London Ta Và Em

Chương 5



“Tristan, anh có nghe tôi nói không đấy?”

Tristan ngước nhìn người trợ lý, Philip Barclay, và giật mình. “Gì cơ? Ờ, có chứ.”

Bạn thân của anh nhướng một bên mày. “Thật sao? Tôi vừa bảo cậu là chúng ta sẽ nhuộm lông lũ cừu cư ngụ ở vùng đồng cỏ phía nam thành màu lam sáng và cậu đã đồng ý đây!”

Tristan mím môi. “Được rồi, tôi đã không chú tâm. Không có cừu màu lam nào hết.”

Philip cười khùng khục và đóng cuốn sổ cái lại, nhưng khi Tristan không cười hòa theo, gương mặt bạn anh trở nên lo lắng.

“Tình cảnh này đang gây áp lực cho cậu.”

Câu nói của Philip là sự khẳng định, không phải câu hỏi. Tristan quay đi. Có rất ít người trên thế giới này được anh tin tưởng hoàn toàn, và người đàn ông đang ở trong văn phòng anh là một trong số đó.

Philip là con út của một tòng nam tước giàu có. Hai người đã cùng nhau nhập học Cambridge và trở thành bạn thân suốt thời sinh viên sôi nổi trong những trò chơi khăm tinh quái và những trận bóng polo của trường. Nhưng vận mệnh của Philip thay đổi từ khi cha cậu ta mất. Sau khi Tristan thừa hưởng tước hiệu Hầu tước, anh đã không chút chần chừ đề nghị người bạn cũ vào vị trí cố vấn và bằng hữu thân cận nhất của mình.

Philip chưa bao giờ phụ lòng anh. Và cho đến lúc này cậu ta là người duy nhất biết sự thật.

“Có phải cô Northam xinh đẹp là người khiến cậu trầm tư như thế không?”

Tristan liếc nhìn bạn mình. Philip điềm nhiên nhìn lại, hai tay khoanh trước ngực. “Tôi không biết cậu đang nói về chuyện gì,” Tristan nói dối.

Philip trợn mắt. “Hừm, cậu đã nhắc đến cô ấy ít nhất là ba lần kể từ lúc mẹ cậu mời cô ấy đến bữa tiệc. Với hầu hết cánh đàn ông, điều đó xem ra chẳng phải bất bình thường. Nhưng vì cậu chưa một lần nhắc đến bất cứ người phụ nữ nào cậu quen biết trong hai năm qua, nữa là ba lần, nên nó nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.”

Tristan đứng dậy khỏi ghế và bước ra ngoài. Có một số chuyện anh không muốn bàn luận với bạn mình. Ngạc nhiên thay, anh nhận thấy chuyện về Meredith nằm trong số đó. Nếu lớn tiếng tuyên bố niềm cảm mến của mình, anh có thể đánh mất sự kiểm soát hết sức mong manh anh đạt được đối với nỗi khao khát lập tức xuất hiện mỗi khi cô ở trong khoảng cách có thể chạm tới. Làm thế sẽ mở ra chiếc hộp Pandora[1] mà anh không thể nào đóng lại.

[1] Trong thần thoại Hy Lạp, đây là chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người – và dặn kỹ không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng nàng Pandora đã không nén nổi tò mò, và tất cả những gì trong chiếc hộp kỳ bí đó đã thoát ra khiến cho khắp thế gian tràn ngập thiên tai, chiến tranh, bệnh tật… May thay, chiếc hộp còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để họ có thể tiếp tục sống.

“Cuộc đối thoại này có liên quan gì đến công việc của tôi?” anh bình thản hỏi.

Philip nhún vai. “Tuyệt nhiên không. Sổ của tôi đã đóng rồi. Tôi không hỏi cậu với tư cách công việc, tôi hỏi cậu với tư cách bạn bè.”

Tristan siết chặt bàn tay lại bên hông, nhưng không đáp.

“Chắc cậu biết rằng dính đến phụ nữ vào lúc này là một sự xao lãng vô cùng nguy hiểm. Nhất là khi Augustine Devlin đang ở đây, quan sát nhất cử nhất động của cậu.”

Tristan cau mày. “Cậu nghĩ tôi không ý thức được chắc? Dĩ nhiên Meredith…” Anh ngừng bặt với một tiếng chửi thề. Anh đã lỡ gọi ra tên riêng của cô. Sự thân mật đó đã phá hủy hết mọi cơ hội để anh chối bỏ sức hấp dẫn ở cô. “Dĩ nhiên cô Northam có thể là một sự xao lãng. Và nếu tôi định theo đuổi cô ấy, ắt tôi sẽ đặt cô ấy vào nguy hiểm, cũng như gây hại đến kế hoạch của tôi. Tôi là người có bao nhiêu thứ để mất. Tôi không cần sự xía mũi của cậu hay những lời nhắc nhở về thực tế đó.”

Ngay lập tức, Tristan ước gì mình có thể rút lại những lời vừa rồi cùng những cảm xúc kèm trong đấy. Chúng không chỉ tiết lộ quá nhiều, mà còn không công bằng. Philip chỉ đang nhắc anh về những sự thật mà anh thường quên phắt mỗi khi hít phải mùi nước hoa gợi cảm mà Meredith xức hay cảm thấy niềm vui náo nức đi cùng tiếng cười của cô.

“Tôi xin lỗi,” Philip mềm mỏng nói. “Tôi đã không nhận ra đây là một chủ đề nhạy cảm. Tôi biết chuyện này khó khăn thế nào đối với cậu, nhưng tôi không cố ý xen vào.”

Tristan cau mặt, phẩy tay xua đi vẻ lo lắng của bạn mình. Anh không muốn nói về chuyện này nữa.

“Devlin đến chưa?”

Philip gật đầu, và có vẻ cậu ta đã sẵn sàng cho qua chủ đề về Meredith… ít nhất là thời điểm hiện tại. Song Tristan biết bạn anh đã ghi nhớ, và anh dám chắc nó sẽ trở lại lần thứ hai. Anh sẽ phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn các câu trả lời cho lúc ấy.

“Devlin đến gần một giờ trước rồi. Tôi đã thu xếp để hắn ngụ trong một căn phòng lịch sự tươm tất hơn nhiều so với những yêu cầu của một kẻ ở địa vị như hắn. Hắn có vẻ rất hài lòng.” Philip nhăn trán. “Tôi thấy lo lo là, Carmichael.”

Buông tiếng thở dài, Tristan bước tới tủ rượu để rót một cốc cho mình. Anh lắc cho chỗ rượu xoáy tròn trong cốc. “Chuyện đó cậu nói với tôi cả trăm lần rồi. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi cần thông tin Devlin có thể cung cấp, còn hắn muốn những món tôi đã kiếm được. Bữa tiệc này là nơi tốt nhất để trao đổi mà không làm dấy lên mối nghi ngờ như chúng ta đã mắc phải ở London.” Anh nhấp một ngụm rượu. “Mẹ tôi không nhận ra bất cứ chuyện gì khác thường đấy chứ?”

Philip lắc đầu. “Tên của Devlin đã được lặng lẽ đưa vào danh sách khách mời với ghi chú hắn là một đối tác làm ăn. Lão phu nhân không thắc mắc gì về sự có mặt của hắn.”

Tristan thở phào. “Tôi ngờ là nếu bà chưa hỏi tới thì thể nào cũng sẽ hỏi thôi. Tốt, tôi không muốn bà dính vào chuyện bẩn thỉu này.”

Anh rùng mình khi nghĩ đến phản ứng của mẹ nếu bà khám phá ra sự thật. Nó sẽ làm tan vỡ trái tim bà nếu biết anh đã trượt dài đến đâu. Chắc chắn bà sẽ không vui vẻ gì trước những chuyện anh đã làm, dù bà hiểu những lý do của anh.

“Cẩn thận với Devlin đấy, Carmichael,” Philips cau mày nói. “Hắn là một thằng khốn xảo trá toàn tập. Nếu cậu đẩy hắn đi quá xa…”

Tristan lắc đầu ngắt lời bạn. “Tôi biết. Nhưng nếu muốn kết thúc chuyện này, tôi phải đi theo con đường tôi đặt ra hơn một năm trước. Cách duy nhất để vượt mặt Devlin là để hắn tin rằng hắn là kẻ cao tay hơn.”

“Luôn còn nhiều cách thức khác mà, Tristan,” Philip vừa nói vừa đi ra cửa.

Tristan nhìn theo tấm lưng người bạn đang xa dần. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Philip, anh thở dài.

“Không phải lần này.”

Mắt Meredith lướt một vòng quanh bàn, nhận biết từng khuôn mặt và ghi nhớ mọi lời nói cử chỉ của họ để phân tích sau này. Đó là một phần trong nhiệm vụ, nhưng cũng là một cách hữu hiệu để giảm đi nỗi bối rối mỗi khi cô nhìn sang bên trái. Tristan đang ngồi ở đầu chiếc bàn lớn, chủ trì bữa tối đầu tiên của cuộc tụ họp với vẻ mặt không được vui cho lắm.

Cô quay mặt tránh sức hút choáng váng từ gương mặt góc cạnh của anh thì đụng phải đôi mắt Hầu tước phu nhân. Bà khẽ nghiêng chiếc ly thay cho lời nói và Meredith cố ép ra một nụ cười. Ở bất kỳ hoàn cảnh nào khác, cô ắt sẽ bật cười trước ý đồ lộ liễu muốn cô trở thành con dâu của bà, nhưng công việc không cho phép cô đáp lại những nỗ lực đáng mến ấy. Thu hút sự quan tâm từ Hầu tước phu nhân chỉ càng khiến nhiệm vụ của cô khó khăn gấp bội.

Chưa kể nó còn làm cô cảm thấy mình là kẻ đê tiện nhất nước Anh.

“Augustine Devlin kìa. Hình như anh ta có chuyện làm ăn gì đó với Hầu tước Carmichael.”

Lời nhận xét thì thào từ một quý ông nói với một quý bà ngồi bên tay phải Meredith lôi cô ra khỏi sự mơ màng. Miễn cưỡng, cô đưa mắt qua người đàn ông là đối tượng trong câu chuyện. Devlin ngồi gần cuối bàn bên phía đối diện. Hắn ăn vận hoàn hảo không chê vào đâu được, như mọi khi. Mái tóc vàng và cặp mắt xám tuyệt đẹp thu hút sự chú ý ở mọi nơi hắn đến. Nhưng chỉ sự hiện diện của hắn thôi cũng là bằng chứng đáng sợ chống lại Tristan.

Bè cánh của Devlin từ lâu vốn bị tình nghi là buôn lậu vũ khí, tuồn những thông tin hệ trọng cho kẻ thù ở Pháp và Châu Mỹ, cũng như có dính líu ít nhiều tới hàng loạt vụ tấn công vào những nhân vật chính trị cấp cao. Nhưng không một bộ phận nào, kể cả bên cô hay bên cánh nam giới trong Bộ chiến tranh, từng tiếp cận được gần để chứng minh những lập luận đó. Thế nên hắn vẫn được tự do đi lại, được tiếp tục bất cứ mưu đồ gian trá nào hắn đang tiến hành.

Cô nhìn lại Tristan. Những mưu đồ đó có thể liên quan đến anh. Ý nghĩ này khiến cô rùng mình khó chịu.

Devlin nhìn dọc theo bàn tới chỗ cô, rồi lướt qua cô. Hắn quan sát chủ nhà tỉ mỉ trước khi nhếch môi nở một nụ cười. Đắc thắng và cực kỳ khó ưa – bất chấp gương mặt hiện được coi là nằm trong số những gương mặt điển trai nhất nước Anh. Vẻ bề ngoài nhìn như thiên thần là một trong những vũ khí của hắn. Hắn có thể vô hiệu hóa hầu như bất cứ ai chỉ với một nụ cười. Những ai không áp dụng được chiêu đó, thì hắn xoay sang cách khác.

“Cô Northam, cô là thành viên của một tổ chức từ thiện phải không?”

Meredith giật mình. Cô đã quá tập trung vào Devlin và những ý nghĩ lan man về Tristan, nên không chuẩn bị cho sự bắt chuyện này. Cô chớp mắt nhìn quý cô trẻ ngồi đối diện, trong khi đầu óc lục tìm một cái tên tương ứng với gương mặt xinh đẹp nhưng không hoàn toàn thân thiện này.

“À, vâng, đúng rồi,” cô nói vấp váp.

Georgina Featherton, phải cô ta không nhỉ? Ra mắt mùa thứ hai. Và căn cứ vào cách cô ta nhìn Tristan, thì đây là một cô gái ra mắt mùa thứ hai với mục đích trở thành nữ Hầu tước. Ý nghĩ đó làm bụng Meredith thắt lại, dù cô không thấy anh có bất kỳ ý tứ đặc biệt nào dành cho Georgina.

“Cái gì đó về quả phụ hay trẻ mồ côi đúng không?” Cô gái tiếp tục, nhấn nhá từng từ cứ như chúng xấu xa lắm.

Meredith gật đầu. “Phải, Chị em hội Nhân ái vì Quả phụ và Trẻ mồ côi. Mục đích của nó gần gũi với trái tim tôi, vì tôi đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và chồng tôi cũng qua đời vài năm trước.”

Trong khi các thành viên của bữa tiệc ở trong tầm nghe thì thầm ngững lời chia buồn đồng cảm, thì Georgina nheo mắt. “Trông cô không giống một người cần đến lòng thương hại của người khác, thưa cô.”

Người phụ nữ ngồi cách đó ba ghế, có vẻ là mẹ Georgina, căn cứ vào sự tương đồng của mái tóc vàng và đôi mắt xanh to tròn, há hốc miệng, nhưng bà ta không có cách nào để cô con gái nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của mình được.

Meredith nhướng một bên mày. Tiểu thư này đang thách thức cô sao? Cô gái này có tất cả mọi thứ, song đã quên rằng tính nhỏ nhen ngớ ngẩn đôi khi đi cùng việc rước họa vào thân.

“Tổ chức không gây quỹ cho những phụ nữ ở trường hợp như tôi, bạn thân mến,” cô nói, giọng pha một chút hạ mình. “Mà cho những người kém may mắn hơn nhiều thấy mình rơi vào hoàn cảnh bi kịch như thế.”

Một lần nữa những người nghe được câu chuyện gật đầu tán đồng, nhưng cô tiểu thư nọ dường như chưa bằng lòng kết thúc bài chất vấn kỳ lạ. “Chắc chắn những người kém may mắn ấy có thể tìm được niềm an ủi trong những hòm công đức ở nhà thờ. Vì cớ gì một quý bà phải hạ thấp mình đến mức đó?”

Cặp mắt Tristan vụt ngước lên. Meredith lấy làm ngạc nhiên trước ánh lửa sáng rực bừng lên trong màu xanh bình thường điềm đạm đó. Cô không nghĩ anh lại lắng nghe cuộc đối thoại, song hiện giờ quai hàm anh đanh lại và ánh mắt anh chiếu vào tiểu thư Georgina với một sự lạnh lùng mà Meredith không bao giờ muốn thấy nó nhằm vào mình.

“Cô Northam dùng danh nghĩa của mình để tổ chức những sự kiện mà nhà thờ không bao giờ mơ tổ chức được. Giống như buổi vũ hội cách đây nửa tháng. Hẳn là cô không chê trách nó, đúng không? Chẳng phải cô đã bảo với tôi là cô thích nó sao?” anh hỏi giật giọng, đủ to để hàng loạt mái đầu xoay hết lại.

Hai má cô tiểu thư đỏ lựng. “V-vâng, đúng thế,” cuối cùng cô ta cũng lắp bắp ra lời. “Tôi đã quên mất.”

Tristan nhìn chằm chằm cô gái một hồi, rồi ánh mắt anh chuyển sang Meredith và lưu lại đó. Tim cô chao đảo với những cơn xung chấn không mong đợi. Anh đang bảo vệ cô, trước mặt mọi người. Bảo vệ một điều quan trọng đối với cô. Dù cô không có yêu cầu anh ‘cứu’ cô khỏi tiểu thư Georgina.

Bà Carmichael đằng hắng và vừa đứng lên vừa mỉm cười để xua tan sự im lặng gượng gạo đang bao trùm gian phòng. “Có lẽ các quý bà quý cô hãy cùng tôi sang phòng Hoa hồng dùng trà trong lúc các quý ông lui về phòng uống rượu.”

Đám đông rì rầm đứng dậy và bắt đầu tản ra. Tristan rời bàn chậm hơn, ánh mắt anh nấn ná trên gương mặt Meredith khi những người khác khuất dạng dần. Bụng dạ cô nhộn nhạo khi cô nhận ra anh định hộ tống cô. Thế có nghĩa là cô sẽ chạm vào anh.

Thế có nghĩa là rất, rất tệ.

“Tôi xin lỗi,” anh nói khi đưa tay ra. “Tôi không nên lỗ mãng như thế, tôi hy vọng không làm cô xấu hổ.”

Meredith mỉm cười vòng tay qua cánh tay anh. Trước sự tiếp xúc rất nhẹ nhàng này, trái tim cô bắt đầu đập mạnh. Mùi hương nam tính của anh, tinh khiết và kích thích, lấp đầy các giác quan của cô, làm đầu gối cô nhũn ra. Khỉ thât, người đàn ông này tiếp tục tác động tới mình. Cô mắng nhiếc bản thân trong khi đấu tranh lấy lại sự kiểm soát.

“Làm tôi xấu hổ ư?” cô gắng nói một cách vô tư. “Không đâu. Ngài thật vô cùng hào hiệp khi đã giải cứu tôi. Nhưng có lẽ ngài cần xin lỗi cô gái đó. Nghe chừng cô ấy sẽ không bao giờ hồi phục được.”

Tristan cau mày nhìn cô gái trẻ đang đi xuôi hành lang phía trước họ. Cô ta đang khoác tay một sĩ quan quân đội đẹp trai và nom không có vẻ gì là suy sụp. Thực ra, có vẻ cô ta đã quên sạch vụ việc vừa rồi.

“Nó sẽ chỉ củng cố cái danh tiếng một tên khốn ngạo mạn vênh váo hiện nay của tôi thôi,” anh thở dài. “Chẳng phương hại đến bất cứ ai.”

Cô nhíu mày. “Tôi chưa từng nghe những tin đồn như thế.”

“Vậy thì cô không để ý nghe rồi, thưa cô.”

Anh mỉm cười và buông tay cô ra. Meredith biết cô nên bước đi, nhưng không hiểu sao cô không thể để mặc mọi chuyện như vậy. Cô cố gắng tìm cách nào đó để xua đi vẻ khắc nghiệt trong mắt anh, để an ủi anh.

Đột ngột cô giật bắn người, suýt nữa thì há hốc miệng. An ủi anh ta? Cái quái gì đang ám vào cô vậy?

Nghiêm mặt lại, cô đáp, “Có lẽ thế. Hẹn gặp lại sau, thưa ngài.”

“Hẹn gặp lại, Meredith.”

Rồi anh quay người và bước đi. Chỉ đến khi anh không còn ở trong tầm mắt, cô mới nhận ra anh vừa gọi cô bằng tên riêng. Và rằng âm thanh của nó đang khiến tin cô đập rộn với niềm phấn khích nhiều hơn sự phấn khích cô cảm thấy trong một tuổi đời.

Tristan không uống một hớp rượu nào, dù các quý ông trong phòng đã xong cốc thứ hai. Anh không thể buông mình vào hơi ấm mơ màng của chất cồn. Nhất là khi Augustine Devlin đang nhìn anh từ bên kia phòng, thậm chí còn phân tích, đánh giá mỗi khi Tristan đạt tới những tiêu chuẩn của hắn. Anh đã thực hiện mọi hành động cần thiết trong năm vừa qua. Giờ là lúc bắt buộc phải cẩn trọng.

“Các vị, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nhập hội với các quý bà quý cô rồi,” anh nói mà không rời mắt khỏi Devlin.

Cánh đàn ông trong phòng xôn xao đồng ý, một số còn hơn cả sẵn sàng. Họ thong thả đặt ly xuống, dụi tắt xì gà, và đi sang phòng khách nơi phái nữ đang tụ tập. Dường như không ai trong số họ nhận ra vị chủ nhà không hề nhúc nhích, cũng như Devlin.

Hai người tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau khi người khách cuối cùng đã khuất dạng sau cửa. Tristan từ từ điều chỉnh nhịp thở và không để cảm xúc nào lộ ra trên nét mặt.

Cuối cùng, Devlin cũng rời khỏi chiếc tủ ly nơi hắn dựa người vào và bắt đầu băng qua phòng. Hắn mở miệng, nhưng trước khi bất cứ lời nào kịp bật ra trên môi, tiếng hắng giọng của một phụ nữ từ ngoài cửa đã cắt ngang chúng.

Tristan rời mắt khỏi Devlin để nhìn ra cửa. Tim anh thót lên khi thấy Meredith tiến vào phòng. Cô nhìn từ người này sang người kia với vẻ băn khoăn, và khi ánh mắt cô rơi vào Devlin, anh bỗng thấy một chớp lóe ngắn ngủi của một biểu hiện mà anh nghĩ là sự hiểu thấu đáng sợ. Rồi nó biến mất, nhưng tất nhiên không thể có chuyện nó tồn tại được. Có lẽ cô chỉ biết Devlin một cách tình cờ. Một quý cô ắt sẽ không biết gì về sự đồi bại vốn là cốt lõi trong cuộc sống của Augustine Devlin.

Meredith chắc chắn không hề hay biết về cái hang sư tử nguy hiểm cô đang tiến vào.

“Ngài đây rồi,” cô nói với nụ cười hoạt bát dành cho Tristan. “Các quý cô đang bắt đầu hết hy vọng về sự trở lại của ngài.”

Trong một giây hết sức ngắn ngủi Tristan quên bẵng Devlin và sợi dây chênh vênh anh đang bước trên đó. Anh chỉ nhìn thấy Meredith. Cô đã mang một luồng sáng rực rỡ vào phòng. Nó ở trên tóc cô, dưới làn da cô, trong nụ cười của cô. Nó sưởi ấm anh, dù cô còn ở một khoảng cách xa xôi. Nếu như anh chạm vào cô…

“Sao anh không giới thiệu tôi với người bạn quyến rũ của anh?” Devlin phá tan cơn mơ mộng đẹp đẽ của Tristan chỉ bằng vài từ. “Tôi đã nhìn thấy cô ấy ở rất nhiều sự kiện, nhưng chưa từng có vinh hạnh được gặp gỡ chính thức.”

Một mong muốn che chở mãnh liệt bỗng dâng đầy lồng ngực Tristan. Giống như với mẹ, anh không muốn đưa Meredith vào cái hố đen anh đào sẵn cho mình. Anh không muốn Devlin chú ý đến cô. Cô là một biến cố mà anh đã không tính đến trong kế hoạch của mình.

“Cô Northam, cho phép tôi giới thiệu ông Augustine Devlin,” anh nói với giọng cứng nhắc không dằn xuống được. “Ông ấy là một… một đối tác làm ăn của tôi.”

Nụ cười của Meredith có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi cô tiến tới trước, đưa tay ra. “Rất vui được làm quen với ông, ông Devlin.”

Devlin bước lại gần và cầm lấy tay cô. Hắn đưa nó lên môi hôn và tặng cô một nụ cười bóng bẩy. “Tôi vô cùng hân hạnh khi rốt cuộc cũng được biết người phụ nữ nổi danh nhất trong giới.”

Cô bật ra tiếng cười khẽ làm tai Tristan nhức nhối. Không nghĩ ngợi gì, anh bước vào giữa hai người đó và chìa cánh tay cho cô.

“Vậy chúng ta ra với những người khác thôi?” anh nói.

Nhưng Meredith không khoác tay anh như mong đợi, mà đi về phía tủ rượu.

“Ngài không quá phiền nếu tôi làm một ly nhỏ trước chứ?” Cô vừa liếc nhìn Augustine vừa mỉm cười. “Nó không ra dáng một quý cô lắm, nhưng kể từ sau cái chết của chồng tôi, tôi đã nảy sinh niềm yêu thích đối với nó. Anh ấy đã để lại một lượng rượu lớn, và tôi bắt đầu thích uống một ly nhỏ sau bữa tối. Giờ nó là một thói quen mà tôi khó từ bỏ được.”

Tristan nghiến răng. Tại sao cô lại quá thân thiện và quyến rũ như thế? Mặc kệ những đặc điểm đó là một phần tính cách của cô, anh không thích cô tỏ ra quá lôi cuốn trước mặt một tên đàn ông có thể hủy hoại cuộc đời cô nếu hắn muốn.

Devlin cười lớn. “Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ thói quen khác thường của cô, tôi thề trên tính mạng của mình.”

Meredith không đợi Tristan tán thành hay phản đối yêu cầu của mình. Cô quay sang chai rượu vang chỉ còn một nửa và rót cho mình một lóng nhỏ. Cô nhấm nháp nó và dùng ánh mắt đánh giá nhìn hai người đàn ông.

“Ngài nói ngài và ông Devlin là bạn làm ăn phải không, thưa ngài?”

Lồng ngực Tristan thắt lại. Anh muốn, không, anh cần phải đưa Meredith thoát khỏi Devlin. Hiển nhiên tên khốn này đang chiếm được sự chú ý của cô, nhưng anh không thể phá hỏng mối quan hệ đã dày công xây đắp với hắn.

“Thưa ngài?” cô nhắc lại.

Anh gật đầu cộc lốc. “Ph-phải.”

“Các ngài cộng tác trong công việc gì vậy?”

Anh trừng mắt nhìn cô, và có vẻ kinh ngạc trước hành động đột ngột đó. Cô đưa một tay lên ngực. “Tôi vẫn luôn tìm kiếm những cơ hội để đầu tư khoản thừa kể của mình mà.”

Tristan liếc sanh Devlin, chỉ để thấy hắn đang nhìn lại anh với cặp mắt lấp lánh và một chân mày nhướng lên.

Rõ ràng tên khốn này thấy tình tuống này thú vị. Lòng căm ghét bùng cháy trong ngực Tristan, và con giận khôi nguôi sục sôi ngay bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt một cách chú tâm của anh cháy lên còn bỏng rát hơn, bốc cao hơn, lại một lần nữa, bởi Meredith.

“Ngài ấy và tôi chung tay trong một vài nỗ lực, thưa cô, Thương mại. Vận tải biển.” Hắn nở nụ cười phảng phất. “Mỹ thuật.”

Cô gật đầu. “Tất cả nghe thật hấp dẫn. Có lẽ khi chúng ta quay về London, ông có thể liên hệ với thư ký của tôi và chúng ta sẽ cùng thảo luận vài dự án trong số này.”

Tristan tiến lên một bước. “Chúng ta nên quay lại với mọi người,” anh nói, lớn tiếng hơn dự định, khiến cả Meredith và Devlin đều nhìn anh ngạc nhiên. Anh dịu giọng xuống. “Tôi chắc là chúng ta đã bị bỏ quên. Devlin, sao anh không đi trước đi? Cô Northam còn uống nốt cốc rượu và tôi sẽ hộ tống cô ấy quay lại.”

Devlin mỉm cười vui vẻ, thậm chí thích thú, và nghiêng mình thật thấp chào Meredith. “Tôi mong được nói chuyện với cô lần nữa, thưa cô.”

“Tôi cũng vậy,” cô nói.

Tristan đi theo Devlin khi hắn ra khỏi phòng. Anh đóng cửa lại sau lưng hắn, vừa vặn kìm được thôi thúc muốn sập cửa cái rầm.

Khi anh quay người lại, Meredith đang nhìn anh với cặp mắt mở to. Cô đặt cốc rượu xuống chiếc bàn gần đó và cất tiếng, “Thưa ngài, cái cửa đó. Chúng ta không nên…”

Anh làm ngơ lời phản đối của cô về khuôn phép và băng qua phòng bằng những sải chân dài. Cô ngạc nhiên trước sự xông tới đột ngột của anh và bước lùi lại, nhưng cái tủ rượu nằm ngay sau lưng cô và anh ấn cô vào đó. Môi cô hé ra, nhưng sâu trong mắt cô, ẩn sau vẻ kinh ngạc, có một tia khao khát ánh lên trong đấy. Tristan gần như quên hết bản thân mình khi anh thấy ánh lửa lung linh đó bốc cao hơn.

“Thưa ngài,” cô thì thầm.

Anh lắc đầu. “Meredith, Augustine Devlin không phải kiểu người cô dây dưa được đâu.”

Trán cô nhíu lại. “Nhưng ngài vừa nói ông ấy là bạn làm ăn với ngài. Chắc chắn ngài tin tưởng ông ấy trong công việc…”

“Không!” Anh lắc đầu quyết liệt. “Tin tôi đi, cô sẽ không muốn hắn nảy sinh hứng thú với cô đâu. Cô sẽ không muốn hắn dính líu vào tiền bạc hay cuộc sống của cô đâu.”

“Tôi không hiểu. Nếu ngài nghĩ ông ta không đáng tin cậy, sao ngài còn hợp tác với ông ta?”

Tristan lưỡng lự. Trong anh có một thôi thúc mạnh mẽ muốn giải thích với cô mọi chuyện. Muốn nói cho cô những bí mật anh đã giữ kín với tất cả những người thân thiết trong gần hai năm qua.

Nhưng rồi anh gạt mong muốn ấy đi. Nó chỉ tổ gây nguy hiểm cho cô và phơi bày kế hoạch của anh thôi. Như thế thật tai hại.

“Tristan,” cô thì thầm, tên anh thốt ra từ miệng cô làm anh bất ngờ và choáng váng. Anh đã muốn cô thốt lên tên anh biết bao. Thậm chí hét to nó lên. “Ngài đang gặp rắc rối nào phải không?”

Anh nhìn cô, gương mặt cô ngước lên, với đôi mắt đầy lo âu và hy vọng. Hy vọng vào anh. Đã lâu rồi anh không còn hy vọng vào chính mình, nên anh gần như không nhận ra nó.

“Tôi có thể giúp ngài,” giọng cô run run. “Chỉ cần ngài cho tôi biết điều khiến ngài phiền muộn.”

Cô ở gần đến nỗi anh cảm thấy hơi ấm cơ thể cô. Cánh mũi anh tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng của làn da cô. Mọi giác quan của anh bị tấn công bởi sự hiện diện của cô. Và nỗi khao khát do cuộc đột kích đó tạo ra đang dâng lên ào ạt.

Bàn tay anh run rẩy khum lấy má cô. Cô có vẻ ngạc nhiên trước hành động đó cũng giống như anh, nhưng không gạt nó ra. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt như ướt sương long lanh một niềm khao khát mà mới vài phút trước chỉ là tia sáng yếu ớt. Tristan không thể cự tuyệt bản thân mình. Anh cúi đầu xuống và chiếm lấy miệng cô.

Meredith hé môi ra và tan chảy trong nụ hôn của Tristan. Anh ép cô vào sát người mình, khiến họ gần như hòa làm một, nhịp tim cùng đập dồn của họ vang vọng trong đầu cô. Cô không làm được gì ngoài níu chặt hai cánh tay của anh, bám vào anh khi bị vô vàn cảm xúc tấn công.

Anh nếm được vị rượu vang thoang thoảng, với một chút bạc hà kín đáo. Miệng anh nóng rực trên da thịt cô đến mức cô sẽ không thấy ngạc nhiên nếu nình bị bỏng bởi sự đụng chạm của anh. Đôi môi cô cảm thấy như bị thiêu đốt khi lưỡi anh quét qua chúng, lấp đầy cô và đòi hỏi cô đáp lại.

Cô tuân theo yêu cầu lặng lẽ của anh một cách vô điều kiện, bất kể lý trí đang gắng kìm cô lại, gắng nhắc cô rằng hôn đối tượng tình nghi là trái với phép tắc và ý thức thông thường. Cô không nghe được giọng nói trong thâm tâm ấy, vì nó bị át đi bởi tiếng gầm của đam mê đang chảy rần rật trong huyết quản. Sự kiềm chế yếu dần, chìm nghỉm trong biển khát khao.

Tất nhiên cô đã từng được hôn, nhưng chưa bao giờ như thế này. Đây là sự chiếm hữu, đòi hỏi, và cô không muốn gì hơn là được đầu hàng.

Đầu hàng một người rất có khả năng là kẻ phản quốc.

Ý nghĩ sắc lạnh và bàng hoàng đó đã dứt cô ra khỏi anh. Cô vặn mình thoát khỏi vòng tay anh và bước lùi lại trong khi đưa một bàn tay run rẩy lên áp vào đôi môi đã mọng đỏ và nóng rực. Cô thu hết nỗ lực để bắt mình nhìn vào mắt anh. Anh nhìn lại cô, trong mắt anh một ngọn lửa xanh đang âm ỉ cháy.

Nếu không phải đang điều tra về anh, Meredith ắt sẽ đầu hàng nỗi đam mê ấy.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài gom góp lại những cảm xúc quay cuồng của mình. Quên đi việc mình bị ảnh hưởng thế nào trước sự đụng chạm của anh và lợi dụng chính những phản ứng ấy để chống lại anh. Dùng nụ hôn để khai thác thông tin. Giờ là thời điểm hoàn hảo để gặng hỏi thực chất mối quan hệ giữa anh với Augustine Devlin, dồn ép anh về chuyện bức tranh hay những lý do anh dính dáng đến những hoạt động đáng ngờ như thế.

Thế nhưng, mong muốn duy nhất của cô lúc này là lao mình vào vòng tay anh. Tệ hơn nữa, để anh dẫn dắt cô đi xa hơn. Vượt trên những nụ hôn đơn thuần, vượt trên vòng ôm ấm áp, thẳng tiến tới giường ngủ của anh. Những thành quả công việc và sự sáng suốt của cô thật đáng bị cho quạ mổ.

“Meredith,” anh thì thầm từ khoảng cách rất gần, chờ cô đáp lại.

Một lời đáp mà cô không có khả năng thực hiện khi vẫn còn đang run rẩy từ nụ hôn của anh. Khó khăn lắm cô mới ép được bản thân nhớ đến nhiệm vụ, huống hồ là tiến hành nó ở thời khắc thích hợp này.

“Tôi… tôi phải đi rồi,” cô lắp bắp và xoay người bước ra cửa. “Đột nhiên tôi thấy mệt quá. Xin tạm biệt ngài.”

Không chờ anh trả lời, Meredith chạy ra khỏi phòng và lao lên cầu thang sau tới dãy phòng dành cho khách. Đôi mắt mờ mịt của cô không hiểu sao đưa được cô về phòng. Cô đóng sầm cửa lại rồi tựa lưng vào đó. Hơi thở cô chỉ còn là những tiếng hổn hển nặng nề và toàn thân cô run rẩy khi cô hồi tưởng lại nụ hôn cấm đoán đó hết lần này đến lần khác.

Hai tay bưng mặt, cô băng qua phòng tới ngồi cạnh lò sưởi đang cháy rừng rực. Hơi nóng của nó chưa là gì so với sức nóng của Tristan vừa nhen lên nơi bụng dưới của cô. Ngọn lửa đó chẳng có ích lợi gì với cuộc điều tra. Nụ hôn hoàn toàn là về mặt cá nhân.

Đấy chính xác là lý do cô không được để nó xảy ra lần nào nữa. Bất kể đó là một mối quan hệ riêng tư hữu dụng bao nhiêu đối với mục tiêu của cô. Và bất kể cô khao khát bao nhiêu chỉ một khoảnh khắc bị đánh cắp nữa nơi vòng tay anh.