Long Đồ Án

Quyển 2 - Chương 32: Hoành Thánh hay là Mỳ



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Tiểu Tứ Tử đã bò dậy, chui ra từ ổ chăn mà nhào vào ngực Công Tôn còn đang ngủ: “Phụ thân!”

“Ừ….” Hômqua Công Tôn xem hồ sơ đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, lúc này đang mơ mơmàng màng đưa tay nắm lấy Tiểu Tứ Tử, nhét lại vào trong chăn.

Tiểu Tứ Tử nháo một lúc, lại nhô đầu ra ôm lấy cổ Công Tôn: “Phụ thân!”

Công Tôn kéo cao cái chăn lên, trùm lên người bé, ấn sang bên cạnh.

Tiểu Tứ Tửthấy phụ thân không có để ý đến mình, cuối cùng quyết định tung ra tuyệt chiêu…. Nhảy lên ôm chặt Công Tôn như gấu ôm cây: “Phụ thân, phụ thân,phụ thân…”

Công Tôn đưa tay nhéo lấy bên má Tiểu Tứ Tử, bất đắc dĩ mà mở mắt…. Nhìn con traimình giống hệt một cuộn bông mà rúc vào ngực mình, đôi mắt tròn xoe,khuôn mặt chẳng khác nào thỏ con mà tươi cười, hắn cũng không còn cảmthấy mệt nữa.

Ngáp một cái, Công Tôn xoa xoa mặt Tiểu Tứ Tử: “Làm sao vậy? Đói bụng à?”

“Không phảiạ!” Tiểu Tứ Tử tiến đến hôn chào buổi sáng lên má Công Tôn một cái, nói: “Chẳng phải hôm nay có đại hội luận võ sao!”

Công Tôn bật cười: “Con không có công phu, hăng hái như vậy làm gì?”

“Phụ thân, lát nữa có thể được xem bọn Cửu Cửu luận võ phải không?” Tiểu Tứ Tử càng hưng phấn hơn.

“À, hẳn làkhông cần bọn Triệu Phổ ra tay đâu, nhiều nhất chỉ cần Bạch Ngọc Đườngxuất một trận, dù sao thì đây cũng là chuyện của Phái Thiên Sơn mà.”Công Tôn đưa tay mặc y phục cho bé.

“Cửu Cửu không ra tay sao?” Tiểu Tứ Tử quệt miệng, có vẻ rất thất vọng.

“Con rấtmuốn xem Triệu Phổ giao chiến sao?” Công Tôn còn cảm thấy thực bất ngờ,nhéo cái mũi của Tiểu Tứ Tử: “Không phải con ghét nhất là người ta đánhnhau sao?”

“Cửu Cửu có vẻ rất lợi hại.” Tiểu Tứ Tử cười rất tươi.

“Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không lợi hại sao?” Công Tôn cầm lấy cái chân mũm mĩm của Tiểu Tứ Tử mà đi tất cho bé.

“Dạ, conchưa từng được nhìn các thúc ấy giao chiến bao giờ.” Tiểu Tứ Tử nói tớiđây, đột nhiên lại nhớ tới: “Đúng rồi phụ thân, hôm qua lúc con vềphòng, có nhìn thấy Triển Triển kéo một nam nhân chạy vào phòng đó.”

Công Tôn hơi sửng sốt: “Nam sao… Bạch Ngọc Đường à?”

“Không phảinha, Bạch Bạch đã sớm quay về phòng mình rồi, lúc con đi ngang qua sân,liền thấy Triển Triển kéo một nam nhân cao gần như Cửu Cửu, vèo một cáiđã chạy vào phòng rồi, sau đó còn đóng cửa lại nữa, dáng vẻ lén lút.”

Công Tôn nhíu mày: “Triệu Phổ á?”

“Đương nhiên không phải rồi, hôm qua không phải Cửu Cửu xem hồ sơ với cha sao, người kia cũng mặc y phục màu đen, ừm, cảm giác…”

“Cảm giác thế nào?” Công Tôn tò mò.

“Cảm giác rất lợi hại đó.”

“Lợi hại màcon cũng có thể cảm giác được a.” Công Tôn bò dậy, tự mình mặc y phục,cầm lược chải đầu cho bé, có điều cũng cảm thấy buồn bực – Triển Chiêudẫn theo một người xa lạ về sao? Hơn nữa lại còn là nửa đêm nữa, có chút kỳ quái.

“Bữa sáng muốn ăn gì?” Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử.

“Ăn Hoành thánh.” Tiểu Tứ Tử lên tinh thần ngay.

Công Tôn lấy khăn lông ấm lau mặt cho bé: “Ừ, một lát đi ăn hoành thánh!”



Mà lúc này, trong phòng Triển Chiêu.

Triển Chiêuđứng ở mép giường, Y đã rửa mặt thay y phục rồi, hai tay đang chống eomà nhìn cái người tứ chi chữ đại dang tay dang chân đang nằm ngủ ngonlành, lại còn vừa ngủ vừa ngáy trên giường của mình, Ân Hậu.

Nhịn khôngđược phải xoa cổ, Triển Chiêu bực mình – Hôm qua giường bị ông ngoạichiếm mất, mình lại phải nằm xuống đất mà ngủ, dù sao thì cũng không thể để người đã hơn trăm tuổi ngủ dưới đất đi, tuy rằng khinh công của hắncũng có thể khiến hắn bay lơ lửng trên không trung mà ngủ, thế nhưng hắn lại cố tình tranh giường của mình thì mình cũng chẳng còn biện pháp nào khác cả.

Sau khi xoay trái xoay phải mà xoa cái cổ rồi, Triển Chiêu bắt đầu vuốt cằm suy nghĩ – Làm sao để có thể khiến ông ngoại mình biến mất đây.

“Ngoáp a…”

Chính tại lúc Triển Chiêu đang phát sầu, Ân Hậu lại ngáp một cái mà duỗi người, xoa xoa cái bụng rồi tỉnh lại.

Ân Hậu mởmột con mắt mà liếc quanh một cái, thấy Triển Chiêu đang ở bên cạnhngười mình, liền cười: “Chào buổi sáng, Chiêu Chiêu.”

Triển Chiêu khom lưng tiến qua, vỗ hắn mấy cái, hỏi: “Người tỉnh chưa? Nhanh chóng về Ma Cung đi!”

Ân Hậu nheo mắt lại, trùm kín chăn: “Không đi! Ta phải ở lại đây!”

“Người về trước đi!” Triển Chiêu túm hắn: “Người ở đây không tiện!”

“Không tiện cái gì mà không tiện!” Ân Hậu túm chặt lấy chăn: “Ngươi không nói ta không nói, ai biết ta là ai chứ!”

“Nhất định sẽ bại lộ.”

“Bại lộ cái gì! Ta là Anh họ ngươi!” Ân Hậu ôm chặt chăn nhất định không chịu đi: “Tên của ta gọi là Triển Đại Miêu.”

Triển Chiêu giận đến thở dốc, túm chặt lấy cổ áo hắn mà lắc lắc: “Người đừng có quấy rối con! Về Ma Cung trước đi!”

Ân Hậu buồn bực: “Ta sao có thể quấy rối ngươi được, ta ở lại để giúp đỡ đó!”

“Giúp đỡ cái gì!” Triển Chiêu hình như nghe được động tĩnh bên ngoài, xem ra tất cảmọi người đều đã tỉnh rồi, phải nhanh chóng đuổi Ân Hậu đi thôi, nếukhông lát nữa nhiều người phiền toái.

“Người có đi hay không? Không đi không nhận người!” Triển Chiêu uy hiếp.

Ân Hậu sửng sốt, thật sự hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên giở giọng ăn vạ khóc than: “Ai nha, ngươi là cái đồ bất hiếu…”

Còn chưa khóc xong, Triển Chiêu liền nhanh chóng chạy đến che miệng hắn lại, gặp phải vô lại rồi!

Ân Hậu cườihì hì, đưa tay sờ cằm, nói: “Không cần lo lắng, ông ngoại sẽ không mangphiền toái đến cho ngươi đâu…. Lại nói, nơi này có nhiều thứ chơi vuinhư vậy, hắc hắc, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi, ta tự nhiên sẽ tìmđược bạn chơi!”

Sắc mặt Triển Chiêu liền trầm xuống: “Người muốn chơi với ai?”

Ân Hậu ngồi dậy: “À… Muốn chơi thì trước tiên cần phải ăn no cái đã, mời ta ăn cơm đi.”

“Người muốnăn cái gì?” Triển Chiêu nghĩ cứ lừa hắn ra ngoài ăn cơm cũng tốt, tốtnhất là đến tửu lâu nào đó chọn cho hắn cả một bàn đồ ăn, sau đó dỗ chohắn ăn đến ba ngày ba đêm cũng không thể nhúc nhích được đi.”

“Hoành thánh đi.” Ân Hậu cười rất tươi, đưa tay: “Giúp ta mặc y phục.”

Triển Chiêuthở dài, cầm lấy bộ y phục kia mặc lại cho hắn, lấy khăn lông ấm chà xát mặt hắn mấy cái, hung hăng mà lau thật mạnh cho hả giận.

Ân Hậu lau sạch mặt rồi liền thần thanh khí sảng, đi ra ngoài viện.

Vừa mới mởcửa viện cái đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó một vật thểnhư một trái cầu nhỏ liền chạy lên ôm chặt lấy chân hắn, nói: “TriểnTriển, ăn hoành thánh không a?”

Ân Hậu cúiđầu nhìn qua, liền nhướng mi…. Chỉ thấy đó là một tiểu oa nhi khoảng bốn năm tuổi đang ôm bụng chân mình, ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng chẳng khác nào cục bông, mà khuôn mặt này quả thật không thua gì Triển Chiêu lúcnhỏ, đương nhiên, cháu ngoại của hắn vẫn là lanh lợi đáng yêu hơn mộtchút, tiểu hài này có vẻ hơi ngốc cùng béo hơn một chút.

Khóe miệng Ân Hậu cũng nhếch lên – Bé con mập a!

Tiểu Tứ Tửvốn định đến tìm Triển Chiêu rủ đi ăn hoành thánh, vừa thấy cửa mở liềncho rằng người đi ra chắc chắn là Triển Chiêu, vì vậy mới chạy đến ômlấy, nhưng vừa ngẩng mặt nhìn, lại phát hiện…. Không phải a! Ôm saingười rồi.

Tiểu Tứ Tửngơ ngác mà nhìn người rất cao cũng đang cúi đầu đánh giá mình kia,người này thật quá đẹp trai a! Chính là người có râu đẹp trai nhất trong những người có râu mà bé từng gặp nha!

Nhìn tuổingười này, có lẽ là khoảng gần ba mươi tuổi đi, diện mạo hoàn toàn khácbiệt với những người khác, lại có chút giống Cửu Cửu, thế nhưng cũng lại không giống, chỉ là ngoại hình có chút tương tự mà thôi, đều có thânhình thon gầy cao lớn, bộ dáng rất có cảm giác an toàn.

Da người này không trắng cũng không có đen, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, hai má gầy, trền cằm có một chòm râu nhàn nhạt, cảm giác rất có…. Có tư vị nam nhân a!

Thấy một oanhi mập ôm lấy chân mình mà ngẩn người, cái đầu nghiêng sang bên trôngcó vẻ choáng váng, Ân Hậu càng nhếch khóe miệng lên một chút, Tiểu Tứ Tử lại chớp chớp mắt – Oa! Người này cười rộ lên hai má có lê qua nha,nhìn càng đẹp!

Ân Hậu thấytiểu hài nhi này mở tròn đôi mắt nhìn mình, khuôn mặt tròn xoe biểu tình biến hóa phong phú liền cảm thấy rất thú vị, liền đưa tay nhéo má bémột cái, hỏi: “Cháu là ai?”

Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng: “Cháu là Tiểu Tứ Tử.”

Ân Hậu hơi nhướng lông mày một chút, híp mắt đánh giá: “Tiểu Tứ Tử là ai?”

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt – Nha, sao người này nói chuyện lại giống mình vậy nha!

“Tiểu Tứ Tử đừng để ý đến người đó!”

Lúc này,Triển Chiêu cũng đi từ trong phòng ra, đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, vừaliếc mắt nhìn về phía ông ngoại của mình vừa hỏi Tiểu Tứ Tử: “Phụ thâncháu đâu rồi?”

“Phụ thânnói chờ cháu ngoài cửa, bảo cháu đi hỏi xem mọi người có đi ăn hoànhthánh không.” Tiểu Tứ Tử vừa nói lại vừa liếc Ân Hậu một cái nữa, nhỏgiọng hỏi Triển Chiêu: “Thúc ấy là ai vậy?”

“À, là…”Triển Chiêu mở miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra hai tiếng “Anh họ” được, hơn nữa, người giả danh kia lại quá mức không đáng tincậy.

“Ta là anh anh họ của nó.” Ân Hậu da mặt rất dày, không có chút ngượng ngùng nào, nói: “Tên là Triển Đại Miêu.”

“Triển Đại Miêu?” Tiểu Tứ Tử cả kinh.

Triển Chiêu hung hăng mà trừng Ân Hậu một cái, sửa lại: “Nghe lầm rồi, tên là Chiêm Đại Mao.”

Mí mắt Ân Hậu co giật.

Tiểu Tứ Tử nghiêng cái đầu: “Đại Miêu…”

Ân Hậu cảmthấy cái tên quá khó nghe, nên nói: “Đó là tên hiệu thôi, tên thật làChiêm Dần, bởi vị biệt hiệu của Chiêu là Tiểu Miêu cho nên biệt hiệu của ta là Đại Miêu!”

Tiểu Tứ Tửvỗ tay một cái, hiểu được: “Nha … Thì ra nhũ danh của Triển Triển làTiểu Miêu a, thật giống như Tiểu Tứ Tử, tên đầy đủ là Công Tôn Cận, cònnhũ danh là Tiểu Tứ Tử.”

“Công Tôn Cận a….” Ân Hậu gật đầu: “Tên rất hay!”

Tiểu Tứ Tử vui vẻ: “Miêu Miêu.”

Triển Chiêu sửng sốt: “Cái gì?”

Tiểu Tứ Tử vui vẻ chỉ Triển Chiêu: “Miêu Miêu.” Lại chỉ Ân Hậu: “Đại Miêu Miêu.”

Ân Hậu nhướng mi, đưa tay vỗ nhẹ đầu Tiểu Tứ Tử: “Ừ, đứa bé này thông minh lanh lợi, rất có tiền đồ.”

Triển Chiêugiận a, Ân Hậu còn nói là không mang phiền phức đến cho mình, vậy mà vừa mới gặp Tiểu Tứ Tử một cái, đã đặt cho mình cái tên hiệu là “Miêu” rồi.

Triển Chiêucó một oán niệm đặc biệt với mèo, khi còn nhỏ, vì mắt Y to lại lanh lợi, khinh công cũng tốt, vì vậy toàn bộ người của Ma Cung đều coi Y là Mèomà trêu chọc, ngay cả ám hiệu dùng để liên lạc cũng phải kêu một tiếng“Mieo”. Khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi Ma Cung, theo Bao Đại nhân rồicòn đụng phải một tên Hoàng đế khùng, Triệu Trinh vừa nhìn thấy khinhcông của Y quá cao liền buột miệng thốt ra một cái “Ngự Miêu”. Lúc nàythì tốt rồi, cái chữ “Mèo” lại trèo lên tận đầu mà đậu, chẳng lẽ đờitrước Y từng đắc tội qua con Miêu Yêu nào sao?!

“Tiểu Tứ Tử!”

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi.

Triển Chiêu nhoáng cái bắt đầu lo lắng – Triệu Phổ a! Lại nghe thử, chỉ có một tiếng bước chân, xem ra chỉ có mình hắn đến thôi.

Triệu Phổ đi đến cửa viện, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử được Triển Chiêu ôm, liền hỏi:“Không phải nói đi ăn sáng sao? Phụ thân cháu chờ đến sốt ruột kìa!”



Đang lúc nói chuyện, Triệu Phổ lại thấy được Ân Hậu.

Hắn hơi ngẩn người, tò mò – Người kia là ai?

“Cửu Cửu, thúc ấy là anh họ của Miêu Miêu, Đại Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử vui vẻ mà quay đầu lại giới thiệu Ân Hậu cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ buồn bực: “Cái gì mà Miêu!”

Triển Chiêu xấu hổ, nói: “Đây là …”

Hai chữ “Anh họ” vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng được, Triển Chiêu đang cố nghĩ nên nói thế nào.

Ân Hậu hơi hơi mỉm cười: “Ngươi chính là Triệu Phổ?”

Triển Chiêu tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái – Tại sao lại dùng giọng điệu như thế?

Ân Hậu nhướng mi – Nếu không thì thế nào? Lão tử lớn hơn hắn không ít đâu!

Triển Chiêu nhụt chí.

Triệu Phổvốn dĩ không hề câu nệ tiểu tiết, thấy được người này cũng không có câunệ tiểu tiết, liền gật đầu: “Ta là Triệu Phổ, ngươi gọi thế nào?”

“Chiêm Dần.” Ân Hậu cười cười, cao thấp đánh giá Triệu Phổ một lượt, cảm thấy cũngkhông tồi, cũng là kỳ tài luyện công, khó trách sao tên điên kia lạinhận hắn làm đồ đệ.

Triệu Phổcũng là người từng trải nhiều, quen tiếp xúc với những tình huống phứctạp, gặp gỡ với những nhân vật lớn, ấn tượng đầu tiên mà Ân Hậu mang đến cho người ta quá sức mãnh liệt. Người này, mặc một thân màu đen cũngkhông giống với người thường, khí tràng mạnh mẽ kia khiến Triệu Phổ cũng có chút không thể chống đỡ được. Này được a, vị anh họ này của TriểnChiêu có địa vị gì đây? Hơn nữa, trong nhất thời Triệu Phổ không cáchnào đoán ra sâu cạn của hắn, rốt cuộc là hắn có võ công hay không có võcông đây? Không thể cảm nhận được a, sao lại thế này?

Ân Hậu nhìn đủ rồi, liền đi ra ngoài: “Đi ăn hoành thánh đi!”

Nói rồi cứthế lướt qua bên người Triệu Phổ mà đi, Triệu Phổ lúc này càng khó thởhơn mấy phần – Người này, lúc đi ngang qua bên người lại mang đến cảmgiác bức bách mạnh đến không chịu nổi, hắn vốn là Đại nguyên soái cầmquân đánh giặc lâu như vậy, lần đầu tiên gặp được một người có thể ápchế hắn thế này.

“Này!” Triệu Phổ nhẹ nhàng vỗ Triển Chiêu đang sầu mi khổ kiểm đi ở phía sau: “Anh họ của ngươi có địa vị gì thế?”

Khóe miệng Triển Chiêu co rút, thở dài lắc đầu: “Đừng nói nữa.”

Triệu Phổ khó hiểu.

“Bạch Ngọc Đường đâu rồi?” Triển Chiêu thấp giọng hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ xua tay: “Sáng nay chưa gặp Hắn, có phải đã lên Thiên Sơn rồi không?”

Triển Chiêu giờ mới nhớ tới, đúng vậy, hôm nay Phái Thiên Sơn luận võ, có đại sự hẳn là sáng sớm Bạch Ngọc Đường đã đi rồi.

“Tốt lắm!”Gánh nặng trong lòng Triển Chiêu cũng được hóa giải, hay là lát nữa mình bồi Ân Hậu đi dạo khắp nơi đi, không cho hắn lên Phái Thiên Sơn, khôngcho gặp Bạch Ngọc Đường! Thế nhưng, chính Triển Chiêu lại cảm thấy thậtkhông cam tâm, lát nữa Y cũng muốn lên Phái Thiên Sơn xem có thể hỗ trợgì cho Bạch Ngọc Đường hay không.

“Bây giờ làm sao mới tốt đây…” Triển Chiêu lầm bầm.

Triệu Phổ nhíu mày nhìn Y: “Ngươi làm gì a? Sầu mi khổ kiểm như vậy.”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Lát nữa ngươi có lên Thiên Sơn không?”

“Đi a, ta muốn đi bắt Kỳ Lân.” Triệu Phổ bĩu môi: “Lần này mang theo năm trăm người đi, làm một cái lưới đồng.”

“Bắt Kỳ Lân làm gì a, ngươi đến Phái Thiên Sơn hỗ trợ đi.”

Triệu Phổnhíu mày: “Ngươi đi không phải được rồi sao, ngươi cộng thêm Bạch NgọcĐường thì môn phái nào mà chẳng bãi bình hết được chứ …. Đúng rồi, cònthêm cả anh họ ngươi nữa.”

Triển Chiêu liền đen mặt.

“Anh họ của ngươi hẳn là biết võ công đi?” Triệu Phổ thăm dò.

Mặt Triển Chiêu càng đen hơn.

Triệu Phổ khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Không thể để hắn gặp Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu nghiêm túc.

“Vì sao?” Triệu Phổ tò mò.

“Tóm lại là không thể để Bạch Ngọc Đường….”

“Không thể để ta cái gì?”

Triển Chiêu còn đang rối bời, đột nhiên lại nghe thấy từ phía sau có giọng nói truyền đến.

Triển Chiêucùng Triệu Phổ đều cả kinh, quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt đầy hoang mang của Bạch Ngọc Đường khi vừa mới ngủ dậy đang ở ngay phía sau bọn họ.

Tối hôm quaBạch Ngũ gia đúng là rất thảm, không biết tại sao lại mất ngủ, cả đêmkhông ngủ được, tờ mờ sáng hôm nay mới mông mông lung lung ngủ được mộtchốc, đã thế lại còn gặp quái mộng, cho nên sáng nay chẳng có chút tinhthần nào hết. Đã dậy muộn, lúc vừa mới ra đến sân lại nhìn thấy bọnTriển Chiêu ở phía trước, cho nên mới đuổi theo, thế nhưng không ngờ lại nghe được Triển Chiêu có vẻ rất lo lắng mà nói nhỏ cho Triệu Phổ cái gì mà “Không thể để Bạch Ngọc Đường….”

“Ngươi không lên Thiên Sơn sao?” Triển Chiêu hỏi, lại vừa liếc mắt nhìn ra phíatrước, không biết Ân Hậu đã đi xa chưa, việc quan trọng cấp bách lúc này chính là giữ Bạch Ngọc Đường lại trước, ông ngoại của Y mà đụng phải đồ đệ của Thiên Tôn, không trêu chọc đến chết e là không được đâu.

“Ta dùngxong bữa sáng rồi đi.” Bạch Ngọc Đường khoanh tay cầm Vân Trung Đao,dáng vẻ chẳng có chút tinh thần nào, vừa đi vừa hỏi hai người: “Cácngươi đi đâu ăn sáng…”

“Chúng ta đến trù phòng!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi về hướng trù phòng: “Nấu mỳ ăn đi?”

Triệu Phổ buồn bực, không phải đã nói là ra ngoài ăn hoành thánh sao?

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo chạy về hướng trù phòng, đã muốn quay đầu lại nhìn…. Sao Triển Chiêu lại quái quái như vậy.

Nhưng mà vừa mới quay đầu lại, Triển Chiêu đã đưa tay kéo mặt Hắn về, không cho Hắn nhìn ra ngoài cửa: “Muốn ăn mỳ thịt bò.”

Bạch NgọcĐường liền nói: “Sáng sớm hôm nay hẳn là bọn Bạch Phúc đã lên Thiên Sơnhỗ trợ rồi, hôm nay nên đi ra ngoài ăn đi, nếu như ngươi muốn ăn mỳ, ởnhà đối diện kia….”

“Không cần đi nhà đối diện, đi ăn ở cửa sau đi!” Triển Chiêu nghiêm túc.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, nói: “Cửa sau là sông!”



Triển Chiêu tiếp tục chỉ về cửa sau: “Đi ngắm sông trước đã.”

Bạch NgọcĐường có chút dở khóc dở cười, chắc chắn có chuyện rồi, vừa định hỏi lại đột nhiên nghe thấy có người gọi từ phía sau: “Chiêu, không phải ngươinói muốn ăn hoành thánh sao, hoành thánh ở nhà đối diện phủ mà.”

Bước chân Triển Chiêu dừng lại, tâm nói – Xong rồi!