Loạn Thế Giang Hồ

Chương 20: Câu lạc bộ âm nhạc kì quái



Câu hỏi và ánh mắt đầy thâm ý của hắn khiến Mộ Khinh Hàn bất giác ngẩnngười, tim đập loạn còn đang muốn nhìn sang nơi khác thì lại bị ánh mắtchuyên chú của hắn khiến cho không thể trốn thoát nổi, chẳng còn cáchnào khác đành mở to mắt luống cuống nhìn hắn đỏ mặt lắp bắp:

“Học trưởng… sao anh lại hỏi vậy?”

Phong Kỳ Dạ khẽ nhướn môi, trong đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của hắn chứa đựng một nụ cười đầy bí hiểm:

“À, thật ra cũng chẳng có gì. Chỉ là anh cảm thấy nếu để bạn trai của họcmuội nhìn thấy cảnh em đang ở cùng anh thế này có lẽ sẽ ghen ?”

“Không đâu…” Mộ Khinh Hàn nghe thấy vậy thì khẽ thở hắt ra một hơi, suy nghĩvừa hiện hữu trong đầu nhanh chóng tan thành mây khói, đồng thời cảmthấy rất xấu hổ vì cái sự không trong sáng của mình…Xấu hổ quá xấu hổquá thì ra là do mình tự đa tình cả thôi >”

Phong Kỳ Dạ nhướn mày:

“Hả?”

“Em không có bạn trai.” Mộ Khinh Hàn lắc đầu, đưa mắt nhìn hắn rồi do dự mở miệng:

“Nhưng nếu để bạn gái của học trưởng nhìn thấy có thể nào sẽ…”

Phong Kỳ Dạ cắt ngang lời nàng ý cười trong đôi mắt đen kia vẫn không hề thuyên giảm:

“Anh cũng không có bạn gái.”

“Hả?” Mộ Khinh Hàn giật mình, trong đôi mắt đang ẩn chứa bóng hình ảnh củanàng, chợt lóe lên một tia kinh ngạc lòng dấy lên một cảm giác khó hiểumà trước nay chưa từng có bao giờ.

Phong Kỳ Dạ khẽ cười:

“Học muội, sao mặt em đỏ thế…”

Mộ Khinh Hàn lùi về phía sau một bước theo bản năng, khuôn mặt cô đúng là đang đỏ ửng như cà chua vội vàng ngượng ngập cúi đầu:

“Đâu… đâu có…”

Phong Kỳ Dạ yên lặng quan sát phản ứng của nàng chỉ cảm thấy trong lòng mìnhlúc này đang vô cùng vui vẻ, hắn tiến lên phía trước một bước, đứng lạinở nụ cười ranh mãnh:

“Học muội, nếu như…”

“Học trưởng!” Mộ Khinh Hàn chợt ngẩng đầu, kêu lên đầy hoảng hốt, bày ra một dáng vẻnhư đang sợ hãi điều gì ánh mắt láo liên đảo đảo khắp nơi:

“Em…đột nhiên em nhớ ra mình còn có việc bận! Xin lỗi anh, không thể dẫn anh đi… ừm… anh tự đi làm quen với khuôn viên trường nhé… Xin lỗi! Em đitrước đây…”

Được rồi nàng quyết định không thèm để ý đến nhiệmvụ mà giáo sư vừa giao cho nữa vội vã quay người bỏ chạy trối chết, chỉsợ chậm một chút là sẽ nghe thấy anh nói:

“Nếu như em không cóbạn trai, vậy thì để anh làm bạn trai em có được không?” Nhưng… trời cao đất dày ơi dù gì người đó cũng là Phong Kỳ Dạ cơ mà! Sao anh có thể nói ra những lời như thế được? Chắc chắn là mắc bệnh hoang tưởng …do mìnhquá không trong sáng rồi >”

Mộ Khinh Hàn bỏ chạy trốichết để lại những làn gió nhẹ trong lành, khẽ khàng mơn man khuôn mặtPhong Kỳ Dạ vẫn chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ,chăm chú nhìn theo bónglưng hốt hoảng của nàng rồi khẽ cười một cái đầy thâm ý.

“Chạy nhanh thật…” Mắt buông xuống,che khuất cả nét cười gian xảo nơi khóe mắt:

“Đúng là một cô bé đáng yêu…”

Trời đất ơi, sao Mộ Khinh Hàn mình lại có những ý nghĩ đó trong đầu thế này? Tại sao lại cứ thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Phong họctrưởng như đang ẩn chứa một âm mưu gì đó? Hơn nữa không chỉ là âm mưubình thường, mà là âm mưu vô cùng vô cùng lớn! Rõ ràng chỉ mới gặp nhaulần đầu nhưng không hiểu sao lại cảm thấy, hình như có một thứ vô hìnhnào đó rất đỗi quen thuộc khiến nàng thấy nghẹt thở không thôi…

Quả nhiên là mình nhạy cảm quá rồi! Xấu hổ a… không biết học trưởng có vìchuyện nàng bỗng dưng bỏ chạy trối chết thế này, mà nghĩ mình có vấn đềgì không? Thôi vậy = =, có muốn ở lại thì bây giờ cũng đã chạy rồi tiếptheo nên đi đâu đây…

Á, hỏng bét! Chuyện Mạc Toa Toa nhờ mìnhcòn chưa làm mà! Câu lạc bộ âm nhạc…Đúng, giờ phải đến câu lạc bộ âmnhạc!… Nhưng nàng lại đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế này…

Vìvội vàng bỏ trốn khỏi tầm mắt của Phong Kỳ Dạ nên Mộ Khinh Hàn cứ thếcắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, giờ nhìn lại mới thấy mình đang đứng tạimột nơi mà nàng chưa từng đến bao giờ.

Dưới chân là một conđường nhỏ rải đá xanh đây đó đã bị ăn mòn bởi mưa gió và năm tháng từngmảng rêu xanh rải rác khắp nơi, còn phía trước mắt là một phòng học cũkỹ có vẻ như đã bị bỏ hoang từ lâu…dõi mắt nhìn theo, trên mấy bức tường giăng đầy mạng nhện, cánh cửa chính quá “đát” không được tu sửa thảmthương đến mức không nỡ nhìn.

Trong trường mà cũng có một nơithế này sao? Sao nàng lại chưa từng đặt chân đến bao giờ nhỉ? Còn đangđịnh bỏ đi đột nhiên mắt chạm thấy một vật, trong phút chốc cả người MộKhinh Hàn hóa đá! Trên cánh cửa chính, treo một thứ như tấm bảng đanglắc lư viết mấy chữ màu đỏ bắt mắt: Câu lạc bộ âm nhạc

Khôngbiết có phải do Mộ Khinh Hàn tưởng tượng quá nhiều không, mà đột nhiênlại nghe như có từng đợt gió lạnh đang thổi qua lưng mình nổi lên mộttầng hàn khí, dần dần bao phủ khắp chung quanh… Mộ Khinh Hàn không khỏirùng mình một cái, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi vẫn đang nhìn chằm chằm vàotấm bảng gỗ đung đưa phía trên cánh cửa tựa hồ như không dám tin vào hai mắt mình.

Đây… đây chính là câu lạc bộ âm nhạc?? Sao lại ở mộtnơi vắng vẻ đến đáng sợ thế này chứ… bất giác nàng cảm thấy nàng đã hiểu vì sao Mạc Toa Toa lại gọi chủ tịch câu lạc bộ là “Nữ quỷ” rồi, có thểlập nên được một câu lạc bộ ở đây thì quả đúng là không phải người bìnhthường…

T___T Nàng hối hận rồi có ai đến cứu vớt mình không?

Mộ Khinh Hàn khẽ cắn môi, từ tận sâu trong đáy lòng những cảm xúc sợ hãiđang không ngừng sinh sôi, nàng cẩn thận nhấc chân lên, tiến vài bước về phía cánh cửa chính thảm hại…

Bốn bề đều im ắng, không có lấymột bóng người,bầu không khí ngày càng trở nên lạnh lẽo chỉ cần một làngió nhẹ khẽ thổi qua, Mộ Khinh Hàn cũng đã cảm thấy lạnh đến thấu xươngrồi… Rồi dường như muốn phối hợp với bầu không khí quỷ dị đầy đáng sợấy, chiếc bóng đèn phía ngoài hành lang lại chợt tối chợt sáng, hệt nhưquỷ nhãn lúc khép lúc mở lóe ra một luồng sáng ma quái khôn nguôi.

Chỉ một quãng đường ngắn như đầu ngón tay như thế thôi, vậy mà Mộ Khinh Hàn phải mất đến mấy chục phút đồng hồ để lê bước tới gần phía cánh cửa,lúc này cả người cô đã run lên cầm cập. Có nên vào không đây?

Khi nàng đang thấy rất do dự chần chừ thì một trận gió lạnh chợt thổi tớikhiến cho từng sợi lông trên người đều dựng đứng cả lên.

“Hi~!” Một giọng nói bất chợt vang lên ngay sau lưng!

Giọng nói này hệt như một cây kim sắc nhọn, đâm thẳng vào thần kinh trungương của Mộ Khinh Hàn, khiến cô lập tức phản xạ có điều kiện hét toánglên:

“Á, quỷ á á á —”

“Á , ủa, sao thế?” Giọng nói phíasau lưng nàng cũng thét lên chói tai, rồi chợt đổi sang một tông giọngkhác với vẻ đầy ngạc nhiên.

Mộ Khinh Hàn nhận ra vẻ sửng sốttrong giọng nói ấy, tiếng kêu sợ hãi của cô cũng bất giác nhỏ dần, saukhi run rẩy một lát, nàng mới từ từ quay người ra sau. Trước mắt nànglúc này không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp đáng yêu. Chỉ có điều…máitóc của cô gái này không được buộc gọn mà xõa trên vai cộng thêm đôi mắt mơ hồ nhập nhèm như chưa tỉnh ngủ, hơn nữa trên người còn khoác mộtchiếc áo phông màu trắng, nếu không nhìn kỹ có lẽ người ta sẽ tưởng nhầm cô gái này là một xác chết mới vừa bò từ trong ti vi ra mất = =

Mộ Khinh Hàn vuốt vuốt ngực, vẫn chưa hết kinh hoàng trợn tròn nhìn người trước mắt:

“Học tỷ…”

“Em… tìm ai?” Cô gái đối diện vừa nhìn thấy nàng bất giác sững sờ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh sau đã khôi phục được dáng vẻ hờ hững thản nhiênban đầu của mình, cô gái ngáp dài vẻ mệt mỏi bước vòng qua người MộKhinh Hàn, đưa tay đẩy cánh cửa mục nát ra.

Mộ Khinh Hàn vội vàng bám theo, giọng nói vẫn chưa hết run rẩy:

“… Xin, xin hỏi, chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc Kỳ Thanh Linh có ở đây không ạ?”

“Ra là em tới tìm chị à?” Cô gái dừng cước bộ, đột nhiên xoay phắt ngườilại, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Mộ Khinh Hàn, dáng vẻ ngái ngủkia đã hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi.

“Cái gì??” MộKhinh Hàn kinh hãi nhìn cô gái đang đứng trước mặt cô đây, không ngờ…côấy lại là nữ quỷ tỷ tỷ trong truyền thuyết??

Kỳ Thanh Linh hớn hở nhào tới nắm chặt tay Mộ Khinh Hàn, bắt đầu nổi cơn kích động bắn ra một tràng như pháo rang:

“Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng có một người hiểu được nghệ thuật chân chính vàđích thực, em biết quay đầu là bờ thế này, đúng là không tệ rất có tiềnđồ…”

Mộ Khinh Hàn biết tỷ tỷ này chắc chắn đang hiểu nhầm mình nên vội lên tiếng cắt ngang:

“Không…”

Nhưng mà Kỳ Thanh Linh đang trong cơn kích động đến đỉnh điểm, nên chẳng thểnào nhận ra được vẻ khó xử của Mộ Khinh Hàn, nàng vội vàng kéo nàng đếntrước một chiếc bàn làm việc tồi tàn cũ kỹ, lục lọi trong ngăn kéo rồilôi ra một tấm bảng tiếp tục màn diễn thuyết vô tận của mình:

“Đến đây nào! Em viết tên mình vào đây, từ nay về sau em sẽ chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ bọn chị…”

Mộ Khinh Hàn không còn cách nào khác, đành hắng giọng át cả tiếng của Kỳ Thanh Linh:

“Không phải!”

Kỳ Thanh Linh nhất thời sửng sốt, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Mộ Khinh Hàn bị cái nhìn chằm chằm này làm cho nổi hết cả da gà, vội vànglấy tờ thông báo từ trong túi ra đứa đến trước mặt Kỳ Thanh Linh:

“Em… em chỉ đến để đưa cái này…”

Kỳ Thanh Linh lẳng lặng cầm lấy tờ giấy thất vọng lắc đầu, ai oán lên tiếng:

“Haiz, đúng là làm người ta phải thất vọng quá, còn tưởng là đứa bé nào lầm đường lạc lối biết quay trở về chứ…”

Đương lúc Mộ Khinh Hàn bắt đầu cảm thấy hơi hơi đau lòng trước ánh mắt đầythất vọng kia, thì Kỳ Thanh Linh bỗng nhiên ngửa đầu nhìn trần nhà, rồiôm mặt cảm khái:

“Cũng đúng thôi, trên thế gian này, làm gì cóai giống như mình kia chứ, hiểu được thế nào là nghệ thuật chânchính…Đành chấp nhận vậy cả đời này chắc mình sẽ không tìm được ngườinào vĩ đại như mình nữa đâu…”

“…” Mộ Khinh Hàn lập tức đen mặt = =||

“Kỳ học tỷ, em có việc phải đi trước, gặp lại chị sau!” Mộ Khinh Hàn vộivàng lấy lại vẻ nghiêm túc, quyết định ném lại một câu, rồi nhanh nhưchớp xoay người bỏ chạy.

“Này! Chờ đã!” Kỳ Thanh Linh nhìn theobóng lưng cô, lo lắng kêu lên một tiếng, ngay giây sau, đã không cònnhìn thấy bóng dáng cô đâu, không còn cách nào khác đành phải tự lẩm bẩm một mình:

“Thật là… chạy nhanh vậy làm gì chứ mình vẫn chưa nói hết mà…”

Nói rồi, đáy mắt nàng xẹt qua một tia gian xảo khó nhận ra…

Mộ Khinh Hàn vác cái đầu nặng nề chứa đầy những sự kiện đáng sợ vừa xảyra, lết xác trở về ký túc xá vốn còn định kiếm mấy đứa bạn để an ủi cholinh hồn đã bị tổn thương thì lại phát hiện ra, trong phòng ký túc lúcnày không có lấy một bóng người.

Bất đắc dĩ Mộ Khinh Hàn khôngcòn cách nào khá đành lấy từ tai nghe dùng để chơi Loạn Thế rồi bắt đầuvào game. Chiếc tai này là quà tặng kèm khi mua Lap, có thể mang nó theo bên người một cách dễ dàng

Chỉ có điều…

Mộ Khinh Hànvừa đăng nhập đã nhìn thấy hệ thống dùng một giọng nói rất mực dịu dàngthông báo với mình: “Chào bạn hiện tại Loạn Thế đang trong quá trình bảo trì, ba giờ chiều nay sẽ hoàn tất quá trình xin hãy đăng nhập lại saurất cảm ơn sự ủng hộ của quý khách hàng.”

Được rồi, vì cái quái gì mà ngay cả game cũng muốn đối đầu với mình thế này!! TT___TT Mộ Khinh Hàn buồn bực.

Lúc vừa vào web diễn đàn của Loạn Thế, Mộ Khinh Hàn lập tức phát hiện rabầu không khí nơi đây đã sôi sùng sục tự lúc nào, nhưng hầu hết cũng chỉ đều thảo luận về mấy vấn đề xoay quanh thành Thanh Long và Dạ ThanhHàn, trong đó chuyện hư cấu chuyện bịa đặt, chuyện nhảm nhí nhiều khôngkể xiết, có nơi chúc mừng Dạ Thanh Hàn có nơi đố kỵ ghen tức với hắn còn có một đám người mắng Lạc Tuyết Khinh Hàn đúng là số cứt chó mới maymắn được đến thế. Nhưng là chẳng có một tin tức giá trị gì.

Nàng tiếp tục rê chuột xuống dưới đột nhiên bị tên của hai topic kề nhau hút lấy sự chú ý.

Mộ Khinh Hàn cực kỳ sửng sốt, vội vàng nhấp chuột vào đọc xong một lượt cảm xúc của cô lúc này là vô cùng kinh hãi.

Chuyện thứ nhất, là tin tức về vụ luân bạch lúc trước của Huyết Nhiễm Y. Nghenói người anh em tốt của Huyết Nhiễm Y là Lãng Phiên Vân thích Thệ ThủyLưu Ly của Thệ Thủy vì muốn lấy lòng Thệ Thủy Lưu Ly mà hợp tác với bang chúng Thệ Thủy để luân bạch Huyết Nhiễm Y.

Nguyên nhân là vịHuyết Nhiễm Y đang sở hữu một viên linh đan có công dụng +5 điểm khángchoáng mà Thệ Thủy Lưu Ly vẫn thèm muốn bấy lâu nay.

Nguyên nhân thứ hai là vì Huyết Nhiễm Y từng cự tuyệt lời tỏ tình của Thệ Thủy LưuLy thế nên cô ta nhất quyết trả thù. Có điều bất luận là lí do nào đinữa thì kết quả vẫn là Huyết Nhiễm Y bị luân bạch sau đó hắn ta xóa luôn nhân vật biến mất hẳn trên thế gian này.

Chuyện thứ hai là về việc Thệ Thủy Niên Hoa đăng thông báo ngừng truy sát Lạc Tuyết Khinh Hàn.

Topic kia nói rõ mấy ngày gần đây Thệ Thủy Niên Hoa phát thông báo trên kênhthế giới tuyên bố rằng sẽ không truy sát Lạc Tuyết Khinh Hàn nữ, mà lạikhông giải thích nguyên nhân vì sao. Nhưng điều bất ngờ ở đây lại làviệc chủ topic tiết lộ thêm rằng Thệ Thủy Niên Hoa đã bị đệ nhất cao thủ Dạ Thanh Hàn giết tới mười cấp lận!

Thệ Thủy Niên Hoa, bị Dạ Thanh Hàn, giết – mười – cấp??

Mộ Khinh Hàn choáng. Trợn tròn mắt ngó đăm đăm vào màn hình máy tính ngaytrước mặt, trong lòng nàng bỗng dấy lên một cảm xúc phức tạp không cáchnào cắt nghĩa nổi.

Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao mình lại…hoàntoàn không biết thế? Dạ Thanh Hàn vì cớ gì lại phải giết Thệ Thủy NiênHoa? Chẳng lẽ chỉ vì Thệ Thủy Niên Hoa muốn truy sát mình thôi sao?

Đáy lòng mơ hồ sinh ra một tia ấm áp. Bất luận là vì mình hay vì Thệ ThủyNiên Hoa quá ngứa mắt, lí do nào cũng được giờ phút này Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy rất, rất cảm động.

Nhưng mà… sao đến giờ mà hắn vẫnkhông nói chuyện đó với mình? Không được sau khi đăng nhập vào game nàng nhất định phải hỏi cho rõ.

Mang theo lòng quyết tâm nhẫn nạiđến ba giờ chiều rốt cuộc Mộ Khinh Hàn cũng có thể thuận lợi đăng nhậpvào game. Vầng sáng trắng quanh người vừa tản đi hết đập vào mắt nàng đã là một thân áo trắng của Dạ Thanh Hàn.

Bạch y như tuyết, mắtđen tựa mực cả người tỏa ra một ánh hào quang chói lòa khiến cho đạiđiện lộng lẫy của thành chủ như bị lu mờ dưới vẻ đẹp rực rỡ ấy.

Dạ Thanh Hàn…Sự tồn tại của hắn dường như là một thứ gì đó vô cùng đặcbiệt, mà bầu trời, mặt đất cũng vì sự hiện hữu đó mà trở nên nhỏ bé xiết bao…

Mộ Khinh Hàn không kìm nổi lòng mình bật thốt tên hắn:

“Dạ…”

Dạ Thanh Hàn hơi ngẩn người, đôi mắt đen sâu thẳm ngày thường chợt gợn lên một con sóng khó lòng phát hiện ra.

Ngay giây sau, chỉ thấy cô lên tiếng:

“Có phải, anh là người đã giết mười cấp của Thệ Thủy Niên Hoa?”