Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 24



Lại mở mắt ra đã không còn nhìn thấy nét dữ tợn trên mặt Liễu Thanh Đường nữa .Nhìn thấy bóng dáng mơ hồ ngoài cửa ,Liễu Thanh Đường cất giọng nói khàn khàn .

" Tần Thúc?"

Tần Thúc chờ ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt vừa nghe thấy thanh âm lập tức đẩy cửa cước bộ có chút vội vàng tiến vào .Thái Hậu nương nương ngồi ở đó nhìn hắn , giờ phút này đã thấy rõ ràng thần sắc trên khuôn mặt nàng ,Tần Thúc trong lòng một trận nói không nên lời thật khó chịu .

hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Thái Hậu nương nương , từ trước đến giờ nhìn nhiều nhất đó là vẻ mặt lạnh nhạt không có cảm xúc . Gần đây thường thường có thể nhìn thấy nàng thoải mái tươi cười ,cười khi không có ý tốt ,ôn nhu cười còn có ý cười nhợt nhạt mặc kệ biểu tình nào cũng đều làm cho hắn mê muội không thôi .Nhưng là hiện tai ,nàng tùy ý ngồi ở trên giường ,khóe mặt đều là tơ máu ,thần sắc mệt mỏi mà vô lực ,có mấy lọn tóc mai dừng lại ở trên trán ,dung nhan thật dễ dàng khiến cho người khác nhìn ra nàng đã từng khóc xong ,bộ dạng chật vật .

Thái Hậu nương nương như vậy là lần đầu tiên hắn thấy ,nhưng vô luận như nào hắn cũng không nghĩ sẽ lại nhìn thấy lần thứ hai nàng lộ vẻ mặt này .Nhưng hắn có năng lực làm cái gì?

Tần Thúc phát hiện trong mắt nàng còn chưa kịp biến mất bất an cùng nôn nóng , càng cảm thấy chính mình vô dụng không dùng được . Những khi ngẫu nhiên ở chúng hắn đều có thể phát hiện Thái Hậu nương có sự tình phức tạp ,nhưng lại không có tư cách hỏi ,bởi vì hắn cũng không thể vì nàng giải quyết những chuyện phức tạp đó .

hắn càng ngày càng muốn vì nàng làm chút chuyện gì đó ,nếu mất đi sinh mệnh của hắn có thể làm cho Thái Hậu nương nương có hy vọng ,hắn nhất định không chút hối hận hay do dự sẵn sàng hy sinh , chỉ cầu nàng không có chuyện ưu phiền .

" Lại đây để ta dựa vào ngươi chút ."

Liễu Thanh Đường không biết tâm tư của Tần Thúc chỉ là vô lực nâng tay nói .

Theo cánh tay nàng vươn ra liền lộ ra dấu răng cùng vết máu vừa rồi chính mình cắn .Tần Thúc nhìn thấy trong lòng lại có chút động .Tiến lên vài bước nâng cánh tay nàng lên ,thẫn thờ nhìn dấu răng kia thật sâu ,như thế nào cũng thở không nổi .

Liễu Thanh Đường cũng không để ý hắn vẫn đang kéo cánh tay mình thuận thế dựa vào người hắn bàn tay vẫn nắm mép giường chợt buông ta ôm cổ Tần Thúc .

" Nương nương ,lần sau khó chịu cũng đừng tổn thương chính mình , nô tài ở đây cho người xả giận có được không?"

Thanh âm Tần Thúc thật bình thường giống như Thái Hậu nương nương sinh khí có thể đánh chửi hắn ,ngữ khí không có nửa điểm giống như nói giỡn ,còn tựa như thực sự quyết định chuyện đại sự .dù sao cũng là lần đầu tiên hắn dùng loại ngữ khí bình thường không câu nệ nói chuyện cùng Liễu Thanh Đường .

Liễu Thanh Đường nghe vậy ở trước ngực hắn cọ cọ ,đưa tay ôm cổ hắn chặt một chút ,trên mặt xuất hiện ý cười nhẹ nhàng ,chậm rãi nói .

" Lần sau ta sinh khí ,liền bắt ngươi ở bên cạnh ta , khó chịu ta liền khi dễ ngươi."

" Được ." Tần Thúc nhìn dấu răng kia ,trả lời không có một tia chần chờ .

Mama cùng Đào Hiệp quay lại đã thấy chủ tử nhà mình khôi phục bình thường , đều thở phào một hơi nhẹ nhõm ,vôi vàng xử lý vết thương trên cánh tay ,để ý tóc xem có tốt không ,lại muốn nàng trang điểm lại một lần ,Liễu Thanh Đường lắc đầu ý bảo không cần chỉ cần điểm nhẹ một chút son nước liền đứng dậy hướng Minh Quang điện đi đến .Nàng đã trì hoãn thời gian khá lâu ,yến hội cũng sắp muộn sợ tới không kịp ,mà hận ý tự trách trước hết tạm thời chôn ở đáy lòng , sẽ có một ngày nàng sẽ khiến những người đó nếm thử những thống khổ nàng phải trải qua.

Liễu Thanh Đường ngẩng đầu lên nhìn ,thần sắc lạnh nhạt .Trong Minh Quang điện hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất ,bên trái hơi thấp một ít là vị trí Liễu Thanh Đường ngồi .Phía bên phải là si ngốc nhị hoàng tử Tiêu Hoài Dư ,mặc kệ ngày thường hắn bị xem nhẹ bị xem là sỉ nhục của hoàng thất nhưng hắn trước nay cùng Hoàng thượng giống nhau đều là con của tiên đế ,tại đây yến tiệc này vẫn phải có vị trí của hắn .Thái Phi ngồi cùng một chỗ với hắn ,biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc thỉnh thoảng lôi kéo ống tay áo hắn ,sợ hắn đột nhiên nhất thời làm ra chuyện có lỗi.

Tiêu hoàng đế giống như những năm vừa rồi một bài tán dương chúng thần một năm vất vả ,sau đó cố gắng một phen .Đây là đoạn văn cho chính hắn viết ,phía trước ca ngợi công lao ,phía sau yêu cầu mọi người làm việc cần cẩn thận tỉ mỉ .nói xong hắn còn nhìn về phía Liễu Thanh Đường ,chờ nàng đối với ' Việc học ' của hắn đánh giá .

Liễu Thanh Đường khẽ gật đầu ,gợi lên một chút cười nhẹ ,làm cho biểu tình của chính mình nhìn qua dịu đi một ít .

Tiểu hoàng đế cũng cười ,cao hứng nhìn nàng ,một bộ dáng nhu nhược .

Xuyên suốt yến hội ,Liễu Thanh Đường đều rất ít khi lên tiếng ,ánh mắt cũng hết sức tránh nhìn về phía phụ thân ,chỉ là ngồi ở vị trí của mình hơi rũ mắt thỉnh thoảng uống một ngụm rượu nhỏ .Mama đứng phía sau nàng thấy nàng uống có chút nhiều ,vội vàng tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở ,Liễu Thanh Đường đành đem cái chén buông xuống .

Từ lúc nàng bắt đầu uống đến chén rượu thứ ba Tần Thúc liền nhìn chằm chằm nàng ,rốt cuộc thời điểm nàng buông cái chén rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi .Mới vừa rồi Thái Hậu nương nương thất thố ,hắn thực sợ nàng bây giờ chưa thể dịu lại ,huống hồ một ngày nay nàng chỉ dùng mấy khối điểm tâm chùng chút món ăn ,uống rượu như vậy sẽ làm thân thể bị tổn thương .

Liễu Thanh Đường không hề chạm đến rượu ở trên bàn nữa ,giương mắt nhìn về vị trí của hai vị thủ phụ ,vừa vặn chống lại một đạo ánh mắt trong đó . Chẳng phải là người bị nàng chém đầu đứa con ' duy nhất ' Phùng thủ phụ sao .Đương nhiên đối với người ngoài hắn chỉ có duy nhất một đứa con ,nhưng Liễu Thanh Đường biết hắn còn có một đứa con tư sinh lưu lạc bên ngoài do một ca kĩ sinh .Nhưng là năm đó nhà mẹ đẻ của phu nhân hắn quyền thế làm sao có thể nhận thức đứa con tư sinh kia ,liền đem người đuổi khỏi kinh thanh , nay liền khẩn cấp hò hét đi tìm .Nếu không phải còn có đứa con tư sinh kia tồn tại ,hắn cũng sẽ không kìm nén được hỏa khí .

Vị Phùng thủ phụ này vào ngày thứ hai con hắn bị chém đầu vào triều chính là bộ dáng cái gì cũng chưa phát sinh .Cho dù nhìn thấy nàng ,Liễu Thanh Đường cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt hắn lộ ra chút gì cừu hận ,không khỏi cảm thán quả thực là một lão hồ ly .Cùng với hắn so sánh nàng vẫn còn quá mực tuổi trẻ ,chẳng qua nàng có trí nhớ kiếp trước ,chính điểm này có thể đoạt được tiên cơ .

Nàng đã sớm phái người đi tìm nam nhân kia , biết mẫu thân hắn năm đó bị đuổi ra khỏi kinh thành liền bệnh nặng không được chữa trị mà chết ,cho nên hắn đổi với vị phụ thân là Phùng thủ phụ này có thể nói là hận thấu xương .Chờ Phùng thủ phụ chân chính đón đứa con duy nhất này về làm cho hắn thừa kế y bát đó mới là thời điểm thú vị .

Liễu Thanh Đường suy nghĩ ,theo bản năng ngón tay vuốt ve miệng chén rượu ,sau đó nang liền cảm nhận được một cỗ ánh mắt phía sau .Hơi quay nhẹ đầu quả nhiện thấy Tần Thúc ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chén rượu nàng đang vuốt nhẹ ,Liễu Thanh Đường theo bản năng ngượng ngùng buông tay sau đó lại cảm thấy phản ứng của hắn thật thú vị .Vì thế nét mặt nàng nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở nơi nào đó , tay lại thường thường di động chén rượu phát hiện ánh mắt Tần Thúc liền cười thầm .

Số lần Tần Thúc thấy Thái Hậu nương nương di chuyển cũng biết nàng đang trêu hắn ,biết được chính nàng có chừng mực ,rõ ràng liền quay đầu không nhìn nàng .Tại yến hội nhiều người như vậy ,nếu có người có tâm nhìn ra chút gì đối với Thái Hậu nương nương mà nói là phiền toái không đáng có .

Liễu Thanh Đường đùa giỡn lại thấy Tần Thúc không phối hợp liền cảm thấy nhàm chán ,bắt đầu ở trong lòng nghĩ kế hoạch của chính mình . Ít nhất qua năm sau cần bớt chút thời gian hồi Liễu gia một chuyến .Cho dù không dám nàng cũng phải đi đối mặt với phụ thân còn có ca ca ,có rất nhiều chuyện nàng không chính mồm nói qua cùng bọn họ vô luận như nào cũng thấy không yên tâm .

Ở chỗ Phùng thủ phụ nàng đã sớm bố trí mầm móng tốt lắm ,đến thời gian sẽ có tác dụng ,tiểu hoàng đế nơi này hắn mới mười hai tuổi ,bất quá sang năm cũng nên tuyển người nhập hậu cung ,lần này nàng chuẩn bị đem hậu cung hắn bố trí vô cùng náo nhiệt ,ít nhất sẽ làm hoàng đế phân tâm ,đỡ phải đến một ngày hắn nghĩ đến như thế nào hạ đổ Liễu gia .

Bởi vì chuyện này tuyển người cũng tốt .Sang năm mới vừa vặn phái người đi thông báo ,mặc kệ sang năm tuyển tú cũng tốt ,vẫn là vào năm nguyên ninh thất có tràng ôn dịch kia chuẩn bị tốt ,nàng phải sớm đem tiểu hoàng đế nắm trong tay .Kiếp trước Vương thủ phụ có thể làm chút chuyện ,chẳng lẽ nàng sẽ không thể làm được sao .

Về phần so với Phùng thủ phụ thủ đoạn của lão hồ ly Vương thủ phụ còn cao tay hớn ,nàng tạm thời còn không có biện pháp ,chỉ có thể đi từng bước xem từng bước .Kiếp trước hắn chính là vẫn tránh ở phía sau màn làm người hiền lành ,nhưng là ngẫm lại rất nhiều sự kiện đều là hắn quyết định ,tại trận ôn dịch kia có thể ngoan tâm đem cháu gái vào cung làm một tiểu cung nữ chiếu cố hoàng đế , sau lại được nâng lên làm quý nhân được sủng ái nhất hậu cung . Kiếp trước cháu gái của hắn chính là nguyên nhân lớn làm cho nàng cũng hoàng đế càng thêm xung đột ác liệt .

Quý nhân được sủng ái đó ở bên tai hoàng đế cố tình vô ý nói Liễu gia có dã tâm ,hoàng đế vốn đa nghĩ hơn nữa hai vị thủ phụ cố tình nhắc nhở hắn cẩn thận ngoại thích chuyên quyền ,hoàng đế dần dần cũng cứ như vậy tin .Còn nàng mù quáng tin tưởng đứa nhỏ cơ hồ chính mình nhìn nó lớn lên sẽ không đối với bên ngoại làm ra loại sự tình này ,kết quả thì sao .

Nhớ tới cháu gái của Vương thủ phụ nhìn qua nhu nhược thiện lương như hoa sen kia Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nở nụ cười .Nàng thật đúng là rất tò mò nếu lần này sớm chặt đứt cánh tay của Vương thủ phụ hắn lại bày ra trò gì .

" Mẫu hậu vì sao lại cười vui vẻ như vậy ?"

Tiểu hoàng đế chú ý tới thấy Liễu Thanh Đường cười liền thích thú hỏi .

Liễu Thanh Đường nhìn thoáng qua đối diện Tiêu Hoài Dư cùng Thái Phi ,bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện ,liền đối với hoàng đế cười nói .

" Chẳng qua là sắp đến thời điểm nhị hoàng tử ra ngoài cung ở có dinh phủ riêng cảm thấy trong lòng vui mừng thôi ."

" Lại nói tiếp , luôn kêu nhị hoàng tử cũng không tốt ,nếu ta cung xây phủ riêng dựa theo lệ thường cũng nên phong Vương gia mới phải .Hoàng đế cảm thấy nên tặng danh hào gì cho tốt ?"

Nghe được Liễu Thanh Đường hỏi như vậy tiểu hoàng đế nhìn thoáng qua ca ca trên danh nghĩ đang ngơ ngơ ngác ngác ,trong mắt có nét không cho là đúng .Từ lúc hắn sinh ra đến nay cung nhân trong miệng cũng chỉ có một hoàng tử là hắn , vị nhị hoàng tử này căn bản là không ai đề cập qua ,hắn cũng không nguyện ý có một ca ca như vậy .Nhưng là Liễu Thanh Đường hỏi ,hắn lại không dám biểu lộ ra thầm nghĩ .

" Phong hào không bằng hay dùng chữ Thuần?"

" Thuần ....hồn nhiên vô tà ,cũng là không sai ."

Liễu Thanh Đường nhìn thoáng qua bên kia Tiêu Hoài Dư đang đắm chìm trong thế giới chính mình ,đối với những sự việc xung quanh giống nhau không lọt vào tai gật gật đầu nói .

" Theo ý tứ của hoàng đế đi ."

Vẫn nghe hai người nói chuyện Thái Phi lúc này vội vàng thay Tiêu Hoài Dư cảm tạ ân điển ,biểu tình trên mặt kích động cũng không biết là thật hay giả ,trong lòng có chân chính cao hứng hay không chỉ sợ có nàng mới biết rõ ràng .

" nói đến nhị hoàng tử mười tám cũng nên cưới Vương Phi ,ở trong cung trì hoãn lâu như vậy ,Thái Phi hãy dò hỏi xem ,nếu hợp ý cô nương nào đến cùng ai gia nói ,ai gia liền ban Thuần Vương cọc hôn sự tốt lành ."

Thái Phi liền cảm tạ ân điển ,lần này sắc mặt thật sự vui mừng .

Liễu Thanh Đường đối với Thái Phi cùng Tiêu Hoài Dư cũng không quá để ý ,chẳng qua là vì một chút tiếc nuối của kiếp trước ,nay nói xong liền đem chuyện của họ đặt ở một bên tiếp theo cùng hoàng đế thương lượng nói

" Hoàng thượng cùng nhị hoàng tử bất quá chỉ kém sáu tuổi ,sang năm lúc này hậu cung Hoàng Thượng cũng không thể ít được ,có thể thêm người được rồi ."