Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 49



Ba năm, hơn một nghìn ngày trôi qua. Bao nhiêu lần ở bên bờ sinh tử cuối cùng anh đều vượt qua.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc ấy thì bao nhiêu cứng rắn đều sụp đổ.

Ngón tay thon dài hơi hơi nắm chặt, phong thư nhăn lại một góc.

Cảm nhận được phong thư trong tay có chút gồ ghề, Mục Nghiên Chi nhíu mày nhìn nó, môi dùng sức mím thành một đường thẳng tắp. Anh chần chờ lúc lâu rồi hít sâu một hơi để tinh thần hăng hái thêm mới mở thư ra.

Anh mở phong thư, đưa mắt nhìn vào trong thì có một màu hồng nhạt đập vào mắt.

Đây là cái gì?

Bỗng dưng nhịp tim anh tăng nhanh, trong lòng cảm nhận được điều bất an.

Mục Nghiên Chi nhanh chóng lấy thứ bên trong ra, vừa nhìn đã biết đây là một tấm thiệp mời.

Mặt trên tấm thiệp mời có hoa văn màu trắng, ở đó có dán hình con bướm, dây buộc thiệp được thắt thành nơ bướm.

Mục Nghiên Chi bỗng cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao Nguyên Nhị lại gửi cho mình tấm thiệp mời này. Anh nhanh chóng mở tấm thiệp ra.

Khi anh mở ra thì có một con bướm màu trắng rơi xuống, đồng thời thấy được phía trên là tên cô dâu chú rể.

Tiêu Kỳ & Nguyên Nhị.

Mục Nghiên Chi khiếp sợ nhìn hai cái tên trên thiệp mời. Anh gắt gao nhìn chằm chằm, còn lấy lòng bàn tay dùng sức xoa lên tên Nguyên Nhị vài cái, tựa hồ muốn đem cái tên kia xóa mất.

Giả, nhất định là giả.

Xoa đến khi lòng bàn tay đỏ lên, cuối cùng anh cũng dừng lại.

Đột nhiên Mục Nghiên Chi phẫn nộ vứt bỏ tấm thiệp, duỗi tay nhặt tờ giấy lúc nãy rơi xuống rồi mở ra xem, trên mặt giấy to như vậy chỉ viết năm chữ.

Em không cần anh.

“Em… Không cần anh?”

Năm chữ đau đớn đâm vào mắt anh.

Hai mắt bỗng dưng đỏ lên, giống như máu tươi.

Mục Nghiên Chi cúi đầu, đôi tay tùy ý đặt ở trên đùi, ngón tay vô lực buông lỏng, trang giấy một lần nữa rơi xuống mặt đất.

Tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp giờ phút này hơi hơi chùng xuống. Mục Nghiên Chi cứ ngồi như vậy ở mép giường, không nhúc nhích, không rên một tiếng, không khí xung quanh tựa hồ ngưng đọng lại. Bên trong phòng đột nhiên bốc lên hàn khí làm người khiếp sợ.

Bỗng dưng một giọt nước bất ngờ rơi trên mặt đất khô ráo, chính xác là nơi đôi mắt rơi xuống.

Vài phút sau Mục Nghiên Chi đột nhiên đứng dậy, bàn tay vung lên, đồ vật trên bàn đều bị quét xuống đất. Anh nhắc chân, táo bạo đá bay cái bàn, nó quay cuồng vài vòng rồi nặng nề đập vào vách tường, phát ra tiếng vang lớn, chân bàn đứt gãy tách ra khỏi mặt bàn.

Tiếng vang lớn đã gây sự chú ý tới phòng bên cạnh, người đến là cấp dưới của Mục Nghiên Chi. Anh ta không kịp gõ cửa đã vội vàng vội từ bên ngoài đẩy cửa ra, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì bị dọa, tầm mắt vừa chuyển đã thấy Mục Nghiên Chi đem tất cả đồ vật nhét vào vali, sau đó thô bạo đóng vali lại.

Anh xách vali, tựa như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người đứng ở cửa trực tiếp lướt qua, bước chân vội vàng.

“Mục đội…”

Mục Nghiên Chi làm như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi.

Người phía sau đuổi theo, một phen túm chặt anh. “Mục đội, anh làm sao vậy? Ngày mai còn có buổi tuyên dương, bây giờ anh xách hành lý là muốn rời khỏi đây sao?”

Mục Nghiên Chi dừng lại, quay đầu lại nhìn người kia, hai tròng mắt đen nhánh chứa đầy sương lạnh, toàn thân phát ra hàn khí làm người khác không khỏi sợ hãi.

“Lý Tiến, đừng cản tôi.” Thanh âm lạnh băng.

Lý Tiến được điều làm cấp dưới của Mục Nghiên Chi sau khi anh vào quân đội, mới đầu anh ta cảm thấy không phục cái người so với anh ta còn ít tuổi hơn này, nhưng dần dần anh ta đã bị thuyết phục bởi tính cách mạnh mẽ đến tàn nhẫn của anh, không phải tàn nhẫn đối với người khác mà là tàn nhẫn với bản thân.

Bất kể nhiệm vụ có bao nhiêu nguy hiểm thì Mục Nghiên Chi vẫn là người đầu tiên xông vào trận chiến, anh luôn đặt sự an toàn của những người đồng đội lên trên hết. Anh ta cũng biết bối cảnh của Mục Nghiên Chi, biết anh căn bản không cần làm như vậy, chỉ cần một câu là có thể được dành được danh dự và quyền lực mà người thường phải nỗ lực rất nhiều. Chỉ là anh đã không làm như vậy, anh lấy thân mình xông vào nguy hiểm, hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi.

Nếu không phải như vậy thì ba năm nay anh ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện cùng Mục Nghiên Chi đi làm chuyện nguy hiểm kia.

Lý Tiến biết mình khuyên không được Mục Nghiên Chi, nhưng mà lại cảm thấy nghi hoặc khi một người luôn bình tĩnh như anh vì sao lại đột nhiên mất khống chế.

“Mục đội, qua ngày mai là anh có thể rời đi, cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Lý Tiến khuyên bảo.

Chưa được phê chuẩn mà tự ý rời căn cứ, đây là trái với quân kỷ. Lý Tiến tuyệt nhiên sẽ không để anh làm như vậy.

Mục Nghiên Chi híp híp mắt, giọng nói sắc bén như một con dao, khàn khàn bất kham. Anh nhìn đôi tay đang giữ mình, nói: “Buông tay.”

“Không buông.” Lý Tiến không chịu.

“Tôi bảo cậu buông tay.” Mục Nghiên Chi nhịn không được hét lớn một tiếng, một phen hất tay Lý Tiến ra.

Lý Tiến bị hất ra, lập tức tiến lên, ý đồ muốn khuyên bảo: “Mục đội, không thể.”

Mục Nghiên Chi đỏ mắt, vẻ mặt thô bạo, một chân đem Lý Tiến đá văng. “CMN! Nếu tôi còn không đi thì vợ của tôi sẽ kết hôn với người khác đấy.”

Rống xong Mục Nghiên Chi xoay người sang chỗ khác, quyết tuyệt rời đi.

Quản cái gì mà quân kỷ, quản cái gì mà kỷ luật. Hôm nay ai cũng không giữ được anh.

Ai dám ngăn cản anh liền đánh kẻ đó.

Cô gái nhỏ mà anh yêu thương sắp không còn nữa rồi. Anh còn muốn vinh dự làm chết tiệt gì nữa.

Dưới lầu, Mục Nghiên Chi đạp đổ thùng rác ven đường, khi thùng rác ngã xuống thì có thể nhìn thấy nó đã bị lõm thành một lỗ thật sâu, cơ hồ sắp thành sắt vụn.

“CMN! Cái gì mà tuyên dương cơ chứ.”

……

Sân bay, Mục Nghiên Chi kéo vali đi vào bên trong. Anh đi đến quầy bán vé mua vé của chuyến bay sớm nhất, là chuyến bay sau bốn giờ nữa.

Mua xong vé máy bay anh đi đến chỗ nghỉ dành cho khách, lẳng lặng ngồi ở một góc, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài.

Bây giờ đã là hoàng hôn, bầu trời bên ngoài bị ánh hoàng hôn nhiễm một sắc vàng. Thời gian qua đi bầu trời cũng dần tối, sắc vàng bị một màu đen thay thế, mấy ngôi sao nhỏ chợt lóe chợt lóe, ở trên bầu trời đêm đặc biệt loá mắt.

Trên chiếc áo khoác Mục Nghiên Chi đang mặc có dính bụi bẩn nhưng anh cũng không thèm để ý.

Bụi bẩn này là do lúc nãy anh trốn trong khoang xe tải dùng để chở như yếu phẩm hàng ngày trong căn cứ, một đường xóc nảy. Anh ở trong thùng xe oi bức hơn hai giờ, lại đi nhờ phương tiện công cộng hơn một giờ mới đến được sân bay.

Anh cúi đầu nhìn vé máy bay trên tay, môi dùng sức mím chặt.

Nguyên Nhị, em hãy chờ anh.

Bốn giờ sau, người không bao giờ tự ý rời căn cứ là Mục Nghiên Chi đã ngồi trên máy bay trở lại thủ đô.

Chuyến bay kéo dài 3 giờ, cuối cùng an toàn hạ cánh ở sân bay thủ đô.

Lúc này đã hơn nửa đêm.

Mục Nghiên Chi ra khỏi sân bay, ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, báo địa chỉ của đại viện.

……

Tại đại viện Quân khu, chiếc xe taxi chậm rãi dừng ở ngoài cửa lớn. Mục Nghiên Chi xuống xe, xoay người đi vào trong. Tuy rằng anh rời đi đã nhiều năm nhưng quân khu biến hóa không lớn, người đứng gác là binh sĩ lâu năm trong đại viện, liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

“Mục…… Mục đoàn trưởng, anh đã về rồi!”

So sánh với vẻ mặt không dám tin tưởng của binh sĩ kia thi Mục Nghiên Chi bình tĩnh một cách dị thường, gật gật đầu. “Ừ! Đã trở lại.”

Nói xong Mục Nghiên Chi đi vào sân lớn của Mục gia, sợ kinh động người bên trong anh trực tiếp đi tới bức tường gần tòa nhà phía bắc rồi nhảy qua.

Anh móc chìa khóa mở cửa vào nhà.

Một khắc cũng không thể chần chờ, Mục Nghiên Chi lên lầu đi vào phòng cô gái nhỏ mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ba năm.

Trong phòng, Nguyên Nhị nghiêng người nằm ở trên giường, trong lòng ôm một con gấu bông. Cô ngủ thật sự say, hoàn toàn không phát hiện ra trong phòng nhiều thêm một người.

Trong phòng có ánh đèn, Mục Nghiên Chi đứng ở mép giường, một đôi mắt sắc bén từ trên cao nhìn vào cô gái trên giường. Cô vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ là nhìn qua so với lúc anh đi thì gầy hơn, mái tóc dài cũng cắt ngắn không ít, xõa tung trên chiếc gối đầu màu trắng.

Mục Nghiên Chi vươn tay về phía cô, nhưng khi sắp chạm vào khuôn mặt của cô thì đột nhiên dừng lại, cứ như vậy một lát anh liền thu hồi cánh tay.

Nhìn khuôn mặt thon gầy cùng với chiếc cằm nhòn nhọn của Nguyên Nhị anh bỗng dưng cảm thấy trái tim giống như bị nhéo mạnh.

Sao em lại không nghe lời như vậy! Không phải đã nói sẽ ăn cơm thật nhiều sao?

Mục Nghiên Chi ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lộn vài cái, hơi nước nơi hốc bị anh cường ngạnh nuốt trở về.

Nhưng khi nghĩ tới tấm thiệp mời kia sự đau lòng của anh lại bị thay thế bởi sự phẫn nộ.

Nếu đó là sự thật thì có lẽ anh sẽ điên mất!

……

Buổi sáng ngày hôm sau, di động đặt ở đầu giường vang lên. Nguyên Nhị duỗi tay cầm lấy, nhìn thấy là đồng hồ báo thức. Cô tắt chuông sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Bỗng dưng, cô nhận thấy điều không thích hợp.

Sau vài giây sau, cô xốc chăn ngồi dậy nhìn về chiếc ghế bên cạnh.

Khi nhìn thấy người ngồi ở kia trong nháy mắt Nguyên Nhị lập tức thanh tỉnh, một đôi mắt trừng lớn, ánh mắt ngoại trừ khiếp sợ thì không còn gì khác.

Hai giây sau, cô nhảy xuống giường, cứ đứng im như vậy nửa ngày, một bước cũng không dám bước lên phía trước.

Mục Nghiên Chi nhìn cô, cuối cùng đứng lên. Anh chậm rãi tiến lên, trong tay cầm thiệp mời cô gửi cho mình.

Anh dừng lại trước mặt Nguyên Nhị, giơ tấm thiệp mời lên.

Anh nhìn vào đôi mắt của cô giống như muốn nhìn thấy thứ gì đó khác ngoài vẻ khiếp sợ, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra điều gì.

Giây tiếp theo, trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông. “Em có ý gì?”