Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 48: Tan học



Tan học

Khang lặng lẽ quan sát Minh thu dọn sách vở vào cặp, lòng bất an khi nhận thấy trên gương mặt cậu phảng phất một sự suy tư và buồn phiền. Khẽ nắm lấy tay Minh, Khang nói:

“Cậu ổn chứ Minh?”

Có phần hơi giật mình, Minh ngập ngừng đáp:

“Sao lại hỏi thế? Tôi vẫn khỏe mà”

“Vì tôi thấy sắc mặt cậu…”

Biết Khang nhận ra tâm trạng của mình, nhưng lại không muốn vì thế mà làm Khang phải lo lắng, Minh cười đáp một cách vụng về:

“Không sao đâu, tại tôi hơi mệt thôi”

Nụ cười gượng gạo ấy không thể che giấu được Khang, nhưng vì Minh đã nói vậy nên Khang cũng không hỏi thêm nữa, chỉ xoa đầu cậu rồi nói:

“Tôi biết rồi, vậy về nghỉ đi nhé. Hay để tôi đưa cậu về?”

“Ông còn nhiều việc mà, cứ lo trước đi đã. Với lại tôi có mấy đứa kia về cùng rồi nên ông yên tâm, tôi sẽ ổn mà”

Minh vừa nói vừa cười thật tươi để trấn an Khang, còn Khang dù biết Minh chỉ đang che giấu tâm trạng thực sự nhưng vẫn đành phải nghe theo lời cậu, Khang đáp:

“Ừ, cậu đi cẩn thận, và nhớ phải nghỉ ngơi đấy”

“Ok, nhớ rồi mà. Tôi về trước đây, bye ông”

Nói rồi Minh vẫy tay tạm biệt Khang, trước khi rời khỏi lớp còn quay lại mỉm cười với Khang để khiến Khang thực sự tin rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng dù Minh có khéo léo đến đâu, thì nét mặt và ánh mắt của cậu vẫn không thể lừa dối. Bởi vậy mà Khang biết chắc rằng Minh đang che giấu một nỗi buồn nào đó, chỉ có điều chưa dám nói ra mà thôi. Khẽ thở dài, Khang tự hỏi sao người yêu mình lại ngốc đến thế, có tâm sự nhưng lại không muốn nói để cả hai có thể cùng giải quyết, âm thầm chịu đựng làm gì để rồi chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi hơn. Trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng Khang xách cặp bước ra ngoài, từng bước chậm rãi tiến dần về phía hành lang vắng vẻ…

Trên đường xuống sân, cả đám bàn tán rất sôi nổi về đủ các thứ chuyện trên đời, điển hình là Liêm và Nga cứ ca ngợi mấy bộ phim bom tấn, rồi thì Ly và Khôi rôm rả vì mấy chương trình thi nhảy phối hợp trên tivi. Đang cười nói không ngớt, mọi người chợt im bặt khi thấy Ân hỏi Minh:

“Ông có biết bạn nữ sáng nay nói chuyện với Khang là ai không?”

“À đấy, tao cũng thắc mắc đây này” – Ly vỗ tay cái đốp

“Ôm Khang ngay trước lớp mình mới kinh chớ” – Ân nói thêm vào tỏ vẻ rất bất bình

Rồi cả đám lại nhìn Minh, chờ đợi câu trả lời từ phía cậu. Minh cả sáng nay đã đau đầu vì lo nghĩ chuyện giữa Thu và Khang, nay các bạn lại hỏi trúng suy nghĩ của cậu thì càng thấy bực bội. Cố giữ bình tĩnh, Minh hít một hơi sâu rồi đáp:

“Tao không biết…”

Nghe vậy, Ân và Ly bắt đầu nhao nhao lên:

“Thế thì phải tìm hiểu ngay và luôn”

“Mày cứ truy ra tên tuổi, ngày tháng năm sinh, lớp học, điểm mạnh điểm yếu của nó cho tao”

“Ơ ơ…”

“Này này, bị hâm à? Làm gì mà như truy bắt tội phạm thế?”

Liêm lên tiếng cắt ngang khi hai người kia đang thi nhau nói mà không để Minh kịp xử lí thông tin. Dừng lại một chốc, Ly quay sang Liêm rồi nói cho cả hội:

“Tội phạm quá ý chứ. Tao bảo đảm là cái đứa đấy không tốt đẹp gì”

“Vì sa…”

“Đúng đúng, mặt thì xinh mà chả hiểu sao cứ thấy rợn rợn” – Ân hưởng ứng

“Nhưng mà phải có lý do gì chứ?”

Nga hỏi trong khi Liêm và Khôi yên lặng lắng nghe, Minh thì trầm ngâm không nói. Thở hắt một cái, Ly đáp:

“Nhìn sự việc diễn ra thì biết chứ. Từ lúc thấy nó tìm gặp Khang tao đã nghi rồi”

“Nói chuyện được mấy câu mà đã nhảy lên ôm cổ người ta, hẳn là có chủ ý”

Ân tiếp lời Ly ngay sau đó và Ly thì búng tay tán đồng:

“Chuẩn luôn, à mà tao còn thấy nó nhìn Minh rồi cười cười kiểu nguy hiểm ý”

“Thật á?”

Liêm và Nga đồng thanh kêu lên, còn Khôi dù cũng bất ngờ nhưng không đến mức phản ứng như hai người kia mà vẫn im lặng quan sát mọi người bàn luận. Ân thấy các bạn ngạc nhiên thì gật đầu lia lịa:

“Thật, tao cũng trông thấy mà”

Lúc đó, Ly quay sang Minh:

“Mày có thấy nó nhìn mày không? Hay không để ý?”

Bị hỏi đến chuyện này, Minh cảm thấy hơi khó nói vì đó chính là nguyên nhân đã tác động đến tâm trạng của cậu. Do dự một hồi, Minh đáp:

“Có. Lúc đang quan sát hai người họ thì tao thấy bạn đó nhìn tao…và đúng là có cười như chúng mày nói…”

“Đấy thấy chưa?”

Ly đập hai tay vào nhau tỏ vẻ nhất trí rồi nói tiếp:

“Chả có ai trên đời lại đi vào lớp khác, ôm cổ lớp trưởng và nhìn người yêu của lớp trưởng bằng cái thái độ láo lếu như thế cả”

“Nhưng mà ngoài bọn mình thì…”

Không đợi Nga nói hết, Ly búng tay:

“Chính xác. Thế nên tao mới bảo con bé đấy khả nghi. Rất có thể nó đã biết chuyện, rồi bây giờ tìm cách phá”

Nghe kết luận mơ hồ của Ly, Minh liền thấy run lên, hoa mắt chóng mặt suýt mất thăng bằng, nhưng nhờ có Khôi đứng ngay cạnh vỗ vào vai mấy cái rồi đỡ cậu đứng yên, Minh mới bình tĩnh trở lại. Cùng lúc ấy, Nga lên tiếng:

“Eo ôi gì mà kinh khủng thế”

“Tao không nghĩ là đến mức đấy đâu” – Liêm nói

“Ôi chao, hai cái đứa mày lúc đấy ngồi nghe nhạc thì biết sao được. Phải tận mắt nhìn cơ mới hiểu được cái cảm giác nổi da gà ấy” – Ân trả lời ngay lập tức

“Phải đấy, mà kể ra thì hình như nó thích Khang thì phải”

“Không phải chứ?” – Nga sửng sốt

“Nghi lắm, lúc nó nói chuyện với Khang cơ, cười tươi như ông mặt trời luôn…”

Ly vừa nói được một nửa, Ân liền bồi thêm:

“Tỏ vẻ yểu điệu thục nữ nhá…”

“Rồi thì vờ mừng rỡ để ôm người ta này, sau đấy lại tỏ ra e thẹn nữa nhá…” – Ly tiếp

“Nói chung là…”

“Chỉ có thể suy ra một điều…”

“Tình địch!”

Ân và Ly vừa đồng thanh vừa chỉ tay vào Minh làm cậu ngớ ra, ngây ngô hỏi lại như thể tâm hồn vừa mới ở trên mây:

“Cái gì mà tình địch vậy?”

“Chúng mày đừng có ẩu, từ từ xem thế nào đã rồi kết luận chứ”

Liêm lập tức cắt ngang để ổn định lại tình hình, tiếp đó là Khôi đến giờ mới chịu lên tiếng:

“Minh đang choáng lắm rồi đấy hai đứa, đừng làm nó hoang mang nữa”

Thấy các bạn không tin, Ly và Ân liền cãi lại:

“Ơ hay, đấy là bọn tao đoán thế, nhưng mà chúng mày phải công nhận là dẫn chứng rất thuyết phục đi” – Ly nói

“Mà cái kiểu đấy khỏi cần nói cũng tự biết được nhá, hành động thể hiện ý đồ rõ ràng thế còn gì” – Ân lắc đầu cười nhạt

“Cơ bản là vì chúng mày không để ý nên mới nghĩ thế thôi.”

“Đúng, bảo đảm nếu tận mắt thấy thì quan điểm thay đổi ngay cho xem”

Nhìn Ly và Ân tâm đầu ý hợp, người tung người hứng uyển chuyển lưu loát đến kỳ lạ làm cả đám không khỏi bất ngờ. Bình thường hở ra là cãi nhau chí chóe, không ai nhường ai. Thế mà khi có chuyện từ bên ngoài ảnh hưởng thì bỗng nhiên trở thành một cặp bài trùng, song ngôn hợp ngữ tuyệt vời đến từng câu chữ, khỏi cần báo trước cũng nói tiếp được phần của người kia. Đúng là kỳ lạ đến không tưởng.

Rồi rất nhanh chóng, cả hai cùng quay sang nhìn Khôi, hỏi:

“Mọi khi mày tinh ý lắm mà, cho ý kiến đê”

“Tao nghĩ là mình không nên…”

Minh lên tiếng cố gắng trấn tĩnh mọi người, dù rằng bản thân cậu còn chẳng biết nên định hình sự việc này ra sao nữa. Nhưng trước hết vẫn phải dừng việc đánh giá một người xa lạ thông qua hành động của họ, bởi cậu cảm thấy dù sao thì cũng nên tìm hiểu tường tận gốc rễ của vấn đề đã, sau đó hẵng tính đến chuyện nhận xét người ta sau.

Ngay tức khắc, Ân đáp:

“Tôi biết tôi biết, nhưng mà hỏi ý kiến thì đâu có chết ai phải không? Nào Khôi, nói gì đê”

Giờ thì mọi người đều chú ý vào Khôi, người luôn được coi là sâu sắc và tinh tường nhất nhóm. Mọi khi Khôi vẫn luôn đưa ra những ý kiến và lời khuyên đắt giá, trình độ dùng từ ngữ khó hiểu có chiều sâu thì không ai bằng, bởi vậy mà Ly và Ân tin chắc rằng nếu có được tiếng nói của Khôi thì câu chuyện sẽ được sáng tỏ hơn nhiều. Thế nhưng, lúc này đây, Khôi lại trở nên im ắng một cách lạ thường, trên gương mặt còn hiện rõ vẻ lúng túng. Trong khi cả đám kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu, thì Khôi chỉ biết hết nhìn người này lại nhìn đến người kia, mà càng kéo dài thì càng trở nên khó xử. Nuốt khan một cái, Khôi ấp úng trả lời:

“Lúc đấy, tao…không biết gì cả”

“Hả? Mày mà cũng có lúc không biết gì á?”

Nga như không kìm được sự ngạc nhiên, buột miệng hỏi luôn tức khắc. Liêm và Minh đứng cạnh cũng nhìn Khôi đầy ngỡ ngàng, người mà bình thường hễ cả nhóm nói về cái gì là thể nào cũng đã biết trước được đôi điều, nay lại nói rằng mình hoàn toàn chả biết gì cả, bảo sao không bất ngờ cho được. Riêng Ân, sau khi há miệng chán chê vì sốc, liền nói:

“Ông đùa hay nha, thích giả nai giả thỏ hay sao hả? Cho nhận xét thôi mà cũng ki bo à”

“Không…tôi không biết thật…”

“Thế giờ ra chơi mày làm gì?”

Nghe Ly hỏi, mặt Khôi dần chuyển sang màu hồng, thể hiện rõ rằng cậu đang ngại không biết nên trả lời thế nào. Nhưng vì bị Nga và Ân giục ghê quá, Khôi đành phải thú nhận:

“Nh…Nhắn tin…với bạn”

Cả bọn như muốn ngã ngửa ra vì sự khó đỡ ấy, không ai ngờ Khôi lại có lúc trở nên ngố đến thế, mải mê nhắn tin đến quên cả mọi việc xung quanh, và khi bị hỏi đến thì chỉ biết ấp úng trả lời với gương mặt bối rối không giấu đi đâu được. Thế nhưng, dù không nói nhưng ai cũng có chung một suy nghĩ, đó là ngoài vẻ trầm tính bí ẩn, đôi lúc hơi “thần thánh” quá so với mọi người, thì Khôi vẫn còn có một vẻ đáng yêu tiềm ẩn mà hiếm ai có thể phát hiện ra được.

“Khôi ơi là Khôi, tôi đến câm lặng vì ông mất”

Ân vừa cười vừa vỗ vào vai Khôi trêu chọc, nghe câu ấy xong cả đám liền cười vang, càng làm Khôi thấy xấu hổ hơn. Nhưng vì bản tính bình tĩnh vốn có, Khôi đã điều chỉnh được ngay biểu cảm trên mặt mình, trở về với vẻ điềm đạm thường ngày:

“Đó chỉ là một phút lơ là thôi, đừng có mơ sau này có cơ hội trêu được tôi như thế nữa”

“Dạ vâng, biết mày kinh rồi. Thôi quay về chủ đề chính đi”

Ly vỗ vỗ tay để cả nhóm yên lặng, rồi nhìn Minh nói:

“Mày ạ, hiện giờ bọn mình chưa ai dám khẳng định điều gì cả. Nhưng dù có thế nào, thì trước khi biết rõ sự việc, mày phải luôn cảnh giác với đứa con gái đấy. Với lại, mày cũng nói là mày thấy nó nhìn mày theo kiểu bất thường rồi mà, thế nên hãy cứ đề phòng trước đi. Cẩn tắc vô áy náy mà.”

Đến lúc này thì cả nhóm đều gật gù đồng tình. Riêng Minh từ lúc nghe Ly và Ân nói cũng đã dám chắc hơn vào linh tính của mình, giờ nghe Ly khuyên nhủ thì càng thấy cần phải cẩn thận hơn với cô gái kia. Bởi qua những gì mà Minh đã chứng kiến, cùng với những lời nói gần như chắc chắn đến 100% của hai người bạn mình, thì cậu có thể nhận thức được rằng, chuyện này hoàn toàn không hề đơn giản.

Minh gật đầu cười nhẹ:

“Ừ, tao sẽ cẩn thận, chúng mày cứ yên tâm.”

“Ok”

Không khí lúc này đã bớt căng thẳng, mọi người đều cảm thấy nhẹ lòng được phần nào. Thấy đã đến lúc phải kết thúc cuộc trò chuyện, Liêm liền lên tiếng:

“Thôiiiii được rồi, đỡ lo rồi thì chúng ta về thôi. Nãy giờ thành ra đứng bám rễ ở tầng hai rồi đấy”

“Ừ thì về, nhanh nào các cưng, về muộn quá nắng lắm đấy” – Nga tiếp lời hưởng ứng

“Nắng thì liên quan gì?”

“Đen da chứ làm sao”

“Đang mùa đông mà mày, bị đơ à?”

“Kệ tao…”

“…”

Và thế là cả nhóm cùng nhau ra về, tuy ai cũng cười nói thoải mái, nhưng trong lòng mỗi người lại đang có những suy nghĩ khác nhau. Điểm chung duy nhất hiện giờ của họ, đó là tất cả đều đang chờ đợi cho điều sẽ xảy đến tiếp theo…

(To be continued…)