Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 25: Cái chết của Tào Tung



Ta ở chỗ Triệu Vânhai ngày rồi nam hạ. Đã định sẽ đi Bắc Hải, nhưng trên đường lại ngheđược tin tức phụ thân Tào Tháo cùng huynh đệ bị tai nạn chết ở Lang Nha. Ta vô cùng sửng sốt, đúng rồi, bây giờ là mùa thu tháng chín, ta đếnthăm người rồi giằng co ở U châu, đã quên mất chuyện này (Thế ngữ viết:Tung ở tại huyện Hoa ở Thái sơn. Thái tổ* lệnh thái thú Thái Sơn là ỨngThiệu hộ tống gia đình tới Duyện châu, lính của Thiệu chưa tới, ĐàoKhiêm bí mật ra lệnh mấy ngàn kỵ binh giả dạng tới bắt. Tung nghĩ rằngđó là quân của Thiệu đón, không hề phòng bị. Lính của Khiêm tới, giết em của Thái tổ là Đức ở cửa. Tung sợ hãi, chạy ra sau định đục tường hậuviện trốn, đẩy người thiếp ra trước, nhưng thiếp quá béo, không chuilọt; Tung trốn vào nhà xí, cùng thiếp đều bị hại, cả nhà cùng chết. ỨngThiệu sợ hãi, bỏ quan chạy sang Viên Thiệu. Sau Thái tổ lấy được Kýchâu, lúc đó Thiệu đã chết. Vi Diệu chép trong Ngô thư: Thái tổ đónTung, đồ đạc hơn trăm xe. Đào Khiêm sai đô úy Trương Khải đem hai trămkỵ binh hộ tống, Đến huyện Hoa, Phỉ ở Thái Sơn, Khải giết Tung). Xem ra, tuy rằng ta đã nhắc nhở Tào Tháo, vẫn không thể ngăn cản được chuyệnnày phát sinh.

Nghĩ tới việc Tào Tháo sẽ lập tứcxuất binh đánh Từ Châu, ta thật sốt ruột, mang theo bọn Trương Khải vộivàng về Quyên thành. Lúc ta chạy tới nơi, Tào Tháo đã chuẩn bị xuấtphát. Đến phủ của Tuân Úc, vừa nhìn thấy ông ta, ta vội la lên: “Sao lại thế này, vì sao các ông không ngăn cản chủ công xuất binh?”

Tuân Úc a một tiếng, kỳ quái hỏi: “Tại sao phải ngăn cản? Tử Vân, ngươichẳng lẽ không biết nguyên do?” “Ta biết, nghe nói thôi. Có điều, hiệntại đánh Từ Châu, không phải thời cơ tốt. Ta nói rồi mà, không cần thiết phải mở rộng lúc này!”

“Tử Vân, không phải chúng ta muốn đánh hắn, mà là Đào Khiêm đã muốn đánh chúng ta trước.” Ta sửng sốt,sao lại thế này? “Sao, có chuyện như thế? Lúc nào vậy?”

“Từ mùa hè. Mạch thành ở Từ châu, có kẻ tên Khuyết Tuyên tự xưng là thiêntử, bỗng nhiên khởi binh tấn công, Hoa huyện, Đường huyện quận Thái Sơn, Phí thành… tất cả năm thành của chúng ta. Đào Khiên cùng hắn đồng lòng, lấy cớ đánh liên minh Công Tôn Toản, công khai cùng chúng ta khaichiến. Chủ công phái tướng quân Tào Nhân đánh chúng chạy trối chết, cũng lấy được thành Khai Dương. Đào Khiêm xem tình thế không thể đánh được,liền lặng lẽ giết Khuyết Tuyên, chiếm lấy binh mã của hắn, rút về TừChâu. Vốn dĩ, chủ công cũng nghĩ vậy là ổn thỏa, hắn rút lui coi nhưxong, ai biết được sự tình lại thành ra như vậy. Chủ công có muốn nhịncũng không thể nhịn được nữa.”

Ta cau mày: “Chuyện nàyđúng là do Đào Khiêm phái người làm sao? Hắn cố ý làm sao, làm sao chắcchắn được nội tình? Lỡ là do thủ hạ làm xằng bậy, thấy hơi tiền nổi máutham thì sao?”

“Nhất định là cố ý.”

Nhìnthấy vẻ mặt khẳng định của Tuân Úc, ta nghi ngờ: “Đào Khiêm không phảilà loại người dễ xúc động. Lại nói, phụ thân của chủ công gia tài nhiềuđến mấy, cũng không thể khiến bá chủ một phương đỏ mắt thèm thuồng. Saotới mức phải làm như vậy?” Vũ ca ca từng nói cho ta biết, về cái chếtcủa Tào Tung, lập trường của Đào Khiêm luôn không rõ ràng, có thể nói,nhân sĩ các phương người một kiểu mạnh ai nấy nói, vẫn không có kếtluận. Mà Đào Khiêm một mực khẳng định ông ta có lòng hảo tâm, phái người đưa tiễn, là bộ hạ gian trá tham lam, gây ra đại họa.

Tuân Úc cười lạnh: “Tử Vân, ngươi xem người luôn rất chuẩn, cũng bị ĐàoKhiêm lừa. Ngươi ngẫm lại xem, Lang nha cách Từ châu có xa lắm không?Chủ công cùng hắn ta mới ngưng chiến, hắn làm sao có lòng tốt phái người đến hộ tống thân nhân chủ công được? Cứ xem như hắn muốn dùng việc nàylấy lòng chủ công, Thái Sơn và Hoa huyện kia đều là đất của Duyện châu,chủ công phái người nghênh đón phụ thân, đương nhiên sẽ phái người bêncạnh mình, Đào Khiêm làm sao lại nhận được tin tức còn nhanh hơn ngườicủa chúng ta được? Lại còn phái người chạy tới trước cả người của chúngta, đón được phụ thân của chủ công? Ngươi ngẫm lại xem, có việc trùnghợp như vậy sao? Còn chưa nói, nếu như đúng là cướp tài vật, cần gì phải giết toàn bộ người? “

Ta ngây ngẩn cả người, đúng vậy,cho tới nay, ta đều dựa vào trí nhớ của Vũ ca ca làm căn cứ để phán đoán người khác, còn chính mình chưa thật sự nghĩ tới việc phân tích nhữngthông tin cùng con người. Xem ra, ta về sau phải để tâm nhiều hơn mộtchút mới được. Căn cứ vào phân tích của Tuân Úc, ta cơ hồ cũng có thểlập tức nhận ra việc giết Tào Tung lần này, chính là do Đào Khiêm âmthầm sai khiến. Nếu như vậy, Tào Tháo xuất binh là có danh nghĩa.

Ta lại suy nghĩ một chút: “Tiên sinh, chủ công dẫn theo ai bên cạnh? ChíTài huynh đi sao?” “Không, Chí Tài thân thể yếu, đúng lúc đang bệnh, chủ công không đành lòng mang hắn đi. Là Mãn Sủng.”

Ta gậtđầu: “Chủ công tính tình cương nghị, bình thường thấy không câu nệ tiểutiết, nói chuyện thoải mái, nhưng khi gặp đại sự, đôi lúc táo bạo dịthường. Chuyện lần này không phải nhỏ, tôi lo lắng người sẽ làm rachuyện vượt quá giới hạn, cho nên, tiên sinh ở lại đây gánh vác, tôiphải ra tiền tuyến. Đúng rồi, phiền tiên sinh viết một bản triều nghị,trong đó, giải thích với chư hầu thiên hạ nguyên do chúng ta xuất binh.”

Tuân Úc nghĩ ngợi rồi gật đầu. Ta không trì hoãn nữa, lập tức đánh ngựaxuống nam Từ châu. Dọc đường đi, ta ra roi thúc ngựa, lòng nóng như lửađốt. Đối với chuyện chinh phạt Từ châu này, Tào Tháo mặc dù là vì báothù, nhưng Vũ ca ca có nói, trong trận này, Tào Tháo giết chóc rấtnhiều, căn bản không phải dùng tâm trạng đánh giặc, là trả thù thuầntúy, giết mấy vạn người, đến nỗi chặn mất cả dòng Tứ thủy.

Ta than trời, đây thật sự là một trường giết chóc, đối với Tào Tháo saunày có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Lại thêm màn trình diễn của ĐàoKhiêm, trước mắt người đời, Tào Tháo trở thành tên đồ tể giết ngườikhông chớp mắt. Còn có kẻ tên La Quán Trung, nghiễm nhiên nói bậy bạ,Tào Tháo không chỉ giết người, đến người chết cũng không tha, tai tiếngvô cùng. Hiện tại, nếu ta đã tới sẽ hết sức ngăn cản, không để chochuyện như vậy phát sinh. Dù sao Vũ ca ca cũng nói lòng dân lớn hơntrời.

Ta đuổi tới coi như đúng lúc. Đại quân bên ta đang ở Bành Thành cùng quân Từ châu kịch chiến, Đào Khiêm cũng ở đó chặn đánh. Lúc ta tới nơi, đã là ngày thứ tám công thành. Trên dưới tường thànhthây chất ngổn ngang, thê thảm không nỡ nhìn. Ta cũng không chú ý đượcnhiều chuyện như vậy, trực tiếp đi tìm Hứa Chử, hắn hiện tại là độitrưởng đội cận vệ của Tào Tháo. Hứa Chủ thấy ta cũng giật cả mình, nhưng hắn cũng hiểu rõ, ta nhất định có chuyện trọng yếu, vội vàng dẫn ta tới gặp Tào Tháo.

Tào Tháo ngồi ở trong doanh trướng, cúiđầu, xem công văn trước mặt, mặt đen dọa chết người. Tào Hồng và MãnSủng đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt.

Thấy ta đivào, Mãn Sủng không quen biết, nhưng Tào Hồng lại nhanh chóng bước tới:“Tử Vân, sao ngươi lại tới đây? Nơi này rất nguy hiểm.” Ta cười, lập tức tiến lên gặp Tào Tháo. Tào Hồng ở đó giải thích thân phận của ta choMãn Sủng.

Tào Tháo nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thấyta đi tới, hắn cũng không ngờ tới: “Tử Vân, ngươi đã tới?” Thanh âm khàn khàn, có thể thấy được tinh thần hắn bết bát tới mức nào.

“Vâng, tôi tới rồi. Chủ công, ngài hãy nén bi thương!”

Tào Tháo thở dài: “Tử Vân đã nhắc nhở Tháo, đề phòng người thân bên cạnh có huyết quang tai ương, không ngờ, lại ứng trên người nhà.”

Ta cũng thở dài, thầm nghĩ, lúc trước, ta có phải nên nói rõ hay không?Hiện tại hối hận cũng đã muộn: “Chủ công, sự tình đã vậy, ngài nhất định phải tỉnh táo lại, rất nhiều chuyện phải an bài thỏa đáng.”

“Tỉnh táo? Bảo ta làm thế nào để tỉnh táo? Người một nhà đấy, là phụ thân,huynh đệ chết cả, bị giết đó, ai còn có thể tỉnh táo?”

Ta thở dài: “Đúng vậy, Tử Vân cũng biết, ai gặp chuyện như vậy cũng khôngthể tỉnh táo. Nhưng mà, ngài không giống những người đó, ngài là mộtthống soái, là châu mục một phương, trong tay nắm giữ mấy chục, thậm chí trên trăm vạn tính mạng, nếu ngài không tỉnh táo lại, khó tránh sẽ cósai lầm, chuyện này đối với chiến cục thật bất lợi! Tử Vân đã thấy tìnhhình trên chiến trường, nơi này đâu có phải là chiến trường, là tàn sátlẫn nhau mới đúng, thương vong quá nhiều.”

Tào Tháo nhìnta, thần sắc trong ánh mắt đã không còn sự thưởng thức và sủng ái ngàytrước, mà là lạnh lùng: “Đương nhiên đây không phải là chiến tranh bìnhthường, đây là một cuộc chiến để báo thù, là mối thù của phụ mẫu thânnhân, là huyết thù không đội chung trời!!”

Nhìn Tào Tháo, ta hiểu được, hiện tại căn bản không thể thuyết phục được, ông ta đãtrở nên mê muội, trừ bỏ thù hận, cái gì cũng không có. Lúc này, ta nóigì đi nữa ông ta cũng nghe không vào. Nhưng mà, ta vẫn muốn nói. Thởdài, ta tiến lên một bước: “Chủ công, thù nhất định phải báo, nhưngkhông phải theo cách này, như thế này, chúng ta tổn thất cũng rất lớnđó!”

Tào Hồng tiến lại: “Tử Vân, đây cũng là chuyện cựcchẳng đã. Quân của Đào Khiêm ở ngoài thành đánh không nổi chúng ta, liền rút vào tử thủ trong thành. Bọn chúng chống cự rất kịch liệt, chúng tachỉ có thể không ngừng tiến công mới có thể phá thành.”

Ta hỏi hắn: “Tại sao lại chống cự kịch liệt như vậy? Là bởi vì, binh línhcùng tướng thủ thành còn rất trung thành với Đào Khiêm, đúng không?”

Thanh âm lạnh như băng của Tào Tháo lại vang lên: “Trung thành phải không?Truyền lệnh ta, sau khi phá thành, giết hết tất cả binh lính và những kẻ thủ thành, một tên cũng không tha.” Người trong trướng nhìn nhau, TàoHồng xoay người định đi ra.

Nghe thấy Tào Tháo mệnh lệnhtàn sát hàng loạt dân trong thành, ta ngây ngốc một lát, lập tức phảnứng lại, một tay giữ lấy Tào Hồng: “Tướng quân, từ từ đã.” Tào Hồng sững người.

Ta nhào tới trước mặt Tào Tháo: “Chủ công, ngàiđây không phải đánh giặc, cũng không phải báo thù, ngài là đang giận cáchém thớt. Hành vi tàn sát hàng loạt dân trong thành sẽ mang đến cái gì? Mang đến chống cự càng thêm mạnh mẽ. Tổn thất của chúng ta sẽ càng lớnhơn.”

Tào Tháo nhìn ta, thanh âm âm trầm: “Chống cự? Ai chống cự, ta sẽ giết người đó.”

“Ngài có thể giết bao nhiêu? Một vạn? Mười vạn? Trăm vạn? Ngài sẽ giết đượchết người trong Bành Thành, Từ châu sao? Giết hết người Từ châu, giếthết người Trung nguyên, thậm chí giết hết người trong thiên hạ sao? Ngài giết hết tất cả người sao?” Ta gần như rống lên.

Ta ngăn cản, làm cho Tào Tháo giận dữ: “Thử xem xem, xem ta giết có hết bọnchúng được không? Triệu Như, đừng nói nữa.” Thấy ta định nói, hắn liềnngăn ta lại.

“Ta cứ nói. Chủ công, ngài thực là vô lý.Người đáng chết là Đào Khiêm, nhưng những dân chúng và binh lính đó đềukhông biết. Bọn họ chống cự xuất phát từ bản năng muốn sống. Ngài khôngthể làm như vậy. Như xin ngài tỉnh táo lại.”

Tào Tháo rút kiếm ra khỏi vỏ, hai mắt đỏ quạch nhìn ta: “Ngươi nói nữa, ta giếtngươi trước.” Không chỉ có ta, người trong trướng toàn bộ ngây dại.

Tào Tháo nhìn Mãn Sủng: “Đi, truyền quân lệnh của ta.” Mãn Sủng thở dài, bước ra bên ngoài.

Chú thích:

* Thái tổ: tức Tào Tháo