Long Đồ Án

Quyển 20 - Chương 700: Hắc Phong thành tái hội



Thúy Hồ, nay không còn náo nhiệt như xưa.

Từ lần trước bên hồ xuất hiện một lượng lớn cá chết, người tới hồ đi dạo cũng ít đi.

Bạch Mộc Thiên đứng ở dưới tàng liễu rủ, thưởng thức phong cảnh mặt hồ.

Hắn đang nhìn, đột nhiên cảm giác được gì đó, quay đầu lại nhìn …

Phía sau hắn không xa, Bạch Ngọc Đường đã đi tới.

Bạch Mộc Thiên cười cười, cũng không có vẻ kinh ngạc, như thể tất cả đều trong dự liệu.

“Ngươi có bất ngờ gì cho ta sao?” Bạch Mộc Thiên không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng đã nói trước.

Bạch Ngọc Đường không đáp, cũng đi tới bên hồ, cách hắn khoảng ba bước, đứng dưới một tàng cây.

“Khiến ta giật mình chính là, các ngươi dĩ nhiên bắt được Biển Thịnh, còn giải trừ nhiếp hồn thuật cho hắn.” Bạch Mộc Thiên cũng không lưu ý xem Bạch Ngọc Đường có để ý đến mình không, cứ nói, “Nhưng lại dưới tình huống không có Ân Hầu, Thiên Tôn bọn họ hỗ trợ, thực sự là khiến kẻ khác nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Bạch Ngọc Đường một tay cầm hộp gấm kia, nhìn vào mặt hồ vắng vẻ —— nguyên bản ở đây đã từng có thuyền hoa, tuy rằng qua vài ngày nữa hẳn sẽ khôi phục, nhưng hiện tại thoạt nhìn có chút quạnh quẽ.

Bạch Mộc Thiên nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường đang xuất thần, nói, “Có ai nói qua ngươi thay đổi rất nhiều không?”

Bạch Ngọc Đường rốt cục quay sang, nhìn hắn một cái.

Bạch Mộc Thiên cười cười, “Kỳ thực ngươi vẫn không thay đổi qua… Thân thích họ hàng ai cũng nghĩ rằng khi tụ tập náo nhiệt thì sẽ làm ồn đến ngươi, nhưng thực tế, ngươi rất thích nhìn bọn họ tập trung vui vẻ, chỉ là không nói chuyện không tham dự vào mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ không nói chuyện.

“Ngươi thích thấy người khác hài lòng, vô luận người kia ngươi có quen hay không …” Bạch Mộc Thiên nhàn nhạt nói, “Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi.”

“Là điểm khác biệt giữa ngươi và đại đa số mọi người.” Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng mở miệng.

“Ngươi thực sự nghĩ đại đa số mọi người từ nội tâm muốn nhìn thấy người khác hài lòng vui sướng sao?” Bạch Mộc Thiên phản vấn.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy.”

“Ha ha.” Bạch Mộc Thiên bật cười, “Thiên Tôn dạy ngươi sao? Ngươi hỏi thử xem hắn có tin không?”

“Đúng là ông ấy dạy ta.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Vô luận ông ấy tin hay không, ông ấy dạy ta như thế, ta sẽ tin.”

“Ha ha ha…” Bạch Mộc Thiên gật đầu cười, “Cho nên từ khi ta còn nhỏ đã biết vĩnh viễn không làm bạn với ngươi được, ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, ngươi sẽ đồng tình với những việc ta đã làm, cho nên ta tận lực ở trước mặt các ngươi làm một người tốt.”

Bạch Ngọc Đường nghe ra khi Bạch Mộc Thiên nói đến từ “tốt”, ngữ điệu có chút nặng, còn mang theo sự châm chọc.

“Bạch gia các ngươi kỳ thực chỉ là một nhà bình thường, chỉ là bậc cha chú có đầu óc kinh thương, điểm đặc biệt là ở huyết thống của nhà nương ngươi, cộng với ngươi quen được một sự phụ đặc biệt.” Bạch Mộc Thiên thở dài, “Ta thật hết cách với người nhà Bạch gia các ngươi, thật sự là quá mức phổ thông, quả thực không thể nào hạ thủ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, ngữ khí bình thản hỏi, “Ngươi muốn hạ thủ thế nào?”

Bạch Mộc Thiên cười khoát tay áo, “Aiz, ta sẽ không hại bọn họ, muốn hại ta đã sớm làm rồi, trên đời này đại đa số người kỳ thực đều rất phổ thông, những người này không liên quan gì đến ta cả.”

Bạch Ngọc Đường tựa hồ cảm thấy lời hắn nói rất buồn cười, “Cao Hà trại đã chết rất nhiều đồ đệ, đó cũng chỉ là những người thường.”

“Đó gọi là hi sinh tất yếu.” Bạch Mộc Thiên thở dài, “Sói muốn sống sót phải ăn thịt dê, chúng nó khi ăn thịt dê chỉ tùy tiện lựa đại một con chứ không nhất định phải là một con cụ thể nào, hiểu đạo lý nào không? Sự tồn tại của dê vốn là để cung cấp thức ăn cho sói! Bầy sói muốn sinh tồn, sẽ có những tộc đàn khác phải hi sinh.”

Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nhìn hắn, thấp giọng nói, “Sói có thể ăn dê không thành vấn đề, nhưng sói không thể ăn thịt người.”

Bạch Mộc Thiên nhìn ánh mắt này của Bạch Ngọc Đường, khẽ cười, “Ngươi muốn giết ta?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Nhưng ngươi không thể giết ta.” Bạch Mộc Thiên nhún vai, “Thúc thúc thẩm thẩm ngươi sẽ thương tâm.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta nghĩ ngươi chết bọn họ sẽ không thương tâm, … ít nhất … Không cần cảm thấy hổ thẹn với những người bị ngươi hại chết nữa.”

Bạch Mộc Thiên nhún vai, tựa hồ suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ân… Cũng có khả năng này, dù sao ta cũng không thể hiểu được.”

“Trên tay ngươi chính là kim ti linh sao?” Bạch Mộc Thiên hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Là chìa khóa để ngươi dđi ào Ác Đế thành.”

Bạch Mộc Thiên thở dài, “Điểm mà ngươi khiến người ta ngán ngẩm nhất, ngoại trừ một bộ chính khí Thiên Tôn dạy ngươi ra, chính là loại thông minh bất thình lình này.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc không nói.

Bạch Mộc Thiên vẫn tự lẩm bẩm, “Ta vẫn không rõ ràng lắm ngươi là ngu ngốc hay thông minh … Ngươi khác với Triển Chiêu, Triển Chiêu vẫn luôn thông minh, còn người thì thường ngốc hơn, nhưng lại đột ngột thông minh lên … Cái này cũng giống Thiên Tôn sao?”

Bạch Ngọc Đường lạnh mắt nhìn hắn, “Ngươi rất ước ao có một sư phụ như ta sao?”

Bạch Mộc Thiên phản vấn, “Ngươi nghĩ trên đời có bao nhiêu người luyện võ ước ao sư phụ của ngươi a?”

Nói rồi, Bạch Mộc Thiên đưa tay, đòi kim ti linh từ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chưa cho hắn, nói, “Ta không có hứng thú với quá khứ của Biển Thịnh, ngươi đưa ra đầu mối có giá trị đi.”

Bạch Mộc Thiên bất đắc dĩ, “Đầu mối có giá trị a… Tỷ như?”

“Ác Đế thành.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Nga…” Bạch Mộc Thiên ôm cánh tay, nói, “Ngươi còn nhớ … lúc Biển Thanh chết, trong tay có cầm thiệp mời của Triển Chiêu?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc Mộc Thiên… Đó đúng là một bí ẩn mà bọn họ rất lưu ý, vì sao Biển Thanh bởi vì một tấm thiếp mời đưa cho Triển Chiêu mà bị giết?

“Bởi vì hắn cầm sai thư.” Bạch Mộc Thiên dở khóc dở cười lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một phần thiệp mời, “Đây mới là thiệp mời để đưa cho Triển Chiêu, còn cái kia là phong thư từ Ác Đế thành gửi cho ta, bởi vì trên phong thư ra viết tên Triển Chiêu, nên Biển Thanh mơ hồ cầm sai … Để lấy lại, ta đành phải tìm người hỗ trợ, chỉ tiếc là bằng hữu ta tìm đến có điểm gấp gáp.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có liên quan gì đến Triển Chiêu?”

“Có liên quan mật thiết đến Triển Chiêu!” Bạch Mộc Thiên nói, “Triển Chiêu khác với ngươi, ngươi được kế thừa huyết thống cao quý, nhưng ngươi không phải hậu nhân của Ma Vương.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, “Ngươi xác định Ân Hầu là Ma Vương?”

“Ai nói Ma Vương là Ân Hầu?” Bạch Mộc Thiên lắc đầu, “Ân Hầu đã làm chuyện xấu gì? Hắn có tư cách gì làm Ma Vương?”

Bạch Ngọc Đường trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc —— lẽ nào nói… Có liên quan đến Ưng Vương triều đã bị diệt? Vì sao Ác Đế xây thành được tạo nên từ Hoàng thành cũ của Ưng Vương triều?

“Hai người các ngươi khác nhau, lòng của ngươi nếu trắng thuần như tuyết trên Thiên Sơn, thì tâm Triển Chiêu có một nửa là màu đen.” Bạch Mộc Thiên mỉm cười, “Đen hơn bất cứ bóng đêm nào, chỉ là các ngươi không phát hiện thôi, mà có khi … ngay cả hắn cũng không hề biết.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Mộc Thiên một lúc, lắc đầu, “Không một ai có tim đen hay trắng, ai cũng đều do máu thịt mà thành, của ngươi cũng không ngoại lệ.”

Bạch Mộc Thiên cười lắc đầu, đưa tay, “Có thể cho ta chưa?”

Bạch Ngọc Đường đưa hộp gấm nọ cho Bạch Mộc Thiên…

Trong nháy mắt Bạch Mộc Thiên nhập hộp gấm … Một tầng “băng” bò lên cánh tay hắn.

Bạch Mộc Thiên giật mình, vội lui về phía sau, phần trên ống tay áo đã kết thành băng, sau khi nội lực va chạm thì vỡ vụn… Cánh tay trái của hắn lộ ra, bên trên có một ấn ký Ác Đế chương văn.

Nhãn thần Bạch Ngọc Đường lạnh thêm vài phần.

Bạch Mộc Thiên kinh ngạc, “Ngươi muốn giết ta?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không, muốn bắt sống …”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường nâng tay kéo Vân Trung Đao.

“Ha ha…” Bạch Mộc Thiên lui về sau mấy bước, “May mà ta đã có phòng bị!”

Hắn nói hết lời thì thấy trong rừng “xoát” cái loé ra rất nhiều hắc y nhân, đều mang mặt nạ.

Bạch Mộc Thiên xoay người bỏ chạy… Những hắc y nhân lao về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nâng đao chém tới hai người.

Một bên, Lâm Dạ Hỏa chạy ra, “Bạch Ngũ, ta giúp ngươi thu thập những tên này, ngươi đi bắt người đi.”

Bạch Ngọc Đường dùng vỏ đao điểm trúng huyệt đạo của một hắc y nhân, xốc mặt nạ hắn lên, nâng khuỷu tay thụi vào mặt hắn.

“Ngô…” Người nọ bưng mũi ngồi dưới đất, tỉnh táo lại.

Bạch Ngọc Đường thấy Lâm Dạ Hỏa bảo hắn đi bắt người, thì đáp, “Không cần, Triển Chiêu sẽ thu thập hắn.”

Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, ném một hắc y nhân đi chỗ khác, sau khi đá rơi mặt nạ thì đạp thẳng xuống mặt, người nọ đau đến mức nặng nề hừ lên một tiếng, bưng mũi lăn lộn dưới đất.

“Nga!” Lâm Dạ Hỏa nắm hai hắc y nhân rồi đập mặt chúng vào nhau như đập bánh bột ngô, không quên hỏi thăm, “Triển Chiêu có lưu lại phương án sau a?”

Bạch Ngọc Đường đạp rơi một hắc y nhân xuống sông, sau khi cho uống vài ngụm nước thì dùng nội lực vớt lên bờ, dặn dò Lâm Dạ Hỏa, “Đều là đệ tử Cao Hà trại, đừng đánh chết.”

Lâm Dạ Hỏa đang cầm đầu một hắc y nhân đập vào cây, đáp lời, “Ta đâu có hạ thủ nặng? !”



Lúc này, ở quân doanh Hoàng thành quân, nha môn Khai Phong phủ, Bạch phủ, Cửu Vương phủ cửa đều có một đội ngũ thật dài, người nhà ở trong phủ chạy ra chạy vào thu thập hành lý, bách tính Khai Phong thành đều hiếu kỳ —— đây là Cửu Vương gia phải về biên quan sao?



Khác với vẻ náo nhiệt trong thành, quan đạo ở cửa thành phía bắc thì vắng vẻ không một tiếng động.

Trước một mảnh rừng nhỏ có dừng một cỗ xe ngựa màu đen.

Trên quan đạo một trận cát bụi nổi lên, một thân ảnh rơi xuống cạnh mã xa.

Bạch Mộc Thiên một tay cầm hộp gấm, nhảy lên xe, “Khởi hành!”



Chỉ là sau khi hắn hạ lệnh, xốc mành mã xa lên vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Bạch Mộc Thiên nhíu mày nhíu mày, xuống xe nhìn về phía bãi cỏ phía trước … Chỉ thấy xa phu cứng còng ngồi ở đó, hai mắt đăm đăm như đã mất đi ý thức.

Bạch Mộc Thiên nhíu mày thở dài, buông màn xe xuống, nói, “Hai người các ngươi đã tính trước cả rồi?”

Trong rừng cây đối diện quan đạo, Triển Chiêu cầm Cự Khuyết đi ra.

Triển Chiêu trên dưới quan sát một chút Bạch Mộc Thiên, cuốui ùng ánh mặt rơi xuống cátnh ay trái lộ ra ngoài của hắn, mỉm cười, “Quả nhiên có ấn ký đó a.”

Bạch Mộc Thiên chỉ chỉ mã xa, hỏi Triển Chiêu, “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, ngươi không phải muốn đi Ác Đế thành sao? Không bằng theo ta cùng đi?”

“Được.” Triển Chiêu gật đầu, chỉ ra hướng cửa thành, “Cùng đi chứ?”

Bạch Mộc Thiên quay đầu lại… Thấy cửa thành bắt đầu có rất nhiều binh mã tập kết, Âu Dương Thiếu Chinh một tay cầm băng thiết côn, một tay nắm dây cương Phong Nha Đầu, thong thả đi tới.

Phong Nha Đầu ngốc ở trong chuồng quá lâu, tựa hồ ngửi được khi tức quen thuộc của đường đi phương bắc, kích động đến mức phun phì phì, chân bào bào mặt đất, tư thế này như thể, chỉ cần Âu Dương Thiếu Chinh vung dây cương, nó liền vút về phía trước.

Triển Chiêu mỉm cười hỏi Bạch Mộc Thiên, “Ngươi dẫn đường chứ?”

Bạch Mộc Thiên nhún vai, “Các ngươi bắt ta cũng vô dụng, ta bất quá chỉ là cá nhỏ mà thôi…”

Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi nói nhiều lời vô ích như vậy cuối cùng cũng được một câu này đúng.”

Bạch Mộc Thiên nhìn quân tiên phong của Triệu gia quân ở phía xa, Triệu Phổ xem ra đã nghe được tiếng gió, chuẩn bị quay về Hắc Phong thành.

Triển Chiêu khắp nơi nhìn, hỏi, “Đồng lõa của ngươi đâu? Cái vị mà rất nóng nảy ấy … còn mô phỏng theo ngoại công ta? Phá hủy kế hoạch của chủ thượng ngươi? Làm bại lộ Ác Đế thành khiến Triệu Phổ trở về sớm hơn các ngươi tính toán?!”

Bạch Mộc Thiên nhíu mày nhìn Triển Chiêu, hiển nhiên rất kinh ngạc.

Triển Chiêu mỉm cười, “Bỏ ngươi lại chạy rồi a?”

Bạch Mộc Thiên nói, “Triển Chiêu ngươi quả nhiên thông minh… Vậy ngươi hẳn đã biết, chúng ta vốn cùng một loại người …”

Triển Chiêu lắc đầu biểu thị không tán thành, “Chậc chậc … Ngươi tin tưởng oai kim bồn ta tin tưởng cẩu đầu đao, hai ta thế nào lại cùng một loại người? À nhưng nếu nói về khía cạnh có nhiều mạng thì đúng là như nhau thật … Miêu gia hình như có chín cái mạng, ngươi mấy cái?”

Bạch Mộc Thiên thở dài, “Nếu muốn động thủ thì ngươi tới đi … Muốn giết muốn bắt tùy tiện.”

Triển Chiêu cũng lắc đầu, phản vấn, “Ai nói ta muốn giết ngươi?”

Bạch Mộc Thiên bất ngờ, “Ngươi không giết ta?”

“Ngươi dù sao cũng coi như là thân thích của Ngọc Đường, ta có thể chừa chút mặt mũi cho ngươi.” Triển Chiêu cười cười.

Bạch Mộc Thiên nghi hoặc nhìn Triển Chiêu, “Ngươi muốn …”

Chỉ là hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy nhoáng lên… Triển Chiêu xuất hiện ngay trước mắt.

Bạch Mộc Thiên giật mình lui về phía sau … Nhưng Triển Chiêu nhào tới túm lấy cánh tay trái của hắn.

Bạch Mộc Thiên còn chưa kịp định thần thì chợt cảm giác tay trái một trận đau nhức, kêu thảm một tiếng… Nhìn nữa… Trên tay xuất hiện một vết sưng đỏ, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu.

Bạch Mộc Thiên kinh hãi nhìn tay trá icủa mình, lắc lắc, nháy mắt vừa rồi như bị mộng du, cánh tay đã khôi phục nguyên trạng.

“Chuyện gì xảy ra?” Bạch Mộc Thiên nhìn tay mình, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi vừa làm cái gì?”

Triển Chiêu lắc lắc một bình trúc trong tay, chậm rãi nói, “Ngươi cũng biết trong Khai Phong phủ có một thần y… Đương nhiên hắn chuyên đi cứu người.”

Bạch Mộc Thiên khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

“Thế nhưng Ma Cung ta ngoại trừ thần y, còn có vu y, độc sư, … cổ mẫu.” Triển Chiêu nhàn nhã nói.

Bạch Mộc Thiên sửng sốt, “Cổ mẫu… Tàm Cơ?”

Triển Chiêu gật đầu, “Quả nhiên là thân thích của Ngọc Đường, rất có kiến thức a.”

Bạch Mộc Thiên nhíu mày, xoa xoa tay mình, Cổ mẫu Tàm Cơ là yêu nữ lợi hại về cổ trùng nhất trên đời này, Triển Chiêu lẽ nào lại hạ cổ hắn?

“Cái này không giống tác phong danh môn chính phái của ngươi …” Bạch Mộc Thiên nói.

“Ngươi cũng từng nói ta là hậu nhân Ma Vương mà, sao đó không phải tác phong của ta chứ?” Triển Chiêu hỏi hắn.

Bạch Mộc Thiên nhíu mày, “Ngươi thế nào…”

Triển Chiêu bật cười, “Đó là gia tộc ta tổ tiên ta, đương nhiên đã nghe ngoại công nhắc đến.”

Thu hồi bình trúc trong tay, Triển Chiêu nói, “Lúc ta ly khai Ma Cung hạ sơn, Tàm bà bà cho ta cái bình này, nói nếu ta muốn không chế một người, hãy cho thứ trong bình cắn người kia.”

“Thứ gì vậy…” Bạch Mộc Thiên kinh hãi.

Triển Chiêu nhìn cái bình nhún vai, “Trời mới biết, ta lại không mở ra xem thử, dù sao bây giờ nó cũng đang ở trong thân thể ngươi.”

Bạch Mộc Thiên khiếp sợ, “Ngươi…”

“Không bằng để ta thử một chút…” Triển Chiêu vuốt cằm, “Tỷ như, cánh tay ngươi sẽ đau …”

Bạch Mộc Thiên bỗng co quắp một trận, cuộn mình ôm cánh tay, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, “Như vậy tức là có hiệu quả a.”

Trong nháy mắt, đau đớn trên tay Bạch Mộc Thiên lại biến mất.

Triển Chiêu thoả mãn, “Ngươi đi đi.”

Bạch Mộc Thiên nhìn hắn, “Ngươi muốn ta đến Ác Đế thành làm nội ứng cho ngươi?”

Triển Chiêu vỗ tay một cái, “Lại nói đúng rồi, ta phát hiện ngươi rất thông minh.”

Bạch Mộc Thiên không nói gì, thế nhưng trong người đã bị quản chế thì không có cách nào, hắn chỉ trăm triệu lần không nghĩ tới Triển Chiêu sẽ dùng đến chiêu này.

Triển Chiêu cười nhạt, “Đầu tiên ngươi phải bảo đảm cả đời không làm ác nữa, nếu không sẽ chịu nỗi khổ bị trùng gặm cắn … Đương nhiên, ngươi còn phải đến Ác Đế thành giúp ta bàn chuyện.”

Triển Chiêu vừa nói vừa đi tới trước mã xa, đưa tay vỗ vỗ lên đầu người nọ…

Người đánh xe bỗng mở mắt.

Bạch Mộc Thiên khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

“Hôm qua mới tham khảo phương pháp sử dụng nhiếp hồn thuật ở chỗ ngoại công, kỳ thực cũng không phải quá khó.” Triển Chiêu vừa nói vừa trở lại trước mắt Bạch Mộc Thiên.

Bạch Mộc Thiên hỏi, “Ngươi chỉ muốn ta không làm chuyện xấu nữa?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Ngươi đã làm chuyện xấu nên ngươi nhất định phải trả giá, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.”

Bạch Mộc Thiên nhíu mày, “Ngươi muốn ta đến Ác Đế thành làm gì?”

Triển Chiêu nói, “Một tòa thành luôn luôn có thành chủ đúng không, Ác Đế thành Thành chủ gọi là gì, Ác Đế?”

Bạch Mộc Thiên nói, “Sự tình không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, dùng Cự Khuyết gõ lên ngực Bạch Mộc Thiên, “Điểm ấy ta cũng đoán được.”

Bạch Mộc Thiên nhìn Triển Chiêu, “Ngươi muốn ta đến Ác Đế thành làm gì?”

“Ngươi cứ ở đó đã, lúc hữu dụng tự nhiên sẽ tìm ngươi, cùng với…” Triển Chiêu ngẩng đầu, cười với hắn, “Giúp ta chuyển lời cho chủ nhân ngươi.”

“Chuyển lời gì?” Bạch Mộc Thiên nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiến lên, nói thầm vào tai hắn, “Cút khỏi cố thổ của ta!”

Nói xong, Triển Chiêu lui về phía sau, một cước đạp lên xe ngựa của Bạch Mộc Thiên, phất tay với người lái xe …

Xa phu nọ theo bản năng kéo dây ngựa… Hai con ngựa kéo mã xa dọc theo quan đạo, rời đi.

Khi mã xa đi khuất, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng tới.

Lâm Dạ Hỏa đáp xuống đất liền hỏi, “Bạch Mộc Thiên đâu?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Thả đi Ác Đế thành rồi.”

Lâm Dạ Hỏa há hốc miệng.

Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì.

Triển Chiêu hỏi, “Không hỏi nguyên nhân sao?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi cũng nói là ngươi thả hắn đi, đương nhiên là có lý do.”

Triển Chiêu nở nụ cười.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng mở cửa thành, tiếng lạch cạch của bánh xe di chuyển truyền đến.

Thành Bắc khó có được lúc mở cả hai cánh cửa, bên trong, Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ của tiên phong doanh đang chờ để xuất phát.

Trên cửa thành, Long Kiều Quảng và Trâu Lương một trái một phải đứng ở đó, bên trong thành, kỵ binh tả quân và hữu quân cũng đã bắt đầu tập kết.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đứng trên thành lâu, nhìn thấy Triệu Phổ và Công Tôn cũng đều tới.

Đi tới cửa thành, Triệu Phổ khoát tay với Âu Dương.

Hỏa Kỳ Lân khoác băng thiết côn lên lưng, quay lại vung tay với thủ hạ, “Đi! Chúng ta quay về Hắc Phong thành!”

Theo dây cương hắn vung lên, Phong Nha Đầu hí dài một tiếng, phóng bốn bó lao về phía trước, phía sau ba nghìn kỵ binh theo sát, hướng phía Tây Bắc hùng dũng lao đi …



Xa xa trên nóc Miêu Miêu lâu, Ân Hầu đứng ở nơi đó, gió thổi làm tán loạn mái tóc đen, phía sau, Thiên Tôn đi tới, cùng hắn đứng nhìn đoàn binh mã đi xa.

Thiên Tôn hỏi, “Lão quỷ, nhiều năm như vậy, ngươi có nhớ nhà không?”

Ân Hầu khẽ lắc đầu.

“Nhiều năm như vậy.” Thiên Tôn hỏi tiếp, “Mới nghe được tiếng trống trận, ngươi không hoài niệm sao?”

Ân Hầu không nói gì, hai mắt nhìn về phía mặt trời lặn ở chân trời Tây Bắc …



Xa xa, Âu Dương sắp biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người thì nâng cao tay trái vẫy vẫy hai cái.

Trên thành lâu, Triệu Phổ, Công Tôn, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương vaf Long Kiều Quảng tất cả đều vung tay —— gặp nhau ở Hắc Phong thành!