Loving Evangaline

Chương 5



1 vẻ trông sẵn sàng trốn chạy. Để làm dịu cô, anh lùi lại vài bước và để tay bên hông. Mắt anh phát ra tia sáng yếu ớt với sự châm biếm mờ nhạt. “Em là 1 phụ nữ trẻ đẹp, em yêu. Chắc em không ngạc nhiên khi anh bị em hấp dẫn chứ? Còn về cái anh muốn ở em, anh giữ chặt em, trả lời cho câu hỏi đó đã đủ rõ ràng rồi.”

Cô không phản ứng lại sự trêu chọc dịu dàng của anh. Thay vào đó ánh nhìn chăm chăm ủ rũ của cô khóa chặt mặt anh, cố thăm dò bên dưới sự ngụy biện hòa nhã, ngọt ngào đó. Anh rất chủ nghĩa, vượt quá giới hạn nghi ngờ, nhưng anh sử dụng vẻ bề ngoài hâp dẫn đó như 1 cái khiên để che dấu người đàn ông thực sự, người đã hôn cô đam mê không ngừng. Có nhiều lớp che đậy nơi anh, động cơ của anh phức tạp và khó dò. Phải, anh bị cô hấp dẫn, cũng như cô bị anh lôi cuốn. Sẽ là ngu ngốc để từ chối sự tham gia của chính cô, và Evie không phải là phụ nữ dại dột. Nhưng cô luôn có cảm giác anh đang quan sát cô, lôi kéo cô bằng cử chỉ khôn ngoan. Từ những cái rất quan trọng cô đã cảm thấy tính quả quyết của anh bắt anh bước vào cuộc đời cô, và anh đang làm đúng điều đó bằng ý chí mạnh mẽ điềm tĩnh cự tuyệt phủ nhận. Bất kể động cơ của anh là gì, nó là điều gì đó vượt khỏi tự nhiên.

“Em không ân ái bất chợt,” cô nói.

Anh gần như mỉm cười. Nó chỉ là biểu lộ trong đôi mắt xanh nhạt đó, hơn là cử động thật sự của miệng anh. “Em thân yêu, anh hứa với em sẽ không có gì bất chợt cả.” Anh ngừng lại. “Em dính dáng với ai khác à?”

Cô lắc đầu. “Không có.”

Anh không ngạc nhiên rằng cô phủ nhận có dính líu gì với Mercer. “Vậy thì chúng ta có vấn đề gì? Em cũng không thể nói rằng em không bị anh thu hút.”

Cô hếch cằm, và đôi mắt xanh nhạt của anh chiếu vào cử chỉ kiêu hãnh đó. “Găng tay nhung bao bọc nắm đấm sắt phải không?” cô bình luận không rõ rệt. “Không, em không thể nói là em không bị anh thu hút.”

Sự sáng suốt của cô làm anh bối rối, 1 sự đánh trả mà anh không cho phép xuất hiện. “Anh có thể xác định rõ khi anh muốn cái gì đó….. hay ai đó.”

Cô làm 1 cử chỉ thô lỗ, như thể mệt mỏi với cảnh đánh nhau bằng lời. “Em nói nó sai. Em không có công việc.”

“1 quyết định sáng suốt, nhưng trong trường hợp này quá hạn chế.” Anh đến gần cô, và cô không lùi lại. Nhẹ nhàng anh khum mặt cô bằng bàn tay với những ngón dài, những ngón tay vuốt ve lên bề mặt mượt mà của gò má cô. Chúa ơi, cô đẹp, không phải nét đẹp cổ điển, mà rực rỡ với chất quyến rũ phụ nữ mãnh liệt khiến anh nghĩ tên cô quả thực rất thích hợp. Nên Evie phải là, rực rỡ trong trạng thái trần truồng của cô. Không ngạc nhiên là Adam đã trả qua 1 cách dễ dàng, anh để mình yếu đuối, dù anh mong được hưởng hoàn toàn khoái lạc của Evie. Mùi thơm ấm áp, ngọt ngào của cô thoảng qua anh. “Anh sẽ không ép buộc em,” anh rì rầm. “Nhưng anh sẽ có em.”

“Nếu anh không dùng vũ lực, vậy anh định làm bằng cách nào?” cô hỏi.

Lông mày anh nhướng lên. “Em nghĩ anh sẽ báo trước cho em?”

“Ừ.”

“1 ý nghĩ đáng chú ý, nhưng anh sẽ bỏ mặc không thử nghiệm.” Anh rà ngón cái lên môi dưới của cô. “Còn giờ, em yêu, chúng ta tốt hơn là quay lại bến tàu. Em có việc để làm, còn anh có chiếc tàu đưa vào bến.”

Anh thả tay xuống lúc anh nói, và Evie quay khỏi anh với sự khuây khỏa, như thể cô được giải thoát khỏi 1 trận đánh bắt buộc. Mặt cô ngứa râm ran chỗ anh chạm vào, và cô nhớ lại cảm giác xẹt điện lúc anh để tay lên vú cô. Kinh nghiệm vô bờ của lời nói táo bạo và lòng tự tin với phụ nữ của anh, điều gì đó đã đặt cô vào thế bất lợi.

Cả 2 im lặng trên đường trở lại bến tàu. Cô hơi ngạc nhiên thấy trời đã muộn thế nào, mặt trời xuống thấp cả trong những ngày hè kéo dài. Hơi nóng oi bức không giảm bớt, dù có dấu hiệu màu tía ở đường chân trời hứa hẹn 1 cơn mưa rào mát mẻ.

Chiếc xuồng máy của Robert, bóng bẩy, sẫm màu 18f, vẫn còn ở nơi anh bỏ nó, bị buộc vào chiếc jeep Renegade màu đen. Cám ơn trời là nó không bị cản bởi đường dốc hạ tàu, hoặc Craig sẽ làm bẩn tay mình. Cô vội vàng đi vào văn phòng bến tàu, và Craig nhìn lên khỏi tờ tạp chí thể thao cậu đang đọc. “Mọi thứ ổn không?” cậu hỏi, đứng lên. “Mấy đứa trẻ nói rằng Jason xém chết đuối.”

“Nó bị chấn động, nhưng mai nó sẽ về nhà,” cô nói. “Cám ơn cháu đã đến. Cô rất tiếc đã quấy rầy cháu.”

“Không có gì,” cậu nói vui vẻ. Cậu 17 tuổi, là cậu bé cao, vạm vỡ, tóc sẫm màu sẽ là học sinh năm cuối khi năm học mới bắt đầu. Cậu đang làm việc bán thời gian cho cô gần 2 năm và chín chắn đến nỗi cô không e ngại để cậu phụ trách. “Mà, cái thuyền hiện đại bên ngoài đó của ai vậy?”

“Của tôi,” Robert nói, bước vào bên trong. “Tôi thuê 1 chỗ đậu ở đây.” Anh giơ tay ra. “Tôi tên Robert Cannon.”

Craig nắm chặt tay anh mạnh mẽ. “Craig Foster. Rất vui khi gặp ông, ông Cannon. Ông là anh chàng đã kéo Evie và Jason lên à. Mấy đứa nhỏ nói đó là 1 người Yankee cao lớn.”

“Tôi là anh chàng đó đấy,” Robert xác nhận, vẻ thích thú hiện trong mắt anh.

“Tôi nghĩ vậy. Ông muốn tôi đưa thuyền vào bến không?”

“Cô có thể làm được,” Evie nói. “Cô đã làm cháu mất nhiều thời giờ rồi.”

“Cô trả tiền việc này cho cháu mà,” Craig trả lời, cười toe toét. “Cháu cũng không hại gì, từ khi cháu đã ở đây rồi. Dù sao mẹ sẽ không mong cháu trở về trước bữa tối.” Cậu và Robert bỏ đi, tán gẫu vui vẻ.

Mấy đứa trẻ dường như thích Robert, Evie nghĩ, quan sát họ từ cửa sổ. Cả Paige nhút nhát cũng dễ chịu với anh. Anh không đối xử ngang hàng với những đứa trẻ – anh là người lớn, đối đãi của anh là uy quyền – nhưng ở cùng thời điểm anh không xua đuổi chúng. Quyền lực và trách nhiệm rõ ràng là nằm trên đôi vai rộng đó, cô mơ màng. Anh hiển nhiên là quen ra lệnh.

Đối với lợi ích, sự bảo che chở của chính cô, cô phải giữ anh ở vịnh, và cô không biết cô có thể làm được không. Hôm nay, bằng vài nụ hôn và thoải mái vô cùng, anh đã chỉ rõ cho cô thấy rằng anh có thể khuấy động cô vượt quá giới hạn của chính cô. Cô sẽ yêu anh, và đó là viễn cảnh kinh khủng nhất. Anh là người đàn ông mạnh mẽ, trong tâm trí và tâm hồn cũng như thân thể, 1 người đàn ông xứng đáng để yêu. Anh sẽ lấy cắp trái tim cô nếu cô không thận trọng, nếu cô không giữ trạng thái cảnh giác trong mọi thời khắc.

Cô ngoảnh mặt khỏi cửa sổ. 12 năm qua, tình yêu đã gần như hủy hoại cô, chỉ để lại đống tro tàn cô độc từ điều cô đã chăm chỉ dựng lại cuộc sống bảo hộ, quyền lực. Cô không thể làm điều đó lần nữa; cô không có sức lực để 1 lần nữa sống trong địa ngục và chiến thắng hiện ra. Cô đã mất quá nhiều người để tin rằng tình yêu, hay cuộc sống, vĩnh viễn đến cuối cùng. Cô không thể làm bất cứ gì cho người cô yêu, người trong tim cô : gia đình cô, Virgil già, vài người bạn thân thiết, nhưng cô không cho phép người mới nào đó cắm cọc vào mối xúc cảm của cô. Cô đã mang quá nhiều đau khổ và hết sức duy trì tinh thần nghỉ ngơi. Hôm nay cô suýt mất Jason, và sự đau đớn tràn ngập. Rebecca biết, hiểu rõ rằng nếu Evie không thể tìm ra Jason, giờ cô sẽ than khóc chị gái cũng như con trai. Đó là cơ sở thực tế vì cơn điên tiết của chị cô với Jason.

Và Evie biết rằng Robert Cannon có kế hoạch ép mình vào đời cô. Anh sẽ ở đây trong mùa hè, anh đã nói vậy; anh sẽ không mong đợi gì hơn là 1 tình bạn, tình yêu vui vẻ trong suốt những tuần lễ dài lê thê này. Nếu cô yêu đương với anh, đó sẽ thành chuyện hấp dẫn hơn. Nhưng vào cuối mùa hè anh sẽ quay về với cuộc sống thực sự, và Evie sẽ phải tiếp tục ở đây, với hơn 1 vết thương trong tim chỉ vừa đủ để sống tiếp với cú đánh ấy. Nghĩ kỹ, cô không thể tạo cơ hội cho anh.

Lúc nào cũng có 101 thứ để làm ở bến tàu, nhưng đột nhiên cô không thể nghĩ ra được lấy 1 cái. Cô cảm thấy mất phương hướng, như thể thế giới bị úp ngược xuống. Có thể có lắm chứ.

Cô gọi tới bệnh viện và được nối tới phòng Jason. Chị cô trả lời điện thoại ở tiếng reo đầu. “Nó cáu bẳn và nhức đầu,” Rebecca phấn khởi báo khi Evie hỏi tình hình của cậu. “Chị phải thức anh nó mỗi 2 tiếng đồng hồ tối này, nhưng nếu nó ổn, thì nó có thể về nhà vào buổi sáng. Paul mới đi khỏi vài phút trước để đưa Paige tới cho mẹ ảnh, sau đó ảnh sẽ quay lại đây. Còn em thế nào? Thần kinh vẫn ổn định chứ?”

“Không khá lắm,” Evie thật thà nói, dù sự thoát chết của Jason không phải là cái phá rối cô. “Nhưng em hết run rồi.”

“Em ở nhà à, chị hy vọng là vậy?”

“Chị nhận biết tốt hơn rồi đấy.”

“Em sẽ thấy thoải mái hơn trong ngày nghỉ,” Rebecca rầy la. “Chị hy vọng là Cannon sẽ giữ em trong tay. Anh ta có vẻ giỏi ra lệnh đó.”

“Giỏi nhất thế giới ấy,” Evie đồng tình. “Em sẽ đến thăm Jason sau khi bến tàu đóng cửa. Chị có cần em mang gì đến cho chị không? Gối nhé, hay sách, hay hamurger?”

“Không, chị không cần gì cả. Đừng có đến đây. Jason ổn rồi, và em cần ở nhà nghỉ ngơi. Chị muốn thế, Evie.”

“Em cũng khỏe rồi,” Evie bình tĩnh trả lời. “Và em muốn thăm Jason, dù chỉ vài phút - ” Cô hét sửng sốt khi ống nghe bị giật khỏi tay cô. Cô quay cuồng khi Robert nhấc ống nghe lên tai anh.

“Bà Wood phải không? Robert Cannon đây. Tôi sẽ trông chừng để cô ấy về thẳng nhà. Phải, cô ấy vẫn còn hơi run.”

“Tôi không run,” Evie nói, nheo mắt nhìn anh. Anh vươn ra và nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Thận trọng, cô lùi lại, tránh khỏi tầm tay của anh.

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,” anh quả quyết chắc chắn với Rebecca, không rời mắt khỏi gương mặt của Evie. “Sau khi nghĩ lại, tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn tối trước khi đưa cô ấy về nhà. Tôi cũng nghĩ vậy. Tạm biệt.”

Lúc anh gác máy, Evie nói bằng giọng lạnh lùng, “Tôi bị đối xử khinh miệt như thể tôi là con ngốc cần giúp đỡ vậy.”

“Không có chuyện đó,” anh thì thầm.

Cô không dịu lại. “Tôi cho là anh nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy an toàn và được bảo vệ, có anh dẫn đi và quyết định thay tôi. Tôi không cần, tôi cảm thấy bị sỉ nhục.”

Robert nhướng mày dò hỏi, giấu phản ứng thực của anh. Anh quả thực đã hy vọng khiêu khích để cô phản ứng lại và cảm thấy ngạc nhiên bứt rứt là cô dễ dàng nhắm thẳng và sự thật của vấn đề. Cô đang chứng tỏ sự sắc sảo khó chịu. “Điều anh nghĩ,” anh nói cẩn thận, “là em ở trong sự nguy hiểm nhiều hơn chị của em biết, và em vẫn còn run. Nếu em tới bệnh viện lần nữa, em sẽ phải đưa mặt ra để cả chị ấy và Jason nén sợ, và việc đó sẽ làm em căng thẳng hơn.”

“Còn cái tôi nghĩ,” cô trả lời, đứng với nắm đấm siết chặt bên hông, “là tôi gặp nguy hiểm nhiều do anh hơn là tôi ở dưới nước.” Đôi mắt nâu vàng của cô điềm tĩnh và ở mức kiên định.

Anh lại cảm thấy nhức nhối bực bội với sự sáng suốt của cô. Nín lặng, anh chắc chắn anh sẽ làm dịu sự chống đối của cô, và giọng anh xoay qua tán tỉnh êm ái. “Dù là anh muốn em ngừng chiến tối nay? Không hôn, thậm chí không cả nắm tay. Chỉ ăn tối thôi, sau đó anh sẽ nhìn em về nhà an toàn, và em có thể ngủ ngon tối nay.”

“Không, cám ơn. Tôi sẽ không ăn tối với anh, và tôi có thể tự về nhà 1 mình.”

Anh trao cô ánh nhìn ngắm nghía. “Trong trường hợp này, ý muốn đình chiến là vô ích và vô dụng.”

Giọng anh bình tĩnh đến nỗi cô lần đầu nghe được, đúng hơn là những lời nói có thực. Cô chỉ do dự 1 phần của giây, nhưng cũng đủ cho anh có cô trong vòng tay thêm lần nữa, và lần nữa cô cảm thấy mất tinh thần bởi sức mạnh khó tin, cứng rắn của anh. Cơ thể anh rắn chắc, vòng ôm của anh thận trọng nhưng không thể phá vỡ được. Làn da ấm áp, sạch sẽ thơm mùi xạ hương đàn ông của anh khiến đầu óc cô bồng bềnh. Cô có cảm giác choáng váng lúc miệng anh đang hạ thấp xuống miệng cô và nhanh chóng dúi đầu cô dựa vào ngực anh. Thật lúng túng khi nghe tiếng cười khe khẽ trên đầu cô.

“Thật là 1 hành động chết nhát, từ 1 người không nhút nhát,” anh thì thầm, những lời buồn cười với sự thích thú “nhưng anh không phiền khi chỉ ôm em thôi. Đó là sự đền bù cho việc đó.”

Cô là 1 kẻ chết nhát, tuy nhiên, Evie nghĩ. Cô khiếp sợ anh, không phải về phương diện thân thể, chỉ là cảm xúc sợ hãi nặng nề như mang 1 gánh nặng. Cô đối xử với anh hoàn toàn sai; anh sẽ không quen bị cự tuyệt, nên mỗi lần cô chối bỏ anh khiến anh kiên quyết làm theo cách của anh hơn. Nếu cô đã trêu đùa anh từ khi bắt đầu, bộc lộ với anh, anh sẽ bị quấy rầy và bỏ cô 1 mình. Sự nhận thức muộn màng, tuy vậy, bất chấp tính sắc bén của nó, đáng buồn là vô dụng.

Tay anh di chuyển nhẹ nhàng lên khắp lưng cô, khéo léo thôi thúc cô gần sát hơn. Quá dễ để anh chịu được sức nặng của cô, quá dễ để chịu thua sự căng thẳng và mệt mỏi mà cô đã thắng nó cho đến giờ. Cô chống lại ham muốn để tay mình vòng qua anh, để cảm thấy hơi nóng cộng hưởng của thân thể anh dưới tay cô, nhưng cô có thể nghe nhịp đập tim anh đều đều, mạnh mẽ bên dưới tai cô, cảm nhận ngực anh nâng lên, hạ xuống khi anh thở, và đó đã đủ để tạo nên sự quyến rũ. Sức ép của cuộc sống sôi nổi trong anh, quyến rũ phụ nữ với sức mạnh mãnh liệt. Cô không khác những kẻ không tên vô số kể đó.

“Robert,” cô thì thào. “Đừng.” 1 lời cầu xin hèn nhát, trơ tráo và vô ích.

Bàn tay đó vuốt lên xương vai cô, rà lên những dây chằng nhạy cảm chạy từ cổ đến vai cô, xoa cái gáy mềm mại của cô. “Evie,” anh thì thầm đáp lại. “Đừng gì?” Anh tiếp tục mà không đợi câu trả lời. “Evie là tên đầy đủ của em, hay nó là tên riêng của Eve? Hay có lẽ là Evelyn? Không sao, nó hợp với em.”

Cô khép mắt thụ động khi hơi ấm và sức mạnh của anh tiếp tục phù phép lên thần kinh, ý chí của cô. Ôi Chúa ơi, thật điên rồ nếu dễ dàng đầu hàng anh. Sự khéo léo của anh không có gì độc ác. “Cũng không phải. Là viết tắt của Evangeline.”

“À.” Tiếng thở dài ngắn ngủi tán thành. Anh thật sự không biết tên cô; không bản báo cáo nào anh thấy gọi cô là gì ngoại trừ Evie. “Evangeline. Nữ tính, thiêng liêng, gợi tình …buồn.”

Evie không phản ứng ra với sự phân tích tên cô, nhưng từ cuối cùng làm cô bàng hoàng. Buồn …phải. Quá buồn trong những năm dài hoang vắng cô không thể nói dù mặt trời có tỏa sáng hay không, vì bằng tâm hồn mình cô chỉ thấy màu xám. Giờ cô có thể thấy ánh mặt trời; cuộc sống tàn nhẫn hiện giờ tất cả đã quét cô ra khỏi bóng tối, nhưng không khi nào cô không hình dung làm sao mà bóng tối ẩn đi 1 cách bí mật. Chúng luôn ở đó, tương phản vĩnh viễn với sự sống. Nếu có ánh sáng, thì phải có bóng tối; niềm vui cân xứng với nỗi đau, quen thuộc với cô độc. Không ai đi hết cuộc đời mà còn nguyên vẹn.

Anh đung đưa cô tài tình cùng với thân thể anh, 1 sự đu đưa chỉ vừa đủ được nhận thấy nhưng thúc giục cô chìm sâu và đắm mình và vòng ôm của anh. Anh bị khuấy động lần nữa; không thể nhầm lẫn được. Cô nghĩ cô sẽ dang ra, nhưng không biết sao trong vài phút qua lại ngừng lại vì lựa chọn. Cô quá mệt, và chuyển động nhẹ nhàng của anh lại dễ chịu, giống như chiếc tàu neo đậu lắc lư. Nhịp điệu cổ điển khó mà chống lại, nối kết nhau như chúng là bản năng vô tận vượt khỏi giới hạn của cô.

Vài phút sau đó anh nói thầm, “Em ngủ à?”

“Em muốn ngủ,” cô trả lời, mà không mở mắt. Ngoại trừ nguy hiểm, có sự an ủi sâu sắc trong cái ôm của anh.

“Gần 6g30. Trong tình huống này, anh chắc khách hàng của em sẽ hiểu lý do em đóng cửa sớm 1 chút.”

“1 tiếng rưỡi không phải sớm ‘1 chút’. Không, em vẫn mở cửa đến 8 giờ, như thường lệ.”

“Vậy thì anh chịu thôi.” Anh kềm chế cơn khó chịu dấy lên. Anh, chính anh để vài thứ cản trở công việc của mình – thực tế, chỉ Madelyn và gia đình cô – nhưng anh không thích ý nghĩ Evie đẩy bản thân vào tình trạng mệt lử với bến tàu.

“Không cần thiết.”

“Anh tin nó hơn,” anh trả lời thận trọng.

“Em sẽ không ra ngoài ăn tối với anh đâu.”

“Thôi được. Anh sẽ mang bữa tối đến cho em. Em có thích ăn món gì không?”

Cô lắc đầu. “Em không quá đói. Em sẽ ăn sandwich lúc về đến nhà.”

“Để mọi thứ anh lo.”

Cô nói, dựa vào ngực anh, “Anh gánh nặng quá tự nhiên. Em cho là đây là cách đối xử thông thường đối với anh.”

“Anh quả quyết là, đúng vậy.”

“Đừng quên tính độc đoán.”

“Anh chắc chắn em sẽ nhắc nhở anh nếu anh không nhớ.”

Cô nghe thấy sự thích thú ngấm ngầm trong giọng anh. Quỷ bắt anh đi, tại sao anh không là kẻ hăm dọa xấu xa, hơn là thường xuyên nuông chiều nhẹ nhàng? Cô không bao giờ để mình tin tưởng ai, dù cho Rebecca đã cố chăm nom cô trong những năm qua, còn Robert lờ đi sự kháng cự của cô 1 cách dễ dàng.

“Anh biết anh đang dồn ép em,” anh thì thầm trong tóc cô. “Hôm nay chỉ là lần thứ nhì chúng ta gặp nhau. Anh sẽ đi, em yêu, và cho em thời gian để hiểu anh hơn và cảm thấy gần anh dễ chịu hơn. Được chứ?”

Cô gật gù. Cô không muốn đồng ý có gì làm với anh, nhưng ngay lúc này cô sẽ cố nắm lấy bất kỳ lời đề nghị nào để bình tĩnh lại. Anh đã đánh bật đi thăng bằng của cô, và cô vẫn không lấy lại được. Phải, cô cần thời gian, nhiều thời gian.

Robert úp cằm cô bằng tay anh và ép cô ngẩng đầu lên khỏi chỗ ần náu của ngực anh. Đôi mắt xanh nhạt của anh đang lấp lánh dữ dội. “Nhưng anh sẽ không đi xa,” anh báo trước.

Tối đó Evie ngủ nặng nề, kiệt sức bởi sự căng thẳng trong ngày. Khi cô tỉnh dậy vào lúc bình minh bởi tiếng gầm xa tít của động cơ máy đuôi tôm của người câu cá sớm, cô không trở dậy ngay như thói quen mà nằm quan sát ánh sáng như ngọc trai trải rộng ngang qua bầu trời.

Đã 12 năm cô bảo vệ mình an toàn bên trong những pháo đài được xây chu đáo của chính cô, nhưng Robert đang công phá mãnh liệt nhưng thành lũy. Đã đánh chiếm chúng, nếu nói thật lòng. Anh đã quyến rũ ở bên trong, dù anh không cố chọc thủng hàng rào bảo vệ. Từ khi Matt mất đi, cô không thực sự nhìn thấy người đàn ông nào, nhưng Robert đã buộc cô nhìn vào anh. Cô bị lôi cuốn tới bên anh, về mặt tinh thần cũng như thân thể; chỉ là nỗ lực cô giữ những xúc cảm được cất giữ an toàn. Cô không muốn yêu anh và biết rằng cô đang mạo hiểm làm điều đó nếu cô còn tiếp tục thấy anh.

Nhưng cô sẽ nhìn thấy anh, lần này và lần nữa. Anh đã cảnh báo cô – hay là 1 sự cam đoan? – rằng anh sẽ không để cô đơn độc, và anh không phải là người có thể dễ dàng quên lãng ý định của mình.

Anh sẽ hôn cô, ôm cô, vuốt ve cô. Rốt cuộc, cô hiểu, tất cả lời cảnh cáo của cô sẽ tan biến dưới sức mạnh khao khát tự nhiên, và cô sẽ không thể ngăn chặn anh – hay bản thân cô lại.

Cô nhắm mắt và hồi tưởng lại cách anh hôn cô buổi chiều hôm trước, cái cách anh thưởng thức, sự thành thạo êm dịu với cách anh hôn nồng nàn. Cô nghĩ về những ngón tay gầy của anh trên vú cô, và những núm vú cô rung lên. Lần đầu tiên từ khi Matt chết, cô ngạc nhiên về việc làm tình liên quan đến cô. Cô nghĩ đến cảm giác sức nặng rắn chắc của Robert ép xuống cô, của tay và miệng anh di chuyển trên da thịt cô, của bắp đùi săn chắc của anh căng từng phần cơ thể cô khi anh đặt mình để chiếm lấy cô. Sự hấp dẫn của hình ảnh tưởng tượng này mạnh mẽ đến nỗi làm toàn bộ cơ thể cô siết chặt bởi ham muốn. Phải, cô muốn anh, cũng nhiều như cô sợ sự đau khổ anh sẽ bỏ lại đằng sau khi anh bước ra khỏi cuộc đời cô.

1 người phụ nữ khôn ngoan sẽ lập tức đi gặp bác sĩ về việc tránh thai, và Evie là người khôn ngoan. Cô sẽ bảo vệ mình bằng cách đó, ít ra là vậy.