Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 52



Phòng khách có ánh đèn mờ nhạt. Nguyên Nhị đi xuống lầu, mở cửa ra đã thấy người đàn ông của mình đang được người ta nâng đỡ, hai mắt anh nhắm nghiền, hẳn là say đến không nhẹ.

Đây hình như là lần đầu tiên cô thấy anh say thành cái dạng này.

Cô nhìn Mục Nghiên Chi rồi liếc nhìn hai người còn lại, cuối cùng gật gật đầu.

Nguyên Nhị dịch người sang bên cạnh nhường đường cho bọn họ đi vào, nhàn nhạt nói: “Vào đi!”

Dịch Thần cùng Lục Giai Minh thả người xuống sofa, căn bản là không cho Nguyên Nhị cơ hội nói chuyện lập tức bỏ chạy như một làn khói.

Nguyên Nhị bất đắc dĩ nhìn người nằm trên sofa, thở dài một tiếng. Cô đóng cửa cho kỹ rồi đi trở lại sofa, một mùi rượu gay mũi xông thẳng vào lỗ mũi. Cô nhíu mày, nhìn Mục Nghiên Chi trong chốc lát rồi xoay người đi lên lầu, chưa đến một lúc lại xuất hiện chỗ cầu thang, trong tay còn cầm theo một chiếc chăn. Cô đi xuống lầu đem chăn đắp lên người anh, cầm điều khiển từ xa bật điều hòa trong phòng khách lên.

Nguyên Nhị ngồi xổm cạnh sofa lẳng lặng nhìn người đàn ông ấy, phảng phất như muốn nhìn thấu con người anh.

Cánh tay bất chợt vươn ra, khi sắp chạm vào người Mục Nghiên Chi thì bất ngờ dừng lại. Nguyên Nhị nhấp môi yên lặng thu hồi tay.

Khuôn mặt của Mục Nghiên Chi vì rượu mà ửng đỏ, hơi thở phun ra ấm áp vô cùng. Nguyên Nhị tới gần, nhưng hơi thở nóng bỏng kia khiến cô phải lùi lại, trái tim ping ping nhảy lên.

Cô hít sâu một hơi, đứng dậy rời đi.

Bỗng dưng cánh tay bị giữ chặt, Nguyên Nhị kinh ngạc rũ mắt nhìn, thấy người vốn đang ngủ say kia nay đã mở mắt. Một đôi mắt đen hơi mê mang sau khi uống rượu, mơ màng ngước mắt nhìn cô, đột nhiên cô nhìn thấy đôi mắt của Mục Nghiên Chi đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.

Cái gì anh cũng chưa nói, chỉ là yên lặng nắm lấy cổ tay của cô.

Mục Nghiên Chi như vậy giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất, làm người đau lòng.

Nguyên Nhị trong lòng chấn động, hoảng hốt dời tầm mắt. Cô biết mình đang sợ hãi, sợ nếu còn nhìn anh thì sẽ tha thứ.

“Anh…anh ngủ đi!”

Cô dùng sức tránh thoát khỏi tay Mục Nghiên Chi, một cái tay khác che lại chỗ vừa bị anh nắm lấy, vội vàng chạy trốn.

Sau khi âm thanh đóng cửa biến mất, phòng khách khôi phục một mảnh yên tĩnh. Mục Nghiên Chi ngồi dậy, cúi đầu dùng tay bưng kín khuôn mặt, đôi môi mím thành một đường thẳng, một lúc sau bả vai run rẩy, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra từ kẽ ngón tay.

Đêm đông rét lạnh, mặc dù có hơi ấm từ điều hòa nhưng cũng không làm tan nỗi cô tịch và nỗi đau trên người anh.

Ngay lúc này anh tự hỏi có phải bản thân đã làm sai hay không.

Nhưng anh biết nếu thời gian quay lại một lần bản thân mình vẫn sẽ làm như vậy. Anh muốn bản thân cường đại hơn, cường đại đến mức có thể bảo vệ Nguyên Nhị cả đời chu toàn, không cần dựa vào sức mạnh hay thậm chí là quyền lực của người khác.

……

Hôm sau, Nguyên Nhị tỉnh dậy lập tức xuống dưới lầu nhìn thử. Người trên sofa sớm đã rời đi, chiếc chăn kia đã được gấp gọn gàng đặt vào một góc sofa.

Dì Phương từ phòng bếp đi ra, thấy cô thất thần thì hỏi: “Tiểu thư, cô đứng ở chỗ đó làm gì vậy?”

Nguyên Nhị hoàn hồn, lắc lắc đầu. “Không có việc gì.”

“Vậy cô nhanh lên lầu thay quần áo rồi xuống sáng, nếu không bữa sáng sẽ nguội mất.” Dì Phương nói.

Nguyên Nhị nói: “Vâng.”

Về phòng rửa mặt, thay quần áo xong thì xuống lầu. Nguyên Nhị ăn sáng rồi ra cửa đi làm.

Đi gần đến gara từ xa xa Nguyên Nhị thấy một người đàn ông đang đứng ở đuôi xe việt dã. Anh đang cúi đầu, trầm mặc nhìn mũi chân của mình, không biết suy nghĩ cái gì. Cô sửng sốt một lát rồi hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại biểu tình nhàn nhạt tiếp tục bình tĩnh đi đến gara. Cô trực tiếp lướt qua trước mặt anh, ngay cả một ánh mắt cũng không phân cho anh.

“Nguyên Nhị.”

Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến. Nguyên Nhị khựng lại nhưng rất nhanh lại làm như không có việc gì tiếp tục đi tới chỗ để xe.

Phía sau, Mục Nghiên Chi yên lặng đuổi kịp, thẳng đến khi đi tới chỗ xe của Nguyên Nhị thì anh mới duỗi tay lôi kéo vạt áo cô.

Động tác mở cửa xe của Nguyên Nhị dừng lại nhưng cô cũng không quay đầu, hỏi: “Không biết Mục đại thiếu gia có chuyện gì?”

Đối mặt với thái độ này của cô Mục Nghiên Chi yên lặng thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói: "Để anh đưa em đi, được không?”

Nguyên Nhị không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Cô gạt cái tay đang giữ vạt áo của mình, sau đó kéo cửa xe.“Không nhọc lòng Mục đại thiếu gia, tôi có xe của mình, cũng sẽ tự lái xe.”

Nói xong cô vội vàng ngồi vào trong xe, “Phanh” một tiếng dùng sức đóng cửa xe.

“Nguyên Nhị…”

Giọng nói của Mục Nghiên Chi bị chặn lại bên ngoài. Nguyên Nhị kìm nén xúc động muốn quay lại nhìn anh, vội vàng khởi động xe rời đi, nhưng mà mới đi được mấy mét cô liền nhịn không được từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua.

Hai tay của anh buông thõng xuống, cả người không nhúc nhích nhìn về phía cô, chung quy vẫn là nhịn không được, một khắc kia khi cô thu hồi tầm mắt đôi mắt cũng đỏ lên, hình ảnh anh rơi lệ vào tối hôm qua hiện lên trước mắt.

Cả ngày hôm nay Nguyên Nhị đều mất hồn mất vía, luôn vứt đồ bừa bãi, cả một ngày gây ra không ít sai lầm nhỏ, bị tổng biên tập mắng vài lần.

Dương Hiểu Lệ nhìn không được nữa: “Nguyên Nhị, hôm nay cậu làm sao vậy? Cứ kỳ kỳ quái quái, ngày hôm qua tớ cảm thấy cậu có chút quái quái rồi nhưng vẫn nhịn không hỏi, chỉ là hôm nay cậu thật sự là quá kỳ quái. Cậu nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyên Nhị thả cây bút trong tay xuống, ngả người dựa lưng vào ghế.

“Hiểu Lệ…” Cô cất tiếng gọi rồi xoay ghế nhìn Dương Hiểu Lệ. “Anh ấy đã trở lại.”

“Anh?” Dương Hiểu Lệ vẻ mặt nghi hoặc, sau một lúc lâu đột nhiên hiểu được Nguyên Nhị nói tới là ai. “Mục Nghiên Chi? Anh ta trở về lúc nào?”

“Ngày hôm qua.” Nguyên Nhị nói.

“Cái gì?” Dương Hiểu Lệ kinh hô, “Vậy sao hôm qua cậu không nói?”

Nguyên Nhị ngẩng đầu liếc cô ấy, mếu máo. “Tớ không biết nên nói như thế nào, tớ vẫn đang tức giận.”

Dương Hiểu Lệ trầm tư, gật gật đầu. “Đã hiểu.”

Nói hai cái năm kết quả đợi ba năm, nếu đổi lại là cô gái khác thì cũng sẽ tức giận.

Nếu đổi lại là cô ấy thì đã sớm đanh cho tên đàn ông kia một trận, sau đó thì đá cho một cái bay thật xa rồi nhắm mắt làm ngơ.

“Vậy…” Dương Hiểu Lệ chần chờ.

Nguyên Nhị nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Vậy cậu…tính tha thứ cho anh ta sao?”

Nguyên Nhị than ngắn thở dài, duỗi tay rút gối ôm ở sau lưng đặt ở trước ngực, cằm gác lên trên, tầm mắt bay xa nhìn vào một góc, trầm mặc nửa ngày mới chậm rì rì nói: “Tớ không muốn tha thứ cho anh ấy dễ dàng như vậy, nhưng mà tớ cũng không muốn anh ấy đau lòng. Cậu không biết đâu, ngày hôm qua thế mà tớ lại nhìn thấy anh ấy khóc, trong ánh mắt đều là cầu xin, anh ấy cầu xin tớ tha thứ…”

Nguyên Nhị còn đem chuyện thiệp mời giả nói ra.

Dương Hiểu Lệ rất kinh ngạc khi biết cô làm như vậy, nghe cô nói xong còn giơ ngón tay cái lên. “Nguyên Nhị à Nguyên Nhị, cậu cũng đủ tàn nhẫn đó nha! Đến chuyện làm thiệp giả mà cậu cũng có thể nghĩ ra được, lợi hại.”

“…” Nguyên Nhị.

“Nhưng mà.” Dương Hiểu Lệ vẻ mặt tò mò. “Trên thiệp mời cậu viết tên ai?”

“Cái này…” Nguyên Nhị xấu hổ cười. “Tiêu… Tiêu Kỳ.”

Dương Hiểu Lệ sửng sốt, đột nhiên phụt một cái cười. “Cậu không thể viết tên những người khác à!”

“Tiêu Kỳ rất kém cỏi sao?” Nguyên Nhị hỏi lại.

Hiện tại Tiêu Kỳ đã sớm không còn là Tiêu Kỳ của trước kia. Bây giờ anh ta đã là tổng tài của một công ty con trong nhà. Nếu nói trước kia Tiêu Kỳ là một phú nhị đại chỉ biết lang thang, vậy hiện tại anh ta chính là một người nối nghiệp thông minh tháo vát. Chính là thời thế tạo anh hùng, năm ba đại học năm ấy chủ nhân của Tiêu gia cũng chính là ba của Tiêu Kỳ đột ngột phát bệnh, đứng ở bên bờ sinh tử. Chủ nhân ngã xuống, giá cổ phiếu của Tiêu gia cũng giảm mạnh, có một số cổ đông yêu cầu bầu người thay thế. Là Tiêu Kỳ, là anh ta đã đứng vững dưới ngàn vạn áp lực, trong tay cầm cổ phần của cha mẹ và của mình chính thức trở thành đại cổ đông. Sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, trong thời gian ba tháng ngắn ngủi anh ta đã đem giá cổ phiếu của công ty cứu lại.

Chuyện này liên tục xuất hiện trên tạp chí kinh tế và tin tức tài chính trong mấy ngày liền, nhóm người Nguyên Nhị cũng có cái nhìn khác về Tiêu Kỳ.

Không thể tin được một người đã từng là một tên ăn chơi trác táng làm người chán ghét, sẽ có một ngày đột nhiên biến thành một kỳ tài trong thương giới. Có lẽ cũng không phải đột nhiên mà anh ta vốn là một người rất thông minh, chỉ là không biết cách sử dụng trí thông minh đó đúng nơi, chính thời thế thay đổi làm anh ta không thể không đem tài trí thông minh dùng vào việc chính đáng.

Sau này hai người ngẫu nhiên gặp lại, một lần nữa lại có liên lạc. Sau khi ba Tiêu Kỳ khỏi bệnh thì một lần nữa tiếp quản công ty, Tiêu Kỳ cũng về trường học. Trong vòng một năm hoàn thành các chương trình học, sau khi tốt nghiệp thì chủ động xin vào một công ty con ở Bắc Kinh để nhậm chức.

Hiện tại, hai người vẫn thường xuyên liên lạc, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.

Nguyên Nhị biết Tiêu Kỳ đối với mình có ý, nhưng cô đã nói cho anh ta biết rõ trong lòng cô chỉ có Mục Nghiên Chi. Nếu còn muốn làm bạn bè thì không cần làm một số việc phá hư quan hệ bạn bè của họ.

Tiêu Kỳ cũng không phải là Tiêu Kỳ trước kia. Hiện tại anh ta cũng là một khiêm khiêm quân tử, sẽ không làm chuyện vượt rào.

Muốn mượn tên của anh ta là bởi vì cô thật sự không nghĩ ra bên cạnh mình có người đàn ông nào mà Mục Nghiên Chi cũng biết hay không, hơn nữa cũng sẽ không thật sự phá hư quan hệ của hai người.

Dương Hiểu Lệ nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Bây giờ Tiêu Kỳ quả thật không kém. Nói thật, nếu không phải đã biết trước anh ta thích cậu có khả năng tớ sẽ theo đuổi.”

“…” Nguyên Nhị liếc xéo cô ấy một cái. “Dương Hiểu Lệ.”

“Được được được, tớ không nói nữa.”

Đột nhiên di động đặt ở trên bàn vang lên. Nguyên Nhị thấy tên người gọi không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Nguyên Nhị cầm lấy di động, quơ quơ trước mặt Dương Hiểu Lệ. “Có muốn tớ nói với anh ta biết là cậu muốn theo đuổi anh ta không.”

Dương Hiểu Lệ giật nhẹ khóe miệng, khoa trương kéo dài âm điệu: “Lăn…”

Nguyên Nhị nhận điện thoại, giọng nói lười biếng từ đầu kia truyền đến. “Mỹ nữ, tôi có vinh dự được mời cô ăn bữa tối hay không?”

Nguyên Nhị cười cười, hỏi: “Hôm nay lại bàn thành công một hợp đồng lớn à?”

Tiêu Kỳ cũng cười, nói: “Thông minh.”

“Được thôi! Tôi rất sẵn lòng đi ăn cùng anh.” Nguyên Nhị nhìn Dương Hiểu Lệ bên cạnh, nói: “Có muốn gọi Hiểu Lệ không?”

“Gọi!” Tiêu Kỳ sảng khoái đáp ứng. “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Nguyên Nhị nhắn tin vào nhóm chat bảo với mọi người rằng Tiêu Kỳ mời ăn cơm. Trong nháy mắt toàn bộ mọi người đều gửi tin nhắn tới, sôi nổi đáp ứng.

Chỉ có một mình Phương Tiểu Viên gửi một cái icon đầy ủy khuất, phía sau còn thêm một câu “Các cậu đều là người xấu”.

Nguyên Nhị nói với cô ấy vài câu sau đó thì gọi điện cho dì Phương bảo buổi tối sẽ không trở về ăn cơm.

Cô nghe thấy dì Phương ấp a ấp úng, hỏi: “Dì Phương, làm sao vậy?”

“Chuyện đó…Tiểu thư.”

“Hả?”

“Đêm nay, thiếu…thiếu gia tự mình xuống bếp.”