặt đi như cố giấu xúc cảm.

Minh Thần tỉnh hẳn cơn say thuốc phiện. Chàng trai bỗng thấy lòng rối loạngớm ghê trước thái độ của Thần Nữ, người đàn bà chúa tể xứ Phu Dung đãcứu mạng chàng, làm lễ thành hôn chính thức thành vợ chàng, rồi cắn răng nuối tủi ngậm sầu để chàng ra đi... không có ngày trở lại. Và chàngchợt hiểu lờ mờ chuyện gì sẽ xảy ra sau ngày chàng cất bước. Bất giác Võ cúi xuống khẽ gọi:

- Nương... nàng... Phù Dung nàng!

Không ngoảnh mặt lại, Thần Nữ rung giọng:

- Cám ơn chàng đã kêu tên thiếp... giờ này quá ngọ, thần dân đã về bản,đấy là giờ thuận tiện nhất cho chàng! Để thiếp sai thế nữ lo dẫn chàngđi ngay cho kịp!

Ngó nàng, do dự, Võ khều nhẹ vai gọi nhỏ:

- Phù Dung nương, còn nàng ở lại yên vui chớ? Thần Nữ không đáp, gặng hỏi mãi, mới nghe nàng rung giọng xót xa:

- Yên vui sao được..., khi hôn lễ đã cử hành, lòng thiếp đã ghi hình bóng lang quân. Allah run rủi, nên duyên phu phụ, lòng thiếp đã yêu chàng,còn biết nói sao? Thiếp sao yên lòng sống mòn mỏi với tình yêu tuyệtvọng? Thiếp sẽ khóa chặt phòng này và nương khói Phù Dung xuống cửutuyền đợi chàng.

Nói đến đó như không nén được nữa, nàng vùngxoay mình lại, vừa lúc Minh Thần kinh ngạc cúi xuống định lay. Quá xúccảm phân kỳ, nàng ôm choàng lấy Võ, lòng bối rối dày vò chàng trai cũngôm chầm lấy nàng như cái máy và ngã theo dáng liễu, bốn mắt chạm nhau,cùng rực xót xa duyên trái.

- Chàng ơi! Tuy chưa động phòngnhưng lòng thiếp đã dâng hiến trọn cho chàng... một phút ben nhau nhưmột đời sum hiệp! Thiếp sung sướng đem thân hình chàng xuống tuyền đài.

- Nàng... trời! Nàng loạn trí rồi! Tại sao lại thế? Nàng cứu Võ này, hysinh làm hôn lễ, rồi lại hy sinh để Võ đi, nàng bỏ cuộc đời... Không,không! Nàng đừng quẩn trí! Đời nàng tươi đẹp, nàng tài sắc vẹn tuyềntrên đời còn thiếu chi hảo lang quân?

- Không! Chàng lầm. Hônnhân định có một lần thôi. Mà dẫu được quyền lựa chọn nữa, từ nay trênđời đã chết hết đàn ông! Chang... chỉ có chàng thôi! Rồi chẳng hiểu saohai người cùng dán mặt vào nhau vùi linh hồn thể xác trong một cái hôndài xót xa.

Cả đôi trai tài gái sắc, như rơi vào trạng thái hônmê, choáng váng. Đầu óc quay cuồng tâm thần rối loạn cả căn phòng imlặng như bỗng nổi phong vũ quay cuồng đảo lộn, như sắp nổ tung.

Chuyện xảy ra quá đột ngột hình như chẳng ai định trước, chẳng ai chờ đợi,chừng như hoàn cảnh đặc biệt đã xô đẩy hai người vào vòng tay nhau.

Thần Nữ bị kích thích bởi "tiếng sét" ngay khi sơ ngộ, lại xót trái duyênchưa sum hiệp đã phân ly, kẻ ngoài muôn dặm, người định xuống tuyền đài, ngàn đời không tái ngộ... Còn Minh Thần có lẽ bị khích thích vì ân tình thâm hậu xót thương nàng nữ chúa tài sắc vẹn toàn đã hiến dâng đời mình cho hôn lễ lại phải đau tử biệt ngay giờ hợp cẩn, thê lương nhất tấmlòng hy sinh cao thượng của nàng, thà chịu lụy một đời thục nữ con hơnbắt ép chàng phải trói chân nơi động thẳm xa xôi này...

Tri giác Võ như tê dại hẳn đi, không còn thấy gì nữa, trong khoảnh khắc bất ngờkỳ diệu, chàng trai chỉ còn cảm thấy miệng hoa gắn bó mềm như cánh hồngnhung, đã trao sang chàng tất cả sức đắm say não nùng của một ngọn hỏadiệm sơn lần đầu phun lửa, và cũng là lần sau cùng của ngọn lửa yêuđương. Và mùi lan xạ kỳ ảo tiết ra, phả vào khứu giác chàng, một thứ mùi da thịt my nhân thiên phú như ướp đủ kỳ hoa dị thảo khắp mấy dải biênthùy cẩm tú, làm Võ muốn tan biến hình hài trong phút giây trao đổi nồng nàn.

Như nam châm hút sắt, hai người ghì lấy nhau như khôngmuốn rời xa nữa, chàng tuổi trẻ thấy tấm thân thon lẳn dán vào mình,rung động mãnh liệt, tưởng chừng sắp ngất đi trong âu yếm não nùng.

Mãi đến khắc chàng thấy môi mình mằn mặn mới hay nước mắt giai nhân đã chảy ướt đầm mặt hoa, trôi cả xuống miệng chàng.

Tự nhiên ân sâu thôi thúc chàng trai muốn uống cả những giọt nước mắt thần kỳ đó, như muốn nó hòa vào máu huyết, mang đi trên các nẻo đường lưulạc mai đây.

Chợt Thần Nữ mở mắt ra, mắt phượng còn mờ ngấn lệ. Hai người bẽn lẽn nhẹ rời mặt nhau, tim vẫn bồi hồi. Phù Dung Nương thỏ thẻ:

- Thiếp thật vô lễ quá... làm ướt cả má lang quân...

Minh Thần lúng túng như đứa con nít vừa phạm tội:

- Ngu mỗ thật bậy... làm Phù Dung chảy nước mắt!

Bốn mắt nhìn nhau như uống cả linh hồn, rồi hai người cùng bịn rịn rờinhau, lưu luyến đến nỗi bốn bàn tay cứ chầm chậm trôi từ vai xuống cánhtay, rồi bốn bàn tay bỗng nắm chặt lấy nhau, hai bên vùng kéo nhẹ, haithân lại nhập làm một, trong chiếc hôn thứ hai dài như một cuộc viễnhành xuyên sơn.

- Chàng ơi... thiếp yêu trọn kiếp...

- Nàng...

- Tình thiếp mang xuống tuyền đài... chàng ơi...

- Phù Dung... nàng đừng nói thế. Nghe đau lòng người ra đi! Cặp trai gáirời nhau, thổn thức, mãi như chưa bứt nổi sợi tơ hồng vô hình.

Nhưng lần này rời hẳn! Nàng nữ chúa Phù Dung nắm tay Võ Minh Thần, cùng nhỏm dậy, mặt hoa đỏ ửng nhụy đào vương sớm. Hai người cùng ngượng, nhìnnhau, nàng cười, lau ngấn lệ, chớp hàng mi cong vút, e ấp cúi đầu. Bỗnggiữa cảnh phòng vắng, chợt vang lên hai tiếng "coong coong" ngân vang âm đồng hồi cổ. Thần Nữ vụt liếc trông lên tường, mặt nàng bỗng nhiên biến đổi hẳn coi điem tĩnh vô cùng.

- Hai giờ rồi. Đã hết giờ Ngọ,bắt đầu sang giờ Mùi. Chàng hãy đi ngay cho kịp. Giờ này thần dân, quânlính xứ Yên đang tiệc cưới, thế nữ sẽ đưa chàng đi đường bí mật an toànnhất.

Bồi hồi, Võ lẩm bẩm:

- Cảm ơn nàng đã nghĩ đến mối thù này, nhưng còn nàng... Võ này sao yên lòng?

Mỉm cười, Thần Nữ thỏ thẻ:

- Thiếp biết việc phải làm! Lang quân chớ bận tâm!

Dứt lời, nàng vớ lấy dùi, gõ ba tiếng vào chiếc khánh đỏ treo trên bàn.

Cửa hậu hé mở, một gái hầu trạc hai lăm, hai sáu tiến vào, cúi rạp đầu kính cẩn:

- Dạ bẩm nữ chúa nương nương truyền.

Thần Nữ phất tay dịu dàng:

- Em thân tín nhất, ta cậy em, mau về dinh lấy hành trang, ngựa tốt, cácđồ vật dụng, lương khô, tới đây đưa tướng công bí mật rời xứ Yên ngaylập tức. Tướng công có việc cần đi gấp phải giấu thần dân, em khá cẩnthận vào, đừng hỏi gì nữa!

Gái hầu cúi chào, bỏ ra.

Minh Thần nhìn theo khẽ thở dài:

- Võ này đi... lòng sao yên nổi, nếu Phù Dung không nói rõ ràng! Thần Nữ đắm đuối nhìn chàng, giọng ôn tồn đanh thép:

- Không còn cách nào hơn! Bậc trượng phu phải coi thù cha mẹ là trọng.Thân thiếp dưới thù chàng. Chàng từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng trướcAllah, thiếp đã là vợ chàng rồi. Giây phút vừa qua thiếp dã uống trọntình phu phụ, dẫu chẳng giao hoan cũng nghĩa vợ chồng, thiếp mãn nguyệnrồi, không còn ao ước gì hơn nữa.

Võ Minh Thần bất giác thở dài, gieo phịch người xuống giường. Bình sinh chàng là kẻ rất có nghị lực,định chi phải làm kỳ được, bất kể gian nguy chết chóc. Nhưng chàng cũnglà trai đa cảm, tuy bề ngoài lạnh lùng, bên trong tâm hồn như nghệ sĩ,đối với ai cũng nặng tình. Nay bỏ đi, để người đàn bà đã cứu mạng mìnhphải chết thảm trong căn buồng hợp cẩn, khác nào dứt áo đi để lại mộtbản án xử tử cho kẻ vô tội lại là ân nhân. Võ thấy bất nhẫn hết sức,lòng trai bỗng nặng như chì, rối như tơ vò.

Thấy chàng ngồi im lặng vẻ buồn xo, Thần Nữ rót một ly rượu đầy, bước lại, khẳng khái não nùng thỏ thẻ:

- Chàng là bậc trượng phu, hiến mình cho thù hận, báo hiếu song thân,thiếp phận gái hiến thân cho tình! Đôi ta có chí đó, thiếp chẳng dámngăn chàng. Vậy xin dâng ly rượu này làm rượu chia tay vĩnh quyết, chúcchàng trả được thù nhà!

Võ Minh Thần đỡ lấy ly rượu, nhìn Thần Nữ đam đăm, vụt hỏi:

- Xưa nay trong thiên hạ, có đôi trai gái nào làm hôn lễ, lại không động phòng có thể gọi là vợ chồng được chăng?

Thần Nữ thoáng ngơ ngác:

- Có lẽ có! Như nhưng kẻ cưới chạy tang đón dâu về thì cha mẹ đã tắt thở, theo phép hiếu, người con có thể đợi hết ba năm tang chế mới chính thức động phòng, có sao? Như nàng Mạnh Quang xưa kén chồng khắp chư hầu, sáu mươi ngoài tuổi mới gặp ý trung nhân, chàng cũng kén vợ đến bay mươituổi rồi, hai người lấy nhau thì thân thể đã già mà tâm hồn thì trẻ, coi nhau như bạn, đem tâm hồn ở với nhau, có sao?

Nàng vừa dứt lời, bỗng thế nữ đẩy cửa bước vào, kính cẩn:

- Bẩm tướng công, nương nương, mọi thứ đã xong, ngựa tốt hành trang đãtới sau điện, thần dân đang vui say, mọi việc đều thuận lợi. Xin rướctướng công lên đường!

Và trong lúc Thần Nữ, gái hầu ngơ ngác, chàng trai hất luôn ly rượu trên tay, bảo Thần Nữ:

- Võ này ở lại xứ Phù Dung làm giai tế ít lâu! Đôi ta bề ngoài là duyêncầm sắt, bề trong là duyên cầm kỳ, coi nhau như đôi bạn tâm đầu. Võ nàykhông trái lời thề độc địa, còn Phù Dung này chẳng uổng đời hoa vô lý vì duyên trái khách qua đường. Nàng chắc thừa sức làm Mạnh Quang chứ?

Thần Nữ nhìn Minh Thần ánh mắt sâu như đáy vực. Mặt hoa từ chỗ lạnh lùngchợt đổi sang sắc hồng tươi mơn mởn, nàng phất tay ra hiệu cho thế nữlui ra đoạn cảm động dạt dào, nàng sà lại ôm chầm lấy Minh Thần, giọngrun hẳn lên như dây đàn dạo tới cung tuyệt vời:

- Chàng... langquân! Thiếp được làm bạn chàng đã vui lắm rồi huống chi được làm "ngườivợ không giao hợp"? Thiếp không phải lánh đời, chàng khỏi trái lời thềnam tử, còn gì hay hơn nữa? Từ nay, chàng sẽ lưu lại xứ thâm sơn nàyluyện thêm tuyệt nghệ, đợi ngày lên đường báo oán! Thiếp sẽ giúp chàngmột tay.

- Nàng gái cao minh, xin hãy ghi lời, và xin chớ khinào thử Võ này như ban nãy nữa. Nàng có tấm nhan sắc thiên kiều bá mị,còn Võ đây nào phải cây gỗ mục, lúc nào cũng đứng vững trước thần VệNữ...

Thần Nữ vùng buông chàng ra, đỏ ửng mặt, khép vội vạt áobào lại, ngó chàng cười e thẹn. Trong thoáng giây vui tri kỷ, Võ mỉmcười đầm ấm, lâng lâng.

Từ đó, Võ Minh Thần tạm lưu lại xứ Yên.Sau hơn tuần lễ ăn mừng mở hội theo cổ tục thâm sơn, Võ Minh Thần đã cốgắng quên mình, tạm nén thâm cừu, đóng trọn vai trò "phò mã tướng công"bên Thần Nữ Bắc Yên, nhận tất cả sự chúc tụng, nghi lễ thần dân dành cho vị "phò mã rừng xanh". Chàng còn phải ngồi trên bệ cao cho thần dân lạy mừng, mười phần tù tung. Nhưng vì Thần Nữ, chàng coi tất cả như một sựđền ơn cứu mạng nên không hề tỏ vẻ khó chịu. Mỗi lần ngồi bên Thần Nữ,cùng chủ tọa một cuộc dạ hội, yến tiệc chi, chàng như cảm thấy niềm hoan lạc trong ánh mắt thần dân Yên Quốc. Dưới ánh lửa lung linh, coi chàngsánh vai Thần Nữ, ai cũng phải trầm trồ cho xứng đôi vừa lứa, và cả thần dân đều coi đó là một điềm đại phước cho Yên Quốc nên mới có dị thúmang phò mã tới.

Xong tuần ăn mừng, Minh Thần mới thấy dễ thở.Vị Thánh Y đóng trọn vai trò Nguyệt lão cũng từ biệt trở về miền Si Công Linh, sau khi truyền cho Minh Thần, Thần Nữ bí pháp trị đòn thương TâySắc, Giao Long chúa.

Thánh Y đi rồi, dị thu cũng chẳng thấy đâunữa. Bọn lính gác dinh điện cho hay: Nó đã bỏ đi ngay đêm chở Thánh Ytới. Dân Yên Quốc đem thóc lúa thịt trái ra dâng, dị thú cũng không ăn.Minh Thần cảm động hết sức, nhớ dị thú vô cùng, nhưng cũng chẳng biếttìm đâu!

Chàng cùng Thần Nữ ở biệt dinh trên một trái đồi đầy kỳ hoa dị thảo ngay khu chàng nằm dưỡng bệnh trước. Khu biệt dinh nguy nga hết sức, nền bằng đá trắng đá xanh, vách gỗ phiến quý hai tầng, chungquanh đều có điếu kiều.

Mỗi sáng sau tuần trà, hai người lại dong ngựa đi dạo quanh miền, xem các thắng cảnh.

Trong đời lưu lạc, Võ Minh Thần đã được biết nhiều vùng cao sơn khí hậu rấttốt như Sa Pa, Tam Đảo, Tỉnh Túc, Trùng Khánh... nhưng có lẽ chưa thấmđâu với khí hậu xứ trồng "thẩu" này. Đã thế lại thêm dòng "Thánh toànÔn" rất nhiều chất bổ, nhờ vậy Võ thấy khỏe hẳn lên, dượt võ rất thích.

Thần Nữ đem bí pháp "Phù Dung Thần Công" ra truyền cho Võ. Phép công nàychuyển hấp chất tinh túy Phù Dung vào mình, tinh luyện như môn "Mê HồnCông" bà chúa Thanh Âm truyền cho chàng, nhưng bí quyết có nhiều điểmkhác. Nhờ đã luyện "Mê Hồn Công", Võ luyện "Phù Dung Thần Công" rất mauchóng, môn công này đặc biệt khi đạt thành nó có thể tiết ra một luồngkhí bao quanh mình như một bức giác hơi ngăn cản các đòn ngoài đánh vào. Và vì chất Phù Dung có tính dược rất thánh, nó có khả năng chế giải rất nhiều chất độc khác.

Võ thử đem phối hợp Phù Dung, Mê Hồn Côngđánh ra hết sức lợi hại. Suốt trong thời gian này, hai người luôn gầngũi, chuyện trò, ăn uống, luyện công, nhưng đến đêm, mỗi người lại vàonằm một buồng riêng, lính gác, gái hầu, dân chúng không ai biết. Lúcthường, Minh Thần cũng ở buồng riêng giáp ngay buồng Thần Nữ, một sángnhân lục hành trang, chàng lấy chiếc vòng càn khôn trong hộp ra, ngắmnghía, tưởng lại chuyện xưa, lòng thắc mắc không kiếm cách nào đọc nổinhững chữ bí mật trong ruột vòng. Chợt Phù Dung Thần Nữ bước vào, thấyvòng bật kêu lên:

- A... vòng càn khôn! Vòng này cả thiên hạ ao ước, sao chàng lại có?

Chàng phải thận trọng lắm mới được!

Võ đưa chiếc vòng cho Thần Nữ:

- Nàng có biết gì về chiếc vòng này không?

Thần Nữ ngắm vòng trầm ngâm:

- Theo phụ thân thiếp cho biết, lúc sinh tiền vòng này một bộ gồm bachiếc. Một thời đã gây nên rất nhiều cuộc tàn sát gớm ghê, vì theo lờitruyền tụng, ba chiếc vòng này gọi là vòng càn khôn, trong chứa đựng các bí quyết về sự sinh tử, về sức mạnh của người vật. Mỗi chiếc vòng làmột chiếc chìa khóa mở cửa bí mật trong càn khôn, cả ba chiếc hợp lại sẽ có thể làm đảo lộn càn khôn, đảo ngược cả luật tử sinh... vì hình nhưdo thời thượng cổ, hay thời tiền hồng thủy lưu truyền lại. Trước đâyhình như có một dòng tù trưởng họ Đèo Tây Bắc Lai Châu đã thu được haichiếc, sau đó dòng này bỗng biệt tích, chẳng hiểu sao lại lọt vào taychàng?

Nghe Thần Nữ nói, Minh Thần giật mình nghĩ:

- Hay chính cha mẹ ta vì giữ vòng bị con tinh tàn sát? Nhưng sao chỉ có mộtchiếc? Mà họ Đèo Tây Bắc thiếu gì ngành? Có gì sở cứ?

Bèn hỏithêm chi tiết, nhưng nàng cũng chẳng rõ hơn, chỉ biết thêm bí ẩn nằmtrong ruột vòng. Minh Thần bèn nhóm lửa nung vòng, soi cho nàng thấy,Thần Nữ xem xét hồi lâu, bảo:

- Đây là một loại chữ tượng hìnhđặc biệt, nhưng là một thứ bí tự. Theo thiếp biết, hiện nay trên đời chỉ có Đông Tửu là có thể đọc nổi! Vì nghe đồn, Đông Tửu là một tay thôngminh xuất chúng, chỉ thích rượu và các bí tự cổ xưa. Có thể nói y là một tay bác học về ngành khảo cổ, đọc chữ cổ hiện nay.

Cả mừng Võhỏi địa chỉ, thân thế Đông Tửu. Thần Nữ cho hay chính nàng cũng chưa gặp Đông Tửu, chỉ biết nhân vật này khét tiếng miền vịnh Hạ Long, thườngchu du thiên hạ, nếm rượu ngon khắp nơi và hình như đang ngao du quanhrặng Tây Phàn.

Minh Thần bỏ vòng vào hộp nhét vào sắc, đoạn haingười rủ nhau đi chơi rừng. Dạo này vào khoảng đầu hạ, khí hậu cao sơnmát dịu, đêm van lạnh, Phù Dung Nương bận chút việc đi đâu với mấy bôlão, hẹn khuya về.

Võ nằm ngủ sớm, nửa đêm sực tỉnh, lòng bângkhuâng, bèn nhẹ mở cửa riêng ra nẻo tiền thơ thẩn. Lát sau trăng hạ tuần vừa mọc, Minh Thần lững thững quay vào, nhưng ngại quân canh chào hỏimất thì giờ, lại muốn dượt thử nghề "Phi Thiềm Ẩn Bích", Võ liền vận khí hàn, dùng thuật ẩn thân vọt vào nội dinh, qua vòng lính gác, cạm bẫy,nương bóng cây "trôi" lên đầu điếu kiều định vào nhà.

Tay sờsoạng bỗng chàng ngạc nhiên khi chạm phải một vật có sức nóng trên máidinh. Bèn ẩn vào trong xó tối, xua sương mờ nhân tạo nhìn lên, chợt thấy từ trên mái dinh có một làn sương trắng đap vụt xuống thềm, cách chỗchàng đứng chừng mười lăm bộ. Làn sương này trôi thốc vào dãy hành langgiữa. Sinh nghi, Võ tiến vụt theo, thấy làn sương đậu ngay khu chàng vàThần Nữ ở.

Lúc đó, anh trăng hạ tuần chiếu chênh chếch vào, cómột bóng thế nữ từ trong đi ra đụng làn sương. Sương tan dưới trăng mờảo, hiện ra bóng Thần Nữ Phù Dung! Nàng chụp lấy thế nữ, hỏi thì thầm.Minh Thần ngạc nhiên, lướt lại gần, nghe nàng nhỏ to:

- Có đích không? Chính mi thấy?

- Dạ... tướng cong ra lối tiền dinh. Con thấy rõ mà!

- Cho mi đi ngủ! Thần Nữ vỗ vai thế nữ, thế nữ thoăn thoắt đi vào nẻo hậu dinh, còn Thần

Nữ vào thẳng buồng Minh Thần. Chàng vội đi rảo bước vào thấy nàng đang đứng bên giường vén màn. Võ vùng hỏi:

- Phù Dung làm chi đấy? Nàng hơi giật mình, quay mặt ra cười thỏ thẻ:

- Thiếp xem chàng về chưa, thế nữ bảo chàng vừa đi dạo. Võ tiến vào. Nàng uyển chuyển bước ra nắm tay chàng, nói:

- Trăng hạ tuần đẹp quá! Mình uống rượu cho khuây, chàng nhé! Dứt lờinàng trở về phòng riêng đem sang đủ đồ tửu khí và một bình rượu thơmphức, đựng trong trái bầu khô. Nàng thắp ngọn nến nhỏ, cùng chàng đốiẩm. Rượu ngon, tri kỷ, hai người uống mềm môi. Gần cạn bầu rượu, nàngtrở về buồng riêng lấy thêm, khi say choàng áo ngủ mong manh. Nến gầntàn, nàng rót một ly đầy, ngồi ngay xuống lòng chàng, kề tận môi dâng.Khi Võ ngửa cổ uống cạn, ngó xuống, đã thấy áo choàng nàng trôi mất dưới đèn. Thần Nữ khỏa thân lồ lộ đẹp như tượng thần, nhan sắc đến gỗ đáphải động lòng.

Thất kinh, Võ đẩy nàng ra, hoảng giọng:

- Phù Dung... Trời! Sao lại thế? Đi nghỉ đi! Võ này đã hẹn trước rồi mà...? Nàng ôm cổ Võ, cười khanh khách:

- Nào xem chàng có gan bỏ thiếp phòng không mãi chăng? Chàng! Chàng đừng phụ thiếp. Đêm nay chàng phải động phòng...

Võ đứng sổ dậy, nhưng... chẳng hiểu sao trong mình thấy khác lạ. Một đómlửa ma quái bỗng nổi lên, lan rộng, cháy bừng như một ngọn hỏa diệm sơn, làm máu huyết chàng sôi lên, mắt hoa, đầu choáng. Mùi lan xạ phả vàomũi, đường nét kỷ hà quấn quít như dây leo, chàng trai như rơi vào ảomộng, mất hết sức đề kháng, cứ thế như cùng nàng chắp cánh bay bổng lạigiường thất bảo.

Tâm thần hôn mê, chẳng còn kiểm soát nổi hànhđộng của mình nữa. Chàng tuổi trẻ như rơi vào một thế giới thần sầu đầyphong ba sấm sét loạn cuồng... rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Chẳng biết bao lâu, cho đến lúc Minh Thần sực tỉnh thì ánh nắng đã chiếu đầyphòng, cửa sổ hé mở, vẳng trên nóc dinh có nhiều tiếng chim xanh ca hótvang lừng, báo hiệu một ngày tươi đẹp.

Chàng trai ngồi nhỏm dậy, vươn vai, thấy trong mình còn bải hoải. Chàng trai ngơ ngác nhìn quanhbuồng, trí óc trở lại minh mẫn, dần nhớ lại chuyện tối qua, chẳng cònhiểu mình mê hay tỉnh nữa.

Chàng vén màn nhìn ra cửa, cửa vẫnkhép hờ không đóng, như đêm qua không có gì khác lạ. Chàng cúi xuốngngửi gối chăn, vẫn phảng phất mùi kỳ dị, thứ mùi da thịt mỹ nhân, thơmthơm hăng hắc như ướp đủ thứ kỳ hoa dị thảo.

- Quái gở thật!Không lẽ mình mê ngủ? Không thể được! Rõ ràng đêm qua khoảng giờ Tý mình ra ngoài thơ thẩn, khi vào, gặp nàng nhảy trên mái xuống... nàng cùngmình uống rượu... rồi...

Võ nhắm mắt lại, định thần trí, hồitưởng lại chuyện xảy ra tối qua. Chàng nhớ tuờng sự việc, cho tới lúctrong mình nóng như cây đuốc, bị Thần Nữ Phù Dung lả lơi khêu gợi, quyến rũ chàng vào giấc Vu Sơn.

- Sao lại thế? Sao nàng lại thế? Vô lý! Võ bật kêu, chợt thấy khô cháy cổ họng, vội nhảy xuống, kiếm nước uống.

May quá! Bình trà ướp hoa rừng ai đã chế sẵn trên bàn còn nóng nguyên. Võuống liền mấy ly mới thấy dễ chịu hẳn, sực hiểu bật kêu:

- Àhiểu rồi! Đêm qua nàng ép ta uong rượu kích thích xuân tình như thứ"tàng xuân tửu" chẳng hạn. Làm ta mê loạn tâm thần... Trời, nàng có thểhành động mờ ám đến thế sao?

Dằn ly nước, Võ Minh Thần xăm xămmở cửa bước vụt sang buồng Thần Nữ. Cửa khép hờ, chàng đẩy thốc bướcvào, Thần Nữ Phù Dung đang đứng vươn vai làm cử động hô hấp bên cửa sổ,chỉ mặc có bộ đồ lót như tắm, thấy bóng người xịch vào, nàng giật mìnhkêu rú lên, khoanh chéo tay che trước ngực.

Chừng nhận ra VõMinh Thần nàng mới hết hoảng, vớ lấy áo choàng khoác lên mình. Thoángthấy nàng mặc đồ lót, Minh Thần xoay phắt người đi. Vừa khoác áo, ThầnNữ vừa tươi cười thỏ thẻ:

- Gớm! Lang quân sao bữa nay ngủ mêmệt thế, thiếp sang thăm hai lần, thấy chàng vẫn ngủ vùi. Tối qua chàngthức khuya? Ngồi đây chàng!

Vừa nói, nàng vừa uyển chuyển bướclại gần Võ, thân mật nắm tay kéo nhẹ Minh Thần. Chàng quay phắt ngườingó trừng trừng. Vẻ mặt khác thường làm nàng nữ chúa Phù Dung bỗng giậtmình, buông tay ngơ ngác hoảng hốt:

- Kìa... chàng sao thế? Sao chàng ngó thiếp... lạ vậy?

Minh Thần định quát to cho hả, nhưng nghĩ lại hậu tình bấy lâu, chàng cố nén, lắc đầu, cười chua chát:

- Hừ! La! Tưởng nàng thừa rõ, việc gì phải làm bộ ngạc nhiên? Không ngờ, thật không ngờ! Lòng dạ đàn bà!

Phù Dung mở to mắt, biến sắc, kinh ngạc:

- Chàng... chàng sao thế? Có chuyện gì xảy ra? Chàng đừng làm thiếp sợ!

Có chuyện gì?

Gặng đến mấy lần, Võ thở dài, chán ngán:

- Nàng thừa rõ, còn hỏi chi cho thừa? Đêm qua nàng đã hại Võ này, làm Võphạm lời thề trước vong hồn phụ mẫu. Nàng đã cho Võ này uống rượu maquỷ, đem Võ này vào giấc Vu Sơn... Nay còn ngạc nhiên gì nữa?

Thần Nữ tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng, kêu thánh thót:

- Chàng... chàng có mê ngủ không? Làm gì có chuyện đó! Đêm qua thiếp mắc bận, tới canh tư mới về được mà.

Võ bắt đầu cười kho khan, nhắc qua chuyện xảy ra, trách Thần Nữ. Nàng càng kinh ngạc, lắc đầu:

- Chàng mê ngủ rồi! Trời, sao thiếp lại làm chuyện kỳ quái đó với chàng?Thiếp nào phải hạng dâm phụ, chỉ ước chuyện giao hoan? Đêm qua canh tưthiếp về, chuyện xảy nửa đêm là thế nào? Có lẽ chàng nằm mơ rồi!

Minh Thần nghiêm mặt:

- Rượu nàng cho Võ này uống, tỉnh dậy còn khô cháy cổ! Nàng còn gọi thế nữ hỏi Võ này, đâu phải chỉ mình Võ này mê!

Thần Nữ quơ dùi gõ khánh inh ỏi, thế nữ kéo vào hàng bầy, Thần Nữ nói lớn:

- Giờ tý đêm qua, ai vào phiên gác ở lại, còn tất cả ra.

Hai thế nữ ở lại, Thần Nữ hỏi:

- Ai gặp tướng công nửa đêm dạo tiền dinh? Một thế nữ cúi đầu, tuổi trạc hai mươi, Thần Nữ hất hàm:

- Đêm qua giờ tý, mi gặp ta về hỏi mi?

Thế nữ cung kính:

- Bẩm vâng! Con ở hậu dinh vừa ra thì nữ chúa vào. Nữ chúa hỏi tướng công, rồi cho con vào.

Thần Nữ quát:

- Láo! Mi có mê ngủ không? Đêm qua canh tư ta mới về dinh mà! Thế nữ cúi đầu sợ hãi, nói nhỏ:

- Bẩm lúc đó con hơi buồn ngủ, nhưng con rất tỉnh, nữ chúa nương nương khoác áo choàng màu đen viền kim tuyến...

Thần Nữ chụp vai thế nữ, mắt phượng long lanh, giận xung thiên, Minh Thần phải lên tiếng can, cười chua chát:

- Nàng thấy chứ? Đâu có sai? Nó còn thấy nàng vào lấy bình rượu ra. Đâu? Chỗ để rượu đâu?

Gái hầu cúi đầu lủi mất. Minh Thần cùng Phù Dung Nương bước vào xế gần tủáo. Đầy một bàn rượu đựng trong bình pha lê, hũ sành bình sứ... đủ mọithứ rượu từ rượu uống, rượu thuốc trị bệnh, rượu xoa bóp...

Võ ngó quanh chợt nhấc bầu rượu treo trên vách bảo:

- Đây! Loại này đây! Thần Nữ đỡ bầu rượu, giật nảy mình, kêu lên:

- Thiếp cho chàng uống rượu này? Trời! Đây là thứ rượu "phát động dụctình", chỉ loài dâm nữ, ma đầu mới dùng tới, sao thiếp lại mời chànguống được?

Minh Thần thở dài:

- Không dùng, nàng vẫn có? Thần Nữ thản nhiên:

- Dòng họ thiếp vẫn làm chúa về thuật cất rượu! Nữ chúa Yên Phủ phải phađủ loại rượu kỳ lạ trên đời, phòng khi cần tới. Rượu này lại còn đặctính chế giải rượu độc khác, thiếp đã phải treo riêng và đều dán giấy đề tên rõ ràng.

Vừa nói nàng vừa lắc nhẹ, chợt quay bầu kêu! A! Giấy dán đã bị bóc đi. Lạ thật, chắc có chuyện chi kỳ bí đây.

Minh Thần ngó nàng, sực nhớ ra. Vội chạy vụt về buồng riêng, lục "sắc" tìmbảo vật. Nhưng hộp vòng càn khôn vẫn còn nguyên! Minh Thần hú vía, toanđậy "sắc" lại, bỗng nhấc thử coi, giật nảy mình kinh dị khi thấy cáivòng nhẹ tênh, dòm kĩ lại, thì ra vòng giả. Còn vòng thật đã biến mất từ lúc nào rồi.

Thần Nữ thoăn thoắt đi sang, Võ đập chát cái vòng xuống sàn gỗ, gieo phịch người xuống giường, lẩm bẩm:

- Thế là hết! Di vật... hy vọng tìm nguồn gốc... Phù Dung Nương! Sao nàng lại thế?

Bắc Yên Thần Nữ mở to mắt phượng nhìn Võ Minh Thần, nhìn mảnh vụn vòng xanh vung vãi khắp sàn, sắc mặt đang hồng bỗng trở nên xanh xao vì kinhngạc. Mấy khắc mới cất tiếng run run hỏi:

- Sao chàng lại đập mất vòng gia bảo? Có chuyện gì thế? Chàng... trời! Chàng làm thiếp sợ...

Bóp vụn nốt chiếc hộp gỗ khảm trong tay, Võ Minh Thần phải cố nén lắm mớigiữ được bình tĩnh để khỏi hét lên. Chàng trai buông rơi mảnh gỗ bẹpdúm, thở phào, phát giọng trầm trầm chua chát:

- Nàng còn làm mặt ngạc nhiên nữa sao? Đây chỉ là chiếc vòng giả! Vòng càn khôn thật đã bị đánh tráo đêm qua rồi!

Có lẽ chưa bao giờ Bắc Yên Thần Nữ lại tỏ vẻ xúc động đến như thế. Nàngcúi nhặt mấy đốt vòng vỡ ngó qua, bàn tay mở xòe, để rớt khắc nào khônghay. Nàng gieo phịch người xuống mép giường, kêu thánh thót, giọng rungmãnh liệt:

- Sao lạ thế này? Kẻ nào đã lẻn vào đây tráo vòng? Đúng là vòng giả rồi! Kẻ nào vào nỗi chốn này?

Minh Thần nhìn nàng nữ chúa xứ Phù Dung, nhớ lại những lời nàng nói về bachiếc vòng càn khôn, nàng có vẻ biết rõ giá trị đặc biệt của nó... vàsau đêm chàng hôn mê trong vòng tay quyến rũ, chiếc vòng không canh bayđi. Chàng trai bất giác nói:

- Nàng nói không sai! Chẳng kẻ nào lẻn vào đây được, kể cả... ma xótranh! Chỉ có chủ nhà!

Thần Nữ bật dậy như chiếc lò xo, nắm lấy cổ tay Võ, chẳng hiểu sao, Võ lậtđật vận công, giật tay ra, lùi lại. Thần Nữ ngơ ngác:

- Chàng... chàng cho rằng thiếp đã lấy vòng? Minh Thần thở dài:

- Võ này không nói hẳn thế! Nhưng đêm qua, giờ Tý canh ba nàng lẻn vềdinh, nàng vào buồng Võ... sau đó Võ này chạy vào gọi, nàng cho uốngrượu kích dâm, Võ này hôn mê không hay biết gì nữa! Giờ xem lại, vòng đã mất! Chuyện quá rõ ràng!

Thần Nữ bật kêu "trời" cực kỳ đau đớn, mặt tái như chàm đổ, lảo đảo suýt ngã, phải vịn vào đầu giường. Nàngthở mạnh, khá lâu mới lắp bắp:

- Chàng... chàng ngờ thiếp lấy vòng, oan này còn hơn oan Thị Kính, thiếp còn biết lấy chi giải tỏa nỗi oan vô lượng này...

Vẻ mặt nàng xúc động đau đớn cực kỳ làm Võ Minh Thần không khỏi rúng động tâm thần, bối rối hết sức, nghĩ thầm:

- Sao lạ lùng thế này? Nàng đóng kịch với ta sao? Đóng kịch giỏi đếnthếnày ư? Chuyện thật rõ như ban ngày. Một đêm xảy liền hai vụ, nàngphục rượu ma quỷ quyến ta vào giấc Vu Sơn, rồi vòng mất. Còn ai vào đâynữa? Giờ nàng lại đóng kịch che dấu hành vi ám muội chăng? À nàng cũnggiỏi về chuyện này lắm! Xem như hôm cưới đủ biết! Nhưng nàng lấy vònglàm gì mới được chứ?

Võ nghĩ điên đảo muốn vỡ đầu cũng không sao đoán nổi chuyện quá bất ngờ đó. Ngay lúc ấy, Thần Nữ chợt ngước mắtnhìn chàng sâu thăm thẳm, trong ánh mắt như ẩn hiện cả bốn trời u ám khổ đau, nàng nghẹn ngào nói:

- Lang quân! Vòng chàng mất tại đây,tội thiếp xin mang. Nhưng thiếp xin chàng hiểu cho là, đối với thiếp thì cả mấy bộ vòng càn khôn cũng không quý bằng chàng! Vòng đó giúp thiếpđảo quyền tạo hóa? Cải tử hoàn sinh? Làm chúa tể trái đất? Hay sống lâubằng nhật nguyệt? Với thiếp cũng chẳng ích gì, nếu chẳng có chàng! Thếthì thiếp lấy chiếc vòng đó làm gì để mất chàng suốt đời? Nay chàng lạibảo thiếp về quyến rũ chàng đến hôn mê để lấy vòng, thiếp còn biết nóisao?

Minh Than đứng ngó Thần Nữ đăm đăm, lòng đầy nghi hoặc.Chưa bao giờ chàng thấy rối trí như lúc này, chẳng còn biết hư thực rasao. Nghe nàng nói giọng đầy bi thiết, tâm thần Võ càng bấn loạn. ThầnNữ gục thành giường, bỗng chang để ý thấy nàng luồn bàn tay búp măng vào trong nẹp áo ngực, mắt thoáng tối lại, Võ giật thót mình không kịp lêntiếng, nhân đang vận công sẵn, xuất kỳ bất ý, đánh vụt ra một đòn "MêHồn Công", nhắm thẳng mặt nàng.

Không đề phòng, Thần Nữ bị đánhmê liền, Võ Minh Thần vụt chạy tới, vừa kịp đỡ lấy dáng thân nàng đổxuống. Nhìn nẹp áo đã thấy bung khuy cúc, mấy ngón tay nàng còn bấu lấykhoảng trái tim, có lẽ nàng định móc ra.

Minh Thần giải mê, vẫn chưa dám buông nàng ra, Thần Nữ vừa mở mắt đã thở dài run giọng:

- Chàng đừng cứu thiếp...! Nỗi oan này không còn biết giải tỏ cách nào hơn...

Minh Thần ôm nàng, vỗ về, khuyên giải:

- Nàng đừng làm thế! Chuyện xảy ra rõ như ban ngay, ít nhất nàng cũngphải cho Võ này được hiểu rõ chuyện kỳ quái đó chứ? Chưa chi đã vội hủymình, càng khiến Võ này thêm điên đầu thôi!

Thần Nữ nằm ngảtrong vòng tay rắn chắc của chàng họ Võ, nghẹn ngào thổn thức khá lâumới nguôi lòng sầu thảm oan ức, nàng thỏ thẻ:

- Võ lang ơi!Thiếp còn biết nói sao cho chàng tin được? Đêm qua canh tư thiếp mới về, nào thiếp có gặp chàng nửa đêm giờ Tý đâu mà bảo phục rượu dâm tà épchàng làm chuyện gió trăng?

Giọng nàng đầy vẻ thành thực làm Võ Minh Thần càng kinh sững, chàng ghé sát mặt chàng, nhìn chòng chọc hỏi gặng:

- Đêm qua giờ Tý nàng không về? Nàng không nhảy nóc dinh xuống? Khôngnương làn khói sương vào hành lang? Nàng không gặp Võ? Không phục rượu?Không tất cả?

Rất tự nhiên nàng gật đầu, ngó chàng sâu thẳm:

- Dạ! Thì thiếp đã thưa, giờ đó thiếp không về, có gặp chàng đâu? Võ nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, hơi nhíu mày:

- Thế còn Thần Nữ cùng mỗ đối ẩm là ai? Còn Thần Nữ gặp thế nữ? Nàng nữchúa lắc đầu. Chính nàng cũng không hiểu ra sao. Võ chậm rãi:

-Nếu nàng không về giờ đó, chẳng lẽ cái hồn phách nang về? Chẳng lẽ ta và thế nữ kia cùng... nằm mơ? Hay gặp nàng trong ảo giác? Không thể vậyđược!

Mùi da thịt đàn bà còn phảng phất gối chăn! Còn chiếc vòng? Thần Nữ muốn điên đầu nát óc:

- Thiếp không hề có mặt, khong bước vào buồng chàng... còn biết nói sao!

Chuyện quái đản!

Dứt lời nàng ôm lấy Võ, run giọng:

- Chàng ơi! Chàng tin thiếp không? Thiếp hoàn toàn mù tịt! Thiếp chỉ biết thế thôi. Chàng tin lời thiếp chứ?

Buồn bã, Võ thở dài:

- Thật muốn hóa điên lên được! Chính mỗ cũng đang tự hỏi! Nàng làm thế để làm gì chứ? Mấy tháng ròng chúng ta đều cố giữ lời giao ước, nàng đâuphải gái dâm tà! Đâu phải kẻ thích vật quý hơn tình tri ngộ! Nhưngchuyện xảy ra trước mắt... phải thế nào đây?

Hai người nhìn nhau yên lặng, chợt Võ vùng hỏi:

- Có thể Võ gặp nàng trong giấc mộng du chăng? Thần Nữ nheo mắt, lắc đầu:

- Chắc không phải! Vì thiếp đâu có bệnh mộng du? Càng kinh ngạc, Võ đămđăm nhìn Thần Nữ Bắc Yên như muốn soi tận chiều sâu thăm thẳm linh hồnnàng nữ chúa thần bí này, nhưng chỉ thấy ánh mắt sâu trong sáng, biểu lộ sức ngạc nhiên thành thật hết mức. Võ khẽ hỏi:

- Hay nàng mớimắc bệnh mà không hay? Người mắc bệnh "mộng du" thường không biết gì cả, nửa đêm tỉnh dậy hành động như người vô hình nhập vào, khác hẳn conngười bình nhật. Nhiều khi một kẻ không biết chữ có thể làm cả một ángvăn tuyệt tác trong cơn mộng du, xong đi nằm lại, không hay biết gì nữa.

Thần Nữ lắc đầu:

- Thiếp có biết về bệnh lạ đó, nhưngnếu thiếp có lên giấc mộng du, cũng phải đem xác thân về đây hành độngchứ? Gặp các bô lão, chàng sẽ rõ đêm qua thiếp ở bên cạnh họ tới canh tư mới về dinh. Vả lại người mắc bệnh mộng du thường chỉ hành động bấtthần, có tính chất tình cờ, có đâu lại hành động với ý định quá rõ ràngđến thế? Phục rượu cho chồng, ăn nói vẫn như thiếp lúc tỉnh táo, đợichàng mê, lẻn vào tráo vòng càn khôn... Không! Chắc chắn không phải mộng du!

Minh Thần muốn điên đầu:

- Vậy thì chuyện gì đây mà quái gở đến thế? Mỗ và thế nữ không thể mê được, đêm qua... chính mỗ đã gặp nàng bằng xương bằng thịt, mùi da thịt đàn bà còn vương chăn gối,chính nàng cũng ngửi thấy!

Thần Nữ chẳng biết nói sao, lập tứccho mời các bô lão xứ Phù Dung tới, cho Minh Thần hỏi. Quả nhiên, tất cả đều cho biết, đêm qua họ cùng nữ giáo chủ ở trong đền thờ bàn việc chođến tận canh tư nàng mới về, không lúc nào vắng mặt một khắc.

Võ Minh Thần chẳng còn biết nói sao nữa, chỉ còn nước ngồi ngẫm nghĩ, cũng thấy chuyện xảy ra thật huyền bí, cứ như Bắc Yên Thần Nữ có phép phânthân của các tay "pha kia" thượng thừa vậy.

Đầu óc chàng cứ nghi nghi hoặc hoặc, không sao giải nổi. Còn Thần Nữ coi càng khổ sở, vìcùng chàng biết giải thích sao cho xuôi tai. Võ thở dài nói:

-Với mỗ, giá trị về bí kíp của cái vòng đó không lấy chi làm quan hệ,nhưng nó quan hệ vì là vật gia bảo, mẫu thân ta đã đeo cho khi người ngộ nạn tại biên thùy Trùng Khánh. Mỗ mới lên hai, và nhờ nó mỗ mới mongtìm được nguồn gốc thân thế. Nên để cho hai cha con vị Chúa hồng cẩuquẩy Pi Ya A chép lại các dòng chữ lạ trên vòng, ngày nọ gặp Nam Khấp,mỗ cũng chẳng tiếc để y chép nữa. Mỗ chỉ lạ một điều la nếu cần bí kíp,mỗ có thể để chép ngay, tất giản dị, tại sao lại đến nỗi... đổ vỡ thếnày?

Thần Nữ nhào xuống giường, ngửi mùi da thịt, nàng ngồi imlặng khá lâu, bất thần đưa tay trái đánh luôn một quẻ Lục Nhâm, lam bẩmtính toán, bỗng vùng kêu lên kinh ngạc chẳng cùng:

- Trời! Thiếp đoán ra được chuyện kỳ dị tối qua rồi! À chỉ có thế thôi! Chỉ có thếmới xảy ra chuyện đêm qua! Trời! Ta làm cách nào để giải thích cho langquân hiểu được?

Minh Thần ngạc nhiên hỏi:

- Sao đó? Nàng đã khám phá ra chuyện đêm qua?

Thần Nữ mắt sáng hẳn lên:

- Vâng, thiếp đã tìm ra nguồn gốc chuyện quái gở đêm qua! Nhưng mới là dự đoán, chưa có chứng cớ!

Minh Thần nghiêm mặt:

- Nàng có thể cho Võ này biết được chăng? Lòng Võ đang nóng như lửa đốt. Thần Nữ nhìn chàng đăm đăm, vẻ suy nghĩ đắn đo rồi thỏ thẻ đáp:

- Thiếp đã tìm được tia sáng rọi vào bức màn bí mật. Nhưng giờ nói ra,chắc chàng cũng chưa tin. Vậy thiếp xin chàng cho thiếp một hẹn kỳ haitháng là nhiều, thiếp sẽ vén bức màn bí mật, đem vòng càn khôn về dângchàng.

Minh Thần nghe hai tháng lòng chán ngán, thở dài bảo:

- Với Võ này, một ngày cũng bằng thế kỷ, làm sao đợi được hai tháng? Thần Nữ nắm lấy cổ tay Minh Thần, ngậm ngùi bảo:

- Nay chuyện xảy ra, thiếp vô cùng xấu hổ, có lẽ chết cũng chưa giải tỏađược mối oan vô lượng này. Vậy xin chàng cho phép thiếp được đi tìmvòng, chàng cứ ở đây để dưỡng tinh thần, đợi thiếp về sẽ hay!

Minh Thần lúc đó tâm trạng thật bối rối, mâu thuẫn, cứ bị cảnh rượu mê ámảnh, ngờ Thần Nữ, nhưng đem trí ra suy luận, lại chẳng thấty Thần Nữ lấy vòng làm chi, với nàng, cái vòng dẫu quý mấy, cũng chẳng phải là thứquyến rũ tâm hồn nàng đến độ phải làm việc ám muội. Bỗng một tia sánglóe trong đầu, chàng trai suýt buột miệng kêu:

- Trời, mình thậttối dạ! Hôn mê đến thế là cùng! Nàng quá yêu mình, mấy tháng trường éplòng làm "vợ chồng không chăn gối", xuân tình phát động chịu không nổi,nên đã dự tính mưu mẹo này. Vờ đi vắng, rồi lén về, phục rượu ép cuộc Vu Sơn! Hoặc nàng muốn chính thưc thành chồng vợ với ta nên quyết bày tròra thế, để ta không chối nổi cuộc hôn nhân này! Nhưng lại sợ ta giận bỏđi, nàng mới bí mật lấy vòng càn khôn đi, rồi kiếm cớ lưu mình lại!

Tuy thế Võ không nói ra, chỉ chép miệng bảo nàng:

- Từ ngày gặp nạn, lưu lại đây cũng đã nhiều rồi! Nay nhân vòng mất, nếukhông phải nàng lấy, tất kẻ lạ ngoài vào! Thù cha mẹ nung nấu, nguồn gốc mịt mờ, Võ này đã đến lúc phải ra đi tìm vòng, báo thù, xin từ biệtnàng, hẹn mai sau có ngày tái ngộ!

Thần Nữ nắm lấy tay Võ, Võlại sợ chơi đòn chi lưu lại, chàng liền ngầm vận công phòng bị. Thần Nữtinh ý hiểu ngay, buông vội chàng ra, mở to mắt nhìn trân trối và có cam giác như vừa có một cái hố vô hình bắt đầu ngăn cách hai người. Nàngvùng sa nước mắt, cúi đầu không nói. Mươi khắc mới ngẩng mặt lên, ngó Võ sâu thẳm, thỏ thẻ bảo:

- Giờ thiếp mới hiểu thế nào là số mạng! Đầu năm thiếp có độn một quẻ Chu, Công, thấy ứng quẻ lạ kỳ, bèo mâyngẫu hợp phi phu phi phụ, thiếp đã lo. Kịp khi gặp chàng, thấy chàng làbậc hảo nam tử, thiếp đã thầm cám ơn Alah, và thiếp đã hy sinh tất cảcho mối duyên thiên định! Nào ngờ mối oan vô lượng bỗng từ đâu buộc cổ,đến nỗi chàng gần thiếp cũng phải đề phòng, thiếp còn biết nói sao đây!Chẳng dám trách lang quân sinh lòng ngờ vực, vì chàng gặp thiếp trướcmắt, chàng cũng phân tâm. Thiếp chỉ buồn duyên đã trái, còn mang tiếngbội phu! Thị Kính xưa vì tỉa râu chồng mà mắc hàm oan, thân phận nữ nhicam chịu nhận tội làm chửa Thị Màu... bà vẫn sống nổi. Thiếp nay, cũngnhư Trương Nghị xưa mắc oan lấy trộm viên ngọc bích họ Hòa của tướngquốc Chiêu Dương nước Sở.

Nói chưa dứt lời, nước mắt lại chảyròng ròng. Võ Minh Thần nhìn nàng, vừa ái ngại, vừa thẹn trong lòng, hơi lúng túng, lắc lắc đầu:

- Không, không! Nang chớ hiểu lầm, Võ này chỉ có ý nghĩ là nàng... nàng muốn lưu ta lại bằng những hành động quái gở đó thôi.

Thần Nữ thở dài:

- Dẫu muốn lưu chàng, thiếp cũng chẳng dám làm chuyện mờ ám ngu xuẩn đó,huống hồ chính thiếp rất mong chàng sớm trả được thù nhà.

Minh Thần ngẫm nghĩ giây phút đoạn bước lại nắm tay Thần Nữ bảo:

- Thôi! Chuyện đã xảy ra, có buồn cũng thế thôi! Võ này sẽ kiếm lại vònggia bảo, nàng hãy vui lên cho Võ tạ từ ra đi báo cừu! Chuyện quái gởnày, sẽ có ngày khám phá sau... sẽ liệu vậy! Nhưng Võ này vẫn thắc mắcsao nàng chẳng cho biết ngay tia sáng nàng mới khám phá ra?

Thần Nữ nắm tay chàng khá lâu như thầm truyền sang cả nỗi niềm thương yêu,chịu đựng và trấn tĩnh lại cõi lòng tan nát chua cay. Nàng mới gạt lệcất tiếng trầm trầm cương quyết:

- Có nói ra chàng cũng chưa tin được, vì chuyện này nó cũng... quái gởnhư chuyện xảy ra tối qua! Tốthơn là đe lúc nào có đủ bằng chứng đã! Vâng, chàng lên đường làn nàythiếp không dám giữ, nhưng để thiếp dâng chàng ly rượu tiễn đưa đã!

Võ nóng lòng, chỉ muốn đi ngay nhưng chẳng nỡ từ chối lời nàng. Đó rồikhông thông báo cho thần dân hay, Bắc Yên Thần Nữ kín đáo làm tiệc tiễnhành, sai thế nữ đem sẵn tất cả mọi thứ tới đền thờ Phù Dung Thần vàngay chiều đó hai người lại lên kiệu đăng sơn đến thẳng đền thờ, lên căn phòng bí mật trong ruột tượng đêm nọ. Hai người ngồi đối ẩm ngay trêngiường thất bảo. Rượu phân ly lạnh lòng thục nữ. Võ Minh Thần cũng chẳng vui gì, lòng chàng mang mang rối loạn, đìu hiu hết sức. Sau mấy thánggần gũi nàng nữ chúa xứ Phù Dung, chàng đã có dịp nhận ra nhiều đứctính, thói quen khả ái của nàng, lắm khi, trong việc vai tựa má kề, Võcũng điên đảo vì tình, lại chính nàng đã khéo léo giúp chàng thoát cảnhhiểm nghèo. Thậm chí có đêm, hai người nằm bên đèn Phù Dung trong buồngthe, đàm luận võ công, thơ phú, thế sự, hai người đã gác chân lên nhaunhư đôi bạn tri kỷ. Võ phải thầm kính phục, và nhận thấy không khi nàonàng có ý khiêu khích quyến rũ chàng, trai lại, nàng đã giúp chàng mộtphần lớn. Thậm chí có lần chàng gặp đêm gió lạnh mưa buồn, lòng trốngtrải, không cầm lòng nổi trước tấm thân khiêu gợi của nàng, đã muốn ngãnhư một kẻ thường nhân, chính nàng đã cười khanh khách vuột khỏi vòngtay chàng, chạy vụt ra ngoài mưa gió, để Võ đuổi theo cho mưa gió dậptắt "núi lửa"! Ai ngờ lại xảy chuyện lạ lùng, ngoài sức tưởng tượng củachàng. Chàng chỉ đoán lờ mờ là bên trong tất phải có nguyên cớ khácthường, lòng nghi hoặc vẫn như kim châm tâm hồn. Tàn tiệc rượu, nàngthỉnh Võ nằm bên đèn Phù Dung, tay búp măng tiêm thoăn thoắt. Võ nằm ngó nàng tiêm, cổ tay tuyệt đẹp, bỗng chàng vụt nhớ lại đêm tân hôn cũngtrong phòng này... chàng bật nhỏm dậy, lặng lẽ dòm lên trần. Phòng vắngthâm sâu, có tiếng thạch sùng chép miệng. Võ đứng lên thoắt đã trở vào,ngã xuống bên nàng, lẹ tay cầm bút lông điểm vụt một đường vòng quanh cổ tay thục nữ.

Phù Dung Nương hơi giật mình, ngừng tiêm ngơ ngácnhìn Võ và giơ cổ tay ra trước ánh đèn lung linh. Nàng vụt hiểu, thoángđỏ mặt, ngồi nhỏm dậy:

- Chàng... chàng ngờ thiếp mất trinh? Minh Thần lúng túng:

- Không...!

- Nhưng sao chàng lại làm thế này? Đêm hợp cẩn hồi nọ, thiếp đã thử chàng thấy rõ mà?

Võ trầm giọng:

- Nhưng nay lại khác! Đêm qua giờ Tý, Phù Dung Nương đã đưa Võ này vào giấc Vu Sơn mà nàng lại bảo giờ đó chưa về dinh...

- À! Thiếp hiểu rồi! Trời, họa lai thần ám thế nào mà thiếp lại quên khuấy mất. Cũng chẳng nghĩ ra! Nhưng...

Nàng im bặt, bàn tay búp măng, cổ tay thon lằn hơi rung nhẹ, nét son vòngvòng "thủ cung sa" còn ướt mau thạch sùng, chừng như nàng vẫn sợ chínhnàng đã dấn thân về mà đầu óc không hay.

Riêng Minh Thần cũnghồi hộp lạ trước cuộc thí nghiệm này. Mắt ngó trừng trừng, tim đập mạnh, chàng trai nín thở chờ từng khắc. Nhưng một phút, rồi mười lăm phútsau, dấu son vẫn đỏ chót như thường! Và Minh Thần càng thêm kinh ngạc,rối trí, chẳng còn biết phán đoán lẽ nào cho phải nữa. Chàng trai vụtngẩng nhìn Thần Nữ, buột miệng kêu:

- Sao lại thế nay? Vòng son vẫn đỏ chót như ngày nọ... là thế nào? Qua giấc Vu Sơn, lẽ ra dấu son phải xỉn lại chứ?

Thần Nữ thở phào nhẹ nhõm như trút được nỗi lo nặng như đá, nhưng nghe Võkêu, nàng nữ chúa Phù Dung mặt thoáng hiện net mặt buồn mênh mang, trầmgiọng như than:

- Có gì lạ đâu... chàng! Vì thực sự thiếp cócùng chàng giao hợp, ái ân đâu? Nếu đêm qua cùng chàng vào giấc Vu Sơn,đâu thiếp còn là xử nữ?

Minh Thần đăm đăm quan sát sắc dien đẹpnão nùng nghiêm chỉnh của nàng nữ chúa giáo chủ Phù Dung, nhưng càngnhìn, đầu óc càng rối loạn, nghĩ thầm:

- Rõ ràng tối qua nàngquyến ta vào giấc Vu Sơn, cả thế nữ cũng gặp nàng, sao dấu son vẫn đỏ?Hay nàng có ma thuật... phân thân? Hoặc nàng mắc một thứ bệnh kỳ xuấtvía? Bên Tây Tạng, đã có những vị Lạt Ma tu luyện đến độ cao thâm, không những xuất hồn, còn xuất được cả phách nữa, coi như người thực. Nhưngchẳng hiểu cái phách xuất ra có thể thành một khối cưng hay vẫn chỉ làmột khối như sương kết vậy? Mà chưa biết chừng lối thử trinh bằng sonmáu thạch sùng chắc gì kiến hiệu hoàn toàn?

Tuy nghĩ vậy nhưng chẳng lẽ lại kiếm đàn bà con gái thử nữa. Võ chỉ lắc đầu chán nản:

- Chịu! Không còn hiểu sao nữa! Càng nghĩ càng phát điên! Thần Nữ dịu dàng ấn chàng nằm xuốngi:

- Chàng nên tạm quên chuyện này đi! Thiếp biết lúc này chàng chưa thểnàohiểu được, tin thiếp được! Đêm này là đêm phân ly, thiếp muốn sống trọnvới lang quân vài giờ ngắn ngủi... Nay mai đôi ngã, biết bao giờ đượcgặp lại nhau?

Chàng tuổi trẻ khẽ thở dài, bất giác nắm lấy taynàng, lòng bỗng dưng bùi ngùi lạ. Dẫu mối giao tình bị vẩn đục vì chuyện quái gở đêm qua, chàng vẫn nhớ đến ân tình suốt mấy tháng trường nàngđã hết lòng săn sóc, cứu mạng, lại hiến trọn thân phận cho chàng vì tuân theo lời nguyền tiên tổ. Nay dẫu xảy ra chuyện bí hiểm, chẳng qua cungchỉ vì yêu chàng quá và nàng chẳng phải đang chịu hàm oan chưa giải nổi. Một ngày là nghĩa, dẫu sao cũng là vợ chồng chính thức trước thần dân.Nay chàng dứt áo ra đi, nàng không dám giữ, tình thật xót xa.

Võ Minh Thần xiết tay nàng nói lời an ủi tạ từ và trong giây phút quá xúcđộng, hai người ôm chầm lấy nhau như muốn tan cả hình hài trong một cáihôn dài chia ly.