Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 44



Điều lệnh Mục Nghiên Chi nhận được sẽ có hiệu lực vào một tháng sau, điều này có nghĩa là một tháng sau anh sẽ rời thủ đô. Có lẽ anh sẽ phải đi tới một quốc gia có muôn vàn nguy hiểm.

Bọn họ không biết bao lâu có thể gặp mặt một lần, một tháng, mấy tháng, thậm chí là nửa năm cũng gặp không quá một lần.

Nguyên Nhị không muốn nghĩ nhiều, nhưng cô có thể khẳng định một việc, chỉ cần anh có thể trở về thì cô sẽ chờ.

Thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để hai người khảo nghiệm tình cảm của nhau.

Một tháng này cả hai đều rất ăn ý, ai cũng không nhắc tới chuyện rời đi.

Một tháng này mọi người cũng đã chấp nhận chuyện Mục Nghiên Chi phải đi là sự thật, ngay cả người phản đối mãnh liệt nhất là Mục Quốc Phong cũng đã chấp nhận.

Biết anh sắp đi, người không bao giờ nhúng tay vào việc của anh là Mục Quốc Phong lần đầu tiên vận dụng quyền lực chính mình, cho nên trong một tháng này anh không nhận được bất cứ nhiệm vụ gì. Nếu đổi lại trước kia anh đã sớm tìm Mục Quốc Phong lý luận, nhưng mà lúc này đây anh cái gì cũng không làm, lựa chọn nghe lời ông.

Bởi vì Mục Nghiên Chi ở nhà cho nên trong một tháng này chỉ cần không tiết học thì Nguyên Nhị sẽ ở nhà, mà lý do cũng chỉ vì muốn có thêm nhiều thời gian ở cùng anh.

Một tháng rất nhanh qua đi, trước khi Mục Nghiên Chi rời đi một ngày Nguyên Nhị không đi tới trường học, hai người dậy thật sớm, giống như ngày xưa đi ra ngoài hẹn hò, đi dạo phố, ăn cơm, còn đi một chuyến đến công viên giải trí.

Lúc rời công viên giải trí đã là buổi chiều. Sau khi lên xe Nguyên Nhị đột nhiên ghé lại gần ghế lái rồi ôm lấy cánh tay Mục Nghiên Chi. “Anh Nghiên Chi, em muốn ăn đồ ăn do anh làm, nếu không…”

Nguyên Nhị không nói ra, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ cô muốn nói điều gì.

Nếu không…cũng không biết khi nào mới có cơ hội ăn những món do anh làm.

Mục Nghiên Chi nghiêng đầu nhìn cô, “ừm” một tiếng rồi cúi đầu hôn lên trán của cô. “Anh sẽ làm cho em.”

Rời công viên trò chơi hai người đi tới siêu thị. Một tay Mục Nghiên Chi nắm tay Nguyên Nhị, tay còn lại đẩy xe mua sắm, thân hình cao lớn hấp dẫn không ít ánh mắt.

Một đôi vợ chồng già đi phía sau nhìn hai người. Bà lão cảm thán một câu. “Đôi vợ chồng nhỏ này thật xứng đôi.”

Lời này vừa đúng lúc Nguyên Nhị nghe thấy được, lập tức đỏ mặt. Mục Nghiên Chi đang lựa chọn rau dưa, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của cô, không cấm hỏi: “Sao mặt em lại đỏ như vậy?”

Rõ ràng là anh không nghe được lời vừa rồi của bà lão kia.

Nguyên Nhị cười khẽ, lắc lắc đầu. “Không...không có việc gì!”

Mục Nghiên Chi không tin. “Thật sự không có việc gì?”

Nguyên Nhị lại lắc đầu. “Thật không có việc gì.” Cô kéo kéo tay Mục Nghiên Chi bắt đầu làm nũng: “Anh Nghiên Chi, mua đồ ăn vặt cho em đi.”

Mục Nghiên Chi nhíu mày, vốn muốn cự tuyệt nhưng tưởng tượng đến việc không có cơ hội mua đồ ăn cho cô trong một thời gian dài anh liền đáp ứng. “Được!”

“Em muốn mua thật nhiều.”

"Được.”

Mua xong nguyên liệu nấu ăn Mục Nghiên Chi mang theo Nguyên Nhị quét sạch một lần khu vực đồ ăn vặt, sau khi mua nguyên liệu nấu ăn thì xe đẩy hàng vẫn còn rộng rãi, kết quả từ khu đồ ăn vặt đi ra xe đẩy hàng đã đầy ắp, tất cả đều là đồ ăn vặt với đủ loại màu sắc.

Đồ ăn vặt đựng trong năm cái túi mới hết, cộng thêm nguyên liệu nấu ăn thì tổng cộng có sáu cái túi mua hàng.

Một mình Mục Nghiên Chi xách hàng, một bàn tay ba cái túi, đi tới bãi đỗ xe. Nguyên Nhị lẳng lặng đi theo bên cạnh, giống như một người vợ nhỏ ngoan ngoãn.

Cô duỗi tay ôm lấy cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc của anh, cười nói: “Anh Nghiên Chi thật là lợi hại.”

Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn cô, cười nhạo một tiếng.

“Vẫn luôn lợi hại như vậy.” Anh đắc ý nói.

Rời khỏi siêu thị, Mục Nghiên Chi lái xe chạy về phía quân khu. Đi được nửa đường Nguyên Nhị đột nhiên bảo dừng xe. Anh có điểm bất đắc dĩ, chỉ có thể đem xe dừng lại, mới vừa dừng xong đã thấy cô gái nhỏ nhảy xuống xe, hướng cửa hàng tiện lợi cách đó không xa chạy tới, hai phút sau lại chạy ra.

“Em làm gì vậy?” Mục Nghiên Chi buồn cười hỏi.

Nguyên Nhị không nhìn anh, cúi đầu thắt dây an toàn. “Mua chút đồ.”

“Mua cái gì? Vừa rồi ở siêu thị sao không mua?” Mục Nghiên Chi.

“Quên mất.” Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn anh, cố ý ghét bỏ nói: “Sao anh lại dong dài giống như ông già vậy hả, nhanh lên đi, trở về nấu ăn.”

Mục Nghiên Chi nhạt nhẽo cười một cái, một lần nữa khởi động xe.

Ở tòa nhà phía đông, dì Vương bị Nguyên Nhị đuổi tới nhà chính bên kia, bên này chỉ còn lại cô và Mục Nghiên Chi.

Anh làm đầu bếp chính còn cô ở bên cạnh làm trợ thủ.

Rất nhanh ba món ăn được làm xong, sườn chiên tỏi, tôm cay, canh đậu mầm, canh thịt nấu nấm, mùi thơm nồng đậm từ phòng bếp bay ra. Nguyên Nhị lấy đồ ăn đặt lên bàn, Mục Nghiên Chi bưng bát canh nóng bỏng đi tới.

Một bữa cơm ăn hơn một giờ, hai người đem đồ ăn trên bàn tiêu diệt hết. Nguyên Nhị dành rửa chén, lần này Mục Nghiên Chi không ngăn cản ngược lại còn còn giúp cô cầm chén đũa đi vào, sau đó đứng ở bên cạnh cầm khăn lông lau khô nước rồi bỏ vào quầy tiêu độc.

Hai người không nói chuyện, trong phòng bếp chỉ có tiếng nước chảy.

Đột nhiên, động tác trên tay Nguyên Nhị dừng lại. Cô há mồm, thanh âm nhàn nhạt gọi một tiếng. “Anh Nghiên Chi…”

Mục Nghiên Chi liếc nhìn cô. Lúc này đôi mắt cô gái nhỏ rũ xuống, từ bên cạnh có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài, liên tục chớp chớp giống hai cây quạt nhỏ.

Anh mềm giọng "ừm" một tiếng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyên Nhị ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Sau này chúng ta vẫn sẽ như thế này đúng không? Ngẫu nhiên anh sẽ nấu cơm em rửa chén, giống như một đôi vợ chồng trẻ bình thường.”

Mục Nghiên Chi nhìn chăm chú cô gái nhỏ bên cạnh, ánh mắt hiện lên một tia áy náy, qua một lúc anh thả khăn trong tay xuống, tiến lên hai bước ôm lấy cô. “Ừm! Nhất định sẽ như vậy.”

Rửa xong chén hai người ngồi ở phòng khách xem phim. Nguyên Nhị chọn một bộ phim tình cảm, Mục Nghiên Chi cùng xem với cô.

Xem xong phim đã hơn 10 giờ tối, hai người lên lầu từng người trở về phòng tắm rửa.

Nguyên Nhị tắm rửa xong thì ra ngoài, đi tới cách vách tìm Mục Nghiên Chi. Mới đi tới cửa cô nhớ tới cái gì đó, lại quay vào phòng mở cái túi nhỏ hôm nay vừa mua, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông màu đỏ.

Cô nhìn chằm chằm nó nháy mắt đỏ cả khuôn mặt, nuốt nuốt nước miếng, nhanh tay nhét vào trong túi áo ngủ.

Nguyên Nhị đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, ánh mắt đột nhiên trầm trầm, như là đưa ra quyết định quan trọng. Cô xoay người, bước chân kiên định đi về phía cửa.

Cứ như vậy đi!

……

“Cốc cốc cốc…”

Động tác tháo khăn tắm của Mục Nghiên Chi dừng lại, vốn định bảo người bên ngoài chờ một chút nhưng không biết vì sao lời nói lại thay đổi. “Vào đi.”

Nói xong anh cúi đầu nhìn mắt khăn tắm phía dưới, cong cong khóe môi, như là nổi lên ý niệm xấu xa nào đó.

Bên ngoài, Nguyên Nhị một tay cắm ở túi áo, vật trong tay bị cô bóp đến biến hình, chần chờ một lát mới chậm rì rì đẩy cửa phòng, cô ghé đầu quan sát bên trong một lượt mới đi vào.

“Anh Nghiên Chi…” Khi nhìn thấy người đang đứng ở đàng kia, giọng nói của Nguyên Nhị thình lình im bặt. Cô nhìn thấy thân dưới của anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn những nơi khác đều lộ ở trong không khí, cơ bắp trên lưng hiện lên rõ ràng, rắn chắc mạnh mẽ.

Nguyên Nhị kinh hô một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.

Mục Nghiên Chi mỉm cười, xoay người thấy sắc mặt cô gái nhỏ ngượng ngùng, ý cười nơi khóe miệng bất giác gia tăng.

Anh nhìn Nguyên Nhị, trong ánh mắt mang theo ý vui đùa, qua một lúc anh vươn tay về phía cô. “Lại đây.”

"Hả?” Nguyên Nhị ngoái đầu nhìn lại, thấy Mục Nghiên Chi đưa tay ra trong nháy mắt hiểu được ý tứ của anh. Cô cắn môi, chậm rãi đi qua, tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh. Cô ngước mắt nhìn sắc mặt cười như không cười của anh: “Làm…làm gì?”

Mục Nghiên Chi không trả lời, anh rũ mắt nhìn tay Nguyên Nhị, giây tiếp theo bàn tay anh nắm lấy bàn tay mềm mại giống như không xương của cô, dùng sức kéo người vào lòng.

“A!” Nguyên Nhị theo bản năng ôm lấy anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh…anh muốn làm gì?”

Mục Nghiên Chi ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi của người trước mắt một cái rồi rời khỏi, hỏi ngược lại: “Em nói đi?”

Ánh mắt Nguyên Nhị lập loè, thu hồi cánh tay đang ôm Mục Nghiên Chi sau đó chống lên ngực của anh, dưới bàn tay là cơ bắp cứng rắn như thiết của người đàn ông, nhiệt độ nóng rực. Cô sợ tới mức rút tay về, nhưng vào một giây kia cánh tay lại bị giữ, lòng bàn tay một lần nữa lại chạm vào lồng ngực của anh.

“Anh…anh làm...làm gì vậy hả?” Nguyên Nhị lắp bắp nói.

“Em nói…ừm? Đây là cái gì?”

Mục Nghiên Chi khẽ nhíu mày, từ trong túi áo của Nguyên Nhị lấy ra một đồ vật giơ trước mắt, khi nhìn rõ cái kia thì trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Đây đây đây…

Vốn muốn xoa xoa chỗ thịt mềm mại bên hông để chiếm một chút tiện nghi, nhưng không nghĩ tới sẽ có một kinh hỉ lớn như vậy.

Này thực rõ ràng, là cô cố ý chuẩn bị đi! Nếu không vì sao trong túi áo lại có bao cao su?

Đột nhiên, anh nhớ tới lúc chiều khi đang trên đường về nhà cô đột nhiên vọt vào cửa hàng tiện lợi.

Hẳn là cô đã mua lúc ấy đi! Trách không được anh không phát hiện ra cô mua thứ gì, hóa ra là được giấu kín rồi.

Trong lòng nổi lên từng trận vui mừng, thì ra cô gái nhỏ của anh cũng rất chủ động.

Ý cười nơi khóe miệng ngăn không được. Mục Nghiên Chi thấy người trong lòng đã sợ ngây người khi nhìn thấy thứ kia, hoàn toàn quên mất phản ứng. Không đợi cô lấy lại tinh thần anh đã cúi đầu ngậm lấy môi cô rồi cạy mở. Anh ném bao cao su lên giường rồi giơ tay giữ lấy cái gáy của cô bắt đầu tiến quân thần tốc, tùy ý càn quét hương vị ngọt ngào trong miệng.

Nguyên Nhị ăn đau lập tức kêu ra tiếng, cảm nhận được trong miệng có vị tanh của máu cô nhanh chóng đưa tay đẩy cái người đang hôn mình một cách tàn nhẫn kia.

Mục Nghiên Chi rời khỏi khoang miệng, môi nhẹ nhàng dán ở trên môi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Nguyên Nhị ngước mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy dục vọng của anh.

Cô mím môi căng thẳng. “Anh…”

Mục Nghiên Chi cong cong khóe môi “hừ” một tiếng, ngay sau đó lại ngậm lấy đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ của Nguyên Nhị. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh lúc này đã thay đổi, trở nên làm người sợ hãi, như lang như hổ.

Nguyên Nhị cảm thấy bản thân sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống.

“Đừng…đừng như vậy.” Cô rụt rụt cổ, môi khẽ run. “Em…em sợ.”