Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 43



Nghĩ đến trên người cô còn có vết thương Mục Nghiên Chi lập tức giảm lực đạo. Nguyên Nhị đã nhận ra, cũng không giãy giụa nữa.

Cô khẩn trương bắt lấy cánh tay Mục Nghiên Chi, mười ngón bám chặt vào da thịt, thiếu chút nữa thì đâm sâu vào bên trong da thịt. Người phía sau không rên một tiếng, tùy ý để cô phát tiết.

Hồi lâu Nguyên Nhị buông tay ra, cúi đầu vừa thấy làn da cánh tay hồng hồng.

Nguyên Nhị cảm nhận được một tia không biết làm sao. “Cái đó… Thực xin lỗi.”

Mục Nghiên Chi mím môi, không trả lời, qua một lúc anh gọi cô một tiếng. “Lỗ tai nhỏ…”

Dừng một lát anh mới nói tiếp: “Anh biết em đang sợ điều gì, nhưng em hãy tin anh, nhất định anh sẽ không như vậy, vĩnh viễn sẽ không như vậy. Anh chỉ cần hai năm, hai năm sau anh sẽ ở chỗ này, nơi nào cũng không đi, chỉ ở bên cạnh em. Bây giờ anh chưa đủ cường đại, anh muốn bản thân lớn mạnh hơn để sau này mỗi một ngày trôi qua đều có thể làm hậu thuẫn vững chắc cho em, có thể che mưa chắn gió giúp em. Em phải tin rằng anh nhất định sẽ trở về.”

Một câu hứa hẹn lọt vào lỗ tai, xuyên qua màng nhĩ chạy thẳng vào đáy lòng, thế nhưng Nguyên Nhị không có cách nào để bản thân không sợ hãi. Đôi mắt của cô hàm chứa nước mắt, dùng sức lắc đầu. “Không cần, em không cần, không cần…”

“Nguyên Nhị! Em đừng khóc, đừng khóc được không? Em như vậy khiến anh cảm thấy bản thân là một tên khốn, từ đầu tới cuối đều là một tên khốn.”

Nguyên Nhị giơ tay đấm lên cánh tay anh, khóc lóc lên án. “Anh chính là, chính là một tên khốn, anh…rõ ràng anh biết nhưng vì sao còn muốn đi. Anh không biết, anh không biết em có bao nhiêu sợ hãi…sợ anh…”

Chết.

Chữ này làm thế nào cô cũng không thể nói ra khỏi miệng.

“Sẽ không.” Mục Nghiên Chi xoay người cô lại, cái tay của anh giữ lấy gáy rồi ấn đầu cô vào ngực mình, lỗ tai dán lên vị trí trái tim của anh. “Em nghe đi, trái tim của anh có phải đang đập hay không? Em phải nhớ kỹ âm thanh này, về sau âm thanh này chỉ thuộc về em, mặc kệ là hiện tại hay là tương lai nó đơn giản chỉ đập vì một người, nó chỉ thuộc về một người. Lỗ tai nhỏ, chờ anh hai năm, chờ anh trở về cưới em để em làm bà Mục.”

Nguyên Nhị không lên tiếng. Cô vẫn luôn trầm mặc, một lúc sau đột nhiên nghẹn ngào. “Anh…lúc trước anh cũng nói như thế nhưng cuối cùng vẫn bị thương. Anh có biết khi em nhìn thấy anh nằm ở trên giường bệnh đã có bao nhiêu đau lòng hay không? Anh có biết hay không? Rốt cuộc thì anh có biết hay không hả…” Nguyên Nhị vừa khóc lóc kể lể, vừa nâng tay đấm ngực anh.

Mục Nghiên Chi mím môi, yên lặng thừa nhận. Từ đầu tới đuôi anh không rên một tiếng, tùy ý để cô đánh lên người, thẳng đến khi cô gái nhỏ mệt mỏi anh mới thấp giọng dỗ cô.

Anh cầm lấy bàn tay vừa đánh mình kề sát vào miệng, sau đó nhẹ nhàng thổi thổi. “Có đau hay không? Anh thổi thổi giúp em, thổi xong thì sẽ không đau nữa.”

Nói xong anh lại nghiêm túc thổi khí.

Nguyên Nhị chớp hai mắt ướt át, ngẩng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, trái tim bỗng cảm thấy mềm nhũn. Cô nhìn anh, đột nhiên phụt cười một cái.

“Anh có bị ngốc không vậy?” Nguyên Nhị hỏi.

Mục Nghiên Chi nghe vậy mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhu nhược đáng thương của cô, hả một tiếng đầy nghi hoặc. “Em nói cái gì?”

Nguyên Nhị nhìn chằm chằm ngực anh nhỏ giọng hỏi, tiếng nói trở nên khàn khàn sau khi khóc, mang theo giọng mũi nồng đậm. “Bị em đánh thì hẳn là anh đau mới đúng, anh thổi tay của em làm gì?”

Mục Nghiên Chi cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói: “Thịt anh dày như vậy đánh cũng không sao, da em mềm mại anh mới không nỡ để em chịu đau.”

“Da dày cũng sẽ đau.” Nguyên Nhị nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mục Nghiên Chi đang thổi khí cũng phải dừng lại. Anh buông tay cô, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cố ý hỏi: “Em nói cái gì?”

“Không có.” Nguyên Nhị lắc đầu phủ nhận. “Em không…không nói gì.”

Mục Nghiên Chi ôm sát cô, hai khuôn mặt dán vào nhau, không lưu tình chọc thủng lời cô nói. “Anh biết cho dù em tức giận nhưng vẫn sẽ quan tâm anh.”

Nghe vậy Nguyên Nhị vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêng đầu chỗ khác không nhìn anh.

Mục Nghiên Chi muốn xem biểu tình của cô nhưng cô lại cố ý xoay qua chỗ khác.

Thấy thế anh bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay xoay đầu Nguyên Nhị. “Lỗ tai nhỏ…”

“Đau…” Khuôn mặt cô gái nhỏ nhăn lại.

Mục Nghiên Chi hốt hoảng, tưởng mình làm đau cô. “Thế nào rồi? Muốn gọi bác sĩ không?”

“Đau.” Nguyên Nhị vẻ mặt đau khổ nói.

Là thật sự đau, không chỉ là đầu mà toàn thân đều đau.

“Đau muốn chết.” Nguyên Nhị.

“Thật sự?” Mục Nghiên Chi khẩn trương cực kỳ, trực tiếp bế cô đặt lên giường, xoay người đi tìm bác sĩ.

“Này! Anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị gọi anh lại.

Mục Nghiên Chi dừng chân, quay đầu nhìn cô, mày nhíu chặt. “Làm sao vậy? Rất đau à? Anh lập tức đi tìm bác sĩ.”

“Đừng! Anh Nghiên Chi, em không có việc gì.” Nguyên Nhị nhanh chóng giải thích. “Em nói bậy, chỉ đau một chút thôi à, thật sự không có việc gì.”

Tuy rằng vẫn tức giận chuyện anh giấu mình gia nhập bộ đội đặc chủng, nhưng khi nhìn thấy anh khẩn trương trong lòng Nguyên Nhị vẫn không tránh khỏi một trận vui mừng.

Cô ngồi ở trên giường, vươn hai tay về phía Mục Nghiên Chi. “Anh Nghiên Chi, anh đừng đi. Em muốn ôm một cái.”

Mục Nghiên Chi đứng bất động tại chỗ, mím môi như suy tư gì đó.

Nguyên Nhị thấy anh bất động thì chu miệng, thúc giục nói: “Nhanh lại đây nào, em không thoải mái, cầu an ủi.”

Mục Nghiên Chi sao có thể làm ngơ với bộ dáng làm nũng của cô, đặc biệt là cô còn vì mình mà bị thương. Lúc này nếu cô muốn sao trên trời thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.

Đàn ông ấy à! Mặc dù ngày thường luôn cứng rắn, nhưng khi đối diện với người mình yêu thương thì trái tim dù cứng rắn tới đâu cũng sẽ không thể chịu được một đòn tấn công từ cô ấy, chỉ một lúc thì tan rã.

Mục Nghiên Chi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi qua ôm lấy cô, nhẹ nhàng ấn người vào lòng mình. “Em đó! Thật là không có biện pháp với em.”

……

May mà chiếc xe kia lúc ấy chạy với tốc độ chậm cho nên Nguyên Nhị bị thương không nghiêm trọng. Tất cả đều là vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất chính là vết thương trên đầu, tuy rằng miệng vết thương rất sâu nhưng cũng không gây chấn động não. Chỉ là vẫn phải khâu, ngày sau có khả năng sẽ để lại sẹo, nhưng bác sĩ cũng đã nói qua mặc dù có sẹo nhưng cũng không phải lo lắng, sau này tìm một bệnh viện thẩm mỹ xử lý một chút là ổn.

Không có gì trở ngại Nguyên Nhị ở bệnh viện ở ba ngày thì ồn ào muốn xuất viện. Mấy ngày nay Mục Nghiên Chi đối với cô luôn nói gì nghe nấy, bây giờ đã không có biện pháp làm trái ý cô, chỉ có thể giúp cô làm thủ tục xuất viện.

Trên xe, chú Trương ở phía trước lái xe còn hai người thì ngồi ở phía sau. Sau khi lên xe.Nguyên Nhị vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nay đã khôi phục hồng nhuận như ngày xưa. Cô không rên một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được tiếng còi ô tô ở bên ngoài thì toàn bộ thời gian bầu không khí trong xe vẫn luôn yên tĩnh. Mục Nghiên Chi nắm tay Nguyên Nhị, thỉnh thoảng liếc nhìn cảm xúc của cô, không có ý định quấy rầy.

Giống như từ ngày kia anh đối với Nguyên Nhị trở nên thật cẩn thận, sợ mình không cẩn thận sẽ làm cho tâm tình của cô không tốt, hoặc sẽ khiến cho cô tự làm bản thân bị thương.

Khuôn mặt đầy máu của cô ngày hôm ấy đời này anh chỉ nhìn một lần vậy là đủ rồi. Anh không cam đoan nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì anh liệu có thể phát điên hay không.

Phía trước đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, chiếc xe chậm rãi dừng lại. Mục Nghiên Chi quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, đầu cô dựa vào cửa kính, ánh mắt nhìn dòng người đi lại bên ngoài. Đột nhiên cô nhìn thấy một người mẹ dắt hai đứa trẻ sinh đôi, khuôn mặt mang theo biểu tình nhạt nhẽo rốt cuộc cũng lộ ra một tia ý cười điềm tĩnh động lòng người, chỉ là băng gạc trên trán có chút chướng mắt.

“Anh Nghiên Chi…”

Mục Nghiên Chi nhìn đến thất thần, thẳng đến khi Nguyên Nhị nhẹ nhàng lên tiếng anh mới phục hồi tinh thần. Anh nắm chặt tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyên Nhị không quay đầu lại, cũng không lập tức trả lời.

Đèn đỏ đã chuyển thành màu xanh, chiếc xe chậm rãi khởi động. Một giây kia khi chiếc xe lăn bánh giọng nói của cô từ từ truyền đến. “Anh đi đi! Em chờ anh.”

Mục Nghiên Chi ngây ngẩn cả người, bộ dáng kinh ngạc nhìn vẻ mặt đạm nhiên của cô gái nhỏ, đã quên mất việc phải phản ứng.

“Anh Nghiên Chi, em biết cho dù em không đồng ý thì anh vẫn sẽ không chịu thay đổi quyết định. Mấy ngày nay em không nói tới chuyện này chính là trong lòng còn mang theo một tia hy vọng, hy vọng rằng anh sẽ đổi ý. Thế nhưng khi anh không nói bất cứ điều gì thì em đã biết anh nhất định sẽ đi, cho dù em đau khổ cầu xin anh cũng vẫn sẽ đi, một khi đã như vậy chi bằng em buông tay.”

“Nguyên Nhị…” Mục Nghiên Chi gọi cô một tiếng. vừa muốn nói gì đó thì đã bị cắt ngang.

“Trước hết anh hãy nghe em nói xong đã.” Nguyên Nhị quay đầu lại, một đôi mắt mang theo hơi nước, mang theo quật cường, “Anh Nghiên Chi, em cho anh thời gian 2 năm. 2 năm vừa đến nếu anh không trở về em sẽ không chờ anh nữa, nhất định sẽ không.”

Những lời này không phải nhất thời xúc động, là mấy ngày nay cô đã trải qua vô số lần giãy giụa để đưa ra kết định.

Hai năm sau thật sự sẽ không chờ anh sao? Cô nghĩ sẽ không.

Nói như vậy chẳng qua chỉ muốn cho anh chút áp lực mà thôi.

Mục Nghiên Chi nhìn đôi mắt của cô, liều mạng muốn từ trong ánh mắt cô nhìn ra một tia dao động, đáng tiếc anh vẫn không nhìn ra.

Anh biết cô đang nói thật.

Chuyện tương lai ai cũng không có cách nào đoán trước, nhưng mà hiện tại anh có thể cho cô một lời hứa hẹn. Tuy rằng không thể đảm bảo trăm phần trăm sẽ thực hiện được nhưng anh không thể không hứa.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mục Nghiên Chi không thể xác định kết quả của lời hứa mà mình đưa ra.

“Được.”

“Còn có.” Nguyên Nhị cố nén nước mắt, hít hít cái mũi lại nói: “Anh nhớ rõ hai năm sau phải trả cho em một Mục Nghiên Chi hoàn hảo, thiếu cánh tay què chân em sẽ không…”

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được bật khóc, nói không được nữa.

Mục Nghiên Chi một giây cũng không thể chờ, duỗi tay đem cô ôm vào lòng. Anh hôn hôn đỉnh đầu của cô, sau đó lại cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi tai của cô.

Anh nhẹ nhàng giữ lấy cái ót, đôi môi hơi hơi mở ra, vọng lại thanh âm nặng nề. “Anh hứa sẽ trả cho em một Mục Nghiên Chi hoàn hảo, còn cho em một Mục Nghiên Chi đẹp trai nhất, cho em một Mục Nghiên Chi yêu em nhất. Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn là anh Nghiên Chi của em, mà em vĩnh viễn là cô gái nhỏ anh yêu nhất.”

Đôi mắt đen kịt của Mục Nghiên Chi chứa đầy nhu tình mật ý, mà sự nhu tình kia cũng chỉ dành cho một người. Anh quyết định cả đời chỉ yêu một mình cô.