Lời Hứa Cả Đời

Chương 11





Editor: Lệ Cung Chủ

Năm sau lại đến núi Kỳ Lân, khung cảnh đã khác xưa rất nhiều.

Sớm đã có tiểu đồng ở dưới chân núi nghênh đón, khom người lễ phép nói: “Ngài là Mộ giáo chủ? Trữ thần y chờ ngài đã lâu.”

Trong một năm này nghe thấy không ít tin tức lớn nhỏ, nói Trữ thần y khác hẳn Hoắc thần y, Hoắc thần y không màng danh lợi, Trữ thần y lại một lòng vơ vét của cải, một chén thuốc cứu mạng cũng có thể lên đến giá trên trời, hơn mười hai hoàng kim, không thể không nhăn mặt nhíu mày.

Đương nhiên người mua thuốc cuối cùng vẫn phải ôm vẻ mặt đau khổ giao ra không ít tiền.

Khó trách hơn ba trăm ngày ngắn ngủn, không chỉ có tiểu đồng, đường đi thông đến vực Kỳ Lân cũng được sửa chữa đổi mới hoàn toàn.

Nhà cửa được xây mới, tuy không quá tráng lệ nhưng cũng có chút phong thái.

Trữ Nhược lặng yên đứng chờ dưới tàng cây, trên người là bộ y phục một màu thuần trắng, mái tóc đen óng tung bay trên vai. Mộ Cẩm hôn lên thái dương của hắn, cười nói: “So với ta dự đoán không sai biệt lắm, ngươi năm nay sẽ không cao lớn hơn mấy.” Trữ Nhược lườm y một cái, Mộ Cẩm ôm vòng thắt lưng của hắn, kề sát bên lổ tai, thấp giọng nói: “Đừng liếc ta như thế, ta phải đi đường mấy ngày đêm rồi, giờ nghỉ ngơi trước một chút đã.”

Trữ Nhược hừ một tiếng, hung hăng đẩy y ra, Mộ Cẩm cười ha hả đuổi theo.

Bồn tắm lớn, tràn ngập nước ấm, vẫn là người đó.

Trữ Nhược sai tiểu đồng đứng canh ngoài cửa, nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái bước vào trong phòng. Mộ Cẩm ngồi ở trong bồn híp mắt nhìn hắn cười. Trước mặt toàn hơi nước nóng, Trữ Nhược cắn đứt một sợi chỉ bạc mảnh rồi dùng nó buộc tóc, xăn tay áo lên để lộ ra cánh tay thon gầy trắng nõn. Hắn thò tay vào trong nước để thử độ ấm, lại bất ngờ chạm nhẹ vào Mộ Cẩm đang lỏa lồ phía sau lưng.

Mộ Cẩm nhịn không được bỗng nhiên đứng dậy, hơi dùng sức kéo Trữ Nhược vào trong nước.

Toàn thân cao thấp đều ướt sũng.

“Làm gì thế!” Trữ Nhược nhíu mày oán trách nói, giây tiếp theo, bóng đen ập đến, ngăn miệng lưỡi của hắn lại.

Răng va chạm cùng răng, đầu lưỡi dây dưa cùng đầu lưỡi. Quần áo ướt sũng đã sớm bị ném qua một bên, nước bắn tung tóe loang lổ khắp cả trên mặt đất.

Độ ấm của thân thể cao hơn nhiều so với độ ấm của nước trong bồn, Trữ Nhược thuận theo ngón tay của Mộ Cẩm đang đùa nghịch quanh vòng eo, trên cổ lưu lại nhiều vết đỏ do y cắn,

Mộ Cẩm đặt hắn ở mép bồn tắm, gắt gao áp sát, vuốt ve thân thể hắn, Trữ Nhược thở hổn hển, giãy dụa nói: “Hỗn đản! Ngươi không phải nói muốn nghỉ ngơi trước à!”

Sao lại nghe chỉ có mùi vị khiêu khích.

Mộ Cẩm cắn vành tai hắn, ám muội nói: “Có ngươi, còn cần nghỉ ngơi sao?”

Ngón tay của Trữ Nhược di chuyển từ trên xuống phía dưới, từng chút từng chút di chuyển đến khí quan nóng rực của Mộ Cẩm, tay thoáng ngừng lại rồi tiếp tục vuốt ve trên đùi, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cũng không ngừng thách thức thần kinh của Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm hạ giọng: “… Này…”

Trữ Nhược nhíu mắt nhìn y cười. Hơi nước bốc lên khiến mặt hắn đỏ bừng, vài sợi tóc màu đen dán trên hai gò má, lông mi và khóe mắt đều vương đầy bọt nước.

Hắn có thể cảm giác được khí quan cực đại trong tay đang run nhè nhẹ, mạch máu phía trên đang giật giật, nóng đến phỏng tay. Hắn hít sâu một hơi, đẩy Mộ Cẩm ra một chút, cúi đầu xuống, cả gương mặt vùi vào trong nước, sau đó hắn mở miệng ra ngậm lấy đầu đỉnh không an phận kia, nước từ khóe miệng ùa vào, cộng thêm nước ngăn cản ngoài mũi, vô cùng không thoải mái.

Mộ Cẩm một tay kéo Trữ Nhược lên, Trữ Nhược chớp mắt nhíu mày nhìn y.

“Ngươi không cần miễn cưỡng như vậy.” Tay của Mộ Cẩm nâng bờ mông cánh hoa của Trữ Nhược lên, ôm hắn nhẹ nhàng đặt ngồi ở trên chân của mình, ôn nhu tiến vào thân thể hắn.

“Được tiếp xúc ngươi giống như bây giờ, ta đã thỏa mãn rồi.” Y nỉ non nói.

Trữ Nhược quấn lấy y, sợi chỉ bạc buộc tóc bị lỏng ra, nửa phần tóc xõa trên vai Mộ Cẩm. Trữ Nhược ôm chặt Mộ Cẩm, cắn xương quai xanh và cơ bắp rắn chắc của y.

Ta muốn hôn mỗi một tấc da thịt trên thân thể ngươi, làm cho khắp cơ thể ta đều có mùi hương của ngươi.

Cảnh xuân tràn ngập khắp phòng.

Trữ Nhược lười nhác tựa vào trong ***g ngực Mộ Cẩm, Mộ Cẩm cọ cọ cằm vào trên trán của hắn, nhẹ nhàng lay động: “Nước nguội rồi.”

Trữ Nhược vẩy vẩy mặt nước, chẳng muốn mở mắt, chỉ hừ một tiếng: “Ân.”

“Đứng lên?”

“Đứng không nổi ~ ”

“Vậy muốn cảm lạnh à.”

“Thế thì ngươi bế ta lên đi ~ ”

“Nào dám để cho ngươi tự đứng lên chứ.” Mộ Cẩm kẽ cắn môi Trữ Nhược một cái, từ trong bồn tắm đứng lên, kéo chiếc khăn lớn đến lau khô người rồi quấn quanh mình.

Y quay đầu nhìn mặt đất một đống hỗn độn, cười khổ nói: “Làm sao bây giờ? Có cần phải dọn dẹp một chút không?”

Trữ Nhược lười biếng híp mắt: “Gọi tiểu đồng vào dọn dẹp đi.”

“Ngươi càng ngày càng có phong thái của một đại thiếu gia.” Mộ Cẩm véo véo mũi hắn, “Không sợ tiểu đồng nói ra, truyền khắp cả giang hồ đều biết sao?”

“Nói thì nói, ta cũng không sợ.” Trữ Nhược ôm lấy cổ của y, sóng mắt lưu chuyển, “Nếu ngươi sợ thì ta sẽ căn dặn bọn họ nghiêm ngặt.”

Mộ Cẩm cười nói: “Giang hồ đệ nhất thần y còn không sợ, một kẻ nhỏ bé như ta thì sợ cái gì?”

“Nếu ngươi là một kẻ nhỏ bé, sao có thể đảm đương được bốn chữ ‘Nhật Nguyệt Quang Hoa’?”

Mộ Cẩm không nhắc tới lời mà Trữ Nhược nói nữa, chỉ cân nhắc nhìn căn phòng mới, há hốc miệng: “Nếu Hoắc tiền bối dưới suối vàng biết, nhất định hận không thể trồi lên cầm mấy quyển sách y thuật hung hăng đánh cho ngươi mấy cái.”

Trữ Nhược duỗi thắt lưng: “Đừng có nói quá đến vậy chứ? Nơi ở của Mộ giáo chủ khẳng định còn xa hoa hơn cả chỗ của ta.”

“Ta lần đầu tiên biết được ngươi cũng là một người chú trọng phong thái.”

“Cũng chưa chắc.” Trữ Nhược nghịch ngón tay của Mộ Cẩm, “Sư phụ sống thanh bần đạo hạnh, nổi danh thanh tâm quả dục (ngăn ham muốn, tâm trong sáng đạm bạc), cho nên ta cũng không lạ khi trên giang hồ nói ta tham phú quý yêu tiền tài, cứ cho là vậy đi.”

Mộ Cẩm nhìn chung quanh bốn phía, cười nói: “Nhưng vẫn như trước không hề có gương.”

Trữ Nhược ngửa đầu nhìn vào trong mắt y: “Ai nói không có, nơi này không phải đang có một đôi sao.”

Một năm lại một năm, Trữ Nhược vẫn như trước chờ đợi Mộ Cẩm.

Trữ Nhược hai mươi mốt, Mộ Cẩm hai mươi bốn.

Nhưng năm nay còn chưa kịp đợi y, trên giang hồ đã rộ lên một tin đồn.

Nghe nói Mộ Cẩm giáo chủ của Quang Hoa giáo trên đường đến thăm Âu Dương Huyền Ca trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang thì cứu một cô nương, cô nương này không phải ai xa lạ, chính là giang hồ đệ nhất mỹ nữ Sở Vô Sương.

Lại có truyền thuyết kể rằng không ít thanh niên tài giỏi đạp cửa tới cầu hôn Sở Vô Sương nhưng đều bị lạnh lùng từ chối, nhưng vừa gặp Mộ giáo chủ thì đã nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), hơn nữa được sự tác hợp của Âu Dương trang chủ, nên rất nhanh trở thành một đoạn giai thoại trai tài gái sắc.

Trữ Nhược nghe được một chút thì không nghe nữa, ngoảnh đầu lại khinh thường. Hắn lấy ra một viên thuốc tốt ném vào người đang nói chuyện mà nước bọt bắn tung tóe kia, người nọ như nhặt được vật quý, đang định nói lời cảm tạ, Trữ Nhược mỉm cười: “Hai mươi hai hoàng kim.”

Người nọ kinh hãi: “Trữ thần y, ta nghe Hồng Nhạn kiếm Cố đại hiệp nói là mười lăm…”

Trữ Nhược dùng hai ngón tay nhặt lấy viên thuốc, tùy tay ném cho tiểu đồng đang đứng một bên, nhàn nhàn nói: “Cho chim ăn đi.”

Người nọ vội vàng móc túi tiền, mặt mày ủ dột: “Hai mươi hai thì hai mươi hai, đồng ý đồng ý!”

Trữ Nhược chống cằm ngồi bên cạnh bàn ngẩn người, cho đến khi ngày dần dần buông xuống, chân trời một mảng màu đỏ, sau đó lại thành màu xanh đen trộn lẫn màu đỏ, cuối cùng chỉ còn lại màu đen đặc của màn đêm.

Tiểu đồng châm đèn trong phòng lên, đến gọi Trữ Nhược ăn cơm, Trữ Nhược phẩy tay nói: “Ta không đói bụng, các ngươi ăn trước đi.”

Hắn ngửa đầu nhìn sao trời, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh như chợ đèn hoa, Trữ Nhược ngây người nhìn, lời đồn đãi nghe thấy lúc trước cứ mãi quẩn quanh trong đầu, hắn trở về phòng, lấy ra bình thủy tinh kia, nhìn “hoa tam nguyệt”tụ tập trên ngón tay hắn.

“Các ngươi nói, y thật sự sẽ thích đệ nhất mỹ nữ gì đó sao?” Trữ Nhược cong duỗi ngón tay búng vào thành bình, sau đó phì cười một tiếng, “Thôi thôi, sư phụ mà thấy bộ dạng này của ta, nhất định sẽ cười bể bụng mất.”

Liên tiếp mấy ngày đều ngủ thực an bình.

Nhưng đã qua suốt một năm, hôm nay là một năm lẻ một ngày.

Có một vị khách rất hiếm khi đến đây.

Nhưng cũng là người quen biết đã lâu.

Trữ Nhược nhìn hắc y nhân trước mắt: “Đã lâu không gặp.”

Hắc y nhân cong khóe mắt, gương mặt che mạn có thể đang nở nụ cười: “Mười năm không gặp, quả nhiên lớn hơn xưa rất nhiều.”

Trữ Nhược hỏi: “Các hạ đến đây có việc gì? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Nể tình người quen, ta có thể giảm giá cho ngươi.”

Hắc y nhân lấy ra tấm thiệp mời đỏ thẫm đưa cho Trữ Nhược: “Tại hạ tới mời Trữ thần y tham gia đại hôn của giáo chủ.” Hắn khặc khặc cười, “Giáo chủ căn dặn, nhất định thuộc hạ phải đưa tận tay tấm thiệp này cho ngài thì mới yên tâm.”

“Bởi vì ngài là bằng hữu quan trọng nhất của giáo chủ.”

Trữ Nhược chỉ cảm thấy trong đầu ‘rầm’ một tiếng, mồ hôi lạnh theo sóng lưng chảy xuống, đầu ngón tay tức thì lạnh như băng.

Là đang nằm mơ sao? Là một cơn ác mộng rất nhanh sẽ tỉnh lại mà phải không?

Trữ Nhược nắm chặt lòng bàn tay của mình, đau đến thấu xương, cảnh tượng trước mắt lại không hề thay đổi, vẫn nắng chiếu sáng lạn, Tả hộ pháp của Quang Hoa giáo mặc một thân màu đen, còn có tấm thiệp đỏ chói mắt trên tay hắn.

Trữ Nhược im lặng tiếp nhận thiệp mời, hít sâu một hơi, mở ra.

Hắn thấy chữ của Mộ Cẩm, phiêu dật tiêu sái.

Thiệp mời tự tay viết không thể nào giả được, một đôi bích nhân, Mộ Cẩm và Sở Vô Sương.

Trữ Nhược miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Tả hộ pháp, làm phiền rồi.” Mỗi một chữ thốt lên đều như muốn nôn ra máu, ***g ngực phập phồng cũng thấy đau đớn.

Vốn lúc nãy vẫn kỳ vọng thiệp mời đó chỉ là một trò đùa, nhưng khi mở ra thì phút chốc lập tức tan biến.

Loáng thoáng nghe thấy người bên cạnh lại nhấn mạnh: “Trữ thần y, một tháng sau hôn lễ sẽ được cử hành.”

Trữ Nhược nghe thấy mình hồi đáp: “Tả hộ pháp yên tâm, Trữ Nhược xử lý xong mấy việc vặt vãnh rồi sẽ tức khắc lên đường.”

Hắn cũng quên mất mình làm sao trở về được phòng, thời điểm bình tĩnh lại thì xung quanh chỉ còn một mảnh hắc ám, hắn thắp sáng trản đèn, lấy bình thủy tinh ra, vẫn như cũ cho “hoa tam nguyệt” ăn.

Hắn áp chiếc bình vào trên gò má mình, nhẹ giọng nói: “Ta mang bọn ngươi đi tìm ‘mộ hương’, được chứ?”

Hắn ép mình không được nghĩ tới Mộ Cẩm, không được nghĩ tới y và Sở Vô Sương đã xảy ra chuyện gì, ép mình nhắm mắt lại, nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ đi.

Một đêm, đắp thêm chăn vẫn chẳng thấy ấm, sự lạnh lẽo vẫn vây lấy hắn đến sáng sớm hôm sau.

Trữ Nhược gói ghém đồ đạc, thu gom những vật tùy thân và châu báu, gọi đám tiểu đồng tập trung lại, phân phát hết vàng bạc.

Một trận hỏa hoạn, đốt sạch sẽ tòa nhà tráng lệ.

Trữ Nhược nhìn ánh lửa tận trời, đối diện bài vị của Hoắc thần y cung kính dập đầu lạy ba cái.

“Sư phụ, xin đừng trách ta. Chỉ là nơi không có y trở về thì không phải là nhà của ta.”

Một trận hỏa thiêu cũng thế.

Vốn xây dựng tòa nhà đẹp như vậy chỉ bởi vì ngươi hàng năm sẽ đến đây ở năm ngày, hy vọng ngươi trong mấy ngày này có thể thật thư giãn và vui vẻ, hy vọng trong năm ngày này ta có thể mặc bộ quần áo trắng mà ngươi thích nhất, nở nụ cười dịu dàng với ngươi.