Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 11



Từ phía cổng trường, tôi nhìn thấymột người đang phóng xe đạp lao vèo vèo về phía chúng tôi. Thầy giáo kiểm trakỉ luật vừa vội vã đuổi theo phía sau vừa hét: -Này em kia, không được đi xeđạp trong trường!

Người đó đeo ba lô đằng sau, đeo kínhđen, đầu hơi cúi xuống khiến cho tóc che lấp hai mắt.

Triển Khải Dương nói: -Cậu ta vộivàng đi hái nấm hương à?

Người đó nhấn pê đan, lao vù vù quađám đông. Hình như anh ta muốn dừng lại ở chỗ tôi mà Hạ Đóa Tuyết đang đứng.Kết quả không thành, chiếc xe lao như bay về phía chúng tôi. Tôi nhanh chânnhảy ra kịp, chỉ khổ cho Hạ Đóa Tuyết bị chiếc xe tông phải. Tôi và Triển KhảiDương nhìn thấy vậy liền vội vàng đỡ Hạ Đóa Tuyết dậy.

Tôi vừa đến gần liền phát hiện rangười phóng xe đạp vù vù ban nãy không ai khác chính là Kì Ngôn.

Tôi rất muốn đánh cho anh ấy mộttrận, tôi thề là tôi rất muốn đánh Kì Ngôn. Nhưng tôi đã nhẫn nhịn. Tôi khôngmuốn người khác biết mối quan hệ giữa tôi và Kì Ngôn.

Tôi lạnh lùng hỏi: -Này bạn, xin hỏibạn đến nhà quốc hội để họp hay là đi ứng cử chức chủ tịch nước thế hả?

Triển Khải Dương dìu Hạ Đóa Tuyếtđứng dậy rồi nói: -Làm cái trò gì thế không biết? Hạ Đóa Tuyết, cậu họcTakewondo để làm gì thế hả? Tiểu Mạt tàn….- Triển Khải Dương vừa nói đến chữ“tàn” liền giật mình nhớ ra, vội vàng nói lảng đi: -Đến Tiểu Mạt còn nhảy tránhkịp, thế mà cậu…

Hạ Đóa Tuyết ôm chặt lấy đầu gối suýtxoa: -Tôi nhìn thấy trai đẹp nên như bị bắt mất hồn!

Kì Ngôn nhoẻn miệng cười, dựng chiếcxe đạp từ dưới đất dậy rồi nói: -Thật xin lỗi! Tôi vốn định phanh lại, nào ngờvừa bóp một cái thì phanh đã đứt rồi!

Tôi thật không biết anh ấy lôi đâu racái xe đạp cũ nát này nữa!

Kì Ngôn nói tiếp: -Nếu như bạn khôngchê, hãy ngồi lên xe, tôi sẽ chở bạn đến phòng y tế để sát trùng vết thương.

Triển Khải Dương đáp: -Cô ấy không điđâu!

Nhưng Hạ Đóa Tuyết đã nhảy phóc lênxe của Kì Ngôn và nói: -Đi thôi anh chàng đẹp trai!

Hạ Đóa Tuyết quả là táo báo, tôi hiểurõ tính cách này của cô ấy. Nhưng mà biểu hiện của cô ấy có vẻ hơi quá, thấytrai đẹp là quên hết cả bạn bè!

Kì Ngôn liếc nhìn tôi, dường như cóđiều gì định nói. Nhưng tôi sợ bị mọi người phát hiện nên vội vàng nói: -Thôihai người đi đi!

Triển Khải Dương nói: – Tiểu Mạt, cáiđầu của cậu bị hỏng rồi à? Sao lại đẩy Hạ Đóa Tuyết vào miệng cọp thế?

Kì Ngôn nháy mắt hỏi Hạ Đóa Tuyết:-Bạn tên là Hạ Đóa Tuyết à?- ánh mắt của Kì Ngôn ánh lên sự tinh quái.

Sau khi hai người ấy đi, Triển KhảiDương liền đổ hết oán giận lên đầu tôi. Tôi nhìn theo bóng hai người đang khuấtdần, tự nhủ không hiểu Kì Ngôn định làm cái gì. Nhưng tôi có thể nhìn thấy sự ethẹn hiện lên trên khuôn mặt của Hạ Đóa Tuyết.

Triển Khải Dương phân tích rất đúng,ngay cả một đứa tàn phế như tôi còn nhảy ra tránh kịp, thế mà một Hạ Đóa Tuyếttừ nhỏ đã họ Takewondo lại không tránh kịp là sao?

Mí mắt phải của tôi cứ máy liên tục.Người ta nói máy mắt bên trái là phát tài, máy mắt tên phải là tai họa. Tại saotôi đột nhiên lại có một linh cảm không lành thế này?

Lúc chúng tôi đi vào phòng học thìthầy giáo đã bắt đầu điểm danh. Tôi nói với thầy rằng Hạ Đóa Tuyết ngã bịthương nên đã lên phòng y tế bôi thuốc rồi. Sau khi điểm danh xong, tôi và TriểnKhải Dương liền đi xuống sân vận động tham gia buổi lễ chào mừng các học sinhmới.

Chúng tôi đứng dưới sân chưa được baolâu thì Kì Ngôn đã dìu Hạ Đóa Tuyết xuống. Hai người họ đi sát bên nhau trôngrất đẹp đôi, khiến cho những người xung quanh đều trầm trồ.

Kì Ngôn có vẻ khá thông minh, anh ấykhông hề có ý định thể hiện ra là quen biết tôi, chỉ bình thản nói: -Hạ ĐóaTuyết chỉ bị xước da thôi, chẳng bao lâu sẽ lành!

Tôi đỡ Hạ Đóa Tuyết rồi đáp: -Cám ơn!

Kì Ngôn mỉm cười, xoay người đi vềphía lễ đài. Học sinh mới có thành tích đứng đầu trong trường thường phải thaymặt các học sinh mới lên trước trường phát biểu. Truyền thống khai giảng củatrường Nhất Trung trước nay vẫn là như vậy, phải để cho học sinh có thành tíchđứng đầu lên đại diện cho toàn thể học sinh mới lên phát biểu. Mà những đạibiểu này, theo như sự “nghiên cứu và phân tích” của chúng tôi đều là những “tâmphúc”, “bảo bối” của các thầy cô, là tấm gương, là nô lệ của học tập.

Nhưng lần này tôi hiểu rằng, truyềnthống hàng trăm năm của trường Cảnh An sẽ có sự thay đổi.

Hạ Đóa Tuyết nói: -Cậu ấy tên là KìNặc. Học sinh mới có thành tích đứng đầu năm nay chính là cậu ấy đấy!

Xem ra chỉ trong một khoảng thời gianngắn ngủi, Hạ Đóa Tuyết của chúng ta đã khai thác được ít nhiều thông tin củangười ta rồi! Cũng còn may là Kì Ngôn chưa nói là chúng tôi quen nhau. Nhờ thếtôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút!

Sau khi thầy hiệu trưởng đọc diễn vănxong, đến lượt Kì Ngôn lên phát biểu. Kì Ngôn khẽ hắng giọng. Tôi thấy đám nữsinh ở dưới bắt đầu xôn xao: -Oa, sao mà đẹp trai thế?

Tôi cảm thấy rất bất mãn. Anh ấychẳng qua là cướp công đầu của người khác, có gì mà vẻ vang cơ chứ?

Những điều tiếp theo Kì Ngôn nói racòn tồi tệ ngoài sức tưởng tượng của tôi đồng thời cũng khiến cho tôi tức óimáu.

Kì Ngôn nói: -Hôm nay tôi được đứng ởđây hoàn toàn là nhờ may mắn. Thực ra ngoài cái vẻ anh tài ra thì tôi chẳngbiết gì đâu! Hôm nay được đứng ở đây, tôi phải cảm ơn bố mẹ tôi đã sinh tôi rađẹp trai như thế này! Hi vọng mọi người đừng học tập theo tôi, mọi người phảicố gắng dựa vào thực lực của chính mình, chăm chỉ học tập, phấn đấu vươn lên.Tôi nói hết rồi, cám ơn mọi người!

Dưới khán đài im phăng phắc, rồi độtnhiên cả sân trường như vỡ tung ra. Đám con trai thì chẳng thèm để ý đến, nhưngphần lớn đám con gái đều cười lăn bò càng, còn tôi thì vô cùng “chấn động” vớinhững lời phát biểu của Kì Ngôn.

Sau khi Kì Ngôn phát biểu những lờinày xong, thầy hiệu trưởng có vẻ rất bối rối. Có lẽ thầy cũng không ngờ rằnghọc sinh có thành tích đứng đầu toàn thành phố lại dám bày trò ngay trên bục lễđài, hủy hoại tiếng tăm của trường Nhất Trung ở Cảnh An này. Nhìn sắc mặt trắngbệch không còn giọt máu nào của thầy hiệu trưởng, tôi đoán chắc rằng thầy đãrất hối hận khi để cho Kì Ngôn lên phát biểu.

Hạ Đóa Tuyết là người đầu tiên vỗ tayhoan hô, giọng nói thánh thót của cô ấy vang lên trong đám đông: -Lặc Kì Nặc,nói hay lắm! Tôi ủng hộ cậu!

Tôi ngây người nhìn Kì Ngôn, anh ấyliền nháy mắt với tôi nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy. Tôi kéo kéo áo củaHạ Đóa Tuyết, mặc dù biết tính cách của cô ấy vốn đã là như thế, nhưng tôikhông hi vọng cô ấy có tình cảm đặc biệt với Kì Ngôn.

Thầy hiệu trưởng nổi giận thực rồi.Thầy giật lấy cái micro, quát lớn: -Các em, mau trật tự!

Vài giây sau đó, sân trường lại trởnên yên tĩnh.

Không khí ngày hôm đó thật bấtthường, vẻ mặt của thầy hiệu trưởng thật khó coi, các học sinh thì vô cùng hàohứng và thích thú bởi một học sinh ưu tú hoàn toàn khác biệt với số đông nhữnghọc sinh ưu tú trước đây.

Hôm đó lúc về nhà, tôi thấy Kì Ngônđang sửa xe đạp. Ông Trương quản gia nói với anh ấy: -Lặc thiếu gia, thật làngại quá! Chiếc xe đạp này quả thực là có hơi cũ!

Kì Ngôn thản nhiên đáp: -Không saođâu! Cũng may là chưa đâm bị thương người ta!

Tôi liền đi đến nói xen vào: -KìNgôn, tại sao hôm nay anh dám phóng xe đạp như điên ở trong trường thế hả?

Vẻ mặt vô tội, Kì Ngôn đáp: -Oan quá,anh thừa nhận là anh có đi xe vào trong trường. Nhưng mà khi nhìn thấy em, anhđịnh dừng lại chào em, nào ngờ phanh xe đột nhiên bị đứt. Thế nên anh phải dùngchân để dừng lại, nào ngờ chưa kịp dừng lại đã ngã rồi!

-Ở trong trường nếu mà gặp tôi thìanh cứ làm như không quen là được rồi!- tôi lạnh lùng đáp.

-Có cần thiết phải lạnh nhạt thếkhông?

-Có!

Kì Ngôn lẩm bẩm nói: -Thế thì anhcũng phải giữ bí mật với cả Hạ Đóa Tuyết sao?

Tôi chỉ tay vào mặt Kì Ngôn, lạnhlùng đáp: -Anh đừng có mà làm phiền cô ấy, không thì anh biết tay tôi!

-Anh biết cô ấy! Cô ấy chính là côgái đã dẫn em đi khỏi nhà đúng không? Trông cô ấy thật là xinh đẹp!

-Nói tóm lại anh đừng có mà cưa cẩmcô ấy!- dứt lời, tôi liền đi một mạch vào phòng khách.

Tôi nghe thấy Kì Ngôn lẩm bẩm: -Thếnhỡ cô ấy cưa cẩm anh thì sao?

Tôi cười thầm trong bụng. Cái anhchàng này đúng là trẻ con! Cho dù xét trên phương diện nào đi nữa vẫn thấy anhta chẳng giống người lớn hơn tôi ba tháng chút nào. Còn xét về tính cách, KìNgôn không được điềm đạm và trầm tĩnh như Kì Nặc.