Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 8: Chức trách của mưu sĩ



Ta nghĩđi nghĩ lại, còn gì cần nói thêm hay không? Đúng rồi: “Chủ công, TônKiên bị Lưu Biểu giết chết, có khả năng hắn tấn công Lưu Biểu do ViênThuật sai khiến, Lưu Biểu người này nhất định sẽ trả thù Viên Thuật.Viên Thuật không phải đối thủ của Lưu Biểu, ngài phải chú ý, Viên Thuậtđánh không lại, nhất định đi lên phía bắc tìm đường phát triển. Vả lại, y cùng Viên Thiệu bất hòa, lại biết ngài là minh hữu của Viên Thiệu, tôinghĩ y nhất định có chủ ý đánh ngài. Bởi vì mặc kệ về sau thế nào, hiệntại thế lực của ngài yếu nhất. Cho nên, để đối phó với sự khiêu khíchcủa y, ngài phải sớm có sự chuẩn bị mới tốt. Như chỉ hy vọng thời gian y tới muộn một chút, tốt nhất là tới lúc ngài đã lấy được Duyện Châu. Đến lúc đó, y đến là tìm chết. Thế nhưng, chủ công nên lưu lại Viên Thuật, ở phía nam có thể kiềm chế Lưu Biểu. Nếu y đến, ngài đuổi y đi là được,đừng giết.”

Miệng Tào Tháo há hốc thành cái phễu: “Tử Vân, người biết bấm độn hay sao. Việc đó cũng có thể dự liệu được?”

Ta cười: “Tôi đi theo sau ngài, chạy đến Dương Châu, rồi tới Ký Châu. Ngài cưỡi ngựa đi thẳng một mạch, Như lại đi vòng vèo. Mệt thì có chút mệt,nhưng gặp được không ít nhân vật các vùng, ít nhiều cũng có đôi chúthiểu biết về người này người nọ. Tuy rằng tôi không có khả năng liệu sựnhư thần, nhưng vẫn có thể phán đoán ý nghĩ của một số người, biết trước một số sự tình, mà vì chủ công trù tính, đây chính là tố chất mưu sĩcần phải có mà! Đương nhiên, nếu chuyện đó không xảy ra, đối với chủcông cũng không tổn thất gì. Ngược lại, tôi biết một chuyện có thể xảyra, lại không nói, đến khi việc tới, bởi vì tôi chủ quan, lại khiến chủcông lâm vào hiểm địa, há chẳng phải Như thất trách. Vậy chủ công còncần chúng tôi làm gì nữa?”

Tào Tháo cười lớn: “Không sai, Tử Vân, ngươi nói có lý. Ôi, Tháo được Tử Vân đúng là có phúc.”

Ta cười: “Chủ công là người anh minh, không riêng gì tôi, sau này khẳngđịnh sẽ có rất nhiều kẻ sĩ tìm đến, tài hoa bọn họ còn hơn cả Như. Chủcông, đến lúc nhân tài đông đảo, không quên Tử Vân là tôi đã thỏa lòngrồi.”

Tào Tháo vừa nghe, vội vã xiết tay ta: “Tử Vân, sao lại nói như vậy. Tháo được ngươi tương trợ, nếu thật sự có lúc sựthành, Tử Vân đương nhiên chiếm công đầu, Tháo cả đời này quyết khôngphụ.”

Ta cười: “Tử Vân nói đùa thôi. Tôi nếu không phảithật tâm tương trợ, không xem chủ công là minh chủ, làm sao lại đến? Như đời này cũng không phụ người.” Hai ngày ngắn ngủi, ta cùng Tào Tháo đãkết tình vua tôi thắm thiết. Cả cuộc đời này, dù trong thời điểm khókhăn nhất, giữa chúng ta đều chưa từng có điểm hoài nghi. Có đôi khi tanghĩ, duyên phận đúng là điều rất kỳ diệu.

Chuẩn bị mọisự đã thỏa đáng, ta mang theo hơn trăm tên lính dày dạn xuất phát. Phảinói những người này đều không tồi, đều đã theo Tào Tháo từ lúc còn ở quê nhà, trong đó có hai người đã thăng làm quân tào*. Xem ra, Tào Hồngcũng đã dặn dò bọn họ rất cẩn thận, bởi vì vừa nhìn thấy ta, trăm ngườiđồng thanh thưa: “Tham kiến công tử.” Ta cười vui vẻ, không tồi, quảnhiên không tồi.

Tào Tháo cười nói: “Họ đều là những binh sĩ lão luyện theo Tháo đã nhiều năm, ta đã phân phó bọn họ, sau này sẽlà thân binh cùng người nhà của Tử Vân.” Ta gật đầu cảm ơn.

Tào Tháo lặng lẽ nói với ta: “Tử Vân cứ yên tâm, vợ con những người này đều ở trong lòng bàn tay chúng ta, tuyệt đối tin cậy.”

Tasửng sốt, lại thả lỏng, loạn thế mà, cần có chút thủ đoạn. Tào Tháo nắmtay ta, không đành lòng buông ra. Ta cười: “Ngài chú ý một chút, Nhưchẳng qua là một thương nhân, được ngài tương trợ, nhất định có hồibáo.”

Tào Tháo nghe được lời ta nói, nhanh chóng buôngtay, gật đầu lia lịa: “Tử Vân tiên sinh, Tháo giúp ngươi, cũng không nên quên hồi báo nhé, Tháo chờ tin tức của ngươi.” Hai người nhìn nhaucười, ta phất tay xuất phát.

Cáo biệt Tào Tháo, ta mangmọi người đi về phía đông hướng Trần Lưu, muốn chọn đường đi Bắc Hảiquốc, trước tiến về U Châu rồi tới đất Liêu Tây. Lựa chọn tuyến đườngnày, đương nhiên là vì hai vị huynh trưởng của Vũ ca ca, cũng là vì haivị huynh trưởng của ta: Điển Vi và Thái Sử Từ.

Bất quá,ta tuy có thể đoán trước vận mệnh một số người, nhưng không thể nắm giữvận mệnh của người khác. Khi ta đi rồi, tháng hai năm 192, Vu Độc xâmphạm Đông Võ Dương, Tào Tháo quả nhiên dùng biện pháp “vây Ngụy cứuTriệu”, hãm chặt hang ổ của y: Tây Sơn. Không chỉ giải vây Đông VõDương, hơn nữa trên đường trở về, còn nhân tiện tập kích quân đội củaMục Cố, cho quân Hắc Sơn Hoàng Cân một trận đại bại. Từ nay về sau, quân Hắc Sơn Hoàng Cân không dám động binh với Tào Tháo nữa. Nhất thời, TàoTháo đã trở thành chuyên gia đánh giặc Hoàng Cân, vì hắn tiến vào chiếmgiữ Duyện châu đã đánh hạ cơ sở của Lương Hảo. Hơn nữa, sau khi Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu, ta còn lợi dụng uy vọng này, thuyết phục thànhcông Trương Yến sớm quy thuận Tào Tháo, Hiện tại, lịch sử vẫn dựa theoquỹ đạo phát triển vốn có.

Tháng tư năm 192, thủ hạ CôngTôn Toản đại bại trước Biên Nam Hoàng Cân quân, chúng kéo theo đội ngũmới khuếch trương lên gần trăm vạn dân chúng tiến về Duyện Châu. Lưu Đại quan mục Duyện châu không may chết trận. Nhìn khí thế vô địch của quânHoàng Cân, nhân sĩ ở Duyệt Châu dưới sự hết lòng khuyên nhủ của TrầnCung, Bảo Tín cùng uy tín của Tào Tháo, Bảo Tín cùng sứ giả Duyện châuVạn Tiềm tiến thẳng tới Đông quận, mời Tào Tháo thăng nhiệm chức Duyệnchâu mục.

Tào Tháo rất cao hứng, càng nhớ ta hơn. Hắnquay sang phía Tuân Úc – người đến với hắn một tháng sau khi ta rời đi,mà thở dài: “Tử Vân từ hơn nửa năm trước đã dự liệu được kết cục này.Hắn thật sự là đại tài! Thế nhưng mấy tháng nay ta chưa nhận được tintức của hắn.” Tuân Úc đã biết chuyện về ta, ông ta là đại mưu sĩ, là tâm phúc của Tào Tháo. Đáng tiếc, người này thủy chung đối với việc chấnhưng Hán thất có hứng thú hơn việc giúp đỡ Tào Tháo. Tuy rằng cả đời ông ta chưa từng phản bội Tào Tháo, lại vì Tào Tháo tiến cử không ít nhântài, nhưng cái chết của ông ta thật sự rất đáng tiếc.

Hiện tại ông ta nghe Tào Tháo nói xong, không khỏi lộ ra thần sắc mong chờ:“Không biết Triệu Như này là người thế nào, tài trí lại cao như thế.Phương thức dốc sức vì chủ công, cũng chưa bao giờ thấy qua.”

Trong mắt Tào Tháo lộ vẻ hối tiếc: “Tử Vân tuổi còn rất nhỏ, ta thấy thân thể hắn yếu ớt, thật sự lo lắng hắn sẽ không chịu được khổ sở. Thật sựkhông nên nghe lời hắn.”

Sau khi Tào Tháo đảm nhiệm Duyện châu mục, hắn quả nhiên kết liên quân cùng Bảo Tín, toan tính muốn cùng giặc Hoàng Cân quyết chiến. Hắn mặc dù không quên lời cảnh cáo của tavới sinh tử của Bảo Tín, nhưng liên tục thắng trận khiến đầu óc của TàoTháo cùng thuộc hạ nhất thời u mê, đã quên lời ta dặn không thể cùnggiặc Hoàng Cân đối đầu trực diện, liên quân Tào Tháo cùng Bảo Tín vẫncùng quân Hoàng Cân triển khai chủ lực đối chiến.

Chínhlà Bảo Tín căn bản không nghe lời cảnh báo của Tào Tháo, tuy rằng TàoTháo nhiều lần phái người yêu cầu ông ta không ra chiến trường, ông tavẫn gạt Tào Tháo mà đi. Kết quả vì yểm hộ chủ lực tác chiến của Tào Tháo đánh thọc sườn, chính mình gục ngã trên chiến trường, thi cốt khôngcòn. Tào quân đau đớn, khắc tượng gỗ Bảo Tín, tiến hành tế bái. Đem theo sức mạnh của nỗi bi thống đó, tác chiến mệt mỏi suốt hai tháng, trả giá không ít, Tào Tháo cuối cùng đã tiêu diệt mấy vạn quân Hoàng Cân, giếtđược Biên Nam. Tào Tháo chính mình bắt được cả vạn tù binh, thừa thắngtruy kích, hướng gần tới Thanh Châu của quân Hoàng Cân.

Lần này, trải qua bài học đau thương, Tào Tháo không còn mù quáng tìm quânHoàng Quân quyết chiến, mà chọn dùng phương thức vườn không nhà trống,từng bước tiến sát, đem quân Hoàng Cân Thanh Châu dồn đến bước đườngcùng. Tháng 12 năm 192, chủ lực quân Hoàng Cân Thanh châu hơn bốn mươivạn người, vốn rất có cảm tình đối với Tào Tháo, tại phụ cận quận ĐôngA, toàn thể hướng Tào Tháo đầu hàng, do đó Tào Tháo đã giải quyết triệtđể quân Hoàng Cân tại chính khu quản hạt Duyện Châu của mình, cơ bảnbình định cục diện hơn 10 năm náo động tại Duyện Châu.

Tào Tháo tiến hành hợp nhất, cải tạo hàng trăm vạn quân Hoàng Cân ThanhChâu đầu hàng, dùng ba mươi vạn quân trong số đó xây dựng thành quân đội chính thức của mình. Ba mươi vạn quân Thanh Châu này, chính là tiền vốn Tào Tháo đem theo để tranh đoạt thiên hạ. Tào Tháo từ đây cũng lột xáctừ một gã tiểu quân phiệt đi ăn nhờ ở đậu, trở thành thế bá chủ lực hùng hậu nhất vùng, bắt đầu hành trình nhất thống thiên hạ.

Ta đương nhiên biết rõ điều đó, cũng biết Tào Tháo lúc này không cần ta ởbên cạnh bày mưu tính kế. Hắn vẫn đang ở giai đoạn phát triển ban đầu,thời điểm cùng người khác tranh đấu tâm nhãn còn chưa tới. Cho nên trong thời gian một, hai năm tới, ta vẫn chỉ bận rộn với việc của mình. Trừbỏ gửi cho hắn mấy phong thư, không có liên hệ gì với hắn. Mấy phong thư này, ngoài việc thông báo hành tung trước mắt của ta, mặt khác dặn hắnchú ý thu xếp ổn thỏa quân Hoàng Cân Thanh Châu đầu hàng. Bọn hắn cótrăm vạn người, trừ bỏ những người già yếu, thanh niên trai tráng cũngcó hai mươi vạn. Những người còn lại phải được tổ chức tốt, tự sản xuấtđể sinh sống.

Từ năm 191 đến năm 194, khắp đất TrungNguyên không những chiến tranh loạn lạc, nhân dân không còn nơi cư ngụ,còn thêm ông trời chạy đến góp vui, nhiều năm thiên tai liên tiếp, chonên cảnh tượng thê thảm người ăn thịt người đâu đâu cũng thấy. Mọi người ăn còn không đủ, quân lương lại càng thiếu thốn. Thúc thúc của TrươngTú là Trương Tế chính là trong lúc tranh cướp lương, bị chết oan uổng.Theo trí nhớ của Vũ ca ca, năm 194, thời điểm Tào Tháo cùng Lữ Bố đạichiến, Trình Dục vì Tào quân, pha thịt người vào quân lương thu gomđược, đây là vết nhơ trong cuộc đời Trình Dục, vô cùng đáng tiếc, ông ta cũng bất đắc dĩ mà thôi. Ta muốn cố gắng thay đổi tình huống này.

Mà lúc ấy, sau khi Tào Tháo hợp nhất quân Thanh Châu, thủ hạ của Tào Tháo, huyện lệnh Đông A Tào Chi dẫn đầu đề xuất tổ chức cho gia quyến binh sĩ mở đồn điền. Tào Tháo tất nhiên đồng ý, bất quá mục đích của hắn là đểtrông chừng quân Thanh Châu đầu hàng, phảng phất có suy nghĩ giữ giaquyến của họ làm con tin, cho nên, lúc đầu mở đồn điền hiệu quả khôngcao lắm. Tào Tháo cũng không để ý nhiều ở phương diện này, ta muốn thayđổi ý nghĩ của hắn, muốn đồn điền trở thành một phương thức trọng yếukhôi phục kinh tế.

Bởi vậy, ta ở Liêu Tây xa xôi, gửi cho Tào Tháo một phong thư khẩn thiết, mong hắn từ đáy lòng nhận thức những ưu điểm của đồn điền. Mấy chục vạn người sản xuất nông nghiệp, nếu bốtrí ổn thỏa, đồn điền sẽ đạt hiệu quả cao, lương thực thu hoạch sẽ giatăng, trong năm 193, sẽ có thể giải quyết tạm thời một số vấn đề. Ta chỉ mong phương pháp của ta có hiệu quả, xem có thể vượt qua năm mất mùa194 hay không.

Tào Tháo đứng trên tường thành ở Quyênthành (từ sau khi hợp nhất quân Thanh châu, Tào Tháo đã đem trung tâmDuyện Châu đặt tại Quyên thành), nhìn bình nguyên trước mắt, đứng bêntrái là mưu sĩ mới tới không lâu: Hi Chí Tài người Dĩnh Xuyên, do TuânÚc tiến cử. Tào Tháo vừa đả bại Viên Thuật, đuổi tên gia hỏa bất tài vôhọc đó chạy tới Thọ Xuân. Đương nhiên hắn cũng biết nhất thời chưa thểgiết nổi tên gia hỏa này. Huống hồ Triệu Như đã sớm nói, không nên giếty, để y lại đối phó với Lưu Biểu. Không chỉ Triệu Như nói, Hi Chí Tài do Tuân Úc tiến cử cũng phân tích như vậy.

Hi Chí Tài nàyđích thực là một người đại tài năng, rất nhiều phân tích so với TriệuNhư không khác nhiều. Nhờ mưu lược của hắn, mới thoải mái đuổi ViênThuật gà bay chó chạy thục mạng chạy trốn tới Thọ Xuân. Tào Tháo khôngchỉ đem địa bàn Duyện châu mở rộng không ít, còn thu phục được vài vịtướng quân như Hứa Chử, Lý Điển, Vu Cấm, thế lực phát triển rất lớn.Hiện tại, hắn cuối cùng có thể đứng thẳng lưng, chuẩn bị làm việc lớn.

Tào Tháo nghĩ đến đây, nhìn Hi Chí Tài, lại nhớ tới Triệu Như. Hắn đangnghĩ, năng lực dự đoán của Triệu Như quá mạnh, ôi, lại thêm nửa nămchẳng có tin tức của hắn, lúc này là thời buổi rối loạn, hắn tuổi cònnhỏ, thân thể lại yếu đuối, không biết có ổn không. Đặc biệt theo tintức vừa nhận được, Viên Thiệu cùng Công Tôn Toản quả nhiên đánh nhaurồi, Triệu Như lại đang ở Liêu Tây thu thập thuốc, vừa đúng địa bàn Uchâu, ôi, chỉ mong hắn không gặp phải nguy hiểm gì, ta thật không yênlòng.

Tuân Úc nhìn thấy Tào Tháo không ngừng thở dài, hắn rất kỳ quái, hỏi: “Chủ công trong lòng có chuyện gì không thể giảiquyết sao? Có thể để Úc vì ngài giải nghi hoặc?” Hi Chí Tài cũng nhìnTào Tháo.

Tào Tháo nhìn sang hai người bọn họ: “Ta đanglo lắng cho Tử Vân! Phương Bắc đang loạn, hắn chỉ là một thiếu niên yếuđuối, mong rằng không xảy ra chuyện gì không may.”

Hắnnhận được thư của ta, đã đem ngay cho Tuân Úc xem. Hiện tại, Tuân Úcđang bắt đầu lo liệu việc nội chính cho Tào Tháo, Tào Tháo phong hắn làm Tư mã. Tuân Úc rất tán thưởng đề xuất lấy đồn điền để khôi phục sảnxuất nông nghiệp, coi đây là cơ sở phát triển kinh tế của Duyện Châu.Hắn vô cùng đồng ý với suy nghĩ của ta, cũng bắt đầu bắt tay vào tổchức hệ thống nhân lực trên phương diện nông nghiệp và kinh thương. Hiện tại nghe Tào Tháo nói, cũng như có đôi điều suy nghĩ. Hi Chi Tài nghelời Tào Tháo, lộ ra thần sắc mong chờ. Tào Tháo nhiều lần nói năng lựcphân tích của ta so với hắn không hề thua kém.

Một lúclâu sau, Tuân Úc nói: “Lời của chủ công tuy rằng đúng, nhưng Tử Vân làngười phi thường, tài trí nếu cao như thế, ứng phó những chuyện đó không thành vấn đề, chủ công vẫn nên thoải mái, buông lỏng tinh thần. Tôi đãtheo lời trong thư của hắn, lệnh cho người dưới chú ý hơn việc làm nôngkinh, làm thủy lợi. Hắn nói không sai, có lương có tiền mới mau pháttriển, mới có thể thu hút thêm nhiều người đến đất của chúng ta. Quânđông thế mạnh, câu nói này thật không sai! Vô cùng chí lý. Đáng tiếc TửVân không có ở đây, Úc muốn thỉnh giáo hắn nhiều việc.” Tào Tháo gật đầu không nói.

Bất quá, lo lắng của Tào Tháo đối với ta làmTuân Úc cùng Hi Chí Tài vô cùng cảm động. Một chủ công quan tâm tớithuộc hạ như thế, thật sự là một chủ công tốt. Bọn hắn tin tưởng, nếubọn hắn ở ngoài phụng mệnh bôn ba, Tào Tháo cũng sẽ lo lắng cho bọn hắnnhư vậy.

Đầu tháng tư năm 193, ta cuối cùng một lần nữa trở lại bên Tào Tháo.

Chú thích:

* Một chức quan trong quân đội