Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 46



Giữa tháng 6, kỳ thi cuối kỳ đã tới gần. Mỗi ngày Nguyên Nhị đều ngâm mình ở thư viện.

Mục Nghiên Chi đã rời đi hai tháng, thời gian đầu cứ hai ba ngày anh sẽ gọi điện thoại về, sau đó thì biến thành một tuần một lần, nhưng trong tháng này Nguyên Nhị không nhận được cuộc gọi nào của anh. Lúc đầu khi cô thử gọi cho anh không phải tắt máy thì chính là không có ai nghe, cô nghĩ anh nhất định rất bận, cũng biết bộ đội hạn chế dùng di động, đặc biệt là bộ đội đặc chủng. Có đôi khi một chiếc điện thoại cũng có thể để lộ vị trí của bọn họ.

Thời gian sau Nguyên Nhị không gọi cho anh nữa, mỗi lần chỉ có thể chờ anh gọi tới.

Nhưng mà một tháng này tin tức gì cũng không có.

Nguyên Nhị buông bút trong tay, nhìn màn hình di động tối thui, nặng nề thở dài.

Cô ghé vào bàn nhìn khung cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, thân ảnh kia xuất hiện ở trong đầu, vứt đi không được.

"Không biết anh thế nào rồi, không biết anh có bị thương hay không." Nguyên Nhị thầm nghĩ.

Các sinh viên bắt đầu tới thư viện học tập, Nguyên Nhị đem di động điều chỉnh thành chế độ rung.

Bỗng dưng di động trong tay rung lên. Cô uể oải ngồi dậy, không chút để ý nhìn màn hình di động.

Giây tiếp theo hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được.

Cô cầm lấy di động, sợ mình hưng phấn quá mức sẽ gây chú ý với người khác, cô vừa chạy ra bên ngoài vừa nhận cuộc gọi.

“Nghiên…anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị thở hồng hộc.

Bên kia điện thoại đầu tiên là trầm mặc, sau đó đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Nguyên Nhị đứng ở cửa thư viện thở hồng hộc, nghe thấy một tiếng cười khẽ cô nhíu mày. “Anh cười cái gì?”

Mục Nghiên Chi cười thêm một tiếng, hỏi: “Nhớ anh như vậy à?”

Nguyên Nhị đánh chết cũng không thừa nhận. "Ai…ai nhớ anh chứ, thật không biết xấu hổ.”

“Em đó!” Mục Nghiên Chi hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu em không nhớ thế sao lại vội vàng từ thư viện chạy ra ngoài nhận điện thoại.”

Nguyên Nhị vẻ mặt kinh ngạc. “Sao anh biết em ở thư viện?”

“Sắp thi cuối kỳ rồi, ngoại trừ thư viện em còn có thể đi chỗ nào?” Mục Nghiên Chi buồn cười hỏi lại.

Anh không cần đoán cũng đã biết.

Nguyên Nhị bĩu bĩu môi, ngồi xuống bậc thang ở cửa thư viện. Ành mặt trời rất chói mắt, cô cúi đầu tránh đi, trầm mặc một lát mới lên tiếng hỏi: “Anh Nghiên Chi, anh…nhớ em không?”

Không đợi người bên kia điện thoại trả lời, cô lại lập tức nói: “Có phải anh cũng giống em không, nhớ anh nhiều như vậy? Em thật sự…rất nhớ rất nhớ anh.”

Mục Nghiên Chi lẳng lặng nghe giọng nói mềm mại cô, nhấc lên nỗi nhớ trong lòng anh.

Anh ngồi trên sân huấn luyện, ngắm nhìn bờ biển rộng mênh mông, qua một lát rốt cuộc cũng “ừm” một tiếng.

“Nhớ, rất nhớ. Mỗi lần rảnh rỗi đều sẽ nhớ em.”

Bao nhiêu nhiệt huyết ngoại trừ dùng trên chiến trường, dư lại cũng chỉ đủ cho cô.

Cuộc điện thoại này không kéo dài bao lâu, đại khái cũng hơn mười phút, nhưng so với vài phút trước kia thì nhiều hơn không ít.

Chỉ có điều đã một tháng hai người không trò chuyện, hơn mười phút sao có thể đủ.

Cúp điện thoại xong đôi mắt của Nguyên Nhị đỏ lên. Cô nhìn điện thoại đã tắt yên lặng chảy nước mắt, một lát sau mới duỗi tay lau đi.

Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi chống đầu gối đứng dậy.

“Được rồi! Mình phải tiếp tục nỗ lực.”

Anh đang nỗ lực sao cô có thể lười biếng?

……

Kỳ thi cuối kỳ thuận lợi trôi qua, Nguyên Nhị ở trong trường học thêm mấy ngày mới thu dọn đồ trở lại đại viện.

Thời tiết rất nóng, khi Nguyên Nhị trở lại tòa nhà phía Bắc dì Phương từ trong bếp nhô đầu ra, trong tay cầm một cái muỗng.

“Tiểu thư, tôi nấu chè đậu xanh giải nhiệt, cô có muốn ăn bây giờ luôn không?”

“Được ạ!” Nguyên Nhị gật đầu, chỉ chỉ trên lầu. “Cháu lên lầu cất hành lý đã.”

“Được! Tôi sẽ chuẩn bị một bát cho vào tủ lạnh, lát nữa mát rồi cô hãy ăn.”

“Vâng.”

Từ sau khi Mục Nghiên Chi rời đi cô liền dọn về tòa nhà của mình, ngẫu nhiên mới qua tòa nhà phía Đông ngồi trong phòng Mục Nghiên Chi một lát.

Sau này thậm chí cô còn lấy một vài bộ quần áo của anh đặt ở phòng mình, đặt ở ký túc xá. Cô nghĩ, nếu đã không gặp được người vậy thì hãy để những nơi cô sống có một vài thứ liên quan tới anh đi.

Nguyên Nhị biết đây gọi là nhìn vật nhớ người.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt hơn là không có gì để nhớ về anh.

……

Kỳ nghỉ hè đặc biệt dài, nó kéo dài hơn hai tháng. Nguyên Nhị ở nhà rỗi sinh chán nản, cô đơn giản lôi kéo Hạ Yên đi tiệm cà phê làm việc bán thời gian. Thời gian làm việc từ 10h sáng tới 5h30 chiều, mỗi tuần có thể nghỉ ngơi một ngày.

Hai người đều là lần đầu tiên làm việc nhưng thắng ở sự thông minh, rất nhanh đã có thể làm tốt công việc.

Nguyên Nhị chụp một ly cafe tự mình pha rồi gửi cho Mục Nghiên Chi, nhưng mấy ngày đi qua một chút tin tức cũng không có.

Nguyên Nhị cách mấy ngày lại gửi tin nhắn cho anh nhưng đều bặt vô âm tín, thẳng đến ngày khai giảng vào tháng 9, hơn hai tháng trôi qua một chút tin tức về anh cũng không có.

Nguyên Nhị hốt hoảng, không biết có phải anh xảy ra chuyện gì hay không.

Tâm tư của cô Minh Du liếc mắt một cái là nhìn ra, kỳ thật bà cũng rất lo lắng. Cuối cùng bà nhịn không được đành bảo Mục Diệc Thâm tìm hiểu chút tin tức của Mục Nghiên Chi, vài ngày sau bọn họ nhận được tin anh vẫn mạnh khỏe, chỉ là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, gần đây không thể liên lạc về nhà.

Sau khi nhận được tin anh mạnh khỏe Nguyên Nhị thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Nguyên Nhị không nghĩ tới Mục Nghiên Chi không thể liên lạc về không đơn giản là đoạn thời gian kia mà ngay cả sau này cũng không có. Cô không nhận được tin nhắn hay điện thoại từ anh, thậm chí toàn bộ Mục gia đều không nhận được, chỉ có thể cách mấy tháng mọi người mới biết được tin tức của anh từ chỗ quân đội.

Lúc này Nguyên Nhị liền nghĩ. "Vẫn sống là tốt."

Nguyên Nhị gọi cho anh vô số cuộc điện thoại, nhưng mỗi lần chỉ có âm thanh máy móc lạnh lẽo nhắc nhở đã tắt máy.

Có đôi khi cô thậm chí còn hoài nghi có phải anh đã quên lời hứa rồi hay không, đã quên có một người đang chờ anh.

Nếu không thì nhiệm vụ gì có thể khiến anh mất liên lạc thời gian lâu như vậy.

Nhưng ý tưởng này mỗi lần cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu rồi nhanh chóng biến mất.

Cô tin anh.

……

Thời gian hai năm thấm thoắt trôi qua. Nguyên Nhị một lần rồi một lần thất vọng, thời gian ước định sớm đã trôi qua thế nhưng người kia vẫn chưa trở về, chậm chạp không thấy bóng dáng.

Đoạn thời gian ấy ai cũng có thể thấy được tâm trạng Nguyên Nhị đang trầm xuống. Đi học thì thất thần, ăn cơm ăn được một nửa sẽ đột nhiên dừng lại, ngồi yên không nhúc nhích, có đôi lúc đang ngồi sẽ đột nhiên rơi nước mắt.

Những người kia đều sợ tới mức phải thay phiên nhau ở cùng cô giống như trực ban.

Bầu không khí như vậy kéo dài vài tháng, cuối cùng cũng kết thúc vào mùa hè năm thứ hai.

Một ngày kia Mục gia nhận được một phong thư, bên ngoài phong thư màu trắng không có lấy một chữ. Khi mở ra bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng manh, mặt trên có hai chữ cứng cáp.

Mạnh khỏe.

Chỉ đơn giản hai chữ nhưng người ở đây vẫn có thể nhận ra là do Mục Nghiên Chi viết.

Đây là bức thư đầu tiên anh tự tay viết sau hơn hai năm xa nhà.

Chỉ có hai chữ cũng đủ để nói cho mọi người biết anh vẫn sống, mọi thứ vẫn tốt.

Nhưng mà, ai sẽ tin tưởng anh thật sự tốt đây?

Nếu như mọi chuyện đều tốt thì không có lý nào trong hai năm qua anh không thể về thăm nhà lấy một lần, không có lý nào đến một cuộc điện thoại cũng không thể gọi.

Kể từ ngày đó trên khuôn mặt Nguyên Nhị một lần nữa xuất hiện vẻ tươi cười.

Chỉ có điều trong nụ cười của cô còn mang theo một tia ưu sầu.

Tất cả mọi người đều nói cô thay đổi, trở nên trầm mặc hơn.

Nhưng chỉ có bản thân Nguyên Nhị biết bản thân mình không hề thay đổi. Cô vẫn là Nguyên Nhị trước kia.

Chỉ là cô đã trưởng thành, cũng trở nên kiên cường hơn. Cô sẽ không vì một chút việc nhỏ mà cáu kỉnh, cũng biết suy nghĩ kỹ rồi mới làm.