Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 3



Phía bên kia, Mạc Ngữ Phi bận rộn về hội nghị nội bộ tập đoàn nên cũng không lái xe đến gần nhà Trầm Sở Hãn lần nào nữa.

Đến ngày họp, Mạc Ngữ Phi đúng giờ bước vào toà nhà chính của Mạc thị, theo sát bên cạnh là mười bảo vệ cùng nhân viên anh tuấn, chỉ mình y toàn thân màu trắng thanh thoát thu hút vô số ánh mắt người khác. Hai mươi bảy tuổi đã ngồi trên ghế tộc trưởng là có điểm quá trẻ, nhưng y dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn của mình để tranh giành được vị trí hiện tại. Đám lão hồ ly trong tộc tuy rằng có vài phần kiêng kỵ với người thanh niên này, nhưng vẫn mơ ước vị trí đỉnh cao quyền lực, mà Mạc Ngữ Phi, vẫn sinh sống trong thế giới đám người ngoài mặt thì biểu hiện ngoan ngoãn, trong bụng thì toàn mang ý xấu.

Nhóm hồ ly muốn việc kinh doanh ngày càng phát triển lâu dài bền vững, bọn họ bắt đầu học quản lý, học đầu tư, đem hộp đêm và các câu lạc bộ giải trí thành sản nghiệp hoá, thành lập công ty tập đoàn, những trưởng lão trong tộc và tộc trưởng là hội đồng thành viên. Thiên tính hồ ly đa nghi lại giả dối, tham lam khiến bọn họ luôn hục hặc lẫn nhau, lại không tin tưởng nhau, chỉ để tranh quyền đoạt lợi, bên ngoài thì thì bình thản kỳ thật sóng ngầm vẫn luôn cuồn cuộn.

Ngồi trong phòng họp, nhìn những nam nhân ngồi xung quanh chiếc bàn hình oval, biểu tình trên mặt Mạc Ngữ Phi vẫn luôn lạnh lùng. Y không cần phải cười với những người này, đồng thời cũng muốn thể hiện uy quyền của một tộc trưởng, mặt khác, y nghĩ căn bản cũng không cần phải như vậy. Ngồi ở đây, đều là những người muốn hại y.

“Mức tăng doanh thu vẫn thật sự quá thấp…” Có trưởng lão nhỏ giọng oán giận.

Mạc Ngữ Phi khẽ cười một tiếng, ánh mắt liếc liếc nhìn qua, “A, nguyên lai ông cũng để ý đến chuyện này. Chuyện này phụ thuộc vào ông, không phải quý trước ông đã nói sẽ hảo hảo thể hiện một chút sao?”

“Ách…” Nam nhân vừa rồi còn nhăn mặt nhăn mày trong nháy mắt hiện lên hắc tuyến, hắn ta không ngờ tộc trưởng sẽ đá trái banh lại cho hắn, “Chuyện này…”

Sao khi thảo luận kế hoạch kinh doanh mới cho quý sau, Mạc Ngữ Phi liền muốn chấm dứt cuộc họp ngay. Quay đi quay lại cũng chỉ mấy vấn đề tầm thường kia, bọn họ không phiền như y thì phiền. Không có đề nghị gì mới thì đừng nói mấy lời vô nghĩa.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, những người quản lý cấp cao của tập đoàn Mạc thị đều cùng ra khỏi phòng họp trên tầng cao nhất của toà nhà.

Đi theo phía sau Mạc Ngữ Phi là một vị trưởng lão ân cần cúi thấp người, nói: “Để chúng tôi lấy xe đưa ngài về.”

Mạc Ngữ Phi đi nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại, lười biếng phất tay một cái, “Không cần.”

“Thật sự là, ngài luôn không chịu vui lòng lưu lại cùng nhau ăn tối, chẳng lẽ là ghét bỏ tay nghề đầu bếp của chúng ta không bằng khách sạn bên kia của ngài sao?” Trong giọng nói của trưởng lão mang theo một chút không cam lòng, biểu tình tiếc nuối hiện lên trên mặt, vẻ nịnh nọt đắn đo đúng mực thập phần hợp tình hợp cảnh, mà bên dưới nụ cười cung kính của hắn che dấu bất mãn cùng oán niệm.

“Để lần sau.” Cước bộ Mạc Ngữ Phi vội vàng, hiển nhiên không muốn dừng lại ở đây quá lâu. Y đã nói với nhóm bảo vệ khi y vừa ra khỏi phòng họp liền đón tại đây, nam nhân hắc y anh tuấn chỉnh tề theo sát phía sau Mạc Ngữ Phi toàn thân bạch y.

“Tộc trưởng đại nhân, đi thong thả.” Trưởng lão nhóm hồ tộc khiêm tốn cúi người ba mươi độ, mãi cho đến khi thân ảnh Mạc Ngữ Phi biến mất bên trong cánh cửa thang máy đóng kín, điệu cười nịnh nọt trên mặt bọn họ dần dần biến mất, biểu tình chân thật nghiến răng nghiến lợi lúc này mới hiện ra.

“Thật là đáng ghét!”

Ba trưởng lão hồ tộc Mạc thị lại ngồi trở lại trong phòng họp, bắt đầu mật đàm.

“Cảnh giác của y thật là cao, cái gì cũng không đụng đến, ngay cả nước cũng uống trong chai mang theo, hắc, y thật đúng tham sống.”

“Không khỏi quá cẩn thận đi…” Có người dùng ngữ khí hèn mọn nói.

“Mạc Ngữ Phi chính là không tin bất luận nam nhân nào.”

“Mẹ nó, không chừa chút mặt mũi nào, lại nói, tôi dù sao cũng là trưởng bối của nó.” Lão hồ ly đang nói sắc mặt sạm đen lại.

“Tính từng bước một thôi, cho đến khi tìm được cơ hội, kiên nhẫn một chút.”

“Muốn thanh toán y cũng không dễ gì, Dịch Thừa Phong một tấc cũng không rời khỏi y. Còn mấy con hồ ly khác tôi không thèm để trong mắt, nhưng con lang Dịch Thừa Phong cũng không phải dễ đối phó.”

“Sẽ có biệp pháp thôi.”

Các trưởng lão hồ tộc muốn đoạt quyền của tộc trưởng trẻ tuổi không còn là chuyện ngày một ngày hai, những lão hồ ly này trước đây đã không muốn Mạc Ngữ Phi nắm quyền cao chức trọng, tiếc rằng hồ ly trong tộc cấu xé nhau quá lợi hại, Mạc Ngữ Phi tận dụng đôi mắt độc đáo của mình, tựa ngư ông đắc lợi. Sau khi Mạc Ngữ Phi lên nắm quyền, thay đổi cách kinh doanh trong gia tộc và tạm thời bỏ qua những cách thức lỗi thời, nhưng bất đồng với các trưởng lão hồ tộc vẫn muốn làm theo cách cũ, điều này khiến đám lão hồ ly càng thêm bất mãn.

“Hội nghị thường kỳ tiếp theo là khi nào?” Có người hỏi.

“…”

“Kỳ thật, cũng không phải là không có cách. Mấy người nha, chính là quá nhát gan, theo tôi thấy, không bằng dứt khoát một chút.”

“Mấy người phải biết rõ, kéo Mạc Ngữ Phi xuống ngựa, thì phải kéo đến cùng, một gậy lật nhào, còn phải làm cho y vĩnh viễn sau đó không thể xoay người lại.”

“Chuyện này còn để ông nói sao? Y không thể không chết, y không chết, nếu quay về trả thù thì chúng ta phải làm sao?”

Đám hồ ly biết rõ, trả thù nặng thì tuyệt đối bọn họ sẽ không thiệt thòi, huống chi Mạc Ngữ Phi lại là một nam nhân như vậy.

“Tôi có ý này…”

Trong phòng họp, mấy hồ ly yêu thú mang ngoại hình nam nhân trung niên châu đầu vào nhau, bắt đầu thì thầm, thỉnh thoảng nhìn nhau, không biết lại đang bày kế gì.

Ngồi trong xe quay trở về, Mạc Ngữ Phi khép hờ mắt, nhớ lại những lời mấy người kia đã nói trong cuộc họp. Trí nhớ siêu việt của làm y kiêu ngạo với năng lực này của mình. Bọn họ nhất định đều nghĩ đến chuyện làm thế nào để tiêu diệt mình đi. Nghĩ đến đây, khoé miệng Mạc Ngữ Phi gợn lên một tia lãnh tiếu.

Ai sẽ chết? Vẫn còn chưa biết được.

Có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay, Mạc Ngữ Phi tuyệt đối không phải là một nam nhân chỉ để người ta nhìn ngó.

“Để chúng tôi lấy xe…” Mạc Ngữ Phi nhớ đến câu này, khẽ bật cười, ‘chúng tôi’, như thế nào, ba vị trưởng lão càng đấu càng điên cuồng, cư nhiên bất giác tự xưng là ‘chúng ta’. Xem ra bọn họ đang định liên kết đối phó với y đây? Mạc Ngữ Phi hừ một tiếng.

“Cậu đang nghĩ cái gì?” Dịch Thừa Phong bên cạnh mở miệng hỏi.

“Không có gì.”

Đôi lúc nhớ đến những chuyện rối rắm chết tiệt trong tộc, Mạc Ngữ Phi thật sự phiền chán cực kỳ. Tranh tranh, đấu đấu, kéo dài vô tận. Hảo ngoạn lắm sao? Có ý gì khác sao? Nếu đem thời gian rảnh rỗi đó tập trung vào việc kinh doanh không phải tốt hơn sao. Đám lão hồ ly này thật sự quá tham lam, tiền cũng muốn, mà quyền cũng cần!

Nhướng mày thoáng liếc nhìn nam nhân diện vô biểu tình bên cạnh, Mạc Ngữ Phi thầm thở dài trong lòng: Không nghĩ tới hiện tại người duy nhất có thể tin tưởng được, cư nhiên là con lang bên cạnh này.

Mạc Ngữ Phi thường ngày thích mặc bạch y, mái tóc đen xoã dài, đi cùng Dịch Thừa Phong luôn mặc hắc y, mái tóc trắng dài đến thắt lưng, bị trưởng lão hồ ly luôn ngầm hận bọn họ gọi là ‘Hắc Bạch vô thường’. Đương nhiên, đây là mấy câu vũ nhục, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong đều là những nam nhân phi thường anh tuấn giống nhau, luôn tuyệt đối thu hút ánh mắt người khác.

“Bọn họ rất hận cậu.” Ngữ điệu Dịch Thừa Phong cứng ngắc. Đã từng trải qua huấn luyện chuyên môn nên thương lang đối với chủ nhân rất trung thành, hơn nữa chỉ nhận thức một chủ nhân mà thôi, những người khác bọn họ sẽ để vào mắt. Vì vậy mặc kệ địa vị trưởng lão trong hồ tộc có cao bao nhiêu đi chăng nữa, là một cận vệ nên Dịch Thừa Phong chẳng bao giờ để ý đến, đối với bọn họ cũng không cần khách khí.

“Cậu cũng phát hiện ra?” Mạc Ngữ Phi cười.

“Đi ngang qua bọn họ liền cảm thấy được địch ý.” Thương lang từng được huấn luyện tương đối nhạy cảm.

“Nếu bọn họ không hận tôi, mới kỳ lạ.” khi nói những lời này, Mạc Ngữ Phi cười đến thập phần đắc ý. Có thể làm cho đám trưởng lão hồ tộc thống hận nhất định cũng là nhân vật không bình thường. Nghĩ đến lúc đem mấy lão hồ ly kia đùa giỡn trong tay, Mạc Ngữ Phi có loại cảm giá được chinh phục.

“Có biết bọn họ hận tôi vì cái gì không?” Mạc Ngữ Phi đột nhiên hưng trí, hỏi người cận vệ của y.

“Vì cậu không cho họ quyền lực.” Dịch Thừa Phong trước mặt Mạc Ngữ Phi luôn thẳng thắn, ăn ngay nói thật, cũng không bao giờ già mồm nói ngang.

Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Đúng”. Y lập tức thở dài, “Bọn họ đã muốn có tiền, có trong tay cổ phần công ty nhiều gấp mấy lần so với tôi, còn không thoả mãn, vẫn là chưa đủ!” Ngừng một chút, Mạc Ngữ Phi lại thở dài, “Dù sao a, hồ ly chúng ta là như vậy, nhìn người khác có cái gì thì luôn cảm thấy tốt hơn so với mình, chỉ cần là đồ vật trong người khác liền nghĩ muốn cướp đi.”

“Không, cậu không phải như vậy.” Dịch Thừa Phong mắt vẫn nhìn phía trước, bình tĩnh nói.

Biết đó là lời thật tâm không phải câu trêu đùa, Mạc Ngữ Phi cười hừ, “Nếu tôi không hiểu cậu, đã có thể nghĩ cậu nói những lời này là đang đem tôi ra đùa giỡn. Mạc Ngữ Phi tôi tuyệt đối không phải là người tốt.”

Đúng vậy, nếu là người tốt, như thế nào có thể thống trị được tộc hồ ly một bụng những kế hoạch nham hiểm, quỷ kế đa đoan này. Mạc Ngữ Phi có thể trở thành tộc trưởng, nên có thể nói rằng hắn so với bọn người kia lại càng phải giảo thoạt, càng âm độc hơn nữa.

Trong thành phố, chỉ cần nam nữ vị thành niên có ích, chỉ cần không có những thủ đoạn bắt buộc, nghiệp tình sắc là ngành kinh doanh hợp pháp. Mạc thị kinh doanh tình sắc thuộc loại thuận lợi một cách chính quy, tuy rằng bên trong không phải là không có những chuyện mờ ám, nhưng phần lớn không gặp trở ngại nào, luồn lách giữa những kẽ hở luật pháp nhưng cũng chưa từng bước qua khỏi giới hạn.

Mạc Ngữ Phi hy vọng có thể đem việc kinh doanh kéo dài, cũng hy vọng phạm vi làm ăn có thể mở rộng hơn nữa, y cũng không muốn khiêu chiến với những người thi hành pháp luật, đem chuyện kinh doanh huỷ trong tay mình, vì vậy sau khi y lên làm tộc trưởng quản lý kinh doanh, vẫn theo xu hướng kinh doanh chân chính, đặc biệt là những ‘thiếu gia’ và ‘công chúa’ bên dưới đều không có ai là vị thành niên, cũng không bắt buộc bọn tiểu hồ ly không muốn đi làm phải ra làm việc. Kết quả của mục đích này chính là mất một phần lớn khách quen, còn bị nói là ‘Đã làm kỹ nữa còn bày đặt lập đền thờ’, chỉ thành trò cười trong ngành này thôi. Hai chuyện này khiến các trưởng lão trong tộc bất mãn, bọn họ cho rằng Mạc Ngữ Phi nhát gan, không phải là người lãnh đạo quyết đoán.

Không tiếp tục buôn lậu rượu thuốc lá nữa, kiên quyết không đụng đến ma tuý, trở thành nguyên nhân quan trọng khiến trưởng lão bất mãn với Mạc Ngữ Phi. Rượu và thuốc lá là hai mặt hàng có thể kiếm tiền trong hộp đêm nhất, chỉ cần tiếp chuyện tâm sự với khách, những thiếu gia và công chúa biết cách ăn nói một chút là có thể thoải mái kiếm được mười vạn đồng mỗi tháng. Vì không buôn lậu rượu thuốc lá, chi phí kinh doanh tăng không ít, lợi nhuận cũng vì thế mà giảm xuống theo, mấy lão hồ ly tham lam vì thế mà phi thường bất mãn. Mà thường thì những nơi thanh sắc nào xuất hiện các loại ma tuý thì lợi nhuận lại tăng cao, là long đầu lão đại trong nghiệp tình sắc, Mạc thị có kênh phân phối tương đối rộng cùng nguồn hàng an toàn, trước đây phần thu nhập này từng chiếm phần lớn tổng doanh thu của Mạc thị.

Mạc Ngữ Phi quyết định không buôn lậu hàng hoà và không đụng đến thuốc phiện cũng có lý do riêng. Cho đến nay chính quyền thành phố Hương Đảo nghiêm khắc chống tội phạm chủ yếu là hai thành phần. Một là ma tuý, hai là buôn lậu. Mặc kệ phạm vào tội nào thì cũng là trọng tội. Mạc Ngữ Phi quản lý cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc, thời điểm y còn đang quản lý mấy hộp đêm nhỏ đã ra lệnh không được phép bán ma tuý. Mạc Ngữ Phi biết, một khi gặp chuyện xui thì coi như mất hết, đến lúc đó tất cả sẽ biến thành hư ảo. Còn buôn lậu, nếu cảnh sát bắt được thì cũng tương đối phiền toái. Nghiệp tình sắc lợi nhuận rất tốt, không ít người đều muốn chiếm lấy thị trường béo bở này, hy vọng có thể nhúng một ngón tay vào đó, sớm đã có kẽ chèn ép Mạc thị, chiếm đoạt sinh ý chiếm đoạt đại bàn. Nếu phạm tội buôn lậu, còn bị đối thủ chèn ép, e rằng Mạc thị đã không gượng dậy được, rốt cuộc lụn bại.

Nhóm hồ ly có thể có được cuộc sống thoải mái sung túc ngày hôm nay, cũng đã vất vả một phen, Mạc Ngữ Phi không hy vọng tất cả bị huỷ trong một chữ tham. Chính là quan niện của y cũng không được mấy trưởng lão cầm quyền trong tộc hiểu và chấp nhận. Mỗi khi nghĩ như vậy, Mạc Ngữ Phi đều mang tâm tình ‘khổ vì ai cực vì ai’, có đôi khi y trở nên luẩn quẩn, thực hận không thể dứt khoát đem mấy trưởng lão không biết đạo lý, không hiểu được y lương khổ dụng tâm giết chết đi, nhưng mà, quan hệ trong tộc đủ kiểu phức tạp rắc rối cộng thêm thế lực bên ngoài, lại làm y không thể chân chính ra tay được.

Mạc Ngữ Phi biết rõ trong lòng, một ngày nào đó, y khẳng định phải cùng mấy trưởng lão kia quyết đấu trực tiếp một lần. Ngươi không chết, chính là ta mất mạng.

Dịch Thừa Phong khẽ nghiêng mặt, nhìn Mạc Ngữ Phi đang nhắm mắt lại, tựa hồ là chợp mắt một chút, mi tâm y nhíu lại, mơ hồ có tâm sự. Trong mắt người ngoài, thái độ làm người của tộc trưởng hồ tộc âm hiểm giả dối, ngoan độc vô tình, nhưng đây chỉ là một phần. Mạc Ngữ Phi đích thật là một con người tàn nhẫn, nhưng, y còn một phần khác không muốn người khác biết được.

Còn muốn nói gì đó, Dịch Thừa Phong nghĩ nghĩ, vẫn là ngậm miệng lại. Mạc Ngữ Phi cũng không phải là nam nhân yếu đuối, y rất ghét người khác nói lằng nhằng bên tai. Mạc Ngữ Phi rất có chủ kiến trong lòng lại phi thường cao ngạo, cho dù là vào thời điểm khó khăn nhất cũng không cần người khác trấn an. Hơn nữa, y phi thường ghét người khác đụng vào y, vì vậy cho dù là cận vệ y tin tưởng, cũng không làm mấy hành động như nắm tay hay vỗ vai y.

Trở lại căn phòng xa hoa trong khách sạn, Mạc Ngữ Phi thay áo ngủ, nằm xuống chiếc giường lớn, gió đêm theo từ cửa sổ thổi vào, chiếc rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, Mạc Ngữ Phi lười đứng lên đóng cửa lại, chỉ vươn tay kéo lấy chiếc chăn lông trùm lên người. Nằm nhắm mắt nửa ngày, Mạc Ngữ Phi lại không ngủ được, y xốc chăn lên đứng dậy bước đến bên cửa sổ, cúi nhìn hàng ngàn ngọn đèn từ những ngôi nhà trong thành phố phồn hoa.

Đây là một thành phố cực kỳ rộng lớn, có quá nhiều người, chính là trong biển người mênh mông đó, có ai là người Mạc Ngữ Phi có thể tín nhiệm được? Có lẽ Dịch Thừa Phong được xem như một người trong đó, nhưng theo một nghĩa nào đó cậu ta cũng không phải là người, cậu ta có thể được Mạc Ngữ Phi tin tưởng, là bởi vì trong cậu ta có bản năng trung thành của loài vật, như vậy thì… Xoè tay ra trước mặt, Mạc Ngữ Phi khẽ nhìn tay mình, hiện tại y đang có quyền lực, tiền tài, hẳn là nên thoả mãn mới đúng, chính là vì sao tim y lại trống rỗng thế này… trống rỗng đến mức khiến y khó chịu…

Trước đây, chỉ cần việc kinh doanh tiến triển thuận lợi, báo cáo doanh thu của kế toán gia tăng, mua xe thể thao mới, ăn những cực phẩm mỹ thuật, du lịch nước ngoài, còn có, khi được những mỹ thiếu nữ hoặc mỹ thiếu nam ‘phục vụ’ do tự tay y chọn, thoả mãn tình dục, những điều đó làm Mạc Ngữ Phi cảm thấy được hưởng thụ, cảm thấy được khoái hoạt. Chính là từ… từ sau khi gặp người kia, những chuyện khoái hoạt trước đây đột nhiên không thể làm Mạc Ngữ Phi cảm thấy thoả mãn trong lòng được nữa, đến nỗi song song với nó y cũng không còn cảm thấy được hưởng thụ, ngược lại thường xuyên cảm thấy trống rỗng.

Lấy một gói thuốc từ chiếc tủ đầu giường ra, Mạc Ngữ Phi thuận tay rút một điếu, cầm điếu thuốc trong tay một chút, khảy một cái, đem điếu thuốc hàm tiến vào miệng, rút bật lửa ra, ‘keng’ một tiếng đốt lửa, đem điếu thuốc đưa đến ngọn lửa, rít một hơi thật sâu, một lúc sau, mới chậm rãi nhả ra những làn khói màu lam nhạt.

Mạc Ngữ Phi biết hút thuốc, nhưng không nghiện, y chỉ trong những lúc quá mệt mỏi hoặc quá buồn bực mới hút một điếu. Trước mặt người khác, Mạc Ngữ Phi luôn biểu hiện bộ dáng của một kẻ nghiện thuốc, hơn nữa thường xuyên ho khan, nhiều năm qua y tận lực xây dựng hình tượng một kẻ yếu đuối, đó là cách nguỵ trang che dấu tai mắt người khác, là vì để cho kẻ thù lơi lỏng đề phòng với y, để bọn họ nghĩ y thật ‘nhu nhược’.

Tận lực bắt mình hưởng thụ hết điếu thuốc, Mạc Ngữ Phi lại không có chút cảm giác ‘hưởng thụ’ nào. Hút hết một điếu, Mạc Ngữ Phi vươn rộng hai tay ra làm cả người toả ra làn khói mờ nhạt. Đột nhiên như chợt nhớ đến chuyện gì, y nâng tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên, đã nhiễm mùi thuốc lá.

Không biết trên người của người kia có hương vị gì? Anh ta hình như không hút thuốc, vậy… là mùi nắng cộng mùi mồ hôi sao? Có lẽ còn có mùi của thảo nguyên cùng với… nga, ai biết được hương vị của huấn luyện viên là gì đâu? Nam nhân tràn ngập khí tức nam tính, trên người anh ta – hẳn là hương vị nam nhân đi.

Mạc Ngữ Phi chìm trong mơ màng theo bản năng nâng tay áp lên hai mà, thật là, sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này! Đáng ghét a, tên cảnh sát kia luôn vô tình chen ngang vào những suy nghĩ của y, khiến y bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi đâu cũng suy nghĩ lung tung.

Cảm giác xao động này… rốt cuộc là gì? Mạc Ngữ Phi muốn cố gắng tự thuyết phục mình, nói rằng y không hiểu cảm giác này, nhưng thực tế, trong thâm tâm y thập phần minh bạch – rốt cuộc đó là gì.

Không thể phủ nhận, Mạc Ngữ Phi là một nam nhân khá tự tin, đồng thời, y cũng là một nam nhân làm việc cẩn thận, y đã sớm biết các trưởng lão trong tộc đối với y như hổ rình mồi, đợi thời cơ đến sẽ xuống tay diệt trừ y, cho nên y phi thường cẩn thận luôn bảo trì khoảng cách với mấy vị trưởng lão kia. Mạc Ngữ Phi cho rằng, tồn tại của y có ảnh hưởng ngang bằng thế lực hắc đạo ngoại tộc với Mạc thị, vì vậy các trưởng lão không thể ra tay với y nhanh như vậy, mà nguyên nhân y cũng không cố tình hạ sát các trưởng lão, cũng vì để kiểm soát và cân bằng các thế lực này giống như vậy. Nhưng Mạc Ngữ Phi không ngờ rằng, ngay khi y còn đang vì một đống nguyên nhân rắc rối phức tạp mà cân nhắc thời điểm để ra tay một cách khéo léo, các trưởng lão trong tộc đã muốn hành động! Đến lúc này Mạc Ngữ Phi mới hiểu được, mấy lão hồ ly này muốn y chết, đến mức đã bất kể hậu quả.

* * *

Trong cánh rừng sâu ở ngoại ô thành phố có một căn nhà gỗ, bên dưới nhà gỗ là một địa lao khá kín đáo. Lúc này, ở nơi sâu nhất trong địa lao âm u vang vọng thanh âm những giọt mưa đọng lại nhỏ xuống, cánh cửa sắt đang đóng chặt rầm một tiếng mở ra, tiếng ma sát của dây xích sắt trong căn phòng bằng đá kín mít phát ra tiếng vang dữ dội. Đèn chợt sáng lên, nhà tù vẫn chìm trong bóng tối đột nhiên sáng sủa, trong góc nhà tù một nam nhân nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được ngọn đèn sáng chói loà đang dí sát vào mắt y.

Chờ đến khi mắt thích ứng được ánh sáng, Mạc Ngữ Phi chậm rãi mở ra, không ngoài dự đoán nhìn thấy ba vị trưởng lão hồ tộc đứng bên cạnh cửa nhà lao. Y lãnh đạm liếc mắt nhìn sau đó nhắm mắt lại lần nữa.

“Hắc hắc, tộc trưởng đại nhân, mày không ngờ sẽ có ngày này đi.”

Từ sau khi bị bắt, Mạc Ngữ Phi đã chịu không ít những lời vũ nhục, y ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trầm mặc.

“Hôm nay, tụi tao sẽ chính thức thông báo tin ‘tộc trưởng đại nhân’ mày đã chết, bất quá hãy yên tâm, từ trong ra ngoài tập đoàn trừ bỏ ‘bi thống’ ngoài mặt cũng sẽ không có gì thay đổi. Tộc trưởng đại nhân xin yên tâm, sau khi mày chết, tụi tao sẽ hảo hảo điều hành công ty, doanh thu sẽ càng nhiều hơn, ha ha.” Hồ ly đang nói châm chọc.

Mạc Ngữ Phi nhắm mắt im lặng nghe, trên khuôn mặt thanh tú không có bất kỳ biểu tình nào.

Mấy trưởng lão thấy như vậy, nhìn nhau một chút, một người trong đó lại cười ha hả mở miệng nói: “Mạc Ngữ Phi, mày nhất định cảm thấy kỳ quái là vì sao tụi tao lại không thật sự giết chết mày, dù sao, mày chết thì tụi tao mới có thể an tâm. Bất quá, tụi tao đã suy nghĩ lại, vẫn quyết định sẽ để mày sống, bởi vì mày còn sống thì còn có thể giúp tụi tao kiếm tiền. Tộc trưởng đại nhân, nhiều năm qua người thèm muốn mày rất nhiều, chính là còn ngại thân phận tộc trưởng của mày, tất cả mọi người… đều có thể thoả mãn tâm nguyện. Đã có người hẹn trước rồi nga, quả nhiên danh xưng ‘Dạ chi đế vương’ có sức hấp dẫn rất lớn a. Từ giờ trở đi, bộ tộc Mạc thi bị mất một tộc trưởng, đồng thời, lại có thêm một thiếu gia xinh đẹp. Ha ha, nói không chừng, làm chưa được bao lâu mày sẽ được là hồng bài nga.” Trưởng lão mang ngữ khí độc ác nghiêng đầu nhìn hai người bên cạnh, sau đó đồng loạt phát ra tiếng cười bỉ ổi.

“Đúng rồi, tộc trưởng đại nhân, mày cũng không nên ảo trưởng sẽ có người đến cứu mày đi, ha ha, nói cho mày biết, sẽ không có ai cả! Hiện giờ tất cả đã là thế giới của tụi tao!” Trưởng lão hồ tộc đang nói chuyện cười đến thập phần kiêu ngạo.

“Dịch Thừa Phong trốn thoát, bất quá nó đã bị thương nặng, sẽ không thể đến cứu mày. Nói cho mày biết, Mạc Ngữ Phi, mày đã bị cô lập, không còn đường thoát!”

“Tộc trưởng đại nhân, mày cũng không nên ngu ngốc tin tưởng con lang kia sẽ quay lại, không có khả năng, bất luận kẻ nào cũng kẻ tự bảo vệ mình trước, hơn nữa, hiện tại đối nghịch với tụi tao cũng không có gì tốt đẹp. Mày đã không còn giá trị lợi dụng! Trong mắt bất kỳ người nào, mày chỉ còn là một đống rác!”

Mấy trưởng lão mỗi người nói một câu đều giống như dao nhỏ hung hăng đâm vào tim Mạc Ngữ Phi, mi tâm y khe khẽ nhếch lên.

Chờ ba nam nhân kia đùa cợt đủ rồi, mang theo tâm tình thoả lòng thoả dạ rời đi, địa lao lại chìm trong bóng tối, Mạc Ngữ Phi vừa rồi hết sức chăm chú nghe người ta nói, lúc này lực chú ý liền buông lỏng dần, mắt cá chân lại bắt đầu cảm thấy đau đớn như dao cắt.

Đáng giận!

Mạc Ngữ Phi nhớ rất rõ khi y trong nháy mắt bị bắt được, y quay đầu lại nhìn Dịch Thừa Phong ở phía sau vì bảo vệ y mà bị thương ngã xuống đất, chính trong lúc liếc mắt nhìn lại đó, một thiết côn đang giơ lên cao dừng ngay trong tầm mắt y. Ngay lập tức, nơi mắt cá chân truyền đến cơn đau khiến y ngất đi, trước khi ý thức biến mất, y còn nghe thấy có người đang cười, Mạc Ngữ Phi nghĩ, tiếng cười đó nhất định vĩnh viễn nằm trong trí nhớ y.

Mạc Ngữ Phi thật sự không ngờ rằng mấy trưởng lão lại liên thủ để đối phó y nhanh như vậy. Từ khi lên làm tộc trưởng đến nay, từ sổ sách kế toán đến kế hoạch kinh doanh trong công ty, lại đến các mối quan hệ hợp tác vân vân, Mạc Ngữ Phi đều luôn đề phòng các trưởng lão làm phản, y cũng không cho họ có cơ hội nắm toàn bộ sinh ý. Nhưng Mạc Ngữ Phi thật không ngờ, biện pháp mấy trưởng lão sử dụng đương nhiên lại là khiến y phải ‘chết’ để đoạt quyền.

Trong hắc đạo luôn cân nhắc lợi ích, một khi khiến kẻ đứng đầu bang phái phát sinh chuyện ngoài ý muốn, việc tranh giành địa bàn và quyền lực tiếp theo đó sẽ phi thường phức tạp, mà đây cũng là nguyên nhân chính Mạc Ngữ Phi vẫn không vội vàng với các trưởng lão. Thế nhưng lại chính các trưởng lão lại chọn phương pháp này, từ điểm này Mạc Ngữ Phi rốt cục cũng hiểu được, các trưởng lão thà rằng để mất thời gian, mất tinh lực, thậm chí là mất tiền của để thu dọn tàn cục, mấy lão hồ ly đó thà rằng bỏ ra một phần lợi ích, cũng muốn y phải chết.

Có thể thấy được, bọn họ hận y đến mức nào…

Vì sợ Mạc Ngữ Phi trốn thoát, việc đầu tiên khi y bị bắt liền nhanh chóng giam vào địa lao trong ngọn núi này, hơn nữa, các trưởng lão cũng cho người đánh gãy mắt cá chân trái y. Tiếp theo, sẽ là phần dạy dỗ đi, Mạc Ngữ Phi nghĩ, giá trị lợi dụng của y bây giờ chính là thân thể này, vì muốn làm nhục y, khiến y sống không bằng chết, các trưởng lão nhất định sẽ khống chế y, sau đó vũ nhục, tra tấn, chà đạp, giày xéo… y hết mức có thể. Nếu như thế, còn không bằng chết thật sự!

Nguyên lai, đây là tư vị từ trên cao rớt xuống. Trong bóng đêm, vang lên tiếng cười lạnh bi thương của Mạc Ngữ Phi.

Ngay khi Mạc Ngữ Phi không còn hy vọng gì vào tương lai, thật sự có ý niệm tìm đến cái chết trong đầu, Dịch Thừa Phong mang theo một nhóm người đến cứu y. Đám trưởng lão hồ tộc treo thưởng với số tiền lớn truy sát Dịch Thừa Phong, đồng thời, bọn họ cũng cho rằng Dịch Thừa Phong bị trọng thương sẽ không xuất hiện nữa. Đám hồ ly ích kỷ, cũng dùng một tiêu chuẩn để đánh giá người khác.

Dịch Thừa Phong trung thành và tận tâm tìm được căn nhà gỗ được bảo vệ nghiêm mặt, người cậu ta mang theo có súng đạn hạng nặng, cơ hồ làm cho căn nhà gỗ biến thành bình địa. Khí thế huỷ diệt của Dịch Thừa Phong doạ đám hồ ly sợ chết, dưới mưa bom bão đạn đem Mạc Ngữ Phi từ trong địa lao thoát ra.

Khi ngồi trong xe chạy xuống núi, Mạc Ngữ Phi hỏi: “Làm sao có được vũ khí? Làm sao có được người?”

Dịch Thừa Phong hai tay giữ chặt tay tay lái, chạy nhanh trong đường núi gập ghềnh, cậu liếc nhìn sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ của Mạc Ngữ Phi trong kính chiếu hậu. Bất quá mới chỉ năm ngày ngắn ngủi, Mạc Ngữ Phi đã bị tra tấn đến có chút giống như người khuyết tật.

“Mua được.” Dịch Thừa Phong trả lời ngắn gọn.

Mạc Ngữ Phi a một tiếng, vô lực cúi đầu tựa lưng vào ghế.

Mạc Ngữ Phi có mấy tài khoản bí mật, biết số tiền này trừ bỏ y chỉ có Dịch Thừa Phong. Vì phải cứu y ra, Dịch Thừa Phong đã dùng tiền này, mua vũ khí, mua người giúp. Nghĩ đến đây, Mạc Ngữ Phi cười hừ một tiếng, cuối cùng thì muốn tìm sự giúp đỡ cũng chỉ có thể dùng tiền để mua. Bây giờ y ở trong Mạc thị chỉ còn là hư danh, bọn hồ ly đều đã rào chắn hết cả, trong đó còn ai dám giúp Mạc Ngữ Phi.

Thầm tính toán trong lòng một chút, Mạc Ngữ Phi nói: “Chỉ e cũng không còn bao nhiêu đi.”

Dịch Thừa Phong biết Mạc Ngữ Phi đang nói tiền trong tài khoản, cậu trả lời: “Phải.”

“Làm khó cho cậu rồi, Thừa Phong.”

Mạc Ngữ Phi không tiếc số tiền này, nói thật, nếu tiền đó có thể tìm được người để cứu y, chứng minh tiền vẫn còn hữu dụng. Đã không còn nam nhân ‘Dạ chi đế vương’ trong giang hồ, chỉ sợ xuất ra một đống tiền lớn, người khác chỉ e rằng trốn còn không kịp, không muốn cùng y có một chút quan hệ nào, mà còn gọi thêm một đống phiền toái.

Sự thật, chính là lợi thế và tàn khốc như vậy.

“Những người kia đâu?” Mạc Ngữ Phi muốn hỏi đến những tên Dịch Thừa Phong thuê.

“Nga. Cứu được người, bọn chúng cũng hết việc.”

Nói như vậy, hiện tại cũng chỉ còn mình và con lang bên cạnh. Mạc Ngữ Phi không khỏi nhìn nhìn Mạc Ngữ Phi. Đúng vậy, nhiệm vụ hoàn thành, lấy tiền xong liền rời đi, chẳng lẽ không trông chờ vào những con người chỉ biết có tiền kia làm gì nữa sao? Cúi xuống nhìn hai bàn tay, Mạc Ngữ Phi biết, nếu muốn trở lại báo thù, trong thời gian ngắn sẽ tuyệt đối không có cơ hội. Đám lão hồ ly kia có thể khiến mình ‘chết’ kia, nhất định là đã có chuẩn bị, tuỳ tiện hành động thì chỉ có hại mình hại người mà thôi.

“Trước tin cứ trốn một thời gian đã, tôi đã an bài một chỗ tạm được.” Dịch Thừa Phong vĩnh viễn vẫn giữ sự bình tĩnh, chuyện gì lớn trong mắt cậu ta đều dường như vẫn là chuyện nhỏ. Mạc Ngữ Phi thích nhất chính là thái độ nhân sinh coi mọi chuyện rất nhẹ nhàng của Dịch Thừa Phong, hiện tại, Dịch Thừa Phong bình tĩnh chính xác có thể làm cho Mạc Ngữ Phi đang hoảng sợ có thể dựa vào. Nhưng…

“Tôi gần như thành người đã chết, hiện tại, thế giới đã không còn người tên Mạc Ngữ Phi.”

“Không, còn có thể làm lại từ đầu!”

Mạc Ngữ Phi cười nhạo trong lòng. Làm lại một lần nữa, đúng, là có thể, nhưng cửa ải khó khăn trước mắt này phải vượt qua như thế nào? Bị đuổi giết với hai bàn tay trắng, có thể sống được đến ngày mai hay không vẫn còn là một câu hỏi.

Mạc Ngữ Phi nghiến răng, đột nhiên xoè tay ra xiết chặt tựa như thanh đao nhỏ, đem hết sức mình đánh thật mạnh lên gáy Dịch Thừa Phong. Dịch Thừa Phong là một bảo vệ trung thật, đồng thời cực kỳ tin tưởng Mạc Ngữ Phi, cậu vạn lần không ngờ Mạc Ngữ Phi lại ra tay sau lưng với cậu, lập tức bị đánh hôn mê bất tỉnh. Mạc Ngữ Phi đoạt tay lái, nhanh chóng đạp thắng, để xe đậu lại ven đường.

Vươn tay xoa xoa mái tóc bạc dài của Dịch Thừa Phong, Mạc Ngữ Phi nhẹ giọng nói: “Thừa Phong, cậu đừng trách tôi. Cậu hẳn là đã cố tự động viên mình. Những kẻ đó không bắt được tôi sẽ không dễ dàng buông tha, hiện tại tôi chỉ làm liên luỵ đến cậu. Thừa Phong, bản thân cậu đã khó tự bảo toàn, sao lại để cậu phải lo lắng cho tôi nữa! Hại cậu mất mạng, tôi trên đường xuống hoàng tuyền có cậu làm bạn cũng không vui vẻ! Mạc Ngữ Phi tôi cũng không phải người tốt gì, nhưng tôi cũng không muốn cậu phải chết! Tôi biết cậu rất nhanh sẽ hồi tỉnh, mau chạy đi, đừng tìm tôi.” Nói xong, Mạc Ngữ Phi đem hết khí lực kéo Dịch Thừa Phong xuống xe, giấu kín cậu vào trong bụi cỏ, sau đó tự mình tiếp tục lái xe về phía trước.

Không muốn bị người trong tộc bắt được, Mạc Ngữ Phi biết rõ y nằm trong tay bọn họ là sẽ có kết cục như thế nào, nếu bị bắt lại lần nữa, khẳng định y chỉ còn một con đường chết. Xe chạy ra đại lộ, Mạc Ngữ Phi vẫn không thấy có xe đuổi theo, nhưng đó cũng chưa chắc đã an toàn. Nghĩ nghĩ, Mạc Ngữ Phi đậu xe lại bên đường, hoá thành hồ ly, lặng lẽ bò lên một chiếc xe tải lớn thoạt nhìn hình như là xe vận chuyển rau cải từ ngoại ô vào thành phố, đem mình giấu thật kỹ.

Ẩn mình trong thành phố, Mạc Ngữ Phi biết, càng giấu mình trong khu phố phi thường náo nhiệt, y càng khó bị tìm được.

Ẩn mình liền một lúc ba ngày. Trong lòng Mạc Ngữ Phi luôn thấp thỏm lo cho Dịch Thừa Phong, không biết cuối cùng cậu ta có chạy thoát được hay không. Hồ ly bị thương trốn trong một lùm cây ở công viên, tốn hết khí lực leo lên trên một bụi cây thấp thấp, y không dám tìm thức ăn, chỉ thỉnh thoảng liếm sương sớm, chân trái bị thương vẫn không được chữa trị, đau như dao cắt.

Báo chí tập trung vào tin báo tử ‘Mạc Ngữ Phi’, theo tờ báo người qua đường vứt trên ghế đá trong công viên, Mạc Ngữ Phi nhìn thấy hình chụp của y, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bi thương khó giải thích được. Nhóm trưởng lão hồ ly tiếp nhận tất cả việc kinh doanh trong tập đoàn Mạc thị, chuyển nhượng tài sản và quyền lực chỉ trong thời gian ngắn liền hoàn thành, Mạc Ngữ Phi cho dù có bản lĩnh phi thường cũng không thể thay đổi được sự thật. Quả nhiên hồ ly vẫn là hồ ly. Mạc Ngữ Phi không khỏi trầm trồ khen ngợi kế sách của mấy trưởng lạo. Thật là đã vất vả cho họ, luật sư tay chân của họ đã lo văn kiện đầy đủ, chuẩn bị kỹ càng từng chi tiết nhỏ, chỉ sợ cũng bận đến tối mặt tối mũi đi.

Cứ như vậy mà mất đi tất cả sao? Mạc Ngữ Phi cúi đầu nhìn hai bàn tay y. Nga, đã không còn là những ngón tay trắng ngõn thon dài, là móng vuốt hồ ly, nắm không được thứ gì.

Mạc Ngữ Phi chán nản gục đầu xuống. Y thật sự không hiểu, y một lòng hy vọng có thể quản lý việc kinh doanh tập đoàn thật tốt, kinh doanh lâu dài, như vậy là sai rồi sao? Vì cái gì mà bọn họ không chịu hiểu? Vì cái gì? Vì cái gì nhất định muốn y phải chết? Hồ ly oán niệm sâu sắc vừa bi thương vừa phẫn bộ, hung hăng cắn vào thân cây, dùng sức đạp xuống đất cho đến khi dưới chân truyền đến một trận đau nhức.

Mất đi tất cả, thân thể cũng tàn, hiện tại thậm chí còn là người ‘đã chết’, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm sắp mưa, tầng mây đen dày đặc che phủ chân trời, nhìn không thấy được một tia nắng mặt trời.

Đêm đã khuya, mưa bắt đầu rơi, Mạc Ngữ Phi ra khỏi nơi ẩn thân, một lần nữa biến lại hình người. Khi Mạc Ngữ Phi ở trong mưa đi ra ngã tư đường, có người nhìn y giữa trời mưa to đầu không che dù với ánh mắt kinh dị, giống như đang nhìn một kẻ điên. Mưa càng lúc càng lớn, Mạc Ngữ Phi cứ như vậy bước đi không mục đích, bước tới, gặp rất nhiều người đi ngang qua, nhưng không có lấy một người lên tiếng hỏi han, hoặc cầm chiếc dù trong tay che cho y một lúc.

Quần áo ướt đẫm, mưa lạnh thấm vào thân thể, Mạc Ngữ Phi cảm thấy tâm cũng lạnh theo.

Lê cái chân bị thương không biết đi được bao lâu, cuối cùng đi không nổi nữa, y vô lực dựa vào tường ngồi xuống, khoanh tay lại trên đầu gối, sau đó vùi mặt vào trong. Nỗi đau thể xác còn có thể chấp nhận, cái thật sự đang tra tấn Mạc Ngữ Phi chính là tâm đau. Đã không còn đường còn để đi, tiếp theo sẽ gặp chuyện gì nữa? Đã tệ giờ còn tệ hơn, Mạc Ngữ Phi mang theo một chút cam chịu ngồi bên lề đường trong mưa. Y đã mất phương hướng, mưa lạnh cơ hồ làm y chết lặng, khi đang nghĩ có thế cứ như vậy mà chết ở chỗ này hay không, Mạc Ngữ Phi có điểm muốn cười. Tận trong thâm tâm y, Mạc Ngữ Phi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, y đang chờ, ngọn lửa nhỏ trong lòng vẫn chưa tắt.

Có thể có người nào xuất hiện trước mặt hay không? Sẽ là dạng người như thế nào? Không có ai cả, hiện tại những người khác trốn còn không kịp. Cho dù có người đến, chỉ sợ cũng sẽ bắt y giao cho trưởng lão để nhận tiền thưởng đi. Ân, cái mạng này đến cuối cùng kỳ thật vẫn còn đáng tiền chút ít. Nếu lúc này có người đến cứu, kết quả sẽ đi đến đâu? Trong đầu cứ như vậy nghĩ đông nghĩ tây, Mạc Ngữ Phi cười nhạo, mang theo vài phần thê lương tự khoả lấp cho chính mình.