Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 539: Con đường phía trước! (1)



Cuộc chiến của ba đại cao thủ cuối cùng của Đại hội võ đạo, rốt cuộc Đường Tử Trần đã đánh bại Ba Lập Minh, làm cho vị "Vua đấu võ" này phiêu nhiên mà đi.

Cục diện như vậy, có thể nói là đại đa số người ta hoàn toàn không có đoán trước được.

Bất quá trận giao thủ này, đã làm cho các nhân vật võ đạo trên thế giới xem trận này đã chân chính hiểu được, đại quái vật thủ lĩnh phía sau màn Đường môn Đường Tử Trần rốt cuộc là dạng nhân vật gì.

Cho tới nay, Đường Môn trên thế giới là tổ chức Hoa nhân ở hải ngoại, đều là cơ cấu mười phần thần bí nhất. Mà Đường Tử Trần cũng là lãnh tụ vẫn luôn ẩn ở sau lưng. Mà lúc này Vương Siêu hào quang vạn trượng quật khởi, ngay cả song long tướng quân nước Mỹ là Worton Đường Liên Khê, Morgan Đường Toái Vân hai đại cao thủ đều chết ở trên tay hắn, nên đã hoàn toàn che dấu đi tin tức của Đường Tử Trần, đem người phụ nữ thần bí này che ở sau lưng.

Nhưng hiện tại, Đường Tử Trần lấy thủ đoạn đánh bại Ba Lập Minh, làm cho những người chú ý đến Đường môn, trong lòng đều cảm thấy khủng bố.

Vào hiện đại, người tập võ bình thường đối với một ít kẻ có thế lực mà nói, căn bản không để ở trong mắt. Võ công dù cao cũng sợ súng, nhưng người luyện võ chân chính, nhất là những nhân vật giống như Đường Tử Trần, Vương Siêu. Bản thân chính là đại sư ám sát, bọn họ đã muốn giết một người, thì ngươi nọ trừ khi là chạy lên vũ trụ, vĩnh viễn không trở lại, nếu không thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Có thể nói, Đường Tử Trần như cầu vồng vừa hiện, thể hiện ra thủ đoạn cường đại, võ công tuyệt thế, đã làm cho rất nhiều thế lực lớn phải khuất phục.

Có võ công không đáng sợ, nhưng vừa có võ công, vừa có tiền, lại có thế lực. Như vậy sẽ là cực kỳ đáng sợ.

Sau khi đánh bại Ba Lập Minh, Đường Tử Trần im lặng đi lên khán đài, đi đến bên cạnh Vương Siêu ngồi xuống, sắc mặt như thường. Tựa như một hồi giao chiến kinh thiên động địa vừa rồi, đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì.

"Trận giao thủ cuối cùng qua đi là có thể bình tĩnh mà đi".

Đường Tử Trần sau khi ngồi xuống bên cạnh Vương Siêu, lộ ra nụ cười mà nói. Hoắc Linh Nhi lại mím môi tránh ra xa.

"Nên là sau khi giao thủ xong, chúng ta cũng nên cử hành hôn lễ thôi" Vương Siêu vẫn có chuyện nhớ mãu không quên, cho dù hôm nay hắn đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng trong khi nói chuyện, vẫn như là một thiếu niên năm đó ở trong công viên xem Đường Tử Trần luyện quyền.

Năm tháng trôi qua, nhoáng cái đã qua gần mười năm. Nhưng Vương Siêu thủy chung vẫn không thay đổi.

"Đó là lãnh tụ tổng hội Đường Môn Đường Tử Trần, có thế lực lớn tại Phi châu. Hiện tại người Hoa tại hải ngoại, Đường môn, Hồng môn, Thanh bang, Hoa thanh bang, Trường Nhạc, đông bắc các xã đoàn, đều đã mơ hồ kết thúc nội đấu, kết thành một mảng do Vương Siêu đứng đầu".

Cùng lúc đó, Liêu Tuấn Hoa ở bên cạnh mấy đại lão tinh tế giải thích.

"Tuấn Hoa, ngươi không cần nói nữa. Xem hồi giao thủ luận võ cuối cùng của bọn hắn đi. Cũng không biết trận cuối cùng này sẽ phấn khích đến trình độ gì? Thiên hạ đệ nhất thật sự không thể tưởng được. Chúng ta còn có thể nhìn thấy giao thủ luận võ như vậy, đây quả thực là một hồi truyền kỳ".

Một vị đại lão ngăn không cho Liêu Tuấn Hoa nói thêm cái gì nữa. Bọn họ đã hoàn toàn bị hấp dẫn.

Là trận đấu của thể năng chém giết đỉnh cao nhất của nhân loại, trận đấu quyết định ai là thiên hạ đệ nhất sẽ bắt đầu. Các nhân vật nắm đại quyền, các đại lão ngày trăm công ngàn việc, đối với trường hợp như vậy, cũng không dễ dàng được thấy.

Chuyện như vậy, thường thường chỉ phát sinh ở trong phim ảnh, tiểu thuyết mà thôi.

Danh từ thiên hạ đệ nhất, trong xã hội hiện đại, thì rất là xa xôi, nhưng trong hiện thực có thể tận mắt được thấy cao thủ võ đạo đệ nhất thiên hạ sản sinh ra. Cho dù là các đại lão, trong lòng cũng thấy là một chuyện rất mới mẻ.

"Tuấn Hoa, ngươi nói trận này Trường Mi kia cùng Vương Siêu ai thắng ai thua?" Đột nhiên đại lão mang kính mắt gọng vàng, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hỏi Liêu Tuấn Hoa một câu.

"Vâng…"

Nghe thấy đại lão này hỏi hắn, Liêu Tuấn Hoa cho dù tâm cảnh tu dưỡng không tệ, tâm cơ cũng sâu, nhưng vẫn nhịn không được hơi kích động, sau khi trấn định tâm thần thì nói: "Chỉ sợ là Vương Siêu. Bất quá thủ lĩnh tập đoàn ám sát GOD này, ở quốc tế cũng là tiếng tăm lừng lẫy, từ những năm sáu mươi bảy mươi đã bắt đầu hoạt động, trước sau ám sát rất nhiều thủ lĩnh tập đoàn, nguyên thủ quốc gia. Cho dù bảo hộ nghiêm ngặt như thế nào cũng không có tác dụng. Từng cùng Vương Siêu giao thủ qua, nhưng hình như là chưa phân được thắng bại".

Liêu Tuấn Hoa một hơi nói ra lai lịch của thủ lĩnh GOD.

"Những năm sáu mươi bảy mươi đã hoạt động tổ chức lính đánh thuê ám sát trên thế giới? Vậy hắn chẳng phải cũng hơn sáu mươi tuổi rồi sao? Sao lại xem thế nào cũng là bộ dáng hai ba chục tuổi?"

Mấy đại lão đều ngạc nhiên.

"Võ thuật khí công của hắn đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể lưu lại được dung nhan, phản lão hoàn đồng. Thật ra trong những người lên sân giao thủ, cảnh giới của Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải cũng đã đột phá đến tầng này. Có lẽ trong tương lai, mười năm, hai mươi năm sau, các nàng cũng sẽ không già, vẫn là bộ dáng hơn hai mươi tuổi".

Liêu Tuấn Hoa cung kính trả lời.

Ngay khi Liêu Tuấn Hoa còn muốn nói nữa, đột nhiên trên màn hình lớn máy tính đã lóe lên. Bất quá cũng chỉ còn lại hai cái tên cuối cùng, cho nên cho dù có lóe len, thì cũng không lóe lên được cái tên gì khác.

Sau khi lập lòe một hồi, thì hai cái tên này cũng chân chính ổn định xuống.

Trung Quốc Đường môn, Vương Siêu.

Không quốc gia, GOD!

Hai đại tuyệt thế cao thủ, võ đạo đã luyện tới thành tựu tối cao, là cao thủ siêu việt tiền nhân, thậm chí là trước chưa từng có ai, sau cũng chưa thấy người nào, chân chính đã bắt đầu.

Trận chiến cuối cùng này, trong chớp mắt khi những chữ màu đỏ trên màn hình định dạng lại, đã mở màn.

Một khắc khi chữ định dạng lại, bên trong sân vận động khổng lồ, lập tức bốc lên một loại không khí áp lực.

Áp lực vô cùng, áp lực làm cho người ta thở dốc mà không có không khí.

Đây là từ khi bắt đầu Đại hội võ đạo tới nay, cũng chưa từng có xuất hiện qua hiện tượng này.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bên trong sân vận động lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng ho khan cũng nghe không được, thật giống như là toàn bộ đều đồng thời mất đi tiếng nói vậy.

Bất quá không khí này đối với Vương Siêu mà nói, đều không có chút ảnh hưởng nào. Hắn chỉ đứng dậy bước đi từng bước một dọc theo thông đạo, đi xuống khán đài, thẳng đến giữa sân.

Lúc này trong sân thi đấu của sân vận động, nơi nơi đều gồ ghề, giống như là có mấy ngàn con voi dày xéo, hay có máy ủi đất trăm tấn mới ủi qua vậy.

Vốn sân thi đấu được trải thảm thể dục kiên cố, dưới thảm là lớp bê tông dày. Hiện tại thảm đã rách thành từng mảnh nhỏ, mặt đất hiện ra cả kết cấu thép ở bên trong.

Trong đó có một số thanh thép còn bung cả ra.

Đây đều là bị lực lượng những bước chân của các cao thủ võ đạo dẫm đạp phá hủy.

Từng nói La Hán đường Thiếu Lâm tự đều bị các võ tăng luyện võ dẫn ra bước chân, được xem là một sự việc đáng để kiêu ngạo, nhưng so với những cái hố trong sân vận động này, thì quả thực không đáng nhắc tới.

Thủ lĩnh GOD vẫn là hai hàng lông mi rất dài, rủ lên trên mặt hiện ra một loại siêu nhiên, thật giống như là khai sơn tổ sư Trường Mi chân nhân đại danh lừng lẫy Thục Sơn kiếm hiệp bên trong truyền thuyết vậy.

Bất quá tướng mạo, sắc mặt, răng da, dáng người của hắn, đều không hướng tới thế nhân mà triển lãm. Tuổi của hắn, trông tuyệt đối không vượt quá ba mươi.

Nếu đem lông mi cắt đi biến thành người bình thường, cho dù là ai cũng không thể nhìn ra, thanh niên này chính là lãnh tụ của tổ chức ám sát lớn nhất thế giới, tung hoành ám sát trên thế giới đã hơn bốn mươi năm.

"Vương Siêu, rốt cuộc đã đến phiên chúng ta giao thủ!"

Thủ lĩnh GOD cơ hồ đồng thời cùng với Vương Siêu đồng đi xuống. Hai người đứng cách xa nhau chừng ba mươi thước, xa xa đứng lại, lấy mắt nhìn mắt. Đúng lúc này, thủ lĩnh GOD mở miệng nói chuyện. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Ừm" Vương Siêu thản nhiên gật đầu, "Vốn đã giao thủ qua một lần, đáng tiếc lần giao thủ đó không phân biệt được thắng bại. Lần này ngươi và ta công bình chiến một trận".

"Chúng ta đều là những người võ công tu đến cực hạn, cũng là phát huy tiềm lực của cơ thể con người tới mức tối cao nhất trên thế giới này. Con đường phía trước, không biết là cái gì, cho dù là võ thuật gia từ xưa đến nay, đan đạo đại gia, đạt tới thành tựu như chúng ta cũng không có vài người. Siêu việt hơn chúng ta, một người cũng không có. Chúng ta tương đương là thần, cũng là tiên, cũng là phật. Con đường phía trước có thể là cái gì? Có lẽ sau khi chúng ta giao thủ hôm nay, sẽ chân chính hiểu được, đáng tiếc, đáng tiếc".

Đôi lông mi dài của thủ lĩnh GOD theo tiếng nói hơi hơi nhúc nhích, trông thật không giống nhân loại.

"Đáng tiếc cái gì?" Vương Siêu hỏi.

"Đáng tiếc hai người chúng ta lại giao thủ để cho một đám khỉ xem. Ài! Thật sự là bi ai!" Thủ lĩnh GOD thở dài một hơi, ánh mắt vờn quanh toàn trường một vòng.

Mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng lời nói của thủ lĩnh GOD, nhất thời đều xôn xao lên. Nhưng khi bị ánh mắt của hắn nhẹ nhàng đảo qua, xôn xao lập tức lắng xuống.

Ánh mắt của thủ lĩnh GOD thật giống như có ma lực, quét đến đâu, tiếng xôn xao ở đó liền bình ổn xuống.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn ngừng lại ở trên mặt mấy vị đại lão.

Liêu Tuấn Hoa cả kinh, vội vàng thân thể chợt động, chặn lại ánh mắt của thủ lĩnh GOD.

"Hừ!" Thủ lĩnh GOD thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng. Liêu Tuấn Hoa sắc mặt tái nhợt, thân thể chấn động, trên trán lại đã hơi hơi chảy ra mồ hôi. Ánh mắt của thủ lĩnh GOD mới vừa rồi, thật sự là quá mức sắc bén. Tuy chỉ là ánh mắt, không có công kích thực chất, nhưng Liêu Tuấn Hoa vẫn cảm giác được một cỗ ý chí sắc bén. Dưới ánh mắt này, Liêu Tuấn Hoa hiểu rất rõ ràng, lúc này chỉ cần thủ lĩnh GOD vừa động, ám sát tất cả đại lão ở đây, chỉ sợ là không có một chút trở ngại nào.

Cho dù là ở quanh sân thi đấu cấu tường người cảnh vệ bảo vệ, mặt khác còn bảo tiêu Trung Nam Hải, cao thủ cảnh vệ vây quanh các đại lão, ruồi bọ cũng bay không vào. Nhưng ở trước mặt thủ lĩnh GOD, lại chỉ như giấy dán tường mà thôi.

Liêu Tuấn Hoa đột nhiên trong lúc đó phát hiện, các vị đại lão đến hiện trường xem, quả thực là một sai lầm bằng trời.

Bất quá may mà đứng ở trước mặt thủ lĩnh GOD là Vương Siêu.

"Chúng ta đều là người, lực lượng cũng đều là tu luyện mà có" Vương Siêu nói: "Chúng ta rồi cũng đều phải chết. Ngươi đúng là vẫn còn nhìn không thấu sinh tử. Phía trước chúng ta, đã không còn con đường nào. Dưới đỉnh cao, chính là vực sâu".

"Không! Ta tin tưởng, phía trước chúng ta, còn có con đường. Chỉ cần trận chiến hôm nay qua đi. Ngươi và ta giao thủ, vô luận ai thắng ai thua đều có thể tìm ra được con đường kia" Thủ lĩnh GOD khẽ hạ lông mi cùng mí mắt xuống, thân thể đứng thẳng, dùng một loại ngữ khí vô cùng bình thản nói: "Vương Siêu! Thể hiện ra lực lượng chân chính để cho những phàm nhân như là lũ khỉ kia biết cái gì gọi là lực lượng".

"Tốt! Động thủ đi".

Vương Siêu hai tay hơi hơi nâng lên giống như đang chống đỡ tay vịn một cái ghế thái sự vậy.

Oành đùng!

Ngay khi hai tay của Vương Siêu hơi nâng lên, thủ lĩnh GOD đột nhiên bước chân chấn động xuống phía dưới. Một trận cười lớn ha hả vang lên tới tận trời.

Dưới tiếng cười lớn này, các vách thủy tinh bốn phía của sân vận động đều phát ra tiếng răng rắc, tựa như cũng bị thanh âm mãnh liệt kia chấn vỡ ra vậy.

Có rất nhiều người ở đây, lần này đã chịu không nổi, có người không thể thở nổi, hôn mê bất tỉnh.