Lôi Thần Lang Quân

Chương 46: Xót ân sư thiếu hiệp khóc ròng



Sau một lúc trầm tịch dưới khe Lạc Hiền, thanh âm Thiên Hiệp lại vọng lên: - Xin mời Thượng Quan phó giáo chủ cùng La phó giáo chủ xuống đây.

Phan Tịnh biết là gia gia mình không dám quyết đoán, chàng ngấm ngầm khấn Trời Phật tha cho Vân Sơn Tứ Tử. Lòng chàng xao xuyến, trống ngực đánh thình thình.

Lúc này Vân Sơn Tứ Tử cũng tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng bàn kế tiến thoái. Phan Tịnh lẩm bẩm: - Ta lại khuyên bọn họ nên bỏ ý nghĩ tầm cừu.

Chàng liền dùng phép truyền âm nhập mật nói: - Các vị sư phụ ơi! Nên đi đi thôi, không thì chẳng còn cơ hội nào nữa!

Vân Sơn Tứ Tử tuy nghe tiếng Phan Tịnh, song chẳng ai ngó ngàng đến lời chàng.

Bỗng Quảng Tùng Tử lên tiếng: - Đại ca! Thằng lỏi đó tuy công lực cao thâm nhưng xem ra nó không địch lại nổi Huyết Diệm Công của chúng ta.

Thạch Đà Tử lại nghĩ khác nói: - Theo ý tiểu đệ thì bữa nay chúng ta hãy nên trở về báo cáo với chúa đảng phái những tay cao thủ đến là hay hơn hết.

Hoàng Chân Tử không nói gì. Tinh Nhất Tử thì lộ vẻ trầm tư, dường như không biết tính sao mà Quảng Tùng Tử và Thạch Đà Tử lại chờ y quyết đoán.

Giữa lúc ấy Nhân Kiệt La Siêu cười ha hả nói: - Bốn vị đại tiền khu Lá Cờ Máu hãy nghe đây! Bữa nay giáo chủ mở một đường sinh lộ yêu cầu các người qui đầu bản giáo. Giáo chủ sẽ dành cho bốn vị những địa vị cao cả trong bản giáo.

Quảng Tùng Tử tính nóng như lửa, nổi giặn đùng đùng quát hỏi: - Thúi lắm! Ngươi coi bọn ta là hạng người thế nào?

- Nếu các vị không nghe lời thì ta e rằng rồi đây có hối cũng không kịp nữa.

Quảng Tùng Tử hét lên: - Bọn Vân Sơn Tứ Tử ta thà là chịu chết chứ không làm tù nhân dưới trướng Phan thất phu đâu!

Phan Tịnh lại dùng phép truyền âm thê thảm nói: - Sư phụ ơi! Các vị đừng cố chấp thế!

Thiên Hiệp lại cười lên sang sảng ra lệnh: - Bản giáo chủ truyền cho Thiên đình sứ giả Phan Tịnh mau lấy đầu bốn tên cuồng đồ về phục mệnh. Nếu trái lệnh quyết chẳng dung tha.

Phan Tịnh toàn thân run bắn lên nói: - Gia gia! Hài nhi làm sao mà hạ thủ cho đành!

- Muốn giữ thanh thế cho bản giáo, không làm vậy không được?

- Trời ơi! Tội ác giết thầy, Phan Tịnh này gánh thế nào nổi!

- Nhất thiết ngươi phải vâng lệnh ta!

Quảng Tùng Tử vỗ đầu quát lên: - Thằng lỏi con! Mi đừng giả vờ nữa, hãy tiếp chưởng của ta đây?

Rồi đột nhiên lão phóng chưởng ra.

Phan Tịnh không né tránh, khẽ vung chưởng ra đẩy ngược chưởng phong của Quảng Tùng Tử lại.

Thạch Đà Tử thở dài một tiếng, môi lão mấp máy nhưng không nghe rõ lão nói gì.

Thiên Hiệp lại quát lên: - Phan Tịnh! Ngươi lấy Phi Đầu Lệnh ra đi.

Phan Tịnh không làm sao được bèn móc cái thẻ bài bằng trúc ra quát lên: - Nếu các vị không chạy thì đồ nhi phải tuyệt tình.

Đột nhiên ánh hồng quang hiện ra. Vân Sơn Tứ Tử đồng thời mắt chiếu hồng quang như tóe lửa. Mặt bốn lão đỏ như gấc, môi miệng há ra để lộ hai hàm răng trắng nhởn trông gớm khiếp.

Thạch Đà Tử quát lên: - Cuộc thành bại là ở trong một cử động này. Chúng ta phải hạ sát y đi.

Vân Sơn Tứ Tử cùng phi thân nhảy xổ lại. Năm ngón tay xòe ra. Lòng bàn tay đang đỏ bỗng biến thành tím.

Phan Tịnh cả kinh, lập tức vận đến tám thành công lực phóng chưởng ra đón.

Bỗng một luồng ánh sáng như tia lửa xua tan ánh hồng quang. Dưới khe núi, Nhân Kiệt La Siêu lại quát lên: - Tịnh điệt phải cẩn thận! Thứ Huyết Diệm đó độc vô cùng, đừng để nó dây vào người!

Vân Sơn Tứ Tử gầm lên: - Thằng lỏi con! Bản lĩnh ngươi bất quá như vậy mà thôi!

Bóng người thấp thoáng, Vân Sơn Tứ Tử tiếp tục nhảy xuống khe núi.

Phan Tịnh vội quát lên: - Đồ đệ không cứu được các vị nữa rồi!

Chàng nhảy xổ lại vung hai chưởng ra, chiêu Lôi Hỏa Tương Bạc. Ánh hào quang rần rần chụp xuống bọn Vân Sơn Tứ Tử.

Vân Sơn Tứ Tử đang lơ lửng trên không bị bức bách phải dùng phép Thiên Cân Trụy hạ mình xuống rất mau để tránh Lôi Hỏa Chưởng.

Phan Tịnh lún mình xuống còn nhanh hơn Vân Sơn Tứ Tử. Chàng lại phóng chưởng ra. Đầu tiên là Hoàng Chân Tử rú lên một tiếng. Toàn thân lão lửa cháy rần rần, lão bị hất tung người xuống khe núi và rú lên những tiếng thê thảm không ngớt.

Phan Tịnh còn đang lơ lửng trên không, nước mắt đã trào ra như suối, vội kêu lên: - Lưng chừng sườn núi có chỗ vách đá lồi ra. Sư phụ dừng chân lại đó thì còn có cơ thoát chết.

Nhưng Quảng Tùng Tử thét lên một tiếng, đạp chân vào sườn núi để nhảy xa ra hai trượng cho rơi xuống đáy khe. Lúc này Phan Tịnh đã trông rõ Thiên Hiệp, Địa Quân cùng Nhân Kiệt, ba người đang ngồi sóng vai. La Hạo cùng Cái Vương Tử đứng hộ vệ mỗi người một bên.

Quảng Tùng Tử nhảy xổ vào Thiên Hiệp, quát: - Phan thất phu! Nộp mạng đi!

Phan Tịnh biết rằng nếu để lão phóng Huyết Diệm Chưởng ra thì Thiên Hiệp cùng Địa Quân không có cách gì chống đỡ được. Còn Nhân Kiệt có đủ công lực chống lại nhưng uy thế phái Thiên Giáo sẽ bị hủy diệt.

Phan Tịnh bấy giờ cũng tức giận quát lên: - Vân Sơn Tứ Tử! Nếu bốn vị động vào người giáo chủ thì nhất định phải chết!

Chàng nhảy vòng người đi, dùng Lôi Ấn Vô Tình Chưởng đánh vào Quảng Tùng Tử.

Tinh Nhất Tử và Thạch Đà Tử vội quát lên: - Mi dám...

Đồng thời hai lão phóng Huyết Diệm Chưởng ra. Phan Tịnh biết rằng không thể để cho chất Huyết Diệm bám vào mình. Chàng cười lạt nói: - Chậm mất rồi!

Quả nhiên Quảng Tùng Tử rú lên một tiếng rùng rợn, người lão té lăn xuống đáy vực.

Phan Tịnh dùng phép Thiên Cân Trụy hạ mình xuống. Chưởng phong Tinh Nhất Tử và Thạch Đà Tử gần chạm vào người chàng thì chàng đã hạ mình xuống tới đáy vực, Tinh Nhất Tử và Thạch Đà Tử vẫn còn lơ lửng trên không. Hai người hít một hơi chân khí chuẩn bị nhảy xuống. Phan Tịnh cầm Nhật Nguyệt Lệnh trong tay, chàng vận động chân lực cho hai luồng ánh sáng Nhật Nguyệt chiếu ra lóe mắt hai người rồi chàng hô lên: - Hai vị dừng lại mau trên sườn núi!

Tinh Nhất Tử gầm lên: - Chúng ta đành chết cả với nhau một chỗ! Rồi hết sức phóng Huyết Diệm Chưởng ra.

Thiên Hiệp vội hô: - Đừng để vật dơ bẩn làm ô uế bản giáo là nơi thanh tịnh. Phan Tịnh! Giải quyết chúng mau đi!

Phan Tịnh nén nỗi đau lòng, phóng chưởng tới. Tinh Nhất Tử chống làm sao nổi.

Lão ré lên một tiếng rồi té xuống đáy vực tan xương nát thịt.

Chỉ một mình Thạch Đà Tử còn sống sót. Lão rú lên những tiếng cực kỳ bi thảm nói: - Ca ca ơi! Thứ cho tiểu đệ cầu an, sống trộm trong một thời gian.

Lão hạ mình xuống ngồi trên mỏm đá ở lưng chừng sườn núi, nước mắt đầm đìa.

Thiên Hiệp hắng giọng toan ra lệnh thì Phan Tịnh quỳ xuống trước mặt ông năn nỉ bằng một giọng rất thê thảm: - Xin gia gia tha mạng cho y!

Thiên Hiệp chưa trả lời, Phan Tịnh đã phất tay gọi La Hạo bảo: - La sứ giả! Ngươi đi chặt thủ cấp ba lão đem lại đây!

La Hạo khi nào dám trái lệnh. Bóng nàng thấp thoáng chạy đi, cắt đầu Quảng Tùng Tử, Hoàng Chân Tử và Tinh Nhất Tử đem lại.

Phan Tịnh lòng đau như cắt dập đầu lạy nói: - Xin Giáo chủ tha mạng cho Thạch Đã Tử!!

Thiên Hiệp lộ vẻ cương quyết, nghiêm giọng hỏi lại: - Bữa nay ngươi tha cho y, liệu sau này y có tha ngươi không?

Thạch Đà Tử hai mắt đỏ sòng trỏ vào mặt Thiên Hiệp mắng: - Phan Khôn! Mi như vậy mà đòi làm bậc anh hùng ư? Ta xem ra mi chỉ là một hạng người đê tiện nhất thiên hạ. Mi có giỏi thì đem bản lĩnh ra đấu với ta.

Thiên Hiệp cười nói: - Vân Sơn Tứ Tử ngày xưa là những nhân vật nổi danh trong võ lâm, tuy không phải là những kẻ sĩ chân chính song cũng không là hạng người gian ác. Nhưng nay đã chịu làm thuộc hạ phái Lá Cờ Máu, hai tay sặc mùi tanh nhơ. Hạng người như ngươi cũng đòi đối chưởng với ta thì không xứng đáng chút nào?

Phan Tịnh vẫn dập đầu nói: - Xin gia gia tha mạng cho y!

Thiên Hiệp tức giận quát lên: - Đứng dậy giết hắn đi!

Phan Tịnh ngẩng đầu nhìn lên thấy Thiên Hiệp mặt giận xám xanh, sát khí đằng đằng. Chàng lạy luôn mấy lạy nói: - Gia gia! Bốn vị sư phụ hài nhi đã hạ sát hết ba người, xin tha cho Thạch sư phụ trở về.

- Dù còn một tên cũng không tha! Chúa đảng Cờ Máu dâm ác vô cùng, không thể tha bè lũ của hắn được?

Thạch Đà Tử đứng trên mỏm đá sắc mặt lúc xám xanh, lúc lợt lạt. Đột nhiên lão nổi lên một tràng cười rộ nói: - Đồ nhi! Thôi ta thành toàn cho ngươi!

Phan Tịnh đứng phắt dậy la lên: - Tứ sư phụ định làm chi vậy?

Thạch Đà Tử nhăn nhó cười nói: - Đáng trách là bọn Vân Sơn Tứ Tử chúng ta tài nghệ chưa tinh thâm. Chúng ta lại vô tình với nỗi khổ tâm của ngươi, lòng ta thật lấy làm hổ thẹn với ngươi.

Lão chưa dứt lời đã vung tay lên đập vào đầu đánh chát một tiếng ngã lăn ra.

Phan Tịnh hú lên một tiếng cực kỳ thê thảm: - Sư phụ ơi!

Chàng nhảy lên mỏm đá bên Thạch Đà Tử thấy lão đầu óc vỡ tan, chỉ còn thoi thóp. Khắp người máu me đầm đìa trông rất khủng khiếp.

Phan Tịnh phục xuống chân lão khóc lóc rất bi thảm. Thạch Đà Tử thều thào: - Hài tử! Dậy đi!

Tiếng lão cơ hồ nghe không rõ nữa. Phan Tịnh ghé sát vào tai lão hỏi: - Sư phụ ơi! Tịnh nhi ở đây! Sư phụ có dặn điều gì không?

Thạch Đà Tử run người lên một lúc rồi bình tĩnh lại thều thào nói: - Tịnh nhi! Con phải cẩn thận! Chúa đảng Cờ Máu đã truyền lệnh giết đồ nhi đó!

Phan Tịnh gật đầu đáp: - Tịnh nhi biết rồi. Nhưng chúa đảng là ai, xin sư phụ nói cho biết.

Thạch Đà Tử lắc đầu đáp: - Ta chỉ biết bà ấy công lực cao thâm vô cùng, mà chưa thấy mặt bà bao giờ. Hiện Quỷ Vương, Ma Tôn đều đã bị bà ta thu phục cả rồi. Nếu Thất Tuyệt giáo cũng đầu phục nữa là bà ta sẽ tự lập ngôi Thánh Mẫu võ lâm thì bất luận là ai nếu không qui phục đều bị liệt vào hạng phải diệt trừ.

- Ủa! Là một phụ nhân ư?

- Phải rồi! à! Ta còn cho ngươi hay là em gái ngươi hiện đang ở chỗ bà ta!

Phan Tịnh không khỏi run lên nghĩ thầm: - Em gái mình là một thiếu nữ tuy chưa từng trải việc đời, nhưng y từng đọc sách và biết nghĩa lý, sao lại qui đầu làm thủ hạ mụ tàn ác đó?

Thạch Đà Tử mặt nhuộm đầy máu thoáng lộ một nụ cười nói: - Tịnh nhi! Ngươi đừng lo cho y. Chúa đảng Cờ Máu đối đãi với thuộc hạ hết lòng nhân nghĩa, nên ta mới cam chịu hy sinh vì bà ấy.

Nói tới đây, Thạch Đà Tử nấc lên một tiếng. Lão dẫy lên đành đạch rồi từ từ nhắm mắt lại. Phan Tịnh kêu gọi rối rít: - Sư phụ! Sư phụ!

Thạch Đà Tử không nói nữa.

Phan Tịnh nước mắt đầm đìa. Chàng kể lể bằng một giọng rất bi thiết: - Sư phụ ơi! Đệ tử giết chết sư phụ, tội ác ngập trời này còn cách nào chuộc lại được nữa?

Đột nhiên Thạch Đà Tử mở choàng mắt ra, la lên: - Nếu ngươi muốn chiến thắng được chúa phái Cờ Máu thì trừ phi tìm cho được cuốn âm thư, ngoài ra không còn cách nào nữa.

Lão há miệng phun ra một cục máu đọng nữa rồi thở hộc lên mà chết.

Phan Tịnh quỳ xuống bên thi thể Thạch Đà Tử không biết đã bao lâu. Sau có tiếng trong trẻo thức tỉnh chàng: - Tịnh ca! Thế là Tịnh ca đã tận tâm lắm rồi!

Phan Tịnh cặp mắt đầy lệ ngẩng đầu nhìn La Hạo rồi lạnh lùng hỏi: - Hạo muội! Lại đến lấy thủ cấp sư phụ ta phải không?

- Không phải đâu! Giáo chủ cùng mấy vị đi cả rồi. Người dặn tiểu muội lại nói với Tịnh ca là vụ này người đối với Tịnh ca thật tình nghiêm khắc quá, nhưng muốn cho phái Thiên giáo có nhiều triển vọng trên võ lâm, không thể nào vì tình riêng mà bỏ nghĩa công được. Người còn dặn Tịnh ca tìm nơi an táng thi hài Vân Sơn Tứ Tử cho chu đáo.

Phan Tịnh không hỏi gì đến La Hạo nữa. Chàng cầm chiếc Vô Địch Phi Đầu Lệnh bóp nát ra rồi đắp lên trên thi thể Thạch Đà Tử, nói bằng một giọng rất bi thương: - Sư phụ ơi! Vật này làm cho Tịnh nhi đau khổ vô cùng! Từ đây Tịnh nhi không dùng tới nó nữa!

Chàng ôm thi thể Thạch Đà Tử lên quay lại hỏi La Hạo: - Thi hài ba vị sư phụ ta hiện giờ ở đâu?

La Hạo trỏ xuống khe núi. Phan Tịnh nhảy phóc ngay xuống. Chàng đặt thi thể Thạch Đà Tử cạnh ba thi thể của Tinh Nhất Tử, Quảng Tùng Tử và Hoàng Chân Tử rồi quay lại bảo La Hạo: - Nhờ Hạo muội về bẩm với giáo chủ là ta đem thi hài các sư phụ ta đến Triệu gia tập để an táng.

La Hạo sửng sốt hỏi: - Triệu gia tập ở đâu?

Phan Tịnh buồn rầu đáp: - Thôi, Hạo muội đừng hỏi nhiều nữa! Hạo muội về trình gia gia như vậy đi! Triệu gia tập là nơi ta học nhập môn võ công.

- Thiên trang không phải là nơi Tịnh ca học vỡ lòng ư?

Phan Tịnh lắc đầu rồi cắp hai bộ thi hài lên núi. Chẳng bao lâu chàng trở lại lấy nốt hai bộ kia.

La Hạo vẫn đứng đó chưa bỏ đi. Nàng thấy Phan Tịnh sắp rời khởi nơi đây, vội lớn tiếng hỏi: - Tịnh ca! Tịnh ca hãy chờ lại một chút cho tiểu muội cùng đi dược không?

Phan Tịnh lắc đầu. Chàng tung người nhảy lên trên không rồi trả lời vẻn vẹn một tiếng: - Không được!

Người chàng đã lên cao đến mấy chục trượng. La Hạo ngơ ngác nhìn bóng chàng lơ lửng trên không, miệng lẩm bẩm: - Sao Tịnh ca lại cự tuyệt ta thế này?

Phan Tịnh nhô lên hụp xuống mấy cái đã trèo lên tới đỉnh núi.

La Hạo trong lòng khôn xiết đau đớn vì thất vọng.

* * *

Mấy giờ sau đó, trên đường quan đạo từ Diệu Phong đi Yên Minh có một cỗ xe ngựa ruổi rong. Trên xe một chàng trẻ tuổi toàn thân mặc hiếu phục.

Trời đã xế chiều, cỗ xe vẫn lọc cọc lăn bánh. Chàng thiếu niên đó là Phan Tịnh.

Vẻ mặt buồn thiu với bao nỗi đau đớn trong lòng, một mình chàng tải bốn cỗ thi hài ra đi. Lúc này trên đường đã ít người qua lại. Bóng hoàng hôn bao phủ con người mặc đồ trọng hiếu càng tăng lên vẻ thê lương.

Ngờ đâu, giữa lúc ấy, từ đằng xa vọng lại mấy tiếng đàn tình tang.

Phan Tịnh chợt động tâm, chàng nghểnh đầu trông ra ngoài, cặp lông mày nhíu lại.

Chim hôm thoi thóp, đồng ruộng bao la. Bốn bề vẫn phẳng lặng như tờ.

Đột nhiên chàng vung roi ngựa lên không đánh "véo" một tiếng rồi thét lên: - Chạy đi!

Vó ngựa dồn dập khua rộn trên đường cái. Chàng giục ngựa vừa đi được mấy chục trượng nữa thì trước mắt thấp thoáng có bóng người. Chàng lại đảo mắt nhìn quanh thì hai bên đường quan lộ đồng ruộng bát ngát. Xa xa rừng núi chập chùng.

Phan Tịnh cười lạt dừng xe lại, rồi cất tiếng hỏi: - Ta là Thiên đình sứ giả phái Thiên Giáo tên gọi Phan Tịnh. Các hạ là cao nhân phương nào sao không xuất hiện để gặp nhau nói chuyện?

Lại mấy tiếng đàn tình tang vang lên. Sau khu rừng cây rậm rạp, ánh đèn thấp thoáng. Bên rừng cây kiếm khí ngất trời.

Phan Tịnh cười ha hả nói: - - Ta ngờ là ai! Té ra vẫn là bọn tà đồ Thất Tuyệt giáo ở Hồi Cương. Chà! Các ngươi bất tất phải ẩn hiện, có bản lĩnh gì cứ trổ hết ra!

Phan Tịnh nhảy xuống xe ngạo nghễ đứng giữa đường. Cặp mắt chàng rất sắc bén.

Chàng trông rõ ngoài mấy chục trượng có một bóng người mặc áo xanh từ từ đi tới.

Chàng biết ngay là Thất Tuyệt giáo chủ, liền lạnh lùng lên tiếng hỏi: - Thất Tuyệt giáo chủ Lý Tiến! Ngươi ở đây bày Thiên la địa võng định làm gì ta?

Thất Tuyệt giáo chủ trên nét mặt lợt lạt thoáng lộ một nụ cười nham hiểm nói: - Phan Tịnh! Bấy lâu chưa gặp, bây giờ ngươi định đi đâu?

- Ta có việc đi đâu mặc ta, ngươi bất tất hỏi han làm chi? Bọn Thất Tuyệt giáo các ngươi thật là lớn mật!

- Mật lớn nhỏ thì làm sao?

Phan Tịnh sa sầm nét mặt, chàng cười ha hả nói: - Lý Tiến! Ngươi quật mồ mẫu thân ta rồi lại gây ra bao nhiêu vụ đổ máu tại các tiêu cục ở Yên Minh, Phòng Sơn, Lai Thủy để đổ tội cho ta. Ha ha! Bây giờ chúng ta phải thanh toán nhưng món nợ này chứ?

Thất Tuyệt giáo chủ lạnh lùng đáp: - Có thật thế không? Ta nghe nói gia gia ngươi vẫn còn tráng kiện. Ta muốn đến ra mắt y!

- Sao?

- Ta muốn đến gặp Phan Khôn!

Phan Tịnh nghĩ tới việc lão cùng gia gia mình trước kia là sư huynh, sư đệ, bất giác chàng cười ha hả đáp: - Được lắm! Ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Thất Tuyệt giáo chủ cũng cười rộ nói: - Phan Tịnh! Mi đừng ỡm ờ nữa. Bữa nay mi không đi được đâu! Ni Na! Con mời ba vị sư tổ xuất hiện đi!

Xa xa có tiếng trong trẻo đáp lại rồi đột nhiên có tiếng đàn sáo từ trong khu rừng trước mặt vọng tới. Tiếp theo là những áo quần màu sắc rực rỡ của đoàn thiếu nữ nhảy múa ngay rừng bên cạnh.

Phan Tịnh cố trấn tĩnh tâm thần, nghĩ bụng: - Chắc là bữa nay bọn Tuyệt nhạc, Tuyệt thái trổ hết tài nghệ để áp đảo ta đây!

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì khu rừng mé hữu lại xuất hiện bầy thiếu nữ đẹp như thiên tiên uyển chuyển bước ra nhảy múa với tấm thân mềm mại hết sức khêu gợi.

Phan Tịnh la lên: - Ồ! Đây lại là bọn Tuyệt sắc!

Thất Tuyệt giáo chủ cười lạt nói: - Phan Tịnh! Ngươi là một vị phò mã phong lưu, nếu bữa nay lại ra khỏi được Thất Tuyệt đại trận của bổn giáo thì dù ở đây có đẹp đến đâu, bản giáo cũng không lưu luyến nữa.

Phan Tịnh hắng giọng nói: - Phan Tịnh này không coi bọn Thất Tuyệt giáo các ngươi vào đâu hết!

Chàng lại nói tiếp: - Lý Tiến! Dù ngươi không tham luyến Kinh đô, ta vẫn e rằng ngươi khó lòng yên ổn về được tới đất Hồi Cương.

Thất Tuyệt giáo chủ gật đầu. Hai mắt chiếu ra những tia sáng lạnh lùng. Lão lùi lại phía sau nói: - Phan Tịnh! Ta lại e cho mi phải bỏ xác trên đường Hương Sơn này.

Đột nhiên lão nhảy ra xa hai mươi trượng dõng dạc nói: - Xin sư thúc phát động trận thế?

Bóng xanh lấp loáng, Thất Tuyệt giáo chủ đã lui vào trong rừng.

Lúc đó tiếng đàn, tiếng sáo vang lên rồi tiếng bước chân ở hai đầu quan lộ vọng lại.

Đi đầu là hai lão già gầy nhom và cao nghệu, mình mặc áo dài.

Hai tay lão buông thõng xuống tới đầu gối. Cứ xem cánh tay dài đặc biệt của lão cũng biết rằng kiếm thuật của lão có chỗ hơn người.

Phía trước lại có một đoàn người tay không. Đi đầu là một lão đầu sói râu bạc, thân thể to lớn. Chính là Tuyệt chưởng Cung chủ Sa Ngõa. Phan Tịnh nghĩ thầm: “Tuyệt kiếm, Tuyệt Chưởng, Tuyệt Nhạc, Tuyệt Thái, Tuyệt Sắc, đều đã xuất hiện chỉ còn thiếu Tuyệt Chỉ, Tuyệt Hưởng chưa thấy đâu. Xem tình hình này, thì mình lại phải ra tay chém giết rồi đây!” Nghĩ vậy chàng lớn tiếng nói: - Không Động Nhị Quân! Các ngươi có tài gì cứ trổ ra đi! Nếu Phan Tịnh này mà chau mày tức là hèn kém rồi.

Tiếng đàn lại nổi lên. Trong rừng lại xuất hiện ra thêm mười người. Phan Tịnh vừa ngó thấy đã hơi chột dạ. Chàng lẩm bẩm: - Quả nhiên bọn Thất Tuyệt giáo đã phát động hết lực lượng. Mười người này là Không Động Nhị Quân, Thất Tuyệt giáo chủ, Ni Na và sáu vị trưởng lão còn sống sót.

Không Động Nhị Quân cười ha hả nói: - Thằng lỏi con! Mi còn có di ngôn gì nữa không?

- Đừng có rườm lời.

Không Động Nhị Quân thốt nhiên hú lên một tiếng vang động khắp không gian.

Thất Tuyệt giáo chủ cung kính nói: - Xin đại sư thúc phát lệnh cho!

Tiếng đàn vang lên nghe chói tai như tiếng gươm giáo chạm nhau loảng choảng.

Không Động Nhị Quân phất tay áo trắng một cái lớn tiếng hô: - Các vị đâu vào đấy đi! Bữa nay mà còn để thằng lỏi con sống sót thì từ đây phái Thất Tuyệt giáo coi như tan tành.

Phan Tịnh tuy ngấm ngầm vận động chân lực để đối phó với cuộc đại biến này, nhưng người chàng vẫn vừa cười vừa tiến về phía Không Động Nhị Quân nhanh như tên bắn, rồi lớn tiếng quát: - Bữa nay ta cùng phái Thất Tuyệt giáo quyết một mất một còn.

Ngờ đâu, chàng vừa tiến tới thì mười người phái Thất Tuyệt giáo cũng mỗi người đi mỗi ngả thế là vô hình trung phái Thất Tuyệt giáo đã bao vây chàng vào giữa.

Phan Tịnh nhíu cặp lông mày dõng dạc hỏi: - Không Động Nhị Quân! Trước khi các ngươi phát động Thất Tuyệt đại trận có dám tiếp ta ba chiêu không?

Chàng vừa nói vừa tiến về phía Không Động Nhị Quân.

Không Động Nhị Quân nét mặt vẫn lộ nụ cười nham hiểm đứng yên không nhúc nhích. Khi Phan Tịnh còn cách chừng ba trượng, hai lão mới lên tiếng: - Phan Tịnh! Chúng ta thành toàn cho mi đây.

Giữa lúc ấy trong rừng nổi lên một hồi những tiếng quái dị khiến cho Phan Tịnh cảm thấy tức ngực khó chịu.