Linh Nhân Lệ

Chương 18



“Gia, ngài thấy sao?” Trong mắt phấn chấn thấp thoáng, Ly Thu nhìn Lý Ngao đối diện.

“Ngươi muốn ta đoạt vị?” Lý Ngao khó tin nhìn Ly Thu trước mắt trông vẫn mềm yếu như xưa.

“Đã đến nông nỗi này rồi, chẳng lẽ Gia còn định ngồi yên trong Tướng quân phủ chờ chết sao? Thừa dịp trong tay ngài còn nắm mười vạn đại quân, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường [1], đợi đến lúc Hoàng thượng tước đoạt binh quyền rồi Gia có vùng vẫy cũng không tránh khỏi cái chết” Khuôn mặt tươi cười của Ly Thu bỗng nhiên khiến Lý Ngao cảm thấy sợ hãi, còn đâu Thu Quan Nhi nhu thuận ngoan ngoãn lúc xưa nữa?

“Gia, ngài còn do dự cái gì vậy?” Ly Thu chậm chạp cởi bỏ đai lưng, y phục lập tức tuột xuống khuỷu tay y, bờ vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh trắng muốt lồ lộ trong đáy mắt Lý Ngao.

Mồ hôi chảy ra trên trán, ánh mắt hắn cũng không dám hướng về phía thân thể Ly Thu nhìn thêm nữa.

“Gia, lẽ nào đã vài năm ngài một chút cũng không nhớ ta sao?” Ly Thu vươn tay quấn lấy cổ Lý Ngao, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên người hắn, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời y mong muốn.

“Trẫm cho là Lý Tướng quân đã sớm có đáp án rồi” Một bàn tay vén lên tấm mành đỏ tươi phía sau sương phòng, thanh âm lạnh như băng vang lên đột ngột đến dị thường.

Ly Thu giật mình buông tay quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Kỳ từ phía sau mành che chầm chậm đi tới, khóe miệng kéo lên ý cười lạnh lùng.

“Ngươi sao lại…” Ly Thu hoàn toàn không nghĩ tới, nguyên lai Hoàng Phủ Kỳ đã sớm ẩn thân phía sau sương phòng, “Lẽ ra ta nên sớm phát hiện Lý Tướng quân có chút không ổn” Ly Thu cười lạnh hai tiếng, giờ mới hiểu được nguyên do Lý Ngao gượng gạo bất thường.

“Ly Thu, ngươi thực cho rằng trẫm bị ngươi mê hoặc đến vô năng hồ đồ sao?” Theo tầm mắt lướt qua nửa thân để trần của Ly Thu, ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ lại lạnh đi một phần.

“Hoàng Thượng nghi ngờ từ khi nào?” Ly Thu kéo lại vạt áo, cúi đầu mân mê ngón tay mở lời hỏi.

“Từ lúc ngươi nhào vào lòng trẫm nói Vương Thiếu Lăng cường bạo ngươi”

“Vậy sao ngươi còn chém cả nhà Vương Thừa tướng?” Ly Thu kinh ngạc hỏi.

“Vương gia quyền khuynh tam triều đã sớm nên trừ bỏ. Trẫm vốn đã có dự định này, chỉ là thuận nước đẩy thuyền [2] thôi. Còn ngươi, câu dẫn Vương Thiếu Lăng xong xuôi, bên này lại xúi giục Lý Tướng quân làm phản? Ly Thu, rốt cuộc ngươi ôm lòng dạ gì ở lại bên trẫm?”

“Chẳng phải tâm tư gì to lớn, đơn giản là ta hận ngươi.” Ly Thu bình thản đáp lời, không nhẹ không nặng, lại châm lên lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Kỳ chôn giấu đã lâu.

“Ly Thu, ngươi chẳng qua chỉ là một con hát, trẫm đối ngươi vậy còn chưa đủ tốt hay sao? Ngươi lại diễn kịch trước mắt trẫm như thế? Trên đài diễn xướng thôi không nói đi, ngươi thực nghĩ rằng mình có bản lĩnh thao túng triều đình trước mặt trẫm? Đừng quên, trẫm từ nhỏ chơi loại trò chơi này mà lớn lên, trong cung trẫm so với ngươi diễn kịch còn nhiều hơn!”

“Tiểu nhân đương nhiên biết rõ Hoàng thượng người giỏi nhất là diễn kịch, năm đó tại Ly Thu Uyển chẳng phải đều là diễn cả sao?! Hoàng thượng sắm vai Văn An dịu dàng săn sóc yêu mĩ nhân không cần giang sơn cao thâm khéo léo đến thế, bằng không làm sao hôm nay Hoàng thượng có thể an ổn vô ưu ngồi trên long ỷ cho được? Tiểu nhân thực bội phục người vô cùng! Ngàn ân vạn sủng của Hoàng thượng đó giờ chỉ sợ cũng là chơi đùa cả thôi, Hoàng thượng người buồn chán vậy sao? Cảm thấy đùa bỡn Ly Thu rất thú vị?”

“Đúng là rất thú vị, nói sao thì nói, cùng giường với Thu nhi thực rất tốt!” Bàn tay Hoàng Phủ Kỳ len vào cổ áo Ly Thu, cố sức cấu véo ***g ngực y, miệng không quên tiếp tục nói “Dáng vẻ lẳng lơ này, chúng phi tần hậu cung của trẫm làm sao so bì được với con hát ngàn người cưỡi vạn người đè như ngươi?”

Ly Thu nghe được, trong lòng đau thắt, lại vẫn kiên cường cắn răng nín thở, chịu đựng cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền tới, nhưng khuôn mặt vẫn nhịn không được khiêu khích mà đỏ bừng lên.

“Đã đến bực này rồi, trẫm cũng nói cho ngươi rõ. Kỳ thực Lý Tướng quân luôn là tâm phúc của trẫm, năm đó cũng là Lý Tướng quân có ý thiết yến, để trẫm thuận lý thành chương [3] mua ngươi về. Bằng không, ngươi nghĩ sao trẫm có thể yên tâm giao phó mười vạn đại quân cho hắn? Ly Thu à Ly Thu, ngươi một mực tìm tới tâm phúc của trẫm xúi giục làm phản, cũng không nghĩ xem bản thân mình tính tới cùng có bao nhiêu bản lĩnh? Muốn đấu với trẫm, ngươi chưa đủ khả năng đâu!”

Lời vừa dứt, vẻ mặt Ly Thu cứng đờ, sắc đỏ chẳng thấy chỉ còn lại vẻ tái nhợt, Hoàng Phủ Kỳ nhìn vậy cũng không hiểu là tư vị gì, dừng động tác trên tay, hắng giọng rồi mới quyết tuyệt nói “Lý Tướng quân, lần này ngươi có công, trẫm thưởng cho ngươi con hát này một đêm, muốn làm gì tùy ngươi. Có điều ngàn vạn đừng đùa tới chết, trẫm còn chờ y về làm ấm giường!” Hoàng Phủ Kỳ vung tay ném Ly Thu xuống giường.

“Cái này… thần sợ hãi, vạn lần không dám” Lý Ngao một bên chứng kiến đã sớm đổ mồ hôi lạnh.

“Tướng quân chẳng lẽ muốn phụ ý tốt của trẫm sao?” Nói ban thưởng là ban thưởng, hảo hảo hưởng dụng đi. Trẫm sẽ không cùng ái khanh chấp nhặt một con hát.”

Hoàng Phủ Kỳ vỗ vỗ vai Lý Ngao, tầm mắt như trước nhìn Ly Thu quật cường trừng mắt, sải bước ra ngoài, “Nhớ kỹ mai sai người đưa y về là được.”

Lý Ngao nhìn Hoàng thượng đã rời khỏi, mới lắc đầu cười khổ xoay người lại.

Thấy được Ly Thu ngồi trên giường, lần lượt từng chiếc cởi y phục chính mình.

Lý Ngao hoảng hốt nói “Thu Quan Nhi ngươi đang làm cái gì?”

“Làm chuyện Gia muốn làm, hay là Gia muốn tự mình cởi hộ ta? Vậy cũng được” Ly Thu ngừng tay, cứ thế ngẩn ra nhìn Lý Ngao.

“Thu Quan Nhi cớ gì phải tự làm khổ mình?” Lý Ngao có chút đau lòng, dù sao trước kia hắn cũng từng thích con hát nhu thuận này.

“Ngươi không hận ta? Ta giật dây ngươi bức vua thoái vị, hoặc giả một lần mất cảnh giác kẻ đầu tiên rơi đầu sẽ là ngươi, kỳ thực là ta đã hại ngươi.”

“Ngươi vì cái gì…”

“Bởi vì ta hận, ta hận tất cả các ngươi! Hận các ngươi chẳng khác gì đám cẩu động dục đè lên người ta coi ta như nữ nhân, hận các ngươi làm nhục ta khiến ta cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu tới mức không thể tẩy sạch được nữa! Cho nên ta muốn các ngươi chết! Tốt nhất là chết hết!”

Ly Thu điên cuồng hét lên, giống như muốn trút hết đau đớn nhục nhã tận đáy lòng.

[Bỏ đi, nhìn ngươi đã thấy ghê tởm, trẫm không có hứng thú với loại ti tiện ngàn người cưỡi vạn người đè!]

[Dáng vẻ lẳng lơ này, chúng phi tần hậu cung của trẫm làm sao so bì được với con hát ngàn người cưỡi vạn người đè như ngươi?]

Từng câu từng lời này, tựa roi da xát muối tàn nhẫn quất vào lòng Ly Thu.

Y hận, y hận từng kẻ chạm vào thân thể y.

Những kẻ không nhớ nổi tên, rồi Lý Ngao, rồi Vương Thiếu Lăng, rồi Hoàng Phủ Hùng.

Nếu không phải vì bọn hắn, bản thân sao có thể bị Hoàng Phủ Kỳ vũ nhục mà bất lực phản kháng?

Y có thể nói “không phải như vậy” sao? Y có thể nói bản thân không phải là con hát ti tiện sao?

Ở trước mặt hắn, đến cả tư cách giữ gìn tôn nghiêm của chính mình, y cũng chẳng có.

“Con mẹ ngươi rốt cuộc muốn làm hay không?! Đường đường một Tướng quân chẳng lẽ làm không nổi?”

Ly Thu phẫn hận lao vào cào cấu trên người Lý Ngao.

Lý Ngao cuối cùng cũng bị chọc giận, máu nóng vừa bốc lên liền lập tức không thể kiềm lại nữa.

Hai ba động tác kéo rơi áo trong của Ly Thu, áp y lên đệm, vừa chạm đến da thịt non mềm như tơ kia nửa phần lý trí cũng chẳng còn sót lại một chút.

Ly Thu để mặc kẻ nằm trên nâng thắt lưng y lên, kéo hai chân y mở thật rộng, cảm giác đau nhức tê dại xông thẳng từ hạ thân lên tới đỉnh đầu, nhưng y chỉ mở to hai mắt, trống rỗng nhìn trần nhà một màu đen kịt.

Thân thể lay động, y tựa hồ nhìn thấy gương mặt Hoàng Phủ Kỳ hiện ra giữa đêm đen mờ mịt, thâm tình dịu dàng, nụ cười chân thành, đó là Văn An của y, Văn An luôn ở bên y suốt những tháng năm tưởng như giấc mộng, Văn An ngụ tại Ly Thu Uyển luôn luôn nói yêu y.

Hiện thực tàn nhẫn giao hòa cùng mộng cảnh tươi đẹp nhấn chìm Ly Thu vào hỗn loạn điên cuồng, y chẳng màng đến thân thể đau đớn tột cùng mà mở miệng cười lớn, nhưng thanh âm ra tới miệng lại chỉ là những tiếng khóc vỡ vụn, đứt quãng không thành câu.

Lệ tràn ra khỏi khóe mắt khô cạn, như thủy tinh vụn nhỏ, chớp mắt lặng lẽ tan biến trong bóng đêm khôn cùng.

——————————–

[1] Tiên hạ thủ vi cường (先下手为强): ra tay trước mới có thể chiếm được lợi thế

[2] Thuận nước đẩy thuyền: Nguyên văn là 顺水推舟 (thuận thủy thôi chu), ý chỉ việc biết thời thế, lợi dụng cơ hội tốt để làm việc mình muốn

[3] Thuận lý thành chương (顺理成章): hợp tình hợp lý

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na