Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 253: Nơi trái tim thuộc về



Thục quân bất ngờ tới, lui cũng mau, bên ngoài thành Thiên Thủy nhanh chóng chỉ còn lại một mảnh hỗn độn,lúc Triệu Vân đuổi tới thành Thiên Thủy, đám người Trương Cáp đang đứngdưới cây đại thụ ngoài thành rơi lệ. Vân ca ca tách đám người tiến lên,nhìn thấy ta, đến khóc cũng không có, chỉ chết lặng gỡ mũi tên trênngười ta. Theo động tác rút tên, ta từ trong hôn mê lại phun một ngụmmáu tươi, hồi lại một hơi. Mọi người mừng rỡ, vội vàng trở về thànhtruyền quân y cấp cứu. May mắn, ngày hôm sau Hoa Đà cũng chạy tới ThiênThủy, Tào Tháo trong lòng sợ ta và Tôn gia có chuyện, đặc lệnh cho HoaĐà theo quân. Dưới y thuật của Hoa Đà và tác dụng của Bảo mệnh hoàn củata, tính mạng của ta giữ được, nhưng không tỉnh lại.

Kỳ thật trước khi Gia Cát Lượng buông ta xuống, ta nhìn như đã mất đi sinh khí, nhưng thần trívẫn chưa mất đi, ta thậm chí có thể nghe được Gia Cát Lượng nói, nhìnthấy Thục quân lui lại. Ngay vào lúc ta cho rằng mình đã rời khỏi nhânthế, Vũ ca ca đột nhiên xuất hiện, ta nhìn thấy huynh ấy, thật sự nhìnthấy Vũ ca ca. Vô số lần tưởng tượng Vũ ca ca trông như thế nào, lúcnhìn thấy huynh ấy, ta lại khó tin nổi trên đời lại có một nam tử nhưvậy, dung mạo tuấn lãng như làn gió nam ấp áp thổi qua mặt, khí chấtkhông dính bụi trần khiến ta có chút xúc động muốn cúi đầu làm lễ. Không cần nghĩ gì thêm, ta thì thào gọi: Vũ ca ca, Vũ ca ca, huynh tới đónNhư nhi.

Vũ ca ca đứng trước mặtta, ôn nhu nhìn ta, mỉm cười điểm điểm trán ta: “Thật là ngốc Như nhi.Sinh mệnh có thể tùy tiện vứt bỏ như vậy sao? Chết không đáng sợ, nhưngngươi thật muốn bỏ lại tất cả người thân, từ bỏ tình cảm chân thànhtrong lòng mà ra đi sao? Ngươi bỏ được mọi thứ, rời khỏi bọn họ sao?”

Ta nhào vào trong lònghuynh ấy mà khóc: “Vũ ca ca, ta cũng không muốn rời khỏi họ, nhưng họcũng không cần Như nhi.”

Vũ ca ca khẽ mắng ta:“Ngốc cô nương, sao thế được? Mọi người đều rất yêu ngươi, ngươi cứ vậyrời khỏi bọn họ, mọi người đều rất đau lòng. Như nhi, ngươi có thể bỏqua được thương tâm thống khổ bọn họ dành cho ngươi, thậm chí đi theongươi sao?”

“Không đâu, Vũ ca ca, talừa gạt họ nhiều như vậy, tất cả thân nhân bằng hữu đều bị ta lừa gạtlàm hại, bọn họ đều hận ta, ta chỉ mong bọn họ tha thứ cho ta, sao cóthể yêu cầu xa vời được bọn họ yêu thương?”

Vũ ca ca thở dài : “Nhưnhi, ngươi không thể vì không được Gia Cát Lượng yêu mà nản lòng nhưvậy! Bá Phù không phải yêu ngươi sao? Công Cẩn không hề hận ngươi đúngkhông? Các huynh trưởng khác khi biết bí mật của ngươi, sẽ càng yêuthương muội muội ngươi, làm sao hận ngươi? Ta biết, ngoại trừ Gia CátLượng, ngươi còn nản lòng với Tào Tháo, câu nói kia của hắn khiến ngươithương tâm. Như nhi, ngươi không phải không biết đức hạnh của Tào Tháo,câu đó của hắn không phải chân tâm, chẳng qua là sự ghen tuông của mộtnam nhân mà thôi.”

“Thật không? Vũ ca ca,huynh không phải vì an ủi ta mới nói thế chứ? Chủ công thật tuyệt tình,Khổng Minh hận ta tới giờ, Bá Phù và Công Cẩn, ta tổn thương bọn họ nặng nề, các huynh trưởng cũng đều đang oán trách ta, đặc biệt là Tứ ca,những lời hắn nói trước kia, cũng có cảm nhận chân thật bên trong. Bọnhọ có thể tha thứ cho ta sao? Ta không có lòng tin đó!”

Vũ ca ca cười, khẽ ôm talên: “Ngươi là một nữ hài tử, tâm quá tinh tế, hiểu quá nhiều. Ca cabiết trong lòng ngươi vẫn rất khó chịu, nhưng Tứ ca ngày đó không phảioán trách ngươi, hắn là người trung hậu như vậy, nói lời tuyệt tình nhưthế, ngươi mới tin được! Như nhi, không dễ dàng nhìn rõ được trái timmình, nhìn rõ người khác càng không dễ. Nhưng tin tưởng ca ca, các huynh trưởng của chúng ta mỗi người đều thương yêu ngươi, ngươi sẽ không mấtđi tình thương của bất cứ người nào.”

Giọng nói mềm mại của Vũca ca giống như con suối tinh tế chảy qua tim ta, khiến ta từ từ an tĩnh lại, nhưng ta vẫn nghi ngờ: “Vũ ca ca, Như nhi rất hoang mang, nhiềunăm như vậy, ta yêu Khổng Minh như vậy, nhưng hắn đối với ta lại khôngcó chút chân tình, hôm nay hắn còn nhẫn tâm giết Như nhi. Vào lúc hắnxuống tay, ta đột nhiên cảm thấy, tình cảm của ta với Khổng Minh khôngphải là yêu, mấy năm qua, Như nhi vẫn luôn mơ màng đối với tình cảm củamình, biểu hiện của Khổng Minh khiến ta cảm thấy mình đã sai. Như nhirốt cuộc thuộc về nơi nào? Vũ ca ca, huynh có thể hiểu trái tim của Nhưnhi không?”

Vũ ca ca khẽ cười: “Nhưnhi, ngươi vẫn còn hồ đồ quá! Nhiều năm như vậy vẫn còn trong sương mù,vẫn không nhận ra tình cảm của mình, đến giờ, ngươi vẫn chưa thấy rõsao? Ca ca chỉ hỏi ngươi một câu, lúc ngươi cảm giác mình sắp rời khỏidương thế, người ngươi muốn gặp lần cuối là ai? Ngươi lưu luyến cảm giác ở bên người nào nhất? Là Gia Cát Lượng hay Tào Tháo sao?”

Ta cẩn thận hồi tưởng lại thời khắc mình trúng tên ngã xuống, ta hình như là, hình như là…” BáPhù, ta nghĩ nhiều nhất tới Bá Phù. A, Vũ ca ca, chẳng lẽ Như nhi khôngthể từ bỏ chính là Bá Phù, người ta yêu thật ra là hắn sao?”

Vũ ca ca cười : “Đúngvậy, ngươi muốn nằm trong ngực Bá Phù, bởi vì ngươi cảm thấy nơi đó ấmáp nhất; ngươi muốn gặp Bá Phù, bởi vì ngươi không bỏ được hắn. Như nhi, lúc yêu một người, ngươi sẽ thời thời khắc khắc nhớ mong hắn, có thể vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn, vì hắn thống khổ mà thống khổ, vìhắn hạnh phúc mà hạnh phúc. Như nhi, ngươi vẫn không cảm giác được sao?Qua bao năm, trong lòng ngươi lo lắng cho Bá Phù nhiều hơn hay KhổngMinh nhiều hơn? Là Bá Phù. Đối với Khổng Minh, ngươi không phải yêu, màlà không cam lòng, giống như một đứa trẻ không đành dược món đồ chơimình yêu thích vậy, có câu nói thế này, thứ vĩnh viễn không có được làthứ ngươi muốn nhất, nhưng không nhất định là thứ ngươi thích nhất. BáPhù trả giá vì ngươi nhiều nhất, ngươi có được tình yêu của hắn, nhưngcảm giác ban đầu khiến ngươi cho rằng tình yêu với hắn chẳng qua là tình cảm huynh đệ, hơn nữa ngươi đối với hắn luôn áy náy, luôn trốn tránhloại tình cảm này trong nội tâm, cho nên, ngươi không thể nhìn rõ tráitim mình.”

Vậy sao? Ta yêu nhất làBá Phù sao? Có Vũ ca ca nhắc nhở, ta chắc là thật sự yêu Bá Phù rồi!Đáng tiếc, ta không gặp được Bá Phù, không thể nói ra tình yêu của ta.

Vũ ca ca lại dùng sức ômta một cái, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Như nhi, Vũ ca ca chỉ có thể ởbên ngươi tới đây, ta phải đi rồi. Nhớ kỹ lời ca ca nói, sống cho thậttốt, ta đã cố hết sức, còn lại chỉ có thể dựa vào ý chí của ngươi, ngànvạn đừng từ bỏ tính mạng của mình, đừng để Vũ ca ca thất vọng, đượckhông?”

Cái gì? Vũ ca ca đang nói gì? Ta nghe không hiểu, nhưng ta hiểu huynh ấy đang muốn đi: “Vũ ca ca, huynh nói gì thế? Huynh cũng muốn rời khỏi ta? Huynh không mang ta đicùng sao? Vũ ca ca, có phải hành vi của ta không thể đi theo huynh, taphải xuống địa ngục, đúng không?”

Vũ ca ca quay đầu lạicười cười: “Như nhi, ca ca nói nhiều lần, ta không phải thần tiên, tachỉ là một linh thể. Ca ca đã dùng hết linh lực cuối cùng bảo vệ tâmmạch của ngươi, ngươi nhất định phải sống thật tốt. Chỉ cần ngươi có thể sống hạnh phúc, Vũ ca ca sẽ không còn chút nuối tiếc nào. Như nhi,ngươi nhớ kỹ, tự tìm cái chết chỉ là một hành vi trốn tránh, ta đã bỏqua một lần, ngươi không thể lại hồ đồ phạm sai, phải hết sức bù đắp,cho nên, ngươi phải kiên cường sống sót, chỉ cần sống sót, nhất định sẽđạt được hạnh phúc, sẽ không còn gì tiếc nuối. Cám ơn ngươi, Như nhi, là cố gắng của ngươi khiến ca ca không chút nuối tiếc mà ra đi.”

Hình bóng Vũ ca ca trởnên nhạt nhòa, ta vội vã, muốn giữ lại, nhưng không tóm được cái gì.Bóng huynh ấy cuối cùng biến mất, cùng với đó là lời cuối vang lên bêntai ta: “Như nhi, Tần Dũng vì ngươi trả giá một đời ái, một đời tình,ngươi không thể trở thành phu nhân của Bá Phù, vậy gả cho Tần Dũng đi,hắn là nam tử tốt có thể gánh vác chuyện chung thân của ngươi, cũng lànam nhân duy nhất có thể bao dung ngươi.”

Tần Dũng? Không đợi tasuy nghĩ cẩn thận, tiếng kêu khóc của Tần Dũng truyền tới, còn có tiếngKiều tỉ tỉ, Trương Cáp. Ta muốn mở to mắt, lại không mở ra được, cảmgiác đau đớn toàn thân ào tới. Ngay sau đó, tiếng thét của Vân ca catruyền tới, trong lòng ta thả lỏng, phun ra một búng máu, hoàn toàn hônmê bất tỉnh.

Ta đang nằm mơ, vẫn luônnằm mơ. Ta ở trên núi ngắm hoa, đảo mắt, thấy Bá Phù nhìn ta cười: “Thìra ngươi vẫn luôn gạt ta, ngươi không thích ta, cũng không muốn ở bênta, lại lợi dụng tình yêu của ta, cướp đi mọi thứ của ta, còn giết ta.Triệu Vân Như, ta rất hận ngươi.”

“Không, không phải nhưvậy. Bá Phù, ta coi ngươi là huynh đệ sinh tử, là ca ca ta yêu quý nhất. Ta không giết ngươi, không có.”

“Ngươi đã muốn giết ta,còn không buông tha người nhà của ta, ngươi còn muốn lợi dụng bọn họ,ngươi thật ác độc. Ta sẽ không coi ngươi là bằng hữu, không yêu ngươinữa.”

Ta nhìn Bá Phù dần dần đi xa, nhưng không cách nào đứng lên đuổi theo hắn. Tiếng đàn, tiếng đànđẹp quá, Khổng Minh, là ngươi sao? Ngươi đang gảy đàn cho ta nghe phảikhông? Theo tiếng đàn, ta tìm được thân ảnh cao ngất dưới tàng hoa mai.Gia Cát Lượng chậm rãi xoay người nhìn ta, trên mặt tràn ngập nụ cười:“Vân nhi, nàng đến rồi. Hiện giờ có chịu đi theo ta chưa?”

Ta sao có thể bằng lòng:“Khổng Minh, chúng ta cùng đi được không? Chúng ta về nhà, về Mai Hoa cư của chúng ta, an toàn sống cuộc sống bình thường, được không?”

Gia Cát Lượng cuồng tiếu: “Triệu Vân Như, ta sao có thể sống cùng ngươi? Ta muốn thi triển tàihoa, muốn làm Đại Hán thừa tướng, muốn lọt danh sử sách. Ta sao có thểvì một nữ nhân mà từ bỏ lý tưởng của mình? Triệu Vân Như, ngươi là người ngăn cản ta thực hiện lý tưởng, ta sẽ không tha cho ngươi, ta muốn giết ngươi, giết ngươi, bất kỳ ai ngăn cản ta đều phải chết.”

Không, đây không phảingười ta yêu, người ta yêu sẽ không giết ta, không phải. Ta khóc bỏchạy, đúng rồi, ta muốn tìm chủ công, ông ấy sủng ái ta, sẽ không rờikhỏi ta. Nghĩ vậy, đảo mắt dã thấy Tào Tháo ngồi bên bờ Hoàng Hà nhìn ta cười: “Như nhi, làm thê tử của ta được không? Mạnh Đức rất yêu mếnngươi.”

Ta liều mạng lắc đầu:“Như nhi không muốn. Chủ công, Như nhi yêu ngài, vì ngài, Như nhi có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, Như nhi không muốn gả cho ngài.”

Tào Tháo cười: “Ta biết,Tôn Sách đang đợi ngươi, ngươi muốn rời khỏi Mạnh Đức, ngươi không yêuta, ngươi yêu chính là Tôn Sách. Tình cảm hai mươi hai năm đến đây chấmdứt, ta rất thương tâm, ta đi đây, thành toàn cho các ngươi.”

Ta nhìn ông ấy cưỡi ngựabỏ đi, muốn đuổi theo, nhưng sao cũng không kịp: “Đừng như vậy, chủcông, chủ công, ngài tuyệt tình quá, tình cảm hai mươi hai năm chẳng lẽcứ vậy chấm dứt sao? Mọi trả giá của Vân Như chẳng lẽ không đổi được sựthương yêu của ngài?”

Ta thống khổ trong nỗi cô đơn, tìm đường ra trong bóng đêm, xoay mạnh người, mấy huynh trưởngđang cười nhìn ta: “Các huynh trưởng? Tốt quá, các huynh sẽ không vứt bỏ Như nhi, Như nhi đối với mỗi người các huynh đều chân tình thật ý!”

Tiếng cười của các huynhtrưởng càng lớn, dần dần mỗi người đều cười như điên. Từ Thứ trong tiếng cười quát lớn: “Chúng ta sao có thể coi ngươi là huynh đệ. Ngươi là nữnhân, luôn lừa gạt chúng ta, ngươi kết bái với chúng ta để hoàn thànhnhiệm vụ tìm kiếm nhân tài cho Tào công mà thôi. Ngươi chẳng qua lợidụng chúng ta để đạt tới mục đích của mình. Ngươi không có tư cách làmhuynh đệ của chúng ta, chúng ta không cần ngươi.”

“Không, không phải nhưvậy, ta không có, không có làm như vậy.” Không để ý tới ta khóc lóc kểlể, các huynh trưởng đều dùng ánh mắt miệt thị nhìn ta, cười lạnh nắmtay nhau bỏ đi.

Không ai để ý đến ta, một mình ta quanh quẩn trong bóng đêm, tìm không thấy lối ra, tìm khôngthấy ánh sáng, ta rất thống khổ, vì cái gì, vì cái gì các ngươi đều muốn rời khỏi ta? Đó là ai? Ai ở nơi đó dùng ánh mắt bi ai nhìn ta, ta đi về phía hắn: “Ngươi là ai, ngươi cũng trách ta lừa gạt ngươi sao? Ngươicũng muốn rời khỏi ta, phải không?”

Người kia không nói lờinào, chỉ ôn nhu và bi ai nhìn ta chậm rãi lui về phía sau, ta vội đuổitheo: “Đừng đi, đừng rời khỏi ta nữa. Ta không muốn cô đơn như vậy.Ngươi về đây đi! Bất kể ngươi là ai, cũng đừng rời khỏi ta.”

Cánh tay đau quá, ta đang không ngừng lôi kéo ai đó, thần trí cảm giác được khí tức của Vân ca ca đang ở bên cạnh ta, ca ca sẽ không rời khỏi ta, huynh ấy từng nói, bấtluận ta làm gì, huynh ấy cũng không trách ta. Vân ca ca, giúp ta, giúpNhư nhi, đừng rời khỏi ta. Cảm giác Vân ca ca đang nắm chặt tay ta: “Như nhi, Như nhi, tỉnh lại đi! Như nhi, tỉnh lại đi, là ca ca đây!”

“Vân ca ca, chủ công đirồi, không cần Như nhi, mọi người cũng không cần Như nhi, huynh giúp tatìm bọn họ trở về nhé!”

Tiếng thở dài của Vân caca truyền vào tai ta: “”Hoa đại phu, làm sao bây giờ? Bốn ngày rồi, nàng vẫn mê sảng như vậy.”

Ta không mê sảng, khôngcó, là bọn họ đều không để ý đến ta. Nhưng Vân ca ca và Hoa Đà thế nàocũng không nghe thấy tiếng ta.

Hoa Đà trả lời: “Nàngkhông chết đã là kỳ tích. Thương thế quá nặng, tuy rằng đã cấp cứu kịpthời, trúng mấy chục mũi tên, lại nhiều vết thương như vậy, đổi lạingười khác sớm đã chết rồi. Nhưng cũng còn may ở ngực nàng có một khốingọc bội, thay nàng ngăn mũi tên cắm vào ngực, bằng không, thần tiêncũng khó thoát chết. Hiện giờ, mất máu nhiều quá muốn tỉnh lại cũng khó. Huống hồ ta bắt mạch cho nàng, phát giác tâm ý nàng không yên, một lòng muốn chết. Liên hệ lời nói và việc làm của nàng, Tử Long tướng quân,muốn muội muội ngài tỉnh lại, còn cần một người giúp đỡ!”

Tiếng Vân ca ca thở dài:“Ôi, ta không nghĩ tình cảm của Như nhi với Ngụy vương sâu như vậy.Nhưng Hoa đại phu, chiến sự ở tiền phương quyết liệt, đại quân đang tắc ở Tử Đồng, Ngụy vương không tới được, cho dù có thể tới, ôi…”

Hoa Đà cũng thở dài: “Tacũng biết. Nhưng mà, nàng đã hôn mê bốn ngày, tiếp tục như vậy ta cũnghết cách xoay chuyển. Hôm kia, ta và Trương tướng quân đã phi ngựatruyền tin cho Ngụy vương tình hình ở đây, đợi ông ấy trả lời vậy!”

Không phải, ta không phải nghĩ như vậy. Chủ công đã không cần ta, ta theo ông ấy nhiều năm, vìông ấy phế tận tâm lực, ông ấy lại không thèm quan tâm, ông ấy là bá chủ thiên hạ, sao có thể để ý tình cảm của một thần tử. Vân ca ca, cácngười nghĩ lầm rồi, ta muốn là tình cảm của mỗi người các huynh, là sựtha thứ của các huynh, tha thứ ta từng lừa gạt. Bá Phù, đúng, ta khônggiết bọn họ, nhất định bọn họ đang đợi ta, Vũ ca ca nói, Bá Phù yêu ta,ta cũng yêu hắn, ta không giết hắn, hắn vẫn sẽ cần ta. Vân ca ca, giúpta tìm Bá Phù đến, được không? Ta cố gắng vùng vẫy, nhưng nói ra bọn họđều không nghe được. Không muốn chết, ta không muốn ra đi như vậy, Vũ ca ca nói ta sẽ không chết, ta nhất định phải sống lại. Vũ ca ca nói rấtđúng, ta không thể cứ thế từ bỏ sinh mệnh của mình, ta còn vô số ngườiđể lưu luyến, còn có tình cảm chân thành với người thân, còn có tình ýkhông thể từ bỏ. Hiện giờ, ta nên đi bồi thường những món nợ còn thiếutrong quá khứ, ta không thể trốn tránh.

Hôn mê ở thành Thiên Thủy sáu ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại trong tiếng gọi của những người thân. Lúc ta mở mắt, xung quanh ta hoàn toàn yên tĩnh, những tiếng kêu vội vã vừa rồi đột nhiên biến mất, trong nhất thời ta không có phản ứng, ngâyngốc nhìn vô số ánh mắt trợn tròn trước mặt. Một lát sau, ta nghe tiếngkinh hô ngập tràn vui sướng: tỉnh, tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi. Trongnhững âm thanh vui sướng này, ta cố gắng nở một nụ cười, đúng vậy, tatỉnh rồi, ta không chết, không khiến thân nhân thống khổ. Cố gắng duytrì nụ cười trên mặt, nhưng mắt ta vẫn còn mơ hồ, không biết là ai khóctrước tiên, người trong phòng một nửa đã rơi lệ, mà lúc này, bên ngoàicũng truyền tới từng tiếng hoan hô, nước mắt ta lập tức trào ra.

Một chiếc khăn mềm mạiđang nhẹ nhàng lau nước mắt không ngừng trào ra trên mặt ta, từng lời ôn nhu của Đại Kiều tỉ tỉ bay vào lòng: “Muội muội ngốc, muội sao có thểlàm ra việc ngốc thế này? Nếu muội thật, thật sự.. đời này tỉ tỉ sẽkhông thể yên lòng.”

Nhìn nàng, ta há mồm, cổhọng khô khốc khiến ta không nói nên lời. Môi đôi tay lớn bưng bát thuốc xuất hiện bên cạnh ta, Hoa Đà cười híp mắt nhìn ta nói: “Phu nhân nângTử Vân công tử dậy, bảo nàng uống hết chén thuốc này, rồi từ từ nóichuyện. Sau này còn nhiều thời gian mà, rất nhiều.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay mạnh mẽ nâng người ta lên, giọng nói khàn khàn của Vân caca vang lên bên tai ta: “Cám ơn Hoa thần y, Như nhi có thể tỉnh lại,toàn bộ là nhờ ngài.”

Ta cũng muốn cám ơn HoaĐà, nhưng thìa đã đưa tới miệng ta: “Như muội, nào, thần y nói rất đúng, uống thuốc trước. Muội mới tỉnh lại, đừng hao tâm tốn sức,” Tiểu Kiềutỉ tỉ nước mắt trên mặt còn chưa khô, lời nói giống như dỗ trẻ con.

Ta máy móc mở miệng, đểthuốc theo cổ họng chậm rãi chảy xuống, một ngụm lại một ngụm. Đợi uốngxong thuốc, Vân ca ca thả ta xuống giường, ta nhìn mọi người, cuối cùngnói câu đầu tiên: “Thuốc đắng thật.”

Sững sờ, sau đó, cườiran, áp lực lo âu bao lâu, thương tâm thống khổ đều theo trận cười nàyhoàn toàn cởi bỏ. Ngay trong lúc còn đang cười, Trương Cáp xông vào:“Thật tỉnh rồi? Rất tốt, rất tốt, ha ha, ha ha.”

Khó thấy bộ dạng uy nghiêm của hắn lộ ra vẻ này, ta cười: “Khiến Tuyển Nghệ sợ hãi, là lỗi của ta.”

Trương Cáp xoa mồ hôitrên trán: “Ta vẫn nghĩ nếu ngươi không tỉnh lại, ta có nên chạy vào núi trốn tiếp không. Trời ạ, vừa nghĩ tới ngươi vì ta bảo hộ bất lực màchết trận ngoài thành, ta sợ sẽ chết đuối vì nước miếng của thiên hạ,lại nghĩ tới mấy huynh trưởng của ngươi, trời đất ơi.” Khó được phút vui vẻ, mọi người chúng ta đều bật cười.

Một lát sau, Trương Cápthu hồi nụ cười, rất chân thành nói với ta: “Ta vừa nhận được tin, liềnphái người đi bẩm báo Ngụy vương. Hai ngày trước sợ hãi, cho nên chúngta…”

Hắn hành động cũng nhanh, để Tào Tháo sớm biết ta không sao cũng tốt. Cho nên, ta cười nói cảmơn: “Là lỗi của ta, xem ra đợi ta có thể đứng lên, đầu tiên phải chuẩnbị ăn mắng.” Vừa mới tỉnh lại, thân thể vô cùng suy yếu, cả người khôngchỉ không chút khí lực, giống như sức sống cũng chẳng còn. Có thể cảmgiác được tình hình của mình tệ tới mức nào, ta lại cố nén đau đớn toànthân cười nói với mọi người, bọn họ chịu khổ đủ rồi, ta không muốn khiến họ tiếp tục đau lòng.

Hoa Đà nhận ra ta cảngười không tự giác run rẩy, vội vàng cười đuổi người ra ngoài: “Đượcrồi, được rồi, ta nói nàng không sao, sẽ không sao hết, các người đừngtrông chừng nữa, nên làm gì thì đi làm đi. Để Tử Vân công tử nghỉ ngơi.”

Đợi mọi người đều đi hết, ta đột nhiên phát hiện vừa rồi không thấy Tần Dũng, chẳng lẽ… Ta khẩntrương muốn cựa mình, nhưng toàn thân không thể động, đến ngón tay cũngkhông động nổi. Hoa Đà vừa đi tới cửa xoay người thấy ta muốn trở mình,vội vàng trở về an ủi: “Đừng vội, thương thế của ngươi quá nặng, trongthời gian ngắn không thể động đậy. Yên tâm đi, không sao hết, không saohết.”

Ta thở dốc vài cái cười khổ nói: “Hoa thần y, ông nói thật đi, tay ta có phải phế rồi không?”

Hoa Đà trầm ngâm một chút rồi gật đầu: “Đúng, dù sao cũng không gạt được ngươi. Tứ chi của ngươinhận phần lớn tên, trên người bị thương nặng nhất là cánh tay, kinh mạch tay phải đã bị chặt đứt, sau này dưỡng tốt cũng không nâng được vậtnặng. Cho nên, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, không thể ra chiến trườngnữa.”

Vậy sao? Ôi, phế thì phếvậy, ta đột nhiên cảm giác mình không có chút bi thương nào. Nhìn ánhmắt lo lắng của Hoa Đà, ta cười: “Đừng lo cho ta, từ đáy lòng ta căn bản không muốn ra chiến trường. Phế thì phế đi, dù sao còn cánh tay làđược.”

Hoa Đà thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Ôi, cũng may mà ngươi dùng cánhtay đỡ phần lớn tên, trong ngực lại có một khối ngọc bội bảo vệ tim, nếu không…”

Tứ chi nhận lấy phần lớntên, cánh tay phải lại đỡ gần hết, lời nói Hoa Đà khiến ta mơ hồ có cảmgiác khác thường, giống như một ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu, nhưngta không bắt được. Bỏ đi, nghĩ không ra thì thôi: “Tần Dũng đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?”

“À, vừa rồi đang đunthuốc cho ngươi, nghe tin ngươi tỉnh lại, tiểu tử này lại chạy mất. Hắncũng thật trung thành, ban ngày canh giữ bên cạnh ngươi, buổi tối lạingồi bên ngoài, chỉ sợ để lỡ một chút động tĩnh của ngươi.”

Tần Dũng không có việc gì, ta cuối cùng đã yên tâm: “Ừ, đợi hắn về, bảo hắn tới gặp ta.”

Tần Dũng tới gặp ta, đãlà ngày hôm sau ta tỉnh lại. Hôm qua Hoa Đà đi rồi, ta cũng ngủ mất,tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Mở to mắt, lại giống ngày hôm qua, mọingười đều vây quanh, ha ha, sợ ta ngất đi đây mà. Thấy mọi người buônglỏng tâm trạng, ta cũng nhẹ nhõm không ít, cảm giác không chết thật tốt.

Hôm nay, Tần Dũng dưới ám hiệu của ta liền một mình ở lại, không đợi ta mở miệng, hắn nói: “Côngtử, xe ngựa sắp xếp xong xuôi rồi, tôi nghĩ, hai ngày sau đợi ngài bìnhphục chút rồi đi.”

Ta cười cười: “Không cầnhai ngày nữa, ngươi kỳ thật đã hiểu ta tỉnh lại sẽ làm gì. Đi thôi, đemngười đi rồi hãy về tìm ta.”

Tần Dũng trầm mặc một hồi: “Tôi đã nói sự thật với Ngô hầu phu nhân rồi.”

Ta ngạc nhiên: “Vì sao vậy?”

Tần Dũng cắn môi: “Tôi sợ ngài vẫn chưa tỉnh lại, Ngô Hầu phu nhân nàng không chịu nghe tôi mà đi.”

Trong đầu xoay xoay, tathở dài : “Tần huynh, nếu như ta chết đi, có phải ngươi chuẩn bị chongười khác đưa tỉ tỉ đi, bản thân ngươi sẽ…”

Tần Dũng nâng mắt nhìnta, vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Đúng, nhưng không phải lập tức, tôi sẽđích thân đưa người tới nơi, sau đó mới đi theo công tử.”

Ta muốn khóc: “Ngươi, ngươi không trách ta che dấu ngươi nhiều năm sao?”

Trên mặt Tần Dũng lộ ramột tia cười đắc ý: “Nếu có người phải oán trách, hẳn là công tử oántrách tôi, tôi sớm đã biết ngài là nữ tử, là tôi vẫn luôn giấu ngài.”

“Cái gì?” Thân thể tuy rằng không thể động đậy, giờ khắc này giọng ta cũng không coi là nhỏ.

Tần Dũng chậm rãi quỳtrước mặt ta: “Công tử thứ lỗi, từ lúc tôi chính thức ở bên cạnh côngtử, tôi đã biết ngài là nữ rồi. Ngài còn nhớ rõ lần đó bị loạn quân LưuBị bắn trúng một mũi tên không? Ở Tiểu Bái, là Tần Dũng băng vết thươngcho ngài.”

Trời ạ, Tần Dũng biết talà nữ nhi từ sớm như vậy, sớm hơn bất cứ ai. Ta ngây người nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới câu cuối cùng của Vân ca ca: Tần Dũng vì ngươi trả giámột đời ái, một đời tình, hắn là nam tử tốt có thể gánh vác chuyện chung thân của ngươi, cũng là nam nhân duy nhất có thể bao dung ngươi.

Tần Dũng thấy ta khôngnói lời nào, hắn có chút bất an cúi đầu: “Công tử, tôi biết, đây là tôikhông đúng. Sau chuyện Lý Ký, tôi đã muốn tìm một người giống như nànglàm hộ vệ cho ngài, nhưng vẫn không tìm được. Tôi, tôi, tôi cũng khôngphải cố ý giấu diếm, nhưng mà cảm thấy, cảm thấy ngài không thích tôibiết. Với lại, nếu để ngài biết tôi đã biết, sẽ không thể ở bên cạnhngài, tôi, tôi không muốn rời khỏi ngài.”

Ta khẽ cười, nếu ta cóthể cử động, ta sẽ kéo Tần Dũng tới gần, nói cho hắn biết, không, ngươikhông sai, vẫn là ta coi nhẹ sự bảo hộ của ngươi bên cạnh ta, ngươi baodung sự tùy hứng của ta, bao dung ích kỷ của ta, vì ta, ngươi đã trả giá rất nhiều. Lời muốn nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng ta chỉ nói mộtcâu: “Tần huynh, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, được không?”

Tần Dũng ngẩng đầu nhìnta, thấy ta cười, hắn cũng cười: “Vâng, Tần Dũng hứa với công tử, vĩnhviễn, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngài, trừ phi ngài bắt tôi đi.”

Ta sẽ không, tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi ta. Trong lòng phát lời thề, miệng cười nói:“Hiện giờ, ta cái gì cũng không được, tay không thể nâng, chân không thể động, sau này, còn nhờ ngươi nuôi ta cả đời, ngươi đừng ghét bỏ ta đó!”

“Công tử.” Tần Dũng hơikích động dùng ánh mắt oán trách nhìn ta: “Ngài nói bậy bạ gì vậy? Hoathần y nói, ngài chỉ là không thể ra chiến trường, chuyện khác khôngsao. Đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù, cho dù ngài cả đời như vậy, Tần Dũngcũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngài cả đời.”

Ta cười không ngừng: “Tần huynh, ta chỉ nói đùa thôi. Cho dù ngươi muốn đi, ta cũng không thảngươi đi, đời này, ta sợ sẽ phải dựa cả vào ngươi.” Không đợi Tần Dũngkịp phản ứng, ta vội nói: “Nhưng mà, trước hết ngươi vẫn phải đưa họ qua đó đi đã, thừa dịp Ngụy vương chưa quan tâm tới bọn họ, chúng ta tiềntrảm hậu tấu, tránh đêm dài lắm mộng.”

“Cũng được, tôi đi trước. Vậy công tử, lúc nào ngài qua đó?”

“Ta?” Ta lắc đầu: “Tạmthời không đi. Ta nghĩ rồi, trước tiên tới Tương Dương, suối nước nóngtrong núi thích hợp để dưỡng thương. Tuy rằng ta rất muốn đi cùng họ,nhưng thế này qua đó, sẽ khiến bọn họ thương tâm. Đợi ta dưỡng thươngxong sẽ qua. Dù sao cuộc đời sau này còn dài.”

Tần Dũng do dự một chút,muốn nói cái gì, lại không nói ra. Ta biết hắn nghĩ gì, cười nói: “Tabiết ngươi nghĩ gì, việc này chỉ sợ không thể. Ta tự có chủ trương, đợisau khi ngươi vào núi, chúng ta từ từ nói sau.”

Tần Dũng gật đầu.

Nếu Tần Dũng đã có chuẩnbị, ta bớt phải lo, sau khi tỉnh lại ngày thứ ba, ta và Đại Kiều tỷ tỷbí mật trao đổi một lần, nàng bị ta thuyết phục, đồng ý lập tức cùng Tần Dũng đến nơi ta đã chuẩn bị trước cho họ. Vân ca ca nghe xong quyếtđịnh của ta, tuy thấy kỳ quái, nhưng nghĩ tới ta mang hai nhà Tôn Churời khỏi Lạc Dương là để ẩn cư, trước mặt tuy ta xảy ra chuyện như vậy,nhưng kế hoạch ban đầu không đổi, bởi vậy cũng không dị nghị gì.

Sáng sớm ngày thứ tư, Đại Tiểu Kiều tỉ tỉ mang theo các hài tử tới cáo biệt ta. Kéo tay ta luyếntiếc không muốn buông, ta cố gắng thả lỏng bản thân, hứa một lời chắcchắn ta sẽ nhanh chóng đi tìm bọn họ. Nói chuyện lưu luyến rất lâu, bọnhọ mới theo sự thúc dục của Tần Dũng rời khỏi phòng ta.

Ánh mắt lo lắng của Vânca ca trước sau vẫn không rời mặt ta, đích thân tiễn người ra khỏi Thiên Thủy, tận mắt nhìn hai nhà Tôn Chu rời đi, mới trở về ngồi bên cạnh ta. Đưa tay sờ trán ta, đút cho ta một chén canh nhân sâm, một lát sau,nước mắt huynh ấy không tiếng động chảy xuống. Đối mặt với ca ca tiềutụy thương tâm như vậy, thân thể ta không thể động đậy, nhìn nước mắthuynh ấy chỉ có thể thở dài an ủi: “Ca, muội không sao, muội muội củahuynh mạng lớn, không chết được.”

Lặng lẽ lau nước mắt, Vân ca ca cũng thở dài: “Muội vì Tào Tháo cái gì cũng không để ý sao? Hànhđộng tự sát như vậy cũng có thể làm? Vì sao? Muội luôn miệng nói sẽkhông làm nữ nhân của Tào Tháo, rồi lại vì ông ta tận tâm tận lực nhưvậy, ta thật không hiểu nổi.” Trước mặt không có người khác, Vân ca cacuối cùng cũng nói ra oán trách trong lòng.

Lời huynh ấy khiến tanghĩ tới đoạn đối thoại nghe được lúc thần trí không thanh tỉnh, xem ra, Vân ca ca hiểu lầm rất sâu: “Ca, huynh nói gì thế? Có một số việc huynh hiểu lầm rồi. Ca, ta tuyệt đối không có suy nghĩ tư tình nam nữ với chủ công, ta chỉ coi ông ấy là người thân, giống như mấy vị huynh trưởngvậy, hơn nữa trách nhiệm của ta, cho nên…”

“Nhưng mà, nếu như vậy, sao muội lại…”

Ta thở dài một hơi, dờimắt khỏi Vân ca ca: “Ca, giờ ta không gạt huynh nữa, lần này ta mang tỉtỉ tây tiến Hán Trung là mưu kế do ta và chủ công bày ra, là kế dẫn rắnra khỏi hang. Chính là ta dùng hai nhà Tôn Chu dụ Gia Cát Lượng và Thụcquân ra ngoài, đại quân chúng ta nhân cơ hội tấn công Ích châu.”

“Cái gì?” Vân ca ca kinhhô thành tiếng: “Tại sao có thể? Mưu kế? Dùng tính mạng muội để thựchiện mưu kế? Tào Tháo ông ấy sao có thể nhẫn tâm như vậy?”

Vân ca ca thất thố, đãhai lần gọi thẳng tên Tào Tháo. Ta cười nhạt: “Không phải chủ công nhẫntâm, là ta, ta thay đổi một phần nhỏ của kế hoạch. Lúc ta nói với chủcông kế hoạch này, không nói chuyện sẽ rời khỏi thành Thiên Thủy.”

“Vì sao?” Vân ca ca căn bản không tin giải thích của ta.

Ta thấp giọng nói: “Ca ca, có một việc, ta che giấu mọi người, bao gồm cả hai vị tỉ tỉ.”

“Cái gì?”

Dưới ánh mắt chăm chú của Vân ca ca, ta lộ ra nụ cười an tâm: “Ca, Bá Phù và Công Cẩn còn sống.”

Lúc này, đại khái cho dùmột quả cầu lớn từ trên trời rớt xuống đầu Vân ca ca, huynh ấy cũngkhông kinh dị như thế. Huynh ấy tận mắt nhìn ta chuẩn bị rượu độc, tậntay rót rượu cho Bá Phù và Công Cẩn, tận mắt nhìn bọn họ ngã vào ngựchuynh ấy, tận mắt nhìn ta đưa bọn họ vào quan tài: “Này, này là thế nào, làm sao có thể?”

Đúng vậy, điều này sao có thể. Nhưng ta làm được, từ lúc thân phận chưa bại lộ ta đã bắt taychuẩn bị rồi. Tả Từ bị ta phái đi làm việc, mất một năm chế ra thuốckhiến người ta giống như đã chết. Thiên nhật túy, một loài hoa màu trắng nở ra đẹp tuyệt mỹ, sinh trưởng ở trên vách núi sâu trong vùng sơncước, nếu dùng nó nấu canh, uống vào không chỉ hôn mê bất tỉnh, hơn nữamàu da biến giống than chì, hô hấp gần như dừng lại, không có cảm giáctim đập, trong mười ngày không khác gì người chết, chỉ có dùng ngón tayđặt tại mạch máu ở cổ tay mới biết người sống hay chết. Sự tồn tại củaloài hoa này là Vũ ca ca nói cho ta biết, huynh ấy trong kiếp trước củamình, chính là dựa vào loài hoa này chế ra viên thuốc giả chết lừa TàoTháo mới trốn về được bên cạnh Vân ca ca bên cạnh. Ta tìm được loại hoanày dưới chân núi Thái Sơn, đưa Tả Từ chế ra viên thuốc gọi là độc dược, bỏ vào rượu chế ra cái gọi là rượu độc, cho Bá Phù và Công Cẩn uốngvào, lừa qua khám nghiệm bằng mắt của Hi Lo và y sư. Thi công mộ thấtcho bọn họ đương nhiên là để che dấu tai mắt người khác, ngay dưới lòngmộ thất đào một thông đạo hướng tới dòng Y Thủy, sau khi đóng cửa mộthất, người của Tần Dũng sắp xếp sẽ từ trong địa đạo đưa Bá Phù bọn họlén ra ngoài, lặng lẽ đưa tới đạo quán ở bên kia bờ Y Thủy, sau đó đemngười về Giang Đông, tới nơi ẩn cư bí mật trong Động Đình hồ, lần cuốita cùng Tôn Sách và Chu Du gặp nhau, bày cảnh “độc chết” bọn họ trướcmắt mọi người, còn để bọn họ được khâm liệm xong mới long trọng hạhuyệt, trong cả quá trình, ta và Tần Dũng không rời khỏi quan tài và mộđịa, bi thương của ta, mọi người thương hại đều là thật, cho nên, ngoạitrừ Tần Dũng và những tâm phúc của ta biết bí mật này, không ai biết Tôn Sách bọn họ chỉ chết giả, bao gồm cả hai vị tỉ tỉ của ta cũng khôngbiết, ngay cả Tôn Sách và Chu Du cũng không hề biết kế hoạch này của ta.

“Cho nên, ta muốn mượn cơ hội để Tôn Chu hai nhà biến mất trong mắt mọi người, tạo tình huống mất tích cho bọn họ. Ta nói với Tần Dũng, nếu ta chết, hãy nói với chủcông, ta đã sớm sắp xếp xong nơi ẩn cư cho hai nhà Tôn Chu, khi ta cònsống hy vọng duy nhất là xin ông ấy từ bỏ truy tìm tung tích hai nhà.Chủ công là người niệm tình cũ, nếu ta chết thật, chủ công cho dù saunày biết Bá Phù không chết, cũng sẽ vì ta mà tha cho bọn họ. Còn Bá Phùbọn họ cũng sẽ vì ta liều chết bảo vệ hai gia đình mà cảm kích ta, do đó sẽ không có tâm tái khởi. Vì đạt được mục đích này, ta mạo hiểm rờikhỏi Thiên Thủy.”

Nghe ta giải thích xong,Vân ca ca chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ta: “Vì bảo vệ bí mật này, vìgiúp hai nhà sum họp, muội đã chuẩn bị hy sinh chính mình? Vậy, chúng ta thì sao?”

Biểu tình bi thương củaVân ca ca khiến ta có chút hoảng sợ, càng nhiều hơn là áy náy: “Thật xin lỗi, ta vẫn mang hy vọng trong lòng sẽ may mắn, chủ công tiến quân vàoÍch châu, tốc độ sẽ rất nhanh, ta cho rằng, mặc dù là…, ta cũng khôngngờ Khổng Minh hắn, hắn… Thật xin lỗi ca ca, cho dù ta biết rõ như vậysẽ khiến các huynh đau lòng, giữa hai bên, ta lại lựa chọn…”

Vân ca ca trầm mặc, chỉsợ huynh ấy cũng không ngờ Gia Cát Lượng lại tuyệt tình như thế. Sairồi, Gia Cát Lượng không phải tuyệt tình, mà là ngay từ đầu đã không cótình cảm với ta, thật sự từ đầu tới cuối là ta tình nguyện một phía! Tựmình che mắt mình, kết quả là, là đưa mình tới tử lộ. Nhưng mà, ta rõràng có thể không tự tìm cái chết, nhưng ta lại làm vậy, ngoại trừ thậtsự muốn Bá Phù bình an sống nốt cuộc đời, có phải trong lòng ta cũngtuyệt vọng với những gì mình đã làm, do đó đánh mất ham muốn được sống?

Trầm mặc một hồi, Vân caca lau khóe mắt ta, cười khổ nói: “Muội làm chuyện gì cũng lo nghĩ cẩnthận trước sau, nhưng cũng vô cùng xúc động tùy hứng. Ôi, sau này muộiđịnh làm thế nào?”

Còn có thể làm thế nào?Ta cười nói: “Nhờ Khổng Minh ban tặng, một thân võ nghệ của ta hoàn toàn bị hủy rồi, thân nữ nhi lại lộ khắp thiên hạ, muội muội lần này có thểdanh chính ngôn thuận quy ẩn điền viên. Cũng coi như nhân họa được phúc! Nhưng mà, ta còn một chuyện muốn làm.”

“Chuyện gì?”

“Ta muốn đi gặp chủ công.”

Vân ca ca sửng sốt, lập tức phản đối: “Không được. Muội làm sao đi được? Thật không muốn sống nữa sao?”

Ta lắc đầu: “Ca, cáchuynh nóng vội báo tình hình của ta với chủ công. Ta có thể tưởng tượng, bọn họ hiện giờ lòng như lửa đốt, nói không chừng, chủ công có thể mang theo Tam ca bọn họ mặc kệ mọi chuyện trên chiến trường, chạy tới gặpta. Đối với việc xuất binh lần này của chúng ta, chuẩn bị lâu như vậy,ta trả giá lớn như vậy, không thể vì khiến bọn họ nhớ thương ta mà gâyra sai lầm, lãng phí thời cơ thống nhất giang sơn. Cho nên, ca ca vàTrương tướng quân nhất định phải sắp xếp cho ta đi gặp chủ công.”

Ánh mắt Vân ca ca phức tạp nhìn ta: “Ta hiểu. Nhưng, nhưng thân thể muội…”

Ta khẽ ho khan một tiếngcười ảm đạm: “Ta không sao, đưa Hoa thần y đi theo là được rồi. Tuy nóitrước mắt không nên động mạnh, lót thêm đệm dày cho xe ngựa là được. Còn nữa, Thiên Thủy không thể không để lại người coi chừng, ca ca đưa ta đi là được.”

“Vậy được rồi, ta đi thương lượng với Trương tướng quân.” Vân ca ca do dự một chút, gật đầu đồng ý.

Ta gật đầu: “Ca, huynhnói với Trương tướng quân, sau khi ta đi sẽ không trở lại, đợi gặp chủcông rồi, huynh đưa ta tới Tương Dương dưỡng thương. Lần này phải nghỉngơi thật tốt. Ca, muội muội cuối cùng cũng hiểu trái tim mình thuộc vềđâu, cũng hiểu sau này mình nên làm thế nào, huynh yên tâm đi!”