Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 13



Lời Loki nói khiến tâm trạng của Frigg đột nhiên chùng xuống. Hai người sóng vai trở về, chẳng ai nói với ai lời nào. Mãi tới khi về tới ngoài thành Heinerlin, Loki mới nói: “Chỉ cần em không bỏ Angrboda là được chứ gì”.

“Không chỉ thế, em còn phải đối xử với nàng thật tốt, Frigg nở nụ cười, “Giống như anh trai em đó, ngài không thích ta, nhưng đối xử với ta rất tốt...”.

Lời nàng nói còn chưa dứt, hắn đã bực tức nện một đấm thật mạnh vào gốc cây bên cạnh. Loki nỏng nảy chất vấn: “Nếu hắn đã không thích chị, chị còn ở chung với hắn làm gì?”.

“Là vì trách nhiệm.”

Còn vì thứ tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng mà nàng không tài nào dứt bỏ...

Nếu Odin giống như Loki, yêu ghét rõ ràng, đừng khiến người ta đoán mãi chẳng ra, đừng cố ý vô tình làm nàng hy vọng để rồi thất vọng... Vậy thì tốt biết bao.

Frigg cũng không biết vì sao, vốn chỉ là mấy chuyện bé cỏn con, chỉ là nỗi uất ức xíu xíu hạt cát, vậy mà cứ đứng trước mặt Loki là nó lại bị phóng đại lên gấp mấy lần.

Nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp còn vương nét ngây thơ của Loki, vành mắt nàng bỗng đỏ hoe. Sau đó, nàng vội vàng cúi gằm mặt xuống.

Loki đương nhiên sao có thể bỏ qua chi tiết ấy, hắn gặng hỏi nàng: “Hắn bắt nạt chị à?”.

Nàng chỉ lắc đầu: “Là vấn đề của bản thân chị, không liên quan gì đến ngài ấy”.

Loki nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ, nhưng vẫn duy trì trạng thái im lặng, bước chân hòa lẫn vào đám đông. Angrboda chạy tới, lo lắng hỏi hắn có sao không. Loki liếc mắt nhìn Frigg, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười, dắt Angrboda ra chỗ khác.

“Loki ổn chứ?”

Nghe giọng nói ấy vang lên, Frigg vội vàng quay đầu lại: “Vâng, nó không sao cả”.

“Thế thì tốt”, Odin gật đầu, “Em đã mệt chưa?”.

Nàng lắc đầu, tâm trạng vẫn chưa tốt lên được tí nào. Vừa nãy nàng nói với Loki quá nhiều, cảm giác có những thứ vốn chỉ là suy đoán trong lòng, nay nói ra ngoài miệng, như đều trở thành sự thật, trần trụi bày ra trước mặt. Nàng cố gắng chấn chỉnh tinh thần, liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt Odin.

“Thật ra em vẫn có điều thắc mắc.”

“Gì thế?”

Odin nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút lảng tránh, lại khiến nàng không dám tiếp tục đối diện với ánh mắt của ngài: “Vì sao màu mắt phải của ngài lại nhạt hơn bên trái?”.

“Em chỉ thấy nó nhạt màu hơn thôi à?”

“Đúng vậy, giống như màu trong suốt, trông đẹp lắm.”

Odin suy tư một lúc, mới đáp lời nàng: “Con mắt đó đã bị mất đi ánh sáng”.

“Mất đi ánh sáng? Hoàn toàn không nhìn thấy gì sao?”

“Đúng thế. Ta dùng nó để đổi lấy nước suối Mimir giúp trí tuệ ta vĩnh viễn thanh xuân. Nói cách khác, sau này bất kể ta có già đến đâu, trí óc của ta sẽ vẫn luôn minh mẫn.”

Hiển nhiên, câu trả lời ấy đâu chỉ khiến nàng kinh ngạc. Odin là đế vương của Thần tộc, vì những thứ có thể giúp ngài duy trì sự thống trị sáng suốt mà ngài có thể hy sinh một mắt, vậy thì còn có thứ gì ngài không từ bỏ được đây? Cứ cho là hôm nay Odin không bỏ nàng lại Jotunheim, nhưng sau này, chỉ cần có việc gì cần dùng tới nàng, chắc chắn ngài sẽ làm mà không hề do dự...

Nott từng nói với Frigg, “Con đừng quá đề cao sức hấp dẫn của bản thân mình trong mắt bọn đàn ông. Dù con có xinh đẹp, có mỹ lệ đến nhường nào, thì một người đàn ông chân chính cũng sẽ không bao giờ vì con mà thay đổi cuộc đời của hắn”.

Thế nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại ở trong một tình huống bị động đến nhường này. Nàng nhìn sâu vào mắt Odin, khẽ thì thầm: “Odin, thật ra em rất ghét Heimdall”.

Odin cúi đầu nhìn nàng: “Vì sao?”.

“Bởi vì hắn là một tên lừa đảo.”

Câu nói trên dù là do nam hay nữ thốt ra, đều sẽ khiến người nghe có thứ cảm giác vì yêu càng nhiều nên hận càng sâu. Từ trước tới giờ Frigg chưa từng nhắc câu nào về Heimdall trước mặt Odin, vậy mà vừa nói được lần đầu đã mất bình tĩnh thế rồi, đúng là nàng vẫn còn quá trẻ. Thế nhưng, dù Odin có là chúa tể của các vị thần đi chăng nữa, thì ngài cũng chẳng có thứ quyền năng khống chế tình cảm của con người.

Odin cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng lờ đi thứ cảm xúc ghen tuông đang rục rịch tận đáy lòng, nhẹ nhàng ôm lấy vai Frigg: “Có ta ở đây, sau này sẽ không ai dám bắt nạt em nữa đâu”.

Nghĩ tới chuyện trong quá khứ, tâm trạng của Frigg không khỏi có chút kích động: “Ngài không biết đâu, hắn lừa em rất nhiều, còn vô trách nhiệm, không làm chuyện đã hứa, còn gây ra không biết bao nhiêu chuyện khiến người ta ghê tởm”.

Thật không may, đúng lúc này, câu Linde từng nói lại lóe lên trong đầu Odin.

Nàng còn chưa trưởng thành, vậy mà đã vội lên giường với Heimdall rồi.

Odin muốn dịu dàng hơn một chút, bao dung hơn một chút, thế nhưng câu nói bật ra khỏi miệng lại là: “Frigg, giờ em là người phụ nữ của ai, bản thân em phải là người rõ nhất”.

Frigg không thốt lên lời, liếc nhìn Odin đầy oán hận, chỉ ném lại một câu rồi chạy đi mất hút: “Em biết. Cả ngài và hắn đều chẳng phải loại tốt đẹp gì”.

Odin không đuổi theo.

Thế nhưng giữa đám đông, Loki nhìn thấy bóng dáng nàng, hắn lặng lẽ theo sau.

Đi vòng qua một gốc cây cổ thụ cao chọc trời, trở về nơi dừng chân của Thần tộc, nàng vào phòng, chui vào trong đống chăn ngổn ngang, định bụng ngủ một giấc để bình tâm. Thế nhưng phải sau gần một tiếng đồng hồ hết ngắm bóng đêm ngoài cửa sổ rồi lại lăn lộn trên giường, Frigg mới thấy mắt mình trĩu nặng.

Nửa tỉnh nửa mê, Frigg mơ một giấc mơ rất đỗi ngọt ngào. Trong mơ, nàng và Odin cùng ngồi giữa một vườn hoa, khắp nơi trong bóng tối là hàng đàn bướm vàng đang rập rờn vỗ cánh. Ngài ôm lấy bờ vai nàng, thì thầm rất lâu, rất lâu. Nàng không nghe rõ Odin nói gì, chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, thật mãn nguyện...

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vọng xuống từ phía trên đỉnh đầu: “Đứng dậy”.

Kỳ thực cơn buồn ngủ đã tan đi hơn nửa, nhưng vì sợ phải đối diện với hiện thực tàn khốc, Frigg chẳng chịu mở mắt ra, cứ thế rúc vào trong chăn.

Lúc này, Odin cũng không thèm nhắc lại nữa, lật người nàng, sau đó giật bỏ nút buộc trước áo ngực. Đến nước này thì chút ít mông lung còn lại trong đầu óc nàng cũng bay đi bằng hết.

Frigg giữ tay Odin lại: “Ngài đang định làm gì?”.

Nhờ ánh sáng của sao trời len lỏi vào từ ngoài cửa sổ, Frigg chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng hàng mi của Odin đang lay động, nhưng hoàn toàn không nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt ngài.

“Làm tình với em.”

Mặc dù mùi rượu nồng nặc bốc ra từ miệng khiến Frigg hiểu Odin đã ngà ngà say, nhưng không có nghĩa là nàng có thể chịu đựng được cách nói trắng trợn như thế: “Không, tôi không muốn”.

Odin như hoàn toàn không nghe thấy lời nàng nói, dùng đầu gối thô bạo tách hai chân nàng ra, sau đó giật bỏ đai lưng vắt ngang vòng eo mảnh khảnh.

“Odin, em đã nói là không muốn rồi, ngài không nghe thấy à?” Nàng liều mạng giãy giụa, thanh âm cũng trở nên run rẩy.

Odin ôm chặt lấy vong eo của Frigg, kéo nàng lại gần mình hơn, sau đó cúi người, áp chặt cơ thể mình xuống từng đường cong trên cơ thể nàng, không để lại một khe hở nào, hôn nàng thật sâu.

Quần áo bị lột bỏ từng cái một, trên giường từ lâu đã thành một đống bừa bãi ngổn ngang. Giữa từng nụ hôn đổ xuống như mưa lũ, dày đặc mà dữ dội, tiếng nói của Frigg đứt đoạn vang lên, không thể nào xâu thành một câu hoàn chỉnh.

Odin siết chặt lấy tay nàng, hơi thở dồn dập, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến lạ lùng: “Có ai nói cho em biết, khát vọng chiếm hữu của đàn ông rất mạnh chưa?”.

Cơ thể ngài dính chặt với từng tấc da thớ thịt của nàng, áp sát, sung mãn, đầy ám chỉ.

Nàng nhìn sâu vào mắt Odin, thấp giọng nói: “Ngài có biết tại sao tôi ghét Heimdall không?”.

“Còn dám nhắc tới tên hắn trước mặt ta?”

“Hơn hai mươi năm trước tôi và hắn đã ký với nhau một khế ước. Nội dung là, chỉ cần hắn cứu được cha tôi ra, tôi sẽ trở thành tình nhân của hắn.”

Nhìn cơn thịnh nộ trong mắt Odin dần bị kinh ngạc bao trùm, nàng khép chặt bờ mi, không dám tiếp tục đối diện với ánh nhìn của ngài nữa.

“Chuyện sau đó thì ngài cũng biết rồi.”

“Cứu cha em? Là lần ông ta phải đến giá treo cổ?”

“Đúng.”

“Sau đó, em đồng ý với điều kiện của hắn?”

Giọng của Odin rất mơ hồ, rất khẽ, không nghe ra được chút cảm xúc nào. Thế nhưng, sức mạnh ép lên cổ tay nàng đột ngột tăng lên, như hàm chứa ý cảnh cáo, lại như đang cố kìm nén một nỗi sợ hãi vô danh.

“... Đúng vậy.”

Sự im lặng dài dằng dặc như đông lại trong không khí. Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, bàn tay đang siết chặt lấy tay nàng cũng dần buông lỏng.

Odin ngồi dậy, trầm tư trong chốc lát, ngài còn có thể không ghét nàng sao?

Frigg không dám nhìn Odin, môi nàng khẽ run lên, nói bằng thứ giọng lí nhí mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể nghe rõ: “... Em không ngại việc ngài hủy bỏ hôn ước...”.

Thế nhưng Odin lại chẳng nghe được một từ nào.

Odin chỉ nhớ tới một đêm vẫn luôn khiến ngài kiêu ngạo vì có thể ban tới cho nàng cảm giác thỏa mãn vô cùng, còn cả những lời nàng nói nữa.

Sự sợ hãi và chùn bước của nàng, cả những lời khó hiểu đầy ám chỉ, thì ra không phải là do nàng sợ hãi hay lo lắng bất an. Ngài thì lại hết lần này tới lần khác, tự cho mình là đúng mà làm ra bao nhiêu chuyện...

Odin càng im lặng, nàng lại càng thấy gan ruột cồn cào. Frigg không sợ Odin nổi giận, hay chỉ thẳng vào mặt nàng nói nàng là đồ bịp bợm. Nàng chỉ sợ ngài sẽ gật đầu, sẽ thờ ơ nói: “Vậy thì hủy bỏ hôn ước đi”. Vậy nên, nàng càng muốn mở miệng nói câu gì đó, nhưng lại càng chẳng dám để một thanh âm nào thoát ra cuống họng.

Mãi tới khi cửa phòng bị đá văng ra, cả hai người cùng ngẩng đầu, nhìn Loki đang thở hồng hộc đứng ở cửa phòng.

Loki nhìn thấy Odin ngồi ở cuối giường, cúi đầu không nói câu nào, lại đưa mắt nhìn Frigg đang cuộn mình phía đầu giường, hiện đang vội vàng chỉnh trang lại áo quần. Không nói không rằng, Loki lao vào phòng, giáng thẳng một đấm vào mặt Odin.

“Loki!”, Frigg muốn lao tới cản hắn lại, nhưng vì quần áo xộc xệch hớ hênh, nên nàng chỉ đành rúc vào trong chăn: “Không phải lỗi của ngài, chúng ta, chúng ta chỉ đang cãi nhau chút thôi”.

Loki tức đến run người:”Đến nước này rồi mà chị còn nói đỡ cho hắn?”.

Odin lau khóe miệng, đứng dậy, điềm nhiên nói: “Loki, em ra ngoài đi”.

“Anh đối xử với chị ấy như thế, lại muốn tôi coi như không thấy à?”

Trong lúc mất bình tĩnh, tròng mắt của Loki dần hóa thành màu đỏ tươi, mái tóc cũng bay bổng lên như một ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy. Hắn siết chặt nắm tay được lửa đỏ bao quanh, lại lao về phía mặt Odin.

Cú đấm này chắc chắn không thể so với lần trước được. Frigg hoảng hốt lao tới, muốn kéo Odin tránh ra: “Đừng...”.

Nhưng Odin chỉ thản nhiên chặn bàn tay Loki lại, giống như bậc trưởng bối đang dạy dỗ đứa trẻ con hung hăng xấc xược, đứng dịch sang một bên: “Ta không muốn đánh em bị thương. Đi ra ngoài mau”.

Loki nghe thế càng điên tiết, hắn híp mắt lại, ngọn lửa bùng cháy giữa lòng bàn tay, môi lẩm bẩm một câu thần chú.

Có điều, tất cả sức mạnh cùng nỗi căm giận đều biến mất trong chớp mắt sau khi câu nói của Odin thốt ra từ miệng Frigg:

“Loki, em đi ra ngoài cho ta.”

Ánh mắt Loki ngập tràn uất ức: “Chị, nhưng mà hắn...”.

“Ta đã nói chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Đây là chuyện của hai chúng ta, không liên quan gì tới em”, Frigg hất cằm ra phía cửa, “Em về trước nghỉ ngơi đi, sáng mai ta sẽ tới tìm em”.

“Chị... Rõ ràng chị đã nói với em rằng giữa hai người chỉ tồn tại một thứ gọi là trách nhiệm, không hề có tình cảm mà!”

Nghe Loki nói thế, Odin lạnh lùng liếc Frigg một cái. Frigg chỉ thấy trong lòng như bị ai dội cho một gáo nước lạnh. Nàng nói với Loki: “Những lời ta nói với em hôm nay em đều quên hết rồi có phải không? Lúc này em nên ở bên cạnh Angrboda. Đi về, có gì đợi đến ngày mai rồi nói”.

“Chị, chị không thể...”

“Đi về!”

Chưa bao giờ thấy nàng nói chuyện với hắn bằng bộ dạng lạnh lùng như thế, Loki siết chặt nắm tay, không cam lòng bước ra khỏi cửa.

Loki vừa đi là Odin đã lại ngồi về chỗ cũ. Bầu không khí còn gượng gạo và nặng nề hơn lúc trước bủa vây lấy hai người. Frigg vội vàng chạy tới cạnh Odin, ôm gương mặt ngài: “Trên mặt có bị đau không?”.

Nhưng Odin lại gạt tay nàng ra.

Frigg sững lại, sau đó lặng lẽ rút tay về: “... Em ra ngoài gọi người tới chăm sóc vết thương cho ngài...”.

Nàng lặng lẽ khoác vội quần áo lên người, lại nghe thấy giọng Odin vang lên, lạnh lẽo: “Có phải em còn định nói với nó, chúng ta chưa bao giờ ngủ với nhau?”.

Nàng há hốc miệng, chẳng nói được câu nào.

Odin đứng dậy, bước ra ngoài cửa.

Frigg cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi Odin: “Nhưng mà, rõ ràng ngài chỉ có trách nhiệm với em thôi, không phải thế sao?”.

Odin sững người ở cửa, chỉ lát sau ngài đã bỏ đi, không hề quay đầu lại.

Ngày hôm sau, các Thần tộc Aesir bắt đầu cuộc hành trình trở về thủ đô Asgard. Vốn Frigg định tới nói lời chào từ biệt với Loki, nhưng đám thuộc hạ nói hắn vẫn còn đang ngủ, vậy là nàng đành để lại một phong thư, bên trong giải thích rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua cùng lời xin lỗi, sau đó rời Jotunheim cùng các Thần tộc Aesir khác.

Khoảng cách từ Jotunheim tới Asgard chiếm một nửa chiều dọc của chín thế giới, kể cả có cưỡi rồng đi thì cũng rất tốn thời gian. Tuy vẫn cùng cưỡi chung một con rồng với Odin, nhưng trong tình trạng hai người đều chẳng nói gì thì thời gian trở về Asgard lại càng dài dằng dặc.

Lúc đoàn người đặt chân tới đất Alfheim, trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Odin quyết định để mọi người ở tạm nơi đây một đêm, sáng hôm sau mới xuất phát trở về. Thật trùng hợp làm sao, hôm đó lại chính là ngày lễ Nữ thần của đất Alfheim. Lại càng trùng hợp hơn, thời điểm Frigg đứng dưới tán Cây thế giới Yggdrasil, cũng là lúc công bố tên của nữ thần chiến thắng năm nay. Đương nhiên, trùng hợp còn chưa dừng tại đó, nữ thần và dũng sĩ chiến thắng chính là Sif và Tyr.

Sif nép mình trong lòng Tyr, tay cầm quả táo vàng – thứ mới được quyết định sẽ trở thành phần thưởng tối cao cho ngày lễ Nữ thần – cười xán lạn như hoa nở lúc xuân về.

Nhìn Sif vất vả suốt bao nhiêu năm nay mà mãi không ổn định được, Frigg cũng không dám chắc lần này Tyr có là điểm kết cuối cùng cho cuộc đời Sif hay không. Nhưng có một sự thật hiển nhiên là, gã Thor đáng thương đang đứng dưới thân cây nhìn lên đỉnh kia bi quan hơn nàng ấy rất nhiều. Trong ánh mắt hắn, từng cơn sóng nản lòng tuyệt vọng đang lặng lẽ xô bờ.

Nàng rất muốn tới an ủi Thor một phen, nhưng mới ngẩng đầu lên đã thấy bóng Odin đang đứng bên bờ sông đối diện.

Mùa đông của Alfheim rất lạnh, từng trận tuyết lớn đổ xuống từ trời cao, nhiệt độ có thể sánh ngang với băng quốc Niflheim. Odin khoác trên mình một tấm áo khoác dày rộng làm từ da sói tuyết, ngẩng đầu liếc nhìn khung cảnh phía trên ngọn cây, sau đó lại cúi đầu chăm chú quan sát lớp tuyết dọng dưới đế giày, nhìn đến xuất thần, nhìn đến ngơ ngẩn, theo mỗi nhịp thở là những vòng khói trắng đều đặn tràn ra không khí.

Frigg bước thấp bước cao chạy lại gần, nhưng Odin vừa nhìn thấy nàng đã lập tức quay mặt bỏ đi.

“Odin”, nàng cố hét lớn, với theo bóng lưng dần xa của ngài.

Odin đứng lại.

“Có phải ngài rất ghét em không?”

Odin không trả lời Frigg ngay, chỉ quay đầu lại nhìn sâu vào đôi mắt của nàng.

“Sao lại hỏi câu này?”

“Vì em muốn biết?”

“Muốn biết làm gì?”

“Chỉ vì em muốn biết thôi”, Frigg có chút sốt ruột, “Em suy nghĩ cả một buổi tối, vẫn không hiểu được sao tự nhiên ngài nổi giận với em. Lý do duy nhất là ngài đã hối hận chuyện muốn lấy em rồi, vậy nên ngài định đối xử lạnh nhạt, để em biết khó mà lùi. Ngài xem, ngài vẫn đang nóng nảy với em kìa, cứ như chỉ cần nhìn thấy em là ngài đã khó chịu lắm ấy...”.

“Đúng, nói không sai. Ta rất ghét em, biết khó mà lùi đi”, ngài lại quay mặt định bước đi.

“Khoan đã”, nàng vội vàng chặn trước mặt Odin, “Trả lời thật lòng với em đi, đừng qua loa lấy lệ. Chuyện này thật sự rất quan trọng với em”.

Odin lại dừng bước, nhưng lần này ngài không quay đầu lại.

“Vì sao lại quan trọng?”

“Chỉ vì nó rất quan trọng thôi.”

Lần này, ngay cả một câu trả lời ngắn gọn ngài cũng không đáp mà nhấc chân đi thẳng. Frigg lại tất tả chạy theo, nhưng chênh lệch độ dài giữa chân nàng và Odin đâu phải chỉ vài centimet, nàng chạy vội chạy vàng, vài lần suýt ngã nhào xuống nền băng. Cuối cùng, nàng nhào tới trước mặt Odin, dang hai tay cản đường đi.

“Bởi vì em thích chàng.”

Nàng nói rất nhỏ, nhỏ đến độ gió lạnh có thể cuốn phăng nó đi, rồi vùi lấp vào trong bão tuyết bất cứ lúc nào. Không biết vì Odin không nghe được, hay vì ngài chẳng chút để tâm tới lời nói ấy mà từ đầu tới cuối, ngài chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không hề có bất cứ phản ứng gì. Nàng tự trấn an mình là Odin nghe không rõ, đang định nói lại lần nữa, nhưng lại nhận được một câu trả lời nhẹ bẫng:

“Thế nên?”

Nàng ngơ ngác, rồi bắt đầu sợ hãi, bàn tay dang rộng chắn lối ngài đi cũng xấu hổ rụt về: “Thế nên, em muốn biết có thật là chàng rất ghét em không... Nếu chàng thật sự ghét em, vậy thì em sẽ không tiếp tục thích chàng nữa”.

“Nếu em có thể tự quyết định được tình cảm của bản thân, vậy thì tốt nhất là đừng thích ta nữa.”

Nàng đã từng tưởng tượng tới rất nhiều tình huống, nhưng chưa bao giờ nghĩ Odin sẽ cho mình một đáp án thế này. Vốn định dùng mấy câu mắng chửi Heimdall ngày trước, trút giận lên Odin một trận đã đời, thế nhưng giây phút đó, nàng bị đả kích đến ngã gục hoàn toàn, ngay cả sức để đáp trả cũng chẳng còn, nước mắt cứ thế tí tách rơi.

“... Khóc cái gì chứ?”, Odin lạnh lùng nói: “Còn chưa làm trò đủ có đúng không hả?”.

Nàng càng khóc dữ hơn, nhưng không thốt ra bất cứ thanh âm nào. Còn Odin, ngài chỉ đứng đó nhìn nàng khóc, không an ủi, cũng chẳng bỏ đi.

“Chẳng phải em giỏi lắm sao? Tính mạng cha em nguy hiểm, không tìm ta nhờ giúp đỡ, lại chạy đi cho người khác bắt nạt. Cho người khác bắt nạt cũng thôi đi, đằng này bị bắt nạt xong rồi cũng không cho ta biết, em coi ta là cái gì hả?”

Lúc này Frigg như một đứa trẻ bị đòn, dùng ống tay áo quẹt nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt, từng từ từng chữ bị nhấn chìm trong cơn nức nở: “Nói cho cùng, em chỉ là cái túi cho người ta trút giận, ai cũng có thể bắt nạt được em, chàng cũng có khác gì đâu”.

“Ta bắt nạt em bao giờ?”

Nàng len lén ngẩng đầu nhìn Odin. Hình như ngài không nhận ra mình đang đứng giữa trời tuyết lớn, từng bông tuyết xù xì giống như những con đom đóm với ánh sáng xanh tái nhợt, từng đợt từng đợt trút xuống thế gian, vương trên tóc, trên hàng mi, và trên cả bờ vai của ngài. Rõ tàng tuyết rất dịu dàng, vậy mà ánh mắt của ngài lại càng khiến nàng tủi thân.

“Chàng không thích em nghĩa là bắt nạt em rồi...”

“Ta có thích em không, trong lòng em rõ hơn ai hết.”

“Nếu em mà biết thì em còn hỏi chàng làm gì chứ.”

“Vậy sao mấy hôm trước em không hỏi?”

“Hôm nào?”

“Có gan giả vờ ngủ, sao không có gan mở to mắt ra mà hỏi sao ta lại hôn em.”

Bị Odin nói toạc ra chuyện đáng xấu hổ hôm đó, Frigg chẳng còn sức đâu mà khóc tiếp nữa, nàng vặn vẹo cái cổ đáng thương, nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới dám ngẩng đầu lên nói: “Được rồi, em thừa nhận hôm đó em sai, nhưng chàng cũng không thể...”.

Đúng lúc này, Odin đột nhiên mở rộng vòng tay, ôm lấy nàng, dùng đôi môi cắn nuốt những lời nàng chuẩn bị thốt ra.

Thời gian, cả thế giới ngoài kia, ngay cả trái tim đang đập liên hồi, như đều dừng lại trong phút giây này.

“Hồi trước, ta đưa ra nhiều lý do như thế, đều chỉ là viện cớ mà thôi. Bất luận là chuyện dự định lấy em làm vợ, hay chuyện làm tình với em, đều chỉ vì ta muốn thế.”

Nàng ngẩng đầu, ngốc ngếch nhìn Odin: “Thế nên...?”.

Tuyết rơi dày đặc, lơ lửng giữa không trung, như đan thành một chiếc lưới khổng lồ màu trắng bạc, những bông tuyết li ti xoay tròn, cứ thế buông mình xuống đất.

Odin nhẹ vuốt ve mái tóc nàng, giọng nói dịu dàng mà kiên định: “Thế nên, sau khi trở về, chúng ta hãy lập tức kết hôn nhé!”.