Lõa Sắc Sinh Hương

Chương 8



Sau đó, mỗi khi hắn chịu không được những xao động trong cơ thể mà dừng lại, Kha Vũ đều vỗ một cái vào mông hắn.

“Tiếp tục!”

Mấy lần như vậy, Trịnh Hồng Nghiệp mơ hồ có một cặp đào.

Hắn biết mình đã sai rồi, Kha Vũ không phải là con ngựa, mà mình chính là một con lừa a, bị tên kia cầm “Roi” bắt buộc lao động.

Cho đến khi lão cúc hoa phía sau tràn quá nhiều dịch thể khiến tính khí của Kha Vũ không cẩn thận bị trượt ra, Trịnh Hồng Nghiệp ngã úp sấp xuống, không thể động đậy.

Hắn mệt muốn chết, mà cũng không nghĩ ra cái tên nào văn vẻ chút để đặt cho cái kiểu chết này, dù thế nào cũng là do lao lực quá độ mà chết trên giường cả.

Kha Vũ chậm rãi ngồi dậy, hôn lên khuôn mặt vẫn đang chảy đầy mồ hôi của Trịnh Hồng Nghiệp, sau ghé vào lỗ tai ác liệt thuyết: “Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem.” Vừa nói đưa tay đè đầu đối phương xuống.

Tiểu huynh đệ đáng thương mềm nhũn gục giữa hai chân, bạch dịch vương vãi khắp đùi hắn và Kha Vũ, thật là một cảnh ẩm ướt và dâm mỹ.

Trịnh Hồng Nghiệp trừng to hai mắt, cảm thấy được một dòng chất lỏng đang chảy ra từ giữa đùi.

Kha Vũ nâng chân Trịnh Hồng Nghiệp kéo ra bên ngoài, lại đưa tay xoa nắn giữa đùi đối phương, cắn lỗ tai của hắn nói: “Nếu như bộ dạng này của ngươi bị nhìn thấy, có người phụ nữ nào mà nguyện ý cùng với ngươi chứ? Người nào lại có thể phóng túng thành bộ dạng như vậy chứ?”

Lần đầu tiên bị tình trạng của mình kích thích đến vậy, Trịnh Hồng Nghiệp nói không ra lời. Sống trên đời này nhiều năm như thế, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là “Trò chơi lăng nhục” rồi, rất con mẹ nó ——

“Ngươi buông ra!” Hắn muốn khép chân lại rời khỏi người Kha Vũ.

Mà Kha Vũ cũng buông hắn ra thật, nghĩ cuối cùng cũng tránh được một kiếp, Trịnh Hồng Nghiệp nằm dài trên giường vừa mới buông lỏng một hơi, đột nhiên có trọng lượng đè nặng trên người.

Kha Vũ giang hai chân ra ngồi trên ngực Trịnh Hồng Nghiệp, cúi đầu nhìn hắn cười cười, sau đó đem phân thân màu đỏ tím đang nhếch lên đưa đến khóe miệng đối phương.

@x%#@#! Khó trách lại sảng khoái mà buông hắn ra!

“Nuốt vào đi.”

Ta phi! Trịnh Hồng Nghiệp lắc đầu, ngậm miệng thật chặt kiên quyết không chịu mở ra.

“Nghe lời, há mồm!”

Trịnh Hồng Nghiệp trừng hắn, liều chết không từ.

Hai người mắt to trừng mắt ti hí giằng co một hồi, ai cũng không chịu lùi bước, cuối cùng đột nhiên Kha Vũ lại cười cười, tay niết dưới cằm Trịnh Hồng Nghiệp, hơi dùng sức làm cho miệng hắn há ra một đường nhỏ, sau đó nhân cơ hội đem cái kia nhét vào trong miệng hắn.

Một khối thịt lớn núc ních đút vào, con ngươi Trịnh Hồng Nghiệp trừng lớn như sắp rơi ra, trong nháy mắt trong đầu chỉ có một cảm giác: Tanh quá!

“Ngoan, chỉ có hai người chúng ta, không cần xấu hổ.” Như đang dỗ tiểu hài tử, nói xong Kha Vũ bắt đầu ở trong miệng đối phương chậm rãi đút vào.

“Ngô…” Cảm giác được thứ đồ kia đang ở trong cổ họng của mình, Trịnh Hồng Nghiệp thật sự không có biện pháp, miệng hơi nới rộng ra một chút.

Kha Vũ một tấc lại muốn tiến một thước, đi vào càng sâu. Nhìn nam nhân há to mồm hàm chứa phân thân của mình, ngay cả mặt đều có chút biến dạng, lý trí sắp bị nồng đậm dục vọng che lấp, hắn một tay nắm nhẹ tóc người dưới thân, nghe được thanh âm “Ô ô” phát ra trong miệng đối phương, dùng âm thanh trầm thấp hấp dẫn ra lệnh: “Ngậm toàn bộ vào, từ từ hút, dùng đầu lưỡi hảo hảo liếm.”

Trịnh Hồng Nghiệp chưa từng làm chuyện như vậy cho người khác, cảm thấy như có một vật vướng trong cổ họng, toàn bộ khứu giác đều bị bao trùm mùi vị nồng đậm của nam nhân, hắn cảm thấy trái tim già nhà mình sắp vượt qua sông Nại Hà rồi, cái gì mà nói cao trào đến sướng muốn chết chứ, hắn cùng Kha Vũ làm thế này phải là xấu hổ đến chết a!

Này con mẹ nó không phải ân ái, mà là liều mạng mà! Da mặt không đủ dày nên căn bản chống đỡ tới cuối cùng không được!

Tiếp theo dưới sự chỉ đạo của Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp vừa mút vừa liếm cực tồi cũng làm cho nam nhân bắn ra. Kha Vũ coi như cũng còn chút lương tâm, hắn rút ra xuất tại ngực đối phương, chẳng qua sau khi ra xong, vừa tiếc vừa hận bổ sung một câu: “Lần sau xuất trong miệng ngươi”.

Trịnh Hồng nghiệp đã không còn chút khí lực để phản bác lời nói đùa đồi trụy của tên kia, tung mình nương đến bên giường nhắm mắt lại ngủ.

Kha Vũ ngồi bên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, rút một điếu thuốc, sau đó xuống giường đi lấy khăn ướt lại, trước tiên đem huyệt phía sau Trịnh Hồng Nghiệp dọn dẹp sạch sẽ, rồi giúp người kia lau mình hai bận, còn đổi ra giường mới. Trịnh Hồng Nghiệp thật sự quá mệt mỏi, mặc người loay hoay thế nào cũng không tỉnh lại, ngủ thẳng cẳng chẳng biết trời đất gì.

Toàn bộ xử lý hoàn tất, Kha Vũ ngồi ở trên giường nhìn nam nhân đang ngủ say. Hắn bị mình hành quá mức rồi.

Kha Vũ thừa nhận, hôm nay bản thân có chút quá phận, hắn chưa bao giờ kích tình kịch liệt như vậy bao giờ, điên cuồng chứng minh cái gì đó, thật ra chính hắn cũng có chút mờ mịt.

Sờ sờ mặt Trịnh Hồng Nghiệp. Gương mặt này thấy thế nào đều chỉ có thể dùng từ tục tằng để hình dung, nói dễ nghe chút là rất nam tính, mặc dù hắn thích nam nhân, nhưng nảy sinh cảm giác với mẫu đàn ông như vậy đây là lần đầu tiên.

Đúng, hắn đã có cảm giác với Trịnh Hồng Nghiệp, hắn vẫn cho rằng “Cảm giác” của mình tới rất dễ dàng, giống như cùng những tình nhân trước kia ở chung một chỗ là bởi thứ cảm giác này, nhưng hiện tại hắn đã hiểu, loại cảm giác trước kia từng có chẳng qua chỉ là không ghét chung đụng mà thôi.

Có thể không gì kỳ diệu hơn so với duyên phận trên thế giới này.

Kha Vũ đầu tiên nhíu nhíu mày, sau một hồi lâu, nhìn người đang chảy cả nước dãi khi ngủ, nhếch khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Ta sao lại có khẩu vị nặng như vậy chứ…”

Bởi đã ngộ ra được vấn đề ở khẩu vị quá nặng nên hắn quyết tâm gặm hoàn toàn lão trái cây chín mọng Trịnh Hồng Nghiệp này, trước làm sâu sắc thêm tình cảm của hai người, sau đó là nước chảy thành sông.

Giữa phu thê hài hòa cần nhiều phương diện phối hợp, bất quá đối với Kha Vũ cùng Trịnh Hồng Nghiệp mà nói, tựa hồ chỉ cần sinh hoạt tình dục hài hòa đã coi như là sự khởi đầu rất tốt.

Ban ngày Trịnh Hồng Nghiệp đi làm, hắn chân trước đi không bao lâu, Kha Vũ cũng trở về đến công ty của mình. Buổi tối khi Trịnh Hồng Nghiệp trở về, Kha Vũ đã làm cơm xong, cũng bởi đối phương lúc đầu cố ý lừa gạt mình rằng không biết nấu cơm nên đã bị Trịnh Hồng Nghiệp chế nhạo một trận.

Bất kể nói thế nào, cũng thật có chút ý vị sống cùng với nhau.

Buổi sáng chủ nhật, khi Trịnh Hồng Nghiệp còn đang trong giấc mộng. Mấy ngày qua đi sớm về trễ, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi còn có chút chưa điều chỉnh kịp.

Mơ mơ màng màng, bị vây ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, một loại cảm giác kỳ quái khiến hắn nhíu chặt mi, hơn nữa dần dần thanh tĩnh, thật cũng không phải không thoải mái —— chờ hắn mở mắt ra, phát hiện Kha Vũ đang ôm hắn từ phía sau, tay nắm chỗ kia của hắn mà vuốt vuốt.

“Ngươi đang làm cái gì đó?” Hắn rống lên một tiếng.

“Rèn luyện buổi sáng a.”

“Buông tay! Cái đồ biến thái nhà ngươi!” Có người nào mới sáng sớm lại rèn luyện cái kiểu chơi đểu này a!

Kha Vũ không những không buông tay, ngược lại càng làm hăng say hơn, không bao lâu, Trịnh Hồng Nghiệp đã không nói ra lời, nằm trong ngực Kha Vũ tùy ý hắn xoa nắn, dù sao nam nhân nào cũng đặc biệt nhạy cảm lúc mới thức dậy.

Đợi đến lúc không sai biệt lắm, Kha Vũ buông tay ra, áp lên trên người Trịnh Hồng Nghiệp, tách hai chân của hắn ra, đem phân thân đã bộc phát từ lâu đi vào thật sâu, sau đó gục bên tai Trịnh Hồng Nghiệp cười nói: “Hiện tại mới thật sự là rèn luyện.”

Sau khi bị hung hăng hành hạ từ trong ra ngoài một phen, Trịnh Hồng Nghiệp nằm lỳ ở trên giường thở dốc, hắn phát hiện mình mới thật là người cần rèn luyện, luôn luôn chẳng thể nhấc nỗi ngón tay sau khi xong, mà hông của hắn đều có chút chịu không được.

“Ngươi tiếp tục nằm đi.” Kha Vũ thay đồ xong, cúi người dùng sức hôn một cái thật mạnh trên mặt người kia.”Ta đi mua bữa sáng, ngươi muốn ăn cái gì?”

Ngoài mẹ ra, Trịnh Hồng Nghiệp lớn như vậy nhưng chưa từng được đối xử ôn nhu, có chút ngượng ngùng kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm một tiếng, “Cháo của Lý lão đầu lầu dưới bán mùi vị cũng không tệ.”

Kha Vũ cười hai tiếng, “Ta đi mua cho ngươi.” Sau đó xoay người đi đến kệ tủ lấy cà mên đi mua cháo rang.

Trịnh Hồng Nghiệp nhìn bóng lưng Kha Vũ, nghĩ đến tình cảnh của bọn họ trước kia, nằm mơ cũng không ngờ bây giờ cả hai lại đang sống chung một căn phòng, mà người kia còn đi mua cháo rang cho hắn. Nam nhân đứng trước cái bàn đơn sơ kia thật không tương xứng chút nào, có cảm giác không thực. Tim đột nhiên hẫng một nhịp, Trịnh Hồng Nghiệp chợt nhớ ra, Kha Vũ căn bản không thuộc về nơi này.

Nhớ đến căn biệt thự cao cấp kia, còn có chiếc xe thể thao đắt tiền bị hắn phá hư, lẫn bức tranh người đàn ông khổng lồ treo trong phòng khách, Kha Vũ cùng hắn hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.

Trước đây, hắn cũng muốn có người để theo đuổi, ngoại hình không cần đẹp lắm, chỉ cần tính tình tốt là được, ban ngày hắn ra ngoài làm việc, buổi tối trở về hai người cùng nhau ăn cơm, coi TV, ngủ, hoặc là cùng nhau nằm ở trong chăn trò chuyện.

Nhớ được có một lần hắn hỏi Kha Vũ tại sao không nhớ lại chuyện trước kia, lại không lo lắng chút nào vậy? Kha Vũ trả lời rằng, không phải không lo lắng, chẳng qua là hắn cái gì cũng không nhớ được đồng thời những phiền não trước kia cũng biến mất, giống như đang bắt đầu lại từ đầu.

Buồn cười chính là, người bị mất ký ức rõ ràng là Kha Vũ nhưng sao ngay cả hắn cũng giống như đang bị cùng bệnh?

Tối đó, hai người cơm nước xong, Trịnh Hồng Nghiệp do dự thật lâu, mới mở miệng nói với Kha Vũ đang đứng rửa chén: “Ta cảm thấy nên đưa ngươi trở về nhà.”

Hơi sửng sốt, Kha Vũ để chén xuống, xoay người nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn đuổi ta đi?”

Ánh mắt của hắn khiến Trịnh Hồng Nghiệp dâng lên mặc cảm tội lỗi, nhưng mà không thể không nói.

“Cái gì gọi là ta đuổi ngươi đi? Ngươi vốn không phải ở chỗ này!”

Kha Vũ nhìn hắn vài giây, tay vẫn dính đầy nước, hướng hắn đi tới.

“Nhưng ta không nhớ rõ ta sống ở đâu.” Nhướng mày thở dài, vẻ mặt bi thiết đứng trước mặt Trịnh Hồng Nghiệp nói. ”Ngươi muốn cho ta một thân một mình ở bên ngoài tự sinh tự diệt?”

Trên thực tế, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy dù có như thế hắn cũng tuyệt đối không chết được, cho dù kiếm đại con đường nào đó ngồi xuống, chắc chắn sẽ có một người phụ nữ nguyện ý nhặt hắn về nhà.

“Ta sẽ đưa ngươi trở về —— “

“Ta mới vừa ở trên giường thỏa mãn ngươi, ngươi liền vất bỏ ta?”

Lời này nghe thật sự quá không được tự nhiên, Trịnh Hồng Nghiệp muốn cùng Kha Vũ thương lượng, bọn họ không nói cái này có được hay không?

Thật ra thì cùng nhau sống nhiều ngày như vậy, nếu như Kha Vũ đột nhiên rời đi, quả thật hắn có chút không nỡ, nhất là Kha Vũ còn giúp hắn buôn bán kiếm lời không ít tiền. Một người hầu miễn phí lớn lên có ngoại hình dễ nhìn như vậy cũng không phải dễ tìm, hơn nữa, có thể cùng hắn ở chung một chỗ giống như vậy, cùng hắn xem ti vi, lại là một bạn nhậu tốt như thế. Nhưng, dù sao người kia cũng không phải là một “Kha Vũ” chân chính!

Trịnh Hồng Nghiệp đang giãy giụa, Kha Vũ giật giật khóe miệng, đột nhiên tiến tới trước mặt hắn, cúi người xuống, chậm rãi kéo cổ áo sơ mi ra, như ẩn như hiện đưa lên thân thể hoạt sắc sinh hương rất dụ dỗ của hắn.

“Còn có thân thể của ta, ngươi không muốn sao?” (_”_ ///)

Con mẹ nó rốt cuộc là ai muốn ai a?

Đem hắn nói thành một tên hôn quân hoang dâm vô đạo đang sống sờ sờ ra đó!

Nhưng khi thấy vóc người manly kia, nghĩ đến trận rèn luyện buổi sáng, hắn vẫn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Xong, hắn lúc nào trở nên dâm đãng như vậy rồi chứ!

“Ngươi…”

Trịnh Hồng Nghiệp mới vừa mở miệng, lời còn chưa nói hết, cằm đã bị nắm được. Kha Vũ giống như là một nam diễn viên tiêu sái anh tuấn trong phim, cường thế hôn xuống, Trịnh Hồng Nghiệp mặc dù không phải là một nữ diễn viên mỹ lệ, nhưng cũng không còn sức chống đỡ, bị Kha Vũ một dùng sức áp đảo trên mặt đất.

Trịnh Hồng Nghiệp nhũn cả người rơi phịch ra đằng sau, vẫn bị chế phục, mà thở hồng hộc nhìn chằm chằm Kha Vũ.

Hai người chóp mũi đối chóp mũi, Kha Vũ nắm cằm đối phương hạ thân có chút tàn bạo đè hắn hạ xuống, hỏi: “Chúng ta cũng đã như vậy, ngươi còn muốn ta đi?”

Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ thầm chính là biến thành như vậy mới muốn để ngươi đi a! Trong mắt hắn, Kha Vũ hiện tại căn bản không phải là Kha Vũ chân chính, vạn nhất ngày nào đó người kia nhớ ra —— nếu hiện tại Kha Vũ đột nhiên tỉnh lại, vậy hắn chết chắc.

Cho dù Kha Vũ ép hỏi thế nào, Trịnh Hồng Nghiệp vẫn cắn răng nhất quyết không nói.

Cuối cùng, khi dùng hết biện pháp, Kha Vũ liền đè ép Trịnh Hồng Nghiệp làm xằng làm bậy một phen, nguyên ngày chủ nhật hôm đó hai người cơ hồ đều vượt qua ở trên giường, chuyện “Trở về nhà”, cũng không giải quyết được gì.

Buổi sáng thứ hai hôm sau, Trịnh Hồng Nghiệp vẫn đi làm sớm. Nửa giờ sau, Kha Vũ cũng xuống lầu, về nhà mình lấy ít tài liệu, sau đến công ty đem những chuyện cần xử lý đều làm gọn. Mặc dù có cảm giác lén lén lút lút, nhưng trước khi thẳng thắn nói ra cùng Trịnh Hồng Nghiệp, đây là biện pháp duy nhất.

Xem phần bản thảo thiết kế lần cuối, Kha Vũ tắt computer, cả người ngã về phía sau ghế làm việc.

Nghĩ đến ngày đó Trịnh Hồng Nghiệp nói muốn đưa hắn về nhà, hắn bắt đầu suy nghĩ đây có phải thời điểm nói sự thật với Trịnh Hồng Nghiệp.

Mấy ngày hôm trước hai người vừa đi đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ nói thân thể của hắn đã hoàn toàn bình phục, không cần tái khám. Mà Trịnh Hồng Nghiệp thì vẫn hỏi lúc nào người kia mới nhớ mọi thứ.

Bác sĩ nói chuyện như vậy không có cách nào đoán trước, cuối cùng bị hỏi đến có chút không nhịn được, mở miệng cười giỡn nói “Nếu không ngươi gõ lên đầu hắn một cái, xem có thể gõ tỉnh hắn hay không?”

Trịnh Hồng Nghiệp nghe vậy nhìn hắn một hồi.

Kha Vũ nghĩ thầm có phải bắt đầu hoài nghi rồi hay không?

Có một số việc, thẳng thắn tự thú so với bị vạch trần thì tốt hơn nhiều. Kha Vũ đang tưởng tượng ra bộ dáng Trịnh Hồng Nghiệp sau khi biết sự thật sẽ có phản ứng gì, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên.

“Nhĩ hảo, ta là Kha Vũ.” Cầm lấy tai nghe, Kha Vũ máy móc nói.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười, đó chính là bạn hợp tác làm ăn với Kha Vũ, cũng chính là ông chủ hiện nay của Trịnh Hồng Nghiệp.

Lúc nghỉ trưa, Kha Vũ cúi đầu đứng trước cửa chính của công ty, không lâu sau một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở trước mặt hắn. Cửa sau xe mở ra, nam nhân bên trong hướng hắn huýt sáo.

Kha Vũ nở nụ cười, ngồi vào trong xe.

“Thấy sao? Xe này nhìn được chứ?” Mới vừa đóng cửa xe, nam nhân liền vội vả “Khoe của”.

Kha Vũ gật đầu, “Không tệ, sao ngươi mua được?”

“Xe này theo phong cách cổ điển, chạy êm như lướt, không có cảm giác gì.” Nam nhân kéo kéo caravat.

“Phá của!” Kha Vũ liếc hắn một cái.

“Được rồi, đừng nói ta! Ngươi gần đây chết đi đâu vậy? Người cũng tìm không được.”

“Có chút việc cần xử lý.”

“Ngươi còn có thể có chuyện gì?” Nam nhân khinh thường liếc hắn một cái, sau đó lại đem khuỷu tay huých huých Kha Vũ. ”Không phải vẫn bị ám ảnh lần bị đội nón xanh chứ? Hắc hắc, có cái rắm gì lớn a, để trong lòng làm chi? Ngươi cũng không phải không tìm được đàn ông, khuya hôm nay đi theo ta, huynh đệ giới thiệu mấy người không tệ cho ngươi, yến sầu hoàn phì tùy ngươi lựa chọn!”

“Ngươi đổi nghề dẫn mối bao giờ vậy?”

“Ta thay ngươi kéo da non còn chưa đủ sao?” Nam nhân vươn tay cánh tay ôm vai hắn, cười hì hì hỏi: “Tiểu tử ngươi có phải lại có mục tiêu mới rồi không?”

Bình thường, Kha Vũ sẽ thừa nhận hoặc là phủ nhận, nhưng hôm nay hắn không nói gì, chỉ cười cười mà không nói. Này ngược lại càng thêm câu khởi tâm hiếu kỳ của nam nhân, liên tục hỏi tới, Kha Vũ mới “Ừ” một tiếng.

“Xem như thế đi.”

Nam nhân tiếp tục hăng hái truy vấn, để đối phương tiếp tục khai báo.

“Ngươi kích động như vậy làm gì?” Kha Vũ liếc hắn một cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

“Ta đây là quan tâm ngươi! Nói đi, là hạng người gì a?”

Bị hắn mài đến không nhịn được, Kha Vũ suy nghĩ một chút, mới nói một câu, “Rất bình thường, tuổi cũng không nhỏ.”

“Không phải chứ?” Nghe hắn hình dung, ngay cả tưởng tượng cũng không ra, nam nhân chất vấn: “Vậy ngươi bị hấp dẫn ở chỗ nào?”

Kha Vũ cười cười, bởi vì thả lỏng, bộ dạng trước kia hay cùng đám hồ bằng cẩu hữu nói đùa bất tri bất giác lộ ra. Hắn hướng nam nhân trừng mắt nhìn, “Trên giường đặc biệt hăng hái!”

“Không thể nào! Ngươi là cái đồ sắc lang!” Thấy đối phương rốt cuộc đã khôi phục bản tính, nam nhân cười đánh một cái vào ngực hắn, lại hỏi: “Các ngươi quen nhau lúc nào?” Bạn đang

Nghĩ đến buổi tối hôm đó khi lần đầu tiên gặp Trịnh Hồng Nghiệp, Kha Vũ nhịn được vung lên khóe miệng, “Khoảng hơn một tháng trước.”

Vừa dứt lời, xe vẫn đang vững vàng chạy đột nhiên ngừng lại, “Chi ——” một tiếng, tiếng lốp xe ma sát mặt đường vang lên làm cho lòng người kinh hãi, hai người ngồi phía sau suýt chút nữa chúi nhủi tới kính chắn gió phía trước.

“Có chuyện gì vậy?” Nam nhân ngồi thẳng nhìn xung quanh, cho là đã xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng xe đang dừng lại ngay ngắn ven đường, không hề có chuyện gì xảy ra.

Kha Vũ cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chưa hiểu phát sinh chuyện gì, đã nghe đến một đạo thanh âm quen thuộc ——

“Tên khốn khiếp họ Kha kia!”

Giọng điệu âm trầm như đang nguyền rủa người, Kha Vũ bị điểm danh đến cả người run lên, bật thốt lên: “Trịnh Hồng Nghiệp!”

Trên ghế lái, Trịnh Hồng Nghiệp hung hăng đập một cái lên tay lái, sau đó mở cửa xuống xe.

Kha Vũ vội vàng đi theo, vừa xuống xe, Trịnh Hồng Nghiệp đứng trước mặt theo dõi hắn, rõ ràng đang đè nén lửa giận.

“Ngươi đã nhớ hết?”

Hắn lo lắng nhất chính là chuyện đang xảy ra, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nam nhân trước mặt, Kha Vũ có cảm giác đã mất hết hy vọng.

“Ngươi hãy nghe ta nói —— “

“Ta chỉ hỏi ngươi, có phải đã sớm nhớ ra hay không!” Trịnh Hồng Nghiệp vừa rống lên một tiếng, dẫn tới vô số ánh mắt của những người đi ngang qua.

Kha Vũ nhìn hắn, cuối cùng thở dài, “Đúng, nhưng mà ta…” Lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng Trịnh Hồng Nghiệp rống giận dữ cắt đứt.

“Khốn kiếp! Giả ngốc hay quá phải không? Ngươi xem ta là thằng ngốc sao? Suốt ngày hầu hạ ngươi, nấu cơm cho ngươi, giặt quần áo còn giúp đỡ cả chuyện trên giường, so sánh với bảo mẫu còn con mẹ nó chuyên nghiệp hơn!”

“Ngươi nói bậy gì đó!” Kha Vũ quát một tiếng.

Trịnh Hồng Nghiệp nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đỏ lên.

Ý thức được khẩu khí bản thân không tốt, Kha Vũ nhắm mắt, sau thật tình nhìn hắn nói: “Ta không phải cố ý muốn gạt ngươi.”

“Vậy thì thế nào?” Trịnh Hồng Nghiệp mặt không thay đổi nhìn hắn.

“Ngươi không tin ta?”

Trả lời hắn là một tiếng cười lạnh tràn đầy tràn đầy khinh thường.

Kha Vũ chưa từng thấy biểu tình Trịnh Hồng Nghiệp như vậy, không biết tại sao một cỗ tức giận khó nói lên lời dần dần dâng lên. Hít sâu một hơi, hắn hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ban đầu tại sao đem ta mang về nhà ngươi?”

Trịnh Hồng Nghiệp giật giật khóe miệng, không nói chuyện.

Hai người cãi vả khiến cho một nhóm người vây xem, mà bên trong xe một người khác đang cùng những người kia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ.

“Nói cho ta biết, tại sao không đưa ta về nhà?” Kha Vũ tiếp tục hỏi.

Trịnh Hồng Nghiệp vẫn không nói, nhưng nắm tay đã siêt chặt.

Kha Vũ không buông tha tiếp tục truy vấn.

“Ngươi cảm thấy ta lừa ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa từng gạt ta?”

Kha Vũ nói tới đây, lửa giận vẫn đang nghẹn của Trịnh Hồng Nghiệp rốt cục cũng bộc phát.

“Cút mẹ ngươi tên hỗn đản kia!” Tiếng gầm giận dữ dọa người chung quanh nhảy dựng, hắn chỉ vào mũi Kha Vũ, “Ngươi cho rằng mình là thứ tốt đẹp gì đó sao! Toàn thân trên dưới trừ bỏ chỗ kia lớn một chút, con mẹ nó ngươi còn có cái gì? Đầu óc tất cả đều là tinh dịch, suốt ngày không biết liêm sĩ mà làm chuyện kia! Lão tử ban đầu nên đem ngươi ném vào phòng trọ quan hệ xã hội làm con vịt (trai bao) đi!”

Tiếng mắng người vừa dứt, Kha Vũ ngây ngây ngẩn cả người.

Trịnh Hồng Nghiệp thở hổn hển trợn mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng xoay người một cái, bỏ đi.

Còn lại Kha Vũ đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn biến mất giữa đám người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, hai chân bước tới trước một bước, nhưng vẫn không đuổi theo.

Cho đến khi người xung quanh bàn luận xôn xao từ từ tản đi, hắn xoay người, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nam nhân đang mang vẻ mặt xem kịch vui phía sau.

“Sao ngươi không nói cho ta biết hắn là tài xế của ngươi?”

Nam nhân vẻ mặt vô tội thuyết: “Do ngươi nói để ta hoàn toàn an bài công việc dễ dàng cho hắn, đãi ngộ và chức vụ tốt chút a! Hắn chỉ biết lái xe, không để cho hắn làm tài xế, chẳng lẽ làm vệ sĩ của ta?”

Kha Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, cuối cùng thở dài, lui về sau hai bước, dựa vào xe không nói thêm gì nữa.

“Này? Ngươi sẽ không nghiêm túc chứ?” Nam nhân bát quái hỏi. Quan hệ giữa Kha Vũ cùng Trịnh Hồng Nghiệp có chút ngoài dự tính của hắn.

“Ta nhớ loại ngươi thích không phải như vậy mà, ít nhất tuổi cũng không lớn thế.”

Kha Vũ không trả lời hắn, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy sự thật đúng là như thế, Trịnh Hồng Nghiệp từ đầu tới đuôi đều không hợp khẩu vị của hắn, hắn phải suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa bản thân và Trịnh Hồng Nghiệp, mặc dù bây giờ đối với người kia sinh ra hứng thú, bất quá nghĩ kỹ, có lẽ cũng chỉ là bị tình nhân trước kia cắm sừng kích thích mà thôi.

Ngẩng đầu, lần nữa nhìn phương hướng Trịnh Hồng Nghiệp ly khai, tâm tình Kha Vũ trầm xuống.