Lửa Băng: Để Bản Cô Nương Tự Chọn

Chương 5: Sinh nhật song tiểu bối



Khi Chi Chi đến, Thiên Đình đã sửa soạn xong. Bộ đồ bữa nay Thiên Đình diện chính là một bộ váy trắng hở vai, hai tay áo được kéo lệch về hai bên. Váy dài ngang đầu gối để lộ đôi chân thon dài. Toàn thân váy được may bằng vải von nên khi mặc cảm giác rất nhẹ. Chân váy được thêu nhưng bông hoa mai màu trắng, ở nhị hoa đính những viên đá màu hồng ngọc càng làm tăng sự tinh tế cho chiếc váy.

Chi Chi nhìn Thiên Đình đến ngớ cả người. Cô biết Đình rất đẹp không ngờ diện lên nhìn cô càng thoát tục. Cả bộ váy màu trắng kết hợp với đôi giày cao gót màu hồng nhạt, nhìn cô tựa thiên sứ từ trời phái xuống. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ, điểm chút son hồng làm cho đôi môi cô như quả mọng, ai nhìn cũng muốn cắn thử một miếng. Tóc Thiên Đình nửa trên được cột lệch qua một bên, nửa dưới thả phủ xuống đôi vai trắng ngần. Tóc cô khá dài khi thả xuống vừa vặn che phủ hết phần ngực.

Thấy Chi Chi nhìn mình không chút chớp mắt, Thiên Đình tối sầm mặt. Cô cũng không thích bộ dạng này của mình, cô không bao giờ mặc váy, trang điểm đi giày cao gót thì còn tạm được, sao lại bắt cô mặc váy. Trông thật là vướn víu.

“Mình lên thay đồ” Thiên Đình nhíu mày, nói với cô bạn rồi xoay người trở vào.Nhìn Thiên Đình có ý định bỏ đi thật, Chi Chi vội bước lên kéo cô bạn lại.

“ Này sao lại phải thay đồ. Đẹp mà.” Giỡn hoài khó khăn lắm mới dụ được cô ấy mặc váy, dễ dành để cho cô chạy sao. Vốn dĩ tính sửa soạn để hôm nay giới thiệu cô với anh hai, nhưng mà cái ông anh chết tiệt kia đột nhiên có việc gấp. Thôi kệ không được ngắm mỹ nhân là tổn thất của ảnh, tối nay cô phải chụp hình gửi qua cho anh tức chết chơi.

“Nhưng nhìn lạ lắm, không quen.”

“Không quen cũng phải quen, chúng ta sắp trễ rồi cậu mà lề mề nữa sẽ trễ đấy.” Nói xong cô cầm tay kéo Thiên Đình lên xe, chiếc Ferarri màu đỏ rượu từ từ chuyển bánh.

“Chi Chi, cậu biết mình không mặc váy.” Vừa lên xe Thiên Đình đã lên tiếng trước. Cô biết chắc cô bạn của mình đang muốn giở trò.

“Hì hì, đẹp mà. Chưa từng thấy bạn diện váy nên muốn thưởng thức tí thôi.”

“Lập Chi Chi, cậu tốt nhất nên nói thật.” Nhìn vẻ mặt đùa giỡn của Chi Chi, Thiên Đình nghiêm mặt lại.

“Ách, vốn là tính bửa nay giới thiệu cậu với anh hai…nên mới…hì hì.” Cô không mong Đình nỗi giận đâu, Đình của cô bình thường sao cũng được nhưng tuyệt đối không nên chọc giận cô, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

“Haizz, Chi Chi à. Mình mới mười chín chứ không phải hai chín, cậu đừng có mà tính mai mối cho mình đấy chứ.”

“ Nhưng là anh hai mình mà…với lại anh ta đi cũng lâu rồi không phải cậu chưa quên đấy chứ.”

“ Không phải việc của cậu, Chi Chi.” Thiên Đình đanh mặt lại, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, nếu tiếp tục có lẽ cô sẽ nói những lời gây tổn thương Chi Chi mất, đây là điều cô không muốn.

“Thiên Đình…” Chi Chi muốn nói tiếp nhưng thấy vẻ mặt của Đình thì lại thôi. Nhật luôn là điều cấm kị của Đình, cô ấy không muốn ai nhắc về anh.

Nhật với Đình là một cặp rất đẹp đôi, họ học chung với nhau từ cấp hai, là đôi bạn hợp nhau về tất cả mọi mặt, lên cấp ba họ bắt đầu quen nhau. Nhưng được năm thì chia tay, sau đó Nhật qua Singarpo du học, còn Thiên Đình chuyển qua trường của cô học. Đã được ba năm mỗi lần họp lớp anh ta đều về, mỗi lần về đều mang quà cho Đình nhưng cô không nhận cũng không nói chuyện với Nhật.

Không ai biết được lý do hai người chia tay, cũng không ai giải thích được thái độ của hai người. Chia tay đã ba năm nhưng không ai quen người mới nhưng cũng không làm lành với nhau.

Tuy không nói ra nhưng cô biết Đình vẫn còn thích Nhật. Thật ra Đình, là người khá vô cảm cô không đặt nhiều người vào trái tim mình, nhưng đã đặt vào tuyệt đối không bỏ ra. Vẻ mặt cô ấy luôn bình tình không màng thế sự, cho dù có chuyện gì cô ấy cũng không quan tâm. Đình càng không biểu đạt cảm xúc của mình cho người khác.

Tuy nhìn bề ngoài cô ấy có vẻ rất chơi thân với con trai nhưng thật ra chỉ với đám bạn thân còn với những người khác ngay cả liếc mắt cũng không có. Haizz, nếu không hiểu ai cũng sẽ cho rằng cô ấy rất kiêu ngạo. Như lúc này Đình cứ một mực quay đầu không nói chuyện với ai, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô ấy rất khinh người nhưng cô biết Đình đang cố không làm cô tổn thương. Cũng tại cô, khi không lại nhắc đến hắn, ta nguyền rủa nhà ngươi Nhật.

“ Thiên Đình, được rồi không nói chuyện đó nữa. Cậu có quà cho tớ không?” Không còn cách nào khác cô đành phải đánh trống lãng thôi.

“ Ừm, của cậu đây.” Nói rồi Thiên Đình lấy túi giấy đựng quà đưa cho Chi Chi.

Nhìn vẻ mặt đã bình thường trở lại của Đình, Chi Chi thở phào nhẹ nhỏm. Cô ấy không nỗi giận là tốt rồi. Đúng lúc đó xe đã chạy tới nơi, tài xế và bảo vệ bước đến mở cửa cho hai cô. Đây là một nhà hàng bậc nhất của Sài Gòn cả về thức ăn lẫn dịch vụ đính kèm.