Lord Carew's Bride

Chương 10



Gần như chàng đã thuyết phục mình không ghé nhà nàng. Trong lớp sáng mờ mờ u ám của một ngày mưa, những chuyện xảy ra tối qua có cảm giác dường như không thật. Nhưng ngoài chọn lựa đến đây gặp nàng, lựa chọn khác là về nhà, trở lại Highmoor, và biết rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa. Đó là một chọn lựa mà chàng không hề mong muốn.

Suốt cả chặng đường, bụng chàng như thắt lại thành nhiều gút. Chàng đã cố nghĩ ra lý do khi bảo người đánh xe rẽ theo một hướng hoàn toàn khác. Chiều lúc này đã muộn. Không khi ngờ gì là nàng sẽ vắng nhà. Cũng có thể nàng đang tiếp những người khách khác. Có lẽ chàng nên viết một lời nhắn để xin phép trước. Nhưng chàng đã đến, người đánh xe của chàng đã gõ cửa, đưa tấm danh thiếp của chàng cho quản gia của phu nhân Brill, yêu cầu ông ta trao nó cho tiểu thư Newman và xin phép cho chàng tiếp kiến tiểu thư – tất nhiên chỉ trong trường hợp tiểu thư không cảm thấy phiền.

Người quản gia nhìn vào quý ông đang lắp bắp bằng cử chỉ lịch sự nhún nhường – ngài Hartley Wade.

Chàng rảo bước trong căn phòng khách nhỏ, với bàn ghế kiểu cũ nặng nề, tự hỏi phải chăng việc thoát thân đã trở nên quá trễ, chàng hy vọng nàng sẽ đưa ra một lý do nào đó để tránh tiếp đón chàng.

Nhưng vào giây phút cánh cửa lại được mở ra, rồi nàng hối hả chạy vào, đóng cửa, tựa vào nó, những lời mở đầu của nàng tuôn ra thật nhanh như đang nén thở, khác với cách nói chuyện của nàng thường ngày, thì sự căng thẳng và ngập ngừng của chàng tan biến. Nàng đang mỉm cười. Đôi mắt chàng ngời sáng khi chàng lắng nghe từng lời nói của nàng.

***

Điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra.

“Tôi đã đến,” chàng nói.

Nàng phá lên cười. “Chàng đang tránh né việc thừa nhận rằng em đã làm chàng chán ghét em,” nàng nói. “Em thật đáng xấu hổ. Nếu em kể cho dì Aggy về cái cách em đã cư xử đêm qua, dì phải cần một lọ muối ngửi mất. Hãy tha lỗi cho em.”

“Tôi ước rằng em không xin lỗi,” chàng nói. “Tôi không cảm thấy chán ghét em.” Nàng thật tươi sáng trong lớp vải muslin thêu. Nàng trông như thể một cô nữ sinh. Dù có lẽ đó không phải là lời khen to tát. Nàng có tất cả sức cám dỗ và sự mê hoặc của một người đàn bà.

“Chàng thật tử tế.” Nụ cười nàng thật mềm mại. “Như mọi khi. Em rất tiếc rằng dì em không có nhà. Nhưng em sẽ gọi mang trà đến đây nếu chàng không cảm thấy cuộc chuyện trò này thật không thích hợp. Dù vậy, chúng ta đã không quan tâm lắm đến điều này ở Highmore, đúng không nào?”

“Tôi sẽ không ở đây lâu,” chàng đáp, cố chế ngự cám dỗ bị lôi kéo vào một cuộc chuyện trò vụn vặt trong khoảng nửa tiếng đồng hồ. “Làm ơn đừng quá bận lòng với việc trà nước làm gì.”

“Ồ.” Nàng trông có vẻ thất vọng.

“Tôi đến hỏi em một điều,” chàng nói. “Tôi cho rằng tôi sẽ phải dẫn dắt câu chuyện dần dần theo từng bước, nhưng tôi không rõ phải làm cách nào. Có lẽ tôi nên hỏi và lắng nghe câu trả lời của em thôi.”

“Em cảm thấy mình hiếu kỳ quá đỗi,” nàng nói. Chàng nhận ra rằng nàng vẫn tựa vào cửa, bàn tay nàng đặt ở phía sau, có lẽ đang giữ nắm cửa trong tay. “Nhưng em hy vọng đó không phải là lời mời đi dạo cùng chàng quanh công viên vào ngày mai. Nếu đúng thế, thì chàng sẽ là người thứ ba hỏi em câu đó mà em thì đã nhận lời mời đầu tiên mất rồi. Em rất tiếc nếu đó quả thật là điều chàng muốn. Có lẽ – ”

“Tôi tự hỏi,” chàng nói, “rằng em có muốn lấy tôi không.”

Nụ cười của nàng biến mất và nàng nhìn chàng câm lặng, mắt nàng mở to và đôi môi nàng hé mở.

Đó là cách thức cầu hôn tệ hại nhất. Vội vã và cộc lốc. Hoàn toàn thiếu tao nhã và lịch sự. Chàng ước rằng chàng có thể rút lại lời nói của mình và thử lại lần nữa.

“Tôi có thể thử cách quỳ gối để cầu hôn em,” chàng mỉm cười nói tiếp “nhưng tôi sợ rằng em sẽ phải giúp tôi đứng dậy ngay sau đó.”

Nàng không mỉm cười. “Gì cơ chứ?” nàng đáp, nét mặt và giọng nói nàng hoàn toàn bối rối.

Chàng nuốt mạnh. Quá sớm. Lẽ ra trước tiên chàng nên dành nhiều thời gian để tán tỉnh nàng. Hay có thể chàng đã hoàn toàn nhầm lẫn. Nhưng việc rút lui lúc này đã quá muộn mất rồi.

“Tôi muốn được cưới em,” chàng nói. “Đó là nếu em muốn kết hôn cùng tôi. Tôi biết rằng tôi không – ” Không, chàng không phải xin lỗi bởi vẻ ngoài kém cỏi, hay vì bàn tay và bàn chân kỳ dị của chàng. Chàng là chính con người chàng. Nàng đã nói rằng nàng yêu chàng. Và chàng tin nàng.

Mắt nàng chú mục vào chàng lần nữa. “Đừng xem thường bản thân chàng như thế,” nàng lặng lẽ nói, hiển nhiên nàng đang nối tiếp lời còn dang dở của chàng. “Chàng tuyệt vời theo cái cách của riêng chàng. Tuyệt vời hơn bất cứ người đàn ông nào em từng quen biết.”

Họ đăm đắm nhìn nhau, mắt họ lang thang trên khuôn mặt nhau, không hề có một giây phút ngượng nghịu nào giữa họ.

“Em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ kết hôn,” nàng nói, “Em không hề nghiêm túc suy xét việc này trong một thời gian rất dài.”

“Ai đó đã làm tổn thương em,” chàng nhẹ nhàng nói. Nó cũng làm chàng đau đớn khi biết một người đàn ông khác đã làm tổn thương nàng – hiển nhiên, tổn thương đó thật sâu sắc. “Nhưng cuộc sống không phải chỉ toàn là nỗi đau. Tôi sẽ không bao giờ làm em đau đớn. Em sẽ hoàn toàn an toàn với tôi.” Đó không phải là những ca từ lãng mạn mà chàng ước ao được thổ lộ và đã cố diễn tập, nhưng lúc này, đó lại là những lời cần thiết.

“Em biết là như thế,” nàng nhẹ nhàng nói. “Em luôn cảm thấy được cảm giác bình an và – và hạnh phúc tuyệt diệu khi ở bên chàng. Chàng sẽ luôn ở bên em chứ? Em –”

“Phải,” chàng đáp. “Luôn luôn là thế.”

Nàng ngả đầu tựa vào cánh cửa và nhìn chàng. “Em chưa bao giờ mơ tưởng cảm xúc này lại cám dỗ đến thế,” nàng đáp.

“Chỉ cám dỗ thôi sao?” Chàng cảm giác như thể mình đang nín thở “Em sẽ dành thời gian nghĩ về việc đó chứ?”

“Vâng.” Nàng đáp. Và sau đó rất nhanh, nàng đổi ý. “Không. Em không cần thêm thời gian. Thời gian chỉ làm tâm trí em thêm rối bời. Em sẽ kết hôn với chàng.”

Bất chấp những hy vọng, những giấc mơ, và ngay cả những mong đợi của chàng, chàng cảm thấy choáng váng. Chàng nhìn sững nàng, không thể chắc liệu chàng có nghe đúng. Nhưng nàng đang bước về phía chàng, tay nàng rộng mở khi đã ở gần chàng.

“Cám ơn anh,” nàng nói, những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt nàng. “Ồ, xin cám ơn anh.”

Chàng cầm lấy đôi bàn tay nàng trong tay chàng, không hề nhận thức dù chỉ là một lần duy nhất sự dị hình nơi bàn tay phải của chàng. Chàng cười lớn, giọng chàng nghẹn đi vì nhẹ nhõm.

“Anh đã làm chuyện này trở nên lộn xộn một cách khủng khiếp.” chàng nói. “Anh thành thật xin lỗi em. Anh chưa bao giờ làm việc này trước đây.”

“Chuyện này có lẽ đã làm anh ngượng ngập,” nàng nói, “nhưng em hy vọng rằng, anh sẽ không lặp lại chuyện này lần nữa. Em sẽ là người vợ tốt của anh. Em hứa. Ồ, em hứa với anh điều đó. Em sẽ khiến anh – hài lòng.”

Chàng thích nghĩ rằng nàng sẽ khiến chàng trở nên điên cuồng hơn, như lúc này nàng đang tác động lên chàng. Chàng ngắm nhìn nàng, nàng thật đẹp, thật thanh tú, tao nhã, ấm áp, và chàng không thể tin được rằng nàng thuộc về chàng dù chỉ trong giây lát. Tình yêu của chàng. Vợ chưa cưới của chàng. Nàng sẽ là vợ chàng, là mẹ của con chàng.

“Em đã làm anh hài lòng rồi,” chàng nói. “Và anh cam đoan rằng em sẽ không bao giờ phải hối tiếc vì quyết định này ngày hôm nay.”

Hai giọt nước mắt tuôn rơi và tràn xuống đôi má nàng. Nàng cắn môi và cười lớn. “Ôi người yêu dấu,” nàng nói. “Điều này đã thực sự xảy ra sao? Em sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh sau tối qua nữa.”

Để trả lời chàng nghiêng mình hôn phớt qua cả hai má nàng, môi chàng phớt nhẹ lau đi những giọt nước mắt mằn mặn. “Anh có cần phải xin phép ai đó không?” chàng hỏi. “Ngay cả khi điều đó chỉ là nghi thức? Em không còn người giám hộ nữa đúng không?”

“Cậu của em là người quản lý hồi môn của em cho đến ngày sinh nhật tới.” nàng nói. “Đó là tử tước Nordal, cha của chị Jenny. Nhưng quyền kiểm soát ấy sẽ được dỡ bỏ ngay khi em kết hôn. Đấy là một khoản kha khá. Có lẽ anh đang kết hôn với em vì gia tài của em.” Nàng cười khẽ.

Đó chính là lúc chàng chợt nhớ. Ồ, phải rồi, chàng đã gây ra một đống bừa bộn. Chàng đã làm mọi thứ đảo lộn lên.

Nàng phá ra cười lần nữa. “Đó là một lời đùa cợt thật tệ hại,” nàng nói. “Chỉ là chuyện đùa. Nhưng là một lời đùa khiếm nhã. Em biết rằng chàng không bao giờ là con người vụ lợi. Tha thứ cho em.”

Chàng siết chặt tay phải của nàng bằng bàn tay trái của chàng.

“Anh sẽ gặp cậu của em,” chàng nói. “và anh sẽ thông báo về hôn lễ với nhà thờ. Chủ nhật tới nhé? Có phải anh đang hối thúc em hay không? Anh đã hầu như sẵn sàng đề nghị một giấy phép đặc biệt, nhưng anh muốn em phải có một hôn lễ đã. Anh muốn cả thế giới này chứng kiến em là cô dâu của anh. Ngay sau khi lễ kết hôn được nhà thờ công bố. Em có muốn chờ thêm một thời gian nữa không? Cho đến mùa hè chẳng hạn.”

“Không.” Nàng chậm rãi lắc đầu. “Không, đừng chờ. Em muốn trở thành vợ anh – ngay bây giờ, càng sớm càng tốt. Em muốn được ở cạnh anh. Nếu anh muốn xem xét lại giấy phép đặc biệt thì...”

Nhưng chàng lắc đầu, choáng váng vì ý nghĩ có được nàng là vợ chàng chỉ trong vòng vài ngày tới. Không, chàng nên đợi. Chàng muốn khoe nàng trước cả giới thượng lưu. Chàng muốn một lễ cưới thật đáng nhớ. Tại nhà thờ Thánh George, quảng trường Hanover.

“Không.” Chàng đáp. “Chúng ta phải làm việc này theo đúng nghi thức.”

“Vâng thưa ngài.” Nụ cười của nàng trở nên hầu như thật tinh ranh. “Em đang luyện tập để trở thành người vợ biết vâng lời, anh thấy đấy.”

Chàng phá lên cười. “Em sẽ không phải thấy anh là người quản giáo cứng rắn đâu,” chàng nói. “Anh sẽ phải cáo từ thôi.” Chàng buông tay nàng đầy tiếc nuối. “Những người hầu của dì em sẽ đàm tiếu nếu anh ở lại lâu hơn thế.”

“Vâng thưa ngài,” nàng ngoan ngoãn đáp. “Khi nào em có thể gặp lại anh? Anh phải gặp dì em. Anh sẽ đến đây vào chiều mai chứ?”

“Đúng thế.” Chàng bước ngang qua phòng hướng về phía cửa. Tay chàng đặt trên nắm cửa khi chàng quay lại nhìn nàng. Không, chàng không thể rời đi như thế này. Điều đó thật không thể tha thứ được. Chàng đã thoái thác chuyện này đủ lâu rồi. Quá lâu. Thậm chí như thế đã là giảm nhẹ đi nhiều rồi.

“Có một chuyện anh chưa kể với em,” chàng lặng lẽ nói.

“Anh bị buộc tội giết người,” nàng nói. “Anh có sáu người vợ và đã giết hết tất cả bọn họ. Anh còn tệ hơn cả Henry đệ tám.” Nàng mỉm cười thật vui vẻ. “Có điều gì anh chưa nói với em?”

Chàng liếm đôi môi khô cứng. “Khi anh nói tên đầu của anh với em tại Highmoor,” chàng thú nhận, “anh tưởng em sẽ nhận ra và bổ khuyết phần họ còn sót. Nhưng khi em không hề nhận ra, anh đã bị lôi kéo bởi viễn cảnh trở thành một người thiết kế ngoại cảnh hay du hành. Lúc đó mọi việc dường như có vẻ là vô hại. Anh đã không biết sẽ có ngày anh hỏi xin được cưới em.”

Nàng chỉ đơn thuần nhìn chàng chằm chằm. Chàng nghĩ rằng mặt nàng đang tái lại.

“Hartley Wade không phải là tên đầy đủ của anh,” chàng nuốt mạnh. “Anh là Carew.”

Khuôn mặt nàng đang cạn dần từng chút sắc hồng. “Hầu tước Carew?” Giọng nàng cao vút một cách khác thường trong khoảng lặng đang kéo dài giữa họ.

Chàng gật đầu.

Đôi môi nàng hé mở không chỉ một lần trước khi lời nói được thốt ra. “Anh đã lừa gạt em.” Cuối cùng, nàng nói.

“Không.” Chàng nhanh chóng đáp lời. “Anh chỉ đơn thuần trì hoãn sự thật mà thôi. Dù anh thừa nhận đơn thuần là một từ chết giẫm. Anh cho rằng anh đã nói dối. Chúng ta đã nói chuyện về chính anh ở một ngôi thứ ba, đúng không? Anh đã giả vờ anh ta là một người nào đó khác.”

“Tại sao?” Từ ngữ được thốt ra trong tiếng thì thầm. Nàng đóng chặt đôi mắt, như thể để ngăn chặn chuyện đang xảy ra.

“Em đang ở đó, trên ngọn đồi,” chàng nói “quá bất ngờ và thật – xinh đẹp và thật bối rối khi bị bắt gặp đang xâm nhập vào vùng đất người khác. Anh đã tưởng em sẽ trở nên không tự nhiên, trang trọng và thậm chí là xấu hổ khi anh xưng tên với em. Thay vào đó, em lại không nhận ra sự liên quan. Và thế là anh đã bị cám dỗ. Có lẽ em không hiểu, rào cản tước hiệu đã chắn ngang đường giữa anh và những mối thâm giao mới. Anh muốn nói chuyện với em. Anh muốn em ngưỡng mộ ngôi nhà của anh, công viên của anh. Anh không muốn thấy giữa hai ta lại mọc lên rào cản đó.”

“Ồ,” nàng nói. Nàng nhìn chàng khi lắng nghe lời giải thích, nhưng giờ mắt nàng lại khép lại. “Những điều em đã nói trong phòng khiêu vũ tại Highmoor. Trong phòng khiêu vũ của anh.” Nàng phủ đôi bàn tay che lấy khuôn mặt nàng.

Có lẽ chàng sẽ mỉm cười khi nhớ về ký ức đó, nhưng chàng đang quá căng thẳng trong sợ hãi.

“Liệu chuyện đó có làm nên điều khác biệt?” chàng hỏi. “Em có muốn hồi lại lời cầu hôn của anh không? Anh thật sự xin lỗi. Khi dối gạt một ai, thật khó khăn để tìm ra can đảm để thú nhận trước người ấy. Nhưng đó không phải là bào chữa. Điều đó có tạo nên sự khác biệt nào hay không?”

Chàng căng thẳng chờ đợi thế giới của mình sụp đổ.

“Thế thì em sẽ không trở thành một bà Hartley Wade bình thường thôi, đúng không?” nàng nói.

“Đúng thế.” Chàng không dám hy vọng. “Em sẽ trở thành Nữ Hầu tước Carew.”

“Đường bệ.” Nàng nói. “Quá đường bệ. Còn Highmoor sẽ là nhà của em.”

“Phải.” Sẽ, nàng đã nói sẽ, không phải là có thể.

Nàng bất ngờ cười phá lên bên dưới bàn tay của nàng. “Có lẽ em cưới anh vì tiền của anh,” nàng nói. “Anh đã nghĩ đến điều đó chưa?”

“Em đã không biết gì về điều đó.” chàng nói. “Nhưng anh hiểu em đủ để tin rằng tước vị và sự giàu có của anh chẳng làm được gì để lay chuyển em. Anh sẽ luôn luôn trân trọng kỷ niệm em đã chấp thuận cưới anh khi em nghĩ anh chỉ là người trang trí các khu vườn nghèo khổ. Bây giờ, em có còn chấp thuận anh, khi biết anh chính là hầu tước Carew giàu có nhưng hầu như khiếm nhã chứ?”

Nàng thở dài và hạ thấp đôi tay nhìn chàng nhợt nhạt. “Vâng.” nàng nói. “Làm sao em có thể cưỡng lại sự quyến rũ của Highmoor cơ chứ? Anh đã bao giờ trang trí công viên nào hay chưa?”

Chàng gật đầu. “Ngoại trừ chi tiết ấy,” chàng nói, “Anh vẫn luôn nói sự thật với em.”

“Thế thì,” nàng bảo “anh sẽ đến đây vào ngày mai, thưa quý ngài.” nàng ngập ngừng mỉm cười nhìn chàng.

“Anh sẽ rất vinh hạnh,” chàng nói, “nếu được em gọi là Hartley. Và nếu được em xem anh hoàn toàn không khác trước đó. Phải, anh sẽ đến đây vào ngày mai.”

Cái nhìn họ trao nhau không hẳn là một nụ cười. Chàng rời khỏi căn phòng, lấy áo khoác và mũ từ người quản gia, người chắc hẳn đã lởn vởn khắp đại sảnh suốt thời gian qua. Chàng để ông ta mở cửa trước để tiễn chàng ra ngoài.

Một lát sau khi chàng đã yên vị trong cỗ xe ngựa trên đường về nhà, mưa lúc này đã bắt đầu đập vào cửa sổ. Thế là xong, chàng nghĩ, ngả đầu tựa vào chiếc gối và khép mắt lại. Nàng đã chấp thuận cưới chàng – cả ngài Wade và hầu tước Carew. Nàng đã chấp nhận cưới chàng.

Nàng sẽ trở thành vợ chàng.

Em yêu anh rất, rất nhiều.

Chiều hôm nay họ đã không nói về tình yêu. Chàng cho rằng một phần trong lời cầu hôn của chàng phải bao gồm cả tuyên bố ấy. Chàng đã rất vụng về. Nhưng những câu từ ấy không cần phải thốt thành lời. Sau cùng thì, chúng cũng chỉ là những lời nói mà thôi. Họ yêu nhau. Điều đó đã thể hiện trong mỗi cái nhìn và cả trong từng lời nói. Nàng mong muốn kết hôn cùng chàng chỉ vì chính bản thân chàng. Nàng đã nói vâng, bởi tin rằng chàng không có gì ngoại trừ chính bản thân chàng để hiến dâng cho nàng. Không phải chàng đã cố ý đặt ra cho nàng một bài thử thách. Nhưng chàng sẽ luôn luôn nhớ về điều đó.

Và sẽ thật nhanh thôi – chỉ một tháng nữa thôi – nàng sẽ là của chàng, cả về luật pháp lẫn luật của nhà thờ. Nàng sẽ là vợ chàng. Chàng sẽ có thể ân ái với nàng cũng như yêu thương nàng.

Chúa ơi. Ồ, Chúa ơi. Hạnh phúc đôi khi có cảm giác tựa như một nỗi thống khổ.

***

“Gì cơ?” Đức ngài Francis Kneller gần như rơi khỏi băng ghế cao trên chiếc xe ngựa bốn bánh, dây cương giật mạnh đủ để khiến một trong những con ngựa của anh thở phì phò và hất tung đầu, chực chờ nổi loạn. Chỉ có sự khéo léo của anh mới khiến cho cỗ xe đặt dưới tầm kiểm soát.

“Em sẽ kết hôn cùng hầu tước Carew,” nàng lặp lại. “Chính xác là vào bốn tuần nữa. Em tin là em sẽ không thể đánh xe ra ngoài dạo chơi với anh như thế này một lần nữa, Francis. Nhưng em cũng phải cảm ơn anh vì tình bạn anh đã dành cho em trong suốt năm năm qua.”

“Tình bạn ư?” Anh liếc nhìn nàng đầy ngờ vực trước khi lại chú mục vào con đường quanh công viên. “Tình bạn ư, Samantha? Chúa lòng lành, đàn bà ạ, anh yêu em.”

Nàng đăm đăm nhìn anh đầy choáng váng.

“Francis,” nàng nói, “đó là một lời nói dối trắng trợn”

“Xin lỗi,” anh lầm bầm. “Nhưng đó không phải là lời nói dối, dù rằng nó không nên được thốt ra lời. Nhưng Carew, Samantha. Carew! Anh ta là tên qu– Ôi, mẹ kiếp. Anh xin lỗi – một lần nữa.”

“Anh ấy không như thế,” nàng nói. “Anh ấy đã gặp một tai nạn. Anh ấy đã xoay sở rất tốt. Và anh ấy chưa bao giờ than phiền gì cả.”

“Em gặp anh ta ở đâu?” anh hỏi. Nàng để ý thấy anh đang lái cỗ xe vượt qua cổng tiến vào công viên. “Anh nghĩ là tại Chalcote. Gabe chết tiệt – ồ, anh xin lỗi! Lần gặp tới anh sẽ phải đánh cậu ấy hộc máu mũi. Anh cho rằng em đã bị lóa mắt bởi tước vị và gia tài của anh ta và cả Highmoor – lâu đài lộng lẫy chết giẫm. Anh không thể nghĩ ra được lý do nào khác khiến em chấp nhận cưới anh ta. Chúa lòng lành, Samantha, em hơn anh ta gấp ngàn lần”

“Làm ơn đưa em về nhà,” nàng lặng lẽ nói.

Anh hít một hơi thật sâu, và thổi phồng ra cả hai bên má. “Rắc rối của em, Samantha,” anh nói “là em đang mù một mắt còn mắt kia thì nhắm tịt cả lại. Em không nhận thấy rằng, tất cả bọn anh, tất cả đám đông ve vãn chết – sung sướng của em, đều phát điên phát cuồng lên vì em. Còn em thì chẳng hề quan tâm dù chỉ là búng hai ngón tay mà gọi bọn anh. Nhưng còn Carew! Anh – anh chẳng còn biết nói gì nữa. Phải rồi, chúng ta hãy về nhà.” Anh xoay vòng cỗ xe đột ngột đến mức đủ để nhận nhiều lời la ó từ những người đánh xe khác. “Em không phải yêu cầu đi về nhà nữa đâu. Carew! Chúa lòng lành.”

“Em quan tâm đến anh ấy,” nàng lặng lẽ nói.

“Người đàn ông đó chẳng khác nào một kẻ ẩn dật,” anh nói. “Anh ta không có điểm nổi bật gì để sánh với một ai đó như em.”

“Còn anh thì sao?” nàng hỏi. “Francis, anh chưa bao giờ nói –”

“Bởi vì anh biết – hay nghĩ – em không muốn nghe điều đó,” anh nói. “Anh đã cố gắng đánh lừa em để em quan tâm đến anh. Anh nghĩ có lẽ thời gian sẽ làm được điều đó. Tên quỷ sứ ấy và cây chĩa ba của hắn! Em đã biết anh ta được bao lâu rồi?”

“Từ ngày anh rời khỏi Chalcote,” nàng nói. “Em đi dạo đến điền trang Highmoor và đã gặp anh ấy.”

Anh nguyền rủa. Và thậm chí sau đó còn không thèm xin lỗi.

“Francis,”. Nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay trên cánh tay anh, nhưng anh thu người và giật tay xa khỏi nàng. “Em xin lỗi. Nhưng em quan tâm đến anh ấy, anh biết đấy. Em quan tâm đến anh ấy rất nhiều.”

“Anh ta hẳn phải đáng giá ít nhất là năm mươi ngàn bảng một năm,” anh nói. “Ít nhất đấy! Anh cho rằng anh cũng sẽ quan tâm đến anh ta rất nhiều, nếu anh là một người đàn bà.”

Nàng không nói gì thêm và họ ra về trong yên lặng – một khoảng lặng đau đớn ở phía nàng, và đầy giận dữ, thất vọng về phía anh.

“Francis,” nàng nói khi họ gần đến nhà phu nhân Brill, “em không muốn mất đi tình bạn của anh.”

“Đó chưa bao giờ là tình bạn,” anh nói.

“Phải, nó là tình bạn.” Nàng nói. “Giữa chúng ta luôn thật – vui vẻ. Em luôn luôn thích thú những lời đùa cợt của anh. Em luôn hứng thú được đọ trí với anh. Em nghĩ đó là tất cả. Em không biết rằng em có thể – làm tổn thương anh bằng cách kết hôn cùng một người khác.”

“Anh nghĩ nếu có ai thì người đó sẽ là Rushford,” anh nói, hàm nghiến chặt lại. “Anh nghĩ mình đã thấy những tia chớp sáng giữa hai người, Samantha. Còn hơn cả sáng. Ít nhất anh cũng mừng vì đó không phải là hắn ta. Thậm chí anh có thể chơi bẩn nếu hắn ta thử sức làm điều gì đó, hay nếu em không còn lý trí để bảo hắn ta cuốn xéo.”

“Không,” nàng nói. “Không có chớp sáng nào giữa chúng tôi hết. Anh ta khiến em bất ngờ và em đã khiêu vũ với anh ta. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Em quan tâm đến hầu tước Carew. Em sẽ lấy anh ấy. Em sẽ làm cho anh ấy mãn nguyện. Còn anh ấy thì sẽ giữ cho em được bình an.”

“Đây sẽ là một câu chuyện lãng mạn lôi kéo được nhiều sự chú ý, Samantha” anh nói. “Anh cá cả mũ của mình rằng em sẽ khiến anh ta mãn nguyện. Nhưng anh ta sẽ giữ cho em được bình an khỏi cái gì? Những con sói như anh chăng?”

“Không,” nàng đáp. “Đó chỉ là một cách nói. Anh ấy sẽ – sẽ giúp em được an toàn, đó là tất cả. Chúng tôi sẽ làm đám cưới tại nhà thờ St. George. Đó là điều anh ấy muốn. Em sẽ mời anh. Nhưng có lẽ anh muốn em không mời thì hơn. Em đã viết thư cho Jenny và Gabriel, nhưng em cũng không rõ là họ sẽ đến. Jenny, chị ấy lại – có mang.”

“Thế sao?” anh nói. “Anh nghĩ rằng Gabe đã thỏa mãn với hai đứa trẻ.”

“Em hy vọng là họ sẽ đến,” nàng nói. “Anh sẽ đến nếu như em mời chứ?”

“Carew chắc sẽ rất sung sướng khi thấy tất cả đám đông theo đuổi em tại lễ cưới của anh ta,” anh nói.

“Những người bạn của em,” nàng đáp. “Tất cả mọi người đều là bạn bè của em, Francis. Xin đừng làm em đau đớn bởi điều vớ vẩn ấy. Anh biết đó là điều vớ vẩn. Chúng ta chỉ là những người bạn.”

“Ai đó nên tặng em một tấm gương soi, Samantha,” anh nói. “Dù rằng điều đó chưa hẳn là đủ. Nó không chỉ dùng để soi dáng vẻ bên ngoài. Liệu Carew có thể nhìn em mà không chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài của em hay không? Anh chắc chắn sẽ giết anh ta nếu – “

“Francis.” Nàng nói sắc nhọn. “Thế đủ rồi. Em đã nghe những lời anh nói đủ cho cả một đời người. Anh nên xin lỗi, nếu anh không phiền.”

Anh ngoác miệng cười lần đầu tiên trong cả buổi chiều nay. “Nói như thể một nữ hầu tước thực thụ,” anh nói. “Khi em trở nên già hơn, thưa phu nhân, em sẽ tìm một chiếc kính cầm tay nạm đầy đá quý. Em sẽ áp đảo mọi người mỗi khi em đeo nó. Tất nhiên, sẽ hay hơn nếu mũi em dài ra. Có lẽ theo thời gian nó sẽ dài ra chăng. Anh xin lỗi. Anh phải thú nhận anh là kẻ hay trêu đùa trong tất cả những chuyện này. Lẽ ra em phải cảnh báo cho anh biết trước, Samantha. Nếu em viết một lời nhắn, anh có thể đánh thâm tím mắt gã hầu phòng, đấm vỡ mũi và đập rớt những chiếc răng còn lại của hắn, và vào cái lúc mà anh gặp em, anh sẽ cư xử nhã nhặn và hoàn toàn lịch sự. Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh nhé?”

“Dĩ nhiên rồi,” nàng nói “Nhưng Francis, anh không có ý nói thật lòng tất cả những điều vớ vẩn này chứ, đúng không nào? Không phải hoàn toàn như thế. Anh chỉ đang cố đùa giỡn làm em cảm thấy mình tồi tệ, ngốc nghếch, và anh đã thành công.”

“À thì,” anh nhẹ nhàng nói, “hôm nay là thời khắc của anh đây, Samantha. Em thật sự quan tâm đến anh ta phải không? Anh sẽ đến dự đám cưới của em.”

“Anh sẽ đến chứ?” Nàng quay đầu mỉm cười rạng rỡ nhìn anh. “Ồ cảm ơn anh, Francis. Anh biết là em sẽ rất hạnh phúc. Em sẽ rất –”

“– an toàn,” anh nói. “Phải, anh biết. Ước mơ cao nhất của mỗi người thiếu nữ. Kết hôn và sống – an bình cho đến cuối đời. Em có muốn quay trở lại công viên hay không? Có lẽ việc tuyên bố tại công viên sẽ thu hút được nhiều sự chú ý lắm.”

“Không”, nàng nói. “Hartley sẽ thông báo lễ đính hôn của chúng em trên báo sáng mai. Từ giờ em sẽ không nói thêm điều gì hết. Chỉ với anh, bởi vì anh là bạn của em và em đã cùng anh đi dạo công viên chiều nay.”

“Hartley,” anh lặng lẽ nói. “Em có muốn trở lại công viên không?”

“Em nghĩ rằng em nên ở nhà, nếu anh không phiền, Francis,” nàng nói.

Họ đã đến nhà phu nhân Brill. Anh nhanh chóng bước xuống và nhấc nàng xuống đất. Anh giữ tay quanh hông nàng trong giây lát.

“Anh hy vọng rằng anh ta sẽ giữ em thật – an toàn, Samantha,” anh nói. “Và anh cũng hy vọng rằng em sẽ được hạnh phúc nữa. Gã khốn ấy thật là may mắn.”

“Cám ơn anh,” nàng đáp, mỉm cười nhìn anh. “Cám ơn Francis,”

Anh đợi nàng, cho đến khi người quản gia mở cửa đón nàng với vẻ ngạc nhiên vì nàng đã trở về quá sớm. Sau đó anh ngồi lại vào ghế và đánh xe đi.

Gã hầu phòng của anh tốt hơn hết là không nhìn sang hai bên hay vào bất cứ bên nào của anh trong vòng một hay hai tiếng đồng hồ khi anh trở về nhà, anh nghĩ ngợi, không thì hai con mắt thâm đen, một chiếc mũi gãy và những chiếc răng rơi rớt khéo lại trở thành sự thật mất.

Carew! Anh đã gặp người đàn ông này tại Chalcote vào năm ngoái và năm kia. Một gã thú vị, lặng lẽ và khiêm tốn. Nhưng chẳng có gì ở anh ta ngoài tước vị và gia tài có thể quyến rũ được bất kỳ người phụ nữ nào, đừng nói chi đến một vẻ đẹp quyến rũ như Samantha. Vậy mà nàng là người cuối cùng anh chờ đợi sẽ chịu thua sức cám dỗ ấy.

Đức ngài Francis Kneller lầm bầm nguyền rủa trong miệng. Và sau đó, nhận ra bên cạnh anh không còn sự hiện diện của một khán thính giả để buộc anh phải buông lời xin lỗi, anh liền chửi rủa kịch liệt hơn và tâm trạng cảm thấy thỏa mãn hơn đôi chút.