Linh La Giới

Chương 94: Bích Thuỷ Chi Tâm



Sau một tràng chém giết kinh thiên động địa, bên trong thung lũng lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh lúc đầu! Con linh thú kia đã hoàn toàn biến mất!
 
Trong lòng Hạ Ngôn thật lâu sau vẫn không thể hồi phục lại được. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến một trận chiến cường đại như thế! Một người, một linh thú này đã đạt tới một thực lực cường đại mà Hạ Ngôn chưa từng gặp qua.
 
"Vù!"
 
Hạ Ngôn trốn sau một khối đá lớn một lúc, đột nhiên cảm giác được trước mặt có một bóng người chớp động, mang theo một tiếng xé gió rất nhỏ.
 
- Ồ!?
 
Hạ Ngôn xoay chuyển mắt, trong lòng hoảng hốt!
 
Bởi vì trên tảng đá lớn trước mặt hắn, hắc y nhân kia đã đứng ở đó! Hắc y nhân này phát hiện ra Hạ Ngôn! Khoảng cách vài trăm thước, Hạ Ngôn căn bản là không thể cảm giác ra chút động tĩnh gì, hắc y nhân đó đã tới trước mặt Hạ Ngôn rồi! Tốc độ của người này quả là cực kỳ khủng bố. Nếu người này muốn đánh Hạ Ngôn thì chắc chắn Hạ Ngôn đã là người chết, căn bản không có chút lực hoàn thủ nào!
 
Tốc độ của Hạ Ngôn trước đây vẫn luôn là một thứ để hắn kiêu ngạo. Khi còn ở thành Ngọc Thuỷ, thân pháp và tốc độ của hắn cũng khiến nhiều Linh sư phải ngạc nhiên thán phục. Nhưng hiện tại trước mặt lão nhân này thì chênh lệch của hai người giống như của một đứa nhỏ và người trưởng thành vậy!
 
Ánh mắt nhìn lại, Hạ Ngôn giờ mới thấy được rõ ràng khuôn mặt của hắc y nhân này. Đây là một lão già thoạt nhìn chừng sáu bảy mươi tuổi. Tuy nhiên đôi mắt của lão già này lại tản mát ra một cỗ quang mang kỳ lạ, khiến cho người ta cảm giác lão còn rất trẻ, sức sống tràn ra xung quanh! Ánh mắt lão rất sáng, bộ râu trên cằm cũng đã hơi trắng, quần áo trên người cũng thuộc loại xa hoa đắt tiền!
 
Lúc này, Hạ Ngôn ngai cả thở lớn cũng không dám, vẫn không chút nhúc nhích, kinh ngạc nhìn lão già này!
 
- Người trẻ tuổi! Lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám một mình tiến vào Mê Vụ Sơn Cốc này!
 
Đột nhiên lão già mở miệng nói chuyện, thanh âm rất âm trầm. Tuy nhiên lại không có chút hàm ý nào là không vui cả.
 
- Ta tới tìm Tỳ Bà Thảo!
 
Thân hình Hạ Ngôn chấn động, thành thật nói.
 
Nghe được lão già nói chuyện, trong lòng Hạ Ngôn cũng thầm thở phào một hơi!
 
- Tỳ Bà Thảo? A! Trong Mê Vụ Sơn Cốc này quả thật có Tỳ Bà Thảo sinh trưởng. Nhưng trong này tràn ngập sương mù, ngươi làm sao có thể tìm được? Người trẻ tuổi, không ngờ vận khí của ngươi cũng không tồi, không ngờ vào được rất xa!
 
Ánh mắt lão già chợt loé lên, đầu tiên là nhíu nhíu mày nói. Sau đó trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười. Ngón tay lão khẽ động, sương trắng bốn phía đang dần tụ lại lại lần nữa mạnh mẽ tán về bốn phía.
 
Hạ Ngôn than nhẹ nói:
 
- Ta rất cần Tỳ Bà Thảo nên cho dù khó tìm được, ta cũng phải tới đây thử thời vận!
 
Trước khi tới nơi này, Hạ Ngôn cũng không biết tình cảnh của Mê Vụ Sơn Cốc là như thế. Mê Vụ Sơn Cốc này dường như thật lâu rồi chưa có dong binh nào tiến vào.
 
- Ha ha! Vận khí của ngươi quả là không tồi! Nếu không phải là ta cũng trùng hợp tiến vào Mê Vụ Sơn Cốc, đánh nhau với con Bạch Thạch Hổ kia thì chỉ sợ lúc này ngươi đã sớm bị Bạch Thạch Hổ kia giết chết!
 
Lão già nhìn nhìn Hạ Ngôn, thờ ơ nói.
 
Hạ Ngôn nghe thế lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Nghe ý tứ của lão già thì con linh thú kia chính là Bạch Thạch Hổ! Mà Bạch Thạch Hổ vẫn chiếm cứ Mê Vụ Sơn Cốc này, coi như đây là lãnh địa của mình. Nếu có nhân loại tiến vào lãnh địa của linh thú thì quả thực có thể lọt vào công kích trí mạng!
 
Trong lòng Hạ Ngôn thở phào một hơi thật dài! Đây đúng là vận khí tốt!
 
- Tuy nhiên ta cũng muốn cảm ơn ngươi! Nếu không phải ngươi đột nhiên đi tới, có lẽ ta cũng không thể dọa cho con Bạch Thạch Hổ kia sợ mà chạy mất!
 
Lão già lại lên tiếng, cười nói.
 
- Thật sao?
 
Hạ Ngôn nao nao.
 
Thân thể lão già hơi động, từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, đứng ở bên người Hạ Ngôn.
 
- Con Bạch Thạch Hổ này chiếm cứ Mê Vụ Sơn Cốc đã ba mươi năm. Ba mươi năm này ta và nó đã giao chiến mười lần. Đây là lần thứ mười! Chín lần trước đây ta đều bị thất bại!
 
Lão già thở dài một hơi, chậm rãi nói. Ánh mắt nhìn về phía sương trắng nồng đậm xa xa.
 
- Mười lần?
 
Hạ Ngôn chấn động! Ba mươi năm, mười lần. Như vậy cứ trung bình ba năm đánh nhau một lần!
 
Nhìn thấy Hạ Ngôn trợn to mắt, lão già mỉm cười nói tiếp:
 
- Không lâu trước đây, ta đã làm ra cây tiên này. Cây tiên này là vũ khí tốt nhất để đối phó với Bạch Thạch Hổ! Bạch Thạch Hổ trời sinh phòng ngự siêu cường, cho dù những bảo kiếm bình thường chém sắt như chém bùn cũng khó có thể thương tổn được nó mảy may. Cho nên cây tiên này chính là binh khí tốt nhất để đối phó với nó, trường tiên còn dùng để đối phó với cái đuôi của nó! Phương pháp công kích đáng sợ nhất của Bạch Thạch Hổ không phải là móng vuốt và răng nanh, cũng không phải là lực lượng cường đại vô cùng của nó mà chính là cái đuôi!
 
Hạ Ngôn vừa rồi cũng nhìn thấy thời điểm Bạch Thạch Hổ sử dụng cái đuôi thì lão giờ mới sử dụng cây trường tiên trói chặt mấy cái đuôi của nó, rồi sau đó mới đánh lui Bạch Thạch Hổ.
 
- Vừa rồi khi ta nhìn thấy Bạch Thạch Hổ cùng giao chiến với người vẫn bị ở vào thế hạ phong mà!
 
Thần sắc Hạ Ngôn có chút khó hiểu nói.
 
Lão già cười ha hả, sau đó mới nói:
 
- Đó là bởi vì có ngươi xuất hiện, bằng không nó cũng không rơi xuống thế hạ phong. Ba ngày qua nó và ta thế lực ngang nhau. Bạch Thạch Hổ là linh thú, có được trí tuệ và linh tính nhất định! Tuy nhiên nó cũng không thông minh giảo hoạt như nhân loại. Khi ngươi xuất hiện, Bạch Thạch Hổ đã phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, phải phân tâm để đề phòng ngươi đột nhiên đánh lén cho nên mới rơi xuống thế hạ phong. Do đó ta mới nói là phải cảm ơn ngươi!
 
Hạ Ngôn đã minh bạch! Tuy nhiên lão già này nói đã đánh nhau kịch liệt với Bạch Thạch Hổ tới ba ngày khiến Hạ Ngôn trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Càng làm Hạ Ngôn đổ mồ hôi hột là hoá ra ngay khi hắn xuất hiện đã bị lão già và Bạch Thạch Hổ phát hiện ra!
 
- Người trẻ tuổi! Thực lực của người quả không tệ! Tuổi như thế mà đã tiếp cận cảnh giới Linh sư! Tương lai tiền đồ không thể hạn lượng được!
 
Ánh mắt lão già đột nhiên sáng ngời, giống như vừa mới thấy được thực lực Hạ Ngôn, cẩn thận quan sát hắn!
 
- Chậc chậc! Không tệ không tệ!
 
Lão vừa nói vừa gật đầu, những sợi tóc bay phất phơ!
 
- Đúng rồi, ngươi là người của thành nào? Đã tiến vào học viện nào tu luyện hay chưa? Người trẻ tuổi, tiến vào học viện có rất nhiều ưu đãi, đối với thành tựu sau này của ngươi cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn!
 
Tròng mắt lão già hơi chuyển, cười tủm tỉm nói.
 
Hạ Ngôn có chút kỳ quái, hơi nhíu mày một chút nhưng vẫn vội vàng thành thật nói:
 
- Ta là người của thành Ngọc Thủy, còn chưa tiến vào học viện nào. Tuy nhiên tới tháng chín ta sẽ tới thành Tử Diệp để tham gia khảo hạch của Học viện Tử Diệp!
 
- Ồ! Ha ha. tốt lắm! Tốt lắm!
 
Lão già ngửa đầu cười ha ha nói. Bộ quần áo màu đen trên người lão khẽ lay động theo.
 
"Vù!"
 
Đột nhiên cánh tay lão già vươn về phía trước, sau đó vẽ lên một cái vòng tròn ở giữa không trung.
 
Tiếp theo, một cỗ lực lượng tinh thuần nhè nhẹ liền mãnh liệt phun ra! Hạ Ngôn ở gần nên rõ ràng cảm giác được luồng năng lượng này. Tuy nhiên năng lượng này hiển nhiên không phải là công kích Hạ Ngôn mà quấy động sương mù nơi này, hình thành một cái lốc xoáy.
 
Qua thời gian mấy lần hô hấp, lốc xoáy này không ngừng phóng đại! Bàn tay lão già ngừng múa may, phất một cái lên phía trên.
 
Liền xuất hiện một màn khiến người ta kinh ngạc. Chỉ thấy sương mù dày đặc mấy trăm thước xung quanh nơi này, toàn bộ như có sinh mệnh, hướng về phía xa xa hoặc phía trên du động rất nhanh!
 
Chỉ giây lát, lấy chỗ Hạ Ngôn và lão già làm trung tâm, mấy trăm thước xung quanh liền trở nên rõ ràng.
 
- Mau đi tìm Tỳ Bà Thảo mà ngươi cần đi. Trong Mê Vụ Sơn Cốc này được Tỳ Bà Thảo cũng không khó, bình thường nó vẫn hay sinh trưởng trên những vách đá.
 
Lãp già vội vàng hướng về Hạ Ngôn nói, đồng thời quét ánh mắt về vách núi bốn phía.
 
Vừa rồi vì chú ý trận chiến một người một thú nên Hạ Ngôn không quá để ý tới vách đá bốn phía, lúc này tất nhiên là hết sức chăm chú lợi dụng cơ hội này để tìm kiếm!
 
Vách núi hai bên, căn bản không thể nhìn tới đỉnh.
 
Ánh mắt hắn cấp tốc xẹt qua vách đá, đột nhiên đồng tử trong hai măt Hạ Ngôn co rút lại, nhìn chằm chằm vào một gốc cây màu xanh lục trên vách đá.
 
- Đó là.
 
Đôi mắt Hạ Ngôn sáng rực lên, thân hình cũng hơi chấn động, tay chỉ về phía đó thấp giọng nói.
 
Lão già cũng thấy được gốc cây mà Hạ Ngôn chỉ, lông mi giật giật khẽ gật đầu nói:
 
- Đúng vậy! Hẳn là Tỳ Bà Thảo đó!
 
Khi nói chuyện, thân ảnh lão già chớp lên một cái, hướng về gốc cây cách mình chừng ba trăm mét kia lao ra. Mà Hạ Ngôn cũng theo sát phía sau, hai chân di chuyển rất nhanh.
 
Một lúc sau Hạ Ngôn cũng đề thăng tốc độ của mình lên tới cực đại, nội lực toàn thân điên cuồng khởi động, sắc mặt cũng hơi đỏ lên. Từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy được một đạo tàn ảnh không ngừng ẩn hiện.
 
Tuy nhiên tốc độ của Hạ Ngôn vẫn kém hơn lão già kia nhiều lắm. Hạ Ngôn còn chạy chưa được một nửa khoảng cách thì lão già đã tới cạnh gốc cây kia rồi. Hơn nữa lão già này tất nhiên là chưa dùng tới toàn lực.
 
Trong lòng trầm xuống, Hạ Ngôn lúc này cũng không chút nản chí mà trong mắt quang mang chớp động, thầm nghĩ trong lòng rằng tương lai nhất định ta sẽ có thực lực cường đại như thế! Hai tay nắm chặt, tốc độ của Hạ Ngôn không giảm tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
 
- Người trẻ tuổi! Vận khí của ngươi quả là không tồi, đây chính là Tỳ Bà Thảo!
 
Thân mình lão già bay vút lên, liền tới bên cạnh Tỳ Bà Thảo rồi sau đó vươn tay ra, nhổ cây Tỳ Bà Thảo từ trên vách đá xuống.
 
Sau khi rơi xuống mặt đất, lão già giao Tỳ Bà Thảo cho Hạ Ngôn rồi cười nói:
 
- Hiện tại đã lấy được Tỳ Bà Thảo, ta cho ngươi một kiện lễ vật nữa! Hì hì!
 
Lão già liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, sau đó thân mình lại động. Lúc này đây lão hướng về phía nơi vừa giao thủ với Bạch Thạch Hổ lao tới.
 
Hạ Ngôn tiếp lấy Tỳ Bà Thảo, trong lòng rất vui mừng. Hiện tại loại dược liệu cuối cùng này đã tới tay thì tất cả các loại dược liệu để phối chế dược phẩm đã thu thập đầy đủ rồi. Nói cách khác, sau khi từ Tội Ác Sâm Lâm trở về thì hắn đã có thể tấn công vào cảnh giới Linh sư!
 
Linh sư, ở trên Đại Lục Long Chi là cảnh giới mà không người tu luyện nào không muốn sớm ngày đạt tới. Thành công tới Linh sư thì thân phận và địa vị đã không như bình thường! Chỉ lấy thành Ngọc Thuỷ làm ví dụ: bất cứ một gã Linh sư nào cũng là nhân vật danh chấn một phương, được mọi người tôn kính!
 
Thấy lão già lao về phía trước, ánh mắt Hạ Ngôn cũng thuận thế nhìn theo, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc.
 
- Nơi này dường như là điểm cuối cùng của thung lũng!
 
Lúc này Hạ Ngôn mới nhìn tới vách núi cách nơi này năm trăm mét. Trong năm trăm mét này không còn thông lộ đi ra nữa!
 
- Người trẻ tuổi! Đi theo ta!
 
Lão già hướng về phía Hạ Ngôn đang cầm Tỳ Bà Thảo đứng ngây đó trầm giọng hô lên.
 
Hạ Ngôn vội vàng cẩn thận thu Tỳ Bà Thảo vào trong cái bọc sau lưng rồi vận chuyển nội lực trong cơ thể lao theo lão già đã đi trước một bước.
 
Khoảng cách năm trăm mét đối với Hạ Ngôn mà nói chẳng qua cũng chỉ mất mấy lần hô hấp mà thôi!
 
- Người trẻ tuổi, nhìn xem đây là thứ gì!
 
Khi đã tới cuối thung lũng, Hạ Ngôn nhìn thấy lão già đang đứng thẳng ở trên một khối đá lớn. Hơn nữa còn chỉ vào một khối đá lớn hỏi Hạ Ngôn.
 
Hơi cau mày, Hạ Ngôn khó hiểu nói:
 
- Đây là một khối đá.
 
Tuy rằng khẳng định biết đây không phải là đáp án chính xác nhưng Hạ Ngôn vẫn trả lời như thế! Bởi vì Hạ Ngôn nhìn rõ đây chính là một khối đá! Mà nếu thật sự là một khối đá thì lão già khẳng định sẽ không hỏi hắn như thế. Cho nên Hạ Ngôn tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn thành thật trả lời đây là một khối đá.
 
Lão già nghe Hạ Ngôn nói vậy không khỏi cười lớn lên. Sau đó mới nhìn về Hạ Ngôn nói:
 
- Đúng vậy, đây chính là một khối đá. Tuy nhiên khối đá này có một cái tên, tên là Bích Thuỷ Thạch!
 
- Bích Thuỷ Thạch?
 
Hạ Ngôn ngẩn ra, nghe được cái tên này thì trong lòng không khỏi nhảy dựng lên.
 
Trong cuốn Kỳ trân đồ giám, Bích Thuỷ Thạch ở ngay đầu! Hơn nữa còn là thuộc loại khoáng thạch đặc thù trong đặc thù, truyền thuyết nói rằng "khả ngộ bất khả cầu". Mà Hạ Ngôn cũng chưa từng nghĩ có thể tìm được loại đá này! Nhưng nghe lão già này nói thì dường như loài đá trong truyền thuyết đang ở ngay trước mặt hắn.
 
Theo Kỳ trân đồ giám giới thiệu thì Hạ Ngôn biết rằng bản thân Bích Thuỷ Thạch có giá trị không cao, cũng chỉ là khối đá bình thường mà thôi! Nhưng bên trong Bích Thạch Thuỷ lại dưỡng dục là một loại quặng tên là Bích Thuỷ Chi Tâm! Loại quặng này nếu chế tạo thành vũ khí thì mới chân chính là thần binh!
 
Nhưng miêu tả trong cuốn sách này rõ ràng là nhỏ hơn nhiều! Khối Bích Thạch Thuỷ lớn như thế? Hạ Ngôn cẩn thận nhìn lại mới giật mình phát hiện đây đúng Bích Thạch Thuỷ như miêu tả trong sách!
 
Nhưng nó lớn hơn rất nhiều!
 
Thấy bộ dáng ngu dại của Hạ Ngôn, lão già cười ha hả, tuỳ ý khoát tay.
 
- Chẳng lẽ lão tiên sinh là vì Bích Thuỷ Thạch này mới chém giết với Bạch Thạch Hổ tận mười lần sao?
 
Trong đầu Hạ Ngôn đột nhiên nghĩ tới, nói.
 
Lão già nhìn Hạ Ngôn gật đầu nói:
 
- Đúng vậy, Bích Thuỷ Thạch này được ta vô ý phát hiện ba mươi năm trước đây. Khi ta đang vui mừng muốn lấy đi Bích Thuỷ Chi Tâm thì con Bạch Thạch Hổ kia không ngờ xuất hiện. Chính vì nguyên nhân này mà ta phải trì hoãn suốt ba mươi năm qua! Người trẻ tuổi! Hôm nay nhờ có ngươi xuất hiện nên mới giúp ta được như ý nguyện! Bằng không có lẽ ta lại lần nữa vô công mà quay về!
 
Khi nói chuyện, tinh quang trong mắt lão già lấp loé, làn da trên mặt cũng hơi rung rung. Đột nhiên ánh mắt lão già hơi ngưng trọng, đột nhiên hai quyền tung ra, lực lượng bàng bạc như một dòng nước mãnh liệt, ầm ầm theo hai nắm tay phụt ra!
 
Một lực lượng không thể ngăn cản trực tiếp đánh lên Bích Thuỷ Thạch.
 
Ầm!
 
Một tiếng nổ lớn vang lên, đá vụn bắn ra tung toé. Khối Bích Thuỷ Thạch bị phân thành hai nửa!
 
Bên trong khối đá này lộ ra mấy khoả vật chất màu xanh lục hình tròn. Trên mặt những thứ màu xanh lục này không ngờ loé lên một tầng quang hoa khiến người ta kinh ngạc!
 
- Đây là Bích Thuỷ Chi Tâm!?
 
Hạ Ngôn trừng mắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thán phục. Hắn hít sâu một hơi rồi lên tiếng hỏi.
 
Loại bảo vật cấp truyền thuyết này Hạ Ngôn cũng chưa từng gặp qua!
 
Ở Đại Lục Long Chi, người có thể gặp qua loại khoáng thạch đặc thù này chỉ sợ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Cho dù là Đường chủ Thánh đường, Điện chủ Thánh điện chỉ sợ cũng không có cơ hội nhìn thấy chứ không phải nói là có được loại bảo vật vô giá này!
 
Nếu nói không muốn có loại bảo vật này thì tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Hạ Ngôn cũng không ngoại lệ, cũng muốn có thứ này! Nhưng nếu muốn từ trong tay lão nhân này cướp đi Bích Thuỷ Chi Tâm là chuyện tuyệt không có khả năng. Lão già chỉ cần một ngón tay cũng có thể lập tức đánh chết Hạ Ngôn!
 
Sau cơn khiếp sợ, đôi môi Hạ Ngôn rung rung một chút, trong lòng lại không ngừng rung động.
 
- Ha ha! Không tệ! Tổng cộng dựng dục ra ba khối Bích Thuỷ Chi Tâm! Người trẻ tuổi! Ngươi lấy một khối đi!
 
Ánh mắt lão già nhìn về phía Hạ Ngôn, chậm rãi nói.
 
Nghe được những lời này, thần tình Hạ Ngôn lại sửng sốt!
 
Đổi lại bất cứ người nào chỉ sợ cũng khó có thể tin được. Bảo vật như thế không ngờ lại lấy ra tặng người? Kỳ thật nếu lão già này trực tiếp lấy đi Bích Thuỷ Chi Tâm thì Hạ Ngôn cũng sẽ không có chút bất mãn nào! Dù sao bảo vật này là do đối phương đánh lui được linh thú Bạch Thạch Hổ mà đạt được, gần như không có chút liên quan gì đến Hạ Ngôn.
 
Vô duyên vô cớ tặng bảo vật như thế cho mình, lão già này.
 
Hạ Ngôn suy nghĩ, không tự chủ được chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già có gương mặt hiền lành này.
 
- Sao thế? Ngươi không cần thì ta có thể lấy hết vậy!
 
Ánh mắt lão già trợn tròn, lộ ra bộ dáng kinh ngạc!
 
- Không không.
 
Hạ Ngôn kêu lớn một tiếng, sau đó phi thân lên, lập tức lấy một khối Bích Thuỷ Chi Tâm ôm vào trong ngực.
 
"Quản lão có ý gì hay không! Trước cứ cầm lấy Bích Thuỷ Chi Tâm rồi nói sau. " Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ! Hơn nữa cường giả như thế chẳng lẽ còn muốn mình giúp lão điều gì?! Cho dù là có thì Hạ Ngôn cũng sẽ hết sức đi làm vì báu vật vô giá này!