Linh Nhân Lệ

Chương 22



“Nương…nương…đừng bỏ Thu nhi! Nương đừng chết, nương đi rồi Thu nhi biết làm sao? Nương…”

Trong giấc mộng, Ly Thu nhìn thấy mẫu thân y, nữ tử hiền dịu nhất trên thế gian, vậy mà lại treo cổ tự vận kết thúc sinh mệnh mình.

Vì cái gì nương không cần y? Vì cái gì nương lại chọn cách rời bỏ trần thế như thế?

“Nương…đừng bỏ lại Thu nhi, Thu nhi sẽ ngoan, Thu nhi sẽ ngoan mà, nương…”

Ly Thu vươn tay muốn ôm lấy mẫu thân y, những tưởng chạm vào rồi lại đột ngột vô tung, nương đã chẳng còn đó.

Sư ca đang ở phía xa cười thật tươi, y nhìn Ly Thu rồi cất tiếng gọi “Thu nhi…”

“Sư ca, sư ca, Thu nhi rất nhớ ngươi..!” Ly Thu nhào vào lòng sư ca y, nhưng chỉ còn là một mảnh hư không.

Bóng dáng sư ca y vẫn mơ hồ ở nơi rất xa, y nói “Thu nhi, sư ca phải đi rồi, ngươi nhớ hảo hảo chiếu cố bản thân mình.”

“Không, đừng, sư ca đừng đi, đừng bỏ lại Thu nhi! Sư ca đừng chết, không đáng đâu, người kia không đáng để ngươi tìm đến cái chết, hắn không thương ngươi, hắn đã quên ngươi rồi! Hắn đã tổn thương ngươi mà, sư ca, sao ngươi ngốc như vậy, ngươi sao lại vì hắn mà chết đi?”

Sư ca y vẫn mỉm cười nhìn y nói, “Thu nhi, là ngươi không hiểu, ngươi vẫn không hiểu đấy thôi.”

“Không hiểu, Thu nhi không hiểu, Thu nhi chỉ cần sư ca thôi, sư ca đừng đi, sư ca không phải vẫn khen Thu nhi ngoan nhất sao? Ngươi chẳng phải nói sẽ bảo vệ Thu nhi sao? Sư ca đừng bỏ Thu nhi lại một mình, Thu nhi sợ lắm!”

Ly Thu chạy vội về phía trước muốn nắm lấy tay sư ca, nhưng chỉ nháy mắt sư ca y đã biến mất, chỉ còn lại một mình y lạc lõng giữa chốn mây mù trắng xóa không phân nổi phương hướng.

“Thu nhi…Thu nhi…” Ly Thu đột nhiên nghe thấy có người gọi tên y, là thanh âm của Hoàng Phủ Kỳ.

“Văn An…Văn An, ta ở đây, Văn An…ngươi mau cứu ta, ta không ra khỏi đây được, ta làm thế nào cũng không ra khỏi chỗ này được…”

“Thu nhi, chẳng phải ta ở đây sao?” Ly Thu xoay người, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ đứng phía sau lưng y.

“Văn An, ta sợ lắm. Mẫu thân chết rồi, sư ca cũng chết rồi, bọn họ đều không cần ta!” Thu nhi nhào thẳng vào lòng Hoàng Phủ Kỳ, lạ thay lần này hắn lại không hề biến mất.

“Thu nhi…” Hoàng Phủ Kỳ ôn nhu cất giọng gọi y.

Ly Thu ngẩng đầu muốn cười với hắn, nhưng lại chỉ thấy trong mắt Hoàng Phủ Kỳ toàn những khinh bỉ vô cùng chán ghét, hắn đẩy thân mình y đang ôm lấy hắn ra rồi nói với y rằng, “Ngươi là đồ con hát dơ bẩn, ngươi không phải Thu nhi của ta, cút đi!”

“Văn An, ta là Thu nhi mà! Ta sẽ ngoan, ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi đừng ghét bỏ ta, ngươi đừng không thương ta, đừng đem ta cho kẻ khác, đừng mà…Văn An, cứu ta đi, ngươi không cần ta sao, tại sao đến cả ngươi cũng không cần Thu nhi nữa…” Ly Thu gắng gượng vùng vẫy, y muốn ôm lấy Hoàng Phủ Kỳ đang từng bước từng bước lùi về sau như muốn tránh né khỏi y.

Vậy mà ngay lúc ấy, y lại thấy chính mình bị một kẻ khác ôm vào, ấy là Hoàng Phủ Hùng, không, còn có cả Vương Thiếu Lăng, Lý Ngao, còn có rất nhiều rất nhiều những kẻ xa lạ mà y không hề biết mặt.

“Không, đừng đụng vào ta, đừng chạm vào, Văn An, cứu ta với, Văn An!!!” Ly Thu khản giọng mà gào lên tưởng như muốn cạn kiệt cả sức lực, nhưng khóe mắt y vẫn khô cạn, không một giọt nước mắt.

“Thu nhi, ta ở đây mà, Thu nhi..” Hoàng Phủ Kỳ nắm chặt lấy bàn tay đang quơ loạn xạ giữa không trung của Ly Thu, kéo đến áp vào một bên má của mình nhẹ nhàng ve vuốt.

Hắn nghe thấy Thu nhi gọi nương, nghe thấy Thu nhi gọi sư ca, cũng nghe y gọi đến tên của mình, y gọi hắn là ‘Văn An’.

Cái tên đã từ rất lâu rồi hắn không hề nghe y gọi, khi y nằm mơ lại gọi tên hắn như thế.

Thu nhi, ngươi mơ thấy ta sao?

Thu nhi, có phải trong mơ ta vẫn thương tổn ngươi phải không?

Thu nhi, ngươi luôn ngoan ngoãn như thế phải chăng vì luôn sợ hãi bị người khác vứt bỏ?

Thu nhi, ngươi cho tới tận giờ một lần cũng chưa từng khóc, có phải vì không còn có thể khóc được nữa?

Thu nhi, ngươi sợ hãi sao, ngươi sợ ta đem ngươi đưa cho kẻ khác như thế sao?

Thu nhi, ta chưa từng không cần ngươi mà, ta vẫn luôn để ngươi theo bên người ta chẳng phải sao?

Thu nhi, ta đang ở ngay cạnh ngươi đây, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi!

Thu nhi, ta đang nắm tay ngươi đây, ngươi có cảm giác được không?

Thu nhi, ta sẽ yêu thương ngươi giống như trước kia đã từng yêu thương ngươi.

Thu nhi, ngươi muốn về Ly Thu Uyển phải không, ta sẽ cùng ngươi về đó có được hay không?

Thu nhi, đừng sợ đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh ngươi.

Dường như nghe được những lời thầm thì của Hoàng Phủ Kỳ, cuối cùng Ly Thu cũng bình tĩnh trở lại tiếp tục ngủ yên.

Hoàng Phủ Kỳ cảm thấy đau lòng, nhìn khuôn mặt Ly Thu tái nhợt đẫm mồ hôi, từng giọt lệ của hắn nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngươi từng nói ngươi hận ta, nhưng mà, nếu như ngươi hận ta, vì cớ gì trong giấc mơ vẫn luôn gọi tên ta?

Thu nhi, vì sao chúng ta lại thành ra thế này?

Tiểu Ngọc chờ thuốc sắc xong đã bưng trở lại phòng,

“Bẩm Hoàng thượng, đây là thuốc cho công tử.” Tiểu Ngọc dâng chén thuốc đến trước mặt Hoàng Phủ Kỳ.

“Đưa trẫm, trẫm cho y uống.” Hoàng Phủ Kỳ ngồi xuống giường, cực kỳ cẩn trọng mà ôm lấy thân thể yếu đuối của Ly Thu, để y ngồi dậy dựa vào lòng mình.

Sau đó hắn cầm lấy chén thuốc tự mình uống một ngụm, rồi cúi người mớm cho Ly Thu.

Đôi môi khô nứt nẻ của Ly Thu vừa tiếp xúc với nước thuốc ẩm ướt, liền tự động mút vào.

Một ngụm lại một ngụm uống hết chén thuốc được Hoàng Phủ Kỳ mớm cho, mãi cho đến ngụm cuối cùng đầu lưỡi còn tham lam lưu luyến quấn quanh miệng y.

Hoàng Phủ Kỳ tiếc nuối mà bất đắc dĩ rời khỏi đôi môi ướt át của Ly Thu, hắn biết nếu cứ tiếp tục như thế hắn sẽ khống chế không nổi bản thân mình.

Ai… khó trách tấu chương đám đại thần dâng lên nhất nhất đều cho y là tai họa là yêu nghiệt, Hoàng Phủ Kỳ hắn thực sự là say mê y đến vô phương kiềm chế.

Lại nhẹ nhàng đem Ly Thu trở lại giường đắp chăn cho y, đặt cả cánh tay còn đang ở ngoài vào trong chăn.

Lúc cầm lấy cổ tay y hắn đột nhiên nhớ tới vết sẹo nhạt màu nọ.

Hắn từng hỏi Ly Thu nguyên nhân, y chỉ nói là do không cẩn thận làm vỡ chén bị cắt phải.

Nhưng mà, làm gì có ai không cẩn thận cắt đứt mặt trong cổ tay bao giờ?

Hoàng Phủ Kỳ suy tư một hồi, quay sang nhìn Tiểu Ngọc đang đứng một bên hỏi, “Vết sẹo trên tay y này là vì sao mà có?”

“Dạ… là…. công tử không cho nô tì nói ra..” Tiểu Ngọc sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống đất.

“Trẫm cho phép nói!”

“Là cái đêm Hoàng thượng nghênh thú Hoàng hậu, công tử tự tay cắt đứt.” Tiểu Ngọc nhớ tới đêm ấy, ký ức dường như mới chỉ ngày hôm qua.

“Ngươi nói y cắt cổ tay tự sát?” Hoàng Phủ Kỳ cực kỳ ngỡ ngàng, rồi sau đó là kinh sợ cùng tiếc thương.

“Dạ, giả lúc đó nô tì không cảm thấy bất ổn chạy vào phòng thì công tử đã…đã… Nhưng dù sao về sau công tử cũng tự mình suy nghĩ thông suốt, còn sai nô tì đi tìm thuốc đến để băng bó vết thương.”

Hoàng Phủ Kỳ yên lặng không hỏi gì thêm, chỉ chăm chăm đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường, chẳng biết nghĩ gì mà đăm chiêu đến ngẩn ngơ.

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na