Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 13: Từ chối



- Xong rồi!

Bạch Yết Uyên mừng rỡ, trên tay cầm tấm thiệp như đang nâng món đồ trân quý nhất đời mình. Thỉnh thoảng cô ấy còn lẩm nhẩm lại dòng chữ trên thiệp với cặp mắt sáng rực.

- Đúng là thiệp mình làm có khác, đẹp không có chỗ chê, thể nào các bạn cũng đến sinh nhật mình thôi. Cậu thấy tớ nói có đúng không Tiểu Phù?

- Ờ.. Hm.. Đúng vậy! - Tôi gượng cười nói.

À mà, lớp trưởng cậu quên rồi sao. Đó là thiệp mình làm mà?

Thật không biết nói gì hơn. Từ lúc bắt đầu đi mua, đến khâu chuẩn bị, rồi làm thiệp, cô ấy không làm được cái thiệp nào cả, tất cả đều tự tay tôi làm tất.

Cô ấy làm chậm rì rì hoặc nếu có làm xong thì tấm thiệp trông cũng xấu đến phát khiếp. Không biết lớp trưởng làm như thế nào mà cái nào cũng rách nát tả tơi, hồ dán dính khắp người, trông cậu lúc đó vô cùng chật vật.

Cuối cùng, tôi đành phải thu hồi hết đống phế phẩm đó vào thùng rác rồi thu dọn bãi chiến trường này. Và cấm cô ấy không được động vào bất kì cái gì cả.

Tuy thế, lớp trưởng vẫn chưa tha cho tôi. Không được làm, cô ấy đâm ra chán nản, cứ lại gần tôi nói này nói nọ rồi trầm trồ thán phục khi một tấm thiệp được hoàn thành.

Cái tai tôi cứ bị tra tấn như thế suốt mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.



Nghĩ lại đã thấy khiếp rồi!

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ như trẻ con của cô ấy, không hiểu sao sự mệt mỏi của tôi đã vơi đi một nửa.

Thôi thì, ai làm mà chả được, miễn cô ấy vui là được rồi.

* * *

- Xin lỗi! Hôm đấy tớ có việc không thể đi được.

Đây là lời từ chối thứ n trong ngày hôm nay. Không hiểu sao từ sáng tới giờ đứa nào cũng từ chối lời mời sinh nhật.

Bạch Yết Uyên với tôi thở dài, chán nản ngồi trên ghế đá. Xấp thiệp dày vẫn chưa có người nhận nằm chỏng chơ trên bậc thềm.

- Chắc hôm đấy các bạn có chuyện bận thật không đi được.. - Lưỡng lữ một chút, lớp trưởng nói tiếp. - Hiện giờ chỉ thấy tiếc mấy xấp thiệp này, chắc phải vứt vô thùng rác. Mà Tiểu Phù, không sao đâu, hôm đấy chỉ có cậu đến tớ cũng cảm thấy vui rồi.

- Lớp trưởng..

- Uhm?

- Tớ chịu hết nổi rồi.

- ?

- Tớ sẽ đi hỏi bọn nó lại lần nữa. Nếu bọn nó vẫn không chịu đi, đấm vài cái thể nào cũng đi thôi.

Nói xong tôi đứng dậy ngay lập tức, chuẩn bị đi tìm đối tượng trút giận.



- Không được! Cậu làm như thế chả khác nào đang cưỡng ép người khác. Các bạn sẽ không hề vui khi cậu làm hành động như này đâu.

- Tớ không quan tâm!

Tôi bây giờ thực sự đang rất tức giận. Bọn đáng ghét đó dám từ chối lời mời của cô ấy ư? Kinh nhất là lúc lớp trưởng đưa thiệp mời, có mấy đứa chỉ nhận cho có, rồi khi không có người nào để ý thì ném vô thùng rác không thương tiếc. Nhìn thấy khuôn mặt đượm buồn nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười chấn an tâm trạng của tôi, thật sự lúc đó tôi chỉ muốn đồ sát mấy đứa đáng ghét kia cho hả dạ.

Bạch Yết Uyên nắm chặt cánh tay tôi, sợ hãi nói:

- Cậu không được đi.

Tôi cố gắng tách đôi bàn tay đang nắm chặt không buông, giận dữ lên tiếng:

- Cậu phải để cho tớ đi. Chúng nó cần phải sửa lại nhân cách.

Thế là tôi với Bạch Yết Uyên cứ lôi kéo nhau mãi không có hồi kết. Những người xung quanh thấy lạ cũng không nhịn được liếc chúng tôi vài cái. Bỗng có một âm thanh vang lên:

- Im lăng dùm cái, ồn ào quá!

Cả hai sựng người, nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra.

Người vừa nói là Hi Giang Mộc. Nhìn thấy chỗ cô ta đang đứng khiến tôi ngạc nhiên hết sức.

Hi Giang Mộc từ nãy đến giờ đứng ở sau ghế đá chỗ bọn tôi đang ngồi. Thế mà không hiểu sao từ nãy đến giờ tôi không hề cảm nhận được sự xuất hiện của cô ta. Nếu Hi Giang Mộc không lên tiếng chắc tôi cũng không hề biết cô ta đứng bên cạnh mình.

- Xin lỗi, bọn tớ sẽ giữ im lặng. Mà Giang Mộc, cậu đang làm gì vậy? - Bạch Yết Uyên lên tiếng.

Điều lớp trưởng vừa nói cũng là thắc mắc trong tôi từ nãy giờ.

Con thần kinh này đang làm cái quái gì vậy?

Hi Giang Mộc đầu đội chiếc mũ vành rộng, cả người lấm lem bùn đất. Kì lạ nhất là tư thế hiện giờ của cô ta. Hai chân cố gắng dang từ bờ bên này sang bờ bên kia của bồn cây như đang cố tránh thứ gì đó. Bên cạnh là một túi nilong đen. Nhìn sơ qua thì hình như bên trong có chứa đồ.

Hi Giang Mộc nhìn chúng tôi với ánh mắt khó chịu rồi quay sang làm việc riêng của mình.

Nó dám bơ cả hai bọn tôi luôn. Thật khinh người hết sức.

Tôi bực mình nhìn lại gần thì thấy Hi Giang Mộc đang cố gắng tìm cái gì đó ở dưới lòng đất.

Lấy xẻng nhỏ đào nhẹ nhàng lớp đất xốp lên một cách cẩn thật. Dần dần bên dưới chỗ xẻng đào xuất hiện vật lạ.

Hi Giang Mộc hí hửng, vui vẻ lôi vật đó lên, phủi nhẹ lớp đất bên trên.

Tôi sững người nhìn vật cô ta đang cầm. Lớp trưởng bên cạnh mặt đã tái mét, miệng nói lắp bắp:

- Cậu lấy cái thứ kinh khủng kia làm gì vậy?