Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 25: Trông trừng thật kĩ



- Hi Minh Du, mặt cậu bị sao vậy?

Đang ngồi học bài, Bạch Yết Uyên thấy Hi Minh Du ngồi vào chỗ, trên mặt không biết từ đâu ra xuất hiện vết bầm, ở khoé môi con vương chút máu đã khô.

Hi Minh Du lườm lớp trưởng một cái, không nói gì, lấy trong cặp ra băng cá nhân tự mình điều chỉnh dán lên miệng viết thương.

Thấy dáng vẻ chật vật của hắn, Bạch Yết Uyên ân cần hỏi:

- Cậu có cần tớ dán hộ không?

- Không cần, tôi tự biết làm. - Bên tai cứ luôn bị hỏi tới hỏi lui, Hi Minh Du cáu kỉnh nói.

- Nhưng.. cậu dán lệch rồi.



Hi Minh Du do bị thương trên mặt nên chỉ có thể dựa theo cảm giác đau mà dán vì thế đến lúc dán xong thì miếng băng cá nhân đã bị nhăn nhúm biến dạng, không thể hình dung ra được hình dạng bạn đầu của nó.

Bực mình do dán mãi chưa được, Hi Minh Du dựt miếng dán ra, không thèm băng lại nữa. Hậm hực vo tròn lại, ném vô thùng rác.

Len lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Hi Minh Du, không biết đang suy nghĩ điều gì, Bạch Yết Uyên vòng qua chỗ tôi ngồi thì thầm hỏi:

- Cậu có biết cậu ấy bị sao không?

Lười biếng liếc nhìn gương mặt đầy vẻ tức giận đang nhìn mình, tôi ngáp một cái nói:

- Lúc nãy đi không cẩn thận cậu ta bị ngã cầu thang. Chậc.. không biết ăn ở thế nào mà bị ngã ra nông nỗi này. Thật giống đang bị ám a~

Hi Minh Du nghe xong mặt đen thui, nghiến răng nói:

- Không phải d.. o..

Thấy cậu ta chuẩn bị khai ra toàn bộ sự việc lúc nãy, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Hi Minh Du, ánh mắt đầy vẻ hăm dọa:

- Hửm.. m.. Không phải sao? Rõ ràng lúc nãy tôi thấy cậu ngã cầu thang mà. Hay là..



Nói đến đây tôi kéo dài giọng ra:

* * * tôi nhìn nhầm nhỉ? Chúng ta ra đoạn cầu thang cậu ngã thử tái hiện lại xem có đúng không đi. Để xem tôi nhìn nhầm hay đầu cậu bị đập vô tường nên quên mất. A, nếu như quên thật thì để tôi đập một cái xem, có lẽ sẽ chưa lại được thì sao.

Vừa nói tôi vừa dơ nắm đấm lên, xoa xoa vài cái thể hiện đang rất muốn hành cậu ta thêm lần nữa.

Hi Minh Du không giấu khỏi cảm giác lạnh sống lưng. Khó chịu lườm tôi một cái rồi gục xuống bàn ngủ.

Bạch Yết Uyên thấy thái độ kì lạ của bạn mình, muốn mở miệng hỏi thêm nhưng câu từ đang định thốt ra nhưng không hiểu sao lại không muốn nói nữa. Bạch Yết Uyên trở về chỗ ngồi của mình, im lặng như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Thấy mọi việc dường như đã êm đẹp lại tôi thở phào nhẹ nhõm. "May là lớp trưởng không hỏi gì nhiều, nếu cô ấy hỏi thêm mấy câu nữa thì mọi chuyện lộ mất. Hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt Yết Uyên cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Từ nãy đến giờ thái độ cứng rắn đầy vẻ hăm dọa kia thật ra chỉ là ngụy tạo ra mà thôi. Nói thật tôi chả khác gì con cọp giấy, ngoài mặt thì đe dọa Hi Minh Du các kiểu nhưng bên trong thì sợ muốn chết, sợ đến mức mồ hôi chảy đầm đìa thỉnh thoảng còn phải lấy tay lau đi không muốn bị hắn phát hiện.

Nghĩ đến cảnh bị lớp trưởng phát hiện ra sở thích biến thái kia đã khiến tôi rùng mình. Cho nên tôi phải bắt Hi Minh Du im miệng bằng vũ lực. Dù vậy cũng không hoàn toàn chắc chắn cậu ta không nói ra, chẳng may bị dồn đến bước đường cùng Hi Minh Du mang tôi xuống mồ cùng thì sao.

Vì vậy tôi phải trông trừng cậu ta thật kĩ mới được."

Hi Minh Du không hiểu sao đang ngủ bỗng cảm giác được ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Ngẩng mặt lên, đập ngay vào mắt là ánh nhìn rực lửa của tôi nhìn cậu ta.

Hi Minh Du sững người, chối chết nhẩm trong thâm tâm rằng mình nhìn lầm. Sau đó ngoảnh sang chỗ Bạch Yết Uyên ngủ.

Thấy động tác dậy nhìn tôi, rồi hờ hững coi như không có chuyện gì, hướng chỗ lớp trưởng ngủ, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích.

Tôi tức giận, lấy răng cắn dựt tay áo mình kìm nén cảm giác muốn đá người.

Nếu như lúc này Hi Minh Du mà biết được chỉ vì chút hành động vô tình kia của mình cùng lúc làm cho hai người ngồi cạnh hiểu lầm, chắc chỉ có nước hộc máu vì sốc.

À tất nhiên, một người là Hắc Thu Phù đang tức giận dựt áo, người kia là Bạch Yết Uyên đang ngớ người nhìn Hi Minh Du chảy mồ hôi lạnh vì sợ lại nghĩ thành cậu ta đang sốt.

Tiết sau ngay lập tức liền thưa cô mang Hi Minh Du xuống phòng y tế, khiến người nào đó bị lôi đi, trên mặt đầy vẻ tức giận mồm mấp máy chửi thề nhưng Bạch Yết Uyên vẫn mỉm cười cho rằng mình vừa làm một chuyện thật cao cả.

Cả lớp nhìn thấy khung cảnh này chỉ còn nước vỗ trán khóc ròng: "Hầy, sao lại có những người não ngắn như vậy a."