Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 3



Nguyên Nhị xoa xoa đôi mắt chua xót, nhìn người trong bức ảnh rồi nở một nụ cười nhợt nhạt.

"Ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con đâu. Toàn bộ Mục gia đều rất tốt, rất cưng chiều con, còn anh Nghiên Chi tuy rằng ngày thường đối với con rất nghiêm khắc nhưng mà con biết ngoại trừ hai người thì anh ấy chính là người đối với con tốt nhất thế giới."

Bỗng nhiên cô quay đầu nhìn cánh cửa, xác nhận không có ai sau mới nhỏ giọng nói chuyện.

"Con nói cho hai người chuyện này nhé! Con rất thích anh Nghiên Chi, nhưng không phải loại thích của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông đâu, con thích anh ấy như một người anh trai thôi. Chỉ là con từng này tuổi rồi mà anh ấy vẫn cứ xem con như là một đứa trẻ con. Vì vậy con nhất định sẽ nỗ lực trưởng thành, ba mẹ hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ trở thành một cô gái ưu tú khi đứng cạnh anh ấy, hai người..."

"Tiểu thư."

Giọng nói của dì Phương đột nhiên vang lên đánh gãy lời nói của cô.

"Cháu ở chỗ này."

Nguyên Nhị lên tiếng trả lời, sau đó lại quay đầu nhìn ảnh chụp rồi phất phất tay lúc này mới xoay người chạy về phía phòng bếp. "Dì Phương, cháu tới đây."

Cô ngồi vào bàn cơm cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mì sợi trong bát. Mì sợi có chút nóng, nóng đến mức cô oa oa kêu lên.

Dì Phương ngồi ở đối diện lộ ra nụ cười hiền lành.

Ăn xong bữa khuya Nguyên Nhị liền đi lên lầu tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm cô mới phát hiện trên di động có cuộc gọi nhỡ, cầm lấy nhìn màn hình thấy người gọi là Mục Nghiên Chi.

Không phải vừa mới tách ra sao. Sao lúc này lại tìm cô nữa?

Vừa định gọi cho anh thì có một tin nhắn WeChat gửi tới. Nguyên Nhị click mở ra, vừa thấy nội dung tin nhắn thì khuôn mặt liền nhăn nhó.

Muốn khóc, làm sao bây giờ?

Mục Nghiên Chi: Bắt đầu từ ngày mai không cho phép em tùy tiện đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà học bổ túc cho anh.

"A! Đòi nợ mà."

"Thôi vậy."

Cầm lấy di động cô bất đắc dĩ trả lời: Đã biết.

Trả lời xong cô tiện tay đem điện thoại ném một bên ngăn tủ, bò lên giường nằm ngủ.

Hôm sau là cuối tuần Nguyên Nhị liền ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng không tỉnh giấc. Cô trở mình, đôi chân mảnh khảnh đá văng chăn ra, đôi chân gác lên chăn, chiếc váy ngủ màu vàng nhạt bị kéo lên trên cao, toàn bộ mông được chiếc quần lót che chắn lộ ra bên ngoài chăn.

Thân hình một người đàn ông cao lớn bỗng nhiên tiến vào. Anh bước tới nhìn người trên giường rồi lại nghiêng đầu qua một bên cười bất đắc dĩ.

Anh lắc lắc đầu đi đến trước cửa sổ sát đất nắm lấy tấm rèm cửa rồi dùng sức kéo sang bên cạnh. Căn phòng tối tăm trong nháy mắt sáng lên, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của người đang ngủ say trên giường. Cô nhíu mày thật chặt rồi ưm hai tiếng, một chút cũng không phát hiện ra trong phòng có nhiều hơn một người, một tay kéo chăn qua đỉnh đầu.

Mục Nghiên Chi đứng ở mép giường, đôi tay cắm túi quần, tầm mắt xẹt qua cái mông nhỏ cùng đôi chân dài lộ ở bên ngoài chăn cuối cùng dừng lại ở chỗ đầu bị che. Qua một lúc lâu anh mới cười bất đắc dĩ.

Cô gái nhỏ sao có thể ngủ như vậy?

"Lỗ tai...nhỏ?"

Nói xong anh nhấp môi cười, chính anh cũng đã quên mất đã bao lâu rồi không gọi cô như vậy.

Loại xưng hô này chỉ thuộc về một người là anh.

Từ nhỏ đến lớn anh đều gọi cô như vậy, cũng không biết từ khi nào anh không còn gọi như vậy nữa. Hiện tại nhớ lại có thể là từ khi cô bắt đầu không ngừng gây rắc rối, mỗi lần vừa giận anh liền gọi tên cô, dần dà gọi tên cô cũng trở thành thói quen.

Chỉ là...

Lỗ tai nhỏ vẫn luôn chỉ có một người gọi như vậy.

Người trên giường không có một chút phản ứng nào. Anh mỉm cười rồi đi về phía trước vài bước, nửa ngồi xổm xuống lại gọi tiếp. "Lỗ tai nhỏ, mặt trời chiếu tới mông rồi."

Lúc này cô gái nhỏ rốt cuộc cũng có phản ứng.

Một tiếng ưm nho nhỏ từ trong ổ chăn truyền ra, cũng không biết cô đang lẩm bẩm cái gì nhưng không cần nghĩ cũng biết đó không phải lời gì hay ho, bởi vì bên trong giọng nói còn tràn đầy bất mãn.

Mục Nghiên Chi đứng lên rồi thở dài một hơi.

"Em đó, còn không dậy nhanh lên. Chờ lát nữa thì đừng trách anh tại sao không cho em thời gian ăn sáng."

Phòng ngủ bỗng nhiên yên lặng, sau một lúc chăn đột nhiên bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt bị mái tóc che đậy, tràn đầy nhập nhèm.

Nguyên Nhị híp mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng. Đây cũng đã là thói quen, một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn anh, cái miệng nhỏ khó chịu mà đô lên.

"Anh Nghiên Chi, hôm nay là cuối tuần."

"Ừ."

Mục Nghiên Chi rũ mi mắt. "Vậy thì sao?"

Nguyên Nhị buồn bực đá đá chăn rồi ngồi dậy. "Anh không thể để em ngủ nhiều thêm một lát à?"

Bỗng nhiên cảm nhận được phía dưới lạnh căm căm. Cô cúi đầu nhìn mới phát hiện váy ngủ đá bị cuốn lên cao, lúc này dừng ở chỗ đùi. Hồi tưởng lại tư thế ngủ vừa rồi, nghĩ tới gì đó xoát một cái khuôn mặt của cô nhiễm màu đỏ ửng.

Tay vội vàng kéo chăn che lại đùi.

Mục Nghiên Chi không tiếp lời. Anh nhìn cô làm xong một loạt động tác sau đó mới dời tầm mắt rồi khẽ cười.

Qua một lát anh mới xoay người đi ra ngoài, lúc đi còn không quên dặn dò. "Nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu ăn xong bữa sáng, sau đó chúng ta bắt đầu học bổ túc."

Anh thuận tay đóng cửa lại, giây tiếp theo trong phòng truyền ra âm thanh mang theo kháng nghị cùng hò hét thống khổ.

Mục Nghiên Chi không lập tức rời đi, anh dựa vào vách tường cạnh cửa ngửa đầu lắng nghe động tĩnh trong phòng, cười thật là vui vẻ. Lúc cười liền lộ ra hàm răng trắng sáng, hai lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện.

Qua nửa ngày anh mới giơ tay sờ sờ khuôn mặt, ngón tay cái cùng ngón trỏ vừa lúc dừng ở hai lúm đồng tiền.

"Sách! Đúng là con gái."

Nói xong anh mới xoay người xuống lầu, bóng dáng cao lớn mang theo một tia phiền muộn.

......

"Mục Nghiên Chi, em hận anh..."

"Mục Nghiên Chi, em chán ghét anh..."

"Mục Nghiên Chi, đại phôi đản..."

Nguyên Nhị nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra rồi súc miệng, nhìn gương mặt của mình ở trong gương cô lại hừ một tiếng.

"Mục Nghiên Chi, em... em..." Hồi lâu cô cũng không biết nên nói cái gì.

"Bỏ đi."

Lời vừa rồi cũng chỉ là lời nói lúc tức giận, cô làm sao có thể thật sự chán ghét anh đây. Thích còn không kịp đâu.

"Hừ! Trông anh thật giống một ông già."

Nguyên Nhị đi ra khỏi phòng tắm, sửa sang lại tóc rồi thay một thân áo thun cùng quần đùi sau đó mới đi xuống dưới lầu. Lúc đi tới cầu thang cô loáng thoáng ngửi thấy hương thơm ngọt ngào.

Trong phút chốc, khuôn mặt nhỏ một giây trước còn mang theo biểu tình sống không còn gì luyến một giây sau liền nhiễm ý cười sáng lạng như ánh nắng ngày xuân.

Cô từ trên cầu thang nhảy nhót xuống lầu, chạy về phòng bếp.

"Dì Phương, có phải dì đã làm món cháo đậu phộng hạnh nhân mà cháu thích nhất không...Á, anh..."

Nguyên Nhị sửng sốt một lát rồi hoàn hồn. "Anh Nghiên Chi, là anh à."

So với vẻ mặt kinh ngạc của cô thì Mục Nghiên Chi chỉ lộ ra vẻ mặt vân đạm phong khinh. Anh nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục công việc trên tay, năm ngón tay thon dài cầm muỗng nhẹ nhàng đánh thứ trong nồi, sau khi nếm thử độ ngọt mới tắt bếp.

Đặt chiếc muỗng xuống Mục Nghiên Chi mới xoay người rửa tay. Trên môi anh là nụ cười nhạt, khi nhìn về phía cô gái nhỏ khuôn mặt của anh lập tức hiện lên vẻ ôn nhu dễ dàng phát hiện ra.

Giây tiếp theo anh liền vẫy vẫy tay với Nguyên Nhị, ôn nhu nói: "Lại đây nào."

"Hì hì..."

Trên mặt cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, dẫm lên đôi dép lê màu vàng hình con vịt "Lộc cộc" chạy tới trước mặt Mục Nghiên Chi rồi đứng yên ở đó. Cô ngẩng đầu liếc anh một cái sau đó lại tò mò nhìn vào trong nồi, cắn cắn môi dưới, ngón tay chỉ vào cái nồi kia hỏi: "Anh Nghiên Chi, cái này là anh làm sao?"

Mục Nghiên Chi nghe ra một tia mong chờ từ trong giọng nói của cô, anh trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Ừ."

"Thích không?" Anh lại hỏi.

Nguyên Nhị không chút suy nghĩ gật đầu thật mạnh. Cô đi qua cầm lấy cái muỗng tựa như muốn trực tiếp ăn trong nồi.

Thanh âm Mục Nghiên Chi từ bên cạnh vang lên. "Đặt xuống ngay."

Nguyên Nhị quay đầu liền thấy anh đang nhíu mày, cô còn chưa kịp nói lời nào thì người kia đã bước tới đoạt lấy cái muỗng trong tay cô rồi duỗi tay cốc đầu cô một cái. "Em không biết là đang nóng sao. Bị phỏng thì phải làm sao."

Anh nhẹ nhàng đẩy Nguyên Nhị ra, nâng cằm nhìn về cái bàn cách đó không xa. "Em đi tới chỗ đó ngồi chờ một lát, anh sẽ chuẩn bị cho em."

"Ồ."

Mục Nghiên Chi nhìn cô vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, bộ dáng đúng là tham ăn mà. Khuôn mặt căng chặt của anh cũng dần thả lỏng, lắc đầu bất đắc dĩ cười cười.

Xoay người, anh lấy một cái bát màu trắng từ quầy tiêu độc bên cạnh. Bên trên có hình vẽ manga, anh biết Nguyên Nhị thích một tác giả truyện manga cho nên đã đặc biệt đi mời người này vẽ riêng cho mình. Không đơn thuần chỉ một cái là xong, đến cái đĩa, cái muỗng, chiếc đũa, ly nước, tất cả đều có.

Bát như thế này đã hỏng mấy cái. Sau khi anh biết lại làm thêm mấy bộ nữa, đơn giản là vì cô thích.

Nhớ lại bộ dáng vui mừng của cô khi thấy những thứ này quả thực là giống như chim nhỏ ăn được con sâu béo tốt, ríu rít nói lời dễ nghe, cười đến khóe miệng kéo tận mang tai. Nghĩ tới đây thì vẻ tươi cười trên mặt Mục Nghiên Chi nhiều hơn vài phần, thậm chí đôi mắt cũng nhiễm một tầng ý cười, lấp lánh tỏa sáng.

Múc xong một bát cháo đậu phộng hạnh nhân anh liền bưng tới cho Nguyên Nhị. Anh vừa đi vừa dùng muỗng đánh cháo để làm giảm đi độ nóng.

"Nhanh nhanh nhanh..."

Bàn ăn bên kia cô gái nhỏ sớm đã gấp không chờ nổi, thấy Mục Nghiên Chi đi tới thì lập tức vươn tay. "Anh nhanh lên một chút cho em."

Mục Nghiên Chi liếc cô một cái, trực tiếp lướt qua rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh..

Nguyên Nhị sửng sốt một chút, trong nháy mắt có chút không cao hứng. Cô xoay người trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Mục Nghiên Chi thấy cô mang theo ánh mắt "Cừu hận" nhìn mình, anh cong cong khóe miệng, cũng không ngẩng đầu. "Vẫn còn nóng, em chờ một chút."

Nguyên Nhị phồng quai hàm, thở dài một hơi. "Được rồi."

Cô xoay người ghé vào mặt bàn, đầu gối lên cánh tay nhìn người đàn ông bên cạnh.

Từ trước tới nay cô vẫn luôn biết Mục Nghiên Chi rất đẹp trai. Cũng có rất nhiều cô gái thích anh, bởi vì từ nhỏ tới lớn có không ít cô gái nhờ cô giao thư tình cho anh. Cô đã từng chuyển thư giúp bọn họ, bất quá cũng chỉ có một lần.

Nguyên Nhị bất giác nhớ tới người đàn ông khi đó đã nổi trận lôi đình ném thư tình vào thùng rác rồi lại nhìn người đàn ông vì cô mà nấu đồ ăn, vì sợ cô bị bỏng mà tự giác làm nguội đồ ăn, có điểm khó tưởng tượng đây là cùng một người.

Từ đó về sau Nguyên Nhị chưa làm qua chuyện như vậy. Cô bắt đầu cự tuyệt những cô gái đó, dần dần cũng không có ai nhờ cô đưa thư tình.

Nhưng về sau cô đã nghe thấy đề tài về mình, dường như càng nhiều.

Cô chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ.

Cô chẳng qua chỉ là đứa trẻ đáng thương được Mục gia đại phát từ bi nhận nuôi dưỡng.

Cô chẳng qua chỉ là...một người không quan trọng ở Mục gia.