Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 41: Noel đẫm máu



Bạch Yết Uyên nghe xong xấu hổ, mặt đỏ bừng lắp bắp nói:

- Cảm.. ơn cậu đã.. quan tâm..

Ngay lập tức nhận ra mối quan hệ sắp ập tới này, tôi nhanh chóng che chắn ngay trước mặt Bạch Yết Uyên, đứng đối diện Hi Minh Du chất vấn:

- Cậu nói vậy là có ý gì hả?

Hi Minh Du cười mỉm, thản nhiên nói:

- Ý trên mặt chữ.

Sau khi ném một quả bom nổ chậm về phía tôi, cậu ta ung dung đi về trước.

Tôi cắn răng nghiến lợi tức giận nhìn về phía Hi Minh Du.

Thật không thể ngừng phòng bị cái con người có bao da đẹp hơn người khác một chút này mà. Chỉ với mấy câu nói đường mật, nhẹ nhàng như không đã khiến con gái nhà người ta đổ hàng loạt. Ngay cả lớp trưởng cũng bắt đầu có biểu hiện khác thường khi thấy cậu ta.



Bây giờ Hi Minh Du chẳng khác nào con quái vật cấp S đang đe doạ đến cuộc sống hạnh phúc của tôi sau này.

- Đừng có rải thức ăn cho chó ngang nhiên như vậy. Lần sau tình tứ thì ra chỗ khác đi.

Sơn Long biểu cảm như vừa nhìn thấy chuyện gì đó ghê rợn, xoa hai cánh tay khinh bỉ xong, cậu ta chạy vội về phía cổng trường.

Tôi tức giận, hét vọng về phía Sơn Long:

- Mắt bị mù hay sao mà nhìn thành lớp trưởng và Hi Minh Du đang tình tứ hả?

- Tớ.. về đây. - Khương Mai Yêu gượng gạo nhìn tôi nói.

- Tớ cũng vậy. - Cao Hiếu vội nói theo.

Tôi sững sờ nhìn hai đứa kia vội chạy về như bị ma đuổi.

Thật tức chết mà! Chỉ vì cái tên Hi Minh Du đó mà làm tất cả mọi người hiểu lầm.

Tôi đang khó ở, nay thấy Hi Giang Mộc đứng đấy nhìn chằm chằm, tôi liền giận cá chém thớt:

- Cậu còn đứng đấy làm gì hả? Mau đi về đi.

Hi Giang Mộc thấy vậy xoay người đi, không hiểu sao tôi nhìn thấy như có như không sâu trong ánh mắt cô ta có vẻ gì đó khang khác.

* * *



Đông đến, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, người người ra đường mặc áo ấm hớn hở chờ mong Noel tới.

Còn tôi thì đang phải bục mặt ở lớp ôn thi lại. Chỉ tại thời giận gần đây do quá chăm chú vào mấy vấn đề kia, bỏ bê việc học hành nên khi thi học kì đến trong đầu tôi không hề nhớ một chút kiến thức của môn học nào. Kết quả tôi đã ẵm được con không anh tròn trĩnh cùng mấy môn phải thi lại về nhà.

Cứ tưởng cả lớp chỉ có mình tôi phải thi lại, ai ngờ cậu ta cũng vậy. Mới hơn buổi đầu đến ôn Sơn Long đã gục đầu xuống nghe nhạc, thỉnh thoảng còn hát mấy bài mới nổi gần đây. Ngâm nga chán chán thì quay sang chỗ tôi mượn bút và tẩy làm domino.

Tôi khó chịu khi nhìn thấy cậu ta suốt ngày gây rối làm tôi mất tập trung. Nhanh tay lấy lại đồ dùng bị cướp, tôi trừng mắt nhìn Sơn Long bắt bẻ:

- Cậu chú tâm vào ôn thi đi, đừng có quấy rầy tôi nữa. Cậu không lo cho tình hình học tập của mình sao mà cứ chơi suốt như vậy chứ?

Sơn Long nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ:

- Hắc Thu Phù, cậu nên nhìn lại kết quả học tập của mình trước khi lên lớp dạy tôi mới đúng. Không điểm anh cùng ba môn thi lại đúng là não sứa mà.

Bị nhìn như vậy, tôi tức giận nghi ngờ hỏi:

- Thế cậu được bao nhiêu mà nói tôi như vậy hả?

Sơn Long kiêu ngạo dơ bảng điểm lên cho tôi xem. Cầm tờ giấy trên tay, tôi tức hộc máu. Tất cả điểm của cậu ta đều đạt được loại xuất sắc trừ môn công dân. Không hiểu cậu ta làm cái kiểu gì mà được điểm không môn dễ nhất này.

Nhận ra được ý nghĩ trong đầu tôi, cậu ta thật thà nói:

- Mấy câu hỏi duy vật duy tâm gì chứ nhìn đã đau đầu rồi, bực mình quá tôi xé giấy luôn.

Nhìn vẻ mặt tự hào khi nói đã xé bài thi, tôi chỉ còn biết lắc đầu bó tay với tên làm mọi chuyện theo cảm tính này.

Cũng may tôi đã rủ được lớp trưởng đi chơi đêm Noel sắp tới, nếu không chắc tôi chỉ còn nước chết khi phải ngồi với tên không coi thi cử ra gì này mất.

Sau khi vượt qua được kì thi lại kinh dị, tôi hớn hở đi đến nơi hẹn. Đêm giáng sinh được mọi người trang trí khắp phố phường đủ loại đèn neon rực rỡ, tôi nhanh chóng bắt xe buýt chờ mong được gặp Bạch Yết Uyên.

Tính ra thì đây là buổi hẹn đầu tiên chỉ có hai chúng tôi cùng đi với nhau. Lần trước đi lễ hội mùa thu có tận hơn mười đứa đi nghĩ lại đã thấy kinh dị rồi. Lần này tôi đã cẩn thận dặn dờ cô ấy không được rủ bất kì ai đi cùng nên chắc lần đi chơi này sẽ vui lắm đây.

Nhưng điều tôi không thể ngờ rằng đêm Noel năm nay lại là ngày tôi thấy hối hận nhất trong cuộc đời mình khi đã rủ cô ấy đi.

Bạch Yết Uyên nằm giữa con phố nhỏ tối tăm, cả người nhuốm máu đỏ rực. Từng hơi thở hấp hối cảm tưởng như có thể dừng bất cứ lúc nào.

Nước mắt tôi cứ rơi không ngừng, bàn tay dính máu run run bấm số gọi xe cứu thương.

Noel dòng người ồn ào tấp nập át đi tiếng khóc nấc nghẹn ngào của tôi, che đi vẻ tối tăm lạnh cóng nồng đậm mùi máu ghê rợn này.

24/12 Noel đẫm máu đã in đậm trong trí nhớ của tôi - một đêm đáng sợ tôi không thể nào quên được.